Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 105
“Tả công tử, bên này mời." Một nam tử mặc áo dài màu xanh da trời, khoảng 30 tuổi dẫn Tả Thiệu Yến lên lầu ba Đinh Thực Hiên.
Lầu ba Đinh Thực Hiên chỉ có ba nhã gian, mỗi nhã gian đều bố trí hết sức xa hoa, người có thể đặt trước nơi này không chỉ có tiền còn phải có thế.
Tả Thiệu Yến nhận được thiệp mời của Giang Triệt rất bất ngờ, ngoại trừ lần trước ở Lộc Minh Cư thưởng mai yến, gã ta không nhớ rõ mình cùng vị Giang đại nhân này từng cùng xuất hiện.
Chẳng qua vô luận như thế nào, có thể được Lại Bộ Thị Lang để mắt đến luôn tốt, gãta đang lo tìm không thấy cơ hội bám vào đầu tuyến của Giang Triệt.
Tùy tùng kia đẩy ra một cánh cửa, cung kính xoay người: “Mời ngài." Đợi Tả Thiệu Yến sau khi vào cửa lại săn sóc đóng cửa lại.
Trong nhã gian, Giang Triệt đang tựa ở bên cửa sổ nhìn người qua đường tới lui dưới lầu, trong tay bưng một ly trà nóng đang bốc hơi.
Gã mặc một bộ thường phục màu đen, trên đai lưng bên hông mang một miếngngọc kì lân màu đen sáng long lanh, dáng người cao ráo, quý khí lại không khiếpngười, làm cho người vừa nhìn liền có cảm giác thân thiết.
Tả Thiệu Yến sau khi vào kinh cũng có nghe thấy không ít tin tức về Giang Triệt, biết Giang gia đã từng là khai quốc công thần, chỉ là con cháu trăm năm sau ham ăn biếng làm, văn không thành võ chẳng phải, tước vị liền bị hạ xuống, chỉ có thể đảm đương hư danh.
Đến thế hệ Giang Triệt, phụ thân gã quyết chí tự cường, tam nguyên cập đệ, thi ramột trạng nguyên, lúc này mới khiến cho Giang gia lại một lần nữa có chỗ đứngtrong triều, mà Giang Triệt lúc đó được Nhị hoàng tử tuyển làm thư đồng.
Đã có hai thế hệ làm quan, Giang gia mới lại từng chút từng chút leo lên, tuy so racòn kém hơn phủ Trấn quốc công, nhưng ở bên trong quan văn địa vị nổi bật.
“Giang đại nhân, học sinh có lễ." Tả Thiệu Yến lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Giang Triệt.
Giang Triệt mỉm cười, đóng cửa sổ đi qua, đỡ cánh tay Tả Thiệu Yến: “Tả huynh không cần đa lễ, hôm nay chỉ là buổi tụ tập cá nhân nhỏ, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Tả Thiệu Yến cũng không tin lời này, gã ta chỉ là một cử tử bình thường không tiếng tăm, có thể đơn độc được Giang Triệt hẹn ra ngoài, chung quy sẽ không phải chỉ là để ăn một bữa cơm.
“Giang đại nhân ước hẹn là vinh hạnh của học sinh."Tả Thiệu Yến nịnh nọt một câu.
Giang Triệt cười cười, cũng không tiếp lời, chỉ vào ghế đối diện nói: “Mời ngồi."
Hai người ngồi xuống, tự có tiểu nhị đem thức ăn nối đuôi nhau bưng lên bàn, Tả Thiệu Yến thấy Giang Triệt dáng vẻ ung dung, trong bữa cơm chỉ trò chuyện một ít việc thi từ ca phú và phong nguyệt, ngược lại thật sự giống như là hai người bạn thân tụ họp.
Sau khi ăn xong, Giang Triệt sai người đem thức ăn không đụng qua mấy miếng dọn xuống, một lần nữa dâng lên rượu thức ăn, thay Tả Thiệu Yến rót chén rượu nói: “Hôm nay danh tiếng Tả gia đang hưng thịnh, Giang mỗ tuy là Lại Bộ Thị Lang, cũng muốn sớm kết giao tân quý tương lai."
Tả Thiệu Yến không biết lời này là khen hay chê, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Giang đại nhân quá khen, Tả gia không quan chức không tên tuổi, sao dám cùng Giang đại nhân nội các đại học sĩ đánh đồng?"
Phụ thân Giang Triệt làm quan đến đại học sĩ nhị phẩm, cũng chỉ so với Đại Phụ đại nhân thấp hơn một bậc mà thôi. Giang Triệt ý tứ hàm xúc liếc nhìn gã ta: “Thế sự dễ dàng biến hóa, qua ít ngày liền chưa hẳn."
Tả Thiệu Yến biết gã đang ám chỉ việc quan hệ thông gia với phủ Trấn quốc công, một khi hai nhà có quan hệ thông gia, Tả gia nước lên thì thuyền lên, một bước lên mây ở trong tầm tay, nếu như chỉ dựa vào việc gã ta và Tả Thiệu Khanh đề tên bảng vàng, sợ là phấn đấu ba mươi năm cũng vỗ ngựa không bì kịp.
Duy nhất có thể làm cho Tả gia nhanh chống leo lên cao, chỉ có thể dựa vào sự dìu dắt của phủ Trấn quốc công.
Hôm nay mọi người đều biết Lục công gia hâm mộ đại tiểu thư Tả gia, Tả Thiệu Yến mặc dù biết “hâm mộ" này không hẳn có, nhưng nhìn thái độ của Lục công gia, đối với Tả gia xác thực không quá bình thường.
“Đúng rồi, Tả giải nguyên những ngày gần đây đều đang bận cái gì?" Giang Triệthữu ý vô ý hỏi một câu.
Tả Thiệu Yến tim xiết chặt, việc Giang Triệt thích nam phong cũng không phải bí mật gì, cho dù gã đã cưới chính thê, hơn nữa sinh ra hai đứa nhỏ, nhưng tục truyền trong hậu viện của gã vẫn là nam sủng chiếm đa số.
Vậy...gã có hay không đối với Tả Thiệu Khanh có tình ý nên mới mời mình?
Nếu như trước kia, Tả Thiệu Yến cũng không cảm thấy Tam đệ của mình có thể vào mắt quý nhân, nhưng là từ khi vào kinh, gã ta cũng dần dần phát hiện thứ đệ này có vẻ bề ngoài không người nào có thể sánh bằng.
Tuổi như vậy, vẻ bề ngoài như vậy, muốn nói Giang Triệt sẽ vừa ý y tuyệt đối không kì quái.
Tả Thiệu Yến trong lòng nhanh chóng tính toán, Giang Triệt mặc dù chỉ là Lại Bộ Thị Lang, nhưng là Lại Bộ Thượng Thư tuổi đã già, bây giờ toàn bộ Lại bộ hầu như đều nằm trong lòng bàn tay khống chế của Giang Triệt.
Lại Bộ lại chấp chưởng bổ nhiệm miễn nhiệm và thăng chức của toàn bộ quan lại Đại Ương, không hề nghi ngờ là đối tượng tất cả học sinh mới tiến vào muốn nịnh bợ nhất.
Phải biết rằng cho dù đậu tiến sĩ, đi một huyện nghèo đến nổi chim không thèm ị cùng với đi một huyện sung túc dân sinh giàu có và phong phú chênh lệch là vô cùng lớn.
Tả Thiệu Yến tâm tư nặng nề, trên mặt lại không lộ ra, chỉ là đáp: “Gia đệ cả ngày ôn bài không phân biệt sớm tối, đang nỗ lực học tập."
Giang Triệt bưng chén rượu nhấp một miếng, khóe miệng mang theo bộ dáng tươicười khó hiểu: “Thật sao? Này liền kì quái, trước đó vài ngày nghe nói lệnh đệ đi quân doanh ở ngoại ô kinh thành, vậy không phải là có người nhìn nhầm rồi?"
“Quân doanh? Này nhất định là không thể nào, Tam đệ là thư sinh, đi quân doanhlàm gì?" Tả Thiệu Yến không chút nghĩ ngợi phản bác.
“Đúng vậy, đi làm cái gì?" Giang Triệt sờ lên cằm, nhỏ giọng thầm nói: “Phải biết rằng trong quân doanh kia tất cả đều là binh mã của phủ Trấn quốc công, Giang mỗ còn cho rằng hai nhà quan hệ thân thiết, mới có thể ra vào tự nhiên."
Lông mày Tả Thiệu Yến hơi chau lại, đem những lời này suy nghĩ tìm tòi mấy lần, càng nghĩ càng kinh hãi.
Nếu như không phải ngồi đối diện là Giang Triệt, gã ta nhất định sẽ không đem Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh liên hệ cùng một chỗ, nhưng đối diện là có một người thật sự thích nam phong làm ví dụ, gã ta không thể không nghĩ tới phương diện này.
“Giang đại nhân, ngài nếu biết tin tức gì không ngại nói thẳng, việc liên quan đến danh dự của gia đệ, học sinh không dám nói bừa."
“Ha ha…không cần khẩn trương, Giang mỗ cũng không có ý nghĩ phá hủy danh dựlệnh đệ, chỉ là hiếu kì mà thôi, Giang mỗ và Lục công gia thế nhưng là bạn tốt."
Tả Thiệu Yến nghe vậy ngẩng đầu nhìn gã, không biết lời này của gã là muốn truyền đạt ý gì, là muốn nói hai người họ là bạn tốt, cho nên Lục công gia cũng có sở thích đồng tính?
“Giang đại nhân hình như rất quan tâm gia đệ?" Tả Thiệu Yến thăm dò hỏi một câu.
Giang Triệt uống cạn chén rượu, trên mặt say mê trả lời: “Cây đào tơ xinh tươi, hoanhiều rậm, lệnh đệ xinh đẹp động lòng người, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy,Giang mỗ tất nhiên là có vài phần xem trọng y."
Thấy trong mắt Giang Triệt cuồng nhiệt rõ ràng, Tả Thiệu Yến có chút không được tự nhiên.
“Giang đại nhân quá khen, gia đệ chẳng qua là tài văn chương xuất chúng một chút mà thôi, chưa tới mức tuổi trẻ tài cao." Tả Thiệu Yến hơi cúi đầu, buổi nói chuyện này gã ta cơ bản có thể xác định Giang Triệt là hướng về phía Tả Thiệu Khanh mà đến.
Nếu không có mảnh vụn Lục công gia, gã ta ngược lại là không ngại dùng Tả Thiệu Khanh để đậu vào thuyền Giang Triệt, chỉ là...nếu thật như gã nghĩ, Tả Thiệu Khanh là người Lục công gia vừa ý, vậy gã ta muốn động cũng không động được.
Giang Triệt hạ xuống thân phận cao quý hiếm có mà rót cho Tả Thiệu Yến một chénrượu, ngôn ngữ thân thiết nói: “Nói đến đợi đại tiểu thư Tả gia gả vào phủ Trấn quốccông, Giang mỗ còn phải gọi một tiếng chị dâu, đến lúc đó chúng ta cũng tính làthân thích."
Tả Thiệu Yến nắm chặt tay, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, rượu nóng rát trượt vào thực quản, đốt đấy lòng, làm cho suy nghĩ của gã ta cũng rõ ràng một chút.
Đúng vậy, Tả Thiệu Khanh trèo lên Lục Tranh đối với gã ta mà nói không có chỗ nàotốt, hơn nữa quan hệ như vậy cũng không thể quang minh chính đại công khai cũng duy trì không được bao lâu, nhưng nếu có thể đem Tả Thục Tuệ gả vào phủ Trấn quốc công, vậy hoàn toàn không giống với lúc trước.
Một bên là mối quan hệ thông gia dài lâu, một bên là mối quan hệ bẩn thỉu không thể để người ngoài biết, cái gì nặng cái gì nhẹ vừa xem liền hiểu.
Giang Triệt nhìn hai bàn tay gã ta run nhè nhẹ, khóe miệng dần dần hiện lên ý cười.
“Giang đại nhân, ngài cảm thấy gia muội còn có hy vọng gả vào phủ Trấn quốc công sao?" Tuy lúc mới bắt đầu Lục Tranh vừa ý cũng không phải Tả Thục Tuệ, quan hệthông gia hai nhà chỉ sợ là chuyện cười mà thôi.
“Việc là do người, chỉ xem Tả huynh quyết định như thế nào."
Tả Thiệu Yến cũng không phải người ngu xuẩn lỗ mãng, càng sẽ không dễ dàng để người nắm mũi dẫn đi: “Giang đại nhân vì sao phải giúp đỡ học sinh?"
“Muốn có thứ mình cần không phải sao?"
Tả Thiệu Yến nghe thấy đáp án này cũng không biểu hiện mừng rỡ, gã ta biết rõ tâm tư Giang Triệt, chỉ là gã thật sự phải hy sinh một thứ đệ đổi lấy quan hệ thông gia của Tả gia và phủ Trấn quốc công sao?
Quan trọng nhất là, nếu gã ta thật sự cùng Giang Triệt hợp tác, ngày khác Lục công gia biết rõ chân tướng sự việc, sẽ hay không bởi vì Tả Thiệu Khanh trách tội bọn họ?
Bối cảnh Giang gia không tầm thường, cùng phủ Trấn quốc công lại là giao tình mấy đời, Lục công gia sẽ không vì một nam nhân trả thù Giang gia, lại không nhất định buông tha người Tả gia.
“Việc này… để học sinh suy xét một chút." Tả Thiệu Yến cũng không đem lời nói nói quá đầy đủ, quyết định quan trọng như vậy cũng không thể dựa vào đầu óc nhất thờinóng lên liền quyết định.
“Đây là tự nhiên, Tả huynh trước an tâm ôn thi, việc này đợi tương lai lại bàn bạc."
Đợi Tả Thiệu Yến rời đi, Giang Triệt một mình ngồi ở trong nhã gian to như vậy,uống một ly lại một ly rượu ngon.
Gã ta đối với Tả Thiệu Khanh có chút nhớ thương, nhưng vẫn chưa tới tình trạng không thể không có, chỉ là nghĩ đến đây là người của Lục Tranh, liền vô cùng muốn đoạt được người.
Từ nhỏ gã đã biết, Giang gia vốn dĩ cùng phủ Trấn quốc công có bối cảnh tương tự, độ cao giống nhau, mấy thế hệ sau từ từ đi xuống, hai nhà chênh lệch lại càng lúc càng lớn.
Khoảng cách kém như vậy, khiến cho Giang Triệt không cam lòng.
Lầu ba Đinh Thực Hiên chỉ có ba nhã gian, mỗi nhã gian đều bố trí hết sức xa hoa, người có thể đặt trước nơi này không chỉ có tiền còn phải có thế.
Tả Thiệu Yến nhận được thiệp mời của Giang Triệt rất bất ngờ, ngoại trừ lần trước ở Lộc Minh Cư thưởng mai yến, gã ta không nhớ rõ mình cùng vị Giang đại nhân này từng cùng xuất hiện.
Chẳng qua vô luận như thế nào, có thể được Lại Bộ Thị Lang để mắt đến luôn tốt, gãta đang lo tìm không thấy cơ hội bám vào đầu tuyến của Giang Triệt.
Tùy tùng kia đẩy ra một cánh cửa, cung kính xoay người: “Mời ngài." Đợi Tả Thiệu Yến sau khi vào cửa lại săn sóc đóng cửa lại.
Trong nhã gian, Giang Triệt đang tựa ở bên cửa sổ nhìn người qua đường tới lui dưới lầu, trong tay bưng một ly trà nóng đang bốc hơi.
Gã mặc một bộ thường phục màu đen, trên đai lưng bên hông mang một miếngngọc kì lân màu đen sáng long lanh, dáng người cao ráo, quý khí lại không khiếpngười, làm cho người vừa nhìn liền có cảm giác thân thiết.
Tả Thiệu Yến sau khi vào kinh cũng có nghe thấy không ít tin tức về Giang Triệt, biết Giang gia đã từng là khai quốc công thần, chỉ là con cháu trăm năm sau ham ăn biếng làm, văn không thành võ chẳng phải, tước vị liền bị hạ xuống, chỉ có thể đảm đương hư danh.
Đến thế hệ Giang Triệt, phụ thân gã quyết chí tự cường, tam nguyên cập đệ, thi ramột trạng nguyên, lúc này mới khiến cho Giang gia lại một lần nữa có chỗ đứngtrong triều, mà Giang Triệt lúc đó được Nhị hoàng tử tuyển làm thư đồng.
Đã có hai thế hệ làm quan, Giang gia mới lại từng chút từng chút leo lên, tuy so racòn kém hơn phủ Trấn quốc công, nhưng ở bên trong quan văn địa vị nổi bật.
“Giang đại nhân, học sinh có lễ." Tả Thiệu Yến lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Giang Triệt.
Giang Triệt mỉm cười, đóng cửa sổ đi qua, đỡ cánh tay Tả Thiệu Yến: “Tả huynh không cần đa lễ, hôm nay chỉ là buổi tụ tập cá nhân nhỏ, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Tả Thiệu Yến cũng không tin lời này, gã ta chỉ là một cử tử bình thường không tiếng tăm, có thể đơn độc được Giang Triệt hẹn ra ngoài, chung quy sẽ không phải chỉ là để ăn một bữa cơm.
“Giang đại nhân ước hẹn là vinh hạnh của học sinh."Tả Thiệu Yến nịnh nọt một câu.
Giang Triệt cười cười, cũng không tiếp lời, chỉ vào ghế đối diện nói: “Mời ngồi."
Hai người ngồi xuống, tự có tiểu nhị đem thức ăn nối đuôi nhau bưng lên bàn, Tả Thiệu Yến thấy Giang Triệt dáng vẻ ung dung, trong bữa cơm chỉ trò chuyện một ít việc thi từ ca phú và phong nguyệt, ngược lại thật sự giống như là hai người bạn thân tụ họp.
Sau khi ăn xong, Giang Triệt sai người đem thức ăn không đụng qua mấy miếng dọn xuống, một lần nữa dâng lên rượu thức ăn, thay Tả Thiệu Yến rót chén rượu nói: “Hôm nay danh tiếng Tả gia đang hưng thịnh, Giang mỗ tuy là Lại Bộ Thị Lang, cũng muốn sớm kết giao tân quý tương lai."
Tả Thiệu Yến không biết lời này là khen hay chê, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Giang đại nhân quá khen, Tả gia không quan chức không tên tuổi, sao dám cùng Giang đại nhân nội các đại học sĩ đánh đồng?"
Phụ thân Giang Triệt làm quan đến đại học sĩ nhị phẩm, cũng chỉ so với Đại Phụ đại nhân thấp hơn một bậc mà thôi. Giang Triệt ý tứ hàm xúc liếc nhìn gã ta: “Thế sự dễ dàng biến hóa, qua ít ngày liền chưa hẳn."
Tả Thiệu Yến biết gã đang ám chỉ việc quan hệ thông gia với phủ Trấn quốc công, một khi hai nhà có quan hệ thông gia, Tả gia nước lên thì thuyền lên, một bước lên mây ở trong tầm tay, nếu như chỉ dựa vào việc gã ta và Tả Thiệu Khanh đề tên bảng vàng, sợ là phấn đấu ba mươi năm cũng vỗ ngựa không bì kịp.
Duy nhất có thể làm cho Tả gia nhanh chống leo lên cao, chỉ có thể dựa vào sự dìu dắt của phủ Trấn quốc công.
Hôm nay mọi người đều biết Lục công gia hâm mộ đại tiểu thư Tả gia, Tả Thiệu Yến mặc dù biết “hâm mộ" này không hẳn có, nhưng nhìn thái độ của Lục công gia, đối với Tả gia xác thực không quá bình thường.
“Đúng rồi, Tả giải nguyên những ngày gần đây đều đang bận cái gì?" Giang Triệthữu ý vô ý hỏi một câu.
Tả Thiệu Yến tim xiết chặt, việc Giang Triệt thích nam phong cũng không phải bí mật gì, cho dù gã đã cưới chính thê, hơn nữa sinh ra hai đứa nhỏ, nhưng tục truyền trong hậu viện của gã vẫn là nam sủng chiếm đa số.
Vậy...gã có hay không đối với Tả Thiệu Khanh có tình ý nên mới mời mình?
Nếu như trước kia, Tả Thiệu Yến cũng không cảm thấy Tam đệ của mình có thể vào mắt quý nhân, nhưng là từ khi vào kinh, gã ta cũng dần dần phát hiện thứ đệ này có vẻ bề ngoài không người nào có thể sánh bằng.
Tuổi như vậy, vẻ bề ngoài như vậy, muốn nói Giang Triệt sẽ vừa ý y tuyệt đối không kì quái.
Tả Thiệu Yến trong lòng nhanh chóng tính toán, Giang Triệt mặc dù chỉ là Lại Bộ Thị Lang, nhưng là Lại Bộ Thượng Thư tuổi đã già, bây giờ toàn bộ Lại bộ hầu như đều nằm trong lòng bàn tay khống chế của Giang Triệt.
Lại Bộ lại chấp chưởng bổ nhiệm miễn nhiệm và thăng chức của toàn bộ quan lại Đại Ương, không hề nghi ngờ là đối tượng tất cả học sinh mới tiến vào muốn nịnh bợ nhất.
Phải biết rằng cho dù đậu tiến sĩ, đi một huyện nghèo đến nổi chim không thèm ị cùng với đi một huyện sung túc dân sinh giàu có và phong phú chênh lệch là vô cùng lớn.
Tả Thiệu Yến tâm tư nặng nề, trên mặt lại không lộ ra, chỉ là đáp: “Gia đệ cả ngày ôn bài không phân biệt sớm tối, đang nỗ lực học tập."
Giang Triệt bưng chén rượu nhấp một miếng, khóe miệng mang theo bộ dáng tươicười khó hiểu: “Thật sao? Này liền kì quái, trước đó vài ngày nghe nói lệnh đệ đi quân doanh ở ngoại ô kinh thành, vậy không phải là có người nhìn nhầm rồi?"
“Quân doanh? Này nhất định là không thể nào, Tam đệ là thư sinh, đi quân doanhlàm gì?" Tả Thiệu Yến không chút nghĩ ngợi phản bác.
“Đúng vậy, đi làm cái gì?" Giang Triệt sờ lên cằm, nhỏ giọng thầm nói: “Phải biết rằng trong quân doanh kia tất cả đều là binh mã của phủ Trấn quốc công, Giang mỗ còn cho rằng hai nhà quan hệ thân thiết, mới có thể ra vào tự nhiên."
Lông mày Tả Thiệu Yến hơi chau lại, đem những lời này suy nghĩ tìm tòi mấy lần, càng nghĩ càng kinh hãi.
Nếu như không phải ngồi đối diện là Giang Triệt, gã ta nhất định sẽ không đem Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh liên hệ cùng một chỗ, nhưng đối diện là có một người thật sự thích nam phong làm ví dụ, gã ta không thể không nghĩ tới phương diện này.
“Giang đại nhân, ngài nếu biết tin tức gì không ngại nói thẳng, việc liên quan đến danh dự của gia đệ, học sinh không dám nói bừa."
“Ha ha…không cần khẩn trương, Giang mỗ cũng không có ý nghĩ phá hủy danh dựlệnh đệ, chỉ là hiếu kì mà thôi, Giang mỗ và Lục công gia thế nhưng là bạn tốt."
Tả Thiệu Yến nghe vậy ngẩng đầu nhìn gã, không biết lời này của gã là muốn truyền đạt ý gì, là muốn nói hai người họ là bạn tốt, cho nên Lục công gia cũng có sở thích đồng tính?
“Giang đại nhân hình như rất quan tâm gia đệ?" Tả Thiệu Yến thăm dò hỏi một câu.
Giang Triệt uống cạn chén rượu, trên mặt say mê trả lời: “Cây đào tơ xinh tươi, hoanhiều rậm, lệnh đệ xinh đẹp động lòng người, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy,Giang mỗ tất nhiên là có vài phần xem trọng y."
Thấy trong mắt Giang Triệt cuồng nhiệt rõ ràng, Tả Thiệu Yến có chút không được tự nhiên.
“Giang đại nhân quá khen, gia đệ chẳng qua là tài văn chương xuất chúng một chút mà thôi, chưa tới mức tuổi trẻ tài cao." Tả Thiệu Yến hơi cúi đầu, buổi nói chuyện này gã ta cơ bản có thể xác định Giang Triệt là hướng về phía Tả Thiệu Khanh mà đến.
Nếu không có mảnh vụn Lục công gia, gã ta ngược lại là không ngại dùng Tả Thiệu Khanh để đậu vào thuyền Giang Triệt, chỉ là...nếu thật như gã nghĩ, Tả Thiệu Khanh là người Lục công gia vừa ý, vậy gã ta muốn động cũng không động được.
Giang Triệt hạ xuống thân phận cao quý hiếm có mà rót cho Tả Thiệu Yến một chénrượu, ngôn ngữ thân thiết nói: “Nói đến đợi đại tiểu thư Tả gia gả vào phủ Trấn quốccông, Giang mỗ còn phải gọi một tiếng chị dâu, đến lúc đó chúng ta cũng tính làthân thích."
Tả Thiệu Yến nắm chặt tay, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, rượu nóng rát trượt vào thực quản, đốt đấy lòng, làm cho suy nghĩ của gã ta cũng rõ ràng một chút.
Đúng vậy, Tả Thiệu Khanh trèo lên Lục Tranh đối với gã ta mà nói không có chỗ nàotốt, hơn nữa quan hệ như vậy cũng không thể quang minh chính đại công khai cũng duy trì không được bao lâu, nhưng nếu có thể đem Tả Thục Tuệ gả vào phủ Trấn quốc công, vậy hoàn toàn không giống với lúc trước.
Một bên là mối quan hệ thông gia dài lâu, một bên là mối quan hệ bẩn thỉu không thể để người ngoài biết, cái gì nặng cái gì nhẹ vừa xem liền hiểu.
Giang Triệt nhìn hai bàn tay gã ta run nhè nhẹ, khóe miệng dần dần hiện lên ý cười.
“Giang đại nhân, ngài cảm thấy gia muội còn có hy vọng gả vào phủ Trấn quốc công sao?" Tuy lúc mới bắt đầu Lục Tranh vừa ý cũng không phải Tả Thục Tuệ, quan hệthông gia hai nhà chỉ sợ là chuyện cười mà thôi.
“Việc là do người, chỉ xem Tả huynh quyết định như thế nào."
Tả Thiệu Yến cũng không phải người ngu xuẩn lỗ mãng, càng sẽ không dễ dàng để người nắm mũi dẫn đi: “Giang đại nhân vì sao phải giúp đỡ học sinh?"
“Muốn có thứ mình cần không phải sao?"
Tả Thiệu Yến nghe thấy đáp án này cũng không biểu hiện mừng rỡ, gã ta biết rõ tâm tư Giang Triệt, chỉ là gã thật sự phải hy sinh một thứ đệ đổi lấy quan hệ thông gia của Tả gia và phủ Trấn quốc công sao?
Quan trọng nhất là, nếu gã ta thật sự cùng Giang Triệt hợp tác, ngày khác Lục công gia biết rõ chân tướng sự việc, sẽ hay không bởi vì Tả Thiệu Khanh trách tội bọn họ?
Bối cảnh Giang gia không tầm thường, cùng phủ Trấn quốc công lại là giao tình mấy đời, Lục công gia sẽ không vì một nam nhân trả thù Giang gia, lại không nhất định buông tha người Tả gia.
“Việc này… để học sinh suy xét một chút." Tả Thiệu Yến cũng không đem lời nói nói quá đầy đủ, quyết định quan trọng như vậy cũng không thể dựa vào đầu óc nhất thờinóng lên liền quyết định.
“Đây là tự nhiên, Tả huynh trước an tâm ôn thi, việc này đợi tương lai lại bàn bạc."
Đợi Tả Thiệu Yến rời đi, Giang Triệt một mình ngồi ở trong nhã gian to như vậy,uống một ly lại một ly rượu ngon.
Gã ta đối với Tả Thiệu Khanh có chút nhớ thương, nhưng vẫn chưa tới tình trạng không thể không có, chỉ là nghĩ đến đây là người của Lục Tranh, liền vô cùng muốn đoạt được người.
Từ nhỏ gã đã biết, Giang gia vốn dĩ cùng phủ Trấn quốc công có bối cảnh tương tự, độ cao giống nhau, mấy thế hệ sau từ từ đi xuống, hai nhà chênh lệch lại càng lúc càng lớn.
Khoảng cách kém như vậy, khiến cho Giang Triệt không cam lòng.
Tác giả :
Sương Minh