Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 42

“Vì sao ngươi lại coi trọng bộ này?"

[Lục quang] quả thật sẽ nổi tiếng, thiết lập nhân vật lại không phải rất phù hợp với Lục Viễn, đây là một nhân vật gần ba mươi tuổi, Lục Viễn hắn mới lớn bao nhiêu!

Năm đó khi Lục Ninh diễn nhân vật này mới không sai biệt lắm, thế nhưng Lục Ninh cũng cảm thấy kỳ quái, kịch bản này ở đây còn chưa tính, vì sao sẽ mời bọn họ diễn nhân vật này?

“Bộ phim này là Diệp Tồn An bọn họ chuẩn bị đầu tư." Chung Du Bạch nói, “Thiết lập nhân vật chính lại càng không phù hợp các cậu, chí ít phải tìm diễn viên đã ngoài bốn mươi tuổi, đã quyết định là ngôi sao đánh võ Dư Lẫm hạng nhất đại lục, cho nên liền định nam thứ cho các cậu, nhân vật này tuy là nhân vật phản diện, diễn tốt lại cũng rất khiến người thích."

Bởi vì nhân vật xấu này thật sự có một bộ chuẩn mực của riêng mình, cũng không phải người cùng hung cực ác, một phần tử phạm tội chỉ số thông minh cao, mặt ngoài ưu nhã lý trí, ôn hòa thong dong, kì thực từng bước dẫn nhân vật chính vào bẫy, diễn tốt mà nói, vẫn là một nhân vật rất có mị lực.

Lục Ninh đương nhiên biết rõ, đời trước vì nghiền ngẫm nhân vật này, vì nhập diễn, y ước chừng tốn công vài tháng! Kỳ thật chính y thực rõ ràng, nếu thật sự nói thiên phú, y thực tế là so ra kém Lục Viễn, tính toán đâu ra đấy, Lục Viễn vào giới này mới bao lâu? Y lại bởi vì hơn mười năm kinh nghiệm đóng phim đời trước mới có thể áp Lục Viễn một đầu như vậy, chờ hắn chậm rãi lên tay, không hẳn sẽ kém gì mình.

Học bá dù sao cũng là học bá, ngay cả Lục Ninh cũng thực cảm thán.

Lục Viễn cười, “Chính là cảm thấy nhân vật này rât hợp tâm ý của ta, khiêu chiến một chút nha, ta cảm thấy ta nhất định có thể diễn tốt!"

Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, thực sự có tự tin.

Nhưng mà, [Lục quang] cũng quả thật là một bộ điện ảnh tốt, đạo diễn biên kịch diễn viên chính đều là HongKong, chính mình dựa vào bộ điện ảnh này lấy được đề danh nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ở Giải thưởng Điện ảnh HongKong năm đó, thành tích vẫn là thực không tồi, vừa nghĩ như vậy, Lục Ninh liền có chút tâm an.

Trừ hai bộ điện ảnh này ra, mấy bộ phim truyền hình còn lại đều bị Lục Ninh đẩy, y nói, “Hai bộ này có thể đầu tư một chút, nhưng thiết lập nhân vật cũng không có bao nhiêu ý tứ lớn, tôi cùng a Viễn cũng không cần ra diễn."

Hai bộ phim truyền hình này trong đống kịch bản ở đây, chất lượng xem như tương đối cao cấp, đương nhiên không phải nói Lục Ninh chỉ quét qua vài lần là có thể định ra, chỉ là trước đó Chung Du Bạch đã sửa sang phân loại qua, từ phương diện thái độ mời của đối phương vân vân đến phân loại, trước đó hắn cũng xem qua kịch bản, không thể không nói ánh mắt Chung Du Bạch vẫn là rất không kém, đời trước khẳng định là có hắn trấn, phim Lục Viễn nhận gần như không có ngoại lệ thành tích đều không xấu.

Kịch bản hắn lấy ra, ít nhất lấy cố sự mà nói, sẽ không rất hỏng bét, nhưng Lục Ninh xem qua đề mục, chỉ cần không có ấn tượng, y cảm thấy diễn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, hai bản y lấy ra này xem như phim truyền hình tương đối nổi tiếng năm đó, nhưng nhân vật mời bọn họ diễn lại đều là vai rất phù hợp vẻ đẹp bề ngoài của bọn họ, một bộ là phim thần tượng, rất nổi tiếng, lại không có bao nhiêu ảnh hưởng lớn, một bộ là phim đô thị, phản ứng không tệ, nhân vật lại thật sự không quá xuất sắc, cho nên Lục Ninh mới có thể không chút do dự đẩy.

“Sáu tháng cuối năm nhận một bộ điện ảnh là được, sau khi thi đại học tôi cùng a Ninh khẳng định sẽ đi đại học, vừa vặn chuẩn bị album mới một chút, cũng đừng rất áp bức chúng tôi, hai năm này cũng quá vất vả có được không!" Lục Viễn bất mãn nói.

Chung Du Bạch khinh bỉ nhìn hắn, “Có chút cường độ công tác như vậy cậu cũng bỏ vào mắt? Chẳng qua là oán giận không có thời gian nói chuyện yêu đương đi!"

Lục Ninh: “……"

Con mẹ nó Lục Viễn ngươi vậy mà không phản bác! Đây là cam chịu vẫn là cam chịu vẫn là cam chịu sao?

Vì thế Lục Ninh do dự, ngẫm lại có muốn lại nhận một bộ điện ảnh hay không?

Nhưng kịch bản tốt nào có nhiều như vậy!

Một năm điện ảnh tốt cũng chỉ có mấy bộ như vậy, lại không có khả năng bộ nào cũng đều để trước mặt bọn họ, có thể có [Đơn thân ba ba] cùng [Lục quang] ở đây cũng đã đủ làm cho bọn họ cười trộm.

So với ngôi sao bình thường, bọn họ đã rất bận rộn, lưu diễn châu Á sẽ vẫn bận rộn đến cuối năm, sau khi chấm dứt còn có [Kiếm Tiên] phải quay, sau là bế quan vùi đầu khổ học chuẩn bị thi đại học, sáu tháng cuối năm quay một bộ điện ảnh chuẩn bị album mới……

Hành trình vẫn là rất dày đặc a!

Ra mắt một năm rưỡi, bọn họ cũng xác thực nhất thiết cảm thấy mình nổi tiếng, mặc kệ chạy đến chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai, không đội mũ đeo kính đen đi ra ngoài hơn phân nửa sẽ bị nhận ra –

Chủ yếu là bộ dạng rất bắt mắt, rất khó phai mờ với mọi người……

Thế nhưng, bọn họ hiện tại ngay cả cơ hội tự đi ra ngoài cũng không có, lại được Chung Du Bạch bọn họ bảo hộ rất khá, cho nên đối với mình “nổi tiếng", vẫn là không có bao nhiêu cảm giác chân thật, nhìn quà tặng chất đầy toàn bộ phòng mới có chút cảm khái, nhưng mà bận rộn đến ngay cả thời gian mở quà cũng không có, dù sao cũng có chút quá mức đi?

Một phòng quà tặng, phỏng chừng mở ra cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Tối thứ sáu ngày 18 tháng 11, bọn họ đúng giờ bay đi Hàn Quốc.

Hàn Quốc chỉ có một buổi, cùng ngày sau khi mở phòng bán vé, trong vòng một giờ tất cả vé đều đã bán hết, không ít fan từ nước ngoài tới sớm, sớm đã ở quanh quẩn bên ngoài Seoul tằm, quan phương buôn bán sản phẩm ăn theo đúng 7 giờ sáng bắt đầu bán, định giá hơi thấp hơn so với Nhật Bản, so với đại lục lại vẫn đắt hơn một chút, nhưng tình huống tranh mua lại vẫn rất sôi động, người vây quanh hàng bán ảnh chụp hiện trường concert Nhật Bản là nhiều nhất, bởi vì năm nghìn tấm ảnh chụp bán ra đầu tiên là ảnh có tên do năm người kí!

Buôn bán có hạn, bán xong thì thôi.

Cho dù kí tên là chỉ in ấn, lại cũng không thể ngăn cản các fan nhiệt tình.

