Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 4 - Chương 110: Phiên ngoại: Thuốc ‘trong mắt tôi chỉ có em’ 1
Trận chiến tranh với trùng tộc đã không còn khiến nhân loại luống cuống tay chân, khi nhân loại đã có thể ung dung ứng phó thỏa đáng với tiến công của tộc trùng, câu chuyện tiếp theo của chúng ta, xảy ra dưới tình huống cực ít người biết được.
Cực ít người này, kỳ thật là chỉ hai người đại thiếu và Vô Thuật ca. Miễn miễn cưỡng cưỡng… lại tính thêm tiểu thư Nissen là dược.
Tiểu thư Nissen là ai?
Tiểu thư Nissen có mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt, con mắt màu xanh nhạt, gương mặt lớn cỡ bàn tay, dung mạo nhu mỹ__ chẳng qua đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở cô từ nhỏ đã si mê đại thiếu, quyết chí phải có đại thiếu cho bằng được. Nói đơn giản hơn, cô là tình địch của Vô Thuật ca__ tuy Vô Thuật ca trước giờ không hề nghĩ như thế.
Tiểu thư Nissen vẫn kiên định cho rằng, Tần Dực cuối cùng sẽ là của cô. Nhưng một ngày nào đó, bỗng nhiên cô nghe được từ chỗ người khác nói, Tần Dực đã có người yêu, còn là nam!!!
Tiểu thư Nissen cao quý lãnh diễm hừ nhẹ ba tiếng, cái này làm sao có thể? Người đàn ông hoàn mỹ như Tần Dực, làm sao có thể nhìn trúng một người đàn ông?
Cô muốn xem chuyện này như lời đồn nghe rồi thôi, nhưng chung quy không thể làm được thản nhiên như vậy, thế là cô phái ra trợ thủ đắc lực của mình là Viên Mãnh đi điều tra, sau đó nhận được đáp án khiến hoa dung thất sắc__ lời đồn là thật, Tần Dực thật sự có một người yêu nam giới cà lơ phất phơ thô lỗ cực điểm!
Đương nhiên, tiểu thư Nissen không thể từ bỏ như thế. Cô kiên định tin rằng giữa Tần Dực và cái người tên Phỉ Vô Thuật kia không phải chân ái, kiên định Tần đại thiếu là bị tên yêu nam Phỉ Vô Thuật mê hoặc, cô có nghĩa vụ có trách nhiệm cứu vớt Tần đại thiếu khỏi tay ác ma Phỉ Vô Thuật.
Tiểu thư Nissen đã thử qua rất nhiều cách.
Tận tình hết lời khuyên bảo Tần đại thiếu, không chỉ bị Tần đại thiếu xem như không khí, cô còn phải thời khắc cẩn thận bị mấy loại thuốc kỳ kỳ quái quái giày vò bán sống.
Quay được bộ dạng xấu xí cà lơ phất phơ của Phỉ Vô Thuật cho Tần đại thiếu chủ nghĩa hoàn mỹ xem, muốn để Tần đại thiếu ghét bỏ đá bay Phỉ Vô Thuật, kết quả Tần đại thiếu thu được video, quay người liền về phòng điều giáo cái tên nào đó không quy không củ. Cô hoàn toàn trở thành sức lao động miễn phí giúp Tần đại thiếu giám sát nhất cử nhất động của Phỉ Vô Thuật được không!
Khiêu khích ly gián? Tiểu thư Nissen vô lực biểu thị, chút ít công phu đó của cô hoàn toàn không đủ múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tần đại thiếu__ đương nhiên, Tần đại thiếu thế này mới có tư cách trở thành người của cô!
Còn về ra tay từ chỗ Phỉ Vô Thuật?
Tiểu thư Nissen tức đến toàn thân run rẩy gào thét, đời này cô chưa từng gặp qua tên đàn ông nào không thương hương tiếc ngọc như thế, thô lỗ vô sỉ như thế! Cô chính là chết cũng sẽ không gặp mặt tên đàn ông hạ lưu vô sỉ Phỉ Vô Thuật đó nữa! Cuối cùng tiểu thư Nissen thử ra tay từ phía gia trưởng.
Mà ngay cả mặt Tần Đông Lai cô cũng không thể nhìn thấy, quản gia truyền đạt một câu “cô không xứng với con trai tôi" rồi cự tuyệt cô ngoài cửa. Đương nhiên, Tần Đông Lai trong phòng nghĩ mãi không hiểu nổi “Nhưng Tiểu Dực sao lại nhìn trúng tên khốn như Phỉ Vô Thuật?". Lời này, cô cũng không nghe được.
Căng da đầu tìm tới Phỉ Đồ, Phỉ Đồ muốn có cháu phát điên ngược lại hiếm khi có chung suy nghĩ với cô__ thật muốn tách hai tên này ra! Nhưng sau khi vui vẻ gặp mặt người cùng suy nghĩ xong, Phỉ Đồ buồn bực trở về hiện thực__ “Ông đây thiếu Tần Dực một ân tình, con trai đã bị ông bán rồi__ chậc, chuyện rắc rối này, không nhắc nữa không nhắc nữa! Tôi nói này cô gái, cô phải nỗ lực lên đấy! Chuyện này thành hay không toàn hy vọng vào cô!", thế là tiểu thư Nissen lại lần nữa thất vọng mà về.
Tiểu thư Nissen vô kế khả thi chìm vào tuyệt vọng không biên giới, bệnh không dậy nổi, gầy trơ cả xương, khi mắt thấy sắp không được nữa, nhà Nissen gọi đại sư điều phối Brolin, anh trai của tiểu thư Nissen về.
Gặp được Brolin, tiểu thư Nissen vô kế khả thi lại lần nữa nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Cô nhờ cạy anh trai của mình tạo một loại thuốc. Khiến người uống loại thuốc đó, sẽ toàn tâm toàn ý yêu mình.
Brolin nói cái này không làm được, nhưng khiến người uống phải thuốc sẽ hoàn toàn nghe theo phân phó của cô, thì có thể làm được.
Tiểu thư Nissen nghĩ nghĩ cảnh tưởng tốt đẹp mình ra lệnh một tiếng Tần đại thiếu sẽ làm theo, biểu đạt cái này càng tốt nha!
Tiểu thư Nissen có mong đợi đương nhiên rất nhanh đã hồi phục khỏe mạnh, hưng phấn như uống máu gà chờ đợi ngày thuốc của anh trai hoàn thành.
Brolin và Tần Dực là hai đại sư điều phối đỉnh cao nhất tinh hệ Hà Việt, hắn đã dụng tâm làm, vậy thì nhất định sẽ có thành quả.
Một ngày nào đó, Brolin giao thuốc vào tay tiểu thư Nissen. Hắn dùng giọng nói cứng nhắc vô vị giải thích: “Tác dụng như đã nói trước đó. Không sắc không vị, không cần phải uống, rắc trong không khí là được. Người hít phải loại thuốc này sẽ chìm vào hôn mê, người đầu tiên khi người đó mở mắt ra nhìn thấy, chính là người mà anh ta sẽ phục tùng."
Tiểu thư Nissen kinh hỉ nhận thuốc, cẩn thận hỏi: “Anh à, anh không hỏi em muốn dùng nó cho ai?"
Brolin lạnh nhạt quay người: “Đó là chuyện của em."
“Anh, tên của thuốc là gì?"
“Trong mắt tôi chỉ có em." Brolin đã bước ra khỏi cửa. Cái tên này là thuộc hạ của hắn đặt giúp hắn.
Tiểu thư Nissen sắc mặt cổ quái nghẹn một chút, hồi lâu mới phản ứng lại tên của thuốc là ‘trong mắt tôi chỉ có em’. Cô thích cái tên này!
Vỗ vỗ tiểu tâm can mới chịu chút kinh hãi, tiểu thư Nissen vui vẻ ôm thuốc bước lên phi thuyền__ Xuất phát! Tần đại thiếu anh đợi đấy!
Xét đến Tần đại thiếu cũng là đại sư điều phối ưu tú, tiểu thư Nissen có thể nói là hao tâm tổn huyết, điều động tất cả nhân lực vật lực, cuối cùng thành công lặng yên vô thức rải thuốc vào phòng của đại thiếu.
Thao tác trong đó quá mức phức tạp, tóm lại chúng ta chỉ cần biết một điểm, đó chính là trong phòng của Tần đại thiếu, lan tràn mùi vị của loại thuốc nguy hiểm.
Tiểu thư Nissen không đợi bên ngoài phòng Tần đại thiếu, cũng không trốn trong xó xem trộm__ đủ kinh nghiệm trước đó cho cô biết, mấy động tác nhỏ này tất nhiên sẽ bị Tần đại thiếu phát giác, đến lúc đó đánh rắn động cỏ, khiến Tần đại thiếu nâng cao cảnh giác, ngược lại không hay.
Cho nên dứt khoát không cần làm điều thừa, tất cả cứ như bình thường, tự nhiên… tự nhiên…
Thành thành thật thật ở yên trong phòng, tiểu thư Nissen che nụ cười đắc ý ‘a ha ha ha ha’ trên môi, Tần Dực, sớm đã nói anh là của tôi, anh đã định sẽ là của tôi!
Tần đại thiếu ngay lúc mở cửa phòng ra đã phát giác được mùi thuốc, nhưng rất đáng tiếc, vì phát triển tình tiết câu chuyện, hắn đã hít vào một luồng không khí bị ô nhiễm.
Lần thứ hai bị thuốc ngã sao?
Tần đại thiếu tự phản tỉnh sự sơ ý của mình một giây, sau đó ung dung đi tới trước giường, nhàn nhã nằm xuống, cuối cùng nhắm mắt lại__ hôn mê.
Tiểu thư Nissen nóng ruột đi tới đi lui, đi qua đi lại trong phòng, cô nghĩ, chiếu theo quy luật nghỉ ngơi trước nay của Tần đại thiếu, hiện tại Tần đại thiếu nên trở về phòng nghỉ trưa, cũng có nghĩa là đã trúng chiêu rồi đúng không?
Chẳng qua vạn nhất Tần đại thiếu trên đường trở về phòng bị chậm trễ một lát thì sao?
Tiểu thư Nissen xoắn đầu ngón tay kích động lại bất an quyết định, vậy đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa rồi qua. Ít nhất để thuốc trong phòng phát huy tác dụng xong đã.
Đợi này chính là đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Tiểu thư Nissen hít sâu, sau đó bước ra khỏi phòng mình, ngũ quan nhu mỹ vì kích động mà vặn vẹo, thân thể run rẩy cùng tay cùng chân, bước đi có cảm giác lâng lâng như bị món quà lớn nện trúng đầu.
Mà khi cô rời khỏi phòng mình, Vô Thuật ca cũng đang rời khỏi phòng. Mục đích của họ đều là cùng một chỗ __ phòng của Tần Dực.
Vô Thuật ca gần đây tà tâm chưa diệt, có thế nào cũng muốn nghịch tập Tần đại thiếu trên giường một lần, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn. Ngặc nỗi thực lực chênh lệch quá lớn, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng yếu ớt như con hổ giấy.
Nhưng cho dù liên tục thất bại, Vô Thuật ca vẫn kiên trì tín niệm kiên định cả đời không ngừng nghịch tập, dũng cảm liên tục khiêu chiến hết lần này đến lần khác.
__ Thất bại rồi lại chẳng sao, không phải chỉ sẽ giống như lần trước bị áp đến sướng sao? Nếu gặp vận may thành công, thì có thể giày vò Tiểu Dực Dực thế này thế kia.
Dưới tình trạng thất bại trừng phạt đại khái bằng 0, thành công thì phần thưởng lớn vô hạn, tinh thần phấn đấu của Vô Thuật ca đúng ra rất dễ lý giải phải không?
Nghịch tập thử cũng không tồi.
Cho nên tuy đã thất bại N lần, nhưng Vô Thuật ca trưa hôm nay vẫn bấm bàn tính, bước chân nhanh nhẹn, đi nghịch tập.
Chẳng qua lúc tới trước phòng Tần đại thiếu, Phỉ Vô Thuật kinh ngạc phát hiện cửa phòng vậy mà còn để mở__ lẽ nào Tiểu Dực Dực phát hiện cửa phòng hắn vĩnh viễn không cản được y, dứt khoát thỏa hiệp ngầm cho y tiến vào sao? Thật sự là Tiểu Dực Dực thân thiết mà!
Đẩy cửa, rón ra rón rén đi vào, mò tới bên giường Tần đại thiếu.
Phỉ Vô Thuật cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, ngón tay ngứa ngáy thò ra vọc lông mi đang yên tĩnh nghỉ ngơi đó, ê ê? Còn không tỉnh?
Phỉ Vô Thuật sờ cằm, theo lý mà nói, ngay lúc y vào phòng Tiểu Dực Dực nên tỉnh rồi chứ? Kịch bản không phải nên là y nhào lên triển khai nghịch tập, sau đó bị Tiểu Dực Dực dứt khoát nhanh nhẹn áp đảo sao? Hôm nay chỗ nào không đúng nhỉ?
Ngón tay vô thức vuốt qua gương mặt mát lạnh của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật cảm nhận hô hấp bình ổn của người này… không phải giả ngủ, là thật sự không tỉnh.
Chuyện gì đây?
Tiểu tâm tư rục rịch háo hức thoáng cái bị áp chế, Phỉ Vô Thuật không hiểu sao có chút cảm giác không hay: “Tiểu Dực Dực? Anh tỉnh lại cho tôi!" Ngón tay y chà đạp gương mặt Tần Dực.
Trong tiếng gọi của y, lông mi Tần Dực run lên, chậm rãi mở mắt ra, trong con mắt đen kịt phản chiếu thân hình Phỉ Vô Thuật.
“A__ sao anh lại ở đây! Anh đang làm gì!" Tiểu thư Nissen cuối cùng đuổi tới nơi nhìn thấy một màn khiến tim cô vỡ nát, “A__ Không!"
Tần Dực thế mà đã tỉnh rồi, người đầu tiên lúc mở mắt ra nhìn thấy vậy mà không phải là cô!
Cái này nói rõ muốn làm chuyện xấu, đầu tiên phải chiếm ưu thế về vị trí địa lý, địa lợi trong thiên thời địa lợi nhân hòa! Tiểu thư Nissen chính là ở quá xa rồi, chậc.
Thấy Tần Dực đã tỉnh, Phỉ Vô Thuật cũng không còn lo lắng, cười hi hi quay đầu nhìn cửa: “Dô, tiểu thư Nissen tới rồi."
“Phỉ, Phỉ Vô Thuật!" Tiểu thư Nissen căng thẳng sợ hãi ấp a ấp úng, “Anh, tên đàn ông vô sỉ bỉ ổi nhà anh! Không được, không được làm chuyện không tốt với Tần đại thiếu! Có nghe hay không! Tôi, lát nữa tôi sẽ trở lại! Tuyệt đối sẽ để đại thiếu hồi phục trở lại!"
Cô run run rẩy rẩy buông lời xong, quay người chạy đi__ cho nên nói, Vô Thuật ca cậu rốt cuộc đã làm chuyện người người oán trách gì với tiểu thư người ta vậy hả?!
Đối với lời của tiểu thư Nissen, Phỉ Vô Thuật nghe mà không hiểu gì.
Cô ta từ chỗ nào nhìn ra y muốn làm chuyện không tốt với Tiểu Dực Dực? Cô ta lại muốn Tiểu Dực Dực hồi phục cái gì? Câu nói này thật sự là không đầu không đuôi.
Đi qua đóng cửa lại, Phỉ Vô Thuật mới trở lại bên giường, không xấu hổ đề nghị: “Tiểu Dực Dực, vận động buổi trưa một chút?"
Tần Dực đã ngồi dậy, nghe lời gật đầu: “Được."
Phỉ Vô Thuật sáp lại, cười hi hi nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của người này: “Lần này để tôi tới?"
Y chủ động ôm vai Tần Dực hôn xuống, trong lòng khổ sở nghĩ, trước khi nghĩ ra phương án thiết thực chắc chắn, y cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng.
Nhưng trước khi bị hôn lên, Tần Dực đáp lời: “Ừ."
Thế là động tác của Phỉ Vô Thuật đột nhiên cứng lại giữa chừng.
Lúc này khoảng cách giữa y và Tần Dực, chỉ chưa đến hai ngón tay, mặt đối mặt, có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp ấm áp miên man của nhau.
“Tiểu Dực Dực, anh vừa nói gì?" Phỉ Vô Thuật không dám tin trợn to mắt, bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống nện cho choáng váng: “Anh ‘ừ’ phải không? ‘Ừ’ phải không!"
Tần Dực vẫn một âm tiết khẳng định: “Ừ."
“Ặc… Tiểu Dực Dực anh đừng dọa tôi." Phỉ Vô Thuật hoài nghi liếc nhìn Tần Dực biểu cảm ít ỏi, nhìn sao cũng không nhìn ra được người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, trong lòng thiếu tự tin xác định, “Anh biết chúng ta đang nói cái gì không?"
Tần Dực gật đầu: “Lần này để cậu tới."
“…" Vọng tưởng từ trước tới nay được đương sự chính miệng nói ra, lực trùng kích này khiến Phỉ Vô Thuật hoàn toàn ngốc luôn tại chỗ__ Mẹ ơi đây thật sự là Tiểu Dực Dực?
Lát sau Phỉ Vô Thuật cuối cùng hoàn hồn lại nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tần đại thiếu biểu cảm ít ỏi, có chỗ nào đó không đúng! Tiểu Dực Dực quá nghe lời quá thuận theo rồi?
“Vậy tôi không khách sáo đâu nha." Vô Thuật ca nhướng cao mày, ánh mắt lại tỉ mỉ quan sát biểu cảm biến hóa của Tần đại thiếu, “Tiểu Dực Dực, anh cởi quần áo trước đi."
Tần Dực rũ mắt nâng tay, cởi thắt lưng áo ngủ.
“!" Phỉ Vô Thuật cảm thấy, hình như y đang vô hạn tiếp cận một bí mật lớn động trời.
“Đủ rồi, dừng lại!" Khi lồng ngực săn chắc trắng tinh lộ ra trong tầm mắt, Phỉ Vô Thuật miệng khô lưỡi nóng kêu dừng. Hiện tại so với cái này, y càng cảm thấy hứng thú với phản ứng kỳ quái của Tiểu Dực Dực.
“Anh phải nói một lần…" Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Vô Thuật ca nghiêm túc suy nghĩ, sau đó căng thẳng liếm khóe môi, “Cứ nói, ‘tôi muốn bị cậu ăn sạch’." Nếu là Tiểu Dực Dực bình thường, tuyệt đối sẽ không nói mấy lời này___
Cực ít người này, kỳ thật là chỉ hai người đại thiếu và Vô Thuật ca. Miễn miễn cưỡng cưỡng… lại tính thêm tiểu thư Nissen là dược.
Tiểu thư Nissen là ai?
Tiểu thư Nissen có mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt, con mắt màu xanh nhạt, gương mặt lớn cỡ bàn tay, dung mạo nhu mỹ__ chẳng qua đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở cô từ nhỏ đã si mê đại thiếu, quyết chí phải có đại thiếu cho bằng được. Nói đơn giản hơn, cô là tình địch của Vô Thuật ca__ tuy Vô Thuật ca trước giờ không hề nghĩ như thế.
Tiểu thư Nissen vẫn kiên định cho rằng, Tần Dực cuối cùng sẽ là của cô. Nhưng một ngày nào đó, bỗng nhiên cô nghe được từ chỗ người khác nói, Tần Dực đã có người yêu, còn là nam!!!
Tiểu thư Nissen cao quý lãnh diễm hừ nhẹ ba tiếng, cái này làm sao có thể? Người đàn ông hoàn mỹ như Tần Dực, làm sao có thể nhìn trúng một người đàn ông?
Cô muốn xem chuyện này như lời đồn nghe rồi thôi, nhưng chung quy không thể làm được thản nhiên như vậy, thế là cô phái ra trợ thủ đắc lực của mình là Viên Mãnh đi điều tra, sau đó nhận được đáp án khiến hoa dung thất sắc__ lời đồn là thật, Tần Dực thật sự có một người yêu nam giới cà lơ phất phơ thô lỗ cực điểm!
Đương nhiên, tiểu thư Nissen không thể từ bỏ như thế. Cô kiên định tin rằng giữa Tần Dực và cái người tên Phỉ Vô Thuật kia không phải chân ái, kiên định Tần đại thiếu là bị tên yêu nam Phỉ Vô Thuật mê hoặc, cô có nghĩa vụ có trách nhiệm cứu vớt Tần đại thiếu khỏi tay ác ma Phỉ Vô Thuật.
Tiểu thư Nissen đã thử qua rất nhiều cách.
Tận tình hết lời khuyên bảo Tần đại thiếu, không chỉ bị Tần đại thiếu xem như không khí, cô còn phải thời khắc cẩn thận bị mấy loại thuốc kỳ kỳ quái quái giày vò bán sống.
Quay được bộ dạng xấu xí cà lơ phất phơ của Phỉ Vô Thuật cho Tần đại thiếu chủ nghĩa hoàn mỹ xem, muốn để Tần đại thiếu ghét bỏ đá bay Phỉ Vô Thuật, kết quả Tần đại thiếu thu được video, quay người liền về phòng điều giáo cái tên nào đó không quy không củ. Cô hoàn toàn trở thành sức lao động miễn phí giúp Tần đại thiếu giám sát nhất cử nhất động của Phỉ Vô Thuật được không!
Khiêu khích ly gián? Tiểu thư Nissen vô lực biểu thị, chút ít công phu đó của cô hoàn toàn không đủ múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tần đại thiếu__ đương nhiên, Tần đại thiếu thế này mới có tư cách trở thành người của cô!
Còn về ra tay từ chỗ Phỉ Vô Thuật?
Tiểu thư Nissen tức đến toàn thân run rẩy gào thét, đời này cô chưa từng gặp qua tên đàn ông nào không thương hương tiếc ngọc như thế, thô lỗ vô sỉ như thế! Cô chính là chết cũng sẽ không gặp mặt tên đàn ông hạ lưu vô sỉ Phỉ Vô Thuật đó nữa! Cuối cùng tiểu thư Nissen thử ra tay từ phía gia trưởng.
Mà ngay cả mặt Tần Đông Lai cô cũng không thể nhìn thấy, quản gia truyền đạt một câu “cô không xứng với con trai tôi" rồi cự tuyệt cô ngoài cửa. Đương nhiên, Tần Đông Lai trong phòng nghĩ mãi không hiểu nổi “Nhưng Tiểu Dực sao lại nhìn trúng tên khốn như Phỉ Vô Thuật?". Lời này, cô cũng không nghe được.
Căng da đầu tìm tới Phỉ Đồ, Phỉ Đồ muốn có cháu phát điên ngược lại hiếm khi có chung suy nghĩ với cô__ thật muốn tách hai tên này ra! Nhưng sau khi vui vẻ gặp mặt người cùng suy nghĩ xong, Phỉ Đồ buồn bực trở về hiện thực__ “Ông đây thiếu Tần Dực một ân tình, con trai đã bị ông bán rồi__ chậc, chuyện rắc rối này, không nhắc nữa không nhắc nữa! Tôi nói này cô gái, cô phải nỗ lực lên đấy! Chuyện này thành hay không toàn hy vọng vào cô!", thế là tiểu thư Nissen lại lần nữa thất vọng mà về.
