Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 1 - Chương 8: Tần Dực 2
Há mồm cắn miếng bánh kem, trong miệng tràn ra hương hoa thanh mát, liếm vụn dính trên môi, Phỉ Vô Thuật cam chịu, tất cả tồn tại không hợp lý đều có thể giải thích, chỉ là y học thức nông cạn tạm thời không tìm được lý do giải thích.
Tồn tại chính là hợp lý…
Không đợi Phỉ Vô Thuật mặc niệm thêm vài lần, âm thanh trong đầu lại vang lên, mang theo khó chịu khi đang ăn bị cướp đi quyền khống chế thân thể: “Sao cậu lại tới nữa rồi?"
Lần này Phỉ Vô Thuật bình tĩnh hơn nhiều, nhướng mày hỏi: “Anh là Tần thiếu?"
“Tôi là Tần Dực."
“Sao anh vẫn ở trong thân thể này? Đại thần hệ thống sao không thu hồi anh?" Phỉ Vô Thuật cà lơ khuyên nhủ, “Tôi biết, cho dù là NPC, cho dù là một đống số liệu, chắc chắn cũng không muốn biến mất như thế, AI cao chính là phiền toái__ nhưng, phải tôn trọng nguyên tắc trò chơi chứ NPC đại nhân! Anh chiếm nhân vật tôi xây dựng như thế, tôi rất đau đầu!"
“…" Tần thiếu nghe không hiểu trầm mặc một lát, nghiêm túc nói, “Đây là thân thể của tôi."
“Tôi biết đây là thân thể của anh, nhưng đó là lúc trước, sau khi bị tôi đoạt xác thì là của tôi, anh có một chút đạo đức nghề nghiệp của NPC được không hả? Trò chơi đã được cài đặt như thế rồi, anh muốn oán thì đi oán chủ não thiên đạo được rồi." Phỉ Vô Thuật không chịu trách nhiệm nói, “Tóm lại, anh mau biến khỏi thân thể tôi được không?"
“Đây là thân thể của tôi." Tần Dực hoàn toàn không hiểu lời Phỉ Vô Thuật chỉ có thể kiên trì luận điểm cơ bản nhất.
“Tôi muốn tìm GM khiếu nại…" Phỉ Vô Thuật uể oải nằm xoài ra bàn, “Nhưng trò chơi nát này mẹ nó không có GM!" (GM: Gamemaster)
“Cậu có thể ngồi đoan chính chúng không?" Tần Dực trong tinh thần nhíu mày, được rồi, hắn không làm được động tác này, nhưng tâm trạng hắn chính là muốn nhíu mày.
“Tại sao anh không biến mất? Anh và thiên đạo có quan hệ bám váy gì hả?" Phỉ Vô Thuật bỏ lơ lời Tần Dực.
“Cậu ngồi nghiêm trước đã." Tần Dực nghiêm túc quyết không thỏa hiệp.
Cái tên cố chấp! Phỉ Vô Thuật nhún vai, ngồi thẳng lưng dậy: “Được rồi, bây giờ có thể cho tôi biết, tại sao anh không biến mất không?"
“Cái gì là thiên đạo? Cái gì là GM? Cái gì là NPC?" Tần Dực cảm thấy những cái này là mấu chốt, bình tĩnh nói, “Nếu tôi hiểu rõ những thứ này, đại khái có thể cho cậu một đáp án."
“Anh không biết?" Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, sau đó hiểu ra, “Cũng phải, đây là Tân Đại Lục OL, tôi suýt quên mất."
Nói với NPC thế giới của hắn là một trò chơi sẽ tạo ra hậu quả gì? Vấn đề này ở xã hội hiện nay đã không còn chút giá trị nào, vì toàn tức võng du hiện tại, NPC đối với thân phận chức trách của mình đều đã hiểu thấu rõ ràng, sau đó bị hệ thống cài đặt hạn chế.
Như Tân Đại Lục OL này, loại trò toàn tức võng du mà NPC hoàn toàn không biết thân phận của mình đã là mấy trăm năm trước, lúc trí năng máy tính còn chưa phát triển mới có. Nhưng AI của Tân Đại Lục OL lại cao chưa từng có, cái này cũng xem như chỗ độc đáo riêng của trò chơi này.
Có lẽ độ chân thật 100% cũng thể hiện ở điểm này, NPC vĩnh viễn không biết bản thân chỉ là một đống số liệu, mà cho rằng bản thân là nhân loại thực thực tại tại. Như vậy người chơi sẽ được thể nghiệm mùi vị gần như là hiện thực trong trò chơi.
Thật ra trong sổ tay hướng dẫn có quy định, không thể cho các NPC của Tân Đại Lục biết cài đặt của thế giới trò chơi, nhưng Phỉ Vô Thuật trừ liếc sơ qua ba nguyên tắc ở trang đầu, các quy định ở trang sau, các điều cần chú ý, hoàn toàn chưa xem qua. Cho dù có xem qua, y cũng sẽ không tuân thủ.
Y đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, nói hết toàn bộ chuyện Tân Đại Lục OL là trò chơi, Tần Dực công tử là NPC.
NPC bị đảo điên thế giới quan sẽ có phản ứng gì? Phỉ Vô Thuật tràn đầy hưng phấn chờ mong, nghĩ kỹ, thật ra sự tồn tại của Tần Dực cũng chẳng trở ngại bao nhiêu, dù sao y vừa đăng nhập, quyền khống chế thân thể vẫn là của y, Tần Dực nhiều nhất chỉ có thể nhảy nhót lúc y offline.
Như vậy còn đỡ công y mỗi lần đăng xuất còn phải đi tìm chỗ giấu thân thể. Nếu thương lượng tốt với NPC này, hai người phối hợp với nhau, không chừng còn có thể tạo được một phen sự nghiệp trong trò chơi, dù sao online offline, thân thể đều đang hoạt động, chẳng khác gì cả ngày đều online.
Lúc Tần Dực chậm rãi tiêu hóa thường thức trò chơi được Phỉ Vô Thuật rót vào, Phỉ Vô Thuật cũng chậm rãi cân nhắc chỗ tốt của tình huống này. Nếu hai người thật sự hợp tác vui vẻ, vậy trong thân thể có NPC tồn tại, hoàn toàn không có hại, ngược lại có lợi ích rất lớn.
Cứ như gian lận, vậy kỳ thật sự tồn tại của Tần Dực là plug-in đi? Phỉ Vô Thuật giác ngộ, gặp phải chuyện kỳ dị thế này thật ra là may mắn của y mới đúng.
Thế là Phỉ Vô Thuật sáng mắt, khóe môi cong lên cười vô cùng thổ phỉ, ai chà, lần này thiếu gia y coi như nhặt được tiện nghi lớn rồi.
Chẳng qua lát nữa phải an ủi cảm xúc của Tần thiếu đã, bị y chiếm thân thể, nói không chừng còn có chút oán khí. Nếu muốn từ nay về sau ở chung tốt đẹp, chốc nữa phải dỗ NPC cho tốt.
Phỉ Vô Thuật tâm trạng tươi đẹp nhét điểm tâm vào miệng, trong cuộc sống ở Tân Đại Lục OL, nguyên tố kỹ thật rất hiếm gặp, trên một tinh cầu, không có thành phố cỡ lớn phồn hoa như liên bang địa cầu, chỉ có từng trấn nhỏ hoặc thôn xóm số người không nhiều tụ lại tạo nên, tóm lại là người thưa thớt, khoảng cách giữa mỗi cứ điểm tương đối xa.
Nhà ở trấn cũng không phải nhà lầu cao tầng, đều là nhà gỗ hoặc nhà đá cực kỳ cổ xưa nguyên thủy đối với dân liên bang, gia cụ trong nhà cũng không có một chút khí tức hiện đại hóa, phần lớn đều là tác phẩm nghệ thuật thủ công, hoàn toàn không thấy nửa điểm dấu vết do máy móc chế tạo, đương nhiên, thiết bị giải trí cũng ít đến đáng thương.
Nhưng nguyên thủy có chỗ tốt của nguyên thủy, chẳng hạn bánh táo hoa Phỉ Vô Thuật đang ăn, cách làm tinh xảo chú trọng, mùi vị cũng rất ngon, cái này là không thể hưởng thụ được ở liên bang. Mà trong Tân Đại Lục, đồ ăn vặt đẳng cấp này, cư dân bình thường cũng không ăn được.
Vì thế Phỉ Vô Thuật lại thỏa mãn thêm một tầng, NPC y đoạt xác quả nhiên rất có thân phận.
Đợi y giải quyết xong một dĩa điểm tâm, ngón tay cọ cọ lên áo, rồi dự định mở miệng, thăm dò ý tứ của Tần Dực.
Nhưng chưa đợi y mở miệng, trong đầu đã vang lên giọng nói lạnh nhạt đầy ghét bỏ: “Phỉ Vô Thuật, đi thay một bộ đồ."
“Tại sao?" Phỉ Vô Thuật nhìn bộ đồ thoải mái màu trắng trên người, “Muốn đi đâu sao?"
“…" Tần Dực trầm mặc một lúc, mới bình tĩnh trần thuật, “Cậu ăn điểm tâm xong, đã lau tay bằng ống tay áo."
Phỉ Vô Thuật: “…"
“Đi tắm trước, rồi thay một bộ đồ." Tần Dực bình tĩnh nói đầy đương nhiên.
Phỉ Vô Thuật muốn giải thích: “Quần áo không bị bẩn…" Y rối rắm gãi đầu, “Cũng không đúng! Vừa rồi anh nghe được chuyện mình là NPC, lẽ nào bây giờ không có chút cảm tưởng nào sao? Chấn động hoang mang thế giới quan bị đảo điên hoặc kiên quyết không tin? Anh không nên bình tĩnh như thế chứ."
Tần Dực: “Tóc cũng rối rồi."
Phỉ Vô Thuật vô thức sờ mái tóc dài mát lạnh mềm mượt, quả nhiên bị móng vuốt vừa rồi của y cào loạn, nhưng __ “Cái này không phải trọng điểm đi!"
“Điều này rất quan trọng." Tần Dực vẫn giữ điệu bộ nghiêm túc, “Dung mạo trang phục là hàng đầu, hành vi cử chỉ thứ hai, nếu cậu đã chiếm thân thể tôi, vậy thì khi dùng thân thể tôi hành sự, nhất định không thể quên hai điểm này."
“Anh không bảo tôi cút khỏi thân thể anh?" Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, khả năng tiếp thụ cao như thế?
Tần Dực thuận theo hỏi: “Vậy thì, phải thế nào cậu mới có thể rời khỏi thân thể tôi?"
Phỉ Vô Thuật vô tội nói: “Trừ khi thân thể này chết, nếu không tôi chỉ có thể dính chặt với thân thể anh. Anh muốn bảo tôi đi tự sát sao?"
“Cho nên, tôi sẽ không bảo cậu rời khỏi thân thể tôi." Tần Dực nhẹ bâng nói, “Hiện tại cậu đang giữ quyền khống chế, tôi không thể làm gì thân thể mình, chỉ có khi cậu rời khỏi mới có thể hồi phục khả năng khống chế cơ thể."
“Hiện tại tôi tạm thời còn không rõ online offline cậu nói, trước khi tôi làm rõ được, nghĩ cách lấy lại thân thể, hy vọng lúc cậu sử dụng thân thể tôi, phải tôn trọng thân thể tôi." Tần Dực rất bình tĩnh, “Nếu không, thà làm ngọc nát hơn làm ngói lành."
“Nếu tôi không tắm không thay quần áo không chải lại tóc, anh sẽ thế nào?" Phỉ Vô Thuật cười híp mắt khiêu khích.
“Khi cậu offline, hủy thân thể này." Tần Dực bình tĩnh đáp.
NPC chỉ vì tắm rửa thay quần áo mà tự hủy, má nó thật sự có cá tính! Phỉ Vô Thuật không hoài nghi Tần Dực có làm được không, chỉ tính ấn tượng lần đầu gặp mặt, y đã biết người đàn ông này là người vô vị không nói đùa không kể chuyện cười.
“Kỳ thật tôi và anh đều xem trọng thân thể này. Nếu không còn nữa, tôi phải đợi nửa năm mới có thể xây dựng nhân vật, còn không nhất định tìm được thân thể thích hợp như anh." Phỉ Vô Thuật rất thành khẩn mổ xẻ nội tâm, “Cho nên tôi tuyệt đối phục tùng yêu cầu của anh. Chúng ta nắm tay cùng xây dựng tương lai tốt đẹp thế nào?"
Tần Dực không chút dao động: “Đi tắm."
“…" Chỉ có một giọng điệu hệt như bộ lặp cứng nhắc! Phỉ Vô Thuật rủa thầm.
“Nếu muốn hợp tác, có chút chuyện cầu anh giúp đỡ." Phỉ Vô Thuật không muốn lộ bug chọc người hoài nghi, “Anh cũng không hy vọng người khác hoài nghi anh bị tinh thần phân liệt chứ?"
Tần Dực nghiêm túc đáp: “Nên như thế."
“Vậy hiện tại tôi nên làm thế nào?" Phỉ Vô Thuật đứng dậy, duỗi lưng, “Cũng không thể về sau khi anh muốn đi tắm, tôi phải đăng xuất chứ? Như vậy rất phiền phức…" Vì chiếu theo độ cứng nhắc của Tần Dực và thói cẩu thả của Phỉ Vô Thuật y, chắc chắn tương lai mỗi ngày phải tắm N lần.
“Ra ngoài, tự nhiên có người sắp xếp cho cậu."
“Thật là điệu bộ thiếu gia." Phỉ Vô Thuật có ảo giác thật ra y vẫn đoạt xác một cậu ấm.
“Về sau không thể duỗi lưng." Tần Dực như thuộc giáo điều lại hạ một lệnh cấm với Phỉ Vô Thuật.
“Thật hà khắc nha!" Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, dự cảm cấm lệnh từ nay về sau đại khái có thể tạo thành một quyển sách dày như từ điển liên bang.
Mở cửa ra, thiếu niên đứng chờ bên cửa liền tiến tới: “Thiếu gia có gì phân phó sao?"
Phỉ Vô Thuật há miệng, đang định nói muốn tắm rửa, ánh mắt thiếu niên đã dạo một vòng trên người y, cuối cùng đặt lên vết bẩn hơi tối màu ở tay áo, không để Phỉ Vô Thuật có cơ hội mở miệng, đã nhanh chóng nói: “Nhị Lang lập tức gọi người chuẩn bị nước nóng, xin thiếu gia chờ một chút."
Phỉ Vô Thuật nghiêm mặt, bắt chước vẻ lạnh nhạt nghiêm túc của Tần Dực, trong lòng lại la hét: “Tần Dực Tần Dực, sao nhóc đó biết tôi muốn tắm?"
“Nhìn thấy áo bẩn, tự nhiên nên đi tắm." Tần Dực dùng ngữ khí đương nhiên, thuận tiện tận chức trách giới thiệu cho Phỉ Vô Thuật: “Nó là tiểu đồng từ nhỏ đã theo hầu tôi, tên Nhị Lang."
Phỉ Vô Thuật nhấc tay nhìn kỹ chỗ tay áo, chỗ bị y cọ ngón tay, cho dù nhìn kỹ cũng không dễ phát hiện có một điểm bẩn, sao bị Nhị Lang đó liếc cái là thấy? Ánh mắt đó cực kỳ nhanh nhạy? Hay thật ra là do kinh nghiệm phong phú quen tay hay việc?
“Dính phải thiếu gia như anh, Nhị Lang cực khổ rồi." Phỉ Vô Thuật cảm khái.
“Nếu không phải do cậu, sẽ không có chuyện này." Tần Dực bình tĩnh phản kích, trong ngữ khí bất ngờ mang theo ghét bỏ, “Cả con nít cũng biết dùng khăn giấy lau tay, chứ không phải chùi lên quần áo thêm phiền cho mẹ."
Phỉ Vô Thuật bị khinh bỉ thói quen vệ sinh sạch sẽ thẹn quá thành giận: “Ở chỗ chúng tôi, quần áo đều do máy giặt, nào như chỗ mấy người, còn phải dùng tay giặt! Một người đàn ông như anh tính toán chi ly nhiều như thế không chê phiền sao!"
Tần Dực bình tĩnh ung dung: “Không phiền, không phiền chút nào."
“…" Phỉ Vô Thuật cố gắng mỉm cười, “Anh đừng cho rằng có thể chọc giận ông đây không thèm online, sẽ thỏa nguyện anh!"
Tần Dực ung dung thong thả: “Tính cách cậu không tốt, chênh lệch tôi quá lớn, phải sửa. Nếu không sẽ có một ngày lộ sơ hở, khi đó mới phiền."
“Chênh lệch với anh quá lớn?" Phỉ Vô Thuật muốn lật bàn, “Anh kiêu ngạo đắc ý như thế là muốn sao đây! Ông đây chả thèm hiếm lạ gì cá tính tự luyến cứng nhắc của anh!"
Về sau làm sao mà ở chung với NPC này? Phỉ Vô Thuật hiện tại lập tức tức khắc muốn hệ thống tiêu hủy nhân cách NPC này, bug mẹ nó chứ! Y chả thèm!
Tần Dực: “…"
Tần Dực giữ lòng kiêu ngạo trầm mặc, thế là Phỉ Vô Thuật một quyền đấm phải gối bông, cảm xúc mềm mại tới nội thương.
Má má má má má!
Muốn duy trì vẻ ngoài lãnh đạm nghiêm cẩn của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật không thể phát tiết phiền phức trong lòng thành bạo lực chỉ có thể giương nanh múa vuốt gào thét trong lòng, y không hợp với Tần Dực này mà! Hoàn toàn không hợp! Về sau còn phải luôn giữ trạng thái một xác hai hồn này, nghĩ thôi cũng thấy tiền đồ ảm đạm!
Tự sát từ bỏ nhân vật hả, lại tiếc điều kiện tốt thế này. Hơn nữa nếu muốn xây dựng nhân vật mới, cần phải đợi tới nửa năm sau, cái này sẽ mất đi rất nhiều tiên cơ.
Phỉ Vô Thuật rối rắm rồi mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ thân thể Tần Dực.
Nhìn lại mà xem, nghe nói người yêu cuồng nhiệt khi ở chung cũng có quá trình ma sát, càng đừng nói tới y và Tần Dực hai người chỉ ước đối phương biến mất thế này, hơn nữa họ không phải là sống chung, mà còn thân mật hơn cả sống chung, cái loại tình huống phức tạp cùng ở trong một thân thể thế này…
Phỉ Vô Thuật hiếm khi sờ trán thở dài một câu, cái tình huống hố cha gì đây….
Tồn tại chính là hợp lý…
Không đợi Phỉ Vô Thuật mặc niệm thêm vài lần, âm thanh trong đầu lại vang lên, mang theo khó chịu khi đang ăn bị cướp đi quyền khống chế thân thể: “Sao cậu lại tới nữa rồi?"
Lần này Phỉ Vô Thuật bình tĩnh hơn nhiều, nhướng mày hỏi: “Anh là Tần thiếu?"
“Tôi là Tần Dực."
“Sao anh vẫn ở trong thân thể này? Đại thần hệ thống sao không thu hồi anh?" Phỉ Vô Thuật cà lơ khuyên nhủ, “Tôi biết, cho dù là NPC, cho dù là một đống số liệu, chắc chắn cũng không muốn biến mất như thế, AI cao chính là phiền toái__ nhưng, phải tôn trọng nguyên tắc trò chơi chứ NPC đại nhân! Anh chiếm nhân vật tôi xây dựng như thế, tôi rất đau đầu!"
“…" Tần thiếu nghe không hiểu trầm mặc một lát, nghiêm túc nói, “Đây là thân thể của tôi."
“Tôi biết đây là thân thể của anh, nhưng đó là lúc trước, sau khi bị tôi đoạt xác thì là của tôi, anh có một chút đạo đức nghề nghiệp của NPC được không hả? Trò chơi đã được cài đặt như thế rồi, anh muốn oán thì đi oán chủ não thiên đạo được rồi." Phỉ Vô Thuật không chịu trách nhiệm nói, “Tóm lại, anh mau biến khỏi thân thể tôi được không?"
“Đây là thân thể của tôi." Tần Dực hoàn toàn không hiểu lời Phỉ Vô Thuật chỉ có thể kiên trì luận điểm cơ bản nhất.
“Tôi muốn tìm GM khiếu nại…" Phỉ Vô Thuật uể oải nằm xoài ra bàn, “Nhưng trò chơi nát này mẹ nó không có GM!" (GM: Gamemaster)
“Cậu có thể ngồi đoan chính chúng không?" Tần Dực trong tinh thần nhíu mày, được rồi, hắn không làm được động tác này, nhưng tâm trạng hắn chính là muốn nhíu mày.
“Tại sao anh không biến mất? Anh và thiên đạo có quan hệ bám váy gì hả?" Phỉ Vô Thuật bỏ lơ lời Tần Dực.
“Cậu ngồi nghiêm trước đã." Tần Dực nghiêm túc quyết không thỏa hiệp.
Cái tên cố chấp! Phỉ Vô Thuật nhún vai, ngồi thẳng lưng dậy: “Được rồi, bây giờ có thể cho tôi biết, tại sao anh không biến mất không?"
“Cái gì là thiên đạo? Cái gì là GM? Cái gì là NPC?" Tần Dực cảm thấy những cái này là mấu chốt, bình tĩnh nói, “Nếu tôi hiểu rõ những thứ này, đại khái có thể cho cậu một đáp án."
“Anh không biết?" Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, sau đó hiểu ra, “Cũng phải, đây là Tân Đại Lục OL, tôi suýt quên mất."
Nói với NPC thế giới của hắn là một trò chơi sẽ tạo ra hậu quả gì? Vấn đề này ở xã hội hiện nay đã không còn chút giá trị nào, vì toàn tức võng du hiện tại, NPC đối với thân phận chức trách của mình đều đã hiểu thấu rõ ràng, sau đó bị hệ thống cài đặt hạn chế.
Như Tân Đại Lục OL này, loại trò toàn tức võng du mà NPC hoàn toàn không biết thân phận của mình đã là mấy trăm năm trước, lúc trí năng máy tính còn chưa phát triển mới có. Nhưng AI của Tân Đại Lục OL lại cao chưa từng có, cái này cũng xem như chỗ độc đáo riêng của trò chơi này.
Có lẽ độ chân thật 100% cũng thể hiện ở điểm này, NPC vĩnh viễn không biết bản thân chỉ là một đống số liệu, mà cho rằng bản thân là nhân loại thực thực tại tại. Như vậy người chơi sẽ được thể nghiệm mùi vị gần như là hiện thực trong trò chơi.
Thật ra trong sổ tay hướng dẫn có quy định, không thể cho các NPC của Tân Đại Lục biết cài đặt của thế giới trò chơi, nhưng Phỉ Vô Thuật trừ liếc sơ qua ba nguyên tắc ở trang đầu, các quy định ở trang sau, các điều cần chú ý, hoàn toàn chưa xem qua. Cho dù có xem qua, y cũng sẽ không tuân thủ.
Y đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, nói hết toàn bộ chuyện Tân Đại Lục OL là trò chơi, Tần Dực công tử là NPC.
NPC bị đảo điên thế giới quan sẽ có phản ứng gì? Phỉ Vô Thuật tràn đầy hưng phấn chờ mong, nghĩ kỹ, thật ra sự tồn tại của Tần Dực cũng chẳng trở ngại bao nhiêu, dù sao y vừa đăng nhập, quyền khống chế thân thể vẫn là của y, Tần Dực nhiều nhất chỉ có thể nhảy nhót lúc y offline.
Như vậy còn đỡ công y mỗi lần đăng xuất còn phải đi tìm chỗ giấu thân thể. Nếu thương lượng tốt với NPC này, hai người phối hợp với nhau, không chừng còn có thể tạo được một phen sự nghiệp trong trò chơi, dù sao online offline, thân thể đều đang hoạt động, chẳng khác gì cả ngày đều online.
Lúc Tần Dực chậm rãi tiêu hóa thường thức trò chơi được Phỉ Vô Thuật rót vào, Phỉ Vô Thuật cũng chậm rãi cân nhắc chỗ tốt của tình huống này. Nếu hai người thật sự hợp tác vui vẻ, vậy trong thân thể có NPC tồn tại, hoàn toàn không có hại, ngược lại có lợi ích rất lớn.
Cứ như gian lận, vậy kỳ thật sự tồn tại của Tần Dực là plug-in đi? Phỉ Vô Thuật giác ngộ, gặp phải chuyện kỳ dị thế này thật ra là may mắn của y mới đúng.
Thế là Phỉ Vô Thuật sáng mắt, khóe môi cong lên cười vô cùng thổ phỉ, ai chà, lần này thiếu gia y coi như nhặt được tiện nghi lớn rồi.
Chẳng qua lát nữa phải an ủi cảm xúc của Tần thiếu đã, bị y chiếm thân thể, nói không chừng còn có chút oán khí. Nếu muốn từ nay về sau ở chung tốt đẹp, chốc nữa phải dỗ NPC cho tốt.
Phỉ Vô Thuật tâm trạng tươi đẹp nhét điểm tâm vào miệng, trong cuộc sống ở Tân Đại Lục OL, nguyên tố kỹ thật rất hiếm gặp, trên một tinh cầu, không có thành phố cỡ lớn phồn hoa như liên bang địa cầu, chỉ có từng trấn nhỏ hoặc thôn xóm số người không nhiều tụ lại tạo nên, tóm lại là người thưa thớt, khoảng cách giữa mỗi cứ điểm tương đối xa.
Nhà ở trấn cũng không phải nhà lầu cao tầng, đều là nhà gỗ hoặc nhà đá cực kỳ cổ xưa nguyên thủy đối với dân liên bang, gia cụ trong nhà cũng không có một chút khí tức hiện đại hóa, phần lớn đều là tác phẩm nghệ thuật thủ công, hoàn toàn không thấy nửa điểm dấu vết do máy móc chế tạo, đương nhiên, thiết bị giải trí cũng ít đến đáng thương.
Nhưng nguyên thủy có chỗ tốt của nguyên thủy, chẳng hạn bánh táo hoa Phỉ Vô Thuật đang ăn, cách làm tinh xảo chú trọng, mùi vị cũng rất ngon, cái này là không thể hưởng thụ được ở liên bang. Mà trong Tân Đại Lục, đồ ăn vặt đẳng cấp này, cư dân bình thường cũng không ăn được.
Vì thế Phỉ Vô Thuật lại thỏa mãn thêm một tầng, NPC y đoạt xác quả nhiên rất có thân phận.
Đợi y giải quyết xong một dĩa điểm tâm, ngón tay cọ cọ lên áo, rồi dự định mở miệng, thăm dò ý tứ của Tần Dực.
Nhưng chưa đợi y mở miệng, trong đầu đã vang lên giọng nói lạnh nhạt đầy ghét bỏ: “Phỉ Vô Thuật, đi thay một bộ đồ."
“Tại sao?" Phỉ Vô Thuật nhìn bộ đồ thoải mái màu trắng trên người, “Muốn đi đâu sao?"
“…" Tần Dực trầm mặc một lúc, mới bình tĩnh trần thuật, “Cậu ăn điểm tâm xong, đã lau tay bằng ống tay áo."
Phỉ Vô Thuật: “…"
“Đi tắm trước, rồi thay một bộ đồ." Tần Dực bình tĩnh nói đầy đương nhiên.
Phỉ Vô Thuật muốn giải thích: “Quần áo không bị bẩn…" Y rối rắm gãi đầu, “Cũng không đúng! Vừa rồi anh nghe được chuyện mình là NPC, lẽ nào bây giờ không có chút cảm tưởng nào sao? Chấn động hoang mang thế giới quan bị đảo điên hoặc kiên quyết không tin? Anh không nên bình tĩnh như thế chứ."
Tần Dực: “Tóc cũng rối rồi."
Phỉ Vô Thuật vô thức sờ mái tóc dài mát lạnh mềm mượt, quả nhiên bị móng vuốt vừa rồi của y cào loạn, nhưng __ “Cái này không phải trọng điểm đi!"
“Điều này rất quan trọng." Tần Dực vẫn giữ điệu bộ nghiêm túc, “Dung mạo trang phục là hàng đầu, hành vi cử chỉ thứ hai, nếu cậu đã chiếm thân thể tôi, vậy thì khi dùng thân thể tôi hành sự, nhất định không thể quên hai điểm này."
“Anh không bảo tôi cút khỏi thân thể anh?" Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, khả năng tiếp thụ cao như thế?
Tần Dực thuận theo hỏi: “Vậy thì, phải thế nào cậu mới có thể rời khỏi thân thể tôi?"
Phỉ Vô Thuật vô tội nói: “Trừ khi thân thể này chết, nếu không tôi chỉ có thể dính chặt với thân thể anh. Anh muốn bảo tôi đi tự sát sao?"
“Cho nên, tôi sẽ không bảo cậu rời khỏi thân thể tôi." Tần Dực nhẹ bâng nói, “Hiện tại cậu đang giữ quyền khống chế, tôi không thể làm gì thân thể mình, chỉ có khi cậu rời khỏi mới có thể hồi phục khả năng khống chế cơ thể."
“Hiện tại tôi tạm thời còn không rõ online offline cậu nói, trước khi tôi làm rõ được, nghĩ cách lấy lại thân thể, hy vọng lúc cậu sử dụng thân thể tôi, phải tôn trọng thân thể tôi." Tần Dực rất bình tĩnh, “Nếu không, thà làm ngọc nát hơn làm ngói lành."
“Nếu tôi không tắm không thay quần áo không chải lại tóc, anh sẽ thế nào?" Phỉ Vô Thuật cười híp mắt khiêu khích.
“Khi cậu offline, hủy thân thể này." Tần Dực bình tĩnh đáp.
NPC chỉ vì tắm rửa thay quần áo mà tự hủy, má nó thật sự có cá tính! Phỉ Vô Thuật không hoài nghi Tần Dực có làm được không, chỉ tính ấn tượng lần đầu gặp mặt, y đã biết người đàn ông này là người vô vị không nói đùa không kể chuyện cười.
“Kỳ thật tôi và anh đều xem trọng thân thể này. Nếu không còn nữa, tôi phải đợi nửa năm mới có thể xây dựng nhân vật, còn không nhất định tìm được thân thể thích hợp như anh." Phỉ Vô Thuật rất thành khẩn mổ xẻ nội tâm, “Cho nên tôi tuyệt đối phục tùng yêu cầu của anh. Chúng ta nắm tay cùng xây dựng tương lai tốt đẹp thế nào?"
Tần Dực không chút dao động: “Đi tắm."
“…" Chỉ có một giọng điệu hệt như bộ lặp cứng nhắc! Phỉ Vô Thuật rủa thầm.
“Nếu muốn hợp tác, có chút chuyện cầu anh giúp đỡ." Phỉ Vô Thuật không muốn lộ bug chọc người hoài nghi, “Anh cũng không hy vọng người khác hoài nghi anh bị tinh thần phân liệt chứ?"
Tần Dực nghiêm túc đáp: “Nên như thế."
“Vậy hiện tại tôi nên làm thế nào?" Phỉ Vô Thuật đứng dậy, duỗi lưng, “Cũng không thể về sau khi anh muốn đi tắm, tôi phải đăng xuất chứ? Như vậy rất phiền phức…" Vì chiếu theo độ cứng nhắc của Tần Dực và thói cẩu thả của Phỉ Vô Thuật y, chắc chắn tương lai mỗi ngày phải tắm N lần.
“Ra ngoài, tự nhiên có người sắp xếp cho cậu."
“Thật là điệu bộ thiếu gia." Phỉ Vô Thuật có ảo giác thật ra y vẫn đoạt xác một cậu ấm.
“Về sau không thể duỗi lưng." Tần Dực như thuộc giáo điều lại hạ một lệnh cấm với Phỉ Vô Thuật.
“Thật hà khắc nha!" Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, dự cảm cấm lệnh từ nay về sau đại khái có thể tạo thành một quyển sách dày như từ điển liên bang.
Mở cửa ra, thiếu niên đứng chờ bên cửa liền tiến tới: “Thiếu gia có gì phân phó sao?"
Phỉ Vô Thuật há miệng, đang định nói muốn tắm rửa, ánh mắt thiếu niên đã dạo một vòng trên người y, cuối cùng đặt lên vết bẩn hơi tối màu ở tay áo, không để Phỉ Vô Thuật có cơ hội mở miệng, đã nhanh chóng nói: “Nhị Lang lập tức gọi người chuẩn bị nước nóng, xin thiếu gia chờ một chút."
Phỉ Vô Thuật nghiêm mặt, bắt chước vẻ lạnh nhạt nghiêm túc của Tần Dực, trong lòng lại la hét: “Tần Dực Tần Dực, sao nhóc đó biết tôi muốn tắm?"
“Nhìn thấy áo bẩn, tự nhiên nên đi tắm." Tần Dực dùng ngữ khí đương nhiên, thuận tiện tận chức trách giới thiệu cho Phỉ Vô Thuật: “Nó là tiểu đồng từ nhỏ đã theo hầu tôi, tên Nhị Lang."
Phỉ Vô Thuật nhấc tay nhìn kỹ chỗ tay áo, chỗ bị y cọ ngón tay, cho dù nhìn kỹ cũng không dễ phát hiện có một điểm bẩn, sao bị Nhị Lang đó liếc cái là thấy? Ánh mắt đó cực kỳ nhanh nhạy? Hay thật ra là do kinh nghiệm phong phú quen tay hay việc?
“Dính phải thiếu gia như anh, Nhị Lang cực khổ rồi." Phỉ Vô Thuật cảm khái.
“Nếu không phải do cậu, sẽ không có chuyện này." Tần Dực bình tĩnh phản kích, trong ngữ khí bất ngờ mang theo ghét bỏ, “Cả con nít cũng biết dùng khăn giấy lau tay, chứ không phải chùi lên quần áo thêm phiền cho mẹ."
Phỉ Vô Thuật bị khinh bỉ thói quen vệ sinh sạch sẽ thẹn quá thành giận: “Ở chỗ chúng tôi, quần áo đều do máy giặt, nào như chỗ mấy người, còn phải dùng tay giặt! Một người đàn ông như anh tính toán chi ly nhiều như thế không chê phiền sao!"
Tần Dực bình tĩnh ung dung: “Không phiền, không phiền chút nào."
“…" Phỉ Vô Thuật cố gắng mỉm cười, “Anh đừng cho rằng có thể chọc giận ông đây không thèm online, sẽ thỏa nguyện anh!"
Tần Dực ung dung thong thả: “Tính cách cậu không tốt, chênh lệch tôi quá lớn, phải sửa. Nếu không sẽ có một ngày lộ sơ hở, khi đó mới phiền."
“Chênh lệch với anh quá lớn?" Phỉ Vô Thuật muốn lật bàn, “Anh kiêu ngạo đắc ý như thế là muốn sao đây! Ông đây chả thèm hiếm lạ gì cá tính tự luyến cứng nhắc của anh!"
Về sau làm sao mà ở chung với NPC này? Phỉ Vô Thuật hiện tại lập tức tức khắc muốn hệ thống tiêu hủy nhân cách NPC này, bug mẹ nó chứ! Y chả thèm!
Tần Dực: “…"
Tần Dực giữ lòng kiêu ngạo trầm mặc, thế là Phỉ Vô Thuật một quyền đấm phải gối bông, cảm xúc mềm mại tới nội thương.
Má má má má má!
Muốn duy trì vẻ ngoài lãnh đạm nghiêm cẩn của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật không thể phát tiết phiền phức trong lòng thành bạo lực chỉ có thể giương nanh múa vuốt gào thét trong lòng, y không hợp với Tần Dực này mà! Hoàn toàn không hợp! Về sau còn phải luôn giữ trạng thái một xác hai hồn này, nghĩ thôi cũng thấy tiền đồ ảm đạm!
Tự sát từ bỏ nhân vật hả, lại tiếc điều kiện tốt thế này. Hơn nữa nếu muốn xây dựng nhân vật mới, cần phải đợi tới nửa năm sau, cái này sẽ mất đi rất nhiều tiên cơ.
Phỉ Vô Thuật rối rắm rồi mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ thân thể Tần Dực.
Nhìn lại mà xem, nghe nói người yêu cuồng nhiệt khi ở chung cũng có quá trình ma sát, càng đừng nói tới y và Tần Dực hai người chỉ ước đối phương biến mất thế này, hơn nữa họ không phải là sống chung, mà còn thân mật hơn cả sống chung, cái loại tình huống phức tạp cùng ở trong một thân thể thế này…
Phỉ Vô Thuật hiếm khi sờ trán thở dài một câu, cái tình huống hố cha gì đây….
Tác giả :
Nguyên Đại Mã