So với fan Nhật Bản tương đối hàm súc, fan Hàn Quốc lại nhiệt tình điên cuồng hơn, tùy ý có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của các cô gái trẻ tuổi khi thảo luận, các cô giơ bảng chữ viết đầy tên của bọn họ vân vân, thậm chí còn có fan mang theo mặt nạ hình khuôn mặt bọn họ, lôi ra các loại biểu ngữ cùng poster, không khí nhiệt liệt kinh người.

Nói về văn hóa fan ở châu Á này, fan Hàn Quốc fan nói thứ hai, vậy thật đúng là không ai dám nói thứ nhất, năng lực đào tạo ngôi sao của quốc gia này rất mạnh, nhất là thần tượng, đổi mới nhanh, thần tượng lớn mới sinh ra ùn ùn, cũng mang đến văn hóa fan độc đáo cho quốc gia này, nhiệt liệt, điên cuồng, yêu đến cực đoan, cũng hận đến cực đoan, đây chính là đặc sắc của bọn họ.

Yêu người hận không thể yêu chết, hận người hận không thể hận chết.

Đồng dạng, các cô cũng rất có mới nới cũ, không thể trường tình so với fan Nhật Bản, nhưng lúc này khi các cô tình cảm nồng đậm với “các hoàng tử", tự nhiên vô cùng điên cuồng.

7 giờ tối, concert đúng giờ bắt đầu, so với thói quen mỗi khi âm nhạc vang lên liền an tĩnh lại của fan Nhật Bản, fan Hàn Quốc vĩnh viễn dùng tiếng thét chói tai đến phá tan màng tai của ngươi, cho dù là âm nhạc mạnh mẽ đến đâu cũng không che dấu được nhiệt tình của các cô.

Hàn Quốc không phải quốc gia lớn, ba đài truyền hình lớn chiếm địa vị thống trị trong truyền thông trong nước, không ngoại lệ đều phái phóng viên chuyên môn đến lấy tin tức về concert này, vài tạp chí cũng phái phóng viên đến, khi đến còn dùng cả trang giấy ghi lại sự rầm rộ của concert lần này.

Cho dù ngôn ngữ không thông, cũng không ngăn cản được nhiệt độ ở hiện trường tăng lên.

Trạng thái của Hồ Tử Thuần không tốt lắm, thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khang phục, cho nên ca khúc của hắn lâm thời cắt giảm một, do Ngụy Luân hát thay, bọn họ thuộc cùng một công ty, thay đổi như vậy thích hợp nhất, cả buổi concert hắn đều dựa vào thuốc men chống đỡ, sắc mặt tái nhợt, nhưng là một khi lên sân khấu, lại vẫn phải cười, cười đến sáng lạn thật tâm mới tốt, tay bởi vì kim tiêm truyền nước biển mà sưng lên, trên mu bàn tay đều là xanh tím, nhưng khi camera đảo qua, hắn vẫn là phải cố gắng che dấu, đổi tay cầm micro.

Lục Ninh nhìn cũng không khỏi cảm thán, nghề nghiệp như ngôi sao này, bề ngoài nhìn ngăn nắp lượng lệ, nhưng chua xót sau lưng chỉ có tự mình biết, không có fan nào thích nhìn idol của mình luôn luôn bi bi thương thương tố khổ, ngôi sao là nghề nghiệp cần “mặt mũi" nhất trên đời, hơn phân nửa cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục chống đỡ, chua xót ấm lạnh trong đó, chỉ có tự mình biết.

Mỗi khi đến lúc này, Lục Ninh liền may mắn đời này mình trùng sinh thành một thân thể Ma tộc, cho dù có rất nhiều không tiện, ít nhất, không có phiền toái ốm đau.

Đời trước cơ bản là mỗi lần y quay xong một bộ phim là lại phải vào bệnh viện một lần, tất nhiên là có liên quan tới mấy năm trước y phóng túng hỏng trụ cột thân thể, nhưng cũng bởi vì y quá liều mạng, mỗi lần ngưng thần quay phim còn chưa cảm thấy, vừa quay xong nhất thời thả lỏng thì lập tức không xong, y sâu sắc biết thân thể khỏe mạnh có bao nhiêu quan trọng, tỉ như mỗi lần mùa đông quay cảnh mùa hè, bị đông lạnh một lần lại tưới nước một lần, y trăm phần trăm lại sẽ bệnh một hồi.

Concert vừa chấm dứt, Hồ Tử Thuần lập tức lại ngã, tiệc chúc mừng vốn đã định ra chỉ có thể hủy bỏ, đêm đó mọi người liền vội vàng chạy về Thượng Hải, Lục Ninh Lục Viễn một đường cùng Hồ Tử Thuần đi bệnh viện, sau khi xác định không có việc gì mới trở về nghỉ ngơi.

Ngay cả Lục Viễn cũng bắt đầu cảm thán, thì ra thân là yêu ma quỷ quái, cho dù bị chính đạo đuổi dữ dội, ít nhất sẽ không yếu ớt giống như nhân loại bình thường.

May mắn một tuần kế tiếp Hồ Tử Thuần được nghỉ ngơi không kém, khi bay đến Thái Lan thì hắn nhìn qua đã tốt hơn nhiều, cả người cũng tinh thần lên, nhìn trạng thái thực không tệ, cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Kỳ thật hắn chỉ là không quen mà thôi, lúc trước rất vất vả, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần đều quá căng thẳng, một khi thả lỏng liền dễ dàng gặp chuyện không may, ngược lại sau khi thích ứng, toàn bộ sẽ bình thường trở lại, hắn chung quy còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi mà thôi, vốn trụ cột thân thể cũng không tệ, sau một hồi bị bệnh, ngược lại còn tốt hơn trước một chút, hoàn toàn thoải mái xuống.

Cảm tình của năm người luôn luôn không tệ, mà trước sau á tuần càng là có nhiều thời gian ở chung một chỗ, mấy người mới vào giới còn chưa có nhiều tâm tư ý tưởng như vậy, đối xử với nhau như anh em, cùng nhau vụng trộm chuồn ra ngoài ăn to uống lớn một hồi chúc mừng Hồ Tử Thuần khôi phục sức khỏe, tuy rằng sau Ngụy Luân bởi vì ăn quá nhiều hải sản mà đau bụng, bị người đại diện bên Tinh Hoàn giáo huấn một hồi, vài người lại vẫn như cũ, nháy mắt với nhau tương đối thân mật, ở concert Thái Lan, vài người tâm tình tốt lên cho nên khi ca hát liền đặc biệt kích tình bắn ra bốn phía, nhấc lên một luồng thuộc sóng nhiệt gió xoáy thuộc về “Hoàng tử".

Lưu động kế tiếp trở nên vô cùng thuận lợi, sau Thái Lan là Malaysia, lại sau là Singapore, Đài Loan, HongKong, Tinh Hoàn vốn là công ty HongKong công ty, [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] cũng trước hết truyền bá tại HongKong, một sân ở HongKong kia quả thực biến thành vạn người hợp xướng, rõ ràng là vào đông, sóng nhiệt lại đập vào người giống như ngày mùa hè, tình hình như vậy khiến Tinh Hoàn quyết định sau khi á tuần kết thúc lại diễn thêm một buổi ở HongKong, tin tức này vừa thông báo ở concert cùng ngày, dẫn tới fan ở hiện trường hoan hô.

Đêm nay HongKong rực rỡ, là một đêm đèn đuốc huy hoàng không ngủ.

Ngoài cửa sân concert Bắc Kinh, ông già quần áo mộc mạc nhìn qua đã sáu bảy mươi tuổi, một đầu tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh bốn phía, hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra, mặt mày âm trầm đứng ngoài sân vận động, nhìn quét qua một cái có thể thấy các cô gái đang hưng phấn, sắc mặt hắn trở nên càng ngày càng khó coi.

Khi a Lục nhìn thấy người nọ trong lòng chính là cả kinh, khi nàng nhìn thấy Lâm sư tỷ đã không còn sợ hãi, hiểu biết lẫn nhau không nói ra ngoài, thế nhưng vị này, hiển nhiên không có mục đích giống như nàng.

Người thường có lẽ không thể phát giác, nàng lại có thể thấy được — vị Hư Không đạo trưởng này đầy người sát khí.

Bàn tay nắm góc áo nhất thời căng thẳng, ngẫm lại vẫn bước chân nhanh hơn đi tới chỗ hắn, nếu, nàng nói là nếu, Hư Không đạo trưởng muốn làm ra việc gì không lý trí, có lẽ nàng có thể cản trở một chút? Chung quy sư phụ của nàng cùng Hư Không đạo trưởng cũng xem như tri giao.

Nhưng mà, buổi biểu diễn này nàng cùng Lâm sư tỷ mua một tấm vé khu vực trong sân khấu a, Hư Không đạo trưởng lại rõ ràng là vé ghế ngồi…… A Lục cuối cùng vẫn là luyến tiếc, hơn nữa nàng cũng chột dạ, nàng cảm thấy biểu hiện của mình trong concert nhất định sẽ khiến Hư Không đạo trưởng hoài nghi, cho nên nàng quyết định làm bộ không nhìn thấy vị trưởng bối này, nghĩ đến sân khấu cách xa như vậy, hắn cũng không làm được cái gì đi?

Hư Không chậm rãi xếp hàng vào sân diễn, nắm tay vẫn không buông ra, hắn cũng không muốn đến nơi này, nhưng là thủ ở thành phố C lâu như vậy, hai con thỏ con này căn bản là không có về nhà!

Trừ phóng viên cùng fan ngẫu nhiên xuất hiện ngoài tiểu khu, ngay cả một sợi lông của bọn họ hắn cũng chưa nhìn thấy.

Thật sự là tức chết hắn!

Hỏi thăm đồng đạo khác mới biết được hai ngày nay bọn họ ở Bắc Kinh, phải vào được tòa nhà lớn này mới có thể nhìn thấy bọn họ, còn phải mua vé, vé rẻ nhất mà tên bán hàng tham lam ngoài kia cũng đòi của hắn tám trăm tệ, tám trăm tệ a! Cuối cùng đành phải dùng chút thủ đoạn mới mua được sáu trăm tệ, hiện tại ngay cả người thường cũng gian xảo như yêu quái, khiến Hư Không không khỏi cảm thán, lòng người không còn chất phác a……

Tấm vé rong hắn mua được này lá vé khán đài xa nhất, tục xưng vị trí trên núi, cách sân khấu quả thực xa đến thái quá, mà Hư Không vốn cũng không muốn đi vào, hiện trường nhiều tiểu cô nương người bình thường như vậy, hắn còn đi vào làm cái gì! Có những người này ở đây, cái gì hắn cũng không làm được a, nhưng không biết vì cái gì, hắn vẫn muốn đi vào nhìn một cái.

Một đám tiểu cô nương này đều điên rồi sao? Bên trong là yêu quái a, cái tên đứng trên sân khấu kia là yêu quái a!

Nếu các cô biết chân tướng, chỉ sợ đều bị dọa chết đi.

Vừa nghĩ như vậy, Hư Không liền cười cười có chút thần kinh.

Chờ khi hắn ngồi xuống vị trí của mình, không bao lâu bên cạnh hắn an vị một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, cô hóa trang khá đậm, ăn mặc cũng không giống những thiếu nữ trẻ tuổi.

“…… Thay cháu gái ông đến?" Nữ nhân bỗng nhiên mở miệng.

Hư Không không để ý cô.

Nữ nhân cười, một bộ biểu tình “Cháu hiểu rõ", “Bọn họ quả thật có mị lực như vậy a……"

Hư Không nghẹn một chút, mị lực gặp quỷ! Vì thế hắn không vui nói: “Trừ bỏ bộ mặt thì bọn chúng còn có cái gì tốt!" Yêu ma khoác da người mà thôi, tà ác nhất không hơn!

Nữ nhân cười khẽ lên tiếng, “Cháu biết cháu biết, cháu gái ông là phải đi thi đúng không? Cho nên ông đến thay con bé? Đợi lát nữa muốn dùng di động trực tiếp cho nó nghe?" Cô tự cho là suy đoán rất hợp lý.

Hư Không trừng mắt nhìn, hắn một đời độc thân đến già, có cháu gái mới gọi kỳ quái! Nếu hắn có cháu gái, nha đầu chết tiệt kia dám thích yêu ma, hắn thế nào cũng phải đánh gãy của nó! Cho nên nghe được câu này hắn mím chặt miệng không nói.

“Hơn một năm trước, cháu cũng không nghĩ đến mình sẽ thích phải hai nam sinh nhỏ như vậy, bọn họ có không chỉ riêng bộ mặt a." Cô mở túi da cầm ra một hộp thuốc lá bằng kim loại tinh xảo, cầm ra một điếu mới nhận ra nơi này là chỗ nào, vì thế kẹp ở trong tay mà không châm, “Cháu sớm đã qua tuổi nhìn người xem mặt, chỉ nhìn tuổi đơn thuần, không sai biệt lắm cũng có thể làm mẹ bọn họ!" Nói xong chính cô cũng cảm thấy có chút khó có thể tin.

Hư Không liếc mắt nhìn, trong lòng nói thầm, hai tên yêu mà này ai biết rốt cuộc già bao nhiêu, nói không chừng bọn họ đều có thể làm cha ngươi!

“Khi đó cháu vừa thất tình, một lần không muốn sống." Cô nhẹ nhàng mà nói.

Hư Không nhăn lại mi, “Chỉ vì tình tình yêu yêu này?"

Nữ nhân gật gật đầu, “Vâng, chỉ vì tình tình yêu yêu," Cô cười nói, “Ngày đó sau khi chia tay anh ấy, thật sự cảm thấy trên đời không còn gì vui, về nhà mở ti vi ra, vừa vặn đúng lúc họ đang hát, cháu lập tức khóc không thành tiếng, sau đó mỗi cuối tuần đều nghe bọn họ hát, nghe một lần khóc một lần, bọn họ hát thương tâm, cháu khóc, hát vui vẻ, cháu cũng khóc, vẫn khóc suốt hai tháng, cháu liền tốt."

Hư không: “……" Nữ nhân đến tột cùng sinh vật thần kỳ nào?

“Cháu thích bọn họ không phải bởi vì khuôn mặt của bọn họ, mà là vì ca khúc họ hát," Đôi mi hóa trang tỉ mỉ của cô dương lên, ném hộp thuốc lá tinh xảo kia vào trong túi da hàng hiệu, một tấm danh thiếp màu cô sáng lấp lánh trong túi, bên trên dùng chữ mạ vàng viết mấy chữ Đới Bích Hà, tổng đại lý Dumline châu Á, “Cho nên cháu mua một tấm vé vị trí xa nhất, đi vào nghe bọn họ ca hát."

Chỉ là nghe bọn họ ca hát mà thôi, mục đích đến của cô thuần túy như vậy.

Hư Không lại vẫn cảm thấy không thể lý giải, sau đó đèn trong sân lập tức trở nên tối tăm.

Tiếng nhạc hợp với tiếng hoan hô vang lên, thanh âm ôn nhu bên cạnh đứt quãng truyền đến, “Khi ông chân chính nghe vài bài bọn họ hát, có lẽ ông sẽ biết vì sao cháu gái ông vì sao yêu bọn họ như vậy, có đôi khi người thích bọn họ cũng không phải chỉ vỏn vẹn thích diện mạo của bọn họ, bởi vì bọn họ là bọn họ, Lục Ninh cùng Lục Viễn có một không hai trên đời."

“Bọn họ là ca sĩ có thể mang đến hy vọng cho mọi người, ca khúc của bọn họ giúp cháu sống càng tốt, bọn họ cho cháu sức mạnh……" Thanh âm của cô bị bao phủ trong tiếng nhạc khiến người đinh tai nhức óc.

Hư Không cảm thấy ngực mình lạnh lẽo lạnh lẽo.

Hai yêu ma này rốt cuộc là dùng thủ đoạn khủng khiếp nào mới có thể câu những người này thành như vậy!

…… Lúc này hắn mới là ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Ai ai ai, thế đạo đã lệch, lòng người không chất phác a a a!
Tác giả : SISIMO
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại