Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 88: Đi nhà đấu giá

Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 88: Đi nhà đấu giá

TSCPTĐK - Chương 88

Chương 88: Đi nhà đấu giá

Thiên Lan học viện.

Kỳ Hằng giao danh sách vật phẩm bán đấu giá trên tay cho Kỳ Thiếu Vinh, "Thiếu gia, đây là danh sách vật phẩm bán đấu giá, có tổng cộng một trăm kiện, Đình Hiên là kiện thứ 72."

"Thân thể mộc linh chỉ đứng thứ 72 thôi sao, nhà đấu giá này cũng quá khinh thường người của ta!" Kỳ Thiếu Vinh không vui nói.

Kỳ Hằng nhún vai: "Cái này cũng chỉ có thể trách Đình Hiên không chịu chỉnh dung!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Không nghĩ tới Đình Hiên không chịu chỉnh dung còn có chỗ tốt này, có thể tiết kiệm một bút."

"Dịch Phàm đã độc chết toàn bộ người Mạc Hà dong binh đoàn." Kỳ Hằng nói.

"Chuyện khi nào?" Kỳ Thiếu Vinh nhướn mày hỏi.

"Hôm nay."

"Tiểu tử này ngày thường nhìn qua tùy ý biếng nhác, nhưng vừa chạm phải vảy ngược liền giống như điên rồi vậy, lần này hắn ra tay đúng là sấm rền gió cuốn." Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu than thở.

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ là hắn ra tay kiêu ngạo như vậy sợ là đã bị người theo dõi."

"Không có việc gì, bại lộ cũng không sao, hiện tại Dịch gia đã loạn thành một nồi cháo, cho dù Dịch Phàm bị lộ, nếu người Dịch gia thông minh thì sẽ không đắc tội hắn."

Kỳ Hằng nhún vai: "Hy vọng như thế đi, chỉ sợ có mấy người Dịch gia mãi vẫn không sáng mắt lên được."

............

Dịch gia.

"Đây là cái gì? Đưa cho ta xem." Dịch Sơ Tuyết nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay quản sự.

"Tiểu thư, đây là danh sách vật phẩm bán đấu giá nhà đấu giá Thiên Vân đưa tới, ta phải nhanh chóng đi giao cho gia chủ, tiểu thư, ngươi đừng nhìn nữa, vật phẩm nhà đấu giá này bán ra không tiện nghi, ngươi có nhìn cũng không mua nổi." Quản sự nói.

Dịch Sơ Tuyết tức giận mắng: "Ngươi...... Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!"

"Tiểu thư, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước." Quản sự nhìn Dịch Sơ Tuyết một cái, xoay người rời đi.

Dịch Sơ Tuyết nhìn bóng dáng quản sự, tức đến đỏ mắt, từ nhỏ đến lớn Dịch Sơ Tuyết vẫn luôn được người khác kính chiều, trong khoảng thời gian này lại năm lần bảy lượt bị người khác lạnh nhạt đối đãi.

Dịch Sơ Tuyết nghẹn một bụng lửa giận, về tới biệt viện lại phát hiện không có ai để tố khổ, hai ca ca nguyên bản yêu thương nàng hiện tại một người mượn rượu đuổi sầu, một người trầm mê đánh bạc, ca ca nguyên bản uy phong bát diện của hàng hiện tại đều đã trở thành trò cười ở hoàng đô.

"Sơ Tuyết, làm sao vậy?" Dương Mạn đi ra hỏi.

"Mẫu thân, mấy người trong gia tộc đó đều lấy mắt chó nhìn người!"

Sống trong nhung lụa quá lâu, Dương Mạn cũng cảm thấy không hài lòng với sinh hoạt của hiện tại, nhưng lại không thể làm được cái gì.

"Mẫu thân, ngươi biết không, nhà đấu giá Thiên Vân chuẩn bị mở hội đấu giá?" Dịch Sơ Tuyết nói.

Dương Mạn gật đầu: "Biết."

Hội đấu giá lần này xuất hiện vô số kỳ trân dị bảo, nếu đổi thành một năm trước, có lẽ Dương Mạn đã sớm đã hẹn mấy quý phu nhân quen biết thảo luận chuyện vật phẩm bán đấu giá, chỉ là năm nay, Dương Mạn thật sự không có tâm tư này, cho dù có cũng là hữu tâm vô lực.

"Mẫu thân, hội đấu giá có tuyết nghiên hoa, ta muốn đi xem."

Dương Mạn nhấp môi, tuyết nghiên hoa là một loại kỳ hoa, lấy loại nước hoa của hoa này rửa mặt có thể khiến cho da thịt trắng nõn trong suốt, còn có thể trì hoãn lão hóa.

"Được rồi, ngươi đừng nhiều chuyện, người tham gia đấu giá đều là cường hào, ngươi có tiến vào cũng không tranh với người khác được." Dương Mạn nói.

Vì cứu trị cho Dịch Băng, Dịch Hỏa, Dương Mạn đã ném xuống một bút tiền lớn, đáng tiếc, hiến tế được mời tới đều nói không có biện pháp, tiền ném cũng ném rồi, một lần hồi báo cũng không có, Dương Mạn bị chọc tức, tiều tụy đi rất nhiều.

"Mẫu thân, ngươi thật bất công! Hai ca ca đều đã phế, ngươi vẫn tiêu nhiều tiền vì bọn họ như vậy, lại chỉ biết có lệ ta!" Dịch Sơ Tuyết buồn bực oán trách.

Dương Mạn ném một cái tát lên mặt Dịch Sơ Tuyết, "Ngươi còn có mặt mũi nói, nếu không phải vì ngươi, đại ca ngươi sao có thể đến nỗi như này, phụ thân ngươi sao có thể mất đi chi vị gia chủ!"

Dịch Sơ Tuyết tràn đầy tức giận nhìn Dương Mạn, vọt vào phòng của mình.

............

Thiên Lan học viện.

Kỳ Thiếu Vinh đi xuống liền nhìn thấy Trang Hạo đang canh giữ ở trước cửa, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ngươi muốn tới nhà đấu giá sao? Ngồi xe của ta, ta đưa ngươi đi." Trang Hạo tràn đầy ân cần nói.

Kỳ Thiếu Vinh không muốn dây dưa trên vấn đề này với Trang Hạo, nghe vậy cũng gật đầu, "Làm phiền Trang đại thiếu."

Kỳ Thiếu Vinh mặc áo choàng hồ cừu, dung nhan tuyệt sắc vô song, Trang Hạo nhìn đến không khỏi ngây người.

"Ngươi làm sao vậy?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Trang Hạo.

Trang Hạo lắc đầu: "Không có gì, chỉ là...... ngươi thật xinh đẹp."

Kỳ Thiếu Vinh nở nụ cười: "Trang đại thiếu, ta đã sớm nói với ngươi rồi, bổn thiếu gia phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ đến hiện tại ngươi mới biết ta lớn lên rất soái sao? Ngươi quá trì độn!"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, ta không thông minh được như Kỳ tứ thiếu."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh đi vào xe ngựa mới phát hiện trong xe còn có một người.

"A khiêm, ngưoi cũng ở đây a!" Kỳ Thiếu Vinh tươi cười nhìn chào hỏi nhìn về phía Trang Khiêm.

Trang Khiêm thật cẩn thận gật đầu: "Đúng vậy!"

Bên trong xe ngựa rất rộng, năm sáu người ngồi cũng dư dả, Trang Khiêm lại chui rúc vào trong góc, bộ dáng giống như gặp phải đại địch.

"Nghe nói ngươi đi khắp nơi tuyên truyền ta rất hung dữ?" Kỳ Thiếu Vinh cười tủm tỉm hỏi.

Trang Khiêm: "...... Đó đều là hiểu lầm, Kỳ tứ thiếu, ngươi không hung dữ một chút nào, ngươi vô cùng ôn nhu."

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Loại chuyện cười này đừng nói thì hơn."

Kỳ Thiếu Vinh xách cổ áo Trang Khiêm, kéo Trang Khiêm đến trước mặt: "Tiểu tử, ngươi đừng có để rơi vào trong tay ta, bằng không, ta liền mang ngươi ra làm thịt, biết không?"

Trang Khiêm vội gật đầu: "Biết, biết."

Trang Hạo lên trên xe ngựa, nhìn Trang Khiêm chui rúc vào trong góc, một bộ bị dọa sợ quá tải.

"A khiêm, ngươi làm sao vậy?"

Trang Khiêm vội lắc đầu: "Không có gì."

Trang Hạo điểu khiển xe ngựa dừng lại trước cửa nhà đấu giá, Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh xuống xe, vừa vặn thấy được mấy người quen.

Kỳ Uyên mang theo Kỳ Thiếu Khang, Kỳ Thiếu Phúc, Kỳ Thiếu Như, tựa hồ cũng muốn tiến vào nhà đấu giá.

Kỳ Thiếu Như nhìn Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh cùng bước xuống khỏi xe ngựa, trong mắt hiện lên ghen ghét nồng đậm.

Kỳ Thiếu Khang hơi gật đầu với Kỳ Thiếu Vinh: "Tứ đệ, ngươi cũng tới tham gia hội đấu giá sao?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn về phía Kỳ Uyên: "Kỳ Uyên trưởng lão, lần trước ta ra tay có hơi tàn nhẫn một chút, thương thế của ngươi không có việc gì đi?"

Kỳ Uyên lắc tay áo, tức giận nói: "Không phiền ngươi lo lắng."

Kỳ Uyên dẫn đầu tiến vào nhà đấu giá, đám người Kỳ Thiếu Khang thấy thế cũng đi theo vào, Kỳ Thiếu Như lưu luyến nhìn Trang Hạo một cái, rời đi theo.

"Lão già này thật nóng tính, ta tốt bụng quan tâm hắn hai câu, hắn liền tức giận, lớn tuổi như vậy rồi còn thích động một chút liền tức giận, tức giận dễ đoản thọ a!" Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu than thở.

Trang Khiêm: "......" Ngươi thật sự là quan tâm sao, sao nghe như thế nào cũng đều giống khiêu khích a!

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Khiêm nhăn mày nhăn mặt: "Tiểu mập mạp, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Trang Khiêm vội lắc đầu: "Không có gì."

............

Một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, Kỳ Thiếu Vinh xoay người, nhìn xe ngựa chạy quá tốc độ: "Gia huy trên xe ngựa này nhìn có chút quen quen a!"

Kỳ Hằng dựa sát vào bên tai Kỳ Thiếu Vinh nói: "Thiếu gia, là gia huy của Thẩm gia."

"A, thì ra là Thẩm gia, ta nhớ ra rồi, trên quần áo tên Thẩm Nguyên ngu ngốc kia cũng có ấn ký này."

Thẩm Nguyên đi theo một trưởng lão Thẩm gia xuống xe ngựa, nhìn thấy Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đứng trước cửa nhà đấu giá, trên mặt Thẩm Nguyên liền lộ ra thần sắc thống khổ nồng đậm.

Da đầu Thẩm Nguyên căng ra, đi đến trước mặt Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo chào hỏi: "Kỳ tứ thiếu, Trang đại thiếu, hai vị đều ở đây a!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Thẩm thiếu, ngươi khôi phục không tồi! Nghe nói ngươi bị người khác đánh thành đầu heo, ta thấy ngươi gầy đi không ít, đang giảm béo sao?"

Thẩm Nguyên: "...... Kỳ tứ thiếu, ngươi đừng đùa ta, chuyện từ hôn ta thật lòng xin lỗi ngươi."

"Xin lỗi? Thẩm thiếu, ngươi nói lời này là không đúng rồi! Là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, người phong hoa tuyệt đại như ta đương nhiên phải cưới tám mười mỹ nữ như hoa như ngọc, Trang Hạo không ngực không mông như vậy, sao có thể xứng với ta, ngươi nói có phải hay không? Kỳ thật ngươi đi từ hôn còn giúp ta tiết kiệm chút sức lực nữa!" Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Thẩm Nguyên nói.

Thẩm Nguyên nhìn sắc mặt âm trầm của Trang Hạo, trong nháy mắt liền có loại xúc động muốn hoành đao tự vận. Kỳ Thiếu Vinh cư nhiên dám nói như vậy trước cửa nhà đấu giá, không sợ có người nghe lén sao?

"Kỳ tứ thiếu, thời gian không còn sớm, ngươi mau vào đi." Thẩm Nguyên nhỏ giọng thúc giục.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được rồi!"

...........

Kỳ Uyên trầm mặt ngồi trong ghế lô: "Quan hệ của Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo cư nhiên lại tốt như vậy."

Kỳ Uyên nhíu mày, nguyên bản Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo liên hôn có thể kéo gần quan hệ của Kỳ gia cùng Trang gia lại, nhưng hiện tại Kỳ Thiếu Vinh lại tỏ rõ thái độ cả đời không muốn qua lại với Kỳ gia, cho dù Trang Hạo cưới Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ gia cũng không vớt được chỗ tốt gì.

"Trang Hạo thích Tà Y, tứ đệ chính là Tà Y, vậy nên hiện tại Trang Hạo thích tứ đệ, cái này rất bình thường a!" Kỳ Thiếu Phúc nói.

"Cái này rất không bình thường! Tứ ca cư nhiên dùng loại phương thức này đi thông đồng Trang Hạo!" Kỳ Thiếu Như bất mãn oán trách.

Kỳ Thiếu Phúc nhìn Kỳ Thiếu Như: "Ngũ muội, ngươi nghĩ thoáng một chút đi, cho dù không có tứ đệ, Trang Hạo cũng không nhất định sẽ cưới ngươi a!"

Kỳ Thiếu Như hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Thiếu Phúc một cái.

Kỳ Thiếu Như nhàm chán ngồi trong phòng, tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một người dưới lầu, hai mắt Kỳ Thiếu Như tức khắc sáng lên, "Trưởng lão, còn một lúc nữa mới bắt đầu đấu giá, ta ra ngoài hít thở không khí một chút."

Kỳ Uyên nhíu mày: "Đã đến lúc nào rồi ngươi còn đi thông khí!"

"Ta đi một lúc sẽ trở lại." Kỳ Thiếu Như nói.

Kỳ Thiếu Khang cau mày: "Thiếu Như làm sao vậy? Nàng đi tìm Trang Hạo sao?"

Kỳ Thiếu Phúc lắc đầu, nhìn về phía dưới lầu: "Chắc không phải tìm Trang Hạo, có lẽ ngũ muội đi tìm Dịch Sơ Tuyết."

"Nha đầu này thật là." Kỳ Thiếu Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.

Kỳ Thiếu Phúc chống cằm, lúc trước Dịch Băng, Dịch Hỏa chưa xảy ra chuyện, địa vị của Dịch Sơ Tuyết cùng Kỳ Thiếu Như tương đương, quần áo, trang sức, vũ khí, tọa giá, hai người trong tối ngoài sáng so cao thấp không biết bao nhiêu lần, hiện giờ Dịch Sơ Tuyết thất thế, Thiếu Như đây là muốn đi bỏ đá xuống giếng sao?

Kỳ Thiếu Phúc lắc đầu, tuy rằng biết Kỳ Thiếu Như muốn làm cái gì nhưng cũng không có ý định chen chân vào.
Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại