Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 17: Chụp bao đánh người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quan sát thầy giáo dùng dị năng chiến đấu xong, mấy đứa nhỏ tăng vọt hứng thú với việc luyện tập dị năng, bởi vì Ba Dịch từng là quân nhân, dị năng cùng thể năng đều rất lợi hại nên bọn nhỏ liền quyết định mỗi ngày tan học sẽ theo chân Ba Dịch luyện tập.
Hôm nay, như thường lệ cùng Ba Dịch rèn luyện dị năng xong, Dịch Tiểu Lâu đề nghị đến tiệm bánh vừa khai trương mà y đã muốn ăn từ lâu ăn, đương nhiên, đề nghị này được Bạch Trì cực lực tán thành, mà Hắc Hâm vô cùng chiều chuộng Bạch Trì đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế, đoàn người kề vai sát cánh, cười nói đi đến tiệm bánh.
“Nhìn kìa!" Bạch Trì đột nhiên thần thần bí bí núp vào góc tường của một cửa hàng, chỉ vào hai đứa nhỏ phía trước nhẹ giọng kêu.
“Là bọn chúng!" Dịch Tiểu Lâu khẽ nói, bọn họ sao lại ở chỗ này?
Hai đứa nhỏ này chính là mấy đứa ngày đó đánh nhau với Dịch Tiểu Lâu, trong đó có một đứa làm bỏng Dịch Tiểu Lâu.
“Chúng ta theo sau xem bọn chúng làm cái gì?" Bạch Trì nóng lòng muốn thử, từ lần nghe Dịch Tiểu Lâu bị ăn hiếp y đã có ý muốn trả thù.
“Tôi đồng ý!" Tưởng Chấn Vũ nhấc tay tán thành, hừ hừ, lần trước đánh vậy vẫn không đủ, giờ tìm cơ hội tiếp tục đánh!
“Bỏ đi, tôi đói bụng, chỉ muốn ăn bánh ngọt." Dịch Tiểu Lâu không chút coi trọng chuyện báo thù, ở trong lòng y, bánh ngọt vẫn quan trọng hơn một chút.
“Vậy ai muốn theo giơ tay!" Bạch Trì giơ tay phải của mình lên đầu tiên, Tưởng Chấn Vũ cũng lập tức giơ lên.
“Tiểu Hắc~" Bạch Trì chớp mắt chờ đợi nhìn Hắc Hâm, như muốn nói giơ tay đi~ giơ tay đi~
“Ừ." Hắc Hâm trầm mặc giơ tay phải lên.
“Tiểu Hắc! Cậu là đồ phản bội!" Dịch Tiểu Lâu kêu thảm bị Tưởng Chấn Vũ lôi đuổi theo hai tên phía trước.
“Bọn chúng làm cái gì vậy?" Bạch Trì nhắm mắt chạy theo, thấy bọn kia càng chạy càng đi vào nơi hẻo lánh, khó hiểu hỏi.
“Có lẽ là đi WC?" Dịch Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, cảm thấy đáp án này cũng đúng.
“Không đúng không đúng, tôi nhớ rõ con đường này dẫn đến sòng bạc, khẳng định là bọn họđến chỗ đó." Tưởng Chấn Vũ lắc đầu nói.
“Sao cậu biết? Cậu thường đi?" Dịch Tiểu Lâu hoài nghi nhìn Tưởng Chấn Vũ.
“Sao có khả năng!" Sở dĩ Tưởng Chấn Vũ biết là bởi vì kiếp trước hắn từng đi qua một lần rồi.
“Chúng ta cứ đi theo sao?" Bạch Trì vỗ vỗ ba lô to trên vai, có chút nản, sớm biết như vậy khi nãy không đòi đi theo rồi.
“Không cần, tôi biết con đường này có chỗ rất thích hợp để mai phục." Tưởng Chấn Vũ vô cùng tích cực nói.
“Đi, nhanh đến chỗ đó thủ trước đi." Bạch Trì nóng vội hô.
“Đi theo tôi." Tưởng Chấn Vũ ưỡn ngực, có chút đắc ý, thời khắc mấu chốt mọi người lại dựa vào hắn.
“Bọn chúng thật sự sẽ đến chỗ này sao?" Dịch Tiểu Lâu ngồi xổm trong góc, quan sát tình huống bên ngoài, lo lắng hỏi.
“Nếu bọn chúng đến sòng bạc nhất định sẽ đi qua chỗ này." Tưởng Chấn Vũ khẳng định gật gật đầu.
“Lại đây, chúng ta chia dụng cụ một chút." Bạch Trì hạ ba lô phía sau xuống.
“Ừ, chày gỗ này cho tiểu Lâu." Lấy một cái chày gỗ màu đỏ ra ném cho Dịch Tiểu Lâu.
“A, phấn ngứa này cho tiểu Hắc." Móc ra một gói giấy màu trắng đưa cho Hắc Hâm.
“A, bao tải to này giao cho A Vũ." Lôi một bao tải màu vàng nhạt vứt cho Tưởng Chấn Vũ.
“Cậu đưa đống bao tải này cho tôi làm chi?" Tưởng Chấn Vũ cảm thấy ba lô Bạch Trì thật thần kỳ, cái gì cũng có.
“Vậy Tiểu Bạch cậu làm cái gì?" Dịch Tiểu Lâu thử gõ gõ chày gỗ, cảm thấy dùng rất là tốt.
“Ha ha, tôi làm cái này!" Bạch Trì lấy ra một cái túi plastic màu đen, cắt ra hai cái lỗ nhỏ, đội lên đầu.
“Sao phải mang cái này?" Hắc Hâm ghét bỏ nhìn bộ dạng Bạch Trì trùm túi, quá xấu!
“Phân tán lực chú ý của bọn chúng, các cậu sẽ nhân cơ hội chụp bao lên đầu bọn họ!" Bạch Trì làm như có thật nói.
“Chụp bao lên làm cái gì?" Dịch Tiểu Lâu khó hiểu, sao lại còn muốn trùm bao lên?
“Chụp bao đánh người mới đã!" Bạch Trì đen thùi lùi gương ánh mắt xinh đẹp lên, cười đến vui vẻ, hợp lý hợp tình nói.
“Mau chuẩn bị, mục tiêu xuất hiện!" Bạch Trì phất tay, ý bảo mọi người vào vị trí, chính y thì xông ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích!" Bạch Trì cầm cây súng nhựa trên tay, khí thế dâng trào nói.
“Làm, làm gì vậy?" Hai đứa nhỏ bị dọa, run run nói.
“Quỳ xuống cho tao, nhắm mắt lại, không cho nhìn lén!"
“Cậu đừng, đừng nổ súng." Hai đứa nhỏ đáng thương hề hề ngồi xổm xuống, ôm đầu, không dám nhìn lén.
“Cậu, cúi đầu thấp xuống." Bạch Trì liếc mắt về phía sau, Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu cầm bao tải một trước một sau đi ra.
“Mau phủ lên~" Bạch Trì thấp giọng nói.
“Ok!" Tưởng Chấn Vũ nháy mắt mấy cái, cười nói đem túi toàn bộ chụp lên!
“Các cậu làm cái cái gì vậy?" Hai đứa nhỏ thét chói tai.
“Đừng nhiều lời, đánh!" Bạch Trì cung tay, đập xuống túi.
“Xem bọn mày sau này còn dám ăn hiếp người khác nữa không!" Dịch Tiểu Lâu cũng giơ chày gỗ nện xuống, cho chúng bây bình thường kiêu ngạo nè!
“Sau này còn dám ăn hiếp mgười khác nữa không?" Tưởng Chấn Vũ nhấc chân đạp, giận mắng.
“Các cậu, các cậu là ai?" Hai đứa nhỏ cảm thấy thật oan uổng, sao đi đường cũng bị đánh vậy.
“Chúng tao là sứ giả chính nghĩa của thành phố S–"
“Khẩu hiệu của chúng tao là–"
“Sứ giả mặt trăng chống lại những đứa nhỏ không ngoan!"
“Đúng." Bốn người ăn ý một câu tiếp một câu, nói dõng dạc.
“Nói, còn dám hay không?" Dịch Tiểu Lâu nâng nâng cằm, hừ nói.
“Không, không dám."
“Nếu lại có lần sau, đánh tiếp!" Bạch Trì vỗ tay, vừa lòng gật đầu, vui vẻ kết thúc công việc!
“Quá đã!" Bốn người nhanh chóng đi khỏi, Bạch Trì mỹ mãn cong khóe miệng nở nụ cười.
“Ừ! Chụp bao lên đầu đánh thật đã!" Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ tay, cười nhe răng, cũng thật sự vui vẻ.
“Đi, tôi dẫn các cậu đi ăn bánh ngọt, hôm nay vui quá!" Tưởng Chấn Vũ vung tay lên, xa hoa nói.
“Không cần cậu mời đâu~ tôi cũng có tiền~" Dịch Tiểu Lâu hừ hừ nói, bước lên vài bước, chạy vượt qua Tưởng Chấn Vũ.
“Đúng vậy, A Vũ cậu phải đi cuối cùng!" Bạch Trì kéo Hắc Hâm vượt lên trước.
“Tôi không thèm! Tôi muốn đi trước cơ!" Tưởng Chấn Vũ tăng tốc chạy lên, kéo tay Dịch Tiểu Lâu cùng chạy.
“Này! Buông tay!"
“Không bỏ! Của tôi thì tôi cầm!"
“A Vũ, cậu chơi xấu!" Trên đường cái, mọi người thú vị nhìn bốn đứa nhỏ đùa đùa giỡn giỡn, vô cùng vui vẻ.
Con nít quả là hoạt bát hiếu động, là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này. Nhóm người lớn trên đường ai cũng nghĩ vậy
Sau khi quan sát thầy giáo dùng dị năng chiến đấu xong, mấy đứa nhỏ tăng vọt hứng thú với việc luyện tập dị năng, bởi vì Ba Dịch từng là quân nhân, dị năng cùng thể năng đều rất lợi hại nên bọn nhỏ liền quyết định mỗi ngày tan học sẽ theo chân Ba Dịch luyện tập.
Hôm nay, như thường lệ cùng Ba Dịch rèn luyện dị năng xong, Dịch Tiểu Lâu đề nghị đến tiệm bánh vừa khai trương mà y đã muốn ăn từ lâu ăn, đương nhiên, đề nghị này được Bạch Trì cực lực tán thành, mà Hắc Hâm vô cùng chiều chuộng Bạch Trì đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế, đoàn người kề vai sát cánh, cười nói đi đến tiệm bánh.
“Nhìn kìa!" Bạch Trì đột nhiên thần thần bí bí núp vào góc tường của một cửa hàng, chỉ vào hai đứa nhỏ phía trước nhẹ giọng kêu.
“Là bọn chúng!" Dịch Tiểu Lâu khẽ nói, bọn họ sao lại ở chỗ này?
Hai đứa nhỏ này chính là mấy đứa ngày đó đánh nhau với Dịch Tiểu Lâu, trong đó có một đứa làm bỏng Dịch Tiểu Lâu.
“Chúng ta theo sau xem bọn chúng làm cái gì?" Bạch Trì nóng lòng muốn thử, từ lần nghe Dịch Tiểu Lâu bị ăn hiếp y đã có ý muốn trả thù.
“Tôi đồng ý!" Tưởng Chấn Vũ nhấc tay tán thành, hừ hừ, lần trước đánh vậy vẫn không đủ, giờ tìm cơ hội tiếp tục đánh!
“Bỏ đi, tôi đói bụng, chỉ muốn ăn bánh ngọt." Dịch Tiểu Lâu không chút coi trọng chuyện báo thù, ở trong lòng y, bánh ngọt vẫn quan trọng hơn một chút.
“Vậy ai muốn theo giơ tay!" Bạch Trì giơ tay phải của mình lên đầu tiên, Tưởng Chấn Vũ cũng lập tức giơ lên.
“Tiểu Hắc~" Bạch Trì chớp mắt chờ đợi nhìn Hắc Hâm, như muốn nói giơ tay đi~ giơ tay đi~
“Ừ." Hắc Hâm trầm mặc giơ tay phải lên.
“Tiểu Hắc! Cậu là đồ phản bội!" Dịch Tiểu Lâu kêu thảm bị Tưởng Chấn Vũ lôi đuổi theo hai tên phía trước.
“Bọn chúng làm cái gì vậy?" Bạch Trì nhắm mắt chạy theo, thấy bọn kia càng chạy càng đi vào nơi hẻo lánh, khó hiểu hỏi.
“Có lẽ là đi WC?" Dịch Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, cảm thấy đáp án này cũng đúng.
“Không đúng không đúng, tôi nhớ rõ con đường này dẫn đến sòng bạc, khẳng định là bọn họđến chỗ đó." Tưởng Chấn Vũ lắc đầu nói.
“Sao cậu biết? Cậu thường đi?" Dịch Tiểu Lâu hoài nghi nhìn Tưởng Chấn Vũ.
“Sao có khả năng!" Sở dĩ Tưởng Chấn Vũ biết là bởi vì kiếp trước hắn từng đi qua một lần rồi.
“Chúng ta cứ đi theo sao?" Bạch Trì vỗ vỗ ba lô to trên vai, có chút nản, sớm biết như vậy khi nãy không đòi đi theo rồi.
“Không cần, tôi biết con đường này có chỗ rất thích hợp để mai phục." Tưởng Chấn Vũ vô cùng tích cực nói.
“Đi, nhanh đến chỗ đó thủ trước đi." Bạch Trì nóng vội hô.
“Đi theo tôi." Tưởng Chấn Vũ ưỡn ngực, có chút đắc ý, thời khắc mấu chốt mọi người lại dựa vào hắn.
“Bọn chúng thật sự sẽ đến chỗ này sao?" Dịch Tiểu Lâu ngồi xổm trong góc, quan sát tình huống bên ngoài, lo lắng hỏi.
“Nếu bọn chúng đến sòng bạc nhất định sẽ đi qua chỗ này." Tưởng Chấn Vũ khẳng định gật gật đầu.
“Lại đây, chúng ta chia dụng cụ một chút." Bạch Trì hạ ba lô phía sau xuống.
“Ừ, chày gỗ này cho tiểu Lâu." Lấy một cái chày gỗ màu đỏ ra ném cho Dịch Tiểu Lâu.
“A, phấn ngứa này cho tiểu Hắc." Móc ra một gói giấy màu trắng đưa cho Hắc Hâm.
“A, bao tải to này giao cho A Vũ." Lôi một bao tải màu vàng nhạt vứt cho Tưởng Chấn Vũ.
“Cậu đưa đống bao tải này cho tôi làm chi?" Tưởng Chấn Vũ cảm thấy ba lô Bạch Trì thật thần kỳ, cái gì cũng có.
“Vậy Tiểu Bạch cậu làm cái gì?" Dịch Tiểu Lâu thử gõ gõ chày gỗ, cảm thấy dùng rất là tốt.
“Ha ha, tôi làm cái này!" Bạch Trì lấy ra một cái túi plastic màu đen, cắt ra hai cái lỗ nhỏ, đội lên đầu.
“Sao phải mang cái này?" Hắc Hâm ghét bỏ nhìn bộ dạng Bạch Trì trùm túi, quá xấu!
“Phân tán lực chú ý của bọn chúng, các cậu sẽ nhân cơ hội chụp bao lên đầu bọn họ!" Bạch Trì làm như có thật nói.
“Chụp bao lên làm cái gì?" Dịch Tiểu Lâu khó hiểu, sao lại còn muốn trùm bao lên?
“Chụp bao đánh người mới đã!" Bạch Trì đen thùi lùi gương ánh mắt xinh đẹp lên, cười đến vui vẻ, hợp lý hợp tình nói.
“Mau chuẩn bị, mục tiêu xuất hiện!" Bạch Trì phất tay, ý bảo mọi người vào vị trí, chính y thì xông ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích!" Bạch Trì cầm cây súng nhựa trên tay, khí thế dâng trào nói.
“Làm, làm gì vậy?" Hai đứa nhỏ bị dọa, run run nói.
“Quỳ xuống cho tao, nhắm mắt lại, không cho nhìn lén!"
“Cậu đừng, đừng nổ súng." Hai đứa nhỏ đáng thương hề hề ngồi xổm xuống, ôm đầu, không dám nhìn lén.
“Cậu, cúi đầu thấp xuống." Bạch Trì liếc mắt về phía sau, Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu cầm bao tải một trước một sau đi ra.
“Mau phủ lên~" Bạch Trì thấp giọng nói.
“Ok!" Tưởng Chấn Vũ nháy mắt mấy cái, cười nói đem túi toàn bộ chụp lên!
“Các cậu làm cái cái gì vậy?" Hai đứa nhỏ thét chói tai.
“Đừng nhiều lời, đánh!" Bạch Trì cung tay, đập xuống túi.
“Xem bọn mày sau này còn dám ăn hiếp người khác nữa không!" Dịch Tiểu Lâu cũng giơ chày gỗ nện xuống, cho chúng bây bình thường kiêu ngạo nè!
“Sau này còn dám ăn hiếp mgười khác nữa không?" Tưởng Chấn Vũ nhấc chân đạp, giận mắng.
“Các cậu, các cậu là ai?" Hai đứa nhỏ cảm thấy thật oan uổng, sao đi đường cũng bị đánh vậy.
“Chúng tao là sứ giả chính nghĩa của thành phố S–"
“Khẩu hiệu của chúng tao là–"
“Sứ giả mặt trăng chống lại những đứa nhỏ không ngoan!"
“Đúng." Bốn người ăn ý một câu tiếp một câu, nói dõng dạc.
“Nói, còn dám hay không?" Dịch Tiểu Lâu nâng nâng cằm, hừ nói.
“Không, không dám."
“Nếu lại có lần sau, đánh tiếp!" Bạch Trì vỗ tay, vừa lòng gật đầu, vui vẻ kết thúc công việc!
“Quá đã!" Bốn người nhanh chóng đi khỏi, Bạch Trì mỹ mãn cong khóe miệng nở nụ cười.
“Ừ! Chụp bao lên đầu đánh thật đã!" Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ tay, cười nhe răng, cũng thật sự vui vẻ.
“Đi, tôi dẫn các cậu đi ăn bánh ngọt, hôm nay vui quá!" Tưởng Chấn Vũ vung tay lên, xa hoa nói.
“Không cần cậu mời đâu~ tôi cũng có tiền~" Dịch Tiểu Lâu hừ hừ nói, bước lên vài bước, chạy vượt qua Tưởng Chấn Vũ.
“Đúng vậy, A Vũ cậu phải đi cuối cùng!" Bạch Trì kéo Hắc Hâm vượt lên trước.
“Tôi không thèm! Tôi muốn đi trước cơ!" Tưởng Chấn Vũ tăng tốc chạy lên, kéo tay Dịch Tiểu Lâu cùng chạy.
“Này! Buông tay!"
“Không bỏ! Của tôi thì tôi cầm!"
“A Vũ, cậu chơi xấu!" Trên đường cái, mọi người thú vị nhìn bốn đứa nhỏ đùa đùa giỡn giỡn, vô cùng vui vẻ.
Con nít quả là hoạt bát hiếu động, là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này. Nhóm người lớn trên đường ai cũng nghĩ vậy
Tác giả :
Mạch Thượng Cúc Khai