Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu
Chương 1
“Cha ơi, uống nước." Thanh âm bé con mềm nhẹ thế nhưng lại lộ ra chút khủng hoảng.
Một cái đầu tổ chim, cằm nhọn, môi hồng, sống mũi cao, đôi mắt to gợn nước liễm diễm hắc bạch phân minh lại đỏ hồng hồng, vẻ mặt muốn khóc, lại mím môi trợn to 2 mắt nhìn chằm chằm Phục Kỳ. đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ trấn định này, Phục Kỳ thở dài, đưa tay ra đón chén nước. “Cha, hé miệng, con đút cho cha."
Ngữ khí như ông cụ non, “Chú Hình nói, cha tỉnh dậy uống nhiều nước 1 chút mới tốt."
Cái chén đã đưa tới bên miệng, con mắt đảo qua phía dưới, Phục Kỳ chán ghét đẩy tay nhóc con ra, “Bên trong có con sâu chết đây này, cháu không biết sao, buồn nôn quá đi."
Trầm mặc nửa ngày, Phục Kỳ cảm thấy mình có chút quá đáng, chống giường ngồi dậy. Nhóc con vội vàng vươn tay đỡ, Phục Kỳ mượn lực ngồi tốt, đứa nhỏ còn săn sóc kê 1 cái gối đầu sau lưng, “Khụ, xin lỗi, có thể đổi cho chú chén khác không?"
“Được ạ, được ạ." Nhóc con sung sướng chạy đi, đổ nước đi, lại chuẩn bị đổ thêm nước vào chén.
Phục Kỳ hô, “Cháu phải rửa chén trước rồi mới rót nước chứ."
Nhóc con nghe lời cậu, theo bản năng nhìn lại, kết quả để lệch chén nước, nước nóng rót lên tay, “A" nhóc kêu 1 tiếng nhỏ, đau đớn còn lại đều nuốt vào bụng, chậm rãi rót đầy chén nước, cẩn thận đưa cho Phục Kỳ.
Phục Kỳ nhận chén nước để lên trên tủ đầu giường cũ nát, kéo bàn tay nhỏ bé lại nhìn kĩ, nóng đỏ 1 mảng lớn rồi. Phục Kỳ vội la lên, “Nhanh đi ngâm nước lạnh, giỏi a giỏi a, để lại sẹo thì phải làm sao?"
“Không sao đâu cha, phục vụ bàn ngày nào chả phỏng vài lần." Nhóc con thờ ơ rút tay ra, “Cha mau uống nước đi, con đi xem có gì ăn được, cha đã hôn mê 2 ngày chắc đói lắm rồi."
“Chờ chút, cháu khẳng định hôm nay là 10/11/2018 hả?" Cậu còn muốn hỏi thêm 1 câu, nhóc xác định là con chú sao?
Nhóc con nhíu mày, dậm chân nói, “Cha, cha tự sát hồ đồ rồi à, không khỏi được sao? Quên đi, con không thèm nghe cha nói nữa."
Phục Kỳ rũ mắt, cậu không biết là mình đã từng tự sát rất nhiều lần nha. Cậu nhớ mình chỉ tự sát 1 lần, dùng hết tiền trên người mua 1 lọ thuốc ngủ ở 1 tiệm thuốc nhỏ, uống hết toàn bộ. Cậu đã quyết tâm phải chết, nuốt trọn lọ thuốc thì đúng lúc bị phát hiện đưa vào viện, tuy vậy cũng khó mà cứu sống.
Nhưng không nghĩ, ông trời trêu ngươi, có người không muốn chết thì liên tục gặp thiên tai nhân hoạ ngoài ý muốn. Cậu không muốn sống, đã chết 1 lần lại có thể sống lại.
Sống lại thì thôi đi, sao lại sống lại trên thân mình chứ, thôi cũng được, nếu đã sống lại trên thân mình rồi thì cũng không thể tiếp tục hướng về phía trước mà sống, coi như được 1 bài học, về sau gặp tên khốn kiếp Thiện Diệu kia sẽ đi đường vòng.
Giờ coi như xong, thằng nhóc trong bụng kia cũng đã ra rồi, còn lớn đến 5 tuổi, cậu cũng là người làm cha. Ngắm nhìn 4 phía, ngôi nhà đơn sơ, tường loang lổ màu xám, gia cụ tróc sơn, cái giường động chút sẽ kêu cót két, mơ hồ nhớ ra đây là chỗ ở cậu thuê khi bị đuổi ra khỏi nhà Thiện Diệu. Nhưng 1 tiếng trước, a, 1 h trước hay có thể nói 6 năm trước của cậu, gia cụ nơi này tuy có cũ nhưng không đến độ khó coi thế này.
Năm ngón tay Phục Kỳ cào tóc, co chân, vùi đầu vào gối. Sau khi bị Thiện Diệu vứt bỏ, cậu lại phát hiện mình có thai, dùng thân nam nhân mà mang thai. Cậu vừa mừng vừa sợ, sợ bị người ta coi là quái vật, mừng vì đây là kết tinh tình yêu của cậu và Thiện Diệu, có thể nhờ nó mà lần nữa lấy được tình yêu của hắn. Thiện Diệu đối với bạn giường có mới nới cũ nhưng không đến mức đối với con mình nhắm mắt làm ngơ đi.
Cậu khi đó ôm tâm tình phức tạp như vậy đi gõ cửa Thiện gia. Quản gia không cho cậu vào cửa, bắt cậu chờ bên ngoài. Sau đó mây đen ầm ầm kéo đến, mưa to như trút. Cũng may biệt thự này phỏng theo kiểu cổ, cửa lớn có mái hiên có thể tránh mưa, nhưng gió đầu đông thì lại không tránh được.
Cậu chỉ mặc một bộ áo khoác mỏng, lạnh run rẩy đợi đến khi Thiện Diệu dẫn mỹ nhân mới của hắn về nhà. Đuổi lên phía trước, muốn nói cho Thiện Diệu tin tức siêu tốt này, lại bị 1 câu ‘ruồi bọ bán thân’ của Thiện Diệu làm nghẹn đứng không nói lên lời. Lấy tay chặn lại cái cửa sắp đóng lại, cho dù Thiện Diệu có đối đãi cậu ra sao, ít nhất phải nói cho Thiện Diệu chuyện đứa con, nhưng cậu chưa nói được lời mở đầu, Thiện Diệu đã lấy chân đá cánh cửa, tay suýt bị kẹp phải.
Trở lại gian nhà mới thuê, trên nhà dán tờ giấy không cho thuê nữa, cậu vô lực nhếch miệng, móc túi ra lo thuốc ngủ, nuốt hết vào.
Nhóc con bưng 1 khay trở lại, khuôn mặt gian trá lại cười cười, “Cha ơi, vừa lúc là giờ cơm, có rất nhiều đồ ăn thừa, chú Hình cho con tuỳ ý chọn. Con chọn mấy món cha thích ăn nhất, còn 1 cái bánh bao nóng hổi. Cho cha đó."
Phục Kỳ ghét bỏ quay mặt đi chỗ khác, nhưng dạ dày lại không chịu thua kém thầm thì kêu loạn. Phục Kỳ chỉ đành hỏi: “Cháu bé, chú Hình kia tốt với cháu thế sao lại cho cơm thừa, không có cơm sạch sao, ít cũng được, chú ăn nhiều thịt sợ béo."
“Nhóc con? Sao cha lại gọi con vậy. Sai rồi, không phải cha thích ăn thịt nhất sao?" Nhóc con nhức đầu, quệt mồm nói, “Chú Hình lúc nào cũng tốt với con, không đánh cũng không mắng. Chú ấy không cho chúng ta tới gần nhà bếp, cha quên rồi sao?"
“Ha ha." Phục Kỳ cười gượng. Trước khi cậu thăm dò được thế giới 6 năm sau, tạm thời cần tìm cách thân cận đứa nhỏ này rồi mới nói.
Rau trong khay bị Phục Kỳ đẩy ra, cầm lấy bánh bao ăn xong. Nhóc con mắt không chớp dòm cậu, cứ như sợ cậu chạy mất vậy. “Không phải bảo đến giờ cơm sao, cháu không ăn à."
Ăn xong bánh bao mới nhớ tới nhóc con không ăn.
“Chú ăn no rồi, cháu lấy cái nữa mà ăn đi."
Nhóc con cất khay đi, bỏ hết rau vào túi nylon, sau đó kê ghế cất lên nóc tủ quần áo.
“Cháu không ăn sao?" Phục Kỳ hỏi.
Nhóc con lắc đầu nói, “Cha lại nháo tự sát, chờ đến tối, chú Hình nhất định sẽ giận lắm, nói không chừng còn không cho chúng ta ăn. Giữ lại 1 chút, đợi cha đói bụng lại ăn."
Phục Kỳ ngạc nhiên. Chú Hình trong miệng nhóc con là ai, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, là người quen biết trong khoảng 6 năm? Nghe nhóc con nói thì có vẻ chú Hình kia đối với bọn họ không tốt lắm, sao bọn họ lại cam nguyện chịu đựng chứ.
“Đói bụng thì mua thức ăn chứ, cháu còn nhỏ đừng để bị đói."
Nhóc con đã 5 tuổi, mặt mũi xanh xao không nói, vóc dáng, cân nặng cũng không bằng bạn cùng lứa. “Mua, chúng ta làm gì có tiền."
Nói đến tiền, nhóc con liền tức lên, 1 chút bộ dáng nhu nhược khóc lóc lúc nãy biến mất tăm, “Cha làm công trong quán, bao ăn bao ở, 1 đứa nhỏ như con cũng là làm không công. Con đã nói rảnh rỗi chúng ta kiếm đồ vứt đi đổi chút tiền, cha lại không nghe, cả ngày không phải nghĩ vớ vẩn thứ này thì lại đến thứ khác, có ích gì."
Không kiếm tiền, làm không công? Phục Kỳ hỏi ngu 1 câu. “Quán nào cơ?"
Nhóc con ngoẹo đầu quan sát Phục Kỳ: “Ba, lần này cha uống nhiều thuốc hơn phải không, còn quán nào nữa, tất nhiên là quán cơm của chú Hình dưới lầu đó. Cha đã làm công ở đây 6 năm rồi, nói quên là quên luôn, thật là kỳ quái."
Phục Kỳ bất chấp che giấu kinh ngạc, thét chói tai: “Cái gì, cháu nói Phục Kỳ chú làm không công 6 năm."
Nhóc con chưa thấy qua bộ dáng như vậy của cha mình, chạy tới thuận khí cho cha mình đang ho khan, “Con vừa sinh ra đã ở đây, ba vẫn luôn làm công ở dưới mà."
Dù gì cậu cũng đã tốt nghiệp đại học, không đến nông nỗi rớt xuống làm bồi bàn không công chứ. “Vì sao ba không đổi công việc khác?"
“Cha,cha thực hồ đồ mà."
Nhóc con chu mỏ: “Thẻ căn cước của cha đã đòi lại đâu, cũng chỉ có chú Hình mới chịu thu nạp cha con mình thôi."
Thẻ căn cước?
Phục Kỳ chợt bừng tỉnh, cậu ký hợp đồng mười năm với công ty điện ảnh và truyền hình LK, coi như, còn có ba năm nữa là hết hạn. Thiện Diệu là tổng giám đốc của LK, cậu đương nhiên có thể phát triển tốt hơn, nghe nói người đại diện chủ động leo lên làm ấm giường cho Thiện Diệu. Ai biết, Thiện Diệu tên khốn kia lúc yêu chiều ngươi thì hận không thể lấy trăng hái sao dỗ người đẹp cười, lúc vứt bỏ người ta thì ngươi phải cút thật xa, tốt nhất là cút đến sao hoả, đừng ở trước mặt hắn vui vẻ, sẽ khiến hắn thêm phiền.
Lúc đó không có tinh tế dò hỏi, sau khi rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ, sự nghiệp xuống dốc. Công ty giải thích rằng: Lão tổng không muốn thấy cậu ở trên ti vi.
Vì để cho cậu triệt để không được xuất hiện, để ngừa quấy nhiễu tâm tình Thiện đại tổng tài, công ty ra tay ngoan tuyệt, không chỉ thông báo Phục Kỳ giải nghệ, ngay cả phim chiếu rạp hay phim truyền hình trước kia cậu đóng đều bị hạ giá, ca khúc, tạp chí cũng tương tự, không được phát hành hoặc bán. Khốn nhất là khai trừ thân phận của Phục Kỳ, khiến cậu không thể đổi công ty lẫn tìm việc khác, chỉ có thể lặng yên sống dưới đáy của xã hội, vĩnh viễn không thể xuất hiện ở thượng tầng xã hội của Thiện Diệu.
Di chứng của uống thuốc ngủ, đầu óc còn có chút choáng váng, suy nghĩ 1 chút, lại ngủ mất. Khi tỉnh lại thấy nhóc con đang nhòm qua khe cửa nhìn cậu, không biết có phải cảm ứng của cha con không mà khi cậu nhìn sang, nhóc con lại quay đầu đi, chỉ là thái độ không tốt:
“Cha ngủ giả chết hả, hay là chú Hình tới thấy cha còn chưa khoẻ sẽ không đánh cha."
Phục Kỳ cũng không nhịn được nữa, thầm mắng, làm không công không nói còn bị đánh. Cuộc sống 6 năm qua cũng thật nhiều uất ức.
Xét thấy lúc này đứng cũng không vững, Phục Kỳ không có can đảm quyết đấu, nghe lời, lập tức nhắm mắt giả chết luôn.
Ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện mình chiếm giường, nhóc con ngồi trên ghế bên bàn, cánh tay đặt trên giường ngủ, nước bọt chảy thành vũng.
Thật bẩn. Theo Thiện Diệu lâu, Phục Kỳ cũng dính chút tính khiết phích, chỉ là mức độ thấp, cậu thấy hổ thẹn, cũng đã thông suốt nhiều. “Nhóc con, tỉnh nào, lên giường ngủ đi."
Phục Kỳ cảm giác trên người đã khá nhiều, liền muốn xuống giường đi vòng vòng một chút. Nhóc con nói 6 năm sau hắn cũng uống thuốc ngủ tự sát, cũng không biết đã uống mấy viên, nghỉ 1 ngày 1 đêm đã hồi phục không sai biệt lắm. “A, sớm a."
Nhóc con xoa xoa cánh tay đã chết lặng, giật mình 1 chút, “Cha, cha đã khỏe rồi? Có đói bụng không, con đi lấy cơm cho cha nhé. Giờ trong quán không bán thức ăn sáng đâu, may mà đêm qua con dự trữ rất nhiều đồ ăn."
“Chú dậy rồi, cháu lên giường ngủ đi."
Phục Kỳ thực sự không thích ứng, cậu 1 đại nam nhân, ách, đã là 6 năm sau, vậy cậu đã hai mươi bảy tuổi, làm sao có thể để một đứa bé chạy ngược chạy xuôi chăm sóc mình chứ. Hôm qua thì thôi, hôm nay cậu đã xuống được giường, gian phòng lớn có bấy nhiêu đây làm khó được cậu sao?
Cơm nước xong, Phục Kỳ nói: “Cha muốn đi ra ngoài một chuyến, xem có thể lấy lại thẻ căn cước hay không."
Nếu như LK có thể trả lại thẻ căn cước cho cậu, chứng tỏ bị LK đóng băng nhiều năm như vậy giờ cậu đã có thể đi tìm công việc khác, không cần chịu ràng buộc của hợp đồng.
Một cái đầu tổ chim, cằm nhọn, môi hồng, sống mũi cao, đôi mắt to gợn nước liễm diễm hắc bạch phân minh lại đỏ hồng hồng, vẻ mặt muốn khóc, lại mím môi trợn to 2 mắt nhìn chằm chằm Phục Kỳ. đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ trấn định này, Phục Kỳ thở dài, đưa tay ra đón chén nước. “Cha, hé miệng, con đút cho cha."
Ngữ khí như ông cụ non, “Chú Hình nói, cha tỉnh dậy uống nhiều nước 1 chút mới tốt."
Cái chén đã đưa tới bên miệng, con mắt đảo qua phía dưới, Phục Kỳ chán ghét đẩy tay nhóc con ra, “Bên trong có con sâu chết đây này, cháu không biết sao, buồn nôn quá đi."
Trầm mặc nửa ngày, Phục Kỳ cảm thấy mình có chút quá đáng, chống giường ngồi dậy. Nhóc con vội vàng vươn tay đỡ, Phục Kỳ mượn lực ngồi tốt, đứa nhỏ còn săn sóc kê 1 cái gối đầu sau lưng, “Khụ, xin lỗi, có thể đổi cho chú chén khác không?"
“Được ạ, được ạ." Nhóc con sung sướng chạy đi, đổ nước đi, lại chuẩn bị đổ thêm nước vào chén.
Phục Kỳ hô, “Cháu phải rửa chén trước rồi mới rót nước chứ."
Nhóc con nghe lời cậu, theo bản năng nhìn lại, kết quả để lệch chén nước, nước nóng rót lên tay, “A" nhóc kêu 1 tiếng nhỏ, đau đớn còn lại đều nuốt vào bụng, chậm rãi rót đầy chén nước, cẩn thận đưa cho Phục Kỳ.
Phục Kỳ nhận chén nước để lên trên tủ đầu giường cũ nát, kéo bàn tay nhỏ bé lại nhìn kĩ, nóng đỏ 1 mảng lớn rồi. Phục Kỳ vội la lên, “Nhanh đi ngâm nước lạnh, giỏi a giỏi a, để lại sẹo thì phải làm sao?"
“Không sao đâu cha, phục vụ bàn ngày nào chả phỏng vài lần." Nhóc con thờ ơ rút tay ra, “Cha mau uống nước đi, con đi xem có gì ăn được, cha đã hôn mê 2 ngày chắc đói lắm rồi."
“Chờ chút, cháu khẳng định hôm nay là 10/11/2018 hả?" Cậu còn muốn hỏi thêm 1 câu, nhóc xác định là con chú sao?
Nhóc con nhíu mày, dậm chân nói, “Cha, cha tự sát hồ đồ rồi à, không khỏi được sao? Quên đi, con không thèm nghe cha nói nữa."
Phục Kỳ rũ mắt, cậu không biết là mình đã từng tự sát rất nhiều lần nha. Cậu nhớ mình chỉ tự sát 1 lần, dùng hết tiền trên người mua 1 lọ thuốc ngủ ở 1 tiệm thuốc nhỏ, uống hết toàn bộ. Cậu đã quyết tâm phải chết, nuốt trọn lọ thuốc thì đúng lúc bị phát hiện đưa vào viện, tuy vậy cũng khó mà cứu sống.
Nhưng không nghĩ, ông trời trêu ngươi, có người không muốn chết thì liên tục gặp thiên tai nhân hoạ ngoài ý muốn. Cậu không muốn sống, đã chết 1 lần lại có thể sống lại.
Sống lại thì thôi đi, sao lại sống lại trên thân mình chứ, thôi cũng được, nếu đã sống lại trên thân mình rồi thì cũng không thể tiếp tục hướng về phía trước mà sống, coi như được 1 bài học, về sau gặp tên khốn kiếp Thiện Diệu kia sẽ đi đường vòng.
Giờ coi như xong, thằng nhóc trong bụng kia cũng đã ra rồi, còn lớn đến 5 tuổi, cậu cũng là người làm cha. Ngắm nhìn 4 phía, ngôi nhà đơn sơ, tường loang lổ màu xám, gia cụ tróc sơn, cái giường động chút sẽ kêu cót két, mơ hồ nhớ ra đây là chỗ ở cậu thuê khi bị đuổi ra khỏi nhà Thiện Diệu. Nhưng 1 tiếng trước, a, 1 h trước hay có thể nói 6 năm trước của cậu, gia cụ nơi này tuy có cũ nhưng không đến độ khó coi thế này.
Năm ngón tay Phục Kỳ cào tóc, co chân, vùi đầu vào gối. Sau khi bị Thiện Diệu vứt bỏ, cậu lại phát hiện mình có thai, dùng thân nam nhân mà mang thai. Cậu vừa mừng vừa sợ, sợ bị người ta coi là quái vật, mừng vì đây là kết tinh tình yêu của cậu và Thiện Diệu, có thể nhờ nó mà lần nữa lấy được tình yêu của hắn. Thiện Diệu đối với bạn giường có mới nới cũ nhưng không đến mức đối với con mình nhắm mắt làm ngơ đi.
Cậu khi đó ôm tâm tình phức tạp như vậy đi gõ cửa Thiện gia. Quản gia không cho cậu vào cửa, bắt cậu chờ bên ngoài. Sau đó mây đen ầm ầm kéo đến, mưa to như trút. Cũng may biệt thự này phỏng theo kiểu cổ, cửa lớn có mái hiên có thể tránh mưa, nhưng gió đầu đông thì lại không tránh được.
Cậu chỉ mặc một bộ áo khoác mỏng, lạnh run rẩy đợi đến khi Thiện Diệu dẫn mỹ nhân mới của hắn về nhà. Đuổi lên phía trước, muốn nói cho Thiện Diệu tin tức siêu tốt này, lại bị 1 câu ‘ruồi bọ bán thân’ của Thiện Diệu làm nghẹn đứng không nói lên lời. Lấy tay chặn lại cái cửa sắp đóng lại, cho dù Thiện Diệu có đối đãi cậu ra sao, ít nhất phải nói cho Thiện Diệu chuyện đứa con, nhưng cậu chưa nói được lời mở đầu, Thiện Diệu đã lấy chân đá cánh cửa, tay suýt bị kẹp phải.
Trở lại gian nhà mới thuê, trên nhà dán tờ giấy không cho thuê nữa, cậu vô lực nhếch miệng, móc túi ra lo thuốc ngủ, nuốt hết vào.
Nhóc con bưng 1 khay trở lại, khuôn mặt gian trá lại cười cười, “Cha ơi, vừa lúc là giờ cơm, có rất nhiều đồ ăn thừa, chú Hình cho con tuỳ ý chọn. Con chọn mấy món cha thích ăn nhất, còn 1 cái bánh bao nóng hổi. Cho cha đó."
Phục Kỳ ghét bỏ quay mặt đi chỗ khác, nhưng dạ dày lại không chịu thua kém thầm thì kêu loạn. Phục Kỳ chỉ đành hỏi: “Cháu bé, chú Hình kia tốt với cháu thế sao lại cho cơm thừa, không có cơm sạch sao, ít cũng được, chú ăn nhiều thịt sợ béo."
“Nhóc con? Sao cha lại gọi con vậy. Sai rồi, không phải cha thích ăn thịt nhất sao?" Nhóc con nhức đầu, quệt mồm nói, “Chú Hình lúc nào cũng tốt với con, không đánh cũng không mắng. Chú ấy không cho chúng ta tới gần nhà bếp, cha quên rồi sao?"
“Ha ha." Phục Kỳ cười gượng. Trước khi cậu thăm dò được thế giới 6 năm sau, tạm thời cần tìm cách thân cận đứa nhỏ này rồi mới nói.
Rau trong khay bị Phục Kỳ đẩy ra, cầm lấy bánh bao ăn xong. Nhóc con mắt không chớp dòm cậu, cứ như sợ cậu chạy mất vậy. “Không phải bảo đến giờ cơm sao, cháu không ăn à."
Ăn xong bánh bao mới nhớ tới nhóc con không ăn.
“Chú ăn no rồi, cháu lấy cái nữa mà ăn đi."
Nhóc con cất khay đi, bỏ hết rau vào túi nylon, sau đó kê ghế cất lên nóc tủ quần áo.
“Cháu không ăn sao?" Phục Kỳ hỏi.
Nhóc con lắc đầu nói, “Cha lại nháo tự sát, chờ đến tối, chú Hình nhất định sẽ giận lắm, nói không chừng còn không cho chúng ta ăn. Giữ lại 1 chút, đợi cha đói bụng lại ăn."
Phục Kỳ ngạc nhiên. Chú Hình trong miệng nhóc con là ai, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, là người quen biết trong khoảng 6 năm? Nghe nhóc con nói thì có vẻ chú Hình kia đối với bọn họ không tốt lắm, sao bọn họ lại cam nguyện chịu đựng chứ.
“Đói bụng thì mua thức ăn chứ, cháu còn nhỏ đừng để bị đói."
Nhóc con đã 5 tuổi, mặt mũi xanh xao không nói, vóc dáng, cân nặng cũng không bằng bạn cùng lứa. “Mua, chúng ta làm gì có tiền."
Nói đến tiền, nhóc con liền tức lên, 1 chút bộ dáng nhu nhược khóc lóc lúc nãy biến mất tăm, “Cha làm công trong quán, bao ăn bao ở, 1 đứa nhỏ như con cũng là làm không công. Con đã nói rảnh rỗi chúng ta kiếm đồ vứt đi đổi chút tiền, cha lại không nghe, cả ngày không phải nghĩ vớ vẩn thứ này thì lại đến thứ khác, có ích gì."
Không kiếm tiền, làm không công? Phục Kỳ hỏi ngu 1 câu. “Quán nào cơ?"
Nhóc con ngoẹo đầu quan sát Phục Kỳ: “Ba, lần này cha uống nhiều thuốc hơn phải không, còn quán nào nữa, tất nhiên là quán cơm của chú Hình dưới lầu đó. Cha đã làm công ở đây 6 năm rồi, nói quên là quên luôn, thật là kỳ quái."
Phục Kỳ bất chấp che giấu kinh ngạc, thét chói tai: “Cái gì, cháu nói Phục Kỳ chú làm không công 6 năm."
Nhóc con chưa thấy qua bộ dáng như vậy của cha mình, chạy tới thuận khí cho cha mình đang ho khan, “Con vừa sinh ra đã ở đây, ba vẫn luôn làm công ở dưới mà."
Dù gì cậu cũng đã tốt nghiệp đại học, không đến nông nỗi rớt xuống làm bồi bàn không công chứ. “Vì sao ba không đổi công việc khác?"
“Cha,cha thực hồ đồ mà."
Nhóc con chu mỏ: “Thẻ căn cước của cha đã đòi lại đâu, cũng chỉ có chú Hình mới chịu thu nạp cha con mình thôi."
Thẻ căn cước?
Phục Kỳ chợt bừng tỉnh, cậu ký hợp đồng mười năm với công ty điện ảnh và truyền hình LK, coi như, còn có ba năm nữa là hết hạn. Thiện Diệu là tổng giám đốc của LK, cậu đương nhiên có thể phát triển tốt hơn, nghe nói người đại diện chủ động leo lên làm ấm giường cho Thiện Diệu. Ai biết, Thiện Diệu tên khốn kia lúc yêu chiều ngươi thì hận không thể lấy trăng hái sao dỗ người đẹp cười, lúc vứt bỏ người ta thì ngươi phải cút thật xa, tốt nhất là cút đến sao hoả, đừng ở trước mặt hắn vui vẻ, sẽ khiến hắn thêm phiền.
Lúc đó không có tinh tế dò hỏi, sau khi rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ, sự nghiệp xuống dốc. Công ty giải thích rằng: Lão tổng không muốn thấy cậu ở trên ti vi.
Vì để cho cậu triệt để không được xuất hiện, để ngừa quấy nhiễu tâm tình Thiện đại tổng tài, công ty ra tay ngoan tuyệt, không chỉ thông báo Phục Kỳ giải nghệ, ngay cả phim chiếu rạp hay phim truyền hình trước kia cậu đóng đều bị hạ giá, ca khúc, tạp chí cũng tương tự, không được phát hành hoặc bán. Khốn nhất là khai trừ thân phận của Phục Kỳ, khiến cậu không thể đổi công ty lẫn tìm việc khác, chỉ có thể lặng yên sống dưới đáy của xã hội, vĩnh viễn không thể xuất hiện ở thượng tầng xã hội của Thiện Diệu.
Di chứng của uống thuốc ngủ, đầu óc còn có chút choáng váng, suy nghĩ 1 chút, lại ngủ mất. Khi tỉnh lại thấy nhóc con đang nhòm qua khe cửa nhìn cậu, không biết có phải cảm ứng của cha con không mà khi cậu nhìn sang, nhóc con lại quay đầu đi, chỉ là thái độ không tốt:
“Cha ngủ giả chết hả, hay là chú Hình tới thấy cha còn chưa khoẻ sẽ không đánh cha."
Phục Kỳ cũng không nhịn được nữa, thầm mắng, làm không công không nói còn bị đánh. Cuộc sống 6 năm qua cũng thật nhiều uất ức.
Xét thấy lúc này đứng cũng không vững, Phục Kỳ không có can đảm quyết đấu, nghe lời, lập tức nhắm mắt giả chết luôn.
Ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện mình chiếm giường, nhóc con ngồi trên ghế bên bàn, cánh tay đặt trên giường ngủ, nước bọt chảy thành vũng.
Thật bẩn. Theo Thiện Diệu lâu, Phục Kỳ cũng dính chút tính khiết phích, chỉ là mức độ thấp, cậu thấy hổ thẹn, cũng đã thông suốt nhiều. “Nhóc con, tỉnh nào, lên giường ngủ đi."
Phục Kỳ cảm giác trên người đã khá nhiều, liền muốn xuống giường đi vòng vòng một chút. Nhóc con nói 6 năm sau hắn cũng uống thuốc ngủ tự sát, cũng không biết đã uống mấy viên, nghỉ 1 ngày 1 đêm đã hồi phục không sai biệt lắm. “A, sớm a."
Nhóc con xoa xoa cánh tay đã chết lặng, giật mình 1 chút, “Cha, cha đã khỏe rồi? Có đói bụng không, con đi lấy cơm cho cha nhé. Giờ trong quán không bán thức ăn sáng đâu, may mà đêm qua con dự trữ rất nhiều đồ ăn."
“Chú dậy rồi, cháu lên giường ngủ đi."
Phục Kỳ thực sự không thích ứng, cậu 1 đại nam nhân, ách, đã là 6 năm sau, vậy cậu đã hai mươi bảy tuổi, làm sao có thể để một đứa bé chạy ngược chạy xuôi chăm sóc mình chứ. Hôm qua thì thôi, hôm nay cậu đã xuống được giường, gian phòng lớn có bấy nhiêu đây làm khó được cậu sao?
Cơm nước xong, Phục Kỳ nói: “Cha muốn đi ra ngoài một chuyến, xem có thể lấy lại thẻ căn cước hay không."
Nếu như LK có thể trả lại thẻ căn cước cho cậu, chứng tỏ bị LK đóng băng nhiều năm như vậy giờ cậu đã có thể đi tìm công việc khác, không cần chịu ràng buộc của hợp đồng.
Tác giả :
Cẩm Trọng