Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 29: Mẫu tử chốn thâm cung
“Hoa hồng là cấm dược trong cung, sao ngươi lại ban thứ này cho hoàng hậu?" Thái Hậu sau khi phục hồi tinh thần liền hỏi Hưng Võ đế.
“Mẫu hậu cũng biết hoa này có thể dưỡng nhan." Hưng Võ đế nói.
Thái Hậu nói: “Quy củ trong cung, chỉ vì một câu ‘dưỡng nhan’ của ngươi liền phá hỏng?"
Hưng Võ đế nhìn Thái Hậu, “Mẫu hậu, hoàng hậu là chủ hậu cung, người đối xử với nàng như ban nãy cũng là theo quy củ? Nàng là hoàng hậu của trẫm, là mẫu nghi thiên hạ, mẫu hậu muốn khiến trẫm xấu hổ sao?"
Thái Hậu rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy nhìn Hưng Võ đế cười lạnh, “Hóa ra là ai gia ngay cả con dâu mình cũng không thể dạy!"
“Hoàng hậu có sai, tự trẫm sẽ quở trách, có lien quan gì đến mẫu hậu đâu?" Hưng Võ đế cũng nhìn Thái Hậu cười lạnh.
“Ngươi!" Thái Hậu mặt đỏ lên, chỉ vào Hưng Võ đế nói không ra lời.
“Còn các ngươi!" Hưng Võ đế nhìn các phi tử trong điện, “Hoàng hậu quỳ, các ngươi lại đứng, đây là quy củ gì?!"
Tất cả phi tần sợ tới mức đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Về hết cho trẫm!" Hưng Võ đế tức giận nói: “Tất cả quỳ một đêm!"
Chúng tần phi câm như hến, lui hết ra ngoài. Hưng Võ đế đối với các nàng chưa từng dịu dàng, nhưng tức giận như vậy cũng chưa từng.
Hưng Võ đế lại nhìn Liễu phi quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt hòa hoãn một chút, nói: “Thân thể nàng không tốt, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi đi. Nàng và hoàng hậu tỷ muội tình thâm, trẫm rất vui."
“Thần… thần thiếp tuân chỉ!" Liễu phi run giọng nói: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ." Ả hiện tại không rõ Hưng Võ đế nghĩ gì, là vì ngài đối với hoàng hậu rất tin tưởng, hay là Hưng Võ đế đã biết chuyện mình hãm hại hoàng hậu, trong lòng kinh hãi, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Hưng Võ đế.
“Long Huyền." Hưng Võ đế lại nói với Long Huyền: “Sau khi đưa mẫu phi ngươi trở về, hãy đến chỗ hoàng hậu quỳ đi! Một là mẫu hậu, một là mẫu phi, ngươi không thể phân biệt rõ ràng sao? Chữ hiếu cũng không phân rõ đối tượng?"
Long Huyền quỳ nói: “Nhi thần biết tội."
Hưng Võ đế nhớ đến hành động ban nãy của Long Huyền, ngài nghĩ Long Huyền có lẽ cũng biết chân tướng, trực tiếp đạp ngã Long Huyền, “Cút đi cho trẫm!"
“Bệ hạ!" Thái Hậu kêu to, “Ngươi làm vậy để ai gia xem?!"
Hưng Võ đế xoay người nhìn mẹ đẻ, “Trẫm là chủ thiên hạ này, mà mẫu hậu…" Hưng Võ đế lạnh nhạt nói: “Trẫm không bao giờ quên mẫu hậu mang họ kép Đoan Mộc đâu." (họ kép, tức là họ 2 chữ, dạng như Âu Dương, Hạ Lan, Trưởng Tôn…)
Đoan Mộc, trăm năm thế gia, từ khi Trấn Quốc hầu bị tru sát, con cháu còn sót lại của gia tộc cũng chỉ có Thái Hậu nương nương trong điện Duyên Niên. Thái Hậu hung hăng cắn môi, cơ hồ bật máu, đây là con đẻ của Đoan Mộc Uyển này, hao tổn tâm cơ để nó trở thành Hoàng đế, nhưng bản thân lại đổi lấy kết cục này.
“Mẫu hậu nghỉ ngơi đi ạ." Hưng Võ đế nói xong, xoay người rời đi.
“Vì sao ngươi lại giữ La Duy bên cạnh?" Thái Hậu lại đột nhiên mở miệng hỏi.
“Duy nhi thiên tư trí tuệ, là một nhân tài." Hưng Võ đế nói: “Trẫm biết nó mai sau có thể phù tá thái tử."
“Người ở Thượng thư phòng không thể dạy dỗ nó sao? Phụ thân nó không dạy được nó sao? Sao lại làm phiền hoàng thượng thu nhận, giữ lại trong điện Trường Minh?" Thái Hậu cười lạnh, “Ai gia vừa nhìn khuôn mặt nó, hình như đã từng quen biết."
Hưng Võ đế mặt không chút thay đổi nói: “Duy nhi là người La gia, cũng là cháu đằng ngoại của trẫm, trẫm tự mình dạy nó, có gì không thể?"
“Các hoàng tử còn khó lòng thân cận ngươi." Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi còn có tâm lo lắng cho La Duy? Quyền thế của La gia trong triều còn nhỏ sao? Ngươi còn muốn cho bọn họ bao nhiêu sủng tín?!"
Hưng Võ đế cười lạnh lên tiếng, “Mẫu hậu nói phải, trẫm tất nhiên sẽ không để La gia trở thành nhà Đoan Mộc năm đó, điểm này mẫu hậu hãy yên tâm."
Thái Hậu nhìn Hưng Võ đế nghênh ngang bỏ đi, muốn khóc lại khóc không được, cuối cùng chỉ có thể cất tiếng cười to, đây là báo ứng của bà! Là báo ứng vì bà đã hại bao người trong hậu cung năm đó!
“Mẫu hậu cũng biết hoa này có thể dưỡng nhan." Hưng Võ đế nói.
Thái Hậu nói: “Quy củ trong cung, chỉ vì một câu ‘dưỡng nhan’ của ngươi liền phá hỏng?"
Hưng Võ đế nhìn Thái Hậu, “Mẫu hậu, hoàng hậu là chủ hậu cung, người đối xử với nàng như ban nãy cũng là theo quy củ? Nàng là hoàng hậu của trẫm, là mẫu nghi thiên hạ, mẫu hậu muốn khiến trẫm xấu hổ sao?"
Thái Hậu rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy nhìn Hưng Võ đế cười lạnh, “Hóa ra là ai gia ngay cả con dâu mình cũng không thể dạy!"
“Hoàng hậu có sai, tự trẫm sẽ quở trách, có lien quan gì đến mẫu hậu đâu?" Hưng Võ đế cũng nhìn Thái Hậu cười lạnh.
“Ngươi!" Thái Hậu mặt đỏ lên, chỉ vào Hưng Võ đế nói không ra lời.
“Còn các ngươi!" Hưng Võ đế nhìn các phi tử trong điện, “Hoàng hậu quỳ, các ngươi lại đứng, đây là quy củ gì?!"
Tất cả phi tần sợ tới mức đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Về hết cho trẫm!" Hưng Võ đế tức giận nói: “Tất cả quỳ một đêm!"
Chúng tần phi câm như hến, lui hết ra ngoài. Hưng Võ đế đối với các nàng chưa từng dịu dàng, nhưng tức giận như vậy cũng chưa từng.
Hưng Võ đế lại nhìn Liễu phi quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt hòa hoãn một chút, nói: “Thân thể nàng không tốt, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi đi. Nàng và hoàng hậu tỷ muội tình thâm, trẫm rất vui."
“Thần… thần thiếp tuân chỉ!" Liễu phi run giọng nói: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ." Ả hiện tại không rõ Hưng Võ đế nghĩ gì, là vì ngài đối với hoàng hậu rất tin tưởng, hay là Hưng Võ đế đã biết chuyện mình hãm hại hoàng hậu, trong lòng kinh hãi, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Hưng Võ đế.
“Long Huyền." Hưng Võ đế lại nói với Long Huyền: “Sau khi đưa mẫu phi ngươi trở về, hãy đến chỗ hoàng hậu quỳ đi! Một là mẫu hậu, một là mẫu phi, ngươi không thể phân biệt rõ ràng sao? Chữ hiếu cũng không phân rõ đối tượng?"
Long Huyền quỳ nói: “Nhi thần biết tội."
Hưng Võ đế nhớ đến hành động ban nãy của Long Huyền, ngài nghĩ Long Huyền có lẽ cũng biết chân tướng, trực tiếp đạp ngã Long Huyền, “Cút đi cho trẫm!"
“Bệ hạ!" Thái Hậu kêu to, “Ngươi làm vậy để ai gia xem?!"
Hưng Võ đế xoay người nhìn mẹ đẻ, “Trẫm là chủ thiên hạ này, mà mẫu hậu…" Hưng Võ đế lạnh nhạt nói: “Trẫm không bao giờ quên mẫu hậu mang họ kép Đoan Mộc đâu." (họ kép, tức là họ 2 chữ, dạng như Âu Dương, Hạ Lan, Trưởng Tôn…)
Đoan Mộc, trăm năm thế gia, từ khi Trấn Quốc hầu bị tru sát, con cháu còn sót lại của gia tộc cũng chỉ có Thái Hậu nương nương trong điện Duyên Niên. Thái Hậu hung hăng cắn môi, cơ hồ bật máu, đây là con đẻ của Đoan Mộc Uyển này, hao tổn tâm cơ để nó trở thành Hoàng đế, nhưng bản thân lại đổi lấy kết cục này.
“Mẫu hậu nghỉ ngơi đi ạ." Hưng Võ đế nói xong, xoay người rời đi.
“Vì sao ngươi lại giữ La Duy bên cạnh?" Thái Hậu lại đột nhiên mở miệng hỏi.
“Duy nhi thiên tư trí tuệ, là một nhân tài." Hưng Võ đế nói: “Trẫm biết nó mai sau có thể phù tá thái tử."
“Người ở Thượng thư phòng không thể dạy dỗ nó sao? Phụ thân nó không dạy được nó sao? Sao lại làm phiền hoàng thượng thu nhận, giữ lại trong điện Trường Minh?" Thái Hậu cười lạnh, “Ai gia vừa nhìn khuôn mặt nó, hình như đã từng quen biết."
Hưng Võ đế mặt không chút thay đổi nói: “Duy nhi là người La gia, cũng là cháu đằng ngoại của trẫm, trẫm tự mình dạy nó, có gì không thể?"
“Các hoàng tử còn khó lòng thân cận ngươi." Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi còn có tâm lo lắng cho La Duy? Quyền thế của La gia trong triều còn nhỏ sao? Ngươi còn muốn cho bọn họ bao nhiêu sủng tín?!"
Hưng Võ đế cười lạnh lên tiếng, “Mẫu hậu nói phải, trẫm tất nhiên sẽ không để La gia trở thành nhà Đoan Mộc năm đó, điểm này mẫu hậu hãy yên tâm."
Thái Hậu nhìn Hưng Võ đế nghênh ngang bỏ đi, muốn khóc lại khóc không được, cuối cùng chỉ có thể cất tiếng cười to, đây là báo ứng của bà! Là báo ứng vì bà đã hại bao người trong hậu cung năm đó!
Tác giả :
Mai Quả