Trọng Sinh Chi Nhân Ái
Chương 63: PN 1 – Kiếp trước (1)
Tần Mậu đồng ý lời mời làm việc của một tòa soạn báo ở Giang thị, trở lại Giang thị, đồng thời liên lạc với Đường nhị tỷ.
Đường nhị tỷ muốn cậu về sơn trang ở, Tần Mậu vừa mới nhậm chức, cậu nghĩ sơn trang ở quá xa, còn phải làm phiền tài xế của Đường gia mỗi ngày đưa đón, lại nói chờ đến khi ổn định rồi sẽ dọn về.
Cậu nói như vậy, Đường nhị tỷ chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn luôn gọi cậu về một chuyến.
Một tháng trôi qua, Tần Mậu ở Đường gia đến năm ngày một tuần.
Hôm đó, Đường nhị tỷ cho Tần Mậu theo Đường Phẩm Hạ đến một bữa tiệc, nói là để cậu quen với cuộc sống ở Giang thị.
Ban đầu Tần Mậu muốn từ chối, nhưng ánh mắt lạnh buốt của Đường Phẩm Hạ khẽ liếc qua, cậu vội vàng nói đồng ý.
Trên đường đi Đường Phẩm Hạ nói với cậu, là bữa tiệc kêu gọi đầu tư của chính phủ tổ chức, kêu gọi vào ban ngày đã kết thúc, buổi tối chỉ là mượn dịp để các quan to chức lớn của Giang thị tụ tập mà thôi.
Tần Mậu “À" một tiếng, hiểu ý của y, Đường Phẩm Hạ đang nói cho cậu biết, tóm lại lát nữa chỉ cần ăn ngon là được, những cái khác không cần phải để ý.
Trong lúc Đường Phẩm Hạ đi đỗ xe, Tần Mậu đứng chờ y ở cửa chính.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một người hầu chạy tới, nói với cậu: “Tần tiên sinh, mời đi bên này."
Tần Mậu có chút mù mờ.
Người hầu nở một nụ cười: “Nhị thiếu đang đợi anh."
Tần Mậu suy nghĩ một chút, trước đây khi cậu còn ở Đường gia, trong sơn trang đều gọi cậu là đại thiếu, gọi Đường Phẩm Hạ là nhị thiếu hoặc là tiểu thiếu gia.
Có lẽ Đường Phẩm Hạ đỗ xe xong, trực tiếp theo một người hầu khác vào trong rồi.
Cậu cười nói cảm ơn với người hầu, đi theo sau cậu ta.
Kết quả sau khi đi vào đại sảnh, người mà người hầu dẫn cậu đi gặp, lại là mấy người cậu chưa bao giờ gặp mặt.
Người đứng ở giữa, là một người đàn ông anh tuấn cao gầy, hắn đang khẽ mỉm cười, lắng nghe một người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
Thấy người hầu dẫn người đến, người đàn ông giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên yên lặng.
Người hầu cung kính nói: “Nhị thiếu, Tần tiên sinh đã tới."
Người đàn ông cười bước lên trước, giơ tay về phía Tần Mậu: “Tần tiên sinh, rất vui được gặp."
Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn.
Người hầu vội vàng nói thầm bên tai cậu: “Tần tiên sinh, người này là Khương nhị thiếu, Khương Ngôn Mặc."
Tần Mậu bỗng hiểu ý, vội nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ các anh nhận lầm người."
Tất cả mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Tần Mậu lúng túng gãi đầu: “Quả thật tôi họ Tần, nhưng tôi không phải là người Khương nhị thiếu muốn tìm."
Vẻ mặt người hầu trắng bệch, run giọng hỏi: “Anh không phải là Tần tiên sinh tới từ Hải Thành?"
Tần Mậu không có lòng tốt mà lắc đầu.
Người hầu có lẽ là mới tới, biết mình nhận sai người, sợ đến run cả người.
Tay của người đàn ông vẫn giơ ra, nghe Tần Mậu và người hầu nói chuyện, hắn chậm rãi hạ tay xuống, ôn hòa cười nói: “Vậy Tần tiên sinh cứ tự nhiên."
Làm đối phương không vui, Tần Mậu ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng cậu cũng không phải là người bọn họ muốn gặp, đành phải cười xin lỗi nói: “… Ngại quá, làm phiền rồi."
Người đàn ông lại cười cười, tỏ ý không sao.
Lúc này Tần Mậu mới rời đi.
Cậu xoay người, đúng lúc nhìn thấy Đường Phẩm Hạ đang đi vào, vội vàng nghênh đón.
Đường Phẩm Hạ thấy cậu, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Anh đi đâu, tôi tìm anh khắp nơi ở cửa chính, cũng không thấy bóng dáng anh."
Tần Mậu sờ mũi một cái, vì chuyện vừa nãy, cậu đành phải qua loa lắc đầu: “Không có gì, có lẽ lúc nói chuyện ở đó nên mới vào đây."
Đường Phẩm Hạ nhìn cậu một cái, không nói gì tiếp, dẫn cậu vào trong.
Lúc đi qua đám người có Khương nhị thiếu gia kia, Tần Mậu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tìm hiểu của người đàn ông đó.
Cậu vội vàng cúi đầu, vội vã đi qua.
Mà ánh mắt của Khương Ngôn Mặc như có như không ở trên người Tần Mậu, mãi cho đến khi Tần Mậu biến mất ở trong đám khách khứa.
Người đứng bên cạnh hắn thấy vậy, thấp giọng giới thiệu: “Đó là người của Đường gia."
“Đường gia?" Khương Ngôn Mặc nghiền ngẫm nói ra hai chữ này.
“Đường gia bên bất động sản đó." Người bên cạnh cho rằng Khương Ngôn Mặc chưa từng nghe qua, lại bổ sung thêm.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc xuyên qua đám người, nhìn thấy người vừa nãy đang cầm đĩa đi về phía bàn ăn, hắn gật đầu, như không hứng thú mà nói: “Chuyện vừa nãy quên đi, cậu ấy cũng không thể cố tình qua đây."
“Đúng." Tất cả mọi người trả lời.
Khương Ngôn Mặc dừng vài giây, lại nhàn nhạt nói: “Đi điều tra một chút quan hệ của người vừa nãy với Đường gia."
Đường Phẩm Hạ nhìn thấy người quen, đi qua nói chuyện phiếm, Tần Mậu cũng không quan tâm y, tự cầm đĩa đi vi vu quanh khu thức ăn.
Đến khi ăn đủ, cậu thỏa mãn mà thở dài một tiếng, không muốn bỏ dĩa xuống.
Đang nghĩ xem đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở phía sau: “Cherry vận chuyển bằng máy bay từ Canada đến đây, nghe nói mùi vị không tệ."
Tần Mậu kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy người đàn ông lịch sử tao nhã, đang cười nhìn cậu.
Trong lúc Tần Mậu ngây người, Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, bỏ cherry trong đĩa vào đĩa của cậu.
Tần Mậu đỏ mặt, ấp úng nói: “… Cảm ơn."
Khóe môi Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch: “Tìm một chỗ ngồi một chút?"
Tần Mậu vừa muốn từ chối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hắn, cậu sợ run lên, lại khéo léo gật đầu.
Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đến một góc trong đại sảnh, cách đám khách khứa một khoảng xa xa, có vẻ khẽ yên tĩnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, cũng không có nói chuyện.
Tần Mậu thấy người đàn ông chậm rãi nhấp chút rượu đỏ, suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi, vừa nãy…"
“Không sao." Khương Ngôn Mặc không chờ cậu nói xong, lại ngắt lời cậu, giọng điệu ôn hòa.
Tần Mậu nhất thời không biết nên nói gì, ngồi ở đây với hắn, làm cậu cảm thấy hơi ngượng.
Khương Ngôn Mặc cũng rất thản nhiên tự đắc, lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong ly, xuyên qua ly thủy tinh, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh.
Tần tiên sinh đến từ Hải Thành lững thững đến muộn, sau khi bày tỏ ý xin lỗi xong, lại ngỏ ý sẽ ở lại Giang thị mấy ngày.
Khương Ngôn Mặc lại nói vậy có chuyện để ngày mai rồi nói.
Tần tiên sinh dường như cũng có ý này, hai người trò chuyện một lúc, Khương Ngôn Mặc lại cho người dẫn Tần tiên sinh đi nghỉ.
Tiễn Tần tiên sinh đi, Khương Ngôn Mặc chậm rãi quay lại bữa tiệc.
