Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 33: Chất lỏng màu xanh thẫm

Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 33: Chất lỏng màu xanh thẫm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc đến nhà Trương Tam, ngoài ý muốn lại không gặp được Trương Tam, sau hỏi qua vợ hắn mới biết được mấy người con của hắn dẫn Trương Tam đi ra ngoài giải sầu, nghe nói từ sau tháng trước bị linh thú tấn công xong, cảm xúc Trương Tam vẫn không ổn định, mỗi tối đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, cho đến gần đây mới khuyên giảm một chút.

Vợ của Trương Tam là một người phụ nữ hiền lành, bà bảo con gái đi tìm Trương Tam còn mình thì ở lại trong nhà chiêu đãi ba người.

Tưởng Chấn Vũ châm chước ngôn ngữ hỏi: “Trương tẩu, bà có biết một tháng trước Trương Tam đã xảy ra chuyện gì không?"

Trương tẩu vốn đang mỉm cười nghe Tưởng Chấn Vũ nói xong, đột nhiên nghẹn ngào lên, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay vừa lau trước nước mắt vừa đáp: “Một tháng trước Trương Tam đột nhiên kích động nói muốn vào khu rừng bên cạnh hái Linh nhi quả gì đó, còn nói quả kia ăn rồi có thể thay đổi thể chất, trở thành dị thường, tôi không tin, liều mạng ngăn cản ông ấy, nhưng ông ấy không nghe, cứ nói như thể bản thân chiếm được bảo bối, không có vấn đề gì, kết quả lại… Lại bị trọng thương, thiếu chút nữa không giữ được tánh mạng… Rừng rậm nguy hiểm như vậy, chúng tôi đời đời cũng không dám tới quá gần… Ông ấy là bị ma xui quỷ ám mà…"

Dịch Tiểu Lâu nhẹ nhàng vỗ lưng Trương tẩu, nhẹ giọng trấn an trước," Trương tẩu trược kia trong nhà có người nào kỳ lạ nào đến không?" Y cảm thấy việc Trương Tam đột nhiên có hành vi dị thường, nhất định là đã bị cái gì kích thích, hoặc là bị ai dụ dỗ…

Trương tẩu khụt khịt, bả vai run run, cúi đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, mới do do dự dự nói: “Nói đến người kỳ lạ… thật ra có một… Một tháng trước, trong nhà đột nhiên đến đây một người đàn ông mặc đồ đen cao gầy, đội mũ màu đen, che khuất mặt không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hắn hẹn Trương Tam một mình đi ra ngoài nói là có chuyện quan trọng cần bàn, sau khi Trương Tam trở về, liền nói muốn đi vào rừng hái Linh nhi Quả…"

Xem ra chuyện này có liên hệ rất lớn với người đàn ông kỳ lạ đó, vẫn phải tìm Trương Tam hỏi một chút chuyện người đàn ông đó mới được.

Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Trương Tam từ ngoài cửa vào, thấy vài người xa lạ ngồi trong phòng, sửng sốt một lát mới quay đầu hỏi: “Bà nhà, bọn họ là ai?"

Trương tẩu đứng dậy đỡ Trương Tam ngồi xuống, quan tâm nói: “Hoạt động mạnh như vậy làm gì? Vết thương của ông còn chưa khỏi, phải cẩn thận chút."

Trên mặt Trương Tam mang theo chút bất đắc dĩ, giọng mang ý cười nói: “Sao bà còn dong dài vậy? Tôi lớn như vậy có thể tự chăm sóc bản thân mà, đừng quá nhọc lòng."

Trương tẩu rót cho Trương Tam chén nước, để lên tay hắn oán trách: “Chê tôi dong dài? Có thể tự chăm sóc bản thân mà còn để một thân thương tích trở về?"

Trương Tam sờ sờ ót, cười ha ha nói: “Bà nhà, tôi cứ thích nghe bà lải nhải như vậy."

Tưởng Chấn Vũ nhìn đôi vợ chồng già trước mắt, mặc dù không thân mật nhưng lại toả ra một loại ấm áp đến lạ, không khỏi nhếch khóe môi khẽ cười, cuộc sống dài chính là vì những phút giây như vậy, không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần tế thủy trường lưu, lúc ta về già, vẫn có  người bầu bạn,  không rời không chê, thỉnh thoảng nói chút chuyện củi gạo muối dưa, tương dấm, trà nước qua ngày.

Như hiểu ý, Dịch Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tưởng Chấn Vũ, mặt mày loan loan, nâng khóe môi, nở nụ cười.

Tưởng Chấn Vũ lặng lẽ cầm tay Dịch Tiểu Lâu dưới bàn, cũng mặt mày loan loan, nâng khóe môi, nở nụ cười.

Thôn trưởng nhìn từng cặp từng cặp chìm vào thế giới riêng, liền ho khan một tiếng: “Trương Tam, đây là người tuyến trên phái xuống tìm hiểu sự việc, đây là Tưởng Chấn Vũ, kia là Dịch Tiểu Lâu."

Sắc mặt Trương Tam bỗng dưng thay đổi, ánh mắt nhanh chóng cụp xuống, sau đó liền nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “… biết cái gì… Tôi đều… đều nói…"

Tưởng Chấn Vũ quan sát biểu cảm của Trương Tam, nhíu mi, hạ giọng nói: “Lão Trương, tôi hy vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi, chúng tôi không có ác ý."

Trương Tam cúi đầu, bàn tay không tự giác xoa qua xoa lại, trên mặt mang theo một tia buồn khổ nói: “Tôi thật không nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì nữa."

Tưởng Chấn Vũ bất động thanh sắc, đưa mắt nhìn Trương tẩu, lại mở miệng lần nữa: “Vậy ông còn nhớ rõ người đàn ông một tháng trước đến tìm ông không? Ông có biết hắn là ai không?"

Trương Tam sửng sốt, bàn tay chà xát nhanh hơn, hai chân dưới bàn cũng không tự nhiên lay động, nhưng vẫn lắc đầu, mở miệng: “Đàn ông? Người đàn ông nào?"

Dịch Tiểu Lâu cười nói: “Lão Trương, vợ ông nói cho chúng tôi biết một tháng trước có một người đàn ông lạ mặt đến tìm ông, ông nghĩ lại cẩn thận một chút, có ấn tượng gì với người đó không?"

Trương Tam trầm lặng, cúi đầu, xoa xoa tay, không trả lời, Trương tẩu ở bên cạnh nhìn rất sốt ruột, lão già này quật cường làm cái gì? Có vấn đề gì nói ra là tốt rồi, nhịn không được vỗ cái ót hắn một cái.

Trương Tam che cái ót, cả giận nói: “Bà nhà, bà đánh tôi làm gì?"

Trương tẩu xoa eo, thở phì phì nói: “Tiểu đồng chí người ta không ngại ngàn dặm đến đây giúp chúng ta, ông còn không hiệp trợ bọn họ, đây không phải hồ đồ là cái gì?"

Trương Tam nhỏ giọng nói thầm nói:"Bà thì biết cái gì? Đàn bà ru rú ở nhà thì biết cái gì …"

Tưởng Chấn Vũ nhìn Trương tẩu nguyên bản dịu ngoan hiền lành hóa thành người đàn bà đanh đá, Trương Tam giận mà không dám nói gì, chỉ dám lép bép trong miệng, nhịn không được bật cười, nhanh tay che lại miệng, ho nhẹ một tiếng nói: “Lão Trương, nếu ông không đem hết mấy thứ ông biết kể lại cho mọi người biết, chuyện linh thú bạo động càng lúc càng lâu, đến lúc đó người bị thương càng ngày càng nhiều, trong thôn đã có rất nhiều người bị thương, thậm chí có mấy đúa nhỏ đến nay còn hôn mê… Ông nhẫn tâm nhìn thôn dân vô tội bị thương sao?"

Trên mặt Trương Tam hiện lên chút không đành lòng, lặng im một hồi, mới mở miệng nói: “Tôi cũng không biết người đàn ông đó là ai… Một tháng trước hắn đột nhiên đi vào nhà tôi, giao cho tôi một lọ chất lỏng màu xanh thẫm, nói là có thể che dấu hơi thở, khiến cho linh thú không cảm nhận được tôi, hắn còn nói khu rừng rậm bên cạnh có Linh nhi Quả 0có thể thay đổi thể chất…"

Dịch Tiểu Lâu nhíu mi: “Một khi đã như vậy, vì sao ông nói cho chúng tôi việc này ngay lập tức?"

Trương Tam há mồm, nhỏ giọng nói: “Người đó nói việc này không thể cho người ngoài biết… Nói ra sẽ bị chộp vào tù… Hắn nói đây là cơ mật… Các cậu… Các cậu sẽ không bắt tôi đi chứ…"

Người thành thật cả đời, chỉ bởi một lần tham lam thiếu chút nữa mất đi tánh mạng, liền sợ phải ngồi tù cái gì cũng giấu kín trong lòng cả.

Tưởng Chấn Vũ cam đoan nói: “Chúng tôi sẽ không bắt ông đi… Ông có thể nói cho tôi biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì không? Sao đám linh thú lại tấn công ông?"

Như là nghĩ tới chuyện gì rất khủng bố, thân mình Trương Tam đột nhiên kịch liệt run lên, răng mấp máy, há mồm lại không nói cái gì, ôm đầu vẻ mặt rất thống khổ.

Trương tẩu nhanh chóng ôm lấy Trương Tam, mềm mỏng vỗ lưng hắn, trấn an nói: “Ông nhà, tôi không hỏi nữa… Không nói nữa…" Sau đó quay đầu nhìn bọn Tưởng Chấn Vũ, thở dài nói: “Chúng ta đừng hỏi nữa được không…"

Tưởng Chấn Vũ gật gật đầu, trả lời: “Được, chúng ta không hỏi nữa."

Khổ nỗi, Trương Tam lại cầm chặt tay Trương tẩu, cố gắng ngồi thẳng người, mở miệng, khép lại, lại mở miệng, lắp bắp nói: “Ngày đó… Ngày đó tôi đi hái Linh nhi Quả Quả… Chiếu theo lời người đàn ông kia dặn… Đem bình chất lỏng đổ xung quanh bụi Linh nhi… Nhưng không nghĩ tới…lúc tôi hái Linh nhi Quả… Đột nhiên có hai ba linh thú vọt ra… răng nanh chúng nó rất sắc nhọn… Móng vuốt lại to… Lại thêm… Ánh mắt… Ánh mắt đỏ đậm đỏ đậm… trừng mắt nhìn tôi… Sau đó… Sau đó chúng nó… Đột nhiên phóng lên… cắn tôi… Dùng móng vuốt bắt tôi…"

Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ vai Trương Tam, mỉm cười: “Không có việc gì… Không có việc gì… Chúng tôi sẽ bảo hộ ông bà…"

Trương Tam nhìn Dịch Tiểu Lâu mỉm cười ấm áp, đột nhiên cảm thấy không đáng sợ như vậy, hắn miễn cưỡng kéo khóe môi, gật gật đầu.

Tưởng Chấn Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Lão Trương, trong tay ông còn giữ cái bình chất lỏng màu xanh không?"

Trương Tam kích động lấy dưới gầm bàn một cái bình nhỏ trong suốt đưa cho Tưởng Chấn Vũ, “Chính là cái này."

Tưởng Chấn Vũ tiếp nhận bình nhỏ,"Tôi mang về nghiên cứu, Lão Trương, cứ dưỡng thương đi, yên tâm."

Từ biệt toàn bộ người nhà Trương Tam xong, đoàn người Tưởng Chấn Vũ quyết định trở về nghiên cứu đthứ chất lỏng màu xanh thẫm này, nguyên nhân  linh thú bạo động nhất định có liên quan với thứ chất lỏng này.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại