Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 34: Nước ôi hoà với quả linh nhi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Chấn Vũ tìm đến người của bộ nghiên cứu, đem bình chất lỏng màu xanh thẫm giao cho bọn họ, thuật lại một lần những chuyện Trương Tam nói, muốn bọn họ mau chóng cho ra kết quả.
Dịch Tiểu Lâu đưa tay hái được một quả linh nhi định bỏ vào miệng, liền bị Tưởng Chấn Vũ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, hắn có chút tức giận trách mắng: “Thứ này có thể tùy tiện ăn bậy sao hả?"
Dịch Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, vuốt cái ót bất mãn nói: “Có thể thay đổi thể chất ai? Dù sao cũng không có độc, thử một lần cũng không sao mà."
Tưởng Chấn Vũ hung hăng vỗ lưng Dịch Tiểu Lâu, sắc mặt âm trầm nói: “Đầu óc cậu bị úng nước à? Lời này cậu cũng tin, tên đó lừa được Trương Tam thành thật thì không nói đi, không ngờ cậu cũng bị lừa, nếu thực sự chỉ là quả làm thay đổi thể chất, đám áo trắng* Liên minh Trung Quốc kia thế nào lại không biết?"
*Áo trắng ở đây là áo blouse trắng của tiến sĩ trong phòng thí nghiệm đó
Dịch Tiểu Lâu cười gượng: “Dữ như vậy làm gì? Tôi nói giỡn thôi mà…"
Tưởng Chấn Vũ ôm ngực, không nháy mắt nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Lâu, cho đến khi ánh mắt y dao động, khóe miệng hạ xuống, cuối cùng đơn giản cam chịu hô: “Tôi chỉ định thử một lần… Tuy rằng ba ba nói kĩ thuật chiến đấu của tôi tốt lắm… Nhưng mà… Nhưng mà tôi muốn có dị năng… Tôi không muốn làm vướng chân cậu, tôi cũng muốn bảo vệ cho cậu…"
Tưởng Chấn Vũ thầm than một hơi, đem Dịch Tiểu Lâu ôm vào lòng, lấy tay gắt gao giữ chặt đầu y,"Cậu muốn làm cái gì? Cậu làm vướng chân tôi khi nào? cậu vẫn luôn ở bên bảo vệ tôi đó thôi…" Cậu còn sống, chính là sự bảo vệ lớn nhất của tôi rồi, tôi không cần cậu lợi hại, tôi chỉ muốn cậu có thể ở bên cạnh tôi, cười đến vô tâm vô phế, dương quang sáng lạn, an ủi sự bất an trong tôi là đủ rồi.
Dịch Tiểu Lâu tựa đầu gắt gao chôn trong lòng Tưởng Chấn Vũ, hai tay bắt lấy quần áo trước ngực hắn, khẽ gật gật đầu.
Dòng khí trong không gian chăn nuôi đột nhiên bất định, Béo béo ngốc bên trong cũng trở nên xao động, Tưởng Chấn Vũ nhíu mi, đẩy Dịch Tiểu Lâu ra, thả Béo béo, lo lắng hỏi: “Cục cưng, con làm sao vậy?"
Béo béo bình thường vẫn luôn nhàn nhã lại kích động đi tới đi lui tại chỗ, nhe răng trợn mắt, móng vuốt lộ ra, cái đuôi không kiên nhẫn vỗ lên mặt đất.
Dịch Tiểu Lâu thấy thế, muốn đưa tay trấn an, lại bị Béo béo né tránh, tứ chi Béo béo vững vàng bám lấy mặt đất, nhe răng, rống lên giận dữ với Dịch Tiểu Lâu, ánh mắt ánh lên một tia đỏ đậm.
Trong lòng Tưởng Chấn Vũ lộp bộp một tiếng, triệu hồi Béo béo, hơi dùng sức sờ lên cổ nó, sau đó ném vào lòng Dịch Tiểu Lâu,"Tiểu Lâu, bắt nó mang đi, đưa đến cho đám áo trắng kia kiểm tra đi." Linh thú cùng người khế ước định ra khế ước có một liên kết nhất định với nhau, nhưng cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm tình huống của linh thú được.
Dịch Tiểu Lâu gật đầu đồng ý, ngay lập tức ôm Béo béo chạy đi, đầu Béo béo buông xuống tựa vào khuỷu tay Dịch Tiểu Lâu khuỷu, cái đuôi hữu khí vô lực rũ xuống, tuy rằng ánh mắt còn chút đỏ đậm, nhịp thở so với bình thường cũng dồn dập hơn chút, nhưng cảm xúc đã xem như ổn định xuống.
Tưởng Chấn Vũ đi đến bên cây Linh nhi, hái hai quả đặt trong tay, niết vỡ, nước trái cây màu đỏ tươi theo khe hở chảy ra, để sát mũi ngửi ngửi, quả này có một mùi hương ngọt ngào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến con người, như vậy Béo béo vì sao lại đột nhiên kích động như vậy? Chẳng lẽ quả này chỉ ảnh hưởng đến linh thú mà thôi?
Tưởng Chấn Vũ rửa nước trái cây trên tay, hái thêm mấy quả linh nhi ở đây, quyết định mang về cho nhóm áo trắng tỉ mỉ nghiên cứu.
Trở lại thôn đem Linh nhi quả ném cho đám áo trắng kia xong, Tưởng Chấn Vũ liền vội vàng chạy tới gặp béo béo, khi thấy Béo béo, Béo béo đã gần bình thường lại, lúc này đang mệt mỏi ngồi xổm trong một góc sáng sủa, mông đưa về phía Dịch Tiểu Lâu, cái đuôi một vòng một vòng chuyển động, phe phẩy trên mặt đất, bất kể Dịch Tiểu Lâu dụ thế nào cũng không chịu xoay người lại.
Tưởng Chấn Vũ ngồi xổm xuống, lấy tay chỉ chỉ lên đầu nhỏ của Béo béo,"Cục cưng, dỗi cái gì? Đến cho cha ôm nào, ngoan."
Đầu Béo béo bị Tưởng Chấn Vũ nhoáng nâng lên một cái, có chút không kiên nhẫn dùng cái đuôi quét Tưởng Chấn Vũ, quay đầu nhẹ nhàng mà rống lên một tiếng.
Dịch Tiểu Lâu chụp tay Tưởng Chấn Vũ, sờ sờ đầu Béo béo, đau lòng nói: “Cục cưng, lại đây ba ba ôm một cái~"
Béo béo ủy khuất rống lên một tiếng, xoay người bổ nhào vào lòng Dịch Tiểu Lâu, đầu nhỏ ở trong lòng y không ngừng cọ cọ, cái đuôi quấn quít lấy cánh tay y, hôm nay quả thực nó bị chính mình dọa sợ rồi.
Dịch Tiểu Lâu chậm rãi vuốt thân thể Béo béo, trấn an nói: “Cục cưng~ không sao cả~ không sao cả~con như vậy là muốn cho chúng ta đau lòng phải không?"
Ô ô… Đừng nói nữa… Béo béo vươn một chân lên che mắt, chân khác để lên tay ba ba đang sừo đầu mình, mông cũng không an phận dụi dụi.
Tưởng Chấn Vũ một phát bắt lấy Béo béo, để nó nằm trong lòng mình, vươn một bàn tay đánh ‘bộp bộp’ lên mông nó, miệng còn nhắc: “Đừng có làm nũng~ lần này vẫn phải đánh con, cho con nhớ mãi." Đánh đến khi Béo béo rống rống kêu, tứ chi lung lay muốn với vào lòng Dịch Tiểu Lâu.
Dịch Tiểu Lâu xấu tính không cứu vớt Béo béo đang chịu khổ, mà nửa ngồi, ngón tay chỉ lên trán Béo béo, cười nói: “Cục cưng, lần này ba ba sẽ không giúp con nữa, người ta nói ‘con hư tại mẹ’ mà, không thể cứ chiều con mãi được."
Tưởng Chấn Vũ chú ý kiềm chế sức đánh, lại đánh bốp bốp vài cái,"Lần này không ai cứu con rồi, ngoan ngoãn bị đòn đi."
Ô ô… Béo béo che mắt, ghé vào lòng Tưởng Chấn Vũ ngoan ngoãn bị đánh, không có thú quyền màaaaaa.
Lúc áo trắng đẩy cửa bước vào, thấy được một cảnh rất quỷ dị, một con sư tử con dùng chân trước ôm mặt ngoan ngoãn bị đánh, Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu cười tủm tỉm nhìn, ngẫu nhiên cúi đầu đùa giỡn đôi câu, cứ như một đám biến thái tụ lại một chỗ trao đổi cảm giác tâm đắc khi ngược đãi thú cưng vậy, áo trắng nhất thời hỗn độn, vì thế, hiểu lầm liền được sinh ra như vậy.
Áo trắng vừa cố gắng thôi miên bản thân quên đi hình ảnh vừa rồi, vừa yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại, ở ngoài cửa gõ hai thật mạnh, làm bộ mình không thấy gì.
Tưởng Chấn Vũ đem Béo béo thu hồi vào không gian chăn nuôi, mở miệng bảo áo trắng vào, cũng không biết chuyện bản thân vừa đánh béo béo đã bị người ta biết hết.
Áo trắng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hai người đang mĩm cười hiền lành trong phòng,"Chúng tôi đã biết tác dụng của chất màu xanh thẩm trong bình rồi, chúng tôi biểu thị cho các cậu xem." Nói xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai người Tưởng Chấn Vũ đuổi theo, lúc đến phòng nghiên cứu, toàn bộ trong phòng trừ một ít đồ dùng nghiên cứu và nhóm áo trắng, còn có linh thú thuộc loại tính tình dịu ngoan.
Áo trắng dùng cái nhíp gắp một ống nghiệm lên, bên trong là một chất lỏng màu xanh thẳm, hắn đem ống nghiệm này đưa cho Tưởng Chấn Vũ, ý bảo hắn ngửi thử, Tưởng Chấn Vũ nghe theo, để sát vào ngửi một chút, ngửi được một mùi tanh hôi rất nhẹ, không cẩn thận cảm nhận sẽ không ngửi ra được.
Áo trắng hỏi: “Cậu có cảm giác gì?"
Tưởng Chấn Vũ lắc đầu, đáp: “Không gì cả."
Áo trắng gật đầu, cười nói: “Không cảm giác là tốt, cậu nhìn kỹ đây." Nói xong, đem ống nghiệm đưa tới trước mũi linh thú, mới đầu không có vấn đề gì, nhưng dần dần, linh thú kia bắt đầu trở nên kích động, chân trước vô thức bấu lên sàn, hộc hộc hộc hộc thở hổn hển, thân thể run nhè nhẹ.
Tưởng Chấn Vũ nghĩ nghĩ, lại lấy ống nghiệm kia ngửi ngửi, bỗng dưng cảm thấy mùi này có chút quen thuộc, do dự nói:"Đây là nước ôi?"
Áo trắng tán dương cười nói: “Đúng vậy, đây là nước từ một loại cây bị hư thối, có thể khiến linh thú xao động bất an, kỳ thật nó đối với thân thể con người cũng có ảnh hưởng, chỉ là cái mũi của con người không thính bằng linh thú, cho nên ảnh hưởng không lớn, bây giờ lại cho cậu xem tiếp."
Áo trắng lại gắp một ống nghiệm khác lên, giải thích nói: “Đây là ống chứa nước ôi khi nãy nhưng thêm quả linh nhi vào." Nói xong, đem ống nghiệm đó đến trước mũi linh thú còn lại, lúc này trong nháy mắt, linh thú liền bạo phát, nhảy dựng lên, miệng trầm thấp rống lên một tiếng, vừa cào vừa cắn lên lồng nhốt linh thú, nếu không phải bị cái lồng ngăn cản, chỉ sợ bây giờ đã sớm huyết nhục mơ hồ..
Như đã sớm biết kết quả, áo trắng phất tay bảo người khác đem hai linh thú này mang đi, chuyển sang nói với hai người Tưởng Chấn Vũ: “Nước của quả linh nhi hoà với loại nước ôi này không chỉ nâng cao khả năng kích động linh thú, còn khiến cho những con linh thú khác bị con này cắn cũng sẽ mất lý trí theo."
Nghe đến đó, trong lòng Tưởng Chấn Vũ lộp bộp một tiếng, hiện tượng này…hiện tượng này… Giống hệt như cách lây nhiễm của tang thi kiếp trước…
Tưởng Chấn Vũ tìm đến người của bộ nghiên cứu, đem bình chất lỏng màu xanh thẫm giao cho bọn họ, thuật lại một lần những chuyện Trương Tam nói, muốn bọn họ mau chóng cho ra kết quả.
Dịch Tiểu Lâu đưa tay hái được một quả linh nhi định bỏ vào miệng, liền bị Tưởng Chấn Vũ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, hắn có chút tức giận trách mắng: “Thứ này có thể tùy tiện ăn bậy sao hả?"
Dịch Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, vuốt cái ót bất mãn nói: “Có thể thay đổi thể chất ai? Dù sao cũng không có độc, thử một lần cũng không sao mà."
Tưởng Chấn Vũ hung hăng vỗ lưng Dịch Tiểu Lâu, sắc mặt âm trầm nói: “Đầu óc cậu bị úng nước à? Lời này cậu cũng tin, tên đó lừa được Trương Tam thành thật thì không nói đi, không ngờ cậu cũng bị lừa, nếu thực sự chỉ là quả làm thay đổi thể chất, đám áo trắng* Liên minh Trung Quốc kia thế nào lại không biết?"
*Áo trắng ở đây là áo blouse trắng của tiến sĩ trong phòng thí nghiệm đó
Dịch Tiểu Lâu cười gượng: “Dữ như vậy làm gì? Tôi nói giỡn thôi mà…"
Tưởng Chấn Vũ ôm ngực, không nháy mắt nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Lâu, cho đến khi ánh mắt y dao động, khóe miệng hạ xuống, cuối cùng đơn giản cam chịu hô: “Tôi chỉ định thử một lần… Tuy rằng ba ba nói kĩ thuật chiến đấu của tôi tốt lắm… Nhưng mà… Nhưng mà tôi muốn có dị năng… Tôi không muốn làm vướng chân cậu, tôi cũng muốn bảo vệ cho cậu…"
Tưởng Chấn Vũ thầm than một hơi, đem Dịch Tiểu Lâu ôm vào lòng, lấy tay gắt gao giữ chặt đầu y,"Cậu muốn làm cái gì? Cậu làm vướng chân tôi khi nào? cậu vẫn luôn ở bên bảo vệ tôi đó thôi…" Cậu còn sống, chính là sự bảo vệ lớn nhất của tôi rồi, tôi không cần cậu lợi hại, tôi chỉ muốn cậu có thể ở bên cạnh tôi, cười đến vô tâm vô phế, dương quang sáng lạn, an ủi sự bất an trong tôi là đủ rồi.
Dịch Tiểu Lâu tựa đầu gắt gao chôn trong lòng Tưởng Chấn Vũ, hai tay bắt lấy quần áo trước ngực hắn, khẽ gật gật đầu.
Dòng khí trong không gian chăn nuôi đột nhiên bất định, Béo béo ngốc bên trong cũng trở nên xao động, Tưởng Chấn Vũ nhíu mi, đẩy Dịch Tiểu Lâu ra, thả Béo béo, lo lắng hỏi: “Cục cưng, con làm sao vậy?"
Béo béo bình thường vẫn luôn nhàn nhã lại kích động đi tới đi lui tại chỗ, nhe răng trợn mắt, móng vuốt lộ ra, cái đuôi không kiên nhẫn vỗ lên mặt đất.
Dịch Tiểu Lâu thấy thế, muốn đưa tay trấn an, lại bị Béo béo né tránh, tứ chi Béo béo vững vàng bám lấy mặt đất, nhe răng, rống lên giận dữ với Dịch Tiểu Lâu, ánh mắt ánh lên một tia đỏ đậm.
Trong lòng Tưởng Chấn Vũ lộp bộp một tiếng, triệu hồi Béo béo, hơi dùng sức sờ lên cổ nó, sau đó ném vào lòng Dịch Tiểu Lâu,"Tiểu Lâu, bắt nó mang đi, đưa đến cho đám áo trắng kia kiểm tra đi." Linh thú cùng người khế ước định ra khế ước có một liên kết nhất định với nhau, nhưng cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm tình huống của linh thú được.
Dịch Tiểu Lâu gật đầu đồng ý, ngay lập tức ôm Béo béo chạy đi, đầu Béo béo buông xuống tựa vào khuỷu tay Dịch Tiểu Lâu khuỷu, cái đuôi hữu khí vô lực rũ xuống, tuy rằng ánh mắt còn chút đỏ đậm, nhịp thở so với bình thường cũng dồn dập hơn chút, nhưng cảm xúc đã xem như ổn định xuống.
Tưởng Chấn Vũ đi đến bên cây Linh nhi, hái hai quả đặt trong tay, niết vỡ, nước trái cây màu đỏ tươi theo khe hở chảy ra, để sát mũi ngửi ngửi, quả này có một mùi hương ngọt ngào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến con người, như vậy Béo béo vì sao lại đột nhiên kích động như vậy? Chẳng lẽ quả này chỉ ảnh hưởng đến linh thú mà thôi?
Tưởng Chấn Vũ rửa nước trái cây trên tay, hái thêm mấy quả linh nhi ở đây, quyết định mang về cho nhóm áo trắng tỉ mỉ nghiên cứu.
Trở lại thôn đem Linh nhi quả ném cho đám áo trắng kia xong, Tưởng Chấn Vũ liền vội vàng chạy tới gặp béo béo, khi thấy Béo béo, Béo béo đã gần bình thường lại, lúc này đang mệt mỏi ngồi xổm trong một góc sáng sủa, mông đưa về phía Dịch Tiểu Lâu, cái đuôi một vòng một vòng chuyển động, phe phẩy trên mặt đất, bất kể Dịch Tiểu Lâu dụ thế nào cũng không chịu xoay người lại.
Tưởng Chấn Vũ ngồi xổm xuống, lấy tay chỉ chỉ lên đầu nhỏ của Béo béo,"Cục cưng, dỗi cái gì? Đến cho cha ôm nào, ngoan."
Đầu Béo béo bị Tưởng Chấn Vũ nhoáng nâng lên một cái, có chút không kiên nhẫn dùng cái đuôi quét Tưởng Chấn Vũ, quay đầu nhẹ nhàng mà rống lên một tiếng.
Dịch Tiểu Lâu chụp tay Tưởng Chấn Vũ, sờ sờ đầu Béo béo, đau lòng nói: “Cục cưng, lại đây ba ba ôm một cái~"
Béo béo ủy khuất rống lên một tiếng, xoay người bổ nhào vào lòng Dịch Tiểu Lâu, đầu nhỏ ở trong lòng y không ngừng cọ cọ, cái đuôi quấn quít lấy cánh tay y, hôm nay quả thực nó bị chính mình dọa sợ rồi.
Dịch Tiểu Lâu chậm rãi vuốt thân thể Béo béo, trấn an nói: “Cục cưng~ không sao cả~ không sao cả~con như vậy là muốn cho chúng ta đau lòng phải không?"
Ô ô… Đừng nói nữa… Béo béo vươn một chân lên che mắt, chân khác để lên tay ba ba đang sừo đầu mình, mông cũng không an phận dụi dụi.
Tưởng Chấn Vũ một phát bắt lấy Béo béo, để nó nằm trong lòng mình, vươn một bàn tay đánh ‘bộp bộp’ lên mông nó, miệng còn nhắc: “Đừng có làm nũng~ lần này vẫn phải đánh con, cho con nhớ mãi." Đánh đến khi Béo béo rống rống kêu, tứ chi lung lay muốn với vào lòng Dịch Tiểu Lâu.
Dịch Tiểu Lâu xấu tính không cứu vớt Béo béo đang chịu khổ, mà nửa ngồi, ngón tay chỉ lên trán Béo béo, cười nói: “Cục cưng, lần này ba ba sẽ không giúp con nữa, người ta nói ‘con hư tại mẹ’ mà, không thể cứ chiều con mãi được."
Tưởng Chấn Vũ chú ý kiềm chế sức đánh, lại đánh bốp bốp vài cái,"Lần này không ai cứu con rồi, ngoan ngoãn bị đòn đi."
Ô ô… Béo béo che mắt, ghé vào lòng Tưởng Chấn Vũ ngoan ngoãn bị đánh, không có thú quyền màaaaaa.
Lúc áo trắng đẩy cửa bước vào, thấy được một cảnh rất quỷ dị, một con sư tử con dùng chân trước ôm mặt ngoan ngoãn bị đánh, Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu cười tủm tỉm nhìn, ngẫu nhiên cúi đầu đùa giỡn đôi câu, cứ như một đám biến thái tụ lại một chỗ trao đổi cảm giác tâm đắc khi ngược đãi thú cưng vậy, áo trắng nhất thời hỗn độn, vì thế, hiểu lầm liền được sinh ra như vậy.
Áo trắng vừa cố gắng thôi miên bản thân quên đi hình ảnh vừa rồi, vừa yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại, ở ngoài cửa gõ hai thật mạnh, làm bộ mình không thấy gì.
Tưởng Chấn Vũ đem Béo béo thu hồi vào không gian chăn nuôi, mở miệng bảo áo trắng vào, cũng không biết chuyện bản thân vừa đánh béo béo đã bị người ta biết hết.
Áo trắng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hai người đang mĩm cười hiền lành trong phòng,"Chúng tôi đã biết tác dụng của chất màu xanh thẩm trong bình rồi, chúng tôi biểu thị cho các cậu xem." Nói xong, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai người Tưởng Chấn Vũ đuổi theo, lúc đến phòng nghiên cứu, toàn bộ trong phòng trừ một ít đồ dùng nghiên cứu và nhóm áo trắng, còn có linh thú thuộc loại tính tình dịu ngoan.
Áo trắng dùng cái nhíp gắp một ống nghiệm lên, bên trong là một chất lỏng màu xanh thẳm, hắn đem ống nghiệm này đưa cho Tưởng Chấn Vũ, ý bảo hắn ngửi thử, Tưởng Chấn Vũ nghe theo, để sát vào ngửi một chút, ngửi được một mùi tanh hôi rất nhẹ, không cẩn thận cảm nhận sẽ không ngửi ra được.
Áo trắng hỏi: “Cậu có cảm giác gì?"
Tưởng Chấn Vũ lắc đầu, đáp: “Không gì cả."
Áo trắng gật đầu, cười nói: “Không cảm giác là tốt, cậu nhìn kỹ đây." Nói xong, đem ống nghiệm đưa tới trước mũi linh thú, mới đầu không có vấn đề gì, nhưng dần dần, linh thú kia bắt đầu trở nên kích động, chân trước vô thức bấu lên sàn, hộc hộc hộc hộc thở hổn hển, thân thể run nhè nhẹ.
Tưởng Chấn Vũ nghĩ nghĩ, lại lấy ống nghiệm kia ngửi ngửi, bỗng dưng cảm thấy mùi này có chút quen thuộc, do dự nói:"Đây là nước ôi?"
Áo trắng tán dương cười nói: “Đúng vậy, đây là nước từ một loại cây bị hư thối, có thể khiến linh thú xao động bất an, kỳ thật nó đối với thân thể con người cũng có ảnh hưởng, chỉ là cái mũi của con người không thính bằng linh thú, cho nên ảnh hưởng không lớn, bây giờ lại cho cậu xem tiếp."
Áo trắng lại gắp một ống nghiệm khác lên, giải thích nói: “Đây là ống chứa nước ôi khi nãy nhưng thêm quả linh nhi vào." Nói xong, đem ống nghiệm đó đến trước mũi linh thú còn lại, lúc này trong nháy mắt, linh thú liền bạo phát, nhảy dựng lên, miệng trầm thấp rống lên một tiếng, vừa cào vừa cắn lên lồng nhốt linh thú, nếu không phải bị cái lồng ngăn cản, chỉ sợ bây giờ đã sớm huyết nhục mơ hồ..
Như đã sớm biết kết quả, áo trắng phất tay bảo người khác đem hai linh thú này mang đi, chuyển sang nói với hai người Tưởng Chấn Vũ: “Nước của quả linh nhi hoà với loại nước ôi này không chỉ nâng cao khả năng kích động linh thú, còn khiến cho những con linh thú khác bị con này cắn cũng sẽ mất lý trí theo."
Nghe đến đó, trong lòng Tưởng Chấn Vũ lộp bộp một tiếng, hiện tượng này…hiện tượng này… Giống hệt như cách lây nhiễm của tang thi kiếp trước…
Tác giả :
Mạch Thượng Cúc Khai