Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 130: Trang Khiêm tìm tới
TSCPTĐK - Chương 130
Chương 130: Trang Khiêm tìm tới
Sau khi gặp được nữ đoàn trưởng, Vân Hổ giống như là tiêm thêm máu gà, hắn không quá thích nói chuyện cùng Vân Bình, Kỳ Thiếu Vinh, liền quấn lấy Trang Hạo.
"Tiểu tặc, có phải vị đoàn trưởng kia rất xinh đẹp không? Mục tiêu của cuộc đời của ta chính là cưới nàng." Vân Hổ thần thái phi dương khoe khoang.
Trang Hạo nhìn Vân Hổ: "Không xinh đẹp, cũng chỉ như vậy."
Vân Hổ thẹn quá thành giận nhìn Trang Hạo: "Này, tiểu tặc, ta nói cho ngươi, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng ngươi không thể vũ nhục đoàn trưởng tỷ tỷ, đoàn trưởng tỷ tỷ chính là người xinh đẹp nhất ta từng gặp."
Trang Hạo thầm nghĩ: Tiểu tử này quá ít kiến thức.
Vân Hổ nhìn thần sắc không cho là đúng Trang Hạo, hỏi: "Này, tiểu bạch kiểm, có phải ngươi từng nhìn thấy người nào đẹp mắt hớn rồi không?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ai?" Vân Hổ không tin hỏi.
Trang Hạo nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Lão bà của ta."
"Lão bà của ngươi là ai?"
Trang Hạo nghĩ bộ dáng hiện tại của Kỳ Thiếu Vinh là dịch dung, cũng không tiện nói: "Sau này ngươi sẽ biết."
Vân Hổ khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "A! Ta biết rồi, gia đạo nhà ngươi sa sút, cho nên lão bà liền chạy mất cùng người khác rồi đúng không?"
Trang Hạo hít sâu một hơi, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
Vân Hổ tràn đầy cảm khái vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Lão bà có đẹp cũng vô dụng, phải giữ được mới có dùng, tiểu tử, nén bi thương."
Nghe được động tĩnh, Kỳ Thiếu Vinh quay đầu lại, nhịn không được cười cười.
Nhìn thấy tươi cười trên mặt Kỳ Thiếu Vinh, Trang Hạo bỗng nhiên cảm thấy, hắn xấu mặt như vậy cũng không có gì ghê gớm.
Vào đêm, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo dựa lưng vào nhau, hữu khí vô lực hỏi: "Mấy ngày rồi?"
"Đã mười sáu ngày." Trang Hạo đáp.
"Mới mười sáu ngày thôi sao! Sao ta lại cảm giác như đã mười sáu năm trôi qua rồi?" Kỳ Thiếu Vinh buồn bã than thở.
Trang Hạo tùy ý cười cười: "Kỳ thật, ta cảm thấy như bây giờ cũng không tồi."
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt nhìn Trang Hạo: "Không tồi? Sao ngươi lại nói mê sảng như vậy, có phải do gần đây ngươi chịu quá nhiều kích thích, đầu óc sinh ra vấn đề không?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có, chỉ là ta cảm thấy hiện tại có loại cảm giác giống như hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."
Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đúng là biết thích ứng trong mọi tình cảnh, ta nghĩ vị trí của chúng ta có khả năng đã lộ ra rồi, cũng không biết hiện tại có bao nhiêu đang tìm chúng ta, nếu như bị người không tốt bắt được, vậy thảm."
"Đừng nói cái này, sao trời đêm nay rất đẹp, có phải không?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Không nghĩ tới ngươi lại thích ngắm sao." Người ở thế giới này quá ít trò tiêu khiển, vậy nên nhìn ngôi sao cũng cảm thấy đẹp.
"Ta vốn dĩ không thích, có ngươi bồi ta, ta liền thích."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải cùng vị tỷ tỷ kia đi hái rau nữa."
Trang Hạo: "......"
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo mang rổ đi theo Vân Bình, Vân Hổ đi ra khỏi rừng cây liền nhìn thấy một thương đội đang dừng phía ngoài rừng.
Một bóng người quen thuộc đi ra khỏi đoàn xe, Kỳ Thiếu Vinh tức khắc quẫn bách.
Từ sau khi mất đi ma pháp, Kỳ Thiếu Vinh không ít lần gặp phải cảnh tượng ngượng chín, đối mặt với người quen cũ, Kỳ Thiếu Vinh không khỏi có chút thẹn thùng.
Trang Khiêm mặc một thân con buôn bán đồ trang điểm, hiển nhiên là dùng thân phận giả.
Trang Khiêm ngơ ngác nhìn Trang Hạo, trong ấn tượng của Trang Khiêm, ca ca luôn là quần áo đẹp đẽ quý giá, phong quang tề nguyệt, giờ phút này, Trang Hạo một thân áo xám, trên quần còn có mấy mảnh vá vụn, tóc rối lẫn lộn, thật sự rất tổn hại hình tượng.
Vân Bình nhìn Trang Hạo, lại nhìn Trang Khiêm, lên tiếng hỏi: "Các ngươi quen nhau sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Trước khi gia đạo nhà ta sa sút cũng là một gia tộc không nhỏ, hắn là một họ hàng xa nhà ta."
Trang Khiêm nhìn Trang Hạo, hai mắt nhịn không được mang theo vài tia oán trách, hắn cùng Trang Hạo chính là thân huynh đệ a! Trang Hạo cư nhiên nói hắn là họ hàng xa.
Tuy rằng trong lòng Trang Khiêm bất mãn, nhưng vẫn rất phối hợp với cách nói của Trang Hạo, "Đường ca, sao ngươi lại biến thành như thế này?"
"Trong nhà phá sản, ta liền thành như vậy." Trang Hạo đáp.
Trang Khiêm: "......" Nếu để người trong gia tộc người nghe, chắc chắn sẽ mang đại ca ra đánh.
Trang Khiêm bắt lấy tay Trang Hạo: "Đường ca, ta nghe nói nhà ngươi phá sản, rất không yên lòng về ngươi, không nghĩ lại vẫn tới chậm một bước, để ngươi chịu không ít khổ, đường ca, ngươi trở về cùng ta đi, ngươi yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngươi phải đói."
Vân Hổ đi ra, đè thấp thanh âm nói với Trang Hạo: "Tiểu tặc, hình như thân thích nhà ngươi rất có tiền a."
Tiểu tặc, Trang Khiêm nghe thấy xưng hô Vân Hổ gọi Trang Hạo, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần mê mang. Tuy Trang Khiêm có vài phần mê mang, nhưng cũng không hỏi cái gì.
Trang Hạo nhìn Vân Hổ một cái: "Thân thích nhà ta rất có tiền."
Vân Hổ tràn đầy hâm mộ cảm thán: "Nếu ngươi đi cùng hắn, có phải mỗi ngày đều có thể ăn thịt heo không?"
Trang Hạo run rẩy khóe miệng một chút: "Đúng vậy!"
Trang Khiêm kéo tay Trang Hạo: "Đường ca, ngươi yên tâm, tuy rằng nhà ta không có nhiều tiền lắm nhưng mỗi bữa vẫn có thể cung ứng đủ thịt heo."
Vân Hổ tràn đầy hâm mộ nhìn Trang Khiêm: "Vị thiếu gia này, ngươi thật biết giảng nghĩa khí!"
Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy! Làm buôn bán chú ý nhất chính là hai chữ tín nghĩa, trước kia đường ca rất chiếu cố ta, hiện giờ hắn nghèo túng, ta đương nhiên cũng muốn chiếu cố hắn."
Trang Hạo: "......"
............
Gặp được Trang Khiêm, Trang Hạo liền không trở về Vân gia cùng Vân Hổ, Vân Bình mà là ở lại ngoài dã ngoại.
Vân Hổ có chút ủ rũ đi theo phía sau Vân Bình: "Tỷ tỷ, hai tiểu tặc kia đi rồi sao?"
Vân Bình nhìn Vân Hổ thất hồn lạc phách, cười hỏi: "Luyến tiếc sao?"
Vân Hổ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có hai người đi theo phía sau ta làm tiểu đệ, cảm giác rất không tồi."
"Hai người kia đều không phải vật trong ao, trước đó bọn họ ở lại nhà chúng ta hẳn là có nguyên nhân."
Vân Hổ hâm mộ phồng quai hàm lên: "Bây giờ tiểu tặc hẳn là phát đạt rồi, đi theo đường đệ hắn, mỗi ngày đều có thịt ăn, sao nhà chúng ta lại không có thân thích lợi hại như vậy chứ?"
Vân Bình tức giận nhìn Vân Hổ: "Đệ đệ, đầu óc ngươi ngoại trừ thịt heo thì còn cái gì không?"
............
"Thiếu gia, uống trà!" Kỳ Hằng đưa một ly trà cho Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh hưng phấn bê chén trà trong tay, thở dài một hơi: "A Hằng, ngươi thật tốt, cảm giác giống như đã một đời không được uống trà ngươi châm rồi, bổn thiếu gia cuối cùng cũng có cảm giác làm người trở lại."
Kỳ Hằng cười cười: "Thiếu gia, ngươi nói quá khoa trương."
"Sao ngươi lại đi cùng Trang Khiêm?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Hằng nhún vai: "Chúng ta tuy rằng đều xuất phát từ hoàng đô, nhưng nửa đường tách ra, bất quá, đến đây lại gặp."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Khiêm ngồi xổm trước mặt Trang Hạo, tràn đầy khó hiểu nhìn Trang Hạo: "Đại ca, sao ngươi lại mặc như thế này, quần áo còn có mùi gì đó!!"
"Quần áo này khá tốt." Trang Hạo nói. Thời điểm mới vừa mặc có chút không quen, bất quá, mặc lâu rồi cũng không còn cảm giác, Trang Hạo thầm nghĩ: Quần áo này còn tính là tốt, chăn bông kia mới chân chính là...... khó có thể nói nên lời!
"Đại ca, phẩm vị của ngươi từ khi nào lại biến thành như vậy, quần áo như vậy ngươi cư nhiên còn cảm thấy tốt được."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói: "Ngươi đừng xem thường bộ quần áo này! Vì bộ quần áo này, đại ca ngươi đã hy sinh một đời anh danh."
Trang Hạo: "......"
Trang Khiêm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, sao lại nói như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh hứng thú bừng bừng thuận lại những gì hắn cùng Trang Hạo đã trải qua trong thời gian này lại một lần.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh hứng thú dâng trào, trong lòng dâng lên vài phần bất đắc dĩ, việc xấu trong nhà không thể dương ra ngoài, trong khoảng thời gian này, hắn xấu mặt, nhưng Kỳ Thiếu Vinh cũng không khá hơn bao nhiêu a!
Trang Khiêm mặt ủ mày ê nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Sao ngươi nhìn ta như vậy?"
Trang Khiêm rầu rĩ phồng quai hàm lên: "Kỳ tứ thiếu, ngươi nói ca ta trộm quần áo thất bại, còn bị bắt lại làm việc cực nhọc?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi không thể vì ca ta từ hôn liền bôi nhọ hắn như vậy! Dù sao ngươi cùng hắn cũng đã đính hôn, ca ta mất mặt, mặt mũi ngươi cũng không có ánh sáng." Trang Khiêm nghiêm túc nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Danh dự của hắn không tốt như vậy sao?
Trang Hạo ha ha cười lên, Kỳ Thiếu Vinh tức giận lườm Trang Hạo một cái.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Khi nào chúng ta về Nguyên Quốc?"
"Mấy ngày nay chỉ sợ không được, phải chờ đến khi thiếu gia cùng Trang đại thiếu khôi phục thực lực đã." Kỳ Hằng đáp.
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Thiếu gia, ngươi không biết sao, chỗ các ngươi sống mấy ngày nay là cánh đồng hoang Hồng Nguyệt, nơi này dân cư Nguyên Quốc, Nhung quốc, Lê Quốc hỗn độn, thuộc khu vực không người quản, vốn dĩ cái này cũng không có gì, nhưng người Nhung quốc thiết lập trạm kiểm soát biên giới, ta thấy mấy người đó là tới vì thiếu gia cùng Trang đại thiếu."
"Vì sao lại vậy?"
Kỳ Hằng cười cười: "Quân thượng dã tâm bừng bừng, sớm đã có dã tâm xâm chiếm nước khác, thiếu gia cùng Trang đại thiếu trưởng thành sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ cho các quốc gia."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ? Thế lực lớn tranh đấu lúc nào cũng kéo hắn vào.
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh mặt ủ mày chau, nhẹ giọng an ủi: "Thiếu gia, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi cùng Trang đại thiếu khôi phục thực lực, thông qua trạm kiểm soát là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là hiện tại chúng ta vẫn nên điệu thấp một chút thì tốt hơn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Một đêm này, Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đều ngủ trong lều trại ngoài dã ngoại, tuy rằng điều kiện hơi đơn sơ một ít, nhưng ngủ trong chăn không có "mùi thịt", Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh được ngủ ngon vô cùng.
Chương 130: Trang Khiêm tìm tới
Sau khi gặp được nữ đoàn trưởng, Vân Hổ giống như là tiêm thêm máu gà, hắn không quá thích nói chuyện cùng Vân Bình, Kỳ Thiếu Vinh, liền quấn lấy Trang Hạo.
"Tiểu tặc, có phải vị đoàn trưởng kia rất xinh đẹp không? Mục tiêu của cuộc đời của ta chính là cưới nàng." Vân Hổ thần thái phi dương khoe khoang.
Trang Hạo nhìn Vân Hổ: "Không xinh đẹp, cũng chỉ như vậy."
Vân Hổ thẹn quá thành giận nhìn Trang Hạo: "Này, tiểu tặc, ta nói cho ngươi, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng ngươi không thể vũ nhục đoàn trưởng tỷ tỷ, đoàn trưởng tỷ tỷ chính là người xinh đẹp nhất ta từng gặp."
Trang Hạo thầm nghĩ: Tiểu tử này quá ít kiến thức.
Vân Hổ nhìn thần sắc không cho là đúng Trang Hạo, hỏi: "Này, tiểu bạch kiểm, có phải ngươi từng nhìn thấy người nào đẹp mắt hớn rồi không?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ai?" Vân Hổ không tin hỏi.
Trang Hạo nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Lão bà của ta."
"Lão bà của ngươi là ai?"
Trang Hạo nghĩ bộ dáng hiện tại của Kỳ Thiếu Vinh là dịch dung, cũng không tiện nói: "Sau này ngươi sẽ biết."
Vân Hổ khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "A! Ta biết rồi, gia đạo nhà ngươi sa sút, cho nên lão bà liền chạy mất cùng người khác rồi đúng không?"
Trang Hạo hít sâu một hơi, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
Vân Hổ tràn đầy cảm khái vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Lão bà có đẹp cũng vô dụng, phải giữ được mới có dùng, tiểu tử, nén bi thương."
Nghe được động tĩnh, Kỳ Thiếu Vinh quay đầu lại, nhịn không được cười cười.
Nhìn thấy tươi cười trên mặt Kỳ Thiếu Vinh, Trang Hạo bỗng nhiên cảm thấy, hắn xấu mặt như vậy cũng không có gì ghê gớm.
Vào đêm, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo dựa lưng vào nhau, hữu khí vô lực hỏi: "Mấy ngày rồi?"
"Đã mười sáu ngày." Trang Hạo đáp.
"Mới mười sáu ngày thôi sao! Sao ta lại cảm giác như đã mười sáu năm trôi qua rồi?" Kỳ Thiếu Vinh buồn bã than thở.
Trang Hạo tùy ý cười cười: "Kỳ thật, ta cảm thấy như bây giờ cũng không tồi."
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt nhìn Trang Hạo: "Không tồi? Sao ngươi lại nói mê sảng như vậy, có phải do gần đây ngươi chịu quá nhiều kích thích, đầu óc sinh ra vấn đề không?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có, chỉ là ta cảm thấy hiện tại có loại cảm giác giống như hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."
Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đúng là biết thích ứng trong mọi tình cảnh, ta nghĩ vị trí của chúng ta có khả năng đã lộ ra rồi, cũng không biết hiện tại có bao nhiêu đang tìm chúng ta, nếu như bị người không tốt bắt được, vậy thảm."
"Đừng nói cái này, sao trời đêm nay rất đẹp, có phải không?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Không nghĩ tới ngươi lại thích ngắm sao." Người ở thế giới này quá ít trò tiêu khiển, vậy nên nhìn ngôi sao cũng cảm thấy đẹp.
"Ta vốn dĩ không thích, có ngươi bồi ta, ta liền thích."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải cùng vị tỷ tỷ kia đi hái rau nữa."
Trang Hạo: "......"
............
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo mang rổ đi theo Vân Bình, Vân Hổ đi ra khỏi rừng cây liền nhìn thấy một thương đội đang dừng phía ngoài rừng.
Một bóng người quen thuộc đi ra khỏi đoàn xe, Kỳ Thiếu Vinh tức khắc quẫn bách.
Từ sau khi mất đi ma pháp, Kỳ Thiếu Vinh không ít lần gặp phải cảnh tượng ngượng chín, đối mặt với người quen cũ, Kỳ Thiếu Vinh không khỏi có chút thẹn thùng.
Trang Khiêm mặc một thân con buôn bán đồ trang điểm, hiển nhiên là dùng thân phận giả.
Trang Khiêm ngơ ngác nhìn Trang Hạo, trong ấn tượng của Trang Khiêm, ca ca luôn là quần áo đẹp đẽ quý giá, phong quang tề nguyệt, giờ phút này, Trang Hạo một thân áo xám, trên quần còn có mấy mảnh vá vụn, tóc rối lẫn lộn, thật sự rất tổn hại hình tượng.
Vân Bình nhìn Trang Hạo, lại nhìn Trang Khiêm, lên tiếng hỏi: "Các ngươi quen nhau sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Trước khi gia đạo nhà ta sa sút cũng là một gia tộc không nhỏ, hắn là một họ hàng xa nhà ta."
Trang Khiêm nhìn Trang Hạo, hai mắt nhịn không được mang theo vài tia oán trách, hắn cùng Trang Hạo chính là thân huynh đệ a! Trang Hạo cư nhiên nói hắn là họ hàng xa.
Tuy rằng trong lòng Trang Khiêm bất mãn, nhưng vẫn rất phối hợp với cách nói của Trang Hạo, "Đường ca, sao ngươi lại biến thành như thế này?"
"Trong nhà phá sản, ta liền thành như vậy." Trang Hạo đáp.
Trang Khiêm: "......" Nếu để người trong gia tộc người nghe, chắc chắn sẽ mang đại ca ra đánh.
Trang Khiêm bắt lấy tay Trang Hạo: "Đường ca, ta nghe nói nhà ngươi phá sản, rất không yên lòng về ngươi, không nghĩ lại vẫn tới chậm một bước, để ngươi chịu không ít khổ, đường ca, ngươi trở về cùng ta đi, ngươi yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngươi phải đói."
Vân Hổ đi ra, đè thấp thanh âm nói với Trang Hạo: "Tiểu tặc, hình như thân thích nhà ngươi rất có tiền a."
Tiểu tặc, Trang Khiêm nghe thấy xưng hô Vân Hổ gọi Trang Hạo, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần mê mang. Tuy Trang Khiêm có vài phần mê mang, nhưng cũng không hỏi cái gì.
Trang Hạo nhìn Vân Hổ một cái: "Thân thích nhà ta rất có tiền."
Vân Hổ tràn đầy hâm mộ cảm thán: "Nếu ngươi đi cùng hắn, có phải mỗi ngày đều có thể ăn thịt heo không?"
Trang Hạo run rẩy khóe miệng một chút: "Đúng vậy!"
Trang Khiêm kéo tay Trang Hạo: "Đường ca, ngươi yên tâm, tuy rằng nhà ta không có nhiều tiền lắm nhưng mỗi bữa vẫn có thể cung ứng đủ thịt heo."
Vân Hổ tràn đầy hâm mộ nhìn Trang Khiêm: "Vị thiếu gia này, ngươi thật biết giảng nghĩa khí!"
Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy! Làm buôn bán chú ý nhất chính là hai chữ tín nghĩa, trước kia đường ca rất chiếu cố ta, hiện giờ hắn nghèo túng, ta đương nhiên cũng muốn chiếu cố hắn."
Trang Hạo: "......"
............
Gặp được Trang Khiêm, Trang Hạo liền không trở về Vân gia cùng Vân Hổ, Vân Bình mà là ở lại ngoài dã ngoại.
Vân Hổ có chút ủ rũ đi theo phía sau Vân Bình: "Tỷ tỷ, hai tiểu tặc kia đi rồi sao?"
Vân Bình nhìn Vân Hổ thất hồn lạc phách, cười hỏi: "Luyến tiếc sao?"
Vân Hổ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có hai người đi theo phía sau ta làm tiểu đệ, cảm giác rất không tồi."
"Hai người kia đều không phải vật trong ao, trước đó bọn họ ở lại nhà chúng ta hẳn là có nguyên nhân."
Vân Hổ hâm mộ phồng quai hàm lên: "Bây giờ tiểu tặc hẳn là phát đạt rồi, đi theo đường đệ hắn, mỗi ngày đều có thịt ăn, sao nhà chúng ta lại không có thân thích lợi hại như vậy chứ?"
Vân Bình tức giận nhìn Vân Hổ: "Đệ đệ, đầu óc ngươi ngoại trừ thịt heo thì còn cái gì không?"
............
"Thiếu gia, uống trà!" Kỳ Hằng đưa một ly trà cho Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh hưng phấn bê chén trà trong tay, thở dài một hơi: "A Hằng, ngươi thật tốt, cảm giác giống như đã một đời không được uống trà ngươi châm rồi, bổn thiếu gia cuối cùng cũng có cảm giác làm người trở lại."
Kỳ Hằng cười cười: "Thiếu gia, ngươi nói quá khoa trương."
"Sao ngươi lại đi cùng Trang Khiêm?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Hằng nhún vai: "Chúng ta tuy rằng đều xuất phát từ hoàng đô, nhưng nửa đường tách ra, bất quá, đến đây lại gặp."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Khiêm ngồi xổm trước mặt Trang Hạo, tràn đầy khó hiểu nhìn Trang Hạo: "Đại ca, sao ngươi lại mặc như thế này, quần áo còn có mùi gì đó!!"
"Quần áo này khá tốt." Trang Hạo nói. Thời điểm mới vừa mặc có chút không quen, bất quá, mặc lâu rồi cũng không còn cảm giác, Trang Hạo thầm nghĩ: Quần áo này còn tính là tốt, chăn bông kia mới chân chính là...... khó có thể nói nên lời!
"Đại ca, phẩm vị của ngươi từ khi nào lại biến thành như vậy, quần áo như vậy ngươi cư nhiên còn cảm thấy tốt được."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói: "Ngươi đừng xem thường bộ quần áo này! Vì bộ quần áo này, đại ca ngươi đã hy sinh một đời anh danh."
Trang Hạo: "......"
Trang Khiêm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, sao lại nói như vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh hứng thú bừng bừng thuận lại những gì hắn cùng Trang Hạo đã trải qua trong thời gian này lại một lần.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh hứng thú dâng trào, trong lòng dâng lên vài phần bất đắc dĩ, việc xấu trong nhà không thể dương ra ngoài, trong khoảng thời gian này, hắn xấu mặt, nhưng Kỳ Thiếu Vinh cũng không khá hơn bao nhiêu a!
Trang Khiêm mặt ủ mày ê nhìn Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Sao ngươi nhìn ta như vậy?"
Trang Khiêm rầu rĩ phồng quai hàm lên: "Kỳ tứ thiếu, ngươi nói ca ta trộm quần áo thất bại, còn bị bắt lại làm việc cực nhọc?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi không thể vì ca ta từ hôn liền bôi nhọ hắn như vậy! Dù sao ngươi cùng hắn cũng đã đính hôn, ca ta mất mặt, mặt mũi ngươi cũng không có ánh sáng." Trang Khiêm nghiêm túc nhìn Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Danh dự của hắn không tốt như vậy sao?
Trang Hạo ha ha cười lên, Kỳ Thiếu Vinh tức giận lườm Trang Hạo một cái.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Khi nào chúng ta về Nguyên Quốc?"
"Mấy ngày nay chỉ sợ không được, phải chờ đến khi thiếu gia cùng Trang đại thiếu khôi phục thực lực đã." Kỳ Hằng đáp.
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Thiếu gia, ngươi không biết sao, chỗ các ngươi sống mấy ngày nay là cánh đồng hoang Hồng Nguyệt, nơi này dân cư Nguyên Quốc, Nhung quốc, Lê Quốc hỗn độn, thuộc khu vực không người quản, vốn dĩ cái này cũng không có gì, nhưng người Nhung quốc thiết lập trạm kiểm soát biên giới, ta thấy mấy người đó là tới vì thiếu gia cùng Trang đại thiếu."
"Vì sao lại vậy?"
Kỳ Hằng cười cười: "Quân thượng dã tâm bừng bừng, sớm đã có dã tâm xâm chiếm nước khác, thiếu gia cùng Trang đại thiếu trưởng thành sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ cho các quốc gia."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ? Thế lực lớn tranh đấu lúc nào cũng kéo hắn vào.
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh mặt ủ mày chau, nhẹ giọng an ủi: "Thiếu gia, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi cùng Trang đại thiếu khôi phục thực lực, thông qua trạm kiểm soát là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là hiện tại chúng ta vẫn nên điệu thấp một chút thì tốt hơn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Một đêm này, Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh đều ngủ trong lều trại ngoài dã ngoại, tuy rằng điều kiện hơi đơn sơ một ít, nhưng ngủ trong chăn không có "mùi thịt", Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh được ngủ ngon vô cùng.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc