Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 120: Thăm hỏi Thái Tử
Mọi người trong Đông cung đã biết Hưng Võ đế tới, thái tử phi mang theo người ở Đông cung ra ngoài hậu giá.
La Duy xa xa trông thấy mọi người trong Đông cung đã muốn xuống kiệu, không ngờ Hưng Võ đế lại nói: “Ngươi cứ ngồi đi, ngươi nghĩ những người kia không trông thấy ngươi ngồi kiệu?"
La Duy đành phải ngồi bất động, rồi thử đoán xem, Hưng Võ đế ân sủng y đến vậy là vì mục đích gì, nhưng một chút đầu mối cũng không có, nên y chẳng thể nghĩ ra.
“Bệ hạ." Người trong Đông cung thấy Hưng Võ đế bước phía sau, đều quỳ rạp xuống đất.
“Bình thân." Hưng Võ đế nói, cũng không nhìn thái tử phi Chu thị quỳ gối trước mặt mình, chỉ quay đầu nhìn La Duy xuống kiệu, rồi nói: “Đi vào trong nói chuyện."
La Duy không để ý tới những ánh mắt tò mò nhìn y, vẻ mặt kính cẩn đi theo sau Hưng Võ đế, lặng lẽ nhìn những người này. Thê thiếp Thái Tử đều ánh mắt rưng rưng, thái tử phi Chu Thục Quân hai mắt sưng đỏ, xem ra đều đã khóc lớn một hồi. Các hoàng tử ngoại trừ Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ thì đều đến. Đằng sau chính là phụ thân La Tri Thu, cùng phụ thân của thái tử phi, Trung thư tỉnh thượng thư, Văn Uyên các Đại học sĩ Chu Trữ Văn. Ba vị thái phó của thái tử cũng ở đây, La Duy quan sát, phe cánh của thái tử căn bản đều ở đây.
“Đừng khóc nữa." Không biết tiếng khóc của thị thiếp nào lại rơi vào tai Hưng Võ đế, rốt cục khiến Hưng Võ đế không kiên nhẫn nổi, dừng bước lại: “Thái Tử đã đi vào hoàng tuyền sao? Các ngươi khóc cho nó nghe, hay là khóc cho trẫm nghe?!"
Lời Hưng Võ đế vừa nói ra, không ai dám đứng, quỳ xuống hết, đều nói mình có tội.
Hưng Võ đế thấy La Duy cũng quỳ gối trên mặt đất, lúc này mới hối hận, vừa rồi còn nói nặng lời, dọa đến cả La Duy. “Hãy bình than." Hưng Võ đế hòa hoãn.
La Duy có vẻ cố hết sức mới đứng dậy dược, Triệu Phúc rất hiểu chuyện tới giúp đỡ La Duy một phen.
Tẩm điện của Long Ngọc, trang trí không nhiều lắm, nhưng sách lại không ít, cứ như là một thư phòng.
“Phụ hoàng." Long Ngọc được nội thị thiếp thân đỡ, đã nửa ngồi dậy.
“Nằm xuống đi." Hưng Võ đế nhìn không ra hỉ nộ, giơ lên tay nói: “Thái y nói vết thương của ngươi đã không có gì đáng ngại, chỉ cần rất điều dưỡng cho tốt."
La Duy ở sau lưng Hưng Võ đế, liếc mắt nhìn Thái Tử Long Ngọc, sắc mặt vàng như nến, có lẽ không bị thương nặng như Tạ Ngữ, nhưng nhất định không thể không có gì đáng ngại như lời Hưng Võ đế.
Thái Tử nhìn La Duy cười cười, hiện tại toàn bộ Đại Chu đều biết, Hưng Võ đế ân sủng La Duy, hắn sao có thể không biết.
“Việc ngươi bị tập kích, trẫm sẽ điều tra rõ rang." Hưng Võ đế nhìn các hoàng tử phía sau, rồi nhìn Thái Tử nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, có trẫm ở đây, sẽ không ai dám đả thương ngươi."
Long Ngọc tạ ơn, nhưng lập tức lên tiếng: “Phụ hoàng, lần này phía nam lũ lụt không ngừng, chớp mắt lũ xuân lại tới, kính xin phụ hoàng nhanh chóng phái khâm sai đến đốc thúc. Chỉ tiếc nhi thần lần này không cách nào vì phụ hoàng mà lo nghĩ."
Hưng Võ đế nhớ tới lũ lụt phía nam, tâm càng phiền, hỏi Long Ngọc: “Trong lòng ngươi đã nghĩ tới chuyện đề cử ai chưa?"
Long Ngọc nói: “Trước khi phụ hoàng đến, nhị đệ đã nói qua với nhi thần, không bằng phụ hoàng hãy để nhị đệ đi, nhị đệ cũng đã giúp phụ hoàng nhiều lần."
Hưng Võ đế quay lại nhìn Long Huyền: “Long Huyền, ngươi nguyện tới phía nam?"
Long Huyền vội quỳ rạp xuống đất: “Nhi thần nguyện ý."
Lấy lui làm tiến? La Duy thoáng đoán ra Long Huyền đang muốn làm cái gì, định mở miệng ngăn cản, sao có thể cho Long Huyền có cơ hội Đông Sơn tái khởi? Long Huyền là loại người gặp nước sẽ biến thành rồng, sao Thái Tử có thể không biết được?
“Bệ hạ." Nhạc phụ Thái Tử là Chu đại học sĩ lên tiếng trước khi La Duy mở miệng: “Phía nam lúc này dân tị nạn khắp nơi, nhị điện hạ đi sợ là quá mức hiểm ác."
“Phụ hoàng." Long Huyền quỳ xuống nói: “Nhi thần thầm mong vì phụ hoàng phân ưu, không sợ hiểm ác."
“Nhị điện hạ." Chu đại học sĩ lên tiếng: “Nếu ngài đi, quan viên địa phương không thể bận tâm đến nhị điện hạ, bởi như vậy, vi thần lo lắng cho sự an nguy của nhị điện hạ."
Long Ngọc hiển nhiên thật không ngờ, đề nghị của mình lại bị chính nhạc phụ đại nhân phản đối, lập tức nhìn Long Huyền băn khoăn. Long Ngọc vừa muốn mở miệng, thái tử phi liền nhanh tay dâng Long Ngọc một chén nước trà.
La Duy lạnh lùng nhìn Chu Trữ Văn cùng Long Huyền ngươi tới ta đi, Chu Trữ Văn là ngôi sao sáng trên văn đàn Đại Chu, không phải cái gì chính nhân quân tử. Đời trước thấy Long Ngọc thế bại, liền gả con gái nhỏ đến bên Long Huyền, mang theo cả Chu thị gia tộc tới trận doanh của Long Huyền. Bây giờ là Long Huyền thế bại, người này có thể cứ làm một nhạc phụ tốt, trên đời này, có mấy ai đáng tin đây?
“Bàn sau đi." Cuối cùng Hưng Võ đế lên tiếng.
Long Huyền và Chu Trữ Văn lúc này mới ngậm miệng.
“Thái Tử nghỉ tạm đi, trẫm sẽ trở lại thăm ngươi." Hưng Võ đế sắc mặt lạnh như băng, đứng dậy định đi, thấy mọi người quỳ, lại nói: “Tả tướng và Duy nhi đi với trẫm."
La Duy hành lễ với Long Ngọc, đi đến sau lưng La Tri Thu, rồi theo Hưng Võ đế ra ngoài.
Hưng Võ đế đi hai bước, lại dừng lại nói với mọi người: “Thái Tử bị thương nặng, các ngươi cũng không nên quấy rầy lâu."
Mọi người cùng nhận chỉ, đều có tâm tư. Thái độ của Hưng Võ đế đối các hoàng tử, một mực khiến cho người ta khó hiểu. Ngươi nói ngài từ trước đến nay đối với các con lạnh nhạt, có đôi khi ngài cũng sẽ quan tâm, biết lạnh biết nóng. Có thể ngươi nghĩ vị quân vương là một người cha tốt, nhìn ngài đối với các con trưng ra bộ mặt lạnh băng, lời này cho dù trái lương tâm, cũng không thể nói ra.
Ra khỏi Đông cung, Hưng Võ đế nói: “Duy nhi, cô cô ngươi cũng lo lắng cho ngươi đấy, ngươi đi gặp cô cô ngươi đi, để trẫm nói chuyện với phụ than ngươi."
La Duy đáp tuân chỉ, rồi lại không muốn tới điện Phượng Nghi, y sợ Hưng Võ đế cho phép Long Huyền rời kinh.
La Tri Thu nắm tay La Duy, khẽ gật đầu với y, nói nhỏ: “Vi phụ hiểu rõ, ngươi cứ tới thăm Hoàng hậu nương nương, đừng lo lắng."
La Duy lúc này mới khom người đứng một bên, tiễn hai người rời đi.
“Công tử?" Tiểu thái giám đưa kiệu mềm đến trước mặt La Duy.
La Duy có chuyện trong lòng, tại điện Phượng Nghi chỉ nói vài lời nên nói với La Tri Ý, rồi ra vẻ mệt mỏi. La Tri Ý thấy La Duy hiện tại thật mảnh khảnh, cảm thấy sốt ruột, bảo Thượng Hỉ lấy dược liệu cho La Duy mang về, cũng không dám giữ La Duy thêm, dặn La Duy sau khi trở về phải dưỡng bệnh cho tốt.
La Duy biết La Tri Ý nhớ Long Ngọc, chỉ là không có Hưng Võ đế cho phép, nàng không thể tới Đông cung thăm con mình. La Duy kể sơ qua tình huống của Long Ngọc với La Tri Ý, cố tình muốn cho La Tri Ý khuyên Long Ngọc giữ khoảng cách với Long Huyền, nhưng lại nghĩ nói với La Tri Ý cũng vô ích, liền dứt khoát cái gì cũng không nói.
Chờ khi La Duy dỗ La Tri Ý xong, ra khỏi điện Phượng Nghi, sắc trời cũng đã gần hoàng hôn. Đang muốn lên kiệu trở lại điện Trường Minh, thì lại nghe tiểu thái giám khiêng kiệu nhắc, nhìn xuống dưới hành lang điện Phượng Nghi, Long Huyền đang đứng đó chờ y.
La Duy xa xa trông thấy mọi người trong Đông cung đã muốn xuống kiệu, không ngờ Hưng Võ đế lại nói: “Ngươi cứ ngồi đi, ngươi nghĩ những người kia không trông thấy ngươi ngồi kiệu?"
La Duy đành phải ngồi bất động, rồi thử đoán xem, Hưng Võ đế ân sủng y đến vậy là vì mục đích gì, nhưng một chút đầu mối cũng không có, nên y chẳng thể nghĩ ra.
“Bệ hạ." Người trong Đông cung thấy Hưng Võ đế bước phía sau, đều quỳ rạp xuống đất.
“Bình thân." Hưng Võ đế nói, cũng không nhìn thái tử phi Chu thị quỳ gối trước mặt mình, chỉ quay đầu nhìn La Duy xuống kiệu, rồi nói: “Đi vào trong nói chuyện."
La Duy không để ý tới những ánh mắt tò mò nhìn y, vẻ mặt kính cẩn đi theo sau Hưng Võ đế, lặng lẽ nhìn những người này. Thê thiếp Thái Tử đều ánh mắt rưng rưng, thái tử phi Chu Thục Quân hai mắt sưng đỏ, xem ra đều đã khóc lớn một hồi. Các hoàng tử ngoại trừ Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ thì đều đến. Đằng sau chính là phụ thân La Tri Thu, cùng phụ thân của thái tử phi, Trung thư tỉnh thượng thư, Văn Uyên các Đại học sĩ Chu Trữ Văn. Ba vị thái phó của thái tử cũng ở đây, La Duy quan sát, phe cánh của thái tử căn bản đều ở đây.
“Đừng khóc nữa." Không biết tiếng khóc của thị thiếp nào lại rơi vào tai Hưng Võ đế, rốt cục khiến Hưng Võ đế không kiên nhẫn nổi, dừng bước lại: “Thái Tử đã đi vào hoàng tuyền sao? Các ngươi khóc cho nó nghe, hay là khóc cho trẫm nghe?!"
Lời Hưng Võ đế vừa nói ra, không ai dám đứng, quỳ xuống hết, đều nói mình có tội.
Hưng Võ đế thấy La Duy cũng quỳ gối trên mặt đất, lúc này mới hối hận, vừa rồi còn nói nặng lời, dọa đến cả La Duy. “Hãy bình than." Hưng Võ đế hòa hoãn.
La Duy có vẻ cố hết sức mới đứng dậy dược, Triệu Phúc rất hiểu chuyện tới giúp đỡ La Duy một phen.
Tẩm điện của Long Ngọc, trang trí không nhiều lắm, nhưng sách lại không ít, cứ như là một thư phòng.
“Phụ hoàng." Long Ngọc được nội thị thiếp thân đỡ, đã nửa ngồi dậy.
“Nằm xuống đi." Hưng Võ đế nhìn không ra hỉ nộ, giơ lên tay nói: “Thái y nói vết thương của ngươi đã không có gì đáng ngại, chỉ cần rất điều dưỡng cho tốt."
La Duy ở sau lưng Hưng Võ đế, liếc mắt nhìn Thái Tử Long Ngọc, sắc mặt vàng như nến, có lẽ không bị thương nặng như Tạ Ngữ, nhưng nhất định không thể không có gì đáng ngại như lời Hưng Võ đế.
Thái Tử nhìn La Duy cười cười, hiện tại toàn bộ Đại Chu đều biết, Hưng Võ đế ân sủng La Duy, hắn sao có thể không biết.
“Việc ngươi bị tập kích, trẫm sẽ điều tra rõ rang." Hưng Võ đế nhìn các hoàng tử phía sau, rồi nhìn Thái Tử nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng, có trẫm ở đây, sẽ không ai dám đả thương ngươi."
Long Ngọc tạ ơn, nhưng lập tức lên tiếng: “Phụ hoàng, lần này phía nam lũ lụt không ngừng, chớp mắt lũ xuân lại tới, kính xin phụ hoàng nhanh chóng phái khâm sai đến đốc thúc. Chỉ tiếc nhi thần lần này không cách nào vì phụ hoàng mà lo nghĩ."
Hưng Võ đế nhớ tới lũ lụt phía nam, tâm càng phiền, hỏi Long Ngọc: “Trong lòng ngươi đã nghĩ tới chuyện đề cử ai chưa?"
Long Ngọc nói: “Trước khi phụ hoàng đến, nhị đệ đã nói qua với nhi thần, không bằng phụ hoàng hãy để nhị đệ đi, nhị đệ cũng đã giúp phụ hoàng nhiều lần."
Hưng Võ đế quay lại nhìn Long Huyền: “Long Huyền, ngươi nguyện tới phía nam?"
Long Huyền vội quỳ rạp xuống đất: “Nhi thần nguyện ý."
Lấy lui làm tiến? La Duy thoáng đoán ra Long Huyền đang muốn làm cái gì, định mở miệng ngăn cản, sao có thể cho Long Huyền có cơ hội Đông Sơn tái khởi? Long Huyền là loại người gặp nước sẽ biến thành rồng, sao Thái Tử có thể không biết được?
“Bệ hạ." Nhạc phụ Thái Tử là Chu đại học sĩ lên tiếng trước khi La Duy mở miệng: “Phía nam lúc này dân tị nạn khắp nơi, nhị điện hạ đi sợ là quá mức hiểm ác."
“Phụ hoàng." Long Huyền quỳ xuống nói: “Nhi thần thầm mong vì phụ hoàng phân ưu, không sợ hiểm ác."
“Nhị điện hạ." Chu đại học sĩ lên tiếng: “Nếu ngài đi, quan viên địa phương không thể bận tâm đến nhị điện hạ, bởi như vậy, vi thần lo lắng cho sự an nguy của nhị điện hạ."
Long Ngọc hiển nhiên thật không ngờ, đề nghị của mình lại bị chính nhạc phụ đại nhân phản đối, lập tức nhìn Long Huyền băn khoăn. Long Ngọc vừa muốn mở miệng, thái tử phi liền nhanh tay dâng Long Ngọc một chén nước trà.
La Duy lạnh lùng nhìn Chu Trữ Văn cùng Long Huyền ngươi tới ta đi, Chu Trữ Văn là ngôi sao sáng trên văn đàn Đại Chu, không phải cái gì chính nhân quân tử. Đời trước thấy Long Ngọc thế bại, liền gả con gái nhỏ đến bên Long Huyền, mang theo cả Chu thị gia tộc tới trận doanh của Long Huyền. Bây giờ là Long Huyền thế bại, người này có thể cứ làm một nhạc phụ tốt, trên đời này, có mấy ai đáng tin đây?
“Bàn sau đi." Cuối cùng Hưng Võ đế lên tiếng.
Long Huyền và Chu Trữ Văn lúc này mới ngậm miệng.
“Thái Tử nghỉ tạm đi, trẫm sẽ trở lại thăm ngươi." Hưng Võ đế sắc mặt lạnh như băng, đứng dậy định đi, thấy mọi người quỳ, lại nói: “Tả tướng và Duy nhi đi với trẫm."
La Duy hành lễ với Long Ngọc, đi đến sau lưng La Tri Thu, rồi theo Hưng Võ đế ra ngoài.
Hưng Võ đế đi hai bước, lại dừng lại nói với mọi người: “Thái Tử bị thương nặng, các ngươi cũng không nên quấy rầy lâu."
Mọi người cùng nhận chỉ, đều có tâm tư. Thái độ của Hưng Võ đế đối các hoàng tử, một mực khiến cho người ta khó hiểu. Ngươi nói ngài từ trước đến nay đối với các con lạnh nhạt, có đôi khi ngài cũng sẽ quan tâm, biết lạnh biết nóng. Có thể ngươi nghĩ vị quân vương là một người cha tốt, nhìn ngài đối với các con trưng ra bộ mặt lạnh băng, lời này cho dù trái lương tâm, cũng không thể nói ra.
Ra khỏi Đông cung, Hưng Võ đế nói: “Duy nhi, cô cô ngươi cũng lo lắng cho ngươi đấy, ngươi đi gặp cô cô ngươi đi, để trẫm nói chuyện với phụ than ngươi."
La Duy đáp tuân chỉ, rồi lại không muốn tới điện Phượng Nghi, y sợ Hưng Võ đế cho phép Long Huyền rời kinh.
La Tri Thu nắm tay La Duy, khẽ gật đầu với y, nói nhỏ: “Vi phụ hiểu rõ, ngươi cứ tới thăm Hoàng hậu nương nương, đừng lo lắng."
La Duy lúc này mới khom người đứng một bên, tiễn hai người rời đi.
“Công tử?" Tiểu thái giám đưa kiệu mềm đến trước mặt La Duy.
La Duy có chuyện trong lòng, tại điện Phượng Nghi chỉ nói vài lời nên nói với La Tri Ý, rồi ra vẻ mệt mỏi. La Tri Ý thấy La Duy hiện tại thật mảnh khảnh, cảm thấy sốt ruột, bảo Thượng Hỉ lấy dược liệu cho La Duy mang về, cũng không dám giữ La Duy thêm, dặn La Duy sau khi trở về phải dưỡng bệnh cho tốt.
La Duy biết La Tri Ý nhớ Long Ngọc, chỉ là không có Hưng Võ đế cho phép, nàng không thể tới Đông cung thăm con mình. La Duy kể sơ qua tình huống của Long Ngọc với La Tri Ý, cố tình muốn cho La Tri Ý khuyên Long Ngọc giữ khoảng cách với Long Huyền, nhưng lại nghĩ nói với La Tri Ý cũng vô ích, liền dứt khoát cái gì cũng không nói.
Chờ khi La Duy dỗ La Tri Ý xong, ra khỏi điện Phượng Nghi, sắc trời cũng đã gần hoàng hôn. Đang muốn lên kiệu trở lại điện Trường Minh, thì lại nghe tiểu thái giám khiêng kiệu nhắc, nhìn xuống dưới hành lang điện Phượng Nghi, Long Huyền đang đứng đó chờ y.
Tác giả :
Mai Quả