Dù sao cũng là tiệc của chính phủ, cha hắn giao cho hắn, phải tiếp đãi khách mời thật tốt, mặc dù hắn cảm thấy vô nghĩa, nhưng cũng không dám coi thường.
Hắn vừa đi vào đám người, lập tức bị người vây lại.
Quan to chức lớn đến làm quen với hắn không phải số ít, nhưng ánh mắt của hắn lại bị người con trai đứng trong khu thức ăn kia hấp dẫn.
Đối phương chọn đồ ăn không ngừng nghỉ, vội vàng ăn, cũng không phải là nuốt ngấu nghiến mà lại tinh tế, cái miệng nhỏ kia rất háu ăn, thỉnh thoảng nhìn nhìn xung quanh, xem có người chú ý đến mình hay không.
Khương Ngôn Mặc không khỏi nhớ đến con sóc nhỏ mà em tư của hắn nuôi, cũng giống như này. Lúc em tư đút đồ ăn, con sóc nhỏ kia gặm không ngừng, lại luôn đề phòng, dáng vẻ cảnh giác thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười.
Khương Ngôn Mặc cũng bật cười.
Hắn thấy thỉnh thoảng đối phương xoa bụng, lại nhìn thức ăn ở trên bàn rồi nhíu mày, chắc hẳn là cậu đã ăn no rồi, lại lễ phép nói xin lỗi với mọi người, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ, đi nói chuyện.
Đối phương thật sự giữ cảnh giác, hơn nữa hiểu lầm lúc trước cũng làm cậu áy náy, cậu chỉ do dự vài giây đã nhận lời đề nghị của hắn.
Hai người bây giờ ngồi ở đây, hắn có thể cảm nhận được đối phương không yên lòng.
Khóe môi Khương Ngôn Mặc không khỏi khẽ nhếch, lại nhấp chút rượu, cười nói: “Khương Ngôn Mặc."
Tần Mậu không hiểu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc mỉm cười: “Tên của cậu?"
“Hả? Ừm… Tần Mậu." Đối phương lúng ta lúng túng trả lời hắn.
Khương Ngôn Mặc suy tư một chuỗi dài con em thế gia trong đầu, xác định không có Tần Mậu bao giờ.
Hắn đưa ly rượu đỏ đến tay đối phương, cười cụng ly: “Tần tiên sinh, rất vui được làm quen."
Tửu lượng của Tần Mậu tạm được, lại là người khác chủ động mời rượu, cậu sảng khoái uống một ngụm.
Khương Ngôn Mặc quan sát, bất động thanh sắc nói chuyện với cậu: “Bữa tiệc lần này yêu cầu dẫn bạn theo cùng, vị Đường thiếu gia ban nãy, là bạn trai của Tần tiên sinh?"
Quả nhiên lúc trước nam nhân nhìn thấy cậu và Đường Phẩm Hạ.
Nhưng sự chú ý của Tần Mậu nhanh chóng chuyển sang một vấn đề khác ——
Bây giờ cậu mới chợt hiểu, thảo nào Đường nhị tỷ muốn cậu đi cùng Đường Phẩm Hạ đến đây…
Khương Ngôn Mặc thấy cậu trầm mặc không nói, thấp giọng nói: “Xin lỗi, người này là gì của Tần tiên sinh…"
Tần Mậu cười lắc đầu: “Không, không phải, Hạ Hạ là em trai tôi."
Khương Ngôn Mặc nhướng mày, đáp án này cũng làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Theo hắn biết, Đường gia chỉ có một người con trai.
“Hóa ra là thiếu gia của nhà họ Đường." Tuy trong lòng Khương Ngôn Mặc rất ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt lại chỉ cười không lộ chút cảm xúc.
Tần Mậu lắc tay: “Không…" Dường như cậu đang suy nghĩ nên giải thích như nào, dừng lại một chút, nói: “Tôi không phải là thiếu gia của nhà họ Đường…"
Cậu hơi nhíu mày, dường như đây là một chuyện rất khó có thể nói.
Khương Ngôn Mặc bị dáng vẻ của cậu chọc cười, tốt bụng giải vây cho cậu: “Cho dù cậu là ai, chúng tôi biết thì đều là bạn bè."
Tần Mậu kinh ngạc liếc hắn một cái, nhanh chóng gật đầu: “Ừm…"
Khương Ngôn Mặc nghĩ, cách cư xử của người này giống như được giáo dục tốt, nhưng tính cách lại có hơi chậm chạp lơ mơ, thật sự không giống với những cậu ấm khôn khéo trong giới.
Nhưng hắn cũng không nóng lòng muốn biết thân phận của đối phương, hắn đã cho người đi điều tra, dù sao cũng không bao lâu là hắn đã có thể biết được kết quả.
Nghĩ đến đây, Khương Ngôn Mặc lại giơ ly lên: “Chúc cậu chơi vui vẻ tối nay."
Tần Mậu nở nụ cười, cụng ly với hắn: “Cảm ơn, anh cũng vậy."
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc sâu thẳm, ánh đèn trong đại sảnh chiếu lên đôi mắt ấy, lại không thấy rõ biểu tình trong mắt hắn.
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết là Khương lão gia tử mở tiệc, mà hắn cũng coi như là chủ nhân.
Chỉ có chủ nhân quan tâm khách mời có chơi vui vẻ không, nào có khách mời nào lại chúc ngược lại chủ nhân?
Đối phương hiển nhiên cũng không nhận ra hắn, cho dù hắn tự báo danh, đối phương cũng còn không biết Khương nhị thiếu ở Giang thị có nghĩa là gì.
Khương Ngôn Mặc không khỏi cười rộ lên, uống hết ly rượu, đứng lên nói: “Xin thất lễ một chút."
Lúc hắn rời đi, không nhịn được nhìn đối phương thêm vài lần.
Tần Mậu đang cười, khẽ gật đầu với hắn, lễ phép đúng mực.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Đường Phẩm Hạ đến tìm Tần Mậu.
Hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe, không hẹn mà gặp Khương Ngôn Mặc với một người đàn ông khác đang nói chuyện.
Nương theo ánh đèn, Tần Mậu thấy người bên cạnh Khương Ngôn Mặc lại có mấy phần giống Đường Phẩm Hạ.
Khương Ngôn Mặc và người kia đứng rất gần, bầu không khí giữa bọn họ cũng quái dị, tràn ngập mờ ám như có như không.
Đường Phẩm Hạ thấy bọn họ, nhíu mày, kéo tay Tần Mậu: “Đừng quấy rầy người ta, chúng ta qua bên kia."
Cho đến khi lên xe, Đường Phẩm Hạ mới nói: “Suýt chút nữa thì chạm mặt."
Tần Mậu tò mò: “Em biết họ?"
Đường Phẩm Hạ không vui vẻ gật đầu.
Ngay cả cha Đường cũng phải nịnh bợ Khương Ngôn Mặc, năm trước có một lần, cha Đường đẩy Đường Phẩm Hạ đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, để hắn chiếu cố y.
Mà người còn lại…
Đường Phẩm Hạ bỗng khởi động xe, đen mặt, không nói nữa.
Tần Mậu nhìn y một chút, thuận miệng nói: “Người vừa nãy có hơi giống em."
“Không giống mới lạ." Đường Phẩm Hạ nói.
Tần Mậu sửng sốt nhìn y.
Đường Phẩm Hạ bình tĩnh, thở dài nói: “Không nói nữa, sau này anh sẽ biết."
Sau khi chuyện này qua, Tần Mậu ở tòa soạn coi như ổn định, cũng bắt đầu nhận một vài nhiệm vụ phỏng vấn đơn giản.
Ai ngờ ba ngày sau, cậu đang ở văn phòng, bỗng nhiên nhận được chín trăm chín mươi đóa hoa bách hợp.
Ban đầu Tần Mậu cũng không để ý, cho đến khi đối phương liên tục tặng hoa hết một tuần, Tần Mậu mới cảm thấy kì lạ.
Cậu lục bó hoa, lấy tấm thiệp bên trong ra xem, mặt ngoài chỉ có vài chữ “Tặng Tần Mậu."
Kí tên là Khương Ngôn Mặc.
Đồng nghiệp vốn đang đứng phía sau cậu, cũng đang cùng xem có đúng là tên biến thái nào không, nhưng sau khi nhìn thấy tên, cũng an tĩnh lại.
Mãi mới có người khâm phục lên tiếng: “Đúng là nhị thiếu…"
Vẻ mặt Tần Mậu mù mờ không biết gì.
Đường nhị tỷ muốn cậu về sơn trang ở, Tần Mậu vừa mới nhậm chức, cậu nghĩ sơn trang ở quá xa, còn phải làm phiền tài xế của Đường gia mỗi ngày đưa đón, lại nói chờ đến khi ổn định rồi sẽ dọn về.
Cậu nói như vậy, Đường nhị tỷ chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn luôn gọi cậu về một chuyến.
Một tháng trôi qua, Tần Mậu ở Đường gia đến năm ngày một tuần.
Hôm đó, Đường nhị tỷ cho Tần Mậu theo Đường Phẩm Hạ đến một bữa tiệc, nói là để cậu quen với cuộc sống ở Giang thị.
Ban đầu Tần Mậu muốn từ chối, nhưng ánh mắt lạnh buốt của Đường Phẩm Hạ khẽ liếc qua, cậu vội vàng nói đồng ý.
Trên đường đi Đường Phẩm Hạ nói với cậu, là bữa tiệc kêu gọi đầu tư của chính phủ tổ chức, kêu gọi vào ban ngày đã kết thúc, buổi tối chỉ là mượn dịp để các quan to chức lớn của Giang thị tụ tập mà thôi.
Tần Mậu “À" một tiếng, hiểu ý của y, Đường Phẩm Hạ đang nói cho cậu biết, tóm lại lát nữa chỉ cần ăn ngon là được, những cái khác không cần phải để ý.
Trong lúc Đường Phẩm Hạ đi đỗ xe, Tần Mậu đứng chờ y ở cửa chính.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một người hầu chạy tới, nói với cậu: “Tần tiên sinh, mời đi bên này."
Tần Mậu có chút mù mờ.
Người hầu nở một nụ cười: “Nhị thiếu đang đợi anh."
Tần Mậu suy nghĩ một chút, trước đây khi cậu còn ở Đường gia, trong sơn trang đều gọi cậu là đại thiếu, gọi Đường Phẩm Hạ là nhị thiếu hoặc là tiểu thiếu gia.
Có lẽ Đường Phẩm Hạ đỗ xe xong, trực tiếp theo một người hầu khác vào trong rồi.
Cậu cười nói cảm ơn với người hầu, đi theo sau cậu ta.
Kết quả sau khi đi vào đại sảnh, người mà người hầu dẫn cậu đi gặp, lại là mấy người cậu chưa bao giờ gặp mặt.
Người đứng ở giữa, là một người đàn ông anh tuấn cao gầy, hắn đang khẽ mỉm cười, lắng nghe một người đàn ông bên cạnh nói chuyện.
Thấy người hầu dẫn người đến, người đàn ông giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên yên lặng.
Người hầu cung kính nói: “Nhị thiếu, Tần tiên sinh đã tới."
Người đàn ông cười bước lên trước, giơ tay về phía Tần Mậu: “Tần tiên sinh, rất vui được gặp."
Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn.
Người hầu vội vàng nói thầm bên tai cậu: “Tần tiên sinh, người này là Khương nhị thiếu, Khương Ngôn Mặc."
Tần Mậu bỗng hiểu ý, vội nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ các anh nhận lầm người."
Tất cả mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Tần Mậu lúng túng gãi đầu: “Quả thật tôi họ Tần, nhưng tôi không phải là người Khương nhị thiếu muốn tìm."
Vẻ mặt người hầu trắng bệch, run giọng hỏi: “Anh không phải là Tần tiên sinh tới từ Hải Thành?"
Tần Mậu không có lòng tốt mà lắc đầu.
Người hầu có lẽ là mới tới, biết mình nhận sai người, sợ đến run cả người.
Tay của người đàn ông vẫn giơ ra, nghe Tần Mậu và người hầu nói chuyện, hắn chậm rãi hạ tay xuống, ôn hòa cười nói: “Vậy Tần tiên sinh cứ tự nhiên."
Làm đối phương không vui, Tần Mậu ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng cậu cũng không phải là người bọn họ muốn gặp, đành phải cười xin lỗi nói: “… Ngại quá, làm phiền rồi."
Người đàn ông lại cười cười, tỏ ý không sao.
Lúc này Tần Mậu mới rời đi.
Cậu xoay người, đúng lúc nhìn thấy Đường Phẩm Hạ đang đi vào, vội vàng nghênh đón.
Đường Phẩm Hạ thấy cậu, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Anh đi đâu, tôi tìm anh khắp nơi ở cửa chính, cũng không thấy bóng dáng anh."
Tần Mậu sờ mũi một cái, vì chuyện vừa nãy, cậu đành phải qua loa lắc đầu: “Không có gì, có lẽ lúc nói chuyện ở đó nên mới vào đây."
Đường Phẩm Hạ nhìn cậu một cái, không nói gì tiếp, dẫn cậu vào trong.
Lúc đi qua đám người có Khương nhị thiếu gia kia, Tần Mậu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tìm hiểu của người đàn ông đó.
Cậu vội vàng cúi đầu, vội vã đi qua.
Mà ánh mắt của Khương Ngôn Mặc như có như không ở trên người Tần Mậu, mãi cho đến khi Tần Mậu biến mất ở trong đám khách khứa.
Người đứng bên cạnh hắn thấy vậy, thấp giọng giới thiệu: “Đó là người của Đường gia."
“Đường gia?" Khương Ngôn Mặc nghiền ngẫm nói ra hai chữ này.
“Đường gia bên bất động sản đó." Người bên cạnh cho rằng Khương Ngôn Mặc chưa từng nghe qua, lại bổ sung thêm.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc xuyên qua đám người, nhìn thấy người vừa nãy đang cầm đĩa đi về phía bàn ăn, hắn gật đầu, như không hứng thú mà nói: “Chuyện vừa nãy quên đi, cậu ấy cũng không thể cố tình qua đây."
“Đúng." Tất cả mọi người trả lời.
Khương Ngôn Mặc dừng vài giây, lại nhàn nhạt nói: “Đi điều tra một chút quan hệ của người vừa nãy với Đường gia."
Đường Phẩm Hạ nhìn thấy người quen, đi qua nói chuyện phiếm, Tần Mậu cũng không quan tâm y, tự cầm đĩa đi vi vu quanh khu thức ăn.
Đến khi ăn đủ, cậu thỏa mãn mà thở dài một tiếng, không muốn bỏ dĩa xuống.
Đang nghĩ xem đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở phía sau: “Cherry vận chuyển bằng máy bay từ Canada đến đây, nghe nói mùi vị không tệ."
Tần Mậu kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy người đàn ông lịch sử tao nhã, đang cười nhìn cậu.
Trong lúc Tần Mậu ngây người, Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, bỏ cherry trong đĩa vào đĩa của cậu.
Tần Mậu đỏ mặt, ấp úng nói: “… Cảm ơn."
Khóe môi Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch: “Tìm một chỗ ngồi một chút?"
Tần Mậu vừa muốn từ chối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hắn, cậu sợ run lên, lại khéo léo gật đầu.
Khương Ngôn Mặc dẫn cậu đến một góc trong đại sảnh, cách đám khách khứa một khoảng xa xa, có vẻ khẽ yên tĩnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, cũng không có nói chuyện.
Tần Mậu thấy người đàn ông chậm rãi nhấp chút rượu đỏ, suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi, vừa nãy…"
“Không sao." Khương Ngôn Mặc không chờ cậu nói xong, lại ngắt lời cậu, giọng điệu ôn hòa.
Tần Mậu nhất thời không biết nên nói gì, ngồi ở đây với hắn, làm cậu cảm thấy hơi ngượng.
Khương Ngôn Mặc cũng rất thản nhiên tự đắc, lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong ly, xuyên qua ly thủy tinh, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh.
Tần tiên sinh đến từ Hải Thành lững thững đến muộn, sau khi bày tỏ ý xin lỗi xong, lại ngỏ ý sẽ ở lại Giang thị mấy ngày.
Khương Ngôn Mặc lại nói vậy có chuyện để ngày mai rồi nói.
Tần tiên sinh dường như cũng có ý này, hai người trò chuyện một lúc, Khương Ngôn Mặc lại cho người dẫn Tần tiên sinh đi nghỉ.
Tiễn Tần tiên sinh đi, Khương Ngôn Mặc chậm rãi quay lại bữa tiệc.
Dù sao cũng là tiệc của chính phủ, cha hắn giao cho hắn, phải tiếp đãi khách mời thật tốt, mặc dù hắn cảm thấy vô nghĩa, nhưng cũng không dám coi thường.
Hắn vừa đi vào đám người, lập tức bị người vây lại.
Quan to chức lớn đến làm quen với hắn không phải số ít, nhưng ánh mắt của hắn lại bị người con trai đứng trong khu thức ăn kia hấp dẫn.
Đối phương chọn đồ ăn không ngừng nghỉ, vội vàng ăn, cũng không phải là nuốt ngấu nghiến mà lại tinh tế, cái miệng nhỏ kia rất háu ăn, thỉnh thoảng nhìn nhìn xung quanh, xem có người chú ý đến mình hay không.
Khương Ngôn Mặc không khỏi nhớ đến con sóc nhỏ mà em tư của hắn nuôi, cũng giống như này. Lúc em tư đút đồ ăn, con sóc nhỏ kia gặm không ngừng, lại luôn đề phòng, dáng vẻ cảnh giác thật sự làm người ta cảm thấy buồn cười.
Khương Ngôn Mặc cũng bật cười.
Hắn thấy thỉnh thoảng đối phương xoa bụng, lại nhìn thức ăn ở trên bàn rồi nhíu mày, chắc hẳn là cậu đã ăn no rồi, lại lễ phép nói xin lỗi với mọi người, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ, đi nói chuyện.
Đối phương thật sự giữ cảnh giác, hơn nữa hiểu lầm lúc trước cũng làm cậu áy náy, cậu chỉ do dự vài giây đã nhận lời đề nghị của hắn.
Hai người bây giờ ngồi ở đây, hắn có thể cảm nhận được đối phương không yên lòng.
Khóe môi Khương Ngôn Mặc không khỏi khẽ nhếch, lại nhấp chút rượu, cười nói: “Khương Ngôn Mặc."
Tần Mậu không hiểu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc mỉm cười: “Tên của cậu?"
“Hả? Ừm… Tần Mậu." Đối phương lúng ta lúng túng trả lời hắn.
Khương Ngôn Mặc suy tư một chuỗi dài con em thế gia trong đầu, xác định không có Tần Mậu bao giờ.
Hắn đưa ly rượu đỏ đến tay đối phương, cười cụng ly: “Tần tiên sinh, rất vui được làm quen."
Tửu lượng của Tần Mậu tạm được, lại là người khác chủ động mời rượu, cậu sảng khoái uống một ngụm.
Khương Ngôn Mặc quan sát, bất động thanh sắc nói chuyện với cậu: “Bữa tiệc lần này yêu cầu dẫn bạn theo cùng, vị Đường thiếu gia ban nãy, là bạn trai của Tần tiên sinh?"
Quả nhiên lúc trước nam nhân nhìn thấy cậu và Đường Phẩm Hạ.
Nhưng sự chú ý của Tần Mậu nhanh chóng chuyển sang một vấn đề khác ——
Bây giờ cậu mới chợt hiểu, thảo nào Đường nhị tỷ muốn cậu đi cùng Đường Phẩm Hạ đến đây…
Khương Ngôn Mặc thấy cậu trầm mặc không nói, thấp giọng nói: “Xin lỗi, người này là gì của Tần tiên sinh…"
Tần Mậu cười lắc đầu: “Không, không phải, Hạ Hạ là em trai tôi."
Khương Ngôn Mặc nhướng mày, đáp án này cũng làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Theo hắn biết, Đường gia chỉ có một người con trai.
“Hóa ra là thiếu gia của nhà họ Đường." Tuy trong lòng Khương Ngôn Mặc rất ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt lại chỉ cười không lộ chút cảm xúc.
Tần Mậu lắc tay: “Không…" Dường như cậu đang suy nghĩ nên giải thích như nào, dừng lại một chút, nói: “Tôi không phải là thiếu gia của nhà họ Đường…"
Cậu hơi nhíu mày, dường như đây là một chuyện rất khó có thể nói.
Khương Ngôn Mặc bị dáng vẻ của cậu chọc cười, tốt bụng giải vây cho cậu: “Cho dù cậu là ai, chúng tôi biết thì đều là bạn bè."
Tần Mậu kinh ngạc liếc hắn một cái, nhanh chóng gật đầu: “Ừm…"
Khương Ngôn Mặc nghĩ, cách cư xử của người này giống như được giáo dục tốt, nhưng tính cách lại có hơi chậm chạp lơ mơ, thật sự không giống với những cậu ấm khôn khéo trong giới.
Nhưng hắn cũng không nóng lòng muốn biết thân phận của đối phương, hắn đã cho người đi điều tra, dù sao cũng không bao lâu là hắn đã có thể biết được kết quả.
Nghĩ đến đây, Khương Ngôn Mặc lại giơ ly lên: “Chúc cậu chơi vui vẻ tối nay."
Tần Mậu nở nụ cười, cụng ly với hắn: “Cảm ơn, anh cũng vậy."
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc sâu thẳm, ánh đèn trong đại sảnh chiếu lên đôi mắt ấy, lại không thấy rõ biểu tình trong mắt hắn.
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết là Khương lão gia tử mở tiệc, mà hắn cũng coi như là chủ nhân.
Chỉ có chủ nhân quan tâm khách mời có chơi vui vẻ không, nào có khách mời nào lại chúc ngược lại chủ nhân?
Đối phương hiển nhiên cũng không nhận ra hắn, cho dù hắn tự báo danh, đối phương cũng còn không biết Khương nhị thiếu ở Giang thị có nghĩa là gì.
Khương Ngôn Mặc không khỏi cười rộ lên, uống hết ly rượu, đứng lên nói: “Xin thất lễ một chút."
Lúc hắn rời đi, không nhịn được nhìn đối phương thêm vài lần.
Tần Mậu đang cười, khẽ gật đầu với hắn, lễ phép đúng mực.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Đường Phẩm Hạ đến tìm Tần Mậu.
Hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe, không hẹn mà gặp Khương Ngôn Mặc với một người đàn ông khác đang nói chuyện.
Nương theo ánh đèn, Tần Mậu thấy người bên cạnh Khương Ngôn Mặc lại có mấy phần giống Đường Phẩm Hạ.
Khương Ngôn Mặc và người kia đứng rất gần, bầu không khí giữa bọn họ cũng quái dị, tràn ngập mờ ám như có như không.
Đường Phẩm Hạ thấy bọn họ, nhíu mày, kéo tay Tần Mậu: “Đừng quấy rầy người ta, chúng ta qua bên kia."
Cho đến khi lên xe, Đường Phẩm Hạ mới nói: “Suýt chút nữa thì chạm mặt."
Tần Mậu tò mò: “Em biết họ?"
Đường Phẩm Hạ không vui vẻ gật đầu.
Ngay cả cha Đường cũng phải nịnh bợ Khương Ngôn Mặc, năm trước có một lần, cha Đường đẩy Đường Phẩm Hạ đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, để hắn chiếu cố y.
Mà người còn lại…
Đường Phẩm Hạ bỗng khởi động xe, đen mặt, không nói nữa.
Tần Mậu nhìn y một chút, thuận miệng nói: “Người vừa nãy có hơi giống em."
“Không giống mới lạ." Đường Phẩm Hạ nói.
Tần Mậu sửng sốt nhìn y.
Đường Phẩm Hạ bình tĩnh, thở dài nói: “Không nói nữa, sau này anh sẽ biết."
Sau khi chuyện này qua, Tần Mậu ở tòa soạn coi như ổn định, cũng bắt đầu nhận một vài nhiệm vụ phỏng vấn đơn giản.
Ai ngờ ba ngày sau, cậu đang ở văn phòng, bỗng nhiên nhận được chín trăm chín mươi đóa hoa bách hợp.
Ban đầu Tần Mậu cũng không để ý, cho đến khi đối phương liên tục tặng hoa hết một tuần, Tần Mậu mới cảm thấy kì lạ.
Cậu lục bó hoa, lấy tấm thiệp bên trong ra xem, mặt ngoài chỉ có vài chữ “Tặng Tần Mậu."
Kí tên là Khương Ngôn Mặc.
Đồng nghiệp vốn đang đứng phía sau cậu, cũng đang cùng xem có đúng là tên biến thái nào không, nhưng sau khi nhìn thấy tên, cũng an tĩnh lại.
Mãi mới có người khâm phục lên tiếng: “Đúng là nhị thiếu…"
Vẻ mặt Tần Mậu mù mờ không biết gì.
Tác giả :
Mộc Thái