Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế
Chương 68: Vốn chúng ta có thể làm huynh đệ

Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 68: Vốn chúng ta có thể làm huynh đệ

Nói thật ra, Trầm Chương thực sự không hề muốn động thủ với họ Thần, thứ nhất là đắc tội với bọn họ bản thân không được chỗ tốt nào không nói, một khi khiến Thần Hi tức giận còn chịu không nổi; thứ hai, lão Tam nhà này với Nhậm Mộ có một chân với nhau, nếu bị thương ai, về sau cũng khó mà giải thích với con trai nhà mình. Cầm điện thoại, ông nhìn tới nhìn lui Thần Truy. Nhậm Như Tiệp này lúc cùng một chỗ với ông tạo ra biết bao áp lực, đến khi sinh con ra cũng gây áp lực với mình.

Báo ứng, đây đều là báo ứng của ông. Năm đó ông từ bỏ Nhậm Như Tiệp, đứa con trai Nhậm Mộ chính là báo ứng của ông. Một bó tuổi lớn rốt cục nhớ tới mình không có người thừa kế mới đem đứa nhỏ này ép về, vốn cho rằng nó có thể giữ khuôn phép, không nghĩ tới không có việc gì lại gây chuyện. Khiến ông tức giận là đứa con trai độc đinh này cuối cùng lại đi yêu nam nhân, ông tức giận tới mức nào cũng không thay đổi được…

Cuộc đời của Trầm Chương không khác gì hí kịch, so với nghe người hát hí trên đài càng rung động.

Trầm Chương phất phất tay, ra hiệu cho hơn mười người phía sau hành động, giằng co với trận doanh của Thần Truy.

Thần Truy là người thẳng tính, vừa thấy tình huống này liền không kiêng nể gì mà mắng: “Trầm Chương, lão già này! Hắn muốn làm gì?"

Đầu kia vang lên giọng của Thần Hi bình luận: “Không phải ông ta muốn làm gì mà là người trên lầu muốn làm gì. Tổ Ngạn Chi này cũng có chút đầu óc, không giống lão cha, biết mình trốn không thoát nên muốn kéo vài người chôn cùng". Dừng một chút ông nói tiếp: “Hai anh em đều đánh đi, làm cho bụi đất bốc lên để người trên lầu biết!"

Thấy phía Thần Hi khí thế rào rạt, người của Trầm Chương cũng không dám xông lên, chỉ phải xa xa đứng, cố gắng tìm lỗ hổng. Trầm Chương không ngốc, trước khi bị hạ gục còn hô một câu: “Vì con tôi tôi không thể làm như vậy, đắc tội".

Thần Truy nghiến răng nghiến lợi, phía trên có Tổ Ngạn Chi nhìn chằm chằm vào, phía dưới lại có lão già vô liêm sỉ Trầm Chương quấy rối. Người của Trầm Chương chưa nổ súng anh đã ra tay chặn trước.

“Số 1 đến số 36 cảnh giác bên trên, những người khác đánh phía dưới!"

Viên đạn không có mắt, khắp nơi đều là mùi thuốc súng. Người của Trầm Chương không dám manh động, chỉ phải mặc cho người ta bắn hai phát mới bắn trả được một phát, hao tổn.

Tổ Ngạn Chi chạy trong cầu thang, từ lỗ hổng nhìn xuống bên ngoài, thấy hai bên nổ súng liền nở nụ cười, sau đó trở lại tầng 5 ra lệnh: “Bắn phía dưới!"

Hạ Phong tựa người trên tường thấy Tổ Ngạn Chi đắc ý như vậy liền chuyển sang nhìn Nhậm Mộ, đỡ cho mình thêm tức giận. Nhậm Mộ ngậm chặt miệng, lông mày cũng nhíu chặt. Tổ Ngạn Chi đem Trầm Chương kéo vào cuộc, chiêu này cũng không ai nghĩ tới. Đẩy Nhậm Mộ, Hạ Phong nói: “Đừng lo lắng cha anh. Ông ấy có thể sinh ra đứa con trai như anh chứng minh ông ấy thực sự có tài".

Nhậm Mộ liếc nhìn Hạ Phong, thần sắc có chút là lạ. Một lát sau, anh thong thả nói: “Nếu anh muốn em giết Tổ Ngạn Chi, em có thể ra tay sao?"

Hạ Phong sửng sốt, không nghĩ tới Nhậm Mộ sẽ hỏi như vậy. Nhìn Tổ Ngạn Chi, cậu chần chờ một chút: “Cần phải làm vậy sao? Sẽ không có biện pháp khác?"

Nhậm Mộ khẳng định: “Có. Em và anh chết, y sống".

“…. Để em suy nghĩ một chút".

Nhậm Mộ biết rõ Hạ Phong khó xử bởi vẫn còn cảm tình huynh đệ chết tiệt với Tổ Ngạn Chi, nhưng thời gian không có nhiều. Phía dưới đánh nhau loạn thành một đoàn, giờ là thời cơ tuyệt hảo, bỏ lỡ sẽ vô cùng phiền toái.

“Em gọi Tổ Ngạn Chi đến".

“Gọi đến làm gì?"

“Giết?"

Hạ Phong cho là Nhậm Mộ đang nói đùa Hiện tại cả hai người đều sống dở chết dở, nếu liều mạng cũng không thắng được Tổ Ngạn Chi. Hơn nữa thuộc hạ của Tổ Ngạn Chi đều có súng. Thấy Nhậm Mộ chắc chắn cậu mới biết rằng anh nói thật.

Thấy Hạ Phong chần chờ, Nhậm Mộ liền thấp giọng thúc giục: “Cọ xát cái gì, tranh thủ thời gian a".

“Anh lấy cái gì để giết?"

Nhậm Mộ tức giận trợn trắng mắt, tay sờ soạng eo mình một hồi sau đó móc ra một thứ vụng trộm đưa cho Hạ Phong: “Cái này".

Hạ Phong cảm giác được vật trong bàn tay mình rất nhỏ nhẹ, chỉ dài bằng hai đốt ngón tay.

“Là cái gì?"

“Thuốc hóa học. Thần Hi nói, giết người rất có tác dụng. Thần đại gia, thông minh một chút, liều thuốc trong này không nhiều đâu". Tức là phải một phát đánh trúng. Tổ Ngạn Chi không phải là để bụng bình thường với Nhậm Mộ, trước khi đến cũng đã sai thuộc hạ ‘kiểm tra sức khỏe’ nhiều lần, tất cả dụng cụ có thể ám sát cũng chỉ còn ống thuốc nhỏ này. “Gọi y tới a".

“Anh thì sao?"

“Cái gì mà anh thì sao?"

“Em dùng món đồ chơi này giết Tổ Ngạn Chi, anh có thể bảo đảm thuộc hạ của cậu ấy không bắn hai chúng ta sao? Em nói cho anh biết, ra tay nhanh cũng không thể nhanh hơn đạn được".

Nhậm Mộ bất lực hít vào một hơi: “Thần đại gia, ngài chỉ cần dời đi chú ý của bọn kia, những người khác liền xem vào Thần Hi. Anh không có tí xíu lực hấp dẫn với Tổ Ngạn Chi. Trong lòng của y chỉ có một mình ngài mà thôi, sự cảnh giác với ngài cũng thấp hơn một chút. Rõ chưa?"

“Sẽ được sao?"

“Đương nhiên".

Hạ Phong có chút chậm chạp, nhiều lần mở miệng cũng không nói thành tiếng. Nhậm Mộ sốt ruột ngửa đầu nhìn trời, một bên thấp giọng giục Hạ Phong. Thời khắc mấu chốt người của mình đột nhiên lại nhớ thương tình huynh đệ, Nhậm đại gia có điểm tức giận a.

Nhậm Mộ xụ mặt, hô một tiếng: “Tổ Ngạn Chi". Thấy Tổ Ngạn Chi quay người nhin mình, anh cười cười: “Có hứng thú làm với tôi một giao dịch không?"

Hạ Phong ngẩn người, không kịp phản ứng. Tổ Ngạn Chi quả thật đi tới. “Tù nhân không có tư cách nói điều kiện. Bất quá nếu ông chủ Nhậm đã nguyện ý nói, tôi cũng sẽ nghe xem sao".

“Cậu tha một vòng lớn như vậy bất quá là muốn toàn thân thoát ra mà thôi. Mà tôi, lại có khả năng giúp cậu".

“Trầm Chương cũng có khả năng giúp đỡ tôi, không phải sao?"

Nhậm Mộ hướng trên tường nhích lại gần, tựa hồ muốn tìm điểm tựa để đứng lên. “Năng lực của Trầm Chương có bao nhiêu, hẳn là cậu sớm đã biết rõ ràng. Tôi sợ là cậu còn không chạy thoát ra khỏi biên giới đã phơi thây đầu đường rồi". Anh tận lực nói nhảm, mục đích chỉ là câu giờ mà thôi.

Hạ Phong có chút mơ hồ, không hiểu Nhậm Mộ muốn làm gì. Bất quá, cậu vẫn chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Tổ Ngạn Chi đến gần mình. Tổ Ngạn Chi không có hứng thú với giao dịch của Nhậm Mộ, vung vẩy khẩu súng, y ngồi xuống nhìn Hạ Phong: “Thật không?"

Cơ hội tới nhưng không thể gấp gáp. Hạ Phong rất tự nhiên đem mặt nhìn về phía Nhậm Mộ. Không thể không nói, hành động này chọc giận đến Tổ Ngạn Chi. Tổ Ngạn Chi vô cùng căm tức, muốn hạ thủ đoạn để lôi kéo sự chú ý của Hạ Phong. Ngay tại lúc y chú ý đến Hạ Phong, Nhậm Mộ liền có hành động. Anh dùng chân không bị thương đá Tổ Ngạn Chi, để cho Hạ Phong động thủ.

Hạ Phong ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

Tổ Ngạn Chi không ngờ hai người còn có chiêu này, cả người đều nằm rạp xuống, nhưng khẩu súng trong tay vẫn nắm chặt. Tổ Ngạn Chi thực sự là người có tài, một cú đá của Nhậm Mộ cũng không tạo nhiều ảnh hưởng lớn cho y.

Hạ Phong thất bại, không kịp dùng thuốc đã bị Tổ Ngạn Chi khống chế. Vừa rồi đâm thuốc hóa học vào người Tổ Ngạn Chi Hạ Phong có chần chừ một khắc, kết quả tạo cơ hội cho Tổ Ngạn Chi lật ngược tình thế….

“Xin lỗi". Hạ Phong áy náy nhìn Nhậm Mộ.

Rõ ràng cả người đã nhào vào Tổ Ngạn Chi, có thể ngay lập tức cắm kim tiêm vào cổ y nhưng cậu vẫn mềm lòng. Kết quả làm cho Tổ Ngạn Chi trở tay, khống chế được.

Động tĩnh ngắn ngủi hấp dẫn chú ý của đám thuộc hạ, nhiều kẻ dùng súng nhắm vào Nhậm Mộ.

Đều là mệnh người tốt. Vào thời khắc mấu chốt, Thần Hi đến đây, dùng phương thức của Hollywood từ trên trời giáng xuống, dây thép mảnh khảnh mang hơn mười sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh của Thần gia từ mái nhà nhảy xuống, tới lúc đám người của Tổ Ngạn Chi chú ý tới đều đã bị hạ gục.

Vào lúc chiến trường phía dưới bụi đất mù mịt, một đám người Thần gia nhảy dù, chuẩn xác hạ xuống mái nhà. Tổ Ngạn Chi tính sai, không cho người bảo vệ mái nhà mà chỉ bảo vệ cầu thang.

Nhìn đám thuộc hạ vì mình mà ‘máu chảy đầu rơi, Tổ Ngạn Chi không có nhiều bi thương. Thừa dịp người của Thần Hi có khe hở, y bắt lấy Hạ Phong, hướng tới trên tường, đem Hạ Phong làm lá chắn.

Nhậm Mộ không dám xằng bậy, chỉ có thể lôi kéo một chân.

Chó cùng dứt giậu, huống chi là người sống. Giết Tổ Ngạn Chi bất quá chỉ cần một viên đạn, nhưng Hạ Phong lúc ấy chỉ sợ cũng thành vật bồi táng.

Bạn đang
Tác giả : Giới Thuần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại