Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 125

Tên học sinh đập vỡ đầu kia bị hai cấm vệ quân mang vào, trên trán của gã bọc băng gạc dày đặc, lộ ra một vết máu đỏ thẫm, làn da vì mất máu quá nhiều trắng như tờ giấy.

Gã gian nan bò đến, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng vạntuế, học sinh tội đáng chết vạn lần."

Chiến Viên Phong tâm tình tốt đẹp bị học sinh đột nhiên xuất hiện này làm cho tiêután, tự nhiên đối với gã không quá khách khí: “Ngươi có tội gì?" Tội đáng chết vạnlần nên tìm chỗ thanh tĩnh chết, cố ý ở vào giờ khắc này ở dưới mí mắt hắn ta?

“Khởi bẩm hoàng thượng, học sinh không cách nào biết rõ có người tổn hại triềucương, bại hoại bầu không khí thi cử lại không đứng ra, học sinh cận kề cái chếtcũng phải đem việc này chiêu cáo thiên hạ, còn cho chúng học sinh một cái công đạo."

Chiến Viên Phong tức giận ngược lại cười, giọng điệu lại càng ngày càng ôn hòa hỏi: “Người trong miệng ngươi nói là ai? Nếu là có chứng cứ thì lấy ra, trẫm cam đoancho các vị cử tử một cái công đạo."

Lê Đồng Hỉ vui đến phát khóc vẻ mặt xúc động phẫn nộ đem bạn đồng học của gã ra làm bằng chứng, tuyên bố người bạn học cùng trường kia tư chất thường thường, vô luận là thi từ ca phú hay là kinh nghĩa thi vấn đáp đều không tốt, nhưng lần thi hội này vậy mà đậu tiến sĩ.

Không chỉ có như thế, trước khảo thi nửa tháng, người bạn cùng trường này biểu hiện vô cùng lo lắng, cả ngày vùi đầu khổ đọc, còn kém treo cổ tự tử đâm cổ, nhưng trước khi thi năm ngày, hắn ta đột nhiên trở nên thảnh thơi, ngay cả sách cũng không nhìn, hơn nữa rất tự tin nói mình nhất định có thể trúng bảng.

Lễ bộ thượng thư trước hết phản bác nói: “Có lẽ người bạn cùng trường này của ngươi vò đã mẻ thì cho sứt luôn, bỏ dở nửa chừng? Về phần hắn ta nói có thể trúng bảng chẳng qua là sĩ diện mà thôi."

“Không có khả năng, bạn học cùng trường của học sinh xem thi hội so với tánh mạng còn quan trọng hơn, làm sao có thể bỏ dỡ nữa chừng?"

“Vậy ngươi nói xem, đề thi của hắn từ nơi nào lấy ra? Chẳng lẽ lão phu bán cho hắnhay sao?" Lễ bộ thượng thư giận đến râu ria vểnh lên.

Đề mục thi hội chính là hoàng thượng khâm định, năm ngày trước khảo thi mới giao cho Lễ bộ, cho đến trước cuộc thi có thể tiếp xúc đến phần đề thi này chỉ có Lễ bộ thượng thư và quan chủ khảo thi hội.

Chiến Viên Phong không kiên nhẫn nghe loại suy đoán không sờ vào này, trực tiếp sai người đem bài thi Lê Đồng Hỉ và người bạn cùng trường của gã tìm ra.

Làm rối kỉ cương khoa cử cũng chưa hẳn là tiết lệ đề trước khảo thi, cũng có khả năng là sau khi thi xong quan chấm bài thi sẽ nhận hối lộ cố ý giúp đỡ.

Dù sao sau khi thi hội kết thúc, sẽ trình lên ba mươi bài thi đứng đầu, muốn làm chomột hai người thượng bảng một chút cũng không khó.

Tuy nói bài thi sau khi thu đều có chuyên gia niêm kín quyển, nhìn không thấy tên, nhưng là muốn ăn gian luôn có thể tìm được chỗ trống.

Trên đại điện lập tức yên lặng, thấy Chiến Viên Phong nhìn chằm chằm vào hai phần bài thi kia nửa ngày, giữa lông mày mây đen lượn lờ, lễ bộ thượng thư đứng ra nói: “Hoàng thượng, chỉ bằng một bài thi không hề đủ để nói rõ vấn đề, trường thi cũng có người phát huy hơn hẳn bình thường cũng là có."

Chiến Viên Phong để cho người đem hai bài thi đưa cho hắn ta, sau đó trầm giọng dặn dò: “Lúc này giao cho Hình bộ chủ thẩm, Ngự sử trung thừa và Đại lý tự khanhtheo bên cạnh hiệp trợ, trẫm chỉ cho các ngươi thời gian ba ngày."

Chiến Viên Phong nói xong, không đợi mọi người phản ứng liền đứng dậy đi xuốnglong ỷ, thản nhiên bãi triều.

“Cái này…" Lễ bộ thượng thư không nghĩ tới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng,vậy mà đã đến tình trạng cần tam ti hội thẩm.

Hắn ta vội tiếp nhận bài thi nội thị truyền qua nhìn chăm chú, mới đầu ngược lại không thấy xảy ra vấn đề gì, cống sinh đậu tiến sĩ kia làm bài thi rõ ràng so với Lê Đồng Hỉ tốt hơn rất nhiều.

Hắn ta đang muốn châm chọc học sinh không biết nặng nhẹ kia vài câu, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, không đợi hắn ta nhìn kĩ bài thi đã bị người từ trong tay hắn tarút đi.

Hình bộ thượng thư lật qua lật lại bài thi, cười nhẹ nhàng nói: “Trần đại nhân, bài thi này chính là vật chứng trọng yếu của bản án, bổn quan trước hết thu đi nha."

“Hừ." Lễ bộ thượng thư nghiêng qua liếc hắn ta, chắp hai tay sau lưng đi ra đại điện.

Hình bộ thượng thư bĩu môi, sau đó để cho người khiêng đi học sinh còn nằm rạp trên mặt đất, chuẩn bị phái người trông giữ.

Sau khi tin tức tam ti hội thẩm truyền ra hoàng thành, có động tác đầu tiên chính là đám học sinh quỳ gối ngoài hoàng thành, cả đám hô to vạn tuế, đem Chiến Viên Phong ca tụng công đức một phen, sau đó mang theo một tia hy vọng như vậy trở về chờ đợi.

Trong một tòa đình viện phụ cận hoàng thành, một thanh niên mặt trắng như ngọc vừa vẽ vừa nghe cấp dưới báo cáo, hắn ta vì mỹ nhân trong bức họa điểm lên môi son mới buông bút, nội thị truyền qua khăn ướt lau tay.

“Tam ti hội thẩm? Xem ra hoàng huynh rất xem trọng lần khoa cử này…" Khóe miệngthanh niên mang theo vui vẻ, lầm bầm lầu bầu một phen, sau đó dặn dò nói: “Tiếptục theo kế hoạch làm việc, ao nước này quấy càng đục càng tốt."

“Vâng."

Bản án còn chưa khai thẩm, lại có một người bên ngoài gỗ trống nha môn Hình bộ,mà lần này người tới cáo trạng dĩ nhiên là có liên qua tới Tả Thiệu Khanh hội nguyênthi hội năm nay.

Hình bộ thương thư đang nghiên cứu một bài thi thi hội năm nay, nghe được tin tức này sắc mặt lập tức ngưng trọng, nếu như ngay cả thủ phủ thi hội cũng ăn gian được, lần làm rối kỉ cương này chỉ sợ liên quan đến rất rộng.

Hắn ta không dám khinh thường, lập tức để cho người trước thăng đường, đứng dưới công đường cũng là một học sinh thi rớt, gã không chỉ có đưa lên mẫu đơn kiện, thậm chí còn mang đến vật chứng, là một chồng giấy viết bản thảo chữ viết tinh tế.

Hình bộ thượng sau khi xem xong từng trang từng trang, lật ra bài thi mới xem, sau khi chăm chú so sánh, lập tức liền để cho người đi Tả phủ bắt người: “Đi mời Tả hội nguyên đến."

Luận đề giống nhau, nội dung giống nhau, bút tích giống nhau, những chứng cớ này dường như có thể kết luận Tả Thiệu Khanh có hiềm nghi.

Hoàng thượng chỉ hạn định ba ngày, hình bộ thượng thư cảm thấy mình tìm được manh mối mấu chốt, vì vậy lại để cho người gọi Ngự sử trung thừa và Đại lý tự khanh cùng nhau đến, chuẩn bị lập tức thăng đường.

Bên trong Tả phủ, Tả Uẩn Văn nghe được tin tức bảng đơn bị bỏ liền ngồi đó thanthở cả buổi, con vịt lập tức bị đun sôi cứ như vậy liền bay, trong lòng của ông ta giống như bị đao đâm, đau nhức.

Chẳng qua nửa buổi trôi qua ông ta từ từ nghĩ thông, dù sao con của ông ta có tài cóhọc thức, cho dù thi lại một lần nữa cũng không sợ.

Sau đó, ông ta vừa tự an ủi xong liền thấy vài tên nha dịch vẻ mặt nghiêm túc xông vào, quản gia ngăn cản không được, Tả Uẩn Văn đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy đối phương miếng há ra hợp lại nói: “Tả hội nguyên có nhà không? Dung đại nhân cho mời."

Dung đại nhân? “Dung đại nhân nào?" Tả Uẩn Văn sững sờ hỏi một câu.

Thủ lĩnh Nha dịch kia vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng đến cùng còn chưa có định án cũng không dám quá mức đắc tội người nhà hội nguyên năm nay: “Tự nhiên là Dung đại nhân hình bộ."

Tả Uẩn Văn hai chân như nhũn ra, vịn một bên bàn mới không có trượt đến trên mặt đất, ông ta lắp bắp hỏi: “Cho hỏi... Dung đại nhân mời tiểu nhi tử đi… đi làm gì?"

“Tả hội nguyên nghi có dính líu đến làm rối kỉ cương khoa thi, Dung đại nhân mời y đến hỏi." Nha dịch kia trừng mắt hổ: “Người đâu? Còn không mau mời đến."

Từ sau khi gã sai vặt chạy tới phòng Tả Thiệu Khanh tìm người, Tả Thiệu Khanh so với gã nhận được tin tức trước một bước, trên mặt không thấy khẩn trương, ngược lại cùng Ẩn Nhất nói đùa: “Ẩn Nhất, ngươi như thế nào lại mang tin tức xấu cho ta?"

Ẩn Nhất mặt không biểu tình trả lời: “Tam gia cây to đón gió cũng là việc không có biện pháp."

Nghe được tiếng gọi cửa ầm ĩ bên ngoài, Tả Thiệu Khanh đứng dậy thay quần áo, sửa sang ống tay áo sải bước đi ra ngoài.

Ẩn Nhất có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng của y, đạp La Tiểu Lục đang ngây ngốc ở bên cạnh một cước, đợi đối phương đuổi theo mình thân ảnh lóe lên, biến mấttrong phòng.

Trong tiền sảnh, Tả Uẩn Văn ngã ngồi ở trên ghế, hai tay che mặt, không rõ sự việc như thế nào sẽ ồn ào đến mức này, rõ ràng một ngày trước ông ta còn kích động hưởng thụ tin tức con trai đậu cao trung, nhưng bây giờ cảm giác từ trên đám mây rơi xuống, tâm tình thay đổi rất nhanh.

Tả Thiệu Khanh đỡ ánh mắt trời đi đến gần, nhìn thấy mấy nha dịch hung thần ác sát cũng không khiếp đảm, ngược lại thoải mái nâng cao ngực: “Mấy vị đại ca tìm ta có chuyện gì?"

Mấy vị nha dịch tới bắt người hiển nhiên không nghĩ tới hội nguyên năm nay không chỉ trẻ tuổi như vậy mà còn lớn lên thanh tú như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay khẽ mỉm cười, ngũ quan xinh xắn khiến cho người khác không khỏi sinh lòng cảm tình.

Hơn nữa đối phương khí chất thản nhiên, ánh mắt thanh tịnh, tuyệt không giống bộ dáng vi phạm pháp lệnh.

Vì vậy nha dịch không tự giác vẻ mặt ôn hòa một chút, lặp lại lời nói mới vừa rồi nói: “Xin đắc tội, còn mời Tả hội nguyên cùng chúng tiểu nhân đi một chuyến."

Tả Thiệu Khanh khoát tay: “Các vị đại ca cũng là phụng mệnh làm việc, đã có người tố cáo Tả mỗ, Tả mỗ tự nhiên trước đi hỏi rõ ràng."

Đi theo mấy nha dịch cao lớn đi về phía đại đường hình bộ, dân chúng trên đường biết được tin tức đều bị chỉ trỏ, thậm chí có người xùy cười một tiếng: “Ta liền nóimà, một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, như thế nào sẽ lợi hại như vậy, hóa ra là ăn gian."

Cũng có người nhìn Tả Thiệu Khanh không giống như dùng mánh lới ăn gian, thay y giải thích: “Vậy cũng không nhất định, Tả hội nguyên là xuất thân giải nguyên, nhất định là thực sự có tài học vấn thực tế, nếu không còn có thể một đường ăn gian lên sao?"

Mọi người bên nào cũng cho là mình phải, trong nha môn còn chưa náo nhiệt, người hai bên đường ngược lại trước ngươi một lời ta một câu cấu véo lẫn nhau.

“Đi, đi xem Dung đại nhân nói như thế nào, đúng sai đều có kết luận."

Lúc Tả Thiệu Khanh đến, phát hiện phía trên đại đường đã ngồi ba vị quan chủ thẩm, nghĩ đến người ngồi vị trí ở giữa kia chính là Dung Minh Canh Hình bộ thượng thư, y dựa theo quy củ hành lễ, lúc này mới đem ánh mắt quăng về phía mấy người đứng ở dưới đại đường.

Một người trong đó dĩ nhiên là cùng y từng gặp mặt một lần lại quen biết thân sơ Hạ Chi Trừng, Tả Thiệu Khanh biết rõ hắn ta lần này đứng thứ ba thi hội, người thứ hai là Tưởng Hằng Châu, thứ tư là Tào Tông Quan, Khúc Trường Thanh cũng trúng bảng, chỉ là xếp hạng trung bình.

Tả Thiệu Khanh cùng Hạ Chi Trừng trao đổi ánh mắt thân mật, sau đó nhìn về phía ba người khác, một thanh niên trên đầu mang vết thương nghĩ đến chính là người khởi xướng bản án, còn có một thanh niên cúi đầu sợ hãi rụt rè không biết phải hay không là bạn học cùng trường bị cáo.

Cuối cùng Tả Thiệu Khanh hé mắt, trên đường đi y đã hỏi rõ ràng, biết là có người đệ trình mẫu đơn kiện đem y tố cáo, mà người này trong tay có chứng có, về phần làchứng cớ gì nha dịch chưa nói.

Y nhìn kĩ mấy lần, lật tìm trí nhớ hai đời, cũng không nhận ra người này, vì vậy đành phải yên lặng theo dõi kì biến.

“Ba." Hình bộ thượng thư vỗ mộc đường: “Được rồi, bổn quan hôm nay mời chư vị đến, cũng biết là vì chuyện gì, niệm các ngươi đều là trụ cột quốc gia, hiểu rõ đạo lý,bổn quan cũng không quanh co lòng vòng…"

Hắn ta di chuyển ánh mắt nhìn thanh niên cúi đầu kia: “Trương Hạo, ngươi đối với Lê Đồng Hỉ tố cáo có cái gì giải thích không?"

Trương Hạo kia bình thường là người nhát gan, hôm nay đối mặt với ba vị trọng thần triều đình, hai chân run lợi hại, nói chuyện cũng không quá lưu loát, chỉ là vẫn luôn nhắc lại: “Học sinh là oan uổng…"

“Vậy ngươi nói xem, ngươi tài học thường thường là như thế nào làm ra bài luậnnày?" Hình bộ thượng thư ném phần bài thi đến trước mặt hắn ta.

Theo lý thuyết, văn vẻ một quyển sách rất khó nhìn ra vấn đề, Chiến Viên Phong dĩ nhiên có thể xác định thi hội lần này có chuyện ẩn giấu ở bên trong, là vì văn vẻ quyển sách này vậy mà cùng người đứng thứ ba rất tương tự.

Hàng ngàn vạn thí sinh, luận điểm tương tự cũng chẳng có gì lạ, nhưng nếu là có đoạn văn không khác nhau là bao, vậy tuyệt đối có vấn đề.

Tả Thiệu Khanh có chút khó hiểu, chẳng lẽ lần thi hội này thật sự tiết lộ đề? Này đối với y mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Ta…học sinh…"

Hình bộ thượng thư không đợi hắn ta nói chuyện, ngôn từ kịch liệt hỏi: “Vậy ngươi nói một chút xem, vì sao văn vẻ của ngươi cùng văn vẻ của Hạ Chi Trừng tương tự?"

Hạ Chi Trừng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Hạo, lúc trước bị nha dịch mang đến, hắn ta không rõ chính mình sẽ như thế nào lâm vào trận án làm rối kỉ cương này, không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy.

Hắn ta há ta miệng muốn nói cái gì vẻ mặt vô tội cực kì.

Trương Hạo kia không biết chỗ nào lấy ra dũng khí, ngạnh cổ trả lời: “Học sinh không biết...có lẽ là hắn sao chép học sinh."

Tả Thiệu Khanh nghẹn cười, cảm thấy học sinh như thế này trúng bảng xác thực khiến cho người khác bất bình, khó trách bạn cùng trường của hắn ta cận kề cái chết cũng muốn đứng ra.

“Số báo danh hai người cách xa vạn dặm, chẳng lẽ hắn mọc ra thiên lý nhãn?" Huốngchi, nếu sao chép cũng có thể xuất chúng đậu thứ ba, Trương Hạo kia chẳng phải lànên đệ nhất sao?

“Học sinh không biết…"

“Bổn quan niệm các ngươi đều là người đọc sách, không muốn làm khó các ngươi,nếu lại không thành thật khai báo, liền đại hình hầu hạ."
Tác giả : Sương Minh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại