Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 23: Người đàn ông có thể trở mặt
Editor: Tứ Phương Team
Hứa Hân nghe thấy bị dọa đến run cầm cập, Đình Đình và Tiểu Lộ đều đã chạy đến đây, bốn người bọn họ liền tụ lại với nhau, trên mặt đồng thời đều đang viết lên một nỗi kinh hoàng.
Liền ngay cả Hổ Nựu cũng trừng to mắt nhìn bốn phía, dường như đang tìm kiếm cái gì để ném.
Chính trị viên Trình cũng quên che giấu giọng nói mà nói: “Kiến Quốc, anh vẫn đang bị thương đấy đừng quá tức giận như vậy, lại nói chị dâu cũng không phải là người đơn giản, đây không phải đều bị đuổi đi chỗ khác rồi sao?"
“Có cái con khỉ, hay ý của cậu là trong đại viện của quân đội này ai cũng đều có thể đến đánh người, sau đó còn có thể không có chuyện gì mà rời đi? Tôi thấy, kỷ luật này cũng nên quản lại chặt chẽ rồi, quá buông lơi rồi." Anh ta nói xong Hứa Hân nghe thấy tiếng rời giường.
Không phải chứ, đây là muốn đi giáo huấn người ta rồi?
“Kiến Quốc, anh đừng kích động, cẩn thận chân của anh, có chuyện gì tôi đi làm." Một người khác vội vàng mở miệng.
“Được, gọi cảnh vệ viên đứng gác đêm đó qua đây cho tôi, tôi xem anh ta đứng gác như thế nào, người nào cũng đều cho vào."
Kiếp trước liền nghe nói Thiệu Kiến Quốc tính khí không tố, nhưng mà chỉ có vào khoảnh khắc đó Hứa Hân làm mất đứa bé của anh, anh mới phát ra tất cả tính khí, lúc đó cô vẫn trách anh chỉ biết ngang ngược ở trong nhà, không ngờ đến người ta ở bên ngoài còn ngang ngược hơn ở trong nhà.
Trước đây, trước mặt cô ấy hoàn toàn đều là ngụy trang, hoặc là không hề đem những chuyện nho nhỏ của cô xem trọng, đó cũng tính là một kiểu sủng ái vậy, chỉ là kiếp trước không thể hiểu được.
“Chị dâu, mau đến đây, Kiến Quốc bây giờ không thể ra ngoài được." Chính trị viên Trình vội vàng gấp gáp gọi Hứa Hân một tiếng.
Hứa Hân cũng phát bực rồi, bọn họ hai người đàn ông kéo không nổi một người bị què chân, gọi cô đến thì có ích gì. Cho dù cô là người mập, cũng đè không nổi người ta đâu.
Hết cách, cũng không thể cứ mãi giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể đem Hổ Nựu đặt trong phòng, nhìn thấy bọn họ hai người đàn ông thật sự kéo không nổi Thiệu Kiến Quốc một người, anh ta tiện tay liền đẩy ra một người, lại dùng khuỷu tay đập một cái làm chính trị viên Trình bị đụng ai yo một tiếng va vào cửa.
Làm sao còn dùng đến đủ kiểu võ thuật rồi, Hứa Hân có chút nhát gan đứng một bên nói: “Thiệu Kiến Quốc, anh muốn đi đâu?"
Thiệu Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn thấy vợ của mình, sau đó vậy mà lại tim ngỉm không nói ra được một câu, tiếp tục đi về phía trước, bất quá chân lại là một què một tập tễnh.
Hứa Hân cũng gấp rồi, nói: “Anh nếu là không cần cái chân này nữa thì đi đi" thanh âm hơi cao, hoàn toàn là bởi vì anh ấy không quý trọng thân thể chính mình mà cảm thấy tức giận.
Thiệu Kiến Quốc ngẩn người ra, nhìn thấy anh ta một thoáng liền hơi do dự, cảm thấy bản thân không có cái chân này liền càng bị vợ ghét bỏ, nghĩ một lúc vẫn là quay đầu trở về phòng.
Lần này không chỉ là Hứa Hân liền cả chính trị viên Trình và một nam nhân khác đều ngẩn người ra, bọn họ chính là ngàn tính vạn tính lại không tính đến Thiệu Kiến Quốc lại nghe lời vợ đến vậy, bọn họ kéo đều kéo không được, người ta nói hai câu liền trở về rồi.
Ai yo, người đàn ông này cũng trở mặt quá nhanh rồi, Hứa Hân đông cứng ở chỗ kia không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt đây.
Biểu tình trên mặt chính trị viên Trình cùng nam nhân kia cũng không khá hơn cô chỗ nào, thậm chí khóe miệng còn không ngừng rật rật liên hồi. Cuối cùng chính trị viên Trình thở ra một hơi nói: “May là chị dâu có thể chấn trụ được anh ấy, việc này giao cho tôi xử lý được rồi, cảnh vệ viên kia, tôi để chạy mười vòng trong phạm vi thao trường được rồi chứ?"
“Tùy cậu." Thiệu Kiến Quốc ở trong phòng ứng lại một câu, thật sự ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trên giường.
Chính trị viên Trình và người cũng cùng hạng làm binh kia rời đi rồi, Hứa Hân khóa cửa lại tâm tình hơi băn khoăn. Ở trong phòng khách đi một lúc, vẫn là quyết định đi xem Hổ Nựu đi!
“Hứa …. Hân, em qua đây một lát."
Gọi tên cô sao?
Thiệu Kiến Quốc nhưng là người hướng nội, bình thường nhưng là không thế nào gọi tên của cô.
Hứa Hân mỉm cười nhẹ bước vào phòng hỏi: “Chuyện gì đấy?"
Nhìn thấy tách trà vẫn bị ném trên mặt đất, vội vàng nhặt lên nói: “Tuy nói là cái tách trà này là quân đội các anh phát cho, nhưng cũng cần phải quý trọng nhé, sau này đừng ném đồ đạc nữa."
“Để em chịu uất ức rồi, lúc anh đi nên nói bọn họ một tiếng chăm sóc em." Thiệu Kiến Quốc gãi gãi tóc, xem ra vẫn là đặc biệt không quen hướng cô xin lỗi.
Người dựa vào bên giường, trên hai chân cũng không đắp mềm, cái chân bị thương liền để bên ngoài như vậy. Hứa Hân đi lên giúp anh đắp xong mềm, sau đó nói: “Bây giờ biết vì sao em không thích Tống Tiểu Hoa rồi, nhưng sau này không cho phép anh và anh hai phạm một thói xấu, cả ngày chỉ biết để em luôn làm người tốt, luôn làm người tốt để rồi em không phải là bị người ta cướp mất anh hai và chồng sao, kẻ ngốc mới làm như vậy!"
“Cướp không được."
“Cái gì?"
“Anh."
“Hử?"
Hiểu rõ ý của anh ấy là gì, nhưng mà Hứa Hân chính là cố ý giả vờ nghe không hiểu. Sau đó đợi nửa ngày lúc cô sắp từ bỏ thì Triệu Kiến Quốc mới nói: “Chúng ta là quân hôn được bảo vệ mà."
Hứa Hân thật sự nhịn cười không nổi rồi, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, ma xui quỷ như nào lại sáp lại gần hôn anh một cái, sau đó đỏ mặt nói: “Biết rồi, người phụ nữ khác cướp không được anh", nói xong liền chạy như bay ra ngoài, chỉ cần nghĩ cũng biết Thiệu Kiến Quốc vô cùng chấn kinh, khuôn mặt đó nhất định rất đặc sắc.
Đợi đến lúc cô đi đến phòng mình liền nghe rầm một tiếng, như là thanh âm có thứ gì đó đụng vào tường.
Tên điên kia lại làm sao rồi?
“Triệu Kiến Quốc anh không có việc gì chứ?"
“Ừm."
Nghe thấy anh trả lời Hứa Hân yên tâm rồi, người này vẫn thật là kỳ quái, chuyện gì cũng để trong lòng không nói ra. Thôi được rồi, xem ra anh ấy vẫn quan tâm người vợ là cô phần nào, buổi tối làm cho anh ta đồ ăn ngon. Dù sao bữa cơm có lúc, chính là nên làm vài món ăn mời chị Quách bọn họ đến ăn.
Làm xong một bữa cơm rượu, xào trứng gà mộc nhĩ, lại hấp một con cá, lại trộn bắp cải chua cay xong rồi. Đây đều là cô đi vào huyện chọn mua đem về cả, bình thường đông đá lại, chỉ cần lúc dùng xả đông là được rồi. Nhà người khác thì không có điều kiện nà, nhưng nhà bọn cô thì có.
Làm xong bữa cơm liền bày trên bàn nhỏ, bàn nhỏ không quá lớn, vừa vặn có thể ngồi được bốn người, Hứa Hân liền để hai đứa trẻ ăn trước, sau đó lại dỗ Hổ Nựu ngủ mới để Đình Đình đi gọi Bành Trình xuống đây, tính đi tính lại vẫn cần cảm ơn anh ta lần trước đã ra mặt gọi xe.
Chỉ là lúc đi dìu Thiệu Kiến Quốc ra ngoài nhìn thấy trán anh ta xanh tím một mảng, không nhịn được nghĩ đến âm thanh cái gì đó đụng vào tường kia, nói: “Đầu của anh là làm sao bị đụng vậy? Đều xanh tím rồi." Tên điên này làm cái gì, không có chuyện gì sao lại thử xem đầu của mình có đủ cứng hay không?
“Không đau" Triệu Kiến Quốc lập tức trả lời, lời nói sau đó làm sao cũng không nói tiếp.
Hứa Hân ấn một lát trán của mình, đều không biết nói anh ta cái gì mới tốt. Trước kia gào lên với bọn chính trị viên Trình vẫn là rất thuận miệng mà, tại sao đến cô nơi này lập tức liền lặng lẽ vậy chứ? Thôi vậy, đây cũng là ưu điểm của anh ta mà không phải sao?
Thiệu Kiến Quốc ngồi vững rồi Bạch Trình cũng qua đến rồi, đối với Hứa Hân gọi một tiếng chị dâu, sau đó nhìn một lúc Thiệu Kiến Quốc nói: “Doanh trưởng, vết thương có tốt hơn chưa?"
“Vẫn cần dưỡng một thời gian, việc huấn luyện mấy ngày nay giao cho các cậu rồi, đừng làm tôi kinh sợ nữa. Đừng làm tổ tiên phong mất mặt mũi cả doanh, đến lúc đó đừng trách tôi trở về trở mặt vô tình." Thiệu Kiến Quốc mặt đen nói.
Bành Trình đồng ý, nghiêm mặt thận trọng.
“Mau ngồi xuống đi, các anh nói chuyện trước đi đợi một lúc chị Quách trở về liền có thể ăn cơm rồi." Hai dòng nước mắt trầm mặc không một lời, ai đó lúc nãy nói một nửa giữ lại một nửa này nửa kia với cô, gặp phải tên kia lập tức kiên cường lên gián tiếp như đổi một người khác, cô thậm chí cảm thấy Thiệu Kiến Quốc này đại khái có bệnh thần kinh phân liệt đi?
Hứa Hân nghe thấy bị dọa đến run cầm cập, Đình Đình và Tiểu Lộ đều đã chạy đến đây, bốn người bọn họ liền tụ lại với nhau, trên mặt đồng thời đều đang viết lên một nỗi kinh hoàng.
Liền ngay cả Hổ Nựu cũng trừng to mắt nhìn bốn phía, dường như đang tìm kiếm cái gì để ném.
Chính trị viên Trình cũng quên che giấu giọng nói mà nói: “Kiến Quốc, anh vẫn đang bị thương đấy đừng quá tức giận như vậy, lại nói chị dâu cũng không phải là người đơn giản, đây không phải đều bị đuổi đi chỗ khác rồi sao?"
“Có cái con khỉ, hay ý của cậu là trong đại viện của quân đội này ai cũng đều có thể đến đánh người, sau đó còn có thể không có chuyện gì mà rời đi? Tôi thấy, kỷ luật này cũng nên quản lại chặt chẽ rồi, quá buông lơi rồi." Anh ta nói xong Hứa Hân nghe thấy tiếng rời giường.
Không phải chứ, đây là muốn đi giáo huấn người ta rồi?
“Kiến Quốc, anh đừng kích động, cẩn thận chân của anh, có chuyện gì tôi đi làm." Một người khác vội vàng mở miệng.
“Được, gọi cảnh vệ viên đứng gác đêm đó qua đây cho tôi, tôi xem anh ta đứng gác như thế nào, người nào cũng đều cho vào."
Kiếp trước liền nghe nói Thiệu Kiến Quốc tính khí không tố, nhưng mà chỉ có vào khoảnh khắc đó Hứa Hân làm mất đứa bé của anh, anh mới phát ra tất cả tính khí, lúc đó cô vẫn trách anh chỉ biết ngang ngược ở trong nhà, không ngờ đến người ta ở bên ngoài còn ngang ngược hơn ở trong nhà.
Trước đây, trước mặt cô ấy hoàn toàn đều là ngụy trang, hoặc là không hề đem những chuyện nho nhỏ của cô xem trọng, đó cũng tính là một kiểu sủng ái vậy, chỉ là kiếp trước không thể hiểu được.
“Chị dâu, mau đến đây, Kiến Quốc bây giờ không thể ra ngoài được." Chính trị viên Trình vội vàng gấp gáp gọi Hứa Hân một tiếng.
Hứa Hân cũng phát bực rồi, bọn họ hai người đàn ông kéo không nổi một người bị què chân, gọi cô đến thì có ích gì. Cho dù cô là người mập, cũng đè không nổi người ta đâu.
Hết cách, cũng không thể cứ mãi giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể đem Hổ Nựu đặt trong phòng, nhìn thấy bọn họ hai người đàn ông thật sự kéo không nổi Thiệu Kiến Quốc một người, anh ta tiện tay liền đẩy ra một người, lại dùng khuỷu tay đập một cái làm chính trị viên Trình bị đụng ai yo một tiếng va vào cửa.
Làm sao còn dùng đến đủ kiểu võ thuật rồi, Hứa Hân có chút nhát gan đứng một bên nói: “Thiệu Kiến Quốc, anh muốn đi đâu?"
Thiệu Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn thấy vợ của mình, sau đó vậy mà lại tim ngỉm không nói ra được một câu, tiếp tục đi về phía trước, bất quá chân lại là một què một tập tễnh.
Hứa Hân cũng gấp rồi, nói: “Anh nếu là không cần cái chân này nữa thì đi đi" thanh âm hơi cao, hoàn toàn là bởi vì anh ấy không quý trọng thân thể chính mình mà cảm thấy tức giận.
Thiệu Kiến Quốc ngẩn người ra, nhìn thấy anh ta một thoáng liền hơi do dự, cảm thấy bản thân không có cái chân này liền càng bị vợ ghét bỏ, nghĩ một lúc vẫn là quay đầu trở về phòng.
Lần này không chỉ là Hứa Hân liền cả chính trị viên Trình và một nam nhân khác đều ngẩn người ra, bọn họ chính là ngàn tính vạn tính lại không tính đến Thiệu Kiến Quốc lại nghe lời vợ đến vậy, bọn họ kéo đều kéo không được, người ta nói hai câu liền trở về rồi.
Ai yo, người đàn ông này cũng trở mặt quá nhanh rồi, Hứa Hân đông cứng ở chỗ kia không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt đây.
Biểu tình trên mặt chính trị viên Trình cùng nam nhân kia cũng không khá hơn cô chỗ nào, thậm chí khóe miệng còn không ngừng rật rật liên hồi. Cuối cùng chính trị viên Trình thở ra một hơi nói: “May là chị dâu có thể chấn trụ được anh ấy, việc này giao cho tôi xử lý được rồi, cảnh vệ viên kia, tôi để chạy mười vòng trong phạm vi thao trường được rồi chứ?"
“Tùy cậu." Thiệu Kiến Quốc ở trong phòng ứng lại một câu, thật sự ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trên giường.
Chính trị viên Trình và người cũng cùng hạng làm binh kia rời đi rồi, Hứa Hân khóa cửa lại tâm tình hơi băn khoăn. Ở trong phòng khách đi một lúc, vẫn là quyết định đi xem Hổ Nựu đi!
“Hứa …. Hân, em qua đây một lát."
Gọi tên cô sao?
Thiệu Kiến Quốc nhưng là người hướng nội, bình thường nhưng là không thế nào gọi tên của cô.
Hứa Hân mỉm cười nhẹ bước vào phòng hỏi: “Chuyện gì đấy?"
Nhìn thấy tách trà vẫn bị ném trên mặt đất, vội vàng nhặt lên nói: “Tuy nói là cái tách trà này là quân đội các anh phát cho, nhưng cũng cần phải quý trọng nhé, sau này đừng ném đồ đạc nữa."
“Để em chịu uất ức rồi, lúc anh đi nên nói bọn họ một tiếng chăm sóc em." Thiệu Kiến Quốc gãi gãi tóc, xem ra vẫn là đặc biệt không quen hướng cô xin lỗi.
Người dựa vào bên giường, trên hai chân cũng không đắp mềm, cái chân bị thương liền để bên ngoài như vậy. Hứa Hân đi lên giúp anh đắp xong mềm, sau đó nói: “Bây giờ biết vì sao em không thích Tống Tiểu Hoa rồi, nhưng sau này không cho phép anh và anh hai phạm một thói xấu, cả ngày chỉ biết để em luôn làm người tốt, luôn làm người tốt để rồi em không phải là bị người ta cướp mất anh hai và chồng sao, kẻ ngốc mới làm như vậy!"
“Cướp không được."
“Cái gì?"
“Anh."
“Hử?"
Hiểu rõ ý của anh ấy là gì, nhưng mà Hứa Hân chính là cố ý giả vờ nghe không hiểu. Sau đó đợi nửa ngày lúc cô sắp từ bỏ thì Triệu Kiến Quốc mới nói: “Chúng ta là quân hôn được bảo vệ mà."
Hứa Hân thật sự nhịn cười không nổi rồi, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, ma xui quỷ như nào lại sáp lại gần hôn anh một cái, sau đó đỏ mặt nói: “Biết rồi, người phụ nữ khác cướp không được anh", nói xong liền chạy như bay ra ngoài, chỉ cần nghĩ cũng biết Thiệu Kiến Quốc vô cùng chấn kinh, khuôn mặt đó nhất định rất đặc sắc.
Đợi đến lúc cô đi đến phòng mình liền nghe rầm một tiếng, như là thanh âm có thứ gì đó đụng vào tường.
Tên điên kia lại làm sao rồi?
“Triệu Kiến Quốc anh không có việc gì chứ?"
“Ừm."
Nghe thấy anh trả lời Hứa Hân yên tâm rồi, người này vẫn thật là kỳ quái, chuyện gì cũng để trong lòng không nói ra. Thôi được rồi, xem ra anh ấy vẫn quan tâm người vợ là cô phần nào, buổi tối làm cho anh ta đồ ăn ngon. Dù sao bữa cơm có lúc, chính là nên làm vài món ăn mời chị Quách bọn họ đến ăn.
Làm xong một bữa cơm rượu, xào trứng gà mộc nhĩ, lại hấp một con cá, lại trộn bắp cải chua cay xong rồi. Đây đều là cô đi vào huyện chọn mua đem về cả, bình thường đông đá lại, chỉ cần lúc dùng xả đông là được rồi. Nhà người khác thì không có điều kiện nà, nhưng nhà bọn cô thì có.
Làm xong bữa cơm liền bày trên bàn nhỏ, bàn nhỏ không quá lớn, vừa vặn có thể ngồi được bốn người, Hứa Hân liền để hai đứa trẻ ăn trước, sau đó lại dỗ Hổ Nựu ngủ mới để Đình Đình đi gọi Bành Trình xuống đây, tính đi tính lại vẫn cần cảm ơn anh ta lần trước đã ra mặt gọi xe.
Chỉ là lúc đi dìu Thiệu Kiến Quốc ra ngoài nhìn thấy trán anh ta xanh tím một mảng, không nhịn được nghĩ đến âm thanh cái gì đó đụng vào tường kia, nói: “Đầu của anh là làm sao bị đụng vậy? Đều xanh tím rồi." Tên điên này làm cái gì, không có chuyện gì sao lại thử xem đầu của mình có đủ cứng hay không?
“Không đau" Triệu Kiến Quốc lập tức trả lời, lời nói sau đó làm sao cũng không nói tiếp.
Hứa Hân ấn một lát trán của mình, đều không biết nói anh ta cái gì mới tốt. Trước kia gào lên với bọn chính trị viên Trình vẫn là rất thuận miệng mà, tại sao đến cô nơi này lập tức liền lặng lẽ vậy chứ? Thôi vậy, đây cũng là ưu điểm của anh ta mà không phải sao?
Thiệu Kiến Quốc ngồi vững rồi Bạch Trình cũng qua đến rồi, đối với Hứa Hân gọi một tiếng chị dâu, sau đó nhìn một lúc Thiệu Kiến Quốc nói: “Doanh trưởng, vết thương có tốt hơn chưa?"
“Vẫn cần dưỡng một thời gian, việc huấn luyện mấy ngày nay giao cho các cậu rồi, đừng làm tôi kinh sợ nữa. Đừng làm tổ tiên phong mất mặt mũi cả doanh, đến lúc đó đừng trách tôi trở về trở mặt vô tình." Thiệu Kiến Quốc mặt đen nói.
Bành Trình đồng ý, nghiêm mặt thận trọng.
“Mau ngồi xuống đi, các anh nói chuyện trước đi đợi một lúc chị Quách trở về liền có thể ăn cơm rồi." Hai dòng nước mắt trầm mặc không một lời, ai đó lúc nãy nói một nửa giữ lại một nửa này nửa kia với cô, gặp phải tên kia lập tức kiên cường lên gián tiếp như đổi một người khác, cô thậm chí cảm thấy Thiệu Kiến Quốc này đại khái có bệnh thần kinh phân liệt đi?
Tác giả :
Dạ Tử Vũ