Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh
Chương 27
Mặc kệ Chung Du Bạch nói có bao nhiêu khẳng định, Lục Ninh tự hỏi là người trưởng thành có năng lực phán đoán bình thường, nói thật, Lục Viễn có lẽ có loại cảm giác này với y, lại khiến y cảm thấy kia cũng không phải tình yêu.
Ừm, tiểu tử kia cũng sắp mười tám, có dục vọng ở phương diện kia, Lục Ninh thân là nam cũng không phải không biết.
Cho nên, đảo mắt y liền dứt vỏ chuyện này, nghiêm túc đọc kịch bản [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], ngược lại là Chung Du Bạch đứng bên cạnh trong mắt lộ ra thương hại, phần thương hại này vừa là nhằm vào Lục Ninh, lại cũng nhằm vào Lục Viễn.
Bị Lục Viễn theo dõi, nào có thể thoát được, năm đó có một tên lỗ mãng vì muốn khiến Lục Viễn bị thương mà làm Cố Di bị thương, làm hại Cố Di vì việc ngoài ý muốn này mà phải nằm viện ba tháng, thương thật sự không tính nhẹ, Lục Viễn đuổi theo người kia một tuần, liều mạng một thân toàn vết thương, kém chút cả mình cũng chơi xong mới đưa được đệ tử đích truyền của Tâm Minh kiếm phái kia đi gặp Diêm Vương, ngay cả máu cũng hút đến không còn một giọt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại Tâm Minh kiếm phái hở một chút lại nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Năm đó, Lục Viễn vừa mới tròn mười tuổi, hắn mang theo quần áo ra ngoài, lấy khả năng khôi phục sức khỏe biến thái của hắn cũng phải tĩnh dưỡng hai ngày mới ở mặt ngoài nhìn không ra cái gì, đổi xong quần áo mới trở về nhà, lúc ấy cha mẹ Cố Di chỉ cho rằng hắn rời nhà trốn đi mà thôi, ngược lại bị phụ thân Cố Di đánh mông một trận.
A đúng rồi, vị Hư Không đạo trưởng hiện tại đang canh giữ ở tiểu khu của bọn họ kia, chính là thúc tổ ruột của tên lỗ mãng trái vớt quy củ, dù cho Lục Viễn không đi xử lý hắn, hắn cũng không trốn thoát giới Tu chân trừng phạt kia.
Kỳ thật, theo Chung Du Bạch nói, khuyết điểm nghiêm trọng giống ngộ thương người thường này, trong năm đó vừa vặn là thời điểm giới Tu chân quản lý phương diện này nghiêm khắc nhất, Ma đạo bị đả kích quá độc ác, có vài người tu chân làm việc cực đoan như tiểu tử này, việc ngộ thương người thường có khi phát sinh, cấp trên giới Tu chân đang chuẩn bị nghiêm gia quản thúc, đã hạ lệnh cấm nghiêm khắc nhất, tiền đồ của tiểu tử kia ở giới Tu chân tuyệt đối là hủy, mà lấy hắn tâm cao khí ngạo, tiền đồ hủy mới là khiến hắn sống không bằng chết giống nha, nói không chừng sau khi trở về giới Tu chân còn bị lấy ra giết gà dọa khỉ, đó mới là đại khoái nhân tâm.
Lục Viễn cũng không để ý những cái này, tiểu tử này, cố chấp vô cùng, một khi hạ quyết tâm, đó là chết cũng muốn làm.
Về phần một phần thương hại khác, chính là nhằm vào Lục Viễn, rõ ràng a Ninh căn bản không đem phần tình cảm này để trong lòng có được không!
Hiện tại đã là tháng 12, năm 2004 đã sắp đi qua, Lục Ninh vừa xuống máy bay liền rùng mình, nơi y quay phim không ở phía Nam, so sánh với HongKong ấm áp, mùa đông năm nay tuy đến tương đối muộn, lại cũng như cũ là rất lạnh, mà nơi này, đang hạ trận tuyết đầu tiên trong mùa đông.
Vì thế lúc Lục Ninh vào đoàn, đại bộ phận người đang xúm lại nói chuyện phiếm trong lều, hầu như đều đang cảm thán tuyết năm nay đến rất muộn.
Nhưng thời tiết như vậy không thể nghi ngờ sẽ tương đối ảnh hưởng tiến độ quay, Hoàng đạo vẫn đang hỏi trợ lý bên cạnh trận tuyết này lúc nào mới có thể ngừng.
Lục Ninh cũng có chút lo lắng, bởi vì nhân vật Phương Nhã Khâm của y ở phần thiết kế vẫn là một bộ bạch y, thân thể lại thiên hướng đơn bạc, cho dù là thời tiết như vậy cũng không được mặc nhiều quần áo mà đi ra diễn, lập tức lại nghĩ đến thân thể hiện tại của mình hiện nay cũng không phải nhân loại, còn có cái gì phải sợ, nhất thời cũng có chút cảm giác muốn bật cười.
Bởi vì trận tuyết này, y vừa tới đã được nghỉ hai ngày, chỉ phải lấy sách giáo khoa ra xem, không có Lục Viễn bên cạnh, nhất thời thế nhưng có chút không thói quen.
Lúc trước ở đoàn làm phim [Hắc Sa], tuy rằng Lục Viễn chạy sô hai bên, nhưng hắn nhiều lắm chỉ đi một hai ngày sẽ trở về, từ sau khi mình trùng sinh, hình như vẫn là lần đầu tiên cùng hắn tách ra lâu như vậy, người là một loài động vật kỳ quái, thói quen dưỡng thành luôn phải qua một thời gian mới có thể thích ứng đi?
Từ sau tháng 7 tham gia [Nhất xướng thành danh], Lục Ninh cùng Lục Viễn liền bận rộn đến mức sắp bay lên luôn, một lần gặp mặt sau đó vẫn là ở trường học cùng nhau tham gia thi cuối kỳ –
Không sai, chính là về trường học tham gia thi cuối kỳ…… Mà làm cho bọn họ ăn không tiêu là, bởi vì nhiệt độ của đợt tuyển tú còn chưa qua, bọn họ vừa về trường học đã bị vây truy chặn đường, thiếu chút nữa vì thế mà lỡ cuộc thi.
Khiến Lục Ninh cảm giác có chút buồn cười là, lần đầu tiên gặp mặt của y cùng Lục Viễn sau khi tách ra lại là ở trường thi, mà trong khoảng thời gian đó, bọn họ đã có hơn một tháng không gặp mặt.
Thời gian qua thật nhanh a……
Còn có, hiện tại là đang thi a! Dùng ánh mắt cực nóng như vậy nhìn chằm chằm ta không thành vấn đề sao? Nhìn bài thi của ngươi a bài thi a bài thi a!
Lục Ninh bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, vì thế ánh mắt nhìn bài thi cũng có chút trật, công thức hóa học vừa rồi rõ ràng còn nhận được, bỗng nhiên trở nên có chút xa lạ… Y nhanh chóng thanh thanh suy nghĩ, bắt đầu làm bài, thân là một diễn viên giỏi, bản sự khống chế cảm xúc của y vẫn là vô cùng đúng chỗ.
Thi xong bọn họ trở về nhà ở thành phố C, lúc đi ngang qua cửa phòng bảo vệ, Hư Không đạo trưởng đối với bọn họ như hổ rình mồi, nhưng rất nhanh liền bị các fan nữ thét chói tai xông tới cắt đứt tầm mắt.
Lâu như vậy không trở về, trong nhà lại vẫn sạch sẽ, hiển nhiên Chung Du Bạch có phái người xử lý.
“A Ninh." Lục Viễn bỗng nhiên gọi.
Lục Ninh làm bộ như không thèm để ý, lại cảm giác thân thể không biết chỗ nào tê rần, hơi quay đầu nói: “Ừ?"
Lục Viễn bắt được tay y, Chung Du Bạch ở phía sau bình tĩnh che khuất vệ sĩ áo đen đi theo phía sau hắn, hai vệ sĩ áo đen kia bởi vì fan điên cuồng dẫn đến kiểu tóc cùng quần áo đều có chút chật vật, đợi Lục Viễn lôi kéo Lục Ninh vào phòng, Chung Du Bạch mới để cho bọn họ vào.
“Cắn thì cắn, ngươi liếm lâu như vậy làm cái gì!" Lục Ninh dường như sắp thẹn quá thành giận, muốn rút tay mình về, lại bị Lục Viễn nắm chặt.
Lục Viễn bắt tay y, “…… A Ninh, ngươi có nhớ ta không?"
Lục Ninh: “……" Mẹ nó đây là lời thoại phim thần tượng hạng ba nào!
Nhìn Lục Viễn vành tai đỏ ửng, Lục Ninh cảm thấy có chút buồn cười, Chung Du Bạch nói Lục Viễn thích y, y là không thể nào tin được, mối tình đầu của thiếu niên, y biết, ánh mắt Lục Viễn nhìn y có lẽ pha tạp một chút tình cảm, thế nhưng Lục Ninh lại không có biện pháp hoàn toàn coi là thật.
“Lục Viễn, ngươi ngồi."
Lục Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ngày đó, Chung Du Bạch cho ta xem đoạn VCR kia……"
“Ai bắt hắn xen vào việc của người khác." Lục Viễn nói thầm, hơi hơi quay đầu đi, lúc này ngay cả bên tai cũng đỏ.
Vì thế, từ biểu hiện hắn thể hiện ra, Lục Ninh xác định, Chung Du Bạch làm chuyện này hắn nhất định là biết, kia cái gì, thiếu niên, diễn xuất của ngươi còn cần tôi luyện lại một chút a!
“Cho nên, ngươi hẳn là biết a, ta thích là tế thủy lưu trường……"
Lục Viễn có chút ủy khuất, “Như ta vậy còn chưa đủ tế thủy lưu trường sao? Lúc trước ngươi đi đóng phim, ta mỗi ngày gọi điện thoại cho ngươi, đều chịu đựng không có tới tìm ngươi, không phải đã rất chậm rất chậm sao?"
Mẹ nó ngươi buông tay ta ra trước lại nói rất chậm có được không! Có chậm như vậy sao, có mặt mũi nói chậm thì trước hết che ánh mắt của ngươi lại chút đi, đừng rõ ràng như vậy có được không?!
Hiển nhiên, quỷ hút máu mười bảy tuổi cũng không biết hàm xúc là cái gì.
Lục Ninh có chút bất đắc dĩ, thế nhưng may mà Lục Viễn còn chưa tới trình độ quá phận, chỉ là tán tỉnh cùng áp lực loại trình độ này y vẫn là có thể thừa nhận.
…… Nếu Lục Viễn không tặng y hoa hồng lại càng tốt.
Mỗi ngày fan đưa hoa hồng cùng chocolate đã đủ xử lý, Lục Viễn còn muốn đến thêm phiền, Lục Ninh thật sự là không biết nói cái gì cho phải.
Có lẽ vị quỷ hút máu thiếu niên này khá “ngây thơ", thủ đoạn theo đuổi người chỉ có hai ba chiêu ngây ngô vụng về như vậy, Lục Ninh chỉ hy vọng vị này sau khi diễn mấy bộ phim tình yêu không cần thay đổi nghiêm trọng hơn, ah, có cần suy xét để hắn nhận ít phim tình yêu một chút không?
Thời gian ba ngày dự thi bởi vì bọn họ mà trở thành một đống lộn xộn, sau khi thi xong bọn họ chỉ có thể cười tạ lỗi với giáo viên rồi rời đi, biểu tình của các giáo viên nhìn về phía bọn họ đều có chút không tốt, cuối cùng bọn họ rời khỏi trường học mà cứ như đang đào mệnh.
Một năm này là thời điểm nhiệt độ tuyển tú cao nhất, Lục Ninh cảm giác tình hình sang năm hẳn sẽ tốt hơn nhiều, lúc này fan cùng phóng viên vây tụ lại bên người bọn họ thật sự nhiều đến mức đáng ghét, nghiêm trọng ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của y cùng Lục Viễn, đương nhiên, nếu bọn họ chỉ là người thường mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy điều này vô cùng phiền phức.
Nhưng bọn họ không phải, người đại diện toàn năng Chung Du Bạch này dùng tốt đến kỳ cục, đời trước Lục Ninh gặp qua rất nhiều người đại diện, còn chưa gặp qua có khả năng như Chung Du Bạch này!
Thi xong, bọn họ thậm chí không có thời gian nghỉ đông đã lại chạy về đoàn làm phim, [Hạnh phúc dưới trời xanh] của Lục Viễn quay còn sớm hơn [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], sát thanh cũng sớm, vì thế sau khi quay xong, hắn liền trực tiếp tới ở cùng Lục Ninh, lý do cũng thực đầy đủ, MV cùng công tác ghi âm single mới của bọn họ cơ bản đã hoàn thành, hiện tại là muốn chuẩn bị cho album mới, hơn nữa cùng Lục Ninh thảo luận kịch bản mới nhận được, dùng lời Lục Viễn mà nói thì là: ta chỉ tin tưởng ánh mắt a Ninh.
…… Lấy lòng xin đừng rõ ràng như vậy, ta sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Tháng 2 năm 2005, qua lễ mừng năm mới, ca khúc solo đầu tiên của Ninh Viễn được đem bán, trong khoảng thời gian rảnh khi quay phim, Chung Du Bạch chọn cho bọn họ năm thành phố tiến hành ký tặng, ngày này ngoài cổng quảng trường âm tượng Thượng Hải treo poster cực lớn, trong poster, hai thiếu niên vai kề vai ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp dừng trên người bọn họ, hai người mặc áo lông trắng cùng quần thường nhạt màu giống nhau như đúc, Lục Viễn mặt mang cười tựa vào người Lục Ninh, Lục Ninh cầm guitar hơi hơi nghiêng đầu mỉm cười.
Single này tổng cộng chỉ có ba ca khúc, chủ công chính là ca khúc Chung Du Bạch nhờ hai vị đại bài âm nhạc kia viết nhạc và lời, bài hát tên là [Thì thầm mùa đông], mà bốn chữ này được viết rõ ràng sáng loáng trên poster, Whispers In The Winter viết hoa quấn quanh lan can bằng đồng trên cửa sổ cực có khuynh hướng cảm xúc.
Đây là một ca khúc ấm áp, không tính là đại khí, chỉ là một khúc tình ca nhỏ nhu hòa, lại thắng ở lời ca cùng giai điệu đều là tinh phẩm, không hổ là tác phẩm của danh gia, phải nói ca sĩ đã ra mắt nào có thể khiến hai vị này liên thủ sáng tác, thân mình chính là việc chưa từng thấy, truyền thông cũng vui vẻ thêm một bút lên người hai anh em gần đây độ tin tức vốn đã tương đối cao.
MV quay cũng cực kỳ ấm áp, diện mạo hai người vốn không cần phải nói, trong MV hình ảnh ngắn ngủi loại này có thể đem diện mạo tám phần đẹp mỹ hóa thành mười phần, hoàn toàn có mị lực mê người miểu sát phụ nữ trẻ tuổi.
Trong lúc nhất thời, ca khúc [Thì thầm mùa đông] này lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lúc bọn họ còn chưa tới fan cũng đã tụ tập khắp nơi, các cô hai ba người tụm lại, nhiệt liệt thảo luận ca khúc mới cùng phim truyền hình, điện ảnh của Lục Ninh cùng Lục Viễn.
Lúc người Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn đến, nhìn tới chính là cảnh tượng như vậy, giọng điệu cuồng nhiệt của những cô gái trẻ tuổi bên cạnh khiến da đầu các nàng đều có chút run lên.
Được rồi nha, Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn các nàng đều chỉ thu nữ đệ tử, sáu bảy người các nàng là đệ tử mới nhập môn, trẻ tuổi nhất, lẻn vào nơi này cũng thích hợp nhất, bởi vì không gây chú ý, nếu để cho sư thúc sư bá sư phụ các nàng đến không khỏi rất kỳ quái, mà các vị sư huynh Lam Hoa cốc càng là chỉ dám đợi các nàng ở một quán KFC ngoài phố –
Nghe nói trước khi tới các tiền bối trong cốc có dặn dò, nếu đi nhà hàng Tây hoặc tiệm café, phí dụng rất cao, trở về rất có khả năng trong cốc không thanh toán cho, chỉ có thể tự trả tiền, thức ăn nhanh như KFC này giá vừa vặn không vượt chỉ tiêu.
“Sư tỷ…… Lý sư huynh nói, chỗ đó cũng bị những người này chiếm rồi." Một thiếu nữ mặt búp bê trong vài nữ tử trẻ tuổi cẩn thận thu hồi quyển sách trên tay, linh phù truyền thư đến nơi nhiều người như thế này, nàng thật không dám dùng.
Một nữ nhân mắt xếch bên cạnh chính là thành phần tri thức từng gặp mặt Lục Ninh một lần ngày y mới trùng sinh, “Làm gì đâu, dùng điện thoại không phải được rồi."
“A Đan, đừng có luôn bắt nạt a Lục." Nữ nhân nhiều tuổi nhất kia nói, vừa lại định nói cái gì, bên cạnh liền có thiếu nữ chen lại đây, cứ như vậy đụng phải nàng một chút –
“A a, thực xin lỗi!" Thiếu nữ giải thích, lại lập tức hưng phấn mà nói: “Mấy người là chưa mua được đĩa đúng không!"
“A?" Thiếu nữ gọi là a Lục kia mờ mịt nhìn cô.
Thiếu nữ đụng người là fan cuồng của Lục Ninh Lục Viễn, cô cứ như vậy kéo a Lục đi, miệng nói: “Ai nha, vừa mới không phải hết hàng sao, tôi mới nhìn, hiện tại đã lấy hàng rồi, đúng đúng, là ở chỗ này!"
A Lục đầu óc choáng váng liền bị kéo vào trong cửa hàng âm tượng, mà lúc này, nơi này chật ních fan cuồng nhiệt, nàng quả thực ngay cả tay cũng không biết đặt nơi nào.
Vị thiếu nữ kia thấy thế, duỗi tay ra liền cầm bốn năm đĩa CD đặt trên tay nàng, “Được rồi, tôi cướp được giúp cậu rồi, tôi xem mấy người tổng cộng hình như bốn hay năm người? Còn không mau đi tính tiền đi!"
Đợi lúc a Lục bưng một chồng CD trở lại bên cạnh mấy người a Đan, khóc không ra nước mắt nói: “Sư tỷ, sư thúc sẽ thanh toán những thứ này sao?"
“Tự trả tiền đi." A Đan bình tĩnh nói.
A Lục quả thực muốn khóc ra, mà cố tình trong lúc này, những người bên cạnh đều hét rầm lên, đám đông nhanh chóng vọt tới phía nàng bên này, nàng sợ hãi thiếu chút nữa dùng chấn động thuật, may mắn được a Đan kéo một cái, bằng không chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn!
Mà pháp thuật còn chưa dùng đi ra, trong tiếng thét “Lục Ninh, Lục Viễn" chói tai gần như muốn phá vỡ màng tai, nàng bị sóng người chen tiến lên, thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe Suv màu đen.
Lục Ninh cùng Lục Viễn đến, cả con phố này đều thiếu chút nữa tê liệt, ngay cả Lục Ninh cũng phải cảm thán, mị lực tuyển tú này thật sự là kinh người, mà ngôi sao tuyển tú trong khoảng thời gian ngắn, thật có thể nói là hồng khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ là loại hồng này là lưu tinh(1) hay là hằng tinh(2) còn phải xem từng người.
Các đệ tử Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn bị chen đến đầu óc choáng váng, căn bản là không nghĩ ra mình rốt cuộc muốn đến đây làm cái gì, dưới loại tình huống này chỗ nào có cơ hội ra tay, đừng nói cơ hội, muốn động chút tay chân đều căn bản không có khả năng có được hay không!
A Lục cũng không biết là cái vận khí gì, gần như bị chen đến phía trước, lúc nàng cầm trên tay một chồng CD bị chen đến trước mặt Lục Ninh, Lục Ninh thương hại nhìn thiếu nữ giữa mùa đông mà mặt mũi đều là mồ hôi, hai má đỏ ửng, ánh mắt luống cuống nhìn mình, tiếp nhận CD trên tay nàng, ôn nhu hỏi:
“Bạn tên gì?"
“…… A Lục."
Lục Ninh ký tên vô cùng khéo léo xinh đẹp, đời trước học tập không tốt, chữ viết vốn cũng không ra thế nào, sau khi Bắc phiêu ngược lại có luyện ký tên, sau này bắt đầu quay phim, khi nhàn rỗi không có việc gì cũng thích luyện viết chữ một chút, dễ dàng bình ổn cảm xúc của y.
Y viết lên chúc phúc “to a Lục", mới đưa chồng CD kia đặt lại trên tay nàng, “Cầm chắc."
A Lục vựng đầu vựng não đi ra mới “A" một tiếng, cảm giác gì đó trên tay này thật sự là rất bỏng tay!
Nàng rốt cuộc làm cái gì a a a a a –
Lục Ninh thấy thiếu nữ kia đi rồi, Lục Viễn bên cạnh bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, có chút không hiểu sao nhìn về phía Lục Viễn.
Lục Viễn đến gần bên tai y, “Nàng là người tu chân."
Lục Ninh: “……"
Ngọa tào, này không khoa học! Nàng không có đổi hồng danh a!
…… Nhưng mà, dưới tình huống một số đông người vây quanh này, nếu nàng đổi hồng danh mới không khoa học đi?
“Vậy người tu chân tời tìm ta ký tên làm cái gì." Trong lúc giải lao, y ở bên tai Lục Viễn đè thấp thanh âm nói.
Lục Viễn lắc đầu, Lục Ninh không hiểu ra sao, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền bị đám đông mãnh liệt xô tới biến thành căn bản không có tâm tư nghĩ cái gì khác.
Một ngày này, bọn họ cười đến mặt đều phải rút gân, tay càng là viết đến gần như muốn gãy.
Này chính là một trong những cái giá phải trả cho sự nổi tiếng, bọn họ chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.
Về phần chính đạo đến tột cùng đang làm cái trò gì, liền khiến bọn họ gặp quỷ đi thôi!
.
(1) Ngôi sao rơi
(2) Ngôi sao ổn định trên bầu trời. Hai từ này để nói về chuyện nổi tiếng nhất thời hay là lâu dài
Ừm, tiểu tử kia cũng sắp mười tám, có dục vọng ở phương diện kia, Lục Ninh thân là nam cũng không phải không biết.
Cho nên, đảo mắt y liền dứt vỏ chuyện này, nghiêm túc đọc kịch bản [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], ngược lại là Chung Du Bạch đứng bên cạnh trong mắt lộ ra thương hại, phần thương hại này vừa là nhằm vào Lục Ninh, lại cũng nhằm vào Lục Viễn.
Bị Lục Viễn theo dõi, nào có thể thoát được, năm đó có một tên lỗ mãng vì muốn khiến Lục Viễn bị thương mà làm Cố Di bị thương, làm hại Cố Di vì việc ngoài ý muốn này mà phải nằm viện ba tháng, thương thật sự không tính nhẹ, Lục Viễn đuổi theo người kia một tuần, liều mạng một thân toàn vết thương, kém chút cả mình cũng chơi xong mới đưa được đệ tử đích truyền của Tâm Minh kiếm phái kia đi gặp Diêm Vương, ngay cả máu cũng hút đến không còn một giọt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại Tâm Minh kiếm phái hở một chút lại nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Năm đó, Lục Viễn vừa mới tròn mười tuổi, hắn mang theo quần áo ra ngoài, lấy khả năng khôi phục sức khỏe biến thái của hắn cũng phải tĩnh dưỡng hai ngày mới ở mặt ngoài nhìn không ra cái gì, đổi xong quần áo mới trở về nhà, lúc ấy cha mẹ Cố Di chỉ cho rằng hắn rời nhà trốn đi mà thôi, ngược lại bị phụ thân Cố Di đánh mông một trận.
A đúng rồi, vị Hư Không đạo trưởng hiện tại đang canh giữ ở tiểu khu của bọn họ kia, chính là thúc tổ ruột của tên lỗ mãng trái vớt quy củ, dù cho Lục Viễn không đi xử lý hắn, hắn cũng không trốn thoát giới Tu chân trừng phạt kia.
Kỳ thật, theo Chung Du Bạch nói, khuyết điểm nghiêm trọng giống ngộ thương người thường này, trong năm đó vừa vặn là thời điểm giới Tu chân quản lý phương diện này nghiêm khắc nhất, Ma đạo bị đả kích quá độc ác, có vài người tu chân làm việc cực đoan như tiểu tử này, việc ngộ thương người thường có khi phát sinh, cấp trên giới Tu chân đang chuẩn bị nghiêm gia quản thúc, đã hạ lệnh cấm nghiêm khắc nhất, tiền đồ của tiểu tử kia ở giới Tu chân tuyệt đối là hủy, mà lấy hắn tâm cao khí ngạo, tiền đồ hủy mới là khiến hắn sống không bằng chết giống nha, nói không chừng sau khi trở về giới Tu chân còn bị lấy ra giết gà dọa khỉ, đó mới là đại khoái nhân tâm.
Lục Viễn cũng không để ý những cái này, tiểu tử này, cố chấp vô cùng, một khi hạ quyết tâm, đó là chết cũng muốn làm.
Về phần một phần thương hại khác, chính là nhằm vào Lục Viễn, rõ ràng a Ninh căn bản không đem phần tình cảm này để trong lòng có được không!
Hiện tại đã là tháng 12, năm 2004 đã sắp đi qua, Lục Ninh vừa xuống máy bay liền rùng mình, nơi y quay phim không ở phía Nam, so sánh với HongKong ấm áp, mùa đông năm nay tuy đến tương đối muộn, lại cũng như cũ là rất lạnh, mà nơi này, đang hạ trận tuyết đầu tiên trong mùa đông.
Vì thế lúc Lục Ninh vào đoàn, đại bộ phận người đang xúm lại nói chuyện phiếm trong lều, hầu như đều đang cảm thán tuyết năm nay đến rất muộn.
Nhưng thời tiết như vậy không thể nghi ngờ sẽ tương đối ảnh hưởng tiến độ quay, Hoàng đạo vẫn đang hỏi trợ lý bên cạnh trận tuyết này lúc nào mới có thể ngừng.
Lục Ninh cũng có chút lo lắng, bởi vì nhân vật Phương Nhã Khâm của y ở phần thiết kế vẫn là một bộ bạch y, thân thể lại thiên hướng đơn bạc, cho dù là thời tiết như vậy cũng không được mặc nhiều quần áo mà đi ra diễn, lập tức lại nghĩ đến thân thể hiện tại của mình hiện nay cũng không phải nhân loại, còn có cái gì phải sợ, nhất thời cũng có chút cảm giác muốn bật cười.
Bởi vì trận tuyết này, y vừa tới đã được nghỉ hai ngày, chỉ phải lấy sách giáo khoa ra xem, không có Lục Viễn bên cạnh, nhất thời thế nhưng có chút không thói quen.
Lúc trước ở đoàn làm phim [Hắc Sa], tuy rằng Lục Viễn chạy sô hai bên, nhưng hắn nhiều lắm chỉ đi một hai ngày sẽ trở về, từ sau khi mình trùng sinh, hình như vẫn là lần đầu tiên cùng hắn tách ra lâu như vậy, người là một loài động vật kỳ quái, thói quen dưỡng thành luôn phải qua một thời gian mới có thể thích ứng đi?
Từ sau tháng 7 tham gia [Nhất xướng thành danh], Lục Ninh cùng Lục Viễn liền bận rộn đến mức sắp bay lên luôn, một lần gặp mặt sau đó vẫn là ở trường học cùng nhau tham gia thi cuối kỳ –
Không sai, chính là về trường học tham gia thi cuối kỳ…… Mà làm cho bọn họ ăn không tiêu là, bởi vì nhiệt độ của đợt tuyển tú còn chưa qua, bọn họ vừa về trường học đã bị vây truy chặn đường, thiếu chút nữa vì thế mà lỡ cuộc thi.
Khiến Lục Ninh cảm giác có chút buồn cười là, lần đầu tiên gặp mặt của y cùng Lục Viễn sau khi tách ra lại là ở trường thi, mà trong khoảng thời gian đó, bọn họ đã có hơn một tháng không gặp mặt.
Thời gian qua thật nhanh a……
Còn có, hiện tại là đang thi a! Dùng ánh mắt cực nóng như vậy nhìn chằm chằm ta không thành vấn đề sao? Nhìn bài thi của ngươi a bài thi a bài thi a!
Lục Ninh bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, vì thế ánh mắt nhìn bài thi cũng có chút trật, công thức hóa học vừa rồi rõ ràng còn nhận được, bỗng nhiên trở nên có chút xa lạ… Y nhanh chóng thanh thanh suy nghĩ, bắt đầu làm bài, thân là một diễn viên giỏi, bản sự khống chế cảm xúc của y vẫn là vô cùng đúng chỗ.
Thi xong bọn họ trở về nhà ở thành phố C, lúc đi ngang qua cửa phòng bảo vệ, Hư Không đạo trưởng đối với bọn họ như hổ rình mồi, nhưng rất nhanh liền bị các fan nữ thét chói tai xông tới cắt đứt tầm mắt.
Lâu như vậy không trở về, trong nhà lại vẫn sạch sẽ, hiển nhiên Chung Du Bạch có phái người xử lý.
“A Ninh." Lục Viễn bỗng nhiên gọi.
Lục Ninh làm bộ như không thèm để ý, lại cảm giác thân thể không biết chỗ nào tê rần, hơi quay đầu nói: “Ừ?"
Lục Viễn bắt được tay y, Chung Du Bạch ở phía sau bình tĩnh che khuất vệ sĩ áo đen đi theo phía sau hắn, hai vệ sĩ áo đen kia bởi vì fan điên cuồng dẫn đến kiểu tóc cùng quần áo đều có chút chật vật, đợi Lục Viễn lôi kéo Lục Ninh vào phòng, Chung Du Bạch mới để cho bọn họ vào.
“Cắn thì cắn, ngươi liếm lâu như vậy làm cái gì!" Lục Ninh dường như sắp thẹn quá thành giận, muốn rút tay mình về, lại bị Lục Viễn nắm chặt.
Lục Viễn bắt tay y, “…… A Ninh, ngươi có nhớ ta không?"
Lục Ninh: “……" Mẹ nó đây là lời thoại phim thần tượng hạng ba nào!
Nhìn Lục Viễn vành tai đỏ ửng, Lục Ninh cảm thấy có chút buồn cười, Chung Du Bạch nói Lục Viễn thích y, y là không thể nào tin được, mối tình đầu của thiếu niên, y biết, ánh mắt Lục Viễn nhìn y có lẽ pha tạp một chút tình cảm, thế nhưng Lục Ninh lại không có biện pháp hoàn toàn coi là thật.
“Lục Viễn, ngươi ngồi."
Lục Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ngày đó, Chung Du Bạch cho ta xem đoạn VCR kia……"
“Ai bắt hắn xen vào việc của người khác." Lục Viễn nói thầm, hơi hơi quay đầu đi, lúc này ngay cả bên tai cũng đỏ.
Vì thế, từ biểu hiện hắn thể hiện ra, Lục Ninh xác định, Chung Du Bạch làm chuyện này hắn nhất định là biết, kia cái gì, thiếu niên, diễn xuất của ngươi còn cần tôi luyện lại một chút a!
“Cho nên, ngươi hẳn là biết a, ta thích là tế thủy lưu trường……"
Lục Viễn có chút ủy khuất, “Như ta vậy còn chưa đủ tế thủy lưu trường sao? Lúc trước ngươi đi đóng phim, ta mỗi ngày gọi điện thoại cho ngươi, đều chịu đựng không có tới tìm ngươi, không phải đã rất chậm rất chậm sao?"
Mẹ nó ngươi buông tay ta ra trước lại nói rất chậm có được không! Có chậm như vậy sao, có mặt mũi nói chậm thì trước hết che ánh mắt của ngươi lại chút đi, đừng rõ ràng như vậy có được không?!
Hiển nhiên, quỷ hút máu mười bảy tuổi cũng không biết hàm xúc là cái gì.
Lục Ninh có chút bất đắc dĩ, thế nhưng may mà Lục Viễn còn chưa tới trình độ quá phận, chỉ là tán tỉnh cùng áp lực loại trình độ này y vẫn là có thể thừa nhận.
…… Nếu Lục Viễn không tặng y hoa hồng lại càng tốt.
Mỗi ngày fan đưa hoa hồng cùng chocolate đã đủ xử lý, Lục Viễn còn muốn đến thêm phiền, Lục Ninh thật sự là không biết nói cái gì cho phải.
Có lẽ vị quỷ hút máu thiếu niên này khá “ngây thơ", thủ đoạn theo đuổi người chỉ có hai ba chiêu ngây ngô vụng về như vậy, Lục Ninh chỉ hy vọng vị này sau khi diễn mấy bộ phim tình yêu không cần thay đổi nghiêm trọng hơn, ah, có cần suy xét để hắn nhận ít phim tình yêu một chút không?
Thời gian ba ngày dự thi bởi vì bọn họ mà trở thành một đống lộn xộn, sau khi thi xong bọn họ chỉ có thể cười tạ lỗi với giáo viên rồi rời đi, biểu tình của các giáo viên nhìn về phía bọn họ đều có chút không tốt, cuối cùng bọn họ rời khỏi trường học mà cứ như đang đào mệnh.
Một năm này là thời điểm nhiệt độ tuyển tú cao nhất, Lục Ninh cảm giác tình hình sang năm hẳn sẽ tốt hơn nhiều, lúc này fan cùng phóng viên vây tụ lại bên người bọn họ thật sự nhiều đến mức đáng ghét, nghiêm trọng ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của y cùng Lục Viễn, đương nhiên, nếu bọn họ chỉ là người thường mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy điều này vô cùng phiền phức.
Nhưng bọn họ không phải, người đại diện toàn năng Chung Du Bạch này dùng tốt đến kỳ cục, đời trước Lục Ninh gặp qua rất nhiều người đại diện, còn chưa gặp qua có khả năng như Chung Du Bạch này!
Thi xong, bọn họ thậm chí không có thời gian nghỉ đông đã lại chạy về đoàn làm phim, [Hạnh phúc dưới trời xanh] của Lục Viễn quay còn sớm hơn [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], sát thanh cũng sớm, vì thế sau khi quay xong, hắn liền trực tiếp tới ở cùng Lục Ninh, lý do cũng thực đầy đủ, MV cùng công tác ghi âm single mới của bọn họ cơ bản đã hoàn thành, hiện tại là muốn chuẩn bị cho album mới, hơn nữa cùng Lục Ninh thảo luận kịch bản mới nhận được, dùng lời Lục Viễn mà nói thì là: ta chỉ tin tưởng ánh mắt a Ninh.
…… Lấy lòng xin đừng rõ ràng như vậy, ta sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Tháng 2 năm 2005, qua lễ mừng năm mới, ca khúc solo đầu tiên của Ninh Viễn được đem bán, trong khoảng thời gian rảnh khi quay phim, Chung Du Bạch chọn cho bọn họ năm thành phố tiến hành ký tặng, ngày này ngoài cổng quảng trường âm tượng Thượng Hải treo poster cực lớn, trong poster, hai thiếu niên vai kề vai ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp dừng trên người bọn họ, hai người mặc áo lông trắng cùng quần thường nhạt màu giống nhau như đúc, Lục Viễn mặt mang cười tựa vào người Lục Ninh, Lục Ninh cầm guitar hơi hơi nghiêng đầu mỉm cười.
Single này tổng cộng chỉ có ba ca khúc, chủ công chính là ca khúc Chung Du Bạch nhờ hai vị đại bài âm nhạc kia viết nhạc và lời, bài hát tên là [Thì thầm mùa đông], mà bốn chữ này được viết rõ ràng sáng loáng trên poster, Whispers In The Winter viết hoa quấn quanh lan can bằng đồng trên cửa sổ cực có khuynh hướng cảm xúc.
Đây là một ca khúc ấm áp, không tính là đại khí, chỉ là một khúc tình ca nhỏ nhu hòa, lại thắng ở lời ca cùng giai điệu đều là tinh phẩm, không hổ là tác phẩm của danh gia, phải nói ca sĩ đã ra mắt nào có thể khiến hai vị này liên thủ sáng tác, thân mình chính là việc chưa từng thấy, truyền thông cũng vui vẻ thêm một bút lên người hai anh em gần đây độ tin tức vốn đã tương đối cao.
MV quay cũng cực kỳ ấm áp, diện mạo hai người vốn không cần phải nói, trong MV hình ảnh ngắn ngủi loại này có thể đem diện mạo tám phần đẹp mỹ hóa thành mười phần, hoàn toàn có mị lực mê người miểu sát phụ nữ trẻ tuổi.
Trong lúc nhất thời, ca khúc [Thì thầm mùa đông] này lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lúc bọn họ còn chưa tới fan cũng đã tụ tập khắp nơi, các cô hai ba người tụm lại, nhiệt liệt thảo luận ca khúc mới cùng phim truyền hình, điện ảnh của Lục Ninh cùng Lục Viễn.
Lúc người Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn đến, nhìn tới chính là cảnh tượng như vậy, giọng điệu cuồng nhiệt của những cô gái trẻ tuổi bên cạnh khiến da đầu các nàng đều có chút run lên.
Được rồi nha, Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn các nàng đều chỉ thu nữ đệ tử, sáu bảy người các nàng là đệ tử mới nhập môn, trẻ tuổi nhất, lẻn vào nơi này cũng thích hợp nhất, bởi vì không gây chú ý, nếu để cho sư thúc sư bá sư phụ các nàng đến không khỏi rất kỳ quái, mà các vị sư huynh Lam Hoa cốc càng là chỉ dám đợi các nàng ở một quán KFC ngoài phố –
Nghe nói trước khi tới các tiền bối trong cốc có dặn dò, nếu đi nhà hàng Tây hoặc tiệm café, phí dụng rất cao, trở về rất có khả năng trong cốc không thanh toán cho, chỉ có thể tự trả tiền, thức ăn nhanh như KFC này giá vừa vặn không vượt chỉ tiêu.
“Sư tỷ…… Lý sư huynh nói, chỗ đó cũng bị những người này chiếm rồi." Một thiếu nữ mặt búp bê trong vài nữ tử trẻ tuổi cẩn thận thu hồi quyển sách trên tay, linh phù truyền thư đến nơi nhiều người như thế này, nàng thật không dám dùng.
Một nữ nhân mắt xếch bên cạnh chính là thành phần tri thức từng gặp mặt Lục Ninh một lần ngày y mới trùng sinh, “Làm gì đâu, dùng điện thoại không phải được rồi."
“A Đan, đừng có luôn bắt nạt a Lục." Nữ nhân nhiều tuổi nhất kia nói, vừa lại định nói cái gì, bên cạnh liền có thiếu nữ chen lại đây, cứ như vậy đụng phải nàng một chút –
“A a, thực xin lỗi!" Thiếu nữ giải thích, lại lập tức hưng phấn mà nói: “Mấy người là chưa mua được đĩa đúng không!"
“A?" Thiếu nữ gọi là a Lục kia mờ mịt nhìn cô.
Thiếu nữ đụng người là fan cuồng của Lục Ninh Lục Viễn, cô cứ như vậy kéo a Lục đi, miệng nói: “Ai nha, vừa mới không phải hết hàng sao, tôi mới nhìn, hiện tại đã lấy hàng rồi, đúng đúng, là ở chỗ này!"
A Lục đầu óc choáng váng liền bị kéo vào trong cửa hàng âm tượng, mà lúc này, nơi này chật ních fan cuồng nhiệt, nàng quả thực ngay cả tay cũng không biết đặt nơi nào.
Vị thiếu nữ kia thấy thế, duỗi tay ra liền cầm bốn năm đĩa CD đặt trên tay nàng, “Được rồi, tôi cướp được giúp cậu rồi, tôi xem mấy người tổng cộng hình như bốn hay năm người? Còn không mau đi tính tiền đi!"
Đợi lúc a Lục bưng một chồng CD trở lại bên cạnh mấy người a Đan, khóc không ra nước mắt nói: “Sư tỷ, sư thúc sẽ thanh toán những thứ này sao?"
“Tự trả tiền đi." A Đan bình tĩnh nói.
A Lục quả thực muốn khóc ra, mà cố tình trong lúc này, những người bên cạnh đều hét rầm lên, đám đông nhanh chóng vọt tới phía nàng bên này, nàng sợ hãi thiếu chút nữa dùng chấn động thuật, may mắn được a Đan kéo một cái, bằng không chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn!
Mà pháp thuật còn chưa dùng đi ra, trong tiếng thét “Lục Ninh, Lục Viễn" chói tai gần như muốn phá vỡ màng tai, nàng bị sóng người chen tiến lên, thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe Suv màu đen.
Lục Ninh cùng Lục Viễn đến, cả con phố này đều thiếu chút nữa tê liệt, ngay cả Lục Ninh cũng phải cảm thán, mị lực tuyển tú này thật sự là kinh người, mà ngôi sao tuyển tú trong khoảng thời gian ngắn, thật có thể nói là hồng khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ là loại hồng này là lưu tinh(1) hay là hằng tinh(2) còn phải xem từng người.
Các đệ tử Phi Kính tông cùng Quỳnh Anh môn bị chen đến đầu óc choáng váng, căn bản là không nghĩ ra mình rốt cuộc muốn đến đây làm cái gì, dưới loại tình huống này chỗ nào có cơ hội ra tay, đừng nói cơ hội, muốn động chút tay chân đều căn bản không có khả năng có được hay không!
A Lục cũng không biết là cái vận khí gì, gần như bị chen đến phía trước, lúc nàng cầm trên tay một chồng CD bị chen đến trước mặt Lục Ninh, Lục Ninh thương hại nhìn thiếu nữ giữa mùa đông mà mặt mũi đều là mồ hôi, hai má đỏ ửng, ánh mắt luống cuống nhìn mình, tiếp nhận CD trên tay nàng, ôn nhu hỏi:
“Bạn tên gì?"
“…… A Lục."
Lục Ninh ký tên vô cùng khéo léo xinh đẹp, đời trước học tập không tốt, chữ viết vốn cũng không ra thế nào, sau khi Bắc phiêu ngược lại có luyện ký tên, sau này bắt đầu quay phim, khi nhàn rỗi không có việc gì cũng thích luyện viết chữ một chút, dễ dàng bình ổn cảm xúc của y.
Y viết lên chúc phúc “to a Lục", mới đưa chồng CD kia đặt lại trên tay nàng, “Cầm chắc."
A Lục vựng đầu vựng não đi ra mới “A" một tiếng, cảm giác gì đó trên tay này thật sự là rất bỏng tay!
Nàng rốt cuộc làm cái gì a a a a a –
Lục Ninh thấy thiếu nữ kia đi rồi, Lục Viễn bên cạnh bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, có chút không hiểu sao nhìn về phía Lục Viễn.
Lục Viễn đến gần bên tai y, “Nàng là người tu chân."
Lục Ninh: “……"
Ngọa tào, này không khoa học! Nàng không có đổi hồng danh a!
…… Nhưng mà, dưới tình huống một số đông người vây quanh này, nếu nàng đổi hồng danh mới không khoa học đi?
“Vậy người tu chân tời tìm ta ký tên làm cái gì." Trong lúc giải lao, y ở bên tai Lục Viễn đè thấp thanh âm nói.
Lục Viễn lắc đầu, Lục Ninh không hiểu ra sao, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền bị đám đông mãnh liệt xô tới biến thành căn bản không có tâm tư nghĩ cái gì khác.
Một ngày này, bọn họ cười đến mặt đều phải rút gân, tay càng là viết đến gần như muốn gãy.
Này chính là một trong những cái giá phải trả cho sự nổi tiếng, bọn họ chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.
Về phần chính đạo đến tột cùng đang làm cái trò gì, liền khiến bọn họ gặp quỷ đi thôi!
.
(1) Ngôi sao rơi
(2) Ngôi sao ổn định trên bầu trời. Hai từ này để nói về chuyện nổi tiếng nhất thời hay là lâu dài
Tác giả :
SISIMO