Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 30: Không phải giặc cùng đường cũng không truy!
Nhưng, thanh “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ’ trong truyền thuyết đó cuối cùng không được lộ diện, vì khi mũi đao chỉ lộ ra một chút__ Thẩm Lăng Vân nhanh chóng nhặt lại Lăng vân kiếm, nhảy vọt tới cạnh nam nhân, sóng vai mà đứng, trong đôi mắt sáng viết rất rõ__ Đây là chiến trường của y, y muốn cùng Triển Phi Dương sóng vai tác chiến, chứ không phải yếu hèn đẩy nguy hiểm cho người khác!
“Lăng Vân, lùi ra sau!"
__ Triển Phi Dương nói thẳng không cho phép nghi ngờ.
Sủng thì sủng, nhưng cũng phải phân là chuyện gì… vừa rồi hắn đã thấy được, ngay cả Lăng Vân cũng không phải là đối thủ của tên này, lúc này thanh binh khí “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ" đó lại sắp xuất ra, Lăng Vân đứng đây, quá nguy hiểm, hắn tuyệt đối không cho phép người yêu của mình gặp một chút nguy hiểm nào!
“Phi Dương, xin lỗi! Đây là chức trách của tôi__"
… Trên đời này, có thể lạnh lùng xem lòng tốt của hắn như lòng lang dạ sói, có lẽ chỉ có đại mỹ nhân trước mắt này thôi.
Khi Thẩm Lăng Vân nói chuyện, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tay áo nam nhân, không dám có chút phân tâm… nguy hiểm? Y đương nhiên biết! Nhưng nhiệm vụ của y chính là bắt người xấu gây nguy hại xã hội để chấp pháp, bất luận kiếp trước hay kiếp này… y đều cảm thấy vinh quang vì nó!
Chẳng qua… nếu nói “người xấu"… cái tên đang sóng vai tác chiến với y, hình như mới là kẻ đầu sỏ trong đó…
Nhưng mà, nam nhân mang mặt nạ dữ tợn, trên mặt nạ chỉ có hai cái lỗ, có thể nhìn thấy đôi con ngươi đen như bóng tối… rõ ràng biết Triển Phi Dương lợi hại hơn, tính nguy hiểm cao hơn, nhưng nam nhân vẫn chỉ quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Lăng Vân, ánh mắt đó không phải sát khí, không phải cảnh giác… mà giống như đang suy nghĩ.
Ba người đều không động đậy đối kháng chừng một khắc… nam nhân đeo mặt nạ không động, hai người họ tự nhiên cũng không động__ Thực lực của tên này thâm sâu khó lường, chưa lộ binh khí đã có thể đánh ngang tay với Triển Phi Dương, người này không trừ, tất lưu hậu họa, mà thời cơ tốt nhất chính là đợi Ngạo Thiên Di tìm được tiểu hài tử, trở lại!
Ba đối một… người hiện tại không có khái niệm đơn đả độc đấu, đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Tính thử, nam nhân đó cũng sắp trở về rồi… Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương tuy đều không biết tên kia, nhưng thân thủ tốt như thế, không lý nào lại mang tiểu hài tử chạy mất dạng?
Mà đích thật, càng đợi thì càng bất lợi cho nam nhân đeo mặt nạ, vậy hắn đang đợi cái gì? Thật ra không phải hắn đợi, mà là đang cân nhắc__ Hắn thật sự muốn lập tức giết tên khoa trương Triển Phi Dương, kỳ thật sự tồn tại của kẻ này đối với hắn mà nói cũng giống vậy__ Triển Phi Dương nếu không trừ, ngày sau tất lưu hậu họa!
… Nhưng Lăng Vân thì sao?
Thẩm Lăng Vân kiên trì tham gia, hắn không sợ hai đối một, thậm chí ba đối một… nhưng đao kiếm không có mắt, Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di đều có thân thủ lợi hại, một khi đánh hắn cũng không cách nào thuận lợi bảo lưu thực lực… nhưng hắn__ hắn không muốn tổn thương Lăng Vân!
Một khắc sau, hậu viện truyền tới âm thanh nho nhỏ, càng lúc càng gần, đó là Ngạo Thiên Di trở lại, chắc đã an trí xong hài tử và cửu vương gia, sau đó tới giúp đỡ.
Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên cười nhẹ, thu lại vũ khí chỉ mới lộ ra phần mũi, mỉa mai nhìn sang Thẩm Lăng Vân bên cạnh đang nín thở ngưng thần, nâng nội lực lên cao nhất để phòng hắn đột nhiên xuất chiêu__
“Lăng Vân… ta sẽ không tổn thương ngươi… xem ra, vấn đề giữa ta và hắn, chỉ đành để lần sau giải quyết!"
Trong lúc nói đã phóng người đi…
Thật nhanh!
__ Thẩm Lăng Vân trừng mắt nhìn vị trí trống rỗng, trong lòng kinh hô.
Tốc độ đó… đuổi theo mệt chết cũng không kịp… cái này gọi là chạy sao?
“Phi Dương… đuổi theo!"
__ Thẩm Lăng Vân gấp lên, nhưng không ý thức được mình đang ỷ lại nam nhân này.
Lại không ngờ, Triển Phi Dương không đuổi theo, đứng tại chỗ không động, quay đầu qua, nhìn chằm chằm bảo bối sắc mặt đỏ bừng__
“Lăng Vân, lùi ra sau!"
__ Triển Phi Dương nói thẳng không cho phép nghi ngờ.
Sủng thì sủng, nhưng cũng phải phân là chuyện gì… vừa rồi hắn đã thấy được, ngay cả Lăng Vân cũng không phải là đối thủ của tên này, lúc này thanh binh khí “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ" đó lại sắp xuất ra, Lăng Vân đứng đây, quá nguy hiểm, hắn tuyệt đối không cho phép người yêu của mình gặp một chút nguy hiểm nào!
“Phi Dương, xin lỗi! Đây là chức trách của tôi__"
… Trên đời này, có thể lạnh lùng xem lòng tốt của hắn như lòng lang dạ sói, có lẽ chỉ có đại mỹ nhân trước mắt này thôi.
Khi Thẩm Lăng Vân nói chuyện, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tay áo nam nhân, không dám có chút phân tâm… nguy hiểm? Y đương nhiên biết! Nhưng nhiệm vụ của y chính là bắt người xấu gây nguy hại xã hội để chấp pháp, bất luận kiếp trước hay kiếp này… y đều cảm thấy vinh quang vì nó!
Chẳng qua… nếu nói “người xấu"… cái tên đang sóng vai tác chiến với y, hình như mới là kẻ đầu sỏ trong đó…
Nhưng mà, nam nhân mang mặt nạ dữ tợn, trên mặt nạ chỉ có hai cái lỗ, có thể nhìn thấy đôi con ngươi đen như bóng tối… rõ ràng biết Triển Phi Dương lợi hại hơn, tính nguy hiểm cao hơn, nhưng nam nhân vẫn chỉ quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Lăng Vân, ánh mắt đó không phải sát khí, không phải cảnh giác… mà giống như đang suy nghĩ.
Ba người đều không động đậy đối kháng chừng một khắc… nam nhân đeo mặt nạ không động, hai người họ tự nhiên cũng không động__ Thực lực của tên này thâm sâu khó lường, chưa lộ binh khí đã có thể đánh ngang tay với Triển Phi Dương, người này không trừ, tất lưu hậu họa, mà thời cơ tốt nhất chính là đợi Ngạo Thiên Di tìm được tiểu hài tử, trở lại!
Ba đối một… người hiện tại không có khái niệm đơn đả độc đấu, đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Tính thử, nam nhân đó cũng sắp trở về rồi… Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương tuy đều không biết tên kia, nhưng thân thủ tốt như thế, không lý nào lại mang tiểu hài tử chạy mất dạng?
Mà đích thật, càng đợi thì càng bất lợi cho nam nhân đeo mặt nạ, vậy hắn đang đợi cái gì? Thật ra không phải hắn đợi, mà là đang cân nhắc__ Hắn thật sự muốn lập tức giết tên khoa trương Triển Phi Dương, kỳ thật sự tồn tại của kẻ này đối với hắn mà nói cũng giống vậy__ Triển Phi Dương nếu không trừ, ngày sau tất lưu hậu họa!
… Nhưng Lăng Vân thì sao?
Thẩm Lăng Vân kiên trì tham gia, hắn không sợ hai đối một, thậm chí ba đối một… nhưng đao kiếm không có mắt, Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di đều có thân thủ lợi hại, một khi đánh hắn cũng không cách nào thuận lợi bảo lưu thực lực… nhưng hắn__ hắn không muốn tổn thương Lăng Vân!
Một khắc sau, hậu viện truyền tới âm thanh nho nhỏ, càng lúc càng gần, đó là Ngạo Thiên Di trở lại, chắc đã an trí xong hài tử và cửu vương gia, sau đó tới giúp đỡ.
Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên cười nhẹ, thu lại vũ khí chỉ mới lộ ra phần mũi, mỉa mai nhìn sang Thẩm Lăng Vân bên cạnh đang nín thở ngưng thần, nâng nội lực lên cao nhất để phòng hắn đột nhiên xuất chiêu__
“Lăng Vân… ta sẽ không tổn thương ngươi… xem ra, vấn đề giữa ta và hắn, chỉ đành để lần sau giải quyết!"
Trong lúc nói đã phóng người đi…
Thật nhanh!
__ Thẩm Lăng Vân trừng mắt nhìn vị trí trống rỗng, trong lòng kinh hô.
Tốc độ đó… đuổi theo mệt chết cũng không kịp… cái này gọi là chạy sao?
“Phi Dương… đuổi theo!"
__ Thẩm Lăng Vân gấp lên, nhưng không ý thức được mình đang ỷ lại nam nhân này.
Lại không ngờ, Triển Phi Dương không đuổi theo, đứng tại chỗ không động, quay đầu qua, nhìn chằm chằm bảo bối sắc mặt đỏ bừng__
Tác giả :
Tịch Mộc