Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 64: Thi đấu kết thúc

Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 64: Thi đấu kết thúc

TSCPTĐK - Chương 64

Chương 64: Thi đấu kết thúc

Ngoài bí cảnh, Hồ Phong nhìn một thân trang phục của Kỳ Thiếu Vinh, cầm lòng không đậu trừng lớn mắt, "Thật...... thật có tiền!"

Giáp trụ tinh thạch trên người Kỳ Thiếu Vinh che kín ma tinh, ma tinh được sắp xếp theo phương thức đặc thù, dựa vào một thân giáp trụ tinh thạch này, Kỳ Thiếu Vinh có thể lấy thực lực cấp sáu phát động ma pháp cấp bảy.

Hồ Phong cau mày, đồ đệ này của hắn rốt cuộc là lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nghe nói tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này mở kỹ viện, đầu năm nay mở kỹ viện kiếm nhiều tiền như vậy sao?

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ta hạ một trăm vạn đồng vàng đánh cược Thiên Lan học viện đoạt được vị trí thứ nhất, không biết Trang đại thiếu có nguyện ý giao thất thải thạch trên tay ngươi ra đây, hỗ trợ ta giúp một tay hay không?"

Trang Hạo nhíu chặt mày: "Ngươi cảm thấy ta sẽ hỗ trợ?"

"Tại sao lại không chứ? Ngươi yên tâm, ta là người hào phóng, nếu Trang đại thiếu nguyện ý hỗ trợ, ta sẽ đưa ngươi ba vạn đồng vàng làm phí vất vả." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ vì ba vạn đồng vàng mà đáp ứng yêu cầu vô lễ của ngươi?"

"Tại sao lại không chứ? Ba vạn đồng vàng đã không ít, Trang đại thiếu, làm người không nên quá tham lam, có câu nói, lòng người không đủ rắn nuốt voi (người không biết đủ giống như rắn muốn nuốt voi), phải biết rằng, người biết thấy đủ sẽ sống vui vẻ hơn người khác."

Trang Hạo: "...... Cái này không phải vấn đề tiền bạc."

"Cái này đương nhiên không phải vấn đề tiền bạc, vấn đề hiện tại là, ngươi có đáp ứng hay không, kết quả đều giống nhau mà thôi. Ngươi không đáp ứng, ta nhiều lắm là tốn thêm chút công sức, Trang đại thiếu, ta xem trên phần chúng ta đã từng làm hôn phu hôn thê mười sáu năm, cho ngươi quyền lựa chọn, ngươi đừng cô phụ một phen tâm ý ta!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy châm chọc nói.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, cảm thấy ngươi thắng chắc rồi sao?"

Pháp trượng trong tay Kỳ Thiếu Vinh quét qua phía giao long: "Trang đại thiếu, trên tay ta có rất nhiều quyển trục ma pháp, nếu ta chiếu theo bộ dạng này mà đánh ngươi, ngươi nhất định có thể hủy dung, sau này đám tỷ tỷ, muội muội theo đuổi ngươi trước đây thấy ngươi đều phải chạy đường vòng, ngươi thật sự hy vọng ta làm như vậy?"

"Ngươi có thể thử xem." Trang Hạo trầm mặt xuống.

"Trang đại thiếu, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng cùng yêu thú cấp tám chiến đấu kịch liệt đã tiêu hao gần hết năng lượng của ngươi đi?"

Trang Hạo cười lạnh, "Kỳ tứ thiếu, ngươi biết thời gian thi đấu là bao lâu không?"

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Một tháng."

"Thời gian chỉ còn lại một nén hương, sau một nén hương nữa, tất cả các tuyển thủ đều sẽ bị truyền tống ra ngoài." Hơn nữa không tính là bị loại trừ.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Thì ra là thế, nếu như vậy thật cảm ơn ngươi nhắc nhở, đắc tội rồi."

Kỳ Thiếu Vinh huy động trượng ma pháp, liên tục phát động ba ma pháp ám hệ cấp bảy.

Trên người Trang Hạo toát ra ánh sáng thất sắc, bảy loại ma pháp hợp lại thành một dòng nước lũ, bay tới ngăn cản ma pháp ám hệ của Kỳ Thiếu Vinh, hai cỗ ma pháp có thế lực ngang nhau.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo so mấy chiêu, không chiếm được tiện nghi gì, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

"Trang đại thiếu, ngươi cũng thật lợi hại! Đến nước này rồi còn có năng lực liều mạng như vậy, tên yếu ớt Thẩm Nguyên quả thực là không thể so với ngươi, quả nhiên trong Hoàng Đô Thất Tú, đứng đầu từ trên xuống vẫn có chỗ khác biết với đứng đầu từ dưới lên." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy thưởng thức nhìn Trang Hạo.

Trang Hạo đối chiến với giao long một hồi lâu, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, giờ phút này có thể chặn công kích của Kỳ Thiếu Vinh lại cũng chỉ là không muốn bại dưới khí phách của "tình địch".

"Trang đại thiếu, thời gian không còn nhiều lắm, thứ lỗi cho ta thô bạo."

Kỳ Thiếu Vinh lấy ra một đống quyển trục ma pháp khỏi nhẫn không gian, ném về phía Trang Hạo.

Y phục Trang Hạo bỗng sáng rực lên, đại bộ phận uy lực của quyển trục ma pháp đều bị y phục Trang Hạo chặn lại.

"Y phục phòng hộ cấp chín? Có một gia gia thánh cấp quả nhiên không tồi! Ta còn thắc mắc vì sao ngươi lại có dũng cảm một mình đi giao chiến với giao long cấp tám chứ." Kỳ Thiếu Vinh híp mắt nói.

Y phục phòng hộ cấp chín trên trình độ nhất định có thể triệt tiêu đại bộ phận ma pháp dưới cấp chín, nói cách khác, công kích của hắn rơi xuống người Trang Hạo nhiều nhất chỉ còn lại có ba phần lực công kích.

"Tuy rằng có chút ngượng ngùng, bất quá, đúng là như vậy, có một người thân thánh cấp quả là không tồi." Trang Hạo cũng mỉm cười đáp lại.

Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt nhìn Trang Hạo, "Một khi đã như vậy, ta đành phải vận dụng một tay cuối cùng."

Kỳ Thiếu Vinh bỗng lùi ra sau vài bước, che miệng cùng mũi lại, trong lòng Trang Hạo dâng lên vài phần dự cảm không tốt.

Vòng tay Trang Hạo lập tức mở ra, một cỗ khói đặc xanh biếc xông ra, Trang Hạo bị khói đặc làm cho sặc một chút, lập tức mềm mại ngã xuống trên mặt đất.

"Ngươi làm cái gì?"

Kỳ Thiếu Vinh khanh khách cười lên, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong rừng làm người ta vừa nghe là có thể cảm nhận được tâm tình tốt người phát ra tiếng cười này,

"Trang đại thiếu, ngươi thật ngây thơ, ta nói cái vòng tay này là Tà Y cho, ngươi liền tin."

Ngoài bí cảnh, hành động của Kỳ Thiếu Vinh lại một lần nữa dẫn lên bạo loạn.

"Hồ Phong, người của học viện các ngươi vô sỉ như vậy, ngươi có biết không?" Lộ Danh giận dữ mắng.

"Trên chiến trường không luận thủ đoạn, chỉ luận thắng thua, huống chi, tiểu tử Trang Hạo này cũng gian lận, hắn vốn dĩ đã lợi hại, cư nhiên còn mặc y phục phòng hộ cấp chín!" Hồ Phong nói.

"Ngươi cư nhiên thu một đồ đệ không từ thủ đoạn như vậy."

"Có phải ngươi ghen ghét ta thu một đồ đệ tài hoa hơn người không? Ghen ghét nữa đi!"

......

Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo bên trong bí cảnh: "A khiêm, ca ca ngươi làm sao vậy? Hắn sẽ không có việc gì đi?"

Trang Khiêm lắc đầu: "Không biết!"

Trang Nhân Tuyền vuốt cằm: "Kỳ Thiếu Vinh hạ một trăm vạn đánh cược Thiên Lan học viện đoạt giải nhất sao? Nếu hắn cướp đồ của A Hạo, Thiên Lan học viện đoạt giải nhất chính là chuyện ván đã đóng thuyền (việc đã xong rồi, không thể trở lại được nữa), vậy hắn liền kiếm quá độ! Đáng tiếc, các sòng bạc lớn đã sớm phong bàn, nếu không thì...... Rốt cuộc vẫn là Tà Y tuệ nhãn như đuốc! Kỳ Thiếu Vinh quả nhiên không phải vật trong ao."

Trang Khiêm: "......" Hiện tại đại ca đã khó khăn như vậy, tam thúc lại chỉ nhớ thương đồng vàng.

Thẩm Nguyên xoa xoa mũi, thời điểm Thẩm Mạn Vũ tỷ tỷ nói các sòng bạc lớn đều có một số tiền lớn đánh cược Thiên Lan học viện đoạt được vị trí thứ nhất, hắn hẳn là nên cảnh giác một chút, nếu hắn thận trọng hơn, có lẽ đã có thể phát hiện được manh mối, có lẽ hắn cũng sẽ không cần thua thảm như vậy.

Trang Hạo cảm giác tay chân rụng rời, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đất nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Khói đặc này có thể phế đi ma pháp của người khác?"

"Sao có thể, chỉ là hạn chế hành động của ngươi một chút thôi! Có tác dụng trong thời gian hạn định, bất quá, như vậy là đủ rồi."

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh đi đến đè Trang Hạo nằm lên trên mặt đất: "Trang đại thiếu, ngươi tự mình giao thất thải thạch ra đây, hay là để ta tới soát người, cũng không biết nơi này có hay dụng cụ theo dõi hay không, thật ra ta không ngại phải lột sạch ngươi, nhưng không biết Trang đại thiếu có để ý bị người khác nhìn hay không?"

Ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh tà khí đảo qua một vòng trên người Trang Hạo. Kỳ Thiếu Vinh phát hiện nhẫn trên tay Trang Hạo rất bình thường, không phải trang bị không gian, Kỳ Thiếu Vinh đánh giá Trang Hạo từ trên xuống dưới vài lần, vẫn không tìm ra trang bị không gian của Trang Hạo ở nơi nào.

Ngoài bí cảnh, Thẩm Nguyên hung hăng run lập cập, "Trang Khiêm, ngươi xem vị hôn thê tiền nhiệm của ca ngươi hung tàn cỡ nào! Hắn muốn lột sạch ca ngươi, còn muốn lột sạch ca ngươi trước công chúng."

Trang Khiêm: "......"

Ánh mắt Trang Khiêm chuyển loạn, Trang Khiêm phát hiện ở đây có không ít nữ tu đều trở nên ngượng ngùng, nhưng trong ngượng ngùng lại mang theo hưng phấn nồng đậm.

Trang Hạo bỗng nhiên mở bừng mắt, Kỳ Thiếu Vinh cách Trang Hạo rất gần, dưới sơ sẩy, bị tinh thần Trang Hạo công kích đến.

Kỳ Thiếu Vinh chỉ cảm thấy có một thanh đao nhọn đâm vào thức hải, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Kỳ Thiếu Vinh rên lên một tiếng, một cỗ ý thức muốn thuần phục Trang Hạo bốc lên. Kỳ Thiếu Vinh bị chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Tiểu tử Trang Hạo này cư nhiên dùng thuật ngự thú đối phó hắn, hắn đây là đang bị coi như yêu thú sao?

Kỳ Thiếu Vinh đè Trang Hạo dưới thân, ma pháp ám hệ xông ra, Trang Hạo kêu một tiếng, hộc ra một búng máu.

"Trang đại thiếu, ngươi đúng là giống như con gián đánh mãi không chết!" Kỳ Thiếu Vinh nghiến răng nghiến lợi mắng.

Trang Hạo: "......"

Kỳ Thiếu Vinh lập tức xé rách y phục Trang Hạo, da thịt bóng loáng lập tức bại lộ dưới ánh mặt trời, Kỳ Thiếu Vinh không biết vì động tác này của hắn, tu giả bên ngoài bí cảnh lập tức nổ tung nồi, nữ tu kêu rên sợ hãi hết đợt này đến đợt khác, trường hợp gần như mất khống chế.

"Trang đại thiếu, làn da ngươi thật không tồi, cơ bắp cũng rất no đủ, khó trách ngươi không ngại bị người khác nhìn." Kỳ Thiếu Vinh vươn tay sờ soạng hai cái trước ngực Trang Hạo, huýt sáo một tiếng: "Trang đại thiếu, ngươi không ngại bị người khác nhìn, ta liền càng không ngại, ngươi thật sự không định nói cho ta đồ để ở nơi nào sao?"

Ngoài bí cảnh, Thẩm Nguyên nhìn ngực Trang Hạo, trợn mắt há hốc mồm: "Trang Khiêm, hình như Kỳ Thiếu Vinh đang sờ người đại ca ngươi."

Dịch Sơ Tuyết nhìn động tác của Kỳ Thiếu Vinh, tức giận đến run cả người, "Kỳ Thiếu Như, ca ca ngươi cũng quá không biết xấu hổ!"

Kỳ Thiếu Như nhấp môi, Kỳ Thiếu Vinh cư nhiên lại điên rồ như vậy, trước kia nàng cư nhiên không nhìn ra được chút nào.

Trang Khiêm nắm chặt nắm tay, mở to hai mắt nhìn: "Còn may, còn may đã từ hôn, nếu không, đại tẩu bưu hãn như vậy, đại ca ta làm sao chịu được?"

Thẩm Nguyên xoa xoa mũi: "Hắn nói đại ca ngươi là con gián......"

Trang Khiêm xoắn chặt ngón tay: "Hình như đây là lần đầu tiên đại ca bị người khác đánh giá như vậy."

Hồ Phong chớp chớp mắt: "Ai nói trong đám người trẻ tuổi không có ai có thể đè được hạ Trang Hạo, ngươi xem Trang Hạo này không phải đã bị đè xuống rồi sao?"

Lý Hồng: "......"

Trang Hạo lạnh lùng nhìn Kỳ Thiếu Vinh, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đồng tử cũng chỉ có ảnh ngược lẫn nhau.

"Đồ ở trên đai lưng."

"Đa tạ." Kỳ Thiếu Vinh nhanh chóng rút đai lưng trên người Trang Hạo ra.

Một trận bạch quang từ trên người Trang Hạo phát ra, cùng lúc đó bạch quang trên người Kỳ Thiếu Vinh cũng xuất hiện, tất cả tuyển thủ tiến vào bí cảnh đều được phát truyền tống phù, nếu truyền tống phù không được kích phát, sau thời gian một tháng cũng sẽ tự động đưa tuyển thủ ra khỏi bí cảnh.

Thời điểm Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh bị truyền tống ra, Kỳ Thiếu Vinh vẫn còn duy trì tư thế đè trên người Trang Hạo.

Kỳ Thiếu Vinh vừa bị truyền tống ra đã bị ánh mắt của tất cả mọi người tiến hành một lễ rửa tội.

Kỳ Thiếu Vinh bình tĩnh đứng lên, sửa sang lại y phục, đi đến khu vực của Thiên Lan học viện.

Trang Khiêm nhanh chóng chạy tới đưa Trang Hạo một kiện y phục.

"Đại ca, ngươi không sao chứ?" Trang Khiêm lo lắng hỏi.

Trang Hạo lắc đầu: "Không có việc gì."

Trang Hạo nhìn bóng dáng Kỳ Thiếu Vinh rời đi, trong mắt lộ ra u mang khiếp người.
Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại