Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 123: Vu oan giá họa, lo gì thiếu cớ!
“Khởi bẩm cửu vương gia, chuyện là thế này, bổn huyện được triều đình hạ lệnh muốn quy hoạch một con mương lớn, hiện tại bách tính đều đã di chuyển ra ngoài trăm dặm, huyện thành cũ này rất nhanh sẽ biến thành mương, hiện tại chỉ còn lại huyện lệnh đại nhân tận chức ở lại thủ huyện nha… đại nhân trung quân báo quốc, tự nhiên phải ở lại tới lúc cuối, vừa rồi chúng tôi còn đang thảo luận chuyện để bách tính di chuyển hết… hiện tại chỉ sợ thật sự không tìm được con phố náo nhiệt nào!"
Lưu tham tướng dù sao cũng là quan đô thành, tùy cơ ứng biến rất nhanh, tri huyện bên cạnh lau mồ hôi ngồi lại chỗ, liên tục gật đầu phụ họa.
Dù sao cửu vương gia tuổi nhỏ, suy nghĩ đơn giản… trở về cũng sẽ không tra đi? Chỉ cần Thẩm Lăng Vân đừng làm khó… đã bỏ ra nhiều ngân phiếu như thế, hai nam nhân còn lại tuy không nhận ra, nhưng có thể nhìn ra bọn họ không phải là quan hệ thuộc hạ với Thẩm Lăng Vân, chỉ sợ cũng là hộ vệ cao cấp của tiểu vương gia, xem ra lát nữa còn phải bỏ chút máu nữa, bịt miệng hai người này lại mới tốt.
“Dù sao chỉ là một trăm dặm mà thôi… nếu tiểu vương gia muốn đi, thì để tại hạ ôm ngài dùng khinh công đi… cũng không tốn bao nhiêu thời gian…"
Quả nhiên, Ngạo Thiên Di đột nhiên cố ý chen vài, đối với hai cẩu quan, đây là dấu hiệu điển hình của chưa cho hồng bao, nhưng nghe khẩu khí là biết ngay cao thủ trong cao thủ, bọn họ chọc không nổi.
Thật ra khi ở trước cửa huyện nha, bọn họ không phải cũng từng thủ thỉ sao? Nam nhân sớm đã nhìn ra… hôm nay chính là tới để gây sự!
“Khụ khụ, thật ra… cách nơi này hơn năm mươi dặm, thì có một huyện thành gần bổn huyện, nơi đó cũng rất náo nhiệt, so ra thì gần hơn…"
Tri huyện vội ứng phó.
“Ai da, cửu vương gia, thật xin lỗi, bụng lại đau rồi… thần có thể xuống hậu đường lấy dược không…"
“Khởi bẩm cửu vương gia, tri huyện đại nhân này có bệnh cũ, vi thần đưa hắn đi…"
Hai tên cẩu quan mắt thấy thật sự không chống nổi sự hồ nháo của Phụng Thiên Lam, bên cạnh còn có người trợ giúp thế kia… vội tìm cớ chạy về huyện nha.
Một hàng bốn người ngồi trong phòng, được trà ngon nước mát hầu hạ… đương nhiên, cũng không ai thật sự uống, sợ là sẽ phát sinh chuyện gì thêm, họ đều không phải là kẻ mới ra đời, nhưng lại rất nhàn tản chờ chiến.
“Cửu vương gia__"
“Ừ, hiểu."
Thẩm Lăng Vân đi tới trước mặt Phụng Thiên Lam, tất cung tất kính cong người, Phụng Thiên Lam đáp một tiếng, giữa hai người hoàn toàn không có nội dung đối thoại khiến đám tay sai xung quanh hoàn toàn không hiểu, chẳng qua hai người trong cuộc thì lại hiểu rõ__ Cũng xấp xỉ rồi, trong đô thành, Nhiên Thiên còn đang đợi, cho nên đợi hai tên cẩu quan đó về… thì cũng nên động thủ!
Còn hai tên cẩu quan trốn trong hậu đường, cũng không ra nhanh như vậy, run rẩy co ở đó tìm đối sách__ tiểu vương gia tâm hiếu kỳ quá nặng, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ nhìn ra chỗ bất thường… huống hồ, trong phủ nha này hiện tại không chỉ giấu lượng lớn vũ khí, mà còn có một số phản quân tới để chuẩn bị đánh Hoắc gia, sau đó liền xem chuyện Hoắc gia như thổ phỉ báo lên, để triều đình chi tiền diệt thổ phỉ, sau đó dùng nó cho những người ở đây an trại… tất cả đều giấu ở hậu viện kìa!
Thẩm Lăng Vân là tứ đại bổ đầu, danh tiếng lớn tới mức dọa người nghe run rẩy… ngoài ra còn có thêm hai kẻ trông cũng rất đáng gờm… nếu bọn họ ở lại đây, không bị phát hiện bí mật kinh người mới lạ!
“Lưu tham tướng, nếu không chúng ta quyết đánh tới cùng đi…"
Huyện lệnh bị dọa đột nhiên làm ra động tác cắt cổ.
Bị bức tới mức này, liền nảy ra chủ ý không khác gì đám người Ngạo Thiên sơn trang!
Đấu cứng không được, tìn động thủ trước sẽ có ưu thế, bọn họ nhiều người như vậy, người nhiều thắng thế, nếu thắng được thì sao? Hơn nữa đợi lát dùng ngọ thiện phong phú chiêu đãi họ, bên trong bỏ thêm chút độc thử xem… cũng không phải không có cơ hội.
Nhìn gần, giết bọn họ rồi thì có thể che giấu tội trạng, chỉ cần chôn vùi bí mật, ai cũng không biết đại tội tru di cửu tộc này là do họ làm!
Nhìn xa, cho dù Phụng Thiên Lam là cửu vương gia, đợi khi chủ nhân của họ đăng lên đại bảo, những kẻ chướng đường này cũng sẽ bị xử chết, có lẽ là giam cầm, hắn chẳng qua chỉ góp chút công trước cho chủ nhân, chắc sẽ không bị trách tội… “Ngươi điên rồi, ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không…"
Sắc mặt Lưu tham tướng bị dọa tái nhợt… thật sự là kẻ vô tri không biết sợ mà! Tri huyện này là văn quan, không biết sự lợi hại của tứ đại danh bộ, tính thế nào, người bên mình dù có nhiều hơn gấp bội, nhưng thực lực lại cách quá xa, số đông này căn bản không có ý nghĩa!
“Ta không biết a…"
Tri huyện vẻ mặt ủy khuất… hắn là thư sinh tâm tư lang độc, có thể làm chuyện lớn, nhưng đánh nhau gì đó, với một kẻ trói gà không chặt như hắn, không hiểu rõ cũng không có gì phải mất mặt!
Nhưng Lưu tham tướng nói vậy, lập tức khiến hắn hiểu, không chỉ là hiểu, mà còn toàn thân run rẩy__ “Nói thế này đi, một Thẩm Lăng Vân… toàn bộ người mai phục trong huyện nha chúng ta, cộng thêm ta… cũng không đủ cho y chơi! Còn về hai kẻ không biết lai lịch kia, nói không chừng càng lợi hại!"
Làm vậy không phải chết chắc sao?
Hai người cuối cùng không thương lượng được đối sách gì, có người tới báo tiểu vương gia đã không kiên nhẫn, đang phát hỏa bên ngoài, nói là đói rồi… hai cẩu quan chỉ đành nhanh chóng bảo nhà bếp chuẩn bị cơm, ổn định tiểu tổ tông trước nói sau!
Nhưng hai người không ngờ được, rõ ràng bọn họ không làm gì cả, nhưng bữa cơm mới bắt đầu không bao lâu, tiểu vương gia lại đột nhiên gặp chuyện__
“Ai da! Bụng đau quá… hai tên cẩu quan các ngươi, có phải đã hạ độc trong cơm không? Muốn hãm hại bổn vương?"
Phụng Thiên Lam đột nhiên ôm bụng, co ro trong ngực Ngạo Thiên Di, ‘thoi thóp’ chỉ trích, khiến cẩu quan toàn thân chấn động… oan quá, bọn họ không làm gì cả, bọn họ còn oan hơn cả Đậu Nga!
“Ta xem thử đã… dù sao ta là đại phu."
Thẩm Lăng Vân vội chạy tới, giả vờ chẩn mạch… Lưu tham tướng bình tĩnh lại một chút, dù sao y đã thu tiền của mình… cho dù không giúp đỡ, cũng không thể hãm hại họ đi? Tuy họ muốn thế, nhưng họ thật sự không dám hạ độc!
Ai biết Thẩm Lăng Vân lại quét mắt, nghiêm giọng quát, nói lật mặt là lật mặt__ “Cẩu quan, các ngươi dám hãm hại cửu vương gia, muốn tạo phản sao? Còn không buông tay chịu trói?"
“Thẩm bổ đầu… không bằng không cớ, ngươi không thể nói bậy a! Ở đây làm gì có độc? Nếu không chúng ta dùng ngân châm thử độc đi? Chúng tôi nguyện ý để chứng minh trong sạch."
Lưu tham tướng đó tựa hồ cuối cùng cũng ngửi được mùi âm mưu, không chết tâm trừng mắt nhìn Thẩm Lăng Vân rõ ràng đang hãm hại họ, mà tri huyện bên cạnh sớm đã bị dọa tê liệt.
“Hừ, ngân châm thử độc? Nghĩ thật đẹp, đây là loại độc được vô sắc vô vị hơn nữa ngân châm cũng không tra ra được, tên là ‘Có lẽ có’… đương nhiên thử không ra, Lưu tướng quân, chắc ngươi biết Thẩm Lăng Vân ta còn có một thân phận ngự khu chứ! Ngươi cho rằng dựa vào lời của ta chỉ tội ngươi, lại thêm tiểu vương gia làm chứng, mà không thể làm gì ngươi sao?"
Thẩm Lăng Vân cười lạnh nhún vai, nói rõ chính là đang hại họ!
“Ngươi, ngươi thả rắm! Quả thật là muốn vu tội người lo gì thiếu cớ… các ngươi tính toán thật tốt!"
Sắc mặt Lưu tướng quân trở thành màu gan heo, cuối cùng nhịn không được trở mặt, nhảy dựng lên.
“Vậy thì làm sao?"
Thẩm Lăng Vân nhíu mày, lần trước đã muốn thu thập đám khốn kiếp này.
Lưu tham tướng đó nhìn tình hình, bất kể hắn có dám hay không… Thẩm Lăng Vân hiển nhiên là cố ý dẫn cửu vương gia tới để diệt bọn họ, cũng thật sự không có cách nào khác, chỉ cần hạ lệnh một tiếng__
“Người đâu, lên cho ta! Sống chết không cần biết, đều bắt hết cho ta."
Lời này nói ra, phản quân sớm đã mai phục gần đó lập tức lao lên… đây là bức họ tạo phản sớm!
Ngạo Thiên Di vừa thấy sắp đánh, nhưng lại không nỡ buông bảo bối đang giả vờ bị trúng độc trong lòng ra…
Thẩm Lăng Vân thấy căn phòng này quá hẹp, người quá nhiều, căn bản không thể thi triển… nếu đánh dễ dàng tổn thương Phụng Thiên Lam, liền la lớn một tiếng ‘ra ngoài’, tuy ngoài cửa đã bị chặn nước chảy không lọt, nhưng lời chưa nói xong, ba người cộng thêm tiểu đông tây trong lòng Ngạo Thiên Di đã trực tiếp phá mái nhà lao ra viện tử rộng rãi.
“Phi Dương, tham tướng đó là của tôi, tôi muốn đánh hắn rất lâu rồi! Đám châu chấu này thật bẩn, tôi không muốn làm bẩn y phục… cho nên đều là của cậu…"
__ Thẩm Lăng Vân bày kiểu dáng yêu kiều điển hình, rút trường kiếm đã muốn thử từ lâu, bá đạo mà không giảng đạo lý, vẻ mặt chán ghét nhìn những phản quân kia, lời nói căn bản là không tức chết người không đền mạng.
Triển Phi Dương vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn binh tôm tướng cá trước mắt… đây chỉ là binh dẫn đầu được điều tới để thu thập Hoắc gia, chút người này, còn không đủ làm nóng người, nhưng cũng chỉ đành đáp ứng, nếu không Lăng Vân không vui, thì sẽ từ thuộc tính kiêu ngạo trực tiếp chuyển thành thuộc tính dựng lông, đó mới là chuyện khiến hắn đau đầu nhất!
“Ta đâu, phần nào của ta?"
__ Ngạo Thiên Di cũng tham gia một cước, thật ra hắn cũng chỉ hỏi chơi thôi, nếu bày vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình thì cũng không tốt lắm, hắn không muốn thật sự động thủ, dù sao chút địch nhân thế này còn không đủ cho cặp tình nhân vô địch kia đối phó, hắn còn muốn trốn dưới bóng râm xem náo nhiệt này, quan trọng nhất là ôm người yêu thơm thơm mềm mềm trong lòng, lúc này hắn không nỡ buông tay.
“Thiên Lam là của ngươi!"
Thẩm Lăng Vân không hảo khí cố ý nói thế… kết quả Ngạo Thiên Di da mặt dày trực tiếp bỏ qua xấu hổ, vô cùng vừa lòng với ‘công tác’ này, tiểu đông tây trong lòng bất an rục rịch mấy lần, gương mặt nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ làm nũng uốn tới uốn lui muốn bao nhiêu dụ người có bấy nhiêu…
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương thì không hề phụ cách nói ‘cặp tình nhân vô địch’ của hắn… Ngạo Thiên Di ở dưới gốc cây hóng mát, tâm tình, không bao lâu, hai người bên này đã giải quyết đám tàn binh đó nằm rạp dưới đất!
Cũng phải cảm tạ cẩu tri huyện này trước đó không phải nói có huyện thành khác ở cách chừng năm mươi dặm sao, Thẩm Lăng Vân lập tức điều quan binh nơi đó tới, tri huyện nơi đó nhận được mệnh lệnh là: cửu vương gia vân du ngang qua đây, tại đây gặp phải hai tên phạm quan ý đồ mưu phản hãm hại đầu độc, hiện tại cửu vương gia không còn vấn đề gì, loạn đảng thì đã bị bắt, tiếp theo trước khi hình bộ phái người tới thẩm vấn, tạm thời giao cho huyện lân cận thay thế!
Chủ ý này… là Triển Phi Dương đưa ra, phải nói sao ta, nếu dán lông trên người tên này, thì hắn còn tinh hơn cả khỉ!
Chuyện này, khởi nguyên có tiểu vương gia, thẩm lý, có huyện lân cận thay thế… vì ‘chủ nhân’ sau lưng họ rốt cuộc là ai cho tới nay vẫn không có bất cứ đầu mối nào, khi địch nhân đang ở chỗ tối, hắn nói gì cũng không thể để bảo bối Lăng Vân của mình ra chỗ sáng!
Tri huyện lân cận vội chạy tới, chuyện lớn như thế, tuyệt đối là lúc biểu hiện trung tâm, làm tốt, thì sẽ bước cao, làm không tốt, thì đợi cùng lên đoạn đầu đài với hai tên quỷ xui xẻo kia đi! Chuyện này tuyệt đối không thể nhẹ nhàng cho qua! Cho nên hắn dẫn theo sư gia ngỗ tác cùng một đám người của mình bán mạng, đặc biệt còn có vương gia của đô thành, cao quan đang chờ!
Rất nhanh, tìm được vũ khí cho phản quân tại kho sau, có thể chứng minh số người thật của loạn đảng vượt xa con số trước mắt… tiếp theo nghiêm hình khảo vấn, đánh hai tên cẩu quan tét thịt, nhưng miệng hai tên đó còn kín hơn thép, làm sao cũng không tách được…
Sau khi thẩm vấn một ngày một đêm, hai cẩu quan chỉ còn lại một hơi… từ cách tên cẩu quan lấy nha dịch của mình làm quỷ chết thay, nhìn thuộc hạ bị đánh tàn phế vẫn không chớp mắt một cái, có thể thấy bọn họ không phải người nghĩa khí gì, chỉ sợ cho dù có nói, người sau màn cũng không phải dễ dàng đẩy ngã như thế, mà bọn họ có thể phải đối diện với sự báo thù càng đáng sợ hơn… loại chuyện này, hiện đại cũng thấy không ít!
Cho nên, Thẩm Lăng Vân rõ ràng có chút nôn nóng… cho dù có tiểu vương gia ở đây, có huyện nha lân cận làm chứng, còn có vật chứng, nhưng cũng chỉ có thể nói rõ huyện lệnh này và Lưu tham tướng mưu phản, phản nghịch, đừng nói kẻ thần bí đứng sau màn, ngay cả hộ quốc đại tướng quân đó, cũng không thể bị liên lụy… nhưng rất rõ ràng, án này đã thẩm tra tới cùng, không thể đạt được khẩu cung gì mới…
Triển Phi Dương từ xa đi tới, kéo người ôm vào lòng, vòng tay ấm áp… khiến người không tự chủ yên tâm, sau một lúc, có lẽ là cảm thấy y đã hoàn toàn bình tĩnh, nam nhân mới nhẹ cắn tai y__ “Tiểu xấu xa, sau này không nên lộ ra vẻ mặt rầu lo, tôi sẽ đau lòng! Không phải chỉ là một hộ quốc đại tướng quân sao? Tôi có biện pháp có thể thử xem sao?"
Nhìn đôi mắt lập tức chuyển sang long lanh trong lòng, nam nhân bật cười… thật ra nếu nói là biện pháp, không bằng nói là đấu pháp, mình cũng rất muốn đấu với kẻ sau màn, vậy tiếp theo cứ đùa ‘nhỏ’ một chút là được__
Lưu tham tướng dù sao cũng là quan đô thành, tùy cơ ứng biến rất nhanh, tri huyện bên cạnh lau mồ hôi ngồi lại chỗ, liên tục gật đầu phụ họa.
Dù sao cửu vương gia tuổi nhỏ, suy nghĩ đơn giản… trở về cũng sẽ không tra đi? Chỉ cần Thẩm Lăng Vân đừng làm khó… đã bỏ ra nhiều ngân phiếu như thế, hai nam nhân còn lại tuy không nhận ra, nhưng có thể nhìn ra bọn họ không phải là quan hệ thuộc hạ với Thẩm Lăng Vân, chỉ sợ cũng là hộ vệ cao cấp của tiểu vương gia, xem ra lát nữa còn phải bỏ chút máu nữa, bịt miệng hai người này lại mới tốt.
“Dù sao chỉ là một trăm dặm mà thôi… nếu tiểu vương gia muốn đi, thì để tại hạ ôm ngài dùng khinh công đi… cũng không tốn bao nhiêu thời gian…"
Quả nhiên, Ngạo Thiên Di đột nhiên cố ý chen vài, đối với hai cẩu quan, đây là dấu hiệu điển hình của chưa cho hồng bao, nhưng nghe khẩu khí là biết ngay cao thủ trong cao thủ, bọn họ chọc không nổi.
Thật ra khi ở trước cửa huyện nha, bọn họ không phải cũng từng thủ thỉ sao? Nam nhân sớm đã nhìn ra… hôm nay chính là tới để gây sự!
“Khụ khụ, thật ra… cách nơi này hơn năm mươi dặm, thì có một huyện thành gần bổn huyện, nơi đó cũng rất náo nhiệt, so ra thì gần hơn…"
Tri huyện vội ứng phó.
“Ai da, cửu vương gia, thật xin lỗi, bụng lại đau rồi… thần có thể xuống hậu đường lấy dược không…"
“Khởi bẩm cửu vương gia, tri huyện đại nhân này có bệnh cũ, vi thần đưa hắn đi…"
Hai tên cẩu quan mắt thấy thật sự không chống nổi sự hồ nháo của Phụng Thiên Lam, bên cạnh còn có người trợ giúp thế kia… vội tìm cớ chạy về huyện nha.
Một hàng bốn người ngồi trong phòng, được trà ngon nước mát hầu hạ… đương nhiên, cũng không ai thật sự uống, sợ là sẽ phát sinh chuyện gì thêm, họ đều không phải là kẻ mới ra đời, nhưng lại rất nhàn tản chờ chiến.
“Cửu vương gia__"
“Ừ, hiểu."
Thẩm Lăng Vân đi tới trước mặt Phụng Thiên Lam, tất cung tất kính cong người, Phụng Thiên Lam đáp một tiếng, giữa hai người hoàn toàn không có nội dung đối thoại khiến đám tay sai xung quanh hoàn toàn không hiểu, chẳng qua hai người trong cuộc thì lại hiểu rõ__ Cũng xấp xỉ rồi, trong đô thành, Nhiên Thiên còn đang đợi, cho nên đợi hai tên cẩu quan đó về… thì cũng nên động thủ!
Còn hai tên cẩu quan trốn trong hậu đường, cũng không ra nhanh như vậy, run rẩy co ở đó tìm đối sách__ tiểu vương gia tâm hiếu kỳ quá nặng, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ nhìn ra chỗ bất thường… huống hồ, trong phủ nha này hiện tại không chỉ giấu lượng lớn vũ khí, mà còn có một số phản quân tới để chuẩn bị đánh Hoắc gia, sau đó liền xem chuyện Hoắc gia như thổ phỉ báo lên, để triều đình chi tiền diệt thổ phỉ, sau đó dùng nó cho những người ở đây an trại… tất cả đều giấu ở hậu viện kìa!
Thẩm Lăng Vân là tứ đại bổ đầu, danh tiếng lớn tới mức dọa người nghe run rẩy… ngoài ra còn có thêm hai kẻ trông cũng rất đáng gờm… nếu bọn họ ở lại đây, không bị phát hiện bí mật kinh người mới lạ!
“Lưu tham tướng, nếu không chúng ta quyết đánh tới cùng đi…"
Huyện lệnh bị dọa đột nhiên làm ra động tác cắt cổ.
Bị bức tới mức này, liền nảy ra chủ ý không khác gì đám người Ngạo Thiên sơn trang!
Đấu cứng không được, tìn động thủ trước sẽ có ưu thế, bọn họ nhiều người như vậy, người nhiều thắng thế, nếu thắng được thì sao? Hơn nữa đợi lát dùng ngọ thiện phong phú chiêu đãi họ, bên trong bỏ thêm chút độc thử xem… cũng không phải không có cơ hội.
Nhìn gần, giết bọn họ rồi thì có thể che giấu tội trạng, chỉ cần chôn vùi bí mật, ai cũng không biết đại tội tru di cửu tộc này là do họ làm!
Nhìn xa, cho dù Phụng Thiên Lam là cửu vương gia, đợi khi chủ nhân của họ đăng lên đại bảo, những kẻ chướng đường này cũng sẽ bị xử chết, có lẽ là giam cầm, hắn chẳng qua chỉ góp chút công trước cho chủ nhân, chắc sẽ không bị trách tội… “Ngươi điên rồi, ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không…"
Sắc mặt Lưu tham tướng bị dọa tái nhợt… thật sự là kẻ vô tri không biết sợ mà! Tri huyện này là văn quan, không biết sự lợi hại của tứ đại danh bộ, tính thế nào, người bên mình dù có nhiều hơn gấp bội, nhưng thực lực lại cách quá xa, số đông này căn bản không có ý nghĩa!
“Ta không biết a…"
Tri huyện vẻ mặt ủy khuất… hắn là thư sinh tâm tư lang độc, có thể làm chuyện lớn, nhưng đánh nhau gì đó, với một kẻ trói gà không chặt như hắn, không hiểu rõ cũng không có gì phải mất mặt!
Nhưng Lưu tham tướng nói vậy, lập tức khiến hắn hiểu, không chỉ là hiểu, mà còn toàn thân run rẩy__ “Nói thế này đi, một Thẩm Lăng Vân… toàn bộ người mai phục trong huyện nha chúng ta, cộng thêm ta… cũng không đủ cho y chơi! Còn về hai kẻ không biết lai lịch kia, nói không chừng càng lợi hại!"
Làm vậy không phải chết chắc sao?
Hai người cuối cùng không thương lượng được đối sách gì, có người tới báo tiểu vương gia đã không kiên nhẫn, đang phát hỏa bên ngoài, nói là đói rồi… hai cẩu quan chỉ đành nhanh chóng bảo nhà bếp chuẩn bị cơm, ổn định tiểu tổ tông trước nói sau!
Nhưng hai người không ngờ được, rõ ràng bọn họ không làm gì cả, nhưng bữa cơm mới bắt đầu không bao lâu, tiểu vương gia lại đột nhiên gặp chuyện__
“Ai da! Bụng đau quá… hai tên cẩu quan các ngươi, có phải đã hạ độc trong cơm không? Muốn hãm hại bổn vương?"
Phụng Thiên Lam đột nhiên ôm bụng, co ro trong ngực Ngạo Thiên Di, ‘thoi thóp’ chỉ trích, khiến cẩu quan toàn thân chấn động… oan quá, bọn họ không làm gì cả, bọn họ còn oan hơn cả Đậu Nga!
“Ta xem thử đã… dù sao ta là đại phu."
Thẩm Lăng Vân vội chạy tới, giả vờ chẩn mạch… Lưu tham tướng bình tĩnh lại một chút, dù sao y đã thu tiền của mình… cho dù không giúp đỡ, cũng không thể hãm hại họ đi? Tuy họ muốn thế, nhưng họ thật sự không dám hạ độc!
Ai biết Thẩm Lăng Vân lại quét mắt, nghiêm giọng quát, nói lật mặt là lật mặt__ “Cẩu quan, các ngươi dám hãm hại cửu vương gia, muốn tạo phản sao? Còn không buông tay chịu trói?"
“Thẩm bổ đầu… không bằng không cớ, ngươi không thể nói bậy a! Ở đây làm gì có độc? Nếu không chúng ta dùng ngân châm thử độc đi? Chúng tôi nguyện ý để chứng minh trong sạch."
Lưu tham tướng đó tựa hồ cuối cùng cũng ngửi được mùi âm mưu, không chết tâm trừng mắt nhìn Thẩm Lăng Vân rõ ràng đang hãm hại họ, mà tri huyện bên cạnh sớm đã bị dọa tê liệt.
“Hừ, ngân châm thử độc? Nghĩ thật đẹp, đây là loại độc được vô sắc vô vị hơn nữa ngân châm cũng không tra ra được, tên là ‘Có lẽ có’… đương nhiên thử không ra, Lưu tướng quân, chắc ngươi biết Thẩm Lăng Vân ta còn có một thân phận ngự khu chứ! Ngươi cho rằng dựa vào lời của ta chỉ tội ngươi, lại thêm tiểu vương gia làm chứng, mà không thể làm gì ngươi sao?"
Thẩm Lăng Vân cười lạnh nhún vai, nói rõ chính là đang hại họ!
“Ngươi, ngươi thả rắm! Quả thật là muốn vu tội người lo gì thiếu cớ… các ngươi tính toán thật tốt!"
Sắc mặt Lưu tướng quân trở thành màu gan heo, cuối cùng nhịn không được trở mặt, nhảy dựng lên.
“Vậy thì làm sao?"
Thẩm Lăng Vân nhíu mày, lần trước đã muốn thu thập đám khốn kiếp này.
Lưu tham tướng đó nhìn tình hình, bất kể hắn có dám hay không… Thẩm Lăng Vân hiển nhiên là cố ý dẫn cửu vương gia tới để diệt bọn họ, cũng thật sự không có cách nào khác, chỉ cần hạ lệnh một tiếng__
“Người đâu, lên cho ta! Sống chết không cần biết, đều bắt hết cho ta."
Lời này nói ra, phản quân sớm đã mai phục gần đó lập tức lao lên… đây là bức họ tạo phản sớm!
Ngạo Thiên Di vừa thấy sắp đánh, nhưng lại không nỡ buông bảo bối đang giả vờ bị trúng độc trong lòng ra…
Thẩm Lăng Vân thấy căn phòng này quá hẹp, người quá nhiều, căn bản không thể thi triển… nếu đánh dễ dàng tổn thương Phụng Thiên Lam, liền la lớn một tiếng ‘ra ngoài’, tuy ngoài cửa đã bị chặn nước chảy không lọt, nhưng lời chưa nói xong, ba người cộng thêm tiểu đông tây trong lòng Ngạo Thiên Di đã trực tiếp phá mái nhà lao ra viện tử rộng rãi.
“Phi Dương, tham tướng đó là của tôi, tôi muốn đánh hắn rất lâu rồi! Đám châu chấu này thật bẩn, tôi không muốn làm bẩn y phục… cho nên đều là của cậu…"
__ Thẩm Lăng Vân bày kiểu dáng yêu kiều điển hình, rút trường kiếm đã muốn thử từ lâu, bá đạo mà không giảng đạo lý, vẻ mặt chán ghét nhìn những phản quân kia, lời nói căn bản là không tức chết người không đền mạng.
Triển Phi Dương vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn binh tôm tướng cá trước mắt… đây chỉ là binh dẫn đầu được điều tới để thu thập Hoắc gia, chút người này, còn không đủ làm nóng người, nhưng cũng chỉ đành đáp ứng, nếu không Lăng Vân không vui, thì sẽ từ thuộc tính kiêu ngạo trực tiếp chuyển thành thuộc tính dựng lông, đó mới là chuyện khiến hắn đau đầu nhất!
“Ta đâu, phần nào của ta?"
__ Ngạo Thiên Di cũng tham gia một cước, thật ra hắn cũng chỉ hỏi chơi thôi, nếu bày vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình thì cũng không tốt lắm, hắn không muốn thật sự động thủ, dù sao chút địch nhân thế này còn không đủ cho cặp tình nhân vô địch kia đối phó, hắn còn muốn trốn dưới bóng râm xem náo nhiệt này, quan trọng nhất là ôm người yêu thơm thơm mềm mềm trong lòng, lúc này hắn không nỡ buông tay.
“Thiên Lam là của ngươi!"
Thẩm Lăng Vân không hảo khí cố ý nói thế… kết quả Ngạo Thiên Di da mặt dày trực tiếp bỏ qua xấu hổ, vô cùng vừa lòng với ‘công tác’ này, tiểu đông tây trong lòng bất an rục rịch mấy lần, gương mặt nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ làm nũng uốn tới uốn lui muốn bao nhiêu dụ người có bấy nhiêu…
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương thì không hề phụ cách nói ‘cặp tình nhân vô địch’ của hắn… Ngạo Thiên Di ở dưới gốc cây hóng mát, tâm tình, không bao lâu, hai người bên này đã giải quyết đám tàn binh đó nằm rạp dưới đất!
Cũng phải cảm tạ cẩu tri huyện này trước đó không phải nói có huyện thành khác ở cách chừng năm mươi dặm sao, Thẩm Lăng Vân lập tức điều quan binh nơi đó tới, tri huyện nơi đó nhận được mệnh lệnh là: cửu vương gia vân du ngang qua đây, tại đây gặp phải hai tên phạm quan ý đồ mưu phản hãm hại đầu độc, hiện tại cửu vương gia không còn vấn đề gì, loạn đảng thì đã bị bắt, tiếp theo trước khi hình bộ phái người tới thẩm vấn, tạm thời giao cho huyện lân cận thay thế!
Chủ ý này… là Triển Phi Dương đưa ra, phải nói sao ta, nếu dán lông trên người tên này, thì hắn còn tinh hơn cả khỉ!
Chuyện này, khởi nguyên có tiểu vương gia, thẩm lý, có huyện lân cận thay thế… vì ‘chủ nhân’ sau lưng họ rốt cuộc là ai cho tới nay vẫn không có bất cứ đầu mối nào, khi địch nhân đang ở chỗ tối, hắn nói gì cũng không thể để bảo bối Lăng Vân của mình ra chỗ sáng!
Tri huyện lân cận vội chạy tới, chuyện lớn như thế, tuyệt đối là lúc biểu hiện trung tâm, làm tốt, thì sẽ bước cao, làm không tốt, thì đợi cùng lên đoạn đầu đài với hai tên quỷ xui xẻo kia đi! Chuyện này tuyệt đối không thể nhẹ nhàng cho qua! Cho nên hắn dẫn theo sư gia ngỗ tác cùng một đám người của mình bán mạng, đặc biệt còn có vương gia của đô thành, cao quan đang chờ!
Rất nhanh, tìm được vũ khí cho phản quân tại kho sau, có thể chứng minh số người thật của loạn đảng vượt xa con số trước mắt… tiếp theo nghiêm hình khảo vấn, đánh hai tên cẩu quan tét thịt, nhưng miệng hai tên đó còn kín hơn thép, làm sao cũng không tách được…
Sau khi thẩm vấn một ngày một đêm, hai cẩu quan chỉ còn lại một hơi… từ cách tên cẩu quan lấy nha dịch của mình làm quỷ chết thay, nhìn thuộc hạ bị đánh tàn phế vẫn không chớp mắt một cái, có thể thấy bọn họ không phải người nghĩa khí gì, chỉ sợ cho dù có nói, người sau màn cũng không phải dễ dàng đẩy ngã như thế, mà bọn họ có thể phải đối diện với sự báo thù càng đáng sợ hơn… loại chuyện này, hiện đại cũng thấy không ít!
Cho nên, Thẩm Lăng Vân rõ ràng có chút nôn nóng… cho dù có tiểu vương gia ở đây, có huyện nha lân cận làm chứng, còn có vật chứng, nhưng cũng chỉ có thể nói rõ huyện lệnh này và Lưu tham tướng mưu phản, phản nghịch, đừng nói kẻ thần bí đứng sau màn, ngay cả hộ quốc đại tướng quân đó, cũng không thể bị liên lụy… nhưng rất rõ ràng, án này đã thẩm tra tới cùng, không thể đạt được khẩu cung gì mới…
Triển Phi Dương từ xa đi tới, kéo người ôm vào lòng, vòng tay ấm áp… khiến người không tự chủ yên tâm, sau một lúc, có lẽ là cảm thấy y đã hoàn toàn bình tĩnh, nam nhân mới nhẹ cắn tai y__ “Tiểu xấu xa, sau này không nên lộ ra vẻ mặt rầu lo, tôi sẽ đau lòng! Không phải chỉ là một hộ quốc đại tướng quân sao? Tôi có biện pháp có thể thử xem sao?"
Nhìn đôi mắt lập tức chuyển sang long lanh trong lòng, nam nhân bật cười… thật ra nếu nói là biện pháp, không bằng nói là đấu pháp, mình cũng rất muốn đấu với kẻ sau màn, vậy tiếp theo cứ đùa ‘nhỏ’ một chút là được__
Tác giả :
Tịch Mộc