Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 15: Câu chuyện trượt băng
Tên Hạ Phi này,gần đây thật là lạ , thường xuyên nói với tôi một ít lời kỳ quái. Trong trí nhớ, hắn cũng không phải như vậy .Chẳng lẽ là do tôi lúc ấy một lòng một dạ đều đặt trên người Thi Thi nên không có chú ý tới dị thường của hắn. Không nghĩ tới tôi cũng là tên thấy sắc quên bạn , thật sự là xấu hổ xấu hổ.Nói không chừng tên này kỳ thực có thể đang quen bạn gái đây ! Ngày mai tôi nhất định phải hảo hảo chất vấn hắn, cho dù từ trong miệng hắn hỏi không ra cái gì, cũng phải hòa nhau một trận, đem miếng đậu hủ mà chọc ghẹo !
Sau khi ngồi ở trên ghế sa lon suy tính một lúc, tôi liền bắt đầu bắt tay vào làm vì ngày mai xuất hành mà chuẩn bị. Tôi kỹ thuật trượt băng không tính là cao, bất quá dạy Thi Thi trượt vẫn là dư sức có thừa. Huống chi Hạ Phi trượt băng vô cùng giỏi nữa !Chỉ cần chúng tôi hai người liên thủ, không có trở ngại nào không thể vượt qua.Bất quá chuyện này ngày mai hẵn nghĩ,trước hết tôi phải ôn một lần bản thảo diễn thuyết Anh văn . . . . .
Tôi hẹn Hạ Phi cùng Thi Thi đến sân trượt băng, vào một khu trung tâm khổng lồ bảy lầu.Bên trong phòng trượt tuyết, phương tiện đầy đủ ,tất cả dụng cụ trượt tuyết đều có thể trực tiếp thuê trước bàn.Có không ít tay mới đang vịn lan can dọc theo bên ngoài sân,cẩn thận từng li từng tí chèo chống,sợ không cẩn thận liền ngã xuống. Thi Thi thấy tình cảnh này xong,có phần chùn bước, càng không ngừng hỏi tôi, “Ngã xuống có đau hay không?"
Tôi do dự một chút. Nói đau ,đoán chừng cô nàng sẽ phải ầm ĩ nói không muốn trượt.Nói không đau, liền rõ ràng cho thấy đang nói dối.Giống như là học chạy xe đạp, người luôn phải té hai ba cái mới có thể học xong . Cái gì? Bạn nói cậu chưa từng té khi học? = = được rồi, tôi đây cũng chỉ có thể thừa nhận tế bào vận động của mình không đủ phát triển.
Cho nên tôi cân nhắc hồi lâu quan hệ lợi hại sau đó mới cấp ra đáp án này, “Tớ sẽ tận lực không để cho cậu té."
“Thật?" Thi Thi cười vui vẻ. Tôi đặc biệt thích nhìn cô nàng cười,bởi vì cô lúc cười lên mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giống các bé đáng yêu trong anime.
“Ôi ôi, tên nào đang nói khoác đấy."Hạ Phi lúc này liền đứng ra, đem không khí tốt đẹp của tôi cùng Thi Thi trong lúc thật vất vả thành lập đánh vỡ, “Đến lúc đó không biết làm được hay không à."
“Hừ hừ!" Tôi khiêu khích hất hất đầu, “Nhớ năm đó, là tớ dạy cho cậu trượt băng đây mà !"
“Đúng. Cậu đi lên trước té một cái, sau đó nói với tớ, xem, khó giữ được cân bằng nhất định sẽ ngã nhào giống cậu."
“A này !Sao cậu có thể đem chuyện của tớ nhớ được rõ ràng như vậy!" Tôi đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái, không có chú ý tới trong giọng điệu của mình có chút làm nũng. Thi Thi một bên cười trộm, tôi thẹn quá hóa giận, “Thi Thi! Chúng ta đi! Cậu cười cái gì, không cho cười !"
Hạ Phi đứng tại chỗ, sau đó lấy lại thần trí lặng yên đuổi theo cước bộ bọn tôi.
Phía trước bàn ghi danh, lấy giày cùng bao cổ tay của mình .Tôi chỉ Thi Thi đem những thứ đồ phức tạp kia mặc lên, sau đó dắt tay cô ấy, từ từ trượt ra sân. Cũng may người tôi cùng Thi Thi đều có mang bao tay, nếu không hai người nắm tay như vậy ,thân mật đứng cạnh. . . . . . Thấy thế nào cũng giống một đôi tình nhân.Được rồi, hai người mang cái bao tay nắm tay nhau, tựa hồ cũng có chút mập mờ .Nhưng xin tin tưởng tôi, đây hết thảy đều là phù vân thôi!
Thi Thi không có sợ sệt như tôi nghĩ, rất nhanh là có thể tự mình tiếp tục dọc theo lan can màu vàng lấy tốc độ ốc sên đi tới. Tuổi trẻ, học đúng là mau mà.Tôi không khỏi cảm thán một trận, đứng cách Thi Thi không xa không gần .Như vậy nếu vạn nhất cô ấy ngã, tôi cũng có thể kịp thời mà cứu cô ấy.
Hạ Phi này coi như là hoàn toàn không chịu trách nhiệm rồi, hắn kể từ khi vào cái sân trượt băng này,liền như cá gặp nước ở trên sân trượt vài vòng.Các loại động tác có độ khó cao được hắn ưu nhã biểu diễn ra, thấy vậy trong lòng tôi ngứa ngáy, hận mình không thể vui vẻ trượt một trận.Không được không được, tôi tại sao có thể không chịu trách nhiệm mà đem một mình Thi Thi ném ở nơi này đây? Tôi vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.
Đang lúc tôi nghĩ ngợi,Thi Thi bên kia cũng xuất hiện tình trạng,lúc nãy ,cô nàng cố gắng buông tay ra khỏi lan can,bằng vào trọng lực nghiêng mình về phía trước đi vòng quanh. Kết quả trượt là trượt, nhưng dừng lại không được. May mà bọn tôi tới sớm, trượt băng trên sân còn chưa tới mấy người ,nếu không cô nàng từ đoạn đường này đi tiếp, đã sớm đánh bay vô số người. Tôi mã lực toàn bộ khai hỏa, rốt cục trượt tới,gắt gao kéo lấy áo lông của Thi Thi,cũng lớn tiếng nói với cô ấy,"Còn nhớ tớ dạy cậu thế nào chứ !Hai chân hợp lại, the hình chữ bát (八) !"
Đáng tiếc Thi Thi lúc này vô cùng thất kinh, đâu còn thời gian để ý những thứ này. Trước kia không phải từng có người, bởi vì quá độ giãy dụa, cuối cùng chết đuối trong ao mà thân so với ao còn cao hơn sao ?Cho nên tôi mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đem Thi Thi ngừng lại, thân thể của cô đã mất đi thăng bằng,ngã ra phía sau.Vì thực hiện lời nói khoác lúc trước, tôi chỉ có thể anh dũng hy sinh, biến thành cái đệm thịt người ,lót phía dưới Thi Thi.
Thi Thi đè ở ngang hông tôi kinh hoảng địa hô, “Hồng Xương, Hồng Xương! Cậu không sao chứ?"
“Không có chuyện gì. . . . . . Chỉ là thắt lưng sắp gãy."Tôi hữu khí vô lực trả lời cô nàng.
“Thật, thật xin lỗi. . . . . ."
“Không sao. . . . . . Nhưng cậu có thể nhanh lên một chút không? Tớ chịu không được." Lúc trước cũng không biết Thi Thi nặng như vậy nha.
“Tớ, tớ cũng muốn, nhưng tớ dậy không nổi !"Thi Thi giằng co một trận,bởi vì cô ấy chân mang giày trượt băng,cho nên ở trên băng đứng không vững, đối với tay mới mà nói, một khi té xuống, trừ phi đem giày cỡi xuống, hoặc là có người hỗ trợ, nếu không sẽ rất khó ngồi dậy.
Hu hu, thật là trời muốn tôi vong mà !Tôi ở trong lòng lớn tiếng reo hò. Nhưng vào lúc này, sức nặng ngang hông bỗng nhiên giảm bớt. Miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ thấy Thi Thi cau chặt chân mày được Hạ Phi kéo lên. Đáng ghét,bộ dạng chật vật như vậy lại bị hắn thấy được. Chẳng lẽ cả cái câu chuyện này ,phần diễn của tôi liền không một lần có thể hoàn toàn quán triệt nam tử hán đại đậu hủ sao?( mỗ lăng: nếu như cậu bóp chân cho tôi ,tôi liền suy nghĩ một chút )
“Hai người các cậu thật là khó nhìn." Hạ Phi không chút khách khí nói, thật là nói dễ hơn làm! Cậu cũng thử một chút tới dạy một tay mới trượt băng a! Tôi vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn trở về, bất mãn đối với hắn bĩu môi.
“Hiện tại để tôi dạy cho cô ta.Cậu đợi lát sẽ được thấy hiệu quả tốt." Hạ Phi sau khi nói xong hắn một chút cũng không thương hương tiếc ngọc túm cái mũ áo lông của Thi Thi ,"Đi đi đi,nghe kỹ, trọng điểm tôi chỉ nói một lần, ngã xuống coi như cậu đáng đời. . . . . ."
Thi Thi nước mắt bao quanh khóe mắt vươn tay với tôi, “Đừng mà ! Tớ không muốn hắn dạy! Hồng Xương! Hồng Xương ơi. . . . . . !"
Cái này, để Hạ Phi dạy, thật không vấn đề sao? Khóe miệng tôi co quắp , không đành lòng xem tình huống bi thảm của Thi Thi, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu đi, vui sướng trượt băng.Thật lâu không tới trượt băng , nó có thể đem lại cảm giác không phải vui bình thường.Quên mình ở trên băng trượt đi,cảm giác lạnh của gió từ lọn tóc nhẹ nhàng mà quét qua. Mặc dù là bên trong phòng trượt băng ,nhưng nhiệt độ cũng không cao.Nhiệt độ nếu cao, dưới chân băng dĩ nhiên là tan. Đáng tiếc mặc áo lông xù xù, động tác anh tuấn của tôi cùng chim cánh cụt chạy trốn giống nhau đến buồn cười !Thực tại làm cho tôi thất vọng không dứt.
“Tốt lắm, cậu xuất sư ."Khi tôi đang trượt về phía Hạ Phi cùng Thi Thi,vặn nghe được câu này. Đừng nói, này hiệu suất còn rất cao . Thi Thi có chút u oán nhìn tôi một cái, sau đó chân vừa đạp, mặc dù thân thể có chút không vững, tư thế cũng khó nhìn chút, nhưng vô luận như thế nào, cô ấy rốt cục có thể một mình trượt đi. Cô nàng rất nhanh liền thuần thục , quăng hai người chúng tôi sang bên, tự mình trượt xung quanh.
Tôi có chút nhụt chí cúi đầu, “Aii, xem ra cậu cái gì cũng so với tôi mạnh hơn a. Ngay cả dạy Thi Thi trượt băng cũng dạy nhanh hơn tớ."
“Cậu vừa bắt đầu liền quá nuông chiều nhỏ đó, không để cho nhỏ đó ngã thì sao có thể học xong?" Hạ Phi dương dương tự đắc nhún vai. Tôi dưới đáy lòng phun : ê này,người ta là một nữ sinh đó, làm sao cậu có thể tâm địa sắt đá như vậy !
“Mang con gái ra ngoài chính là phiền toái." Hạ Phi bên tay phải tôi lướt đi , tốc độ cùng tôi ngang hàng, cho nên hai người chúng tôi liền vừa nói chuyện phiếm vừa đi tới, không ít người mới ghen tị đi chưa tới hai bước liền bị té.
“Cái gì , cậu hiện tại cũng giả bộ thanh cao.Chờ, sau này lúc cậu đi cua gái mang cô nàng đi hẹn, tớ tuyệt đối sẽ đem hết thảy lời cậu nói hôm nay, toàn bộ !"
“Tớ nghĩ cậu đợi không được ngày đó đâu." Hạ Phi nhìn như cực kỳ nghiêm túc hồi đáp. Tôi bĩu môi, không đem chuyện này để trong lòng. Dù sao cũng là con trai mới lên cao trung, đối với chuyện này cũng không gấp.Bất quá ở cao trung nói chuyện yêu đương, từ loại trình độ nào, chưa tính là yêu sớm, mà là tình yêu tuổi hoàng hôn.A nha,tôi nhưng không nên suy bại tới ngay cả tình yêu tuổi hoàng hôn cũng không có trình độ vượt qua .
Hoạt động trượt băng kết thúc mỹ mãn, Thi Thi đối với lần này cực kỳ hài lòng, càng không ngừng nói lần sau đi ra ngoài chơi phải tới trượt băng.Chúng tôi mỗi người mua một xâu bạch tuột nướng nóng hôi hổi . Thật ra thì bạch tuột nướng tôi không ăn ra mùi vị ,duy nhất có mùi vị chính là phía trên bọc tầng tầng tương cùng bột hồ tiêu.Bất quá ba người chúng tôi vẫn ăn rất sảng khoái. Giống như ba người chúng tôi lúc cạnh nhau, không có ngày nào không vui.Ngay cả ánh mặt trời cũng lộ ra vẻ rực rỡ hơn so với bình thường.
Mùa đông mặt trời phần lớn đều thích ngượng ngùng ẩn núp sau đám mây, không chịu thò đầu ra, nhưng hôm nay nó phá lệ chiếu sáng tỷ số cực cao, đem ấm áp chiếu đến xương cốt, đều đều vẩy vào khuôn mặt trẻ tuổi cùng áo lông thật dày của bọn tôi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tôi cùng Thi Thi đều mặc áo lông màu trắng,chỉ có Hạ Phi là mặc màu đen, đi ở trong đám người giống đặc công FBI, phá lệ bắt mắt. . . . . . Cũng phá lệ cô đơn. Bóng dáng của hắn cùng cả cái thế giới không hợp nhau, nếu như không cùng hắn nói chuyện, con ngươi sẽ mất đi tiêu cự nhìn thẳng phía trước. Nếu như bạn chỉ xem tướng mạo hắn, rất khó tin tưởng ,từ hình dạng hắn tuấn tú cùng khóe miệng giương lên, sẽ lại nhổ ra rất nhiều câu văn làm bạn phát điên.
“Chúng ta bây giờ có thể ở cạnh nhau, thật tốt ." Trong miệng ngậm trà sữa khoai môn nóng hầm hập , tôi phát ra một tiếng cảm khái. Hôm nay tôi thật giống như phá lệ văn nghệ. . . . . . Có lẽ là di chứng cảm nắng về sau đi, được ánh nắng mùa đông chiếu vào.
“Ừ. Ba người chúng tôi, hình như từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh nhau ."Thi Thi cũng có cảm mà phát, cô nàng hôm nay xỏa tóc, ở phía trước trán kẹp một cái kẹp tóc hình ngôi sao,thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Nếu như tôi không phải từ năm năm sau xuyên qua . . . . . Tôi đây làm sao cũng sẽ không tin tưởng, Thi Thi trước mắt tràn đầy sức sống, cười lên ánh mắt mê thành một cái trăng rằm, sẽ vì anh Tô Văn tự sát.
“Vậy chúng ta hẹn ước, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không tách không rời,cả đời là chị em !" Thi Thi vẻ mặt sục sôi nói ra những lời này. Tôi gãi gãi đầu, rối rắm hai chữ ‘chị em’ ở trên, “Chờ chút, chị em là không xong, vẫn là anh em lọt tai hơn."
“Hừ." Hạ Phi rũ mắt, tầm mắt của hắn cùng tôi trên không trung ngắn ngủi giao tiếp. Tôi đây mới phát hiện, tiểu tử này trong lúc vô tình bắt đầu cao lớn. Mặc dù tôi hiện tại đã cố gắng rèn luyện thân thể, buổi tối còn muốn uống một chai sữa tươi từ trước đến giờ không thích . . . Nhưng Hạ Phi đang lấy kiểu tốc độ áp đảo vượt xa tôi, hiện tại đã cao hơn tôi 3 cm rồi !
Hạ Phi có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt, giống như trẻ con bĩu môi, “Tùy hai đứa ngớ ngẩn các cậu nói thế nào cũng được."
“Ôi, để ăn mừng tình bạn chúng ta biển cạn đá mòn, kinh thiên động địa , tiền mua trà sữa do Hồng Xương cậu trả ~"
“A, vậy tớ còn muốn một ly nữa."
“Ê ,ê ! Tớ không mang theo các cậu để khi dễ tớ nha ! Tớ, tớ không mang nhiều tiền ra ngoài mà!"
Sau khi ngồi ở trên ghế sa lon suy tính một lúc, tôi liền bắt đầu bắt tay vào làm vì ngày mai xuất hành mà chuẩn bị. Tôi kỹ thuật trượt băng không tính là cao, bất quá dạy Thi Thi trượt vẫn là dư sức có thừa. Huống chi Hạ Phi trượt băng vô cùng giỏi nữa !Chỉ cần chúng tôi hai người liên thủ, không có trở ngại nào không thể vượt qua.Bất quá chuyện này ngày mai hẵn nghĩ,trước hết tôi phải ôn một lần bản thảo diễn thuyết Anh văn . . . . .
Tôi hẹn Hạ Phi cùng Thi Thi đến sân trượt băng, vào một khu trung tâm khổng lồ bảy lầu.Bên trong phòng trượt tuyết, phương tiện đầy đủ ,tất cả dụng cụ trượt tuyết đều có thể trực tiếp thuê trước bàn.Có không ít tay mới đang vịn lan can dọc theo bên ngoài sân,cẩn thận từng li từng tí chèo chống,sợ không cẩn thận liền ngã xuống. Thi Thi thấy tình cảnh này xong,có phần chùn bước, càng không ngừng hỏi tôi, “Ngã xuống có đau hay không?"
Tôi do dự một chút. Nói đau ,đoán chừng cô nàng sẽ phải ầm ĩ nói không muốn trượt.Nói không đau, liền rõ ràng cho thấy đang nói dối.Giống như là học chạy xe đạp, người luôn phải té hai ba cái mới có thể học xong . Cái gì? Bạn nói cậu chưa từng té khi học? = = được rồi, tôi đây cũng chỉ có thể thừa nhận tế bào vận động của mình không đủ phát triển.
Cho nên tôi cân nhắc hồi lâu quan hệ lợi hại sau đó mới cấp ra đáp án này, “Tớ sẽ tận lực không để cho cậu té."
“Thật?" Thi Thi cười vui vẻ. Tôi đặc biệt thích nhìn cô nàng cười,bởi vì cô lúc cười lên mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giống các bé đáng yêu trong anime.
“Ôi ôi, tên nào đang nói khoác đấy."Hạ Phi lúc này liền đứng ra, đem không khí tốt đẹp của tôi cùng Thi Thi trong lúc thật vất vả thành lập đánh vỡ, “Đến lúc đó không biết làm được hay không à."
“Hừ hừ!" Tôi khiêu khích hất hất đầu, “Nhớ năm đó, là tớ dạy cho cậu trượt băng đây mà !"
“Đúng. Cậu đi lên trước té một cái, sau đó nói với tớ, xem, khó giữ được cân bằng nhất định sẽ ngã nhào giống cậu."
“A này !Sao cậu có thể đem chuyện của tớ nhớ được rõ ràng như vậy!" Tôi đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái, không có chú ý tới trong giọng điệu của mình có chút làm nũng. Thi Thi một bên cười trộm, tôi thẹn quá hóa giận, “Thi Thi! Chúng ta đi! Cậu cười cái gì, không cho cười !"
Hạ Phi đứng tại chỗ, sau đó lấy lại thần trí lặng yên đuổi theo cước bộ bọn tôi.
Phía trước bàn ghi danh, lấy giày cùng bao cổ tay của mình .Tôi chỉ Thi Thi đem những thứ đồ phức tạp kia mặc lên, sau đó dắt tay cô ấy, từ từ trượt ra sân. Cũng may người tôi cùng Thi Thi đều có mang bao tay, nếu không hai người nắm tay như vậy ,thân mật đứng cạnh. . . . . . Thấy thế nào cũng giống một đôi tình nhân.Được rồi, hai người mang cái bao tay nắm tay nhau, tựa hồ cũng có chút mập mờ .Nhưng xin tin tưởng tôi, đây hết thảy đều là phù vân thôi!
Thi Thi không có sợ sệt như tôi nghĩ, rất nhanh là có thể tự mình tiếp tục dọc theo lan can màu vàng lấy tốc độ ốc sên đi tới. Tuổi trẻ, học đúng là mau mà.Tôi không khỏi cảm thán một trận, đứng cách Thi Thi không xa không gần .Như vậy nếu vạn nhất cô ấy ngã, tôi cũng có thể kịp thời mà cứu cô ấy.
Hạ Phi này coi như là hoàn toàn không chịu trách nhiệm rồi, hắn kể từ khi vào cái sân trượt băng này,liền như cá gặp nước ở trên sân trượt vài vòng.Các loại động tác có độ khó cao được hắn ưu nhã biểu diễn ra, thấy vậy trong lòng tôi ngứa ngáy, hận mình không thể vui vẻ trượt một trận.Không được không được, tôi tại sao có thể không chịu trách nhiệm mà đem một mình Thi Thi ném ở nơi này đây? Tôi vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.
Đang lúc tôi nghĩ ngợi,Thi Thi bên kia cũng xuất hiện tình trạng,lúc nãy ,cô nàng cố gắng buông tay ra khỏi lan can,bằng vào trọng lực nghiêng mình về phía trước đi vòng quanh. Kết quả trượt là trượt, nhưng dừng lại không được. May mà bọn tôi tới sớm, trượt băng trên sân còn chưa tới mấy người ,nếu không cô nàng từ đoạn đường này đi tiếp, đã sớm đánh bay vô số người. Tôi mã lực toàn bộ khai hỏa, rốt cục trượt tới,gắt gao kéo lấy áo lông của Thi Thi,cũng lớn tiếng nói với cô ấy,"Còn nhớ tớ dạy cậu thế nào chứ !Hai chân hợp lại, the hình chữ bát (八) !"
Đáng tiếc Thi Thi lúc này vô cùng thất kinh, đâu còn thời gian để ý những thứ này. Trước kia không phải từng có người, bởi vì quá độ giãy dụa, cuối cùng chết đuối trong ao mà thân so với ao còn cao hơn sao ?Cho nên tôi mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đem Thi Thi ngừng lại, thân thể của cô đã mất đi thăng bằng,ngã ra phía sau.Vì thực hiện lời nói khoác lúc trước, tôi chỉ có thể anh dũng hy sinh, biến thành cái đệm thịt người ,lót phía dưới Thi Thi.
Thi Thi đè ở ngang hông tôi kinh hoảng địa hô, “Hồng Xương, Hồng Xương! Cậu không sao chứ?"
“Không có chuyện gì. . . . . . Chỉ là thắt lưng sắp gãy."Tôi hữu khí vô lực trả lời cô nàng.
“Thật, thật xin lỗi. . . . . ."
“Không sao. . . . . . Nhưng cậu có thể nhanh lên một chút không? Tớ chịu không được." Lúc trước cũng không biết Thi Thi nặng như vậy nha.
“Tớ, tớ cũng muốn, nhưng tớ dậy không nổi !"Thi Thi giằng co một trận,bởi vì cô ấy chân mang giày trượt băng,cho nên ở trên băng đứng không vững, đối với tay mới mà nói, một khi té xuống, trừ phi đem giày cỡi xuống, hoặc là có người hỗ trợ, nếu không sẽ rất khó ngồi dậy.
Hu hu, thật là trời muốn tôi vong mà !Tôi ở trong lòng lớn tiếng reo hò. Nhưng vào lúc này, sức nặng ngang hông bỗng nhiên giảm bớt. Miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ thấy Thi Thi cau chặt chân mày được Hạ Phi kéo lên. Đáng ghét,bộ dạng chật vật như vậy lại bị hắn thấy được. Chẳng lẽ cả cái câu chuyện này ,phần diễn của tôi liền không một lần có thể hoàn toàn quán triệt nam tử hán đại đậu hủ sao?( mỗ lăng: nếu như cậu bóp chân cho tôi ,tôi liền suy nghĩ một chút )
“Hai người các cậu thật là khó nhìn." Hạ Phi không chút khách khí nói, thật là nói dễ hơn làm! Cậu cũng thử một chút tới dạy một tay mới trượt băng a! Tôi vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn trở về, bất mãn đối với hắn bĩu môi.
“Hiện tại để tôi dạy cho cô ta.Cậu đợi lát sẽ được thấy hiệu quả tốt." Hạ Phi sau khi nói xong hắn một chút cũng không thương hương tiếc ngọc túm cái mũ áo lông của Thi Thi ,"Đi đi đi,nghe kỹ, trọng điểm tôi chỉ nói một lần, ngã xuống coi như cậu đáng đời. . . . . ."
Thi Thi nước mắt bao quanh khóe mắt vươn tay với tôi, “Đừng mà ! Tớ không muốn hắn dạy! Hồng Xương! Hồng Xương ơi. . . . . . !"
Cái này, để Hạ Phi dạy, thật không vấn đề sao? Khóe miệng tôi co quắp , không đành lòng xem tình huống bi thảm của Thi Thi, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu đi, vui sướng trượt băng.Thật lâu không tới trượt băng , nó có thể đem lại cảm giác không phải vui bình thường.Quên mình ở trên băng trượt đi,cảm giác lạnh của gió từ lọn tóc nhẹ nhàng mà quét qua. Mặc dù là bên trong phòng trượt băng ,nhưng nhiệt độ cũng không cao.Nhiệt độ nếu cao, dưới chân băng dĩ nhiên là tan. Đáng tiếc mặc áo lông xù xù, động tác anh tuấn của tôi cùng chim cánh cụt chạy trốn giống nhau đến buồn cười !Thực tại làm cho tôi thất vọng không dứt.
“Tốt lắm, cậu xuất sư ."Khi tôi đang trượt về phía Hạ Phi cùng Thi Thi,vặn nghe được câu này. Đừng nói, này hiệu suất còn rất cao . Thi Thi có chút u oán nhìn tôi một cái, sau đó chân vừa đạp, mặc dù thân thể có chút không vững, tư thế cũng khó nhìn chút, nhưng vô luận như thế nào, cô ấy rốt cục có thể một mình trượt đi. Cô nàng rất nhanh liền thuần thục , quăng hai người chúng tôi sang bên, tự mình trượt xung quanh.
Tôi có chút nhụt chí cúi đầu, “Aii, xem ra cậu cái gì cũng so với tôi mạnh hơn a. Ngay cả dạy Thi Thi trượt băng cũng dạy nhanh hơn tớ."
“Cậu vừa bắt đầu liền quá nuông chiều nhỏ đó, không để cho nhỏ đó ngã thì sao có thể học xong?" Hạ Phi dương dương tự đắc nhún vai. Tôi dưới đáy lòng phun : ê này,người ta là một nữ sinh đó, làm sao cậu có thể tâm địa sắt đá như vậy !
“Mang con gái ra ngoài chính là phiền toái." Hạ Phi bên tay phải tôi lướt đi , tốc độ cùng tôi ngang hàng, cho nên hai người chúng tôi liền vừa nói chuyện phiếm vừa đi tới, không ít người mới ghen tị đi chưa tới hai bước liền bị té.
“Cái gì , cậu hiện tại cũng giả bộ thanh cao.Chờ, sau này lúc cậu đi cua gái mang cô nàng đi hẹn, tớ tuyệt đối sẽ đem hết thảy lời cậu nói hôm nay, toàn bộ !"
“Tớ nghĩ cậu đợi không được ngày đó đâu." Hạ Phi nhìn như cực kỳ nghiêm túc hồi đáp. Tôi bĩu môi, không đem chuyện này để trong lòng. Dù sao cũng là con trai mới lên cao trung, đối với chuyện này cũng không gấp.Bất quá ở cao trung nói chuyện yêu đương, từ loại trình độ nào, chưa tính là yêu sớm, mà là tình yêu tuổi hoàng hôn.A nha,tôi nhưng không nên suy bại tới ngay cả tình yêu tuổi hoàng hôn cũng không có trình độ vượt qua .
Hoạt động trượt băng kết thúc mỹ mãn, Thi Thi đối với lần này cực kỳ hài lòng, càng không ngừng nói lần sau đi ra ngoài chơi phải tới trượt băng.Chúng tôi mỗi người mua một xâu bạch tuột nướng nóng hôi hổi . Thật ra thì bạch tuột nướng tôi không ăn ra mùi vị ,duy nhất có mùi vị chính là phía trên bọc tầng tầng tương cùng bột hồ tiêu.Bất quá ba người chúng tôi vẫn ăn rất sảng khoái. Giống như ba người chúng tôi lúc cạnh nhau, không có ngày nào không vui.Ngay cả ánh mặt trời cũng lộ ra vẻ rực rỡ hơn so với bình thường.
Mùa đông mặt trời phần lớn đều thích ngượng ngùng ẩn núp sau đám mây, không chịu thò đầu ra, nhưng hôm nay nó phá lệ chiếu sáng tỷ số cực cao, đem ấm áp chiếu đến xương cốt, đều đều vẩy vào khuôn mặt trẻ tuổi cùng áo lông thật dày của bọn tôi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tôi cùng Thi Thi đều mặc áo lông màu trắng,chỉ có Hạ Phi là mặc màu đen, đi ở trong đám người giống đặc công FBI, phá lệ bắt mắt. . . . . . Cũng phá lệ cô đơn. Bóng dáng của hắn cùng cả cái thế giới không hợp nhau, nếu như không cùng hắn nói chuyện, con ngươi sẽ mất đi tiêu cự nhìn thẳng phía trước. Nếu như bạn chỉ xem tướng mạo hắn, rất khó tin tưởng ,từ hình dạng hắn tuấn tú cùng khóe miệng giương lên, sẽ lại nhổ ra rất nhiều câu văn làm bạn phát điên.
“Chúng ta bây giờ có thể ở cạnh nhau, thật tốt ." Trong miệng ngậm trà sữa khoai môn nóng hầm hập , tôi phát ra một tiếng cảm khái. Hôm nay tôi thật giống như phá lệ văn nghệ. . . . . . Có lẽ là di chứng cảm nắng về sau đi, được ánh nắng mùa đông chiếu vào.
“Ừ. Ba người chúng tôi, hình như từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh nhau ."Thi Thi cũng có cảm mà phát, cô nàng hôm nay xỏa tóc, ở phía trước trán kẹp một cái kẹp tóc hình ngôi sao,thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Nếu như tôi không phải từ năm năm sau xuyên qua . . . . . Tôi đây làm sao cũng sẽ không tin tưởng, Thi Thi trước mắt tràn đầy sức sống, cười lên ánh mắt mê thành một cái trăng rằm, sẽ vì anh Tô Văn tự sát.
“Vậy chúng ta hẹn ước, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không tách không rời,cả đời là chị em !" Thi Thi vẻ mặt sục sôi nói ra những lời này. Tôi gãi gãi đầu, rối rắm hai chữ ‘chị em’ ở trên, “Chờ chút, chị em là không xong, vẫn là anh em lọt tai hơn."
“Hừ." Hạ Phi rũ mắt, tầm mắt của hắn cùng tôi trên không trung ngắn ngủi giao tiếp. Tôi đây mới phát hiện, tiểu tử này trong lúc vô tình bắt đầu cao lớn. Mặc dù tôi hiện tại đã cố gắng rèn luyện thân thể, buổi tối còn muốn uống một chai sữa tươi từ trước đến giờ không thích . . . Nhưng Hạ Phi đang lấy kiểu tốc độ áp đảo vượt xa tôi, hiện tại đã cao hơn tôi 3 cm rồi !
Hạ Phi có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt, giống như trẻ con bĩu môi, “Tùy hai đứa ngớ ngẩn các cậu nói thế nào cũng được."
“Ôi, để ăn mừng tình bạn chúng ta biển cạn đá mòn, kinh thiên động địa , tiền mua trà sữa do Hồng Xương cậu trả ~"
“A, vậy tớ còn muốn một ly nữa."
“Ê ,ê ! Tớ không mang theo các cậu để khi dễ tớ nha ! Tớ, tớ không mang nhiều tiền ra ngoài mà!"
Tác giả :
Hoàn Hoàn