Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 93: Gặp lại vợ trước
TSCPTĐK - Chương 93
Chương 93: Gặp lại vợ trước
"Sư phụ, nếu không có chuyện gì nữa, ta muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, hôm nay ta có chút mệt mỏi." Dịch Phàm nhạt nhạt nhìn Hồ Phong nói.
Hồ Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng với Dịch Phàm, kết quả bị Dịch Phàm nói một câu như vậy, lời gì cũng nghẹn hết vào trong họng.
Hồ Phong gật đầu, phất tay: "Ngươi đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm rời đi, nghiêng đầu, cười sáng lạn với Hồ Phong: "Sư phụ, nếu đã như vậy, ta cũng đi trước."
Hồ Phong liếc Kỳ Thiếu Vinh trắng mắt: "Đi đi, đi đi, đều cút hết đi."
Kỳ Thiếu Vinh đi rồi, Trang Hạo cũng rời đi theo.
Hồ Phong nhìn một đám người rời đi, không khỏi có loại cảm giác buồn bã mất mát, sau khi đám người Kỳ Thiếu Vinh đi ra, Lý Hồng chạy vào, "Hiệu trưởng, vừa nãy ta nhìn thấy Dịch Phàm đồng học ra khỏi đây, Dịch Phàm đồng học trở về học viện khi nào vậy? Hình như hắn đã mất tích rất nhiều ngày."
Hồ Phong trợn trắng mắt: "Hắn không có mất tích, hắn chỉ là trốn đi, hiện tại trốn chán rồi, tự nhiên liền đi ra, không có gì ghê gớm......"
Nghĩ đến gương mặt Thiên Diện dưới lớp da kia, Hồ Phong liền cảm thấy bản thân mình không khác gì cái chày gỗ, hắn cư nhiên cấu kết với hai tiểu tử Dịch Phàm cùng Kỳ Thiếu Vinh này làm việc xấu.
Hắn từng nói "Dịch Phàm này rất có thể cũng không đơn giản."
Lúc ấy Dịch Phàm đã nói gì chứ, tên hỗn đản kia đã nói, "Hiệu trưởng, ngài quá lo lắng, ngại nhìn rõ mọi việc, tất cả đều ở dưới mí mắt ngài, Dịch Phàm có thể không đơn giản đến đâu chứ?" Thời điểm tên hỗn đản kia trợn mắt dối lòng khen tặng hắn, trong lòng nhất định đang mắng hắn là ngu xuẩn.
Khó trách người Dịch gia tới đây đều biến mất không dấu vết, khẳng định là đã bị khế ước thú của Dịch Phàm xử lý.
"Hiệu trưởng, Lộ Danh hiệu trưởng đi rồi sao?" Lý Hồng hỏi.
"Trời tối, người ta đương nhiên phải đi, hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại ăn cơm sao? Ta không có gì chiêu đãi hắn đâu." Hồ Phong nhàn nhạt nói.
"Ta còn tưởng rằng Lộ Danh hiệu trưởng là tới gây chuyện chứ. Lại nói tiếp, không phải vừa rồi Thiên Diện đồng học đã vào đây sao? Ta còn chưa nhìn thấy hắn ra ngoài, sao không thấy hắn đâu?"
Hồ Phong hít sâu một hơi: "Sắc trời không còn sớm, Lý Hồng ngươi cũng nên đi ngủ đi."
Hồ Phong thở dài một hơi, trước đây hắn cảm thấy Kỳ Thiếu Vinh quá nghịch ngợm, Thiên Diện lại điệu thấp an phận hơn nhiều, tiểu tử Thiên Diện này an phận cái rắm a! Tiểu tử này thật là...... quá kiêu ngạo!
Lộ Danh đi trên đường, Trang Hạo đi bên cạnh Lộ Danh.
"Hiệu trưởng, ngươi không sao chứ?" Trang Hạo hỏi.
Lộ Danh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân thật sự đã già rồi, hiện tại thiếu niên các ngươi a, một người khó lường hơn một người. A Hạo, ngươi cùng Kỳ Thiếu Vinh thế nào rồi?"
Trang Hạo phiền muộn cười khổ một tiếng: "Thiếu Vinh không để ý đến ta."
Lộ Danh vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "A Hạo, ngươi phải cố lên a!"
"Ta sẽ!"
"Không nghĩ tới song phế của hoàng đô lại là người như vậy, đám trưởng lão Kỳ gia cùng Dịch gia đến tột cùng đang nghĩ cái gì không biết!" Lộ Danh tràn đầy bất đắc dĩ than thở.
Trang Hạo: "......"
Dịch gia.
"Không nghĩ tới Thiên Diện lại biết ma pháp hỏa hệ, hắn giấu rất sâu a." Dương Mạn nói.
Dịch Sơ Tuyết nhìn Dương Mạn: "Mẫu thân, ngươi biết rồi!"
Dương Mạn liếc mắt nhìn Dịch Sơ Tuyết: "Đương nhiên đã biết, thi đấu vừa kết thúc ta liền biết, phụ thân ngươi đã tra lại hình ảnh trong bí cảnh, thời gian Thiên Diện biến mất vừa vặn lúc nhị ca ngươi xảy ra chuyện."
Dịch Sơ Tuyết trừng lớn mắt: "Mẫu thân, vậy còn chờ gì nữa? Tìm người đi bắt Thiên Diện về đây!"
"Bắt lại? Lấy danh nghĩa gì để bắt chứ? Tất cả học viên tiến vào bí cảnh đều đã ký cam kết phó thác tính mạng cho trời." Sắc mặt Dương Mạn đen lại, "Huống chi, chúng ta chỉ biết đoạn thời gian đó Thiên Diện biến mất, không có chứng cứ xác thật."
Dịch Sơ Tuyết kích động bật dậy, "Chẳng lẽ chuyện của nhị ca cứ bỏ qua như vậy?"
Dương Mạn nắm tay lại: "Việc này đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy." Thực lực Thiên Diện phi phàm, hơn nữa, quan hệ của người này cùng Kỳ Thiếu Vinh không tồi, hai người còn đứng cùng một phía, rất khó đối phó!
"Phu nhân, Thiên Lan học viện truyền tin tức ra." Một hộ vệ chạy đến nói.
Dương Mạn nhìn người nọ: "Tin tức gì?"
"Lộ Danh hiệu trưởng đến Thiên Lan học viện tìm Thiên Diện hỏi chuyện, kết quả, Thiên Diện đi vào không bao lâu, Lộ Danh hiệu trưởng liền rời đi, có đồng học nói, lúc ấy rõ ràng là Thiên Diện đi vào phòng hiệu trưởng, sau đó hắn liền không ra ngoài nữa, bất quá, Dịch Phàm không hiểu tại sao lại đi từ phòng hiệu trưởng ra."
Dịch Sơ Tuyết nhíu mày: "Cái gì lung tung rối loạn vậy?"
Dương Mạn nhắm mắt lại, sắc mặt căng cứng nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
"Ngươi còn không rõ sao? Thiên Diện chính là Dịch Phàm, cho nên nhị ca ngươi mới có thể xảy ra chuyện trong bí cảnh." Dương Mạn nói.
"Sao có thể?" Thiên Diện là ma pháp sư song hệ thủy hỏa, Dịch Phàm chỉ là một phế vật, Dịch Phàm làm sao có thể so sánh với Thiên Diện.
"Không có khả năng? Có gì không có khả năng? Kỳ Thiếu Vinh không phải cũng là phế vật sao, kết quả thì sao?" Trên thực tế, người được phái đi giết Dịch Phàm lục tục xảy ra chuyện, Dương Mạn đã nổi lên lòng nghi ngờ, bây giờ Thiên Diện lại đồng tu thủy hỏa, cái này càng khiến Dương Mạn kiên định với suy đoán của mình.
......
Sáng sớm.
Mộ Tuyết Lam đẩy cửa ra, trong viện tức khắc có mấy con rắn nhỏ nhảy ra, sắc mặt Mộ Tuyết Lam tức khắc trắng bệch, liên tục lui về sau mấy bước.
Hương Vân nhìn thấy trong sân bò đầy rắn, bị dọa sợ lớn tiếng thét chói tai.
"Ồn cái gì?" Dịch Phàm lạnh lùng quát lên.
Nghe được thanh âm Dịch Phàm, Mộ Tuyết Lam mới để ý đến Dịch Phàm cư nhiên đang đứng trong sân, Dịch Phàm tránh đi rào cản phía trên, lạnh mặt đi đến.
Một con rắn đỏ như máu quấn trên tay Dịch Phàm, "tê tê" kêu hai tiếng, những con rắn nhỏ vây quanh Mộ Tuyết Lam cùng Hương Vân lui sang hai bên tránh ra một con đường.
"Không phải Mộ tiểu thư đã đi rồi sao? Sao lại trở lại?" Dịch Phàm vuốt đầu huyết xà, lãnh đạm hỏi.
"Ta nhớ ra còn để quên mấy thứ." Mộ Tuyết Lam nói.
Mộ Tuyết Lam nhìn huyết xà trên tay Dịch Phàm, thật lâu sau cũng không dời mắt được.
Suy đoán của nàng quả nhiên không sai! Dịch Phàm quả nhiên là Thiên Diện! Khó trách, khó trách Dịch Băng bị thương nặng như vậy, khó trách Dịch Hỏa lại trúng độc đến biến thành phế nhân, thì ra đều là...... Dịch Phàm giở trò quỷ.
Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Phải vậy không? Vậy ngươi mau lấy đi, lần này đừng có để sót cái gì, ta thả rắn đầy viện tử, lần sau các ngươi tới, bị rắn cắn ta cũng sẽ không nhặt xác cho các ngươi."
Hương Vân bị Dịch Phàm nói cho ngượng đỏ mặt, nếu là trước đây, nàng hơn phân nửa sẽ trách lại Dịch Phàm hai câu, nhưng đứng trước mặt mấy trăm con rắn đang giương nanh múa này, Hương Vân nửa câu cũng không nói nên lời.
"Ta không biết ngươi cư nhiên còn có hứng thú nuôi rắn." Mộ Tuyết Lam nói.
Dịch Phàm tay duỗi ra, huyết xà lập tức bỏ tới trên tay Dịch Phàm. "Hình như cái này không có quan hệ gì với ngươi."
Mộ Tuyết Lam miễn cưỡng cười cười: "Cũng đúng."
Mộ Tuyết Lam đi vào đại sảnh, tức khắc liền kinh sợ, biệt viện nguyên bản trống rỗng hiện giờ bày đầy hoa tươi cùng ngọc khí trang trí giá trị liên thành.
Toàn bộ thính đường có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên, Mộ Tuyết Lam thiếu chút nữa đã cho rằng đi nhầm chỗ.
"Ngươi bố trí lại sao? Mộ Tuyết Lam hỏi.
Biệt viện của Dịch Phàm không tồi, chỉ là trước kia vẫn luôn là cái vỏ rỗng, đồ vật bên trong ít ỏi vô cùng.
"Đúng vậy!" Dịch Phàm nói.
"Không nghĩ ngươi lại trang trí lại."
"Trước kia không cần thiết......"
"Hiện tại thì sao?".
"Hiện tại người ta thích đã tới hoàng đô, nếu hắn nguyện ý tới đây ở, ta không muốn ủy khuất hắn."
Mộ Tuyết Lam đột nhiên nắm chặt nắm tay, trái tim hung hăng run lên: "Ở cùng nhau thời gian dài như vậy ta cũng không biết ngươi có người yêu thích."
Dịch Phàm cười cười: "Hắn chưa từng tới hoàng đô."
"Nhìn ra được ngươi rất thích hắn."
"Đương nhiên, ta chỉ thích hắn."
"Dịch Phàm, lúc trước vì sao ngươi lại cưới ta?" Mộ Tuyết Lam nhịn không được hỏi.
"Ngươi điểm danh phải gả cho ta, nhị hoàng tử muốn ta tiếp thu, tuy rằng ta không muốn cưới vợ, nhưng cưới ngươi làm bài trí, vừa lúc có thể giải quyết hậu hoạn." Dịch Phàm nhàn nhạt nói.
Tâm Mộ Tuyết Lam căng lên, ngực vừa buồn vừa đau, có loại cảm giác hít thở không thông: "Thì ra là thế! Ta hiểu được."
Hương Vân đứng phía sau Mộ Tuyết Lam, nhìn đồ trang trí liên thành bày trí khắp phòng, chỉ cảm thấy Dịch Phàm trước mắt trở nên xa lạ vô cùng.
"Ngươi thích ai? Người trong hội đấu giá kia sao?" Mộ Tuyết Lam hỏi.
Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
Mộ Tuyết Lam: "......" Quả nhiên, khó trách, khó trách Thiên Diện lại nhất định phải mua người kia, khó trách Diêm Tâm lão nhân muốn công khai khuôn mặt người nọ lại bị Thiên Diện ngăn cản.
Trong lòng Mộ Tuyết Lam cười khổ một tiếng, trước kia nàng luôn cảm thấy Dịch Phàm quá không biết cố gắng, quá không có tâm tiến tới, nàng còn từng nghĩ, nếu Dịch Phàm là thiên tài khó có được thì sẽ như thế nào, hiện giờ Dịch Phàm xoay người lộ ra gương mặt thật, quả nhiên là một tuyệt thế thiên tài khó gặp, đáng tiếc, Dịch Phàm thành thiên tài lại cách nàng quá xa.
Mộ Tuyết Lam nhắm lại mắt, trước kia nàng luôn cảm thấy nếu không phải gia tộc kéo chân sau của nàng, nàng chắc chắn sẽ không đến nông nỗi kém cỏi như vậy, chỉ là, giờ phút này, Mộ Tuyết Lam lại có một loại cảm thụ khác thường, rốt cuộc cũng là do nàng không đủ ưu tú, Dịch Phàm từ đầu tới đuôi đều không có đặt nàng vào trong mắt.
Hương Vân nuốt nuốt nước miếng, không nói gì, nghe Mộ Tuyết Lam cùng Dịch Phàm nói chuyện, Hương Vân không khỏi như lọt vào trong sương mù, bất quá, cái này cũng không gây trở ngại việc nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở cực đoan nguy hiểm từ trên người Dịch Phàm.
Mộ Tuyết Lam đi vào phòng mình, tức khắc kinh sợ, "Giường gỗ mun?"
Một tấc gỗ mun một tấc vàng, gỗ mun là chí bảo khó có được, người bình thường chỉ cần có một cây trâm làm từ gỗ mun cũng đã rất ghê gớm, Dịch Phàm lại dùng cả khối gỗ mun làm giường.
Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Đồ của ngươi, ngươi nhìn xem có ở đây không." Dịch Phàm tùy tay chỉ vào một góc tường.
Mộ Tuyết Lam gật đầu: "Đều ở đây." Thời điểm Mộ Tuyết Lam dọn ra ngoài đã mang theo toàn bộ đồ quý trọng, đồ trong bọc đều là những thứ Mộ Tuyết Lam không cần nữa, tới đây tìm đồ cũng chỉ là lý do của Mộ Tuyết Lam mà thôi.
Chương 93: Gặp lại vợ trước
"Sư phụ, nếu không có chuyện gì nữa, ta muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, hôm nay ta có chút mệt mỏi." Dịch Phàm nhạt nhạt nhìn Hồ Phong nói.
Hồ Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng với Dịch Phàm, kết quả bị Dịch Phàm nói một câu như vậy, lời gì cũng nghẹn hết vào trong họng.
Hồ Phong gật đầu, phất tay: "Ngươi đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm rời đi, nghiêng đầu, cười sáng lạn với Hồ Phong: "Sư phụ, nếu đã như vậy, ta cũng đi trước."
Hồ Phong liếc Kỳ Thiếu Vinh trắng mắt: "Đi đi, đi đi, đều cút hết đi."
Kỳ Thiếu Vinh đi rồi, Trang Hạo cũng rời đi theo.
Hồ Phong nhìn một đám người rời đi, không khỏi có loại cảm giác buồn bã mất mát, sau khi đám người Kỳ Thiếu Vinh đi ra, Lý Hồng chạy vào, "Hiệu trưởng, vừa nãy ta nhìn thấy Dịch Phàm đồng học ra khỏi đây, Dịch Phàm đồng học trở về học viện khi nào vậy? Hình như hắn đã mất tích rất nhiều ngày."
Hồ Phong trợn trắng mắt: "Hắn không có mất tích, hắn chỉ là trốn đi, hiện tại trốn chán rồi, tự nhiên liền đi ra, không có gì ghê gớm......"
Nghĩ đến gương mặt Thiên Diện dưới lớp da kia, Hồ Phong liền cảm thấy bản thân mình không khác gì cái chày gỗ, hắn cư nhiên cấu kết với hai tiểu tử Dịch Phàm cùng Kỳ Thiếu Vinh này làm việc xấu.
Hắn từng nói "Dịch Phàm này rất có thể cũng không đơn giản."
Lúc ấy Dịch Phàm đã nói gì chứ, tên hỗn đản kia đã nói, "Hiệu trưởng, ngài quá lo lắng, ngại nhìn rõ mọi việc, tất cả đều ở dưới mí mắt ngài, Dịch Phàm có thể không đơn giản đến đâu chứ?" Thời điểm tên hỗn đản kia trợn mắt dối lòng khen tặng hắn, trong lòng nhất định đang mắng hắn là ngu xuẩn.
Khó trách người Dịch gia tới đây đều biến mất không dấu vết, khẳng định là đã bị khế ước thú của Dịch Phàm xử lý.
"Hiệu trưởng, Lộ Danh hiệu trưởng đi rồi sao?" Lý Hồng hỏi.
"Trời tối, người ta đương nhiên phải đi, hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại ăn cơm sao? Ta không có gì chiêu đãi hắn đâu." Hồ Phong nhàn nhạt nói.
"Ta còn tưởng rằng Lộ Danh hiệu trưởng là tới gây chuyện chứ. Lại nói tiếp, không phải vừa rồi Thiên Diện đồng học đã vào đây sao? Ta còn chưa nhìn thấy hắn ra ngoài, sao không thấy hắn đâu?"
Hồ Phong hít sâu một hơi: "Sắc trời không còn sớm, Lý Hồng ngươi cũng nên đi ngủ đi."
Hồ Phong thở dài một hơi, trước đây hắn cảm thấy Kỳ Thiếu Vinh quá nghịch ngợm, Thiên Diện lại điệu thấp an phận hơn nhiều, tiểu tử Thiên Diện này an phận cái rắm a! Tiểu tử này thật là...... quá kiêu ngạo!
Lộ Danh đi trên đường, Trang Hạo đi bên cạnh Lộ Danh.
"Hiệu trưởng, ngươi không sao chứ?" Trang Hạo hỏi.
Lộ Danh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân thật sự đã già rồi, hiện tại thiếu niên các ngươi a, một người khó lường hơn một người. A Hạo, ngươi cùng Kỳ Thiếu Vinh thế nào rồi?"
Trang Hạo phiền muộn cười khổ một tiếng: "Thiếu Vinh không để ý đến ta."
Lộ Danh vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "A Hạo, ngươi phải cố lên a!"
"Ta sẽ!"
"Không nghĩ tới song phế của hoàng đô lại là người như vậy, đám trưởng lão Kỳ gia cùng Dịch gia đến tột cùng đang nghĩ cái gì không biết!" Lộ Danh tràn đầy bất đắc dĩ than thở.
Trang Hạo: "......"
Dịch gia.
"Không nghĩ tới Thiên Diện lại biết ma pháp hỏa hệ, hắn giấu rất sâu a." Dương Mạn nói.
Dịch Sơ Tuyết nhìn Dương Mạn: "Mẫu thân, ngươi biết rồi!"
Dương Mạn liếc mắt nhìn Dịch Sơ Tuyết: "Đương nhiên đã biết, thi đấu vừa kết thúc ta liền biết, phụ thân ngươi đã tra lại hình ảnh trong bí cảnh, thời gian Thiên Diện biến mất vừa vặn lúc nhị ca ngươi xảy ra chuyện."
Dịch Sơ Tuyết trừng lớn mắt: "Mẫu thân, vậy còn chờ gì nữa? Tìm người đi bắt Thiên Diện về đây!"
"Bắt lại? Lấy danh nghĩa gì để bắt chứ? Tất cả học viên tiến vào bí cảnh đều đã ký cam kết phó thác tính mạng cho trời." Sắc mặt Dương Mạn đen lại, "Huống chi, chúng ta chỉ biết đoạn thời gian đó Thiên Diện biến mất, không có chứng cứ xác thật."
Dịch Sơ Tuyết kích động bật dậy, "Chẳng lẽ chuyện của nhị ca cứ bỏ qua như vậy?"
Dương Mạn nắm tay lại: "Việc này đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy." Thực lực Thiên Diện phi phàm, hơn nữa, quan hệ của người này cùng Kỳ Thiếu Vinh không tồi, hai người còn đứng cùng một phía, rất khó đối phó!
"Phu nhân, Thiên Lan học viện truyền tin tức ra." Một hộ vệ chạy đến nói.
Dương Mạn nhìn người nọ: "Tin tức gì?"
"Lộ Danh hiệu trưởng đến Thiên Lan học viện tìm Thiên Diện hỏi chuyện, kết quả, Thiên Diện đi vào không bao lâu, Lộ Danh hiệu trưởng liền rời đi, có đồng học nói, lúc ấy rõ ràng là Thiên Diện đi vào phòng hiệu trưởng, sau đó hắn liền không ra ngoài nữa, bất quá, Dịch Phàm không hiểu tại sao lại đi từ phòng hiệu trưởng ra."
Dịch Sơ Tuyết nhíu mày: "Cái gì lung tung rối loạn vậy?"
Dương Mạn nhắm mắt lại, sắc mặt căng cứng nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
"Ngươi còn không rõ sao? Thiên Diện chính là Dịch Phàm, cho nên nhị ca ngươi mới có thể xảy ra chuyện trong bí cảnh." Dương Mạn nói.
"Sao có thể?" Thiên Diện là ma pháp sư song hệ thủy hỏa, Dịch Phàm chỉ là một phế vật, Dịch Phàm làm sao có thể so sánh với Thiên Diện.
"Không có khả năng? Có gì không có khả năng? Kỳ Thiếu Vinh không phải cũng là phế vật sao, kết quả thì sao?" Trên thực tế, người được phái đi giết Dịch Phàm lục tục xảy ra chuyện, Dương Mạn đã nổi lên lòng nghi ngờ, bây giờ Thiên Diện lại đồng tu thủy hỏa, cái này càng khiến Dương Mạn kiên định với suy đoán của mình.
......
Sáng sớm.
Mộ Tuyết Lam đẩy cửa ra, trong viện tức khắc có mấy con rắn nhỏ nhảy ra, sắc mặt Mộ Tuyết Lam tức khắc trắng bệch, liên tục lui về sau mấy bước.
Hương Vân nhìn thấy trong sân bò đầy rắn, bị dọa sợ lớn tiếng thét chói tai.
"Ồn cái gì?" Dịch Phàm lạnh lùng quát lên.
Nghe được thanh âm Dịch Phàm, Mộ Tuyết Lam mới để ý đến Dịch Phàm cư nhiên đang đứng trong sân, Dịch Phàm tránh đi rào cản phía trên, lạnh mặt đi đến.
Một con rắn đỏ như máu quấn trên tay Dịch Phàm, "tê tê" kêu hai tiếng, những con rắn nhỏ vây quanh Mộ Tuyết Lam cùng Hương Vân lui sang hai bên tránh ra một con đường.
"Không phải Mộ tiểu thư đã đi rồi sao? Sao lại trở lại?" Dịch Phàm vuốt đầu huyết xà, lãnh đạm hỏi.
"Ta nhớ ra còn để quên mấy thứ." Mộ Tuyết Lam nói.
Mộ Tuyết Lam nhìn huyết xà trên tay Dịch Phàm, thật lâu sau cũng không dời mắt được.
Suy đoán của nàng quả nhiên không sai! Dịch Phàm quả nhiên là Thiên Diện! Khó trách, khó trách Dịch Băng bị thương nặng như vậy, khó trách Dịch Hỏa lại trúng độc đến biến thành phế nhân, thì ra đều là...... Dịch Phàm giở trò quỷ.
Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Phải vậy không? Vậy ngươi mau lấy đi, lần này đừng có để sót cái gì, ta thả rắn đầy viện tử, lần sau các ngươi tới, bị rắn cắn ta cũng sẽ không nhặt xác cho các ngươi."
Hương Vân bị Dịch Phàm nói cho ngượng đỏ mặt, nếu là trước đây, nàng hơn phân nửa sẽ trách lại Dịch Phàm hai câu, nhưng đứng trước mặt mấy trăm con rắn đang giương nanh múa này, Hương Vân nửa câu cũng không nói nên lời.
"Ta không biết ngươi cư nhiên còn có hứng thú nuôi rắn." Mộ Tuyết Lam nói.
Dịch Phàm tay duỗi ra, huyết xà lập tức bỏ tới trên tay Dịch Phàm. "Hình như cái này không có quan hệ gì với ngươi."
Mộ Tuyết Lam miễn cưỡng cười cười: "Cũng đúng."
Mộ Tuyết Lam đi vào đại sảnh, tức khắc liền kinh sợ, biệt viện nguyên bản trống rỗng hiện giờ bày đầy hoa tươi cùng ngọc khí trang trí giá trị liên thành.
Toàn bộ thính đường có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên, Mộ Tuyết Lam thiếu chút nữa đã cho rằng đi nhầm chỗ.
"Ngươi bố trí lại sao? Mộ Tuyết Lam hỏi.
Biệt viện của Dịch Phàm không tồi, chỉ là trước kia vẫn luôn là cái vỏ rỗng, đồ vật bên trong ít ỏi vô cùng.
"Đúng vậy!" Dịch Phàm nói.
"Không nghĩ ngươi lại trang trí lại."
"Trước kia không cần thiết......"
"Hiện tại thì sao?".
"Hiện tại người ta thích đã tới hoàng đô, nếu hắn nguyện ý tới đây ở, ta không muốn ủy khuất hắn."
Mộ Tuyết Lam đột nhiên nắm chặt nắm tay, trái tim hung hăng run lên: "Ở cùng nhau thời gian dài như vậy ta cũng không biết ngươi có người yêu thích."
Dịch Phàm cười cười: "Hắn chưa từng tới hoàng đô."
"Nhìn ra được ngươi rất thích hắn."
"Đương nhiên, ta chỉ thích hắn."
"Dịch Phàm, lúc trước vì sao ngươi lại cưới ta?" Mộ Tuyết Lam nhịn không được hỏi.
"Ngươi điểm danh phải gả cho ta, nhị hoàng tử muốn ta tiếp thu, tuy rằng ta không muốn cưới vợ, nhưng cưới ngươi làm bài trí, vừa lúc có thể giải quyết hậu hoạn." Dịch Phàm nhàn nhạt nói.
Tâm Mộ Tuyết Lam căng lên, ngực vừa buồn vừa đau, có loại cảm giác hít thở không thông: "Thì ra là thế! Ta hiểu được."
Hương Vân đứng phía sau Mộ Tuyết Lam, nhìn đồ trang trí liên thành bày trí khắp phòng, chỉ cảm thấy Dịch Phàm trước mắt trở nên xa lạ vô cùng.
"Ngươi thích ai? Người trong hội đấu giá kia sao?" Mộ Tuyết Lam hỏi.
Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy."
Mộ Tuyết Lam: "......" Quả nhiên, khó trách, khó trách Thiên Diện lại nhất định phải mua người kia, khó trách Diêm Tâm lão nhân muốn công khai khuôn mặt người nọ lại bị Thiên Diện ngăn cản.
Trong lòng Mộ Tuyết Lam cười khổ một tiếng, trước kia nàng luôn cảm thấy Dịch Phàm quá không biết cố gắng, quá không có tâm tiến tới, nàng còn từng nghĩ, nếu Dịch Phàm là thiên tài khó có được thì sẽ như thế nào, hiện giờ Dịch Phàm xoay người lộ ra gương mặt thật, quả nhiên là một tuyệt thế thiên tài khó gặp, đáng tiếc, Dịch Phàm thành thiên tài lại cách nàng quá xa.
Mộ Tuyết Lam nhắm lại mắt, trước kia nàng luôn cảm thấy nếu không phải gia tộc kéo chân sau của nàng, nàng chắc chắn sẽ không đến nông nỗi kém cỏi như vậy, chỉ là, giờ phút này, Mộ Tuyết Lam lại có một loại cảm thụ khác thường, rốt cuộc cũng là do nàng không đủ ưu tú, Dịch Phàm từ đầu tới đuôi đều không có đặt nàng vào trong mắt.
Hương Vân nuốt nuốt nước miếng, không nói gì, nghe Mộ Tuyết Lam cùng Dịch Phàm nói chuyện, Hương Vân không khỏi như lọt vào trong sương mù, bất quá, cái này cũng không gây trở ngại việc nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở cực đoan nguy hiểm từ trên người Dịch Phàm.
Mộ Tuyết Lam đi vào phòng mình, tức khắc kinh sợ, "Giường gỗ mun?"
Một tấc gỗ mun một tấc vàng, gỗ mun là chí bảo khó có được, người bình thường chỉ cần có một cây trâm làm từ gỗ mun cũng đã rất ghê gớm, Dịch Phàm lại dùng cả khối gỗ mun làm giường.
Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Đồ của ngươi, ngươi nhìn xem có ở đây không." Dịch Phàm tùy tay chỉ vào một góc tường.
Mộ Tuyết Lam gật đầu: "Đều ở đây." Thời điểm Mộ Tuyết Lam dọn ra ngoài đã mang theo toàn bộ đồ quý trọng, đồ trong bọc đều là những thứ Mộ Tuyết Lam không cần nữa, tới đây tìm đồ cũng chỉ là lý do của Mộ Tuyết Lam mà thôi.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc