Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 15: Vi phụ lo lắng
Nội gian đều bị áp giải xuống, phòng khách chỉ còn lại ba phụ tử La thị.
La Tắc vẻ mặt như trong mộng hỏi La Duy: “Tiểu Duy, mấy năm nay ngươi đều đóng kịch?"
La Duy chỉ cười mà không trả lời.
La Tri Thu nói: “Hiện tại sao lại quyết định không đóng kịch nữa?"
La Duy nói: “Qua trận đánh kia, con đột nhiên cảm giác mạng người rất khó lường. Nếu lần này con không thay đổi, như vậy những thứ con tìm được từ chỗ nhị điện hạ không phải đều uổng phí sao? Cho nên con nghĩ, chuyện cần làm thì phải làm thật nhanh."
La Tri Thu nói: “Vậy vì sao sau khi tỉnh lại ngươi không nói gì?"
La Duy mỉm cười nói: “Con cũng định nói, chỉ là nếu không phải phụ thân không có ở nhà, thì lại đến nhị ca không ở nhà, con không có cơ hội nói ra."
La Tắc khó hiểu nói: “Vì sao phải có cả ta và phụ thân ở nhà mới nói được?"
La Duy nói: “Phụ thân sẽ không theo đệ tới nhìn La Trung cho bồ câu ăn, một mình nhị ca ở nhà cũng không thể làm chủ những việc thế này."
La Tắc nói: “Ngươi muốn ta đi cùng ngươi làm cái gì? Mấy chuyện thế này, tự ngươi bắt La Trung lại không được sao?"
La Duy nói: “Thanh danh của đệ không tốt, nếu một mình đệ bắt La Trung, La Trung sẽ nói đệ cố ý hại lão, đệ sợ phụ thân và nhị ca khi ấy sẽ tin lão, không tin đệ."
La Tri Thu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cường bạo dân nữ bên đường cũng là giả vờ?"
“Kia chỉ là nhất thời hứng khởi, lúc ấy có nhị điện hạ và vài cận vệ đi cùng con." La Duy thuần túy nói bừa: “Con chỉ muốn cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hoang đường của mình. Con càng hoang đường, nhị điện hạ lại càng không cảnh giác con."
La Tắc ở một bên nghe đến nỗi đầu phát trướng, hắn là tướng quân, không quen mấy chuyện thế này, “Tiểu Duy, trong đầu ngươi đều là những thứ loạn thất bát nháo gì đó sao?"
La Duy chỉ cười với nhị ca, y không mong La Tắc có thể hiểu hết chính trị xấu xa. Kiếp trước tả tướng La Tri Thu thất bại ở chỗ, ông bồi dưỡng ra hai tướng quân không hiểu chính sự, chỉ biết quân sự, còn dưỡng ra một nghiệt tử bối tổ vong tông, không thể dưỡng ra một nhi tử có thể cùng ông đối mặt với những tranh đấu triều đình.
La Tri Thu hiện tại đã không thể đoán được La Duy trong tương lai sẽ như thế nào, trước kia ông tưởng bằng bản thân đường đường là Tả tướng, có thể bảo hộ đứa nhỏ này suốt đời, hiện tại Hưng Võ đế đã biết La Duy là con của ngài cùng La Tri Cẩm, ngài sẽ đối với La Duy như thế nào? Chỉ biết thiên uy khó dò, La Tri Thu không dám nghĩ sâu xa về vấn đề này thêm nữa. Lúc này La Tri Thu nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần bất an, nếu La Duy có thể giả ngây giả dại bên cạnh Long Huyền mấy năm, sau đó phản bội, một thiếu niên mười ba tuổi đã có tâm cơ như vậy, có thể nói thật đáng sợ, lại còn là nhi tử của đế vương. Một La Duy như vậy khi đã khởi động mạch nước ngầm hoàng gia, tuyệt đối sẽ không là một nhân vật bình ổn gió mưa.
La Duy lại không biết suy nghĩ trong lòng La Tri Thu lúc này, y nói với La Tri Thu: “Phụ thân, người hãy mau chóng nghĩ cách giúp con thoát khỏi thân phận thư đồng của hoàng tử này đi."
“Biết rồi." La Tri Thu nói: “Ngươi không nói ta cũng sẽ không để ngươi ở bên cạnh nhị điện hạ nữa. Chẳng qua Duy nhi, ngươi ở Thượng thư phòng vài năm mà không học được thứ gì sao?"
La Duy nói: “Học được một chút ạ, các sư phụ ở thư phòng đều là những đại nho đương thời, con thụ giáo được không ít."
La Tri Thu đứng lên, nói với La Duy: “Chúng ta sang thư phòng nói chuyện đi" Lại nói với La Tắc: “Ngươi đi trấn an mẫu thân của ngươi đi, nói cho nàng trong phủ xảy ra chuyện, để nàng đừng nóng lòng."
Nếu không phải hiện tại La Duy mang bộ dáng gió thổi liền bay, La Tắc thật sự rất muốn đánh đệ đệ này một trận, y lừa ca ca thảm như vậy, đệ đệ thế này không nên đánh hay sao? La Tắc hung hăng cốc đầu La Duy, cũng không để ý tới khuôn mặt khổ sở của La Duy, đi gặp mẫu thân Phó Hoa.
La Tắc vẻ mặt như trong mộng hỏi La Duy: “Tiểu Duy, mấy năm nay ngươi đều đóng kịch?"
La Duy chỉ cười mà không trả lời.
La Tri Thu nói: “Hiện tại sao lại quyết định không đóng kịch nữa?"
La Duy nói: “Qua trận đánh kia, con đột nhiên cảm giác mạng người rất khó lường. Nếu lần này con không thay đổi, như vậy những thứ con tìm được từ chỗ nhị điện hạ không phải đều uổng phí sao? Cho nên con nghĩ, chuyện cần làm thì phải làm thật nhanh."
La Tri Thu nói: “Vậy vì sao sau khi tỉnh lại ngươi không nói gì?"
La Duy mỉm cười nói: “Con cũng định nói, chỉ là nếu không phải phụ thân không có ở nhà, thì lại đến nhị ca không ở nhà, con không có cơ hội nói ra."
La Tắc khó hiểu nói: “Vì sao phải có cả ta và phụ thân ở nhà mới nói được?"
La Duy nói: “Phụ thân sẽ không theo đệ tới nhìn La Trung cho bồ câu ăn, một mình nhị ca ở nhà cũng không thể làm chủ những việc thế này."
La Tắc nói: “Ngươi muốn ta đi cùng ngươi làm cái gì? Mấy chuyện thế này, tự ngươi bắt La Trung lại không được sao?"
La Duy nói: “Thanh danh của đệ không tốt, nếu một mình đệ bắt La Trung, La Trung sẽ nói đệ cố ý hại lão, đệ sợ phụ thân và nhị ca khi ấy sẽ tin lão, không tin đệ."
La Tri Thu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cường bạo dân nữ bên đường cũng là giả vờ?"
“Kia chỉ là nhất thời hứng khởi, lúc ấy có nhị điện hạ và vài cận vệ đi cùng con." La Duy thuần túy nói bừa: “Con chỉ muốn cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hoang đường của mình. Con càng hoang đường, nhị điện hạ lại càng không cảnh giác con."
La Tắc ở một bên nghe đến nỗi đầu phát trướng, hắn là tướng quân, không quen mấy chuyện thế này, “Tiểu Duy, trong đầu ngươi đều là những thứ loạn thất bát nháo gì đó sao?"
La Duy chỉ cười với nhị ca, y không mong La Tắc có thể hiểu hết chính trị xấu xa. Kiếp trước tả tướng La Tri Thu thất bại ở chỗ, ông bồi dưỡng ra hai tướng quân không hiểu chính sự, chỉ biết quân sự, còn dưỡng ra một nghiệt tử bối tổ vong tông, không thể dưỡng ra một nhi tử có thể cùng ông đối mặt với những tranh đấu triều đình.
La Tri Thu hiện tại đã không thể đoán được La Duy trong tương lai sẽ như thế nào, trước kia ông tưởng bằng bản thân đường đường là Tả tướng, có thể bảo hộ đứa nhỏ này suốt đời, hiện tại Hưng Võ đế đã biết La Duy là con của ngài cùng La Tri Cẩm, ngài sẽ đối với La Duy như thế nào? Chỉ biết thiên uy khó dò, La Tri Thu không dám nghĩ sâu xa về vấn đề này thêm nữa. Lúc này La Tri Thu nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần bất an, nếu La Duy có thể giả ngây giả dại bên cạnh Long Huyền mấy năm, sau đó phản bội, một thiếu niên mười ba tuổi đã có tâm cơ như vậy, có thể nói thật đáng sợ, lại còn là nhi tử của đế vương. Một La Duy như vậy khi đã khởi động mạch nước ngầm hoàng gia, tuyệt đối sẽ không là một nhân vật bình ổn gió mưa.
La Duy lại không biết suy nghĩ trong lòng La Tri Thu lúc này, y nói với La Tri Thu: “Phụ thân, người hãy mau chóng nghĩ cách giúp con thoát khỏi thân phận thư đồng của hoàng tử này đi."
“Biết rồi." La Tri Thu nói: “Ngươi không nói ta cũng sẽ không để ngươi ở bên cạnh nhị điện hạ nữa. Chẳng qua Duy nhi, ngươi ở Thượng thư phòng vài năm mà không học được thứ gì sao?"
La Duy nói: “Học được một chút ạ, các sư phụ ở thư phòng đều là những đại nho đương thời, con thụ giáo được không ít."
La Tri Thu đứng lên, nói với La Duy: “Chúng ta sang thư phòng nói chuyện đi" Lại nói với La Tắc: “Ngươi đi trấn an mẫu thân của ngươi đi, nói cho nàng trong phủ xảy ra chuyện, để nàng đừng nóng lòng."
Nếu không phải hiện tại La Duy mang bộ dáng gió thổi liền bay, La Tắc thật sự rất muốn đánh đệ đệ này một trận, y lừa ca ca thảm như vậy, đệ đệ thế này không nên đánh hay sao? La Tắc hung hăng cốc đầu La Duy, cũng không để ý tới khuôn mặt khổ sở của La Duy, đi gặp mẫu thân Phó Hoa.
Tác giả :
Mai Quả