Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh
Chương 17
Sau khi Chung Du Bạch thành lập công ty, bản thân trên danh nghĩa là người đại diện của Lục Ninh Lục Viễn, mà CEO của công ty là tên một người khác.
“Người kia là ai?" Lục Ninh khó tránh khỏi muốn hỏi một chút.
“Một người." Lục Viễn ngược lại biết.
Lục Ninh nhìn về phía hắn.
“Chung Du Bạch giúp đỡ hắn lớn lên, đi học, hắn biết Chung Du Bạch không phải người, từ nước ngoài học MBA trở về …… Ngươi cho rằng Chung Du Bạch sẽ quản lý công ty?"
Lục Ninh: “…… Ý của ngươi là, đây là một nhân loại?"
“Ừ, nhân loại, chẳng qua tiểu tử này cũng không phải là người thường, người thường phần lớn không tiếp thu được thế giới của chúng ta, ví dụ như chị của ta." Lục Viễn nghiêm túc nói: “Tuy rằng một khi chị biết tuyệt đối sẽ không cùng ta phân rõ giới hạn, thế nhưng cũng sẽ không đối với ta giống như bây giờ, sau khi Diệp Tồn An này biết, lại căn bản không có nửa phần biến hóa."
“Xác định có thể tin?"
“Chung Du Bạch tin tưởng hắn." Lục Viễn dùng khăn mặt lau tóc, “Yên tâm đi, anh ta tự có biện pháp trói buộc Diệp Tồn An, này không cần chúng ta lo lắng, đem công ty giao cho hắn quản lý hơn phân nửa không có vấn đề."
Lục Ninh cũng liền không hỏi lại, không bao lâu Hoàng Bích liền đến tìm bọn họ, “Ninh ca, Viễn ca, Bình đài nói buổi tối hôm nay ghi một tiết mục giải trí cho bản đài, thông báo các anh chuẩn bị một chút, tuần này có mấy thông cáo, còn có chụp ảnh ba tạp chí."
…… Mỗi lần hắn gọi chính mình Lục Ninh còn không cảm giác như thế nào, thế nhưng Lục Viễn mới mười bảy tuổi a, bị gọi “Viễn ca" thật sự không quan hệ sao?!
Thế nhưng nói thật bộ dáng Hoàng Bích nhìn cũng là rất nhỏ, Lục Ninh vẫn luôn có một loại cảm giác đang trưng dụng lao động trẻ em, thọ mệnh của giao nhân không giống nhân loại, tuy rằng lấy tuổi sống mà nói, Hoàng Bích đã không tính nhỏ, thế nhưng trong giao nhân, hắn còn chưa tính là trưởng thành.
Không bao lâu Chung Du Bạch cũng đến đây, bản hành trình siêu mỏng của hắn được ghi rành mạch, Lục Ninh cảm giác hắn nhất định là một con thỏ học khoa tự nhiên.
“Di đại tỷ nói nếu cần người tùy thời nói với chị ấy, vẫn là phái bảo tiêu người thường bên người các cậu tương đối an toàn."
Lục Ninh biết ý tứ của hắn, người thường khẳng định là không lợi hại như vài yêu ma quỷ quái kia, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cho dù chút yêu ma quỷ quái dùng tốt hơn, nhưng y cùng Lục Viễn nơi nào chân chính cần bảo tiêu a, cần là làm cho bọn họ tránh bị người trong chính đạo xuống tay mà thôi.
Thu tiết mục buổi tối đối với Lục Ninh Lục Viễn mà nói chẳng qua là đổi một sân diễn mà thôi, chỉ là tiết mục giải trí đương nhiên không giống tiết mục như [Nhất xướng thành danh].
Mười tuyển thủ đứng đầu đều lên tiết mục này, thế nhưng được an bài hát trong tiết mục chỉ có ba nhóm tuyển thủ, Lục Ninh Lục Viễn, Phạm Thi Như, Đan Linh Vi, lại nói tiếp Phạm Thi Như cũng là bằng thực lực lấy được danh ngạch này, Đan Linh Vi lại không dễ nói, tin ngắn bỏ phiếu của cô đếm tới hiện tại vẫn là rất cao, thế nhưng luận thực lực, bước vào top 10 có một nửa cũng không kém cô, luận diện mạo cô càng không vượt bậc, nói lực biểu hiện trên sân khấu, tốt hơn cô cũng có vài người, cho nên Lục Ninh Lục Viễn cùng Phạm Thi Như còn chưa tính, ở trong phòng hóa trang, Đan Linh Vi không thiếu được xem thường, tố chất tâm lý của cô luôn luôn không được tốt lắm, vì thế sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hộp đồ hóa trang của Trương Ngôn Thắng so với thợ trang điểm của Bình đài còn lớn hơn, sau khánh công yến, có vài vị tuyển thủ đã cùng các công ty giải trí nói chuyện, nhưng chân chính hoàn toàn định ra chỉ có một, cho nên hiện tại trong phòng hóa trang có ba nhóm tuyển thủ đang dùng thợ trang điểm của riêng mình, Lục Ninh Lục Viễn, Đan Linh Vi cùng với nhóm nữ ba người đã định ra kia.
Vị điệp yêu tiên sinh này nói rất ít, một bộ dáng cao quý lãnh diễm, bộ dạng thật không kém, mắt xếch mảnh mi dài, không cần hoá trang đã lộ ra vài phần diễm sắc, bên người hắn có một trợ lý hóa trang, nghiêng ngả lảo đảo nhìn cũng không phải rất lanh lợi, thậm chí là người câm, nhưng bộ dạng thanh tú trắng nõn.
Lục Ninh mơ hồ đoán được vẫn mang người thường như vậy bên người là vì cái gì, không khỏi lại vì yêu ma quỷ quái này cảm thấy có chút bi ai.
Trương Ngôn Thắng đối với Lục Ninh Lục Viễn, quả thực không cần hắn động tay nhiều, chỉ là làm kiểu tóc, chuẩn bị quần áo cho bọn họ cũng liền xong việc, trên mặt hai yêu nghiệt kia nửa điểm cũng không cần bận tâm được không?
Tiết mục giải trí này đời trước Lục Ninh cũng đã từng đến, cùng vài MC coi như quen thuộc, nhiều người như vậy cùng vào, đối phương lại là MC kinh nghiệm phong phú, Lục Ninh một chút cũng không lo lắng, Lục Viễn ngược lại là có chút ngạc nhiên, lúc chiều liền dùng laptop của Chung Du Bạch lên mạng xem hai kỳ của tiết mục này, được rồi, trước kia hắn chưa từng cảm thấy có hứng thú với tiết mục giải trí.
Ca khúc mở màn là do Lục Ninh Lục Viễn hát, bởi vì là tiết mục giải trí, không cần lo lắng ca khúc lặp lại với [Nhất xướng thành danh], thậm chí tổ tiết mục đã nói, tốt nhất hát bài hát bọn họ đã hát trong tiết mục, vì thế Lục Ninh Lục Viễn lại một lần hát [Xin chào ngày mai], lúc trước kỳ đầu tiên của tiết mục, rất nhiều người đều còn chưa bắt đầu xem [Nhất xướng thành danh], cho nên đối với khán giả mà nói, ca khúc này vẫn là có một chút độ mới mẻ.
“Đến, hiện tại hoan nghênh Ninh Viễn của chúng ta!" MC Trương Âu Phi cười nói, sau đó nhìn về Viên Cẩm bên cạnh mình, “Viên Cẩm này, nghe nói cậu hiện tại cũng là fan của bọn họ?"
“Đó là đương nhiên." Viên Cẩm cũng là một MC của tiết mục giải trí này, “Người đến hiện trường xem qua bọn họ biểu diễn còn có thể không trở thành fan của bọn họ sao?"
MC Đinh Thành Thành bên cạnh Trương Âu Phi cố ý nói, “Tôi liền không trở thành fan của bọn họ, tôi chán ghét bất cứ người nào cao hơn tôi đẹp trai hơn tôi!"
Trong tiếng cười của mọi người, Trương Âu Phi mới xem như tiến vào chính đề, “Nghe nói Lục Ninh là đến từ Ireland?"
“Đúng." Lục Ninh cười đến không lộ thanh sắc, trời mới biết, y cả hai đời cũng chưa đi qua Ireland.
“Chỗ đó sinh hoạt thế nào, khác biệt lớn nhất với đại lục là cái gì?"
Lục Ninh nghĩ nghĩ trả lời: “Chỗ đó nói tiếng Anh, nơi này nói tiếng Trung."
……
Chuyện cười vừa lạnh vừa không mới mẻ……
Lục Viễn lại rất nể tình cười ra tiếng.
Trương Âu Phi suy đoán Lục Ninh có lẽ không phải rất muốn nói về cuộc sống của y ở Ireland, mặc dù trước tiết mục đã đưa một ít vấn đề cho bọn họ chuẩn bị một chút, nhưng vấn đề này là hắn hiện trường phát huy, vì thế rất nhanh liền nhảy vọt qua nhìn về phía Lục Viễn, “Có buồn cười như vậy sao? Hiện tại tôi mới biết điểm cười của học bá thì ra thấp như vậy."
“Tôi càng chán ghét bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi liền chán ghét người có thành tích học tập tốt." Đinh Thành Thành nhăn mặt nói, rất nhanh liền thành công chọc mọi người nở nụ cười.
Viên Cẩm tiếp nhận câu chuyện, “Bọn họ không cần cậu tới yêu, có chúng tôi mọi người yêu là đủ rồi, kỳ thật tôi có một vấn đề vẫn muốn hỏi, hai người thật sự chưa từng học biểu diễn sao?"
Lục Viễn thực chân thành trả lời hắn, “Học không nổi."
“Vậy đàn piano thì?"
“Mới trước đây học, còn học qua violin, sau này chú Cố nhận nuôi, có mua cho tôi một cây violin, trong nhà không có piano, cô vẽ cho tôi một cây đàn giống như thật trên đài công tác của cô ấy……"
Lục Viễn không có cố ý phiến tình, thậm chí giọng điệu thực bình thản, nói đến đoạn cha mẹ Cố Di bị tai nạn giao thông, lại khiến ánh mắt vài MC đều có điểm đỏ.
“Người gây ra họa kia đến bây giờ còn đang trốn chạy, tôi cùng chị nói qua, không cần bọn họ bồi thường chúng tôi cái gì, chẳng sợ chỉ có một câu giải thích cũng được."
Nói dối.
Lục Ninh bĩu môi, có lẽ Cố Di là nghĩ như vậy, Lục Ninh có thể khẳng định Lục Viễn nếu bắt được người kia, nhất định sẽ không lưu tình chút nào cắt cổ hắn lấy máu, giải thích? Coi như hết, bọn họ cũng không tin cái này.
“Vậy Lục Ninh thì sao?"
Lục Ninh ngẩn ra, trầm mặc vài giây mới chậm rãi nói: “Tôi học guitar, bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài, chỉ có guitar của tôi cùng tôi, thời điểm tiếp tục gian nan, đều còn có nó tại."
Vô luận cỡ nào tuyệt vọng cỡ nào cô độc, vẫn luôn còn có cái gì cùng, không đến mức khiến y rơi xuống vực sâu như vậy.
Bắc phiêu mười năm, huynh trưởng từ không thèm chú ý đến khinh thường, cha mẹ lần lượt qua đời, đầy cõi lòng hy vọng Bắc thượng, nhiệt tình chung quy lại bị mờ nhạt từng chút một hầu như không còn, y cũng trở nên hận đời, trở nên lạnh lùng đọa lạc, vài năm tháng khinh cuồng kia, sau ồn ào náo động cười đùa, là con đường hắc ám nhìn không tới tương lai, chỉ có guitar làm bạn với y, nghiêng ngả lảo đảo vô tri vô giác hướng về phía trước.
Bởi vì trải qua qua thời kì bết bát nhất, chua ngọt đắng cay, lừa gạt phản bội, châm chọc chà đạp, cho nên sau này, ánh mắt y nhìn hết thảy đều thực thông thấu, không còn cái gì có thể khiến y cảm thấy khó khăn, từng trải qua những ngày cô tịch gian khổ nhất, sau này y mới có thể không quan tâm hơn thua như vậy.
Người lên tiết mục quá nhiều, chẳng sợ Lục Ninh Lục Viễn đã chiếm được ưu đãi, thời gian lưu cho bọn họ lại vẫn có hạn, Lục Ninh thậm chí không có cảm giác nói nói mấy câu, đã an vị đến một bên.
Những tuyển thủ này đều là lần đầu tiên tham gia tiết mục giải trí, có người thả lỏng đến có chút quá, cũng có người căn bản căng thẳng bó tay bó chân không biết nên nói như thế nào, đương nhiên cũng có mầm tốt, biết ăn nói, như Giản Tuệ, trời sinh liền thích hợp giới giải trí,.
Sau khi ghi xong tiết mục, phải tới cuối tuần mới có thể phát sóng, tuần này hành trình của bọn họ sắp xếp quá vẹn toàn, gần như không có bao nhiêu thời gian luyện hát, thậm chí còn phải tập thể luyện một đoạn vũ đạo làm mở màn cho tiết mục lần này.
Bình đài còn chuẩn bị cho bọn họ thu VCR, quay phim tuyên truyền, sắp xếp bọn họ lên tạp chí vân vân, Lục Ninh cuối cùng cũng có chút cảm giác bọn họ là ngôi sao, mà hành trình bận rộn như vậy Lục Viễn vẫn là lần đầu tiên, hắn không phải ngại mệt, ngược lại là có chút ngạc nhiên hỏi Lục Ninh: “Ngôi sao đều bận rộn như vậy sao?"
“Đúng vậy, một ngày hai mươi bốn giờ trừ bỏ vài giờ ngủ, những thời gian khác đều là công tác."
Lục Viễn như có chút đăm chiêu, ngoan ngoãn theo hành trình biểu Chung Du Bạch phân chia cẩn thận chạy sô, trong đó có một ngày thậm chí bọn họ ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, chỉ vội vàng cắn bánh mì xong việc.
Trên mặt các tuyển thủ khác ít nhiều đều có điểm mỏi mệt, cũng chỉ còn hai người bọn họ tinh lực coi như không tồi.
Đến buổi trực tiếp ngày thứ bảy, sau khi mặc trang phục, một đám tuyển thủ lại khôi phục ngăn nắp lượng lệ, đợi chút nữa đứng dưới một tá đèn sân khấu, tự nhiên nhìn không ra cái gì.
Sau top 10, rõ ràng có rất nhiều thứ khác hoàn toàn so với trước kia, trình độ hoa lệ trên sân khấu, trình độ quần áo trang dung tinh tế vân vân đều là hai cái cấp bậc, đến lúc này, bọn họ mới chính thức được đối đãi như những người sắp trở thành ngôi sao.
Trận này mở màn là vũ đạo, Lục Ninh cùng Lục Viễn bị phân công đến nhiệm vụ là Latin, chỉ là một đoạn Latin hai phút, so với bắt bọn họ hát hai giờ còn khó chịu hơn.
Nhưng khi thực hiện, trình độ chuyên nghiệp của hai người được thầy giáo thừa nhận, bọn họ cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa yêu cầu với bản thân cũng thực nghiêm khắc.
Trang phục Latin rất đặc sắc, đều sử dụng vải có tính chất lai tạp, áo sơmi kiểu dáng Trung Cổ phiền phức màu từ trắng đến đen, cực kỳ tu thân, lại thêu lên tay áo một chút hoa văn, quần thấp eo thuần đen bó sát người phụ trợ dáng người cao gầy thon dài của hai người vô cùng gợi cảm mê người, hai thiếu niên mười bảy tuổi này thân thể hình dáng còn có một chút dấu vết ngây ngô mảnh khảnh, lại cũng có hai phần thân thể tuyệt đẹp của người trưởng thành, đặc biệt thích hợp, hai bộ quần áo này giống như vì bọn họ lượng thân mà tạo ra.
Vũ đạo Latin luôn luôn lửa nóng kích tình, lãng mạn mà lại giàu sức sống, thời điểm bọn họ đi ra cước bộ còn thực thản nhiên, tay nhẹ nhàng kéo cùng một chỗ, chỉ là vừa có mặt như vậy, fan phía dưới liền đều hét rầm lên.
Giày da màu đen gõ trên mặt đất, bọn họ tầng tầng dậm chân như vậy, trong giây lát liền động lên, vũ đạo Latin của hai người đàn ông, lại va chạm ra kích tình, tia lửa bắn ra bốn phía, dưới tóc đen mềm mại là mi nhãn mang cười, bọn họ không chỉ là khiêu vũ, từ khóe mắt đuôi lông mày đến ý cười trên khóe môi, đều hoàn toàn dung nhập trong vũ đạo nhiệt liệt này!
Hiện trường nóng đến gần như muốn bốc cháy, hai phút thời gian rất nhanh qua đi, chờ đến khi bọn họ đi xuống vũ giả kế tiếp lên sân khấu, không khí nhiệt liệt trên sân khấu còn liên tục thật lâu.
Trận này từ lúc mở màn đã vô cùng phấn khích, mà top 10 bắt đầu thi đấu, dung hợp với mở màn phấn khích, tuyển thủ ca hát, lời bình của giám khảo,VCR truyền phát tin các giai đoạn, đương nhiên không thể thiếu quảng cáo, gom thành tràn đầy hai giờ.
Trận đầu mười vào chín là một kỳ thi đấu đặc biệt, chủ đề của nó là “ca khúc giám khảo chỉ định".
Không sai, trận này, tất cả tuyển thủ đều phải biểu diễn ca khúc giám khảo chỉ định cho bọn họ, trên thực tế tên ca khúc đã tiết lộ cho bọn họ từ tuần trước, chung quy rất có khả năng sẽ chọn phải ca khúc tuyển thủ hoàn toàn không quen thuộc.
Đối với Lục Ninh Lục Viễn mà nói chính là như vậy, lần này ca khúc giám khảo chị định cho bọn họ là [Mặt trẻ con], ca khúc này hát rất nhẹ nhàng, thế nhưng nói thật, đời trước Lục Ninh một lần cũng chưa hát qua, đời này y ngay cả nghe cũng chưa nghe qua!
Ca khúc dễ thương hoạt bát như vậy, căn bản không phải style của y được?!
Lục Viễn cũng là giống nhau, nói hắn dễ thương hoạt bát? A ha ha……
Ca khúc này là Nghê Phỉ Lâm chọn cho bọn họ, trong hình ảnh cô một mình chọn ca khúc nói: “Bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mười bảy tuổi, tôi hy vọng bọn họ có thể hát một chút ca khúc càng thích hợp tuổi của mình, hoạt bát một chút nhẹ nhàng một chút, chân chính như là mười bảy tuổi……"
Mười bảy tuổi em gái ngươi a!
Nhưng sau khi lấy đến ca khúc, bọn họ vẫn là hảo hảo luyện, trình độ chuyên nghiệp của hai người không thể nghi ngờ.
Từ khi thi đấu bắt đầu đến nay, bọn họ vẫn là lần đầu tiên biểu diễn ca khúc hoạt bát đáng yêu như vậy, vì thế, vì phối hợp ca khúc, bọn họ mặc là quần yếm màu sắc tươi sáng, một vàng sáng một hồng dưa hấu, đều là nhan sắc phấn nộn, thân trên là T-shirt rộng rãi màu nhạt, phối hợp với mũ chỏm cùng màu quần trên đỉnh đầu, nói thật, đại bộ phận người không ép được nhan sắc như vậy, rất lộ, chẳng sợ tuổi trẻ cũng là không phải ai cũng mặc ra hiệu quả.
Thế nhưng mặc trên người bọn họ lại vừa đúng thanh xuân dạt dào, hoàn toàn là phấn nộn hệ giáo thảo khả ái, không duyên cớ làm cho bọn họ có vẻ thập phần non nớt, mọi người lúc này mới giật mình, bọn họ chung quy mới mười bảy tuổi!
“Bỏ đi dấu ngoặc kép trên đuôi lông mày của ngươi, thêm dấu móc vào mỉm cười của ngươi, ngươi nắm độc giác bạch mã thiến thiến tóc quăn thêm một thân lolita, đánh thức điện thoại trong túi áo ta……"
Ca khúc này tiết tấu nhẹ nhàng, bọn họ vừa mở miệng, một cỗ khí tức tươi mát đập vào mặt mà đến, mà một tay cầm micro một tay kéo khóe mắt, chuyển quyển nhảy nhót hướng về phía trước, chỉ ngón tay về phía trước, khóe môi hoạt bát tươi cười, bôn chạy trên sân khấu, cười kích chưởng, thậm chí là ngồi xổm xuống nghiêng đầu đối nhìn đối ánh mắt với một thiếu nữ dưới đài hát chỉnh một câu, khiến mọi người đều nhịn không được vỗ tay cùng bọn họ hát lên cùng cười rộ lên.
Mà vừa hát xong, Lục Ninh thu lại tươi cười, cảm giác mặt đều nhanh cứng ngắc, này thanh xuân hoạt bát cái gì, vì sao còn mệt hơn hai vũ khúc lần trước!
Làm cái gì a!
Ngược lại Lục Viễn giống như thực nhập diễn nha, còn cứ như vậy hướng về phía y chớp chớp mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Lục Ninh phiết đi qua, cảm giác toàn bộ đều không thích hợp càng nặng –
Y thật không muốn thừa nhận thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ xinh đẹp lòe lòe phát quang thật giống như thiên sứ, khóe mắt đuôi lông mày hoàn toàn không có nửa điểm âm trầm này, trên thực tế là quỷ hút máu a quỷ hút máu!
Con mẹ nó trên đời này còn có cái gì khoa học sao?
.
[Shape of my heart]
[Cry cry]
[Mê muội]
[Không còn có người như vậy]
[Mặt búp bê]
“Người kia là ai?" Lục Ninh khó tránh khỏi muốn hỏi một chút.
“Một người." Lục Viễn ngược lại biết.
Lục Ninh nhìn về phía hắn.
“Chung Du Bạch giúp đỡ hắn lớn lên, đi học, hắn biết Chung Du Bạch không phải người, từ nước ngoài học MBA trở về …… Ngươi cho rằng Chung Du Bạch sẽ quản lý công ty?"
Lục Ninh: “…… Ý của ngươi là, đây là một nhân loại?"
“Ừ, nhân loại, chẳng qua tiểu tử này cũng không phải là người thường, người thường phần lớn không tiếp thu được thế giới của chúng ta, ví dụ như chị của ta." Lục Viễn nghiêm túc nói: “Tuy rằng một khi chị biết tuyệt đối sẽ không cùng ta phân rõ giới hạn, thế nhưng cũng sẽ không đối với ta giống như bây giờ, sau khi Diệp Tồn An này biết, lại căn bản không có nửa phần biến hóa."
“Xác định có thể tin?"
“Chung Du Bạch tin tưởng hắn." Lục Viễn dùng khăn mặt lau tóc, “Yên tâm đi, anh ta tự có biện pháp trói buộc Diệp Tồn An, này không cần chúng ta lo lắng, đem công ty giao cho hắn quản lý hơn phân nửa không có vấn đề."
Lục Ninh cũng liền không hỏi lại, không bao lâu Hoàng Bích liền đến tìm bọn họ, “Ninh ca, Viễn ca, Bình đài nói buổi tối hôm nay ghi một tiết mục giải trí cho bản đài, thông báo các anh chuẩn bị một chút, tuần này có mấy thông cáo, còn có chụp ảnh ba tạp chí."
…… Mỗi lần hắn gọi chính mình Lục Ninh còn không cảm giác như thế nào, thế nhưng Lục Viễn mới mười bảy tuổi a, bị gọi “Viễn ca" thật sự không quan hệ sao?!
Thế nhưng nói thật bộ dáng Hoàng Bích nhìn cũng là rất nhỏ, Lục Ninh vẫn luôn có một loại cảm giác đang trưng dụng lao động trẻ em, thọ mệnh của giao nhân không giống nhân loại, tuy rằng lấy tuổi sống mà nói, Hoàng Bích đã không tính nhỏ, thế nhưng trong giao nhân, hắn còn chưa tính là trưởng thành.
Không bao lâu Chung Du Bạch cũng đến đây, bản hành trình siêu mỏng của hắn được ghi rành mạch, Lục Ninh cảm giác hắn nhất định là một con thỏ học khoa tự nhiên.
“Di đại tỷ nói nếu cần người tùy thời nói với chị ấy, vẫn là phái bảo tiêu người thường bên người các cậu tương đối an toàn."
Lục Ninh biết ý tứ của hắn, người thường khẳng định là không lợi hại như vài yêu ma quỷ quái kia, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cho dù chút yêu ma quỷ quái dùng tốt hơn, nhưng y cùng Lục Viễn nơi nào chân chính cần bảo tiêu a, cần là làm cho bọn họ tránh bị người trong chính đạo xuống tay mà thôi.
Thu tiết mục buổi tối đối với Lục Ninh Lục Viễn mà nói chẳng qua là đổi một sân diễn mà thôi, chỉ là tiết mục giải trí đương nhiên không giống tiết mục như [Nhất xướng thành danh].
Mười tuyển thủ đứng đầu đều lên tiết mục này, thế nhưng được an bài hát trong tiết mục chỉ có ba nhóm tuyển thủ, Lục Ninh Lục Viễn, Phạm Thi Như, Đan Linh Vi, lại nói tiếp Phạm Thi Như cũng là bằng thực lực lấy được danh ngạch này, Đan Linh Vi lại không dễ nói, tin ngắn bỏ phiếu của cô đếm tới hiện tại vẫn là rất cao, thế nhưng luận thực lực, bước vào top 10 có một nửa cũng không kém cô, luận diện mạo cô càng không vượt bậc, nói lực biểu hiện trên sân khấu, tốt hơn cô cũng có vài người, cho nên Lục Ninh Lục Viễn cùng Phạm Thi Như còn chưa tính, ở trong phòng hóa trang, Đan Linh Vi không thiếu được xem thường, tố chất tâm lý của cô luôn luôn không được tốt lắm, vì thế sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hộp đồ hóa trang của Trương Ngôn Thắng so với thợ trang điểm của Bình đài còn lớn hơn, sau khánh công yến, có vài vị tuyển thủ đã cùng các công ty giải trí nói chuyện, nhưng chân chính hoàn toàn định ra chỉ có một, cho nên hiện tại trong phòng hóa trang có ba nhóm tuyển thủ đang dùng thợ trang điểm của riêng mình, Lục Ninh Lục Viễn, Đan Linh Vi cùng với nhóm nữ ba người đã định ra kia.
Vị điệp yêu tiên sinh này nói rất ít, một bộ dáng cao quý lãnh diễm, bộ dạng thật không kém, mắt xếch mảnh mi dài, không cần hoá trang đã lộ ra vài phần diễm sắc, bên người hắn có một trợ lý hóa trang, nghiêng ngả lảo đảo nhìn cũng không phải rất lanh lợi, thậm chí là người câm, nhưng bộ dạng thanh tú trắng nõn.
Lục Ninh mơ hồ đoán được vẫn mang người thường như vậy bên người là vì cái gì, không khỏi lại vì yêu ma quỷ quái này cảm thấy có chút bi ai.
Trương Ngôn Thắng đối với Lục Ninh Lục Viễn, quả thực không cần hắn động tay nhiều, chỉ là làm kiểu tóc, chuẩn bị quần áo cho bọn họ cũng liền xong việc, trên mặt hai yêu nghiệt kia nửa điểm cũng không cần bận tâm được không?
Tiết mục giải trí này đời trước Lục Ninh cũng đã từng đến, cùng vài MC coi như quen thuộc, nhiều người như vậy cùng vào, đối phương lại là MC kinh nghiệm phong phú, Lục Ninh một chút cũng không lo lắng, Lục Viễn ngược lại là có chút ngạc nhiên, lúc chiều liền dùng laptop của Chung Du Bạch lên mạng xem hai kỳ của tiết mục này, được rồi, trước kia hắn chưa từng cảm thấy có hứng thú với tiết mục giải trí.
Ca khúc mở màn là do Lục Ninh Lục Viễn hát, bởi vì là tiết mục giải trí, không cần lo lắng ca khúc lặp lại với [Nhất xướng thành danh], thậm chí tổ tiết mục đã nói, tốt nhất hát bài hát bọn họ đã hát trong tiết mục, vì thế Lục Ninh Lục Viễn lại một lần hát [Xin chào ngày mai], lúc trước kỳ đầu tiên của tiết mục, rất nhiều người đều còn chưa bắt đầu xem [Nhất xướng thành danh], cho nên đối với khán giả mà nói, ca khúc này vẫn là có một chút độ mới mẻ.
“Đến, hiện tại hoan nghênh Ninh Viễn của chúng ta!" MC Trương Âu Phi cười nói, sau đó nhìn về Viên Cẩm bên cạnh mình, “Viên Cẩm này, nghe nói cậu hiện tại cũng là fan của bọn họ?"
“Đó là đương nhiên." Viên Cẩm cũng là một MC của tiết mục giải trí này, “Người đến hiện trường xem qua bọn họ biểu diễn còn có thể không trở thành fan của bọn họ sao?"
MC Đinh Thành Thành bên cạnh Trương Âu Phi cố ý nói, “Tôi liền không trở thành fan của bọn họ, tôi chán ghét bất cứ người nào cao hơn tôi đẹp trai hơn tôi!"
Trong tiếng cười của mọi người, Trương Âu Phi mới xem như tiến vào chính đề, “Nghe nói Lục Ninh là đến từ Ireland?"
“Đúng." Lục Ninh cười đến không lộ thanh sắc, trời mới biết, y cả hai đời cũng chưa đi qua Ireland.
“Chỗ đó sinh hoạt thế nào, khác biệt lớn nhất với đại lục là cái gì?"
Lục Ninh nghĩ nghĩ trả lời: “Chỗ đó nói tiếng Anh, nơi này nói tiếng Trung."
……
Chuyện cười vừa lạnh vừa không mới mẻ……
Lục Viễn lại rất nể tình cười ra tiếng.
Trương Âu Phi suy đoán Lục Ninh có lẽ không phải rất muốn nói về cuộc sống của y ở Ireland, mặc dù trước tiết mục đã đưa một ít vấn đề cho bọn họ chuẩn bị một chút, nhưng vấn đề này là hắn hiện trường phát huy, vì thế rất nhanh liền nhảy vọt qua nhìn về phía Lục Viễn, “Có buồn cười như vậy sao? Hiện tại tôi mới biết điểm cười của học bá thì ra thấp như vậy."
“Tôi càng chán ghét bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi liền chán ghét người có thành tích học tập tốt." Đinh Thành Thành nhăn mặt nói, rất nhanh liền thành công chọc mọi người nở nụ cười.
Viên Cẩm tiếp nhận câu chuyện, “Bọn họ không cần cậu tới yêu, có chúng tôi mọi người yêu là đủ rồi, kỳ thật tôi có một vấn đề vẫn muốn hỏi, hai người thật sự chưa từng học biểu diễn sao?"
Lục Viễn thực chân thành trả lời hắn, “Học không nổi."
“Vậy đàn piano thì?"
“Mới trước đây học, còn học qua violin, sau này chú Cố nhận nuôi, có mua cho tôi một cây violin, trong nhà không có piano, cô vẽ cho tôi một cây đàn giống như thật trên đài công tác của cô ấy……"
Lục Viễn không có cố ý phiến tình, thậm chí giọng điệu thực bình thản, nói đến đoạn cha mẹ Cố Di bị tai nạn giao thông, lại khiến ánh mắt vài MC đều có điểm đỏ.
“Người gây ra họa kia đến bây giờ còn đang trốn chạy, tôi cùng chị nói qua, không cần bọn họ bồi thường chúng tôi cái gì, chẳng sợ chỉ có một câu giải thích cũng được."
Nói dối.
Lục Ninh bĩu môi, có lẽ Cố Di là nghĩ như vậy, Lục Ninh có thể khẳng định Lục Viễn nếu bắt được người kia, nhất định sẽ không lưu tình chút nào cắt cổ hắn lấy máu, giải thích? Coi như hết, bọn họ cũng không tin cái này.
“Vậy Lục Ninh thì sao?"
Lục Ninh ngẩn ra, trầm mặc vài giây mới chậm rãi nói: “Tôi học guitar, bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài, chỉ có guitar của tôi cùng tôi, thời điểm tiếp tục gian nan, đều còn có nó tại."
Vô luận cỡ nào tuyệt vọng cỡ nào cô độc, vẫn luôn còn có cái gì cùng, không đến mức khiến y rơi xuống vực sâu như vậy.
Bắc phiêu mười năm, huynh trưởng từ không thèm chú ý đến khinh thường, cha mẹ lần lượt qua đời, đầy cõi lòng hy vọng Bắc thượng, nhiệt tình chung quy lại bị mờ nhạt từng chút một hầu như không còn, y cũng trở nên hận đời, trở nên lạnh lùng đọa lạc, vài năm tháng khinh cuồng kia, sau ồn ào náo động cười đùa, là con đường hắc ám nhìn không tới tương lai, chỉ có guitar làm bạn với y, nghiêng ngả lảo đảo vô tri vô giác hướng về phía trước.
Bởi vì trải qua qua thời kì bết bát nhất, chua ngọt đắng cay, lừa gạt phản bội, châm chọc chà đạp, cho nên sau này, ánh mắt y nhìn hết thảy đều thực thông thấu, không còn cái gì có thể khiến y cảm thấy khó khăn, từng trải qua những ngày cô tịch gian khổ nhất, sau này y mới có thể không quan tâm hơn thua như vậy.
Người lên tiết mục quá nhiều, chẳng sợ Lục Ninh Lục Viễn đã chiếm được ưu đãi, thời gian lưu cho bọn họ lại vẫn có hạn, Lục Ninh thậm chí không có cảm giác nói nói mấy câu, đã an vị đến một bên.
Những tuyển thủ này đều là lần đầu tiên tham gia tiết mục giải trí, có người thả lỏng đến có chút quá, cũng có người căn bản căng thẳng bó tay bó chân không biết nên nói như thế nào, đương nhiên cũng có mầm tốt, biết ăn nói, như Giản Tuệ, trời sinh liền thích hợp giới giải trí,.
Sau khi ghi xong tiết mục, phải tới cuối tuần mới có thể phát sóng, tuần này hành trình của bọn họ sắp xếp quá vẹn toàn, gần như không có bao nhiêu thời gian luyện hát, thậm chí còn phải tập thể luyện một đoạn vũ đạo làm mở màn cho tiết mục lần này.
Bình đài còn chuẩn bị cho bọn họ thu VCR, quay phim tuyên truyền, sắp xếp bọn họ lên tạp chí vân vân, Lục Ninh cuối cùng cũng có chút cảm giác bọn họ là ngôi sao, mà hành trình bận rộn như vậy Lục Viễn vẫn là lần đầu tiên, hắn không phải ngại mệt, ngược lại là có chút ngạc nhiên hỏi Lục Ninh: “Ngôi sao đều bận rộn như vậy sao?"
“Đúng vậy, một ngày hai mươi bốn giờ trừ bỏ vài giờ ngủ, những thời gian khác đều là công tác."
Lục Viễn như có chút đăm chiêu, ngoan ngoãn theo hành trình biểu Chung Du Bạch phân chia cẩn thận chạy sô, trong đó có một ngày thậm chí bọn họ ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, chỉ vội vàng cắn bánh mì xong việc.
Trên mặt các tuyển thủ khác ít nhiều đều có điểm mỏi mệt, cũng chỉ còn hai người bọn họ tinh lực coi như không tồi.
Đến buổi trực tiếp ngày thứ bảy, sau khi mặc trang phục, một đám tuyển thủ lại khôi phục ngăn nắp lượng lệ, đợi chút nữa đứng dưới một tá đèn sân khấu, tự nhiên nhìn không ra cái gì.
Sau top 10, rõ ràng có rất nhiều thứ khác hoàn toàn so với trước kia, trình độ hoa lệ trên sân khấu, trình độ quần áo trang dung tinh tế vân vân đều là hai cái cấp bậc, đến lúc này, bọn họ mới chính thức được đối đãi như những người sắp trở thành ngôi sao.
Trận này mở màn là vũ đạo, Lục Ninh cùng Lục Viễn bị phân công đến nhiệm vụ là Latin, chỉ là một đoạn Latin hai phút, so với bắt bọn họ hát hai giờ còn khó chịu hơn.
Nhưng khi thực hiện, trình độ chuyên nghiệp của hai người được thầy giáo thừa nhận, bọn họ cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa yêu cầu với bản thân cũng thực nghiêm khắc.
Trang phục Latin rất đặc sắc, đều sử dụng vải có tính chất lai tạp, áo sơmi kiểu dáng Trung Cổ phiền phức màu từ trắng đến đen, cực kỳ tu thân, lại thêu lên tay áo một chút hoa văn, quần thấp eo thuần đen bó sát người phụ trợ dáng người cao gầy thon dài của hai người vô cùng gợi cảm mê người, hai thiếu niên mười bảy tuổi này thân thể hình dáng còn có một chút dấu vết ngây ngô mảnh khảnh, lại cũng có hai phần thân thể tuyệt đẹp của người trưởng thành, đặc biệt thích hợp, hai bộ quần áo này giống như vì bọn họ lượng thân mà tạo ra.
Vũ đạo Latin luôn luôn lửa nóng kích tình, lãng mạn mà lại giàu sức sống, thời điểm bọn họ đi ra cước bộ còn thực thản nhiên, tay nhẹ nhàng kéo cùng một chỗ, chỉ là vừa có mặt như vậy, fan phía dưới liền đều hét rầm lên.
Giày da màu đen gõ trên mặt đất, bọn họ tầng tầng dậm chân như vậy, trong giây lát liền động lên, vũ đạo Latin của hai người đàn ông, lại va chạm ra kích tình, tia lửa bắn ra bốn phía, dưới tóc đen mềm mại là mi nhãn mang cười, bọn họ không chỉ là khiêu vũ, từ khóe mắt đuôi lông mày đến ý cười trên khóe môi, đều hoàn toàn dung nhập trong vũ đạo nhiệt liệt này!
Hiện trường nóng đến gần như muốn bốc cháy, hai phút thời gian rất nhanh qua đi, chờ đến khi bọn họ đi xuống vũ giả kế tiếp lên sân khấu, không khí nhiệt liệt trên sân khấu còn liên tục thật lâu.
Trận này từ lúc mở màn đã vô cùng phấn khích, mà top 10 bắt đầu thi đấu, dung hợp với mở màn phấn khích, tuyển thủ ca hát, lời bình của giám khảo,VCR truyền phát tin các giai đoạn, đương nhiên không thể thiếu quảng cáo, gom thành tràn đầy hai giờ.
Trận đầu mười vào chín là một kỳ thi đấu đặc biệt, chủ đề của nó là “ca khúc giám khảo chỉ định".
Không sai, trận này, tất cả tuyển thủ đều phải biểu diễn ca khúc giám khảo chỉ định cho bọn họ, trên thực tế tên ca khúc đã tiết lộ cho bọn họ từ tuần trước, chung quy rất có khả năng sẽ chọn phải ca khúc tuyển thủ hoàn toàn không quen thuộc.
Đối với Lục Ninh Lục Viễn mà nói chính là như vậy, lần này ca khúc giám khảo chị định cho bọn họ là [Mặt trẻ con], ca khúc này hát rất nhẹ nhàng, thế nhưng nói thật, đời trước Lục Ninh một lần cũng chưa hát qua, đời này y ngay cả nghe cũng chưa nghe qua!
Ca khúc dễ thương hoạt bát như vậy, căn bản không phải style của y được?!
Lục Viễn cũng là giống nhau, nói hắn dễ thương hoạt bát? A ha ha……
Ca khúc này là Nghê Phỉ Lâm chọn cho bọn họ, trong hình ảnh cô một mình chọn ca khúc nói: “Bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mười bảy tuổi, tôi hy vọng bọn họ có thể hát một chút ca khúc càng thích hợp tuổi của mình, hoạt bát một chút nhẹ nhàng một chút, chân chính như là mười bảy tuổi……"
Mười bảy tuổi em gái ngươi a!
Nhưng sau khi lấy đến ca khúc, bọn họ vẫn là hảo hảo luyện, trình độ chuyên nghiệp của hai người không thể nghi ngờ.
Từ khi thi đấu bắt đầu đến nay, bọn họ vẫn là lần đầu tiên biểu diễn ca khúc hoạt bát đáng yêu như vậy, vì thế, vì phối hợp ca khúc, bọn họ mặc là quần yếm màu sắc tươi sáng, một vàng sáng một hồng dưa hấu, đều là nhan sắc phấn nộn, thân trên là T-shirt rộng rãi màu nhạt, phối hợp với mũ chỏm cùng màu quần trên đỉnh đầu, nói thật, đại bộ phận người không ép được nhan sắc như vậy, rất lộ, chẳng sợ tuổi trẻ cũng là không phải ai cũng mặc ra hiệu quả.
Thế nhưng mặc trên người bọn họ lại vừa đúng thanh xuân dạt dào, hoàn toàn là phấn nộn hệ giáo thảo khả ái, không duyên cớ làm cho bọn họ có vẻ thập phần non nớt, mọi người lúc này mới giật mình, bọn họ chung quy mới mười bảy tuổi!
“Bỏ đi dấu ngoặc kép trên đuôi lông mày của ngươi, thêm dấu móc vào mỉm cười của ngươi, ngươi nắm độc giác bạch mã thiến thiến tóc quăn thêm một thân lolita, đánh thức điện thoại trong túi áo ta……"
Ca khúc này tiết tấu nhẹ nhàng, bọn họ vừa mở miệng, một cỗ khí tức tươi mát đập vào mặt mà đến, mà một tay cầm micro một tay kéo khóe mắt, chuyển quyển nhảy nhót hướng về phía trước, chỉ ngón tay về phía trước, khóe môi hoạt bát tươi cười, bôn chạy trên sân khấu, cười kích chưởng, thậm chí là ngồi xổm xuống nghiêng đầu đối nhìn đối ánh mắt với một thiếu nữ dưới đài hát chỉnh một câu, khiến mọi người đều nhịn không được vỗ tay cùng bọn họ hát lên cùng cười rộ lên.
Mà vừa hát xong, Lục Ninh thu lại tươi cười, cảm giác mặt đều nhanh cứng ngắc, này thanh xuân hoạt bát cái gì, vì sao còn mệt hơn hai vũ khúc lần trước!
Làm cái gì a!
Ngược lại Lục Viễn giống như thực nhập diễn nha, còn cứ như vậy hướng về phía y chớp chớp mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Lục Ninh phiết đi qua, cảm giác toàn bộ đều không thích hợp càng nặng –
Y thật không muốn thừa nhận thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ xinh đẹp lòe lòe phát quang thật giống như thiên sứ, khóe mắt đuôi lông mày hoàn toàn không có nửa điểm âm trầm này, trên thực tế là quỷ hút máu a quỷ hút máu!
Con mẹ nó trên đời này còn có cái gì khoa học sao?
.
[Shape of my heart]
[Cry cry]
[Mê muội]
[Không còn có người như vậy]
[Mặt búp bê]
Tác giả :
SISIMO