Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 16

Lục Ninh rất muốn cho Lục Viễn trực tiếp đi tìm chết!

Nơi này là chỗ nào! Nơi này là hậu trường, nơi nơi là người đi qua đi lại, chẳng sợ nơi này tương đối tối, thế nhưng bên cạnh vẫn là có người đi qua, nếu như những lời này bị người nghe được, sẽ hiểu lầm thành cái dạng gì!

“Chịu đựng!" Lục Ninh lạnh lùng nói, “Dù sao cũng chỉ còn một bài, hát xong trở về uống túi máu của ngươi đi." Y đè thấp thanh âm nhanh chóng nói.

Lục Viễn lập tức có vẻ bất mãn, bộ dáng kia nhìn muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Nhưng Lục Ninh đã có sức chống cự tương đối đối với khuôn mặt có lực sát thương cực lớn này, chung quy là chính y hiện tại cũng mang khuôn mặt này, cho nên xoay đi không nhìn y hoàn toàn không có chút áp lực.

Liền ngay khi y quay người qua, Lục Viễn bay nhanh lại gần cắn một phát trên bàn tay đang cầm bình nước khoáng của y!

Đương nhiên, không có cắn vỡ, chỉ là cắn một phát trên đầu ngón tay trỏ, không nặng, Lục Ninh chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi tê, nhanh chóng quay đầu hung hăng trừng hắn một cái.

Lục Viễn lại liếm liếm môi, trên mặt mang theo ý cười.

Lục Ninh mặt không chút thay đổi, hung hăng cho hắn một khuỷu tay, nhưng mà, rất nhanh hắn liền phản ứng lại, đối với quỷ hút máu mà nói, một chút như vậy căn bản không đến nơi đến chốn được không!

Lại có người xa xa nhìn bọn họ, đó là đương nhiên, nay Lục Ninh cùng Lục Viễn hoàn toàn xem như nhân vật phong vân kỳ [Nhất xướng thành danh] lần này, nơi nào cũng có ánh mắt nhìn bọn họ, không chỉ là đối thủ cạnh tranh, còn có trợ lý Bình đài, biên đạo vân vân…

Một đường đi tới của hai thiếu niên thần kỳ này bọn họ đều xem trong mắt, thật sự rất khó tin tưởng bọn họ mới mười bảy tuổi, mà ở biểu hiện thành thục trên trên sân khấu, càng là không có cách nào đem bọn họ liên hệ cùng học sinh phổ thông trung học.

“Bọn họ cảm tình thật tốt a." Giản Tuệ cảm thán với cô gái bên cạnh.

Cô gái này gọi là Viên Lị Lệ, lớn hơn Giản Tuệ một chút, so với Lục Viễn lớn hơn hai tuổi, năm nay mười chín, trong những tuyển thủ còn lại coi như là tuổi trẻ.

Viên Lị Lệ gật gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói song sinh đều có tâm linh cảm ứng đâu, bọn họ giống như cũng vậy."

Trợ lý đi cùng các cô không giống người đi cùng Lục Ninh Lục Viễn kia, bình thường trừ bỏ bưng trà rót nước đưa khăn mặt còn có hành trình tất yếu ra, căn bản không dám đi lên phía trước, trầm mặc đến thường xuyên có thể coi như cô không tồn tại, cười nói với một trợ lý của Giản Tuệ: “Một đẹp trai như vậy đã rất khó có được, cả hai cái đều như vậy, ai, trách không được nổi tiếng như bây giờ đâu!"

Vài người đều gật gật đầu.

Không sai, cũng chỉ có bản thân Lục Ninh cùng Lục Viễn không có ý thức được, hiện tại bọn họ, đã nổi tiếng.

Bọn họ nghỉ ngơi ở hậu trường trong chốc lát, kỳ thật cũng không nghỉ ngơi bao lâu, trợ lý liền đến nhắc nhở người kế tiếp lên sân khấu là bọn họ.

Bọn họ đã đổi xong quần áo, một thân chính trang màu trắng, không có caravat, dùng nơ buộc cổ áo sơmi tương đối chỉnh tề.

Hiện trường bắt đầu diễn tấu, trận này, trước khi bọn họ còn chưa lên sân khấu, liền có hai người ở trên sân khấu, là hai nữ nhân mỹ lệ tóc dài phiêu phiêu trang dung mộc mạc mặc váy dài trắng đơn giản, một người piano một người violin, làn điệu thản nhiên ưu thương chậm rãi bắt đầu chảy xuôi.

Đây là một khúc [Ánh trăng trắng], ôn nhu uyển chuyển, triền miên đau thương.

Lục Ninh cùng Lục Viễn hai người một người tựa vào bên cạnh giá đàn piano màu trắng, một người quay chéo ngồi đưa lưng về phía nữ nhân kéo violin.

Bài hát này Lục Ninh không sử dụng bất cứ kỹ xảo nào, chỉ dùng thanh âm trong veo như lưu tuyền của y từng câu hát lên, lạnh lẽo như nước, thấm vào ruột gan.

Lục Viễn cũng giống như vậy, khi thanh âm của hai người giao triền cùng một chỗ, không hiểu sao liền có một loại lưu luyến mượt mà khó tả, có chút âm nhạc đẹp đến cực hạn, giống như có thể nhìn thấy hình ảnh, mà một khúc [Ánh trăng trắng] này liền giống như một cắt hình của ánh trăng, khiến người nghe khó quên.

Đêm nay, chỉ có hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đều là ngồi dựa vào hoặc đứng tại chỗ, không có đi đến trước đài, thậm chí không cùng người xem hỗ động bao nhiêu, nhưng là bọn họ lại vẫn là sủng nhi được khán giả thích nhất.

Thi đấu mười hai vào mười chấm dứt, lại có hai người rời khỏi sân khấu này, trong đó liền có bạn tốt của Giản Tuệ – Viên Lị Lệ, cô tiếc nuối nói lời từ biệt với Giản Tuệ.

Trong một đêm này top 10 tuyển thủ đứng đầu sinh ra, Bình đài thậm chí mở một khánh công yến(1) chuyên môn vì bọn họ, nếu không phải rating [Nhất xướng thành danh] một lần cao hơn một lần, tiền lời tin nhắn bình chọn hoàn toàn vượt qua mong muốn của bọn họ, cao tầng Bình đài cũng sẽ không hào phóng như vậy.

Nói thật, Lục Ninh đối khánh công yến cái gì một chút cũng không cảm thấy hứng thú, lúc này y đang thầm nghĩ trở về ngủ, mà sắc mặt Lục Viễn lại càng không tốt, hắn còn muốn trở về “ăn cơm" đây! Rượu ngon món ngon trong khánh công yến cái gì, có thể lấp đầy bụng hắn, lại không giải được cơ khát của hắn!

“Beefsteak này không tệ!" Lục Ninh xiên cho Lục Viễn một khối beefsteak chín bảy phần

Khánh công yến lần này là hình thức tiệc đứng, tháp Champagne cao cao cùng các loại mỹ thực khiến rất nhiều tuyển thủ đều có chút căng thẳng tay chân, chung quy đại bộ phận tuyển thủ vẫn là người thường, tuyển thủ top 10 còn lại trừ Lục Ninh Lục Viễn, còn có một nhóm nữ ba người, mặt khác đều là một người, tổng cộng cũng chỉ có mười ba người, thậm chí có hai cao tầng Bình đài cũng đến đây, bên người bọn họ vài người nam nữ áo mũ chỉnh tề, Lục Ninh nhận ra hai người trong đó.

Bọn họ đều là người đại diện của công ty giải trí nổi danh, một người tên là Phùng Hiểu thuộc Ngân Mã Ent, còn nữ nhân kia gọi La Á Lâm là một cao thủ chọn người trong ngành âm nhạc, kiếp trước Lục Ninh gặp qua bọn họ vài lần, đương nhiên đều là khi bọn họ mang theo nghệ nhân của mình đến biểu diễn, mà lúc này bọn họ xuất hiện ở trong này –

Lục Ninh có chút giật mình, cái gọi là khánh công yến lần này thì ra là xuất phát từ mục đích như vậy!

Năm 2004, công ty giải trí mười năm sau nổi danh phía sau Bình đài còn chưa thành lập, những tuyển thủ top 10 năm nay là không có biện pháp ký hợp đồng với Bình đài, vì thế, cao tầng Bình đài liền làm sinh ý trong giới này, chẳng qua bắt đầu từ năm sau, nó liền triệt để hợp tác cùng công ty giải trí Thiên Nịnh, không có việc cùng những công ty giải trí khác nữa.

Nhưng năm nay vẫn là năm 2004, tuyển thủ top 10 các hữu đông gia(2), mới khiến cho tuyển thủ top 10 năm này phát triển tốt nhất, mười năm nặng nề tiến lên, sống tốt sống kém, tốt xấu đều ở trong giới giải trí, mà không giống tuyển thủ tuyển tú về sau, rất nhiều người chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Lục Ninh đã phát hiện ánh mắt những người này không ít đều tập trung trên người y cùng Lục Viễn.

“Những người đó vì cái gì vẫn luôn nhìn chúng ta?" Cắt một miếng beefsteak, Lục Viễn nhét vào miệng, sau đó uống một ngụm nước dưa hấu, không có nước cà chua khiến hắn thật đáng tiếc.

Lục Ninh dùng dĩa ăn đẩy vụn bánh chiên đến vàng óng ánh xốp giòn trên người con tôm, nhếch môi nói: “Bởi vì bọn họ muốn ký hợp đồng chúng ta."

“Ký chúng ta?" Lục Viễn nhíu nhíu mày, rất nhanh giật mình, những người này cũng không biết bọn họ đã có người đại diện, hơn nữa quyết định chính mình làm.

Kỳ thật người mới tự mình làm cũng bất lợi cho việc phát triển, bởi vì công ty lớn có nhân mạch rất tốt cùng tài nguyên có sẵn, rất nhiều người mới chen vỡ đầu vì có thể ký với một công ty tốt, người mới giống như bọn họ tự mình tìm người đại diện lại không chịu ký hợp đồng đại khái trong mắt những người bên ngoài xem ra là thực ngu xuẩn.

Vốn Lục Ninh có lẽ còn lo lắng vấn đề này, qua đêm qua y đã hoàn toàn không lo lắng!

Chỉ cần có tiền, tiền nện xuống còn sợ không có tài nguyên cùng nhân mạch? Đừng đùa!

Trong giới này, chịu đầu tư tự nhiên có thể làm người xua như xua vịt.

Rất nhanh, Lục Ninh lại nhìn đến một người quen, Vu Mai Yến, không thể tưởng được cô còn chưa rời đi thành phố C.

Cô cũng phát hiện những công ty giải trí này đều xoát xoát theo dõi Lục Ninh cùng Lục Viễn, người có ánh mắt không chỉ có một mình cô, công ty giải trí phát hiện tiềm lực của hai thiếu niên này cũng không ít.

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu bộ dạng đẹp mắt, cũng không thiếu biết ca hát, nhưng bộ dạng đẹp còn có thể hát, cố tình biểu hiện trên sân khấu còn có linh khí như thế thì lại rất hiếm thấy, còn có một điều kiện đối với giới giải trí mà nói tương đối trọng yếu, bọn họ tuổi trẻ.

Đừng nói, giới giải trí thật đúng là ăn cơm thanh xuân, lớn tuổi diễn xuất lắng đọng lại đương nhiên có thể vẫn diễn nhân vật chính, thế nhưng đây đều là số ít, đại đa số người lớn tuổi một chút, cũng chỉ có thể tiếc nuối đi làm nền cho người khác.

Đợi đến khi hoá trang cũng không che dấu được vết nhăn nơi khóe mắt, lại đi diễn vai nhân vật tuổi trẻ, chỉ biết chọc người bật cười mà thôi.

Quả nhiên, không lâu liền có biên đạo tìm đến Lục Ninh cùng Lục Viễn, hiển nhiên là bên cao tầng Bình đài kia có người muốn tìm bọn họ nói chuyện.

Lục Ninh cùng Lục Viễn liếc nhau, cũng liền thoải mái đi.

“Ai nha, bộ dạng hai tiểu tử này thật sự là tốt, ta mà có hai con trai lớn lên như vậy, phỏng chừng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!" Phó đài Bình đài cười dài ha ha nói.

Rõ ràng tính cách cũng không phải ngượng ngùng ngại ngùng như vậy, lúc này hai người bọn họ ngược lại nhất trí làm bộ như thập phần thẹn thùng, chung quy, bọn họ chẳng qua mới chỉ là “đứa trẻ mười bảy tuổi" không phải sao?

“Ký hợp đồng?" Lục Viễn ra vẻ nghi hoặc.

Lục Ninh: “……" Diễn xuất của tiểu tử này quả nhiên là trời sinh đi?

Phùng Hiểu cười đến vô cùng ôn hòa, “Đúng vậy, Ngân Mã Ent chúng tôi nhưng là có Tô Hân Kì, Thẩm Hồng Tố đâu, nếu hai cậu đến Ngân Mã thì chính là tiểu sư đệ của các cô ấy nha!"

Tô Hân Kì cùng Thẩm Hồng Tố hắn nói đều là idol nữ đang nổi, cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu niên, cũng được cho là nữ diễn viên đại bài, không thể không nói Phùng Hiểu vẫn là rất có thể nói.

Đáng tiếc Lục Ninh đối với hai vị này thật đúng là không thưởng thức nổi, Tô Hân Kì nổi tiếng không quá hai năm liền kết hôn, gả cho một phú thương, cố tình vài năm sau phú thương xuất hiện vấn đề trong việc kinh doanh, Tô Hân Kì lại chạy đến quay phim, vốn từ hạng nhất lui đến hạng hai hạng ba, tương đối đáng tiếc, về phần Thẩm Hồng Tố, ngược lại là vẫn rất nổi tiếng, nhưng căn bản không thoải mái ngọt động lòng người giống