Tiểu thư Nissen vô kế khả thi chìm vào tuyệt vọng không biên giới, bệnh không dậy nổi, gầy trơ cả xương, khi mắt thấy sắp không được nữa, nhà Nissen gọi đại sư điều phối Brolin, anh trai của tiểu thư Nissen về.
Gặp được Brolin, tiểu thư Nissen vô kế khả thi lại lần nữa nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Cô nhờ cạy anh trai của mình tạo một loại thuốc. Khiến người uống loại thuốc đó, sẽ toàn tâm toàn ý yêu mình.
Brolin nói cái này không làm được, nhưng khiến người uống phải thuốc sẽ hoàn toàn nghe theo phân phó của cô, thì có thể làm được.
Tiểu thư Nissen nghĩ nghĩ cảnh tưởng tốt đẹp mình ra lệnh một tiếng Tần đại thiếu sẽ làm theo, biểu đạt cái này càng tốt nha!
Tiểu thư Nissen có mong đợi đương nhiên rất nhanh đã hồi phục khỏe mạnh, hưng phấn như uống máu gà chờ đợi ngày thuốc của anh trai hoàn thành.
Brolin và Tần Dực là hai đại sư điều phối đỉnh cao nhất tinh hệ Hà Việt, hắn đã dụng tâm làm, vậy thì nhất định sẽ có thành quả.
Một ngày nào đó, Brolin giao thuốc vào tay tiểu thư Nissen. Hắn dùng giọng nói cứng nhắc vô vị giải thích: “Tác dụng như đã nói trước đó. Không sắc không vị, không cần phải uống, rắc trong không khí là được. Người hít phải loại thuốc này sẽ chìm vào hôn mê, người đầu tiên khi người đó mở mắt ra nhìn thấy, chính là người mà anh ta sẽ phục tùng."
Tiểu thư Nissen kinh hỉ nhận thuốc, cẩn thận hỏi: “Anh à, anh không hỏi em muốn dùng nó cho ai?"
Brolin lạnh nhạt quay người: “Đó là chuyện của em."
“Anh, tên của thuốc là gì?"
“Trong mắt tôi chỉ có em." Brolin đã bước ra khỏi cửa. Cái tên này là thuộc hạ của hắn đặt giúp hắn.
Tiểu thư Nissen sắc mặt cổ quái nghẹn một chút, hồi lâu mới phản ứng lại tên của thuốc là ‘trong mắt tôi chỉ có em’. Cô thích cái tên này!
Vỗ vỗ tiểu tâm can mới chịu chút kinh hãi, tiểu thư Nissen vui vẻ ôm thuốc bước lên phi thuyền__ Xuất phát! Tần đại thiếu anh đợi đấy!
Xét đến Tần đại thiếu cũng là đại sư điều phối ưu tú, tiểu thư Nissen có thể nói là hao tâm tổn huyết, điều động tất cả nhân lực vật lực, cuối cùng thành công lặng yên vô thức rải thuốc vào phòng của đại thiếu.
Thao tác trong đó quá mức phức tạp, tóm lại chúng ta chỉ cần biết một điểm, đó chính là trong phòng của Tần đại thiếu, lan tràn mùi vị của loại thuốc nguy hiểm.
Tiểu thư Nissen không đợi bên ngoài phòng Tần đại thiếu, cũng không trốn trong xó xem trộm__ đủ kinh nghiệm trước đó cho cô biết, mấy động tác nhỏ này tất nhiên sẽ bị Tần đại thiếu phát giác, đến lúc đó đánh rắn động cỏ, khiến Tần đại thiếu nâng cao cảnh giác, ngược lại không hay.
Cho nên dứt khoát không cần làm điều thừa, tất cả cứ như bình thường, tự nhiên… tự nhiên…
Thành thành thật thật ở yên trong phòng, tiểu thư Nissen che nụ cười đắc ý ‘a ha ha ha ha’ trên môi, Tần Dực, sớm đã nói anh là của tôi, anh đã định sẽ là của tôi!
Tần đại thiếu ngay lúc mở cửa phòng ra đã phát giác được mùi thuốc, nhưng rất đáng tiếc, vì phát triển tình tiết câu chuyện, hắn đã hít vào một luồng không khí bị ô nhiễm.
Lần thứ hai bị thuốc ngã sao?
Tần đại thiếu tự phản tỉnh sự sơ ý của mình một giây, sau đó ung dung đi tới trước giường, nhàn nhã nằm xuống, cuối cùng nhắm mắt lại__ hôn mê.
Tiểu thư Nissen nóng ruột đi tới đi lui, đi qua đi lại trong phòng, cô nghĩ, chiếu theo quy luật nghỉ ngơi trước nay của Tần đại thiếu, hiện tại Tần đại thiếu nên trở về phòng nghỉ trưa, cũng có nghĩa là đã trúng chiêu rồi đúng không?
Chẳng qua vạn nhất Tần đại thiếu trên đường trở về phòng bị chậm trễ một lát thì sao?
Tiểu thư Nissen xoắn đầu ngón tay kích động lại bất an quyết định, vậy đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa rồi qua. Ít nhất để thuốc trong phòng phát huy tác dụng xong đã.
Đợi này chính là đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Tiểu thư Nissen hít sâu, sau đó bước ra khỏi phòng mình, ngũ quan nhu mỹ vì kích động mà vặn vẹo, thân thể run rẩy cùng tay cùng chân, bước đi có cảm giác lâng lâng như bị món quà lớn nện trúng đầu.
Mà khi cô rời khỏi phòng mình, Vô Thuật ca cũng đang rời khỏi phòng. Mục đích của họ đều là cùng một chỗ __ phòng của Tần Dực.
Vô Thuật ca gần đây tà tâm chưa diệt, có thế nào cũng muốn nghịch tập Tần đại thiếu trên giường một lần, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn. Ngặc nỗi thực lực chênh lệch quá lớn, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng yếu ớt như con hổ giấy.
Nhưng cho dù liên tục thất bại, Vô Thuật ca vẫn kiên trì tín niệm kiên định cả đời không ngừng nghịch tập, dũng cảm liên tục khiêu chiến hết lần này đến lần khác.
__ Thất bại rồi lại chẳng sao, không phải chỉ sẽ giống như lần trước bị áp đến sướng sao? Nếu gặp vận may thành công, thì có thể giày vò Tiểu Dực Dực thế này thế kia.
Dưới tình trạng thất bại trừng phạt đại khái bằng 0, thành công thì phần thưởng lớn vô hạn, tinh thần phấn đấu của Vô Thuật ca đúng ra rất dễ lý giải phải không?
Nghịch tập thử cũng không tồi.
Cho nên tuy đã thất bại N lần, nhưng Vô Thuật ca trưa hôm nay vẫn bấm bàn tính, bước chân nhanh nhẹn, đi nghịch tập.
Chẳng qua lúc tới trước phòng Tần đại thiếu, Phỉ Vô Thuật kinh ngạc phát hiện cửa phòng vậy mà còn để mở__ lẽ nào Tiểu Dực Dực phát hiện cửa phòng hắn vĩnh viễn không cản được y, dứt khoát thỏa hiệp ngầm cho y tiến vào sao? Thật sự là Tiểu Dực Dực thân thiết mà!
Đẩy cửa, rón ra rón rén đi vào, mò tới bên giường Tần đại thiếu.
Phỉ Vô Thuật cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, ngón tay ngứa ngáy thò ra vọc lông mi đang yên tĩnh nghỉ ngơi đó, ê ê? Còn không tỉnh?
Phỉ Vô Thuật sờ cằm, theo lý mà nói, ngay lúc y vào phòng Tiểu Dực Dực nên tỉnh rồi chứ? Kịch bản không phải nên là y nhào lên triển khai nghịch tập, sau đó bị Tiểu Dực Dực dứt khoát nhanh nhẹn áp đảo sao? Hôm nay chỗ nào không đúng nhỉ?
Ngón tay vô thức vuốt qua gương mặt mát lạnh của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật cảm nhận hô hấp bình ổn của người này… không phải giả ngủ, là thật sự không tỉnh.
Chuyện gì đây?
Tiểu tâm tư rục rịch háo hức thoáng cái bị áp chế, Phỉ Vô Thuật không hiểu sao có chút cảm giác không hay: “Tiểu Dực Dực? Anh tỉnh lại cho tôi!" Ngón tay y chà đạp gương mặt Tần Dực.
Trong tiếng gọi của y, lông mi Tần Dực run lên, chậm rãi mở mắt ra, trong con mắt đen kịt phản chiếu thân hình Phỉ Vô Thuật.
“A__ sao anh lại ở đây! Anh đang làm gì!" Tiểu thư Nissen cuối cùng đuổi tới nơi nhìn thấy một màn khiến tim cô vỡ nát, “A__ Không!"
Tần Dực thế mà đã tỉnh rồi, người đầu tiên lúc mở mắt ra nhìn thấy vậy mà không phải là cô!
Cái này nói rõ muốn làm chuyện xấu, đầu tiên phải chiếm ưu thế về vị trí địa lý, địa lợi trong thiên thời địa lợi nhân hòa! Tiểu thư Nissen chính là ở quá xa rồi, chậc.
Thấy Tần Dực đã tỉnh, Phỉ Vô Thuật cũng không còn lo lắng, cười hi hi quay đầu nhìn cửa: “Dô, tiểu thư Nissen tới rồi."
“Phỉ, Phỉ Vô Thuật!" Tiểu thư Nissen căng thẳng sợ hãi ấp a ấp úng, “Anh, tên đàn ông vô sỉ bỉ ổi nhà anh! Không được, không được làm chuyện không tốt với Tần đại thiếu! Có nghe hay không! Tôi, lát nữa tôi sẽ trở lại! Tuyệt đối sẽ để đại thiếu hồi phục trở lại!"
Cô run run rẩy rẩy buông lời xong, quay người chạy đi__ cho nên nói, Vô Thuật ca cậu rốt cuộc đã làm chuyện người người oán trách gì với tiểu thư người ta vậy hả?!
Đối với lời của tiểu thư Nissen, Phỉ Vô Thuật nghe mà không hiểu gì.
Cô ta từ chỗ nào nhìn ra y muốn làm chuyện không tốt với Tiểu Dực Dực? Cô ta lại muốn Tiểu Dực Dực hồi phục cái gì? Câu nói này thật sự là không đầu không đuôi.
Đi qua đóng cửa lại, Phỉ Vô Thuật mới trở lại bên giường, không xấu hổ đề nghị: “Tiểu Dực Dực, vận động buổi trưa một chút?"
Tần Dực đã ngồi dậy, nghe lời gật đầu: “Được."
Phỉ Vô Thuật sáp lại, cười hi hi nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của người này: “Lần này để tôi tới?"
Y chủ động ôm vai Tần Dực hôn xuống, trong lòng khổ sở nghĩ, trước khi nghĩ ra phương án thiết thực chắc chắn, y cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng.
Nhưng trước khi bị hôn lên, Tần Dực đáp lời: “Ừ."
Thế là động tác của Phỉ Vô Thuật đột nhiên cứng lại giữa chừng.
Lúc này khoảng cách giữa y và Tần Dực, chỉ chưa đến hai ngón tay, mặt đối mặt, có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp ấm áp miên man của nhau.
“Tiểu Dực Dực, anh vừa nói gì?" Phỉ Vô Thuật không dám tin trợn to mắt, bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống nện cho choáng váng: “Anh ‘ừ’ phải không? ‘Ừ’ phải không!"
Tần Dực vẫn một âm tiết khẳng định: “Ừ."
“Ặc… Tiểu Dực Dực anh đừng dọa tôi." Phỉ Vô Thuật hoài nghi liếc nhìn Tần Dực biểu cảm ít ỏi, nhìn sao cũng không nhìn ra được người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, trong lòng thiếu tự tin xác định, “Anh biết chúng ta đang nói cái gì không?"
Tần Dực gật đầu: “Lần này để cậu tới."
“…" Vọng tưởng từ trước tới nay được đương sự chính miệng nói ra, lực trùng kích này khiến Phỉ Vô Thuật hoàn toàn ngốc luôn tại chỗ__ Mẹ ơi đây thật sự là Tiểu Dực Dực?
Lát sau Phỉ Vô Thuật cuối cùng hoàn hồn lại nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tần đại thiếu biểu cảm ít ỏi, có chỗ nào đó không đúng! Tiểu Dực Dực quá nghe lời quá thuận theo rồi?
“Vậy tôi không khách sáo đâu nha." Vô Thuật ca nhướng cao mày, ánh mắt lại tỉ mỉ quan sát biểu cảm biến hóa của Tần đại thiếu, “Tiểu Dực Dực, anh cởi quần áo trước đi."
Tần Dực rũ mắt nâng tay, cởi thắt lưng áo ngủ.
“!" Phỉ Vô Thuật cảm thấy, hình như y đang vô hạn tiếp cận một bí mật lớn động trời.
“Đủ rồi, dừng lại!" Khi lồng ngực săn chắc trắng tinh lộ ra trong tầm mắt, Phỉ Vô Thuật miệng khô lưỡi nóng kêu dừng. Hiện tại so với cái này, y càng cảm thấy hứng thú với phản ứng kỳ quái của Tiểu Dực Dực.
“Anh phải nói một lần…" Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Vô Thuật ca nghiêm túc suy nghĩ, sau đó căng thẳng liếm khóe môi, “Cứ nói, ‘tôi muốn bị cậu ăn sạch’." Nếu là Tiểu Dực Dực bình thường, tuyệt đối sẽ không nói mấy lời này___
Tác giả :
Nguyên Đại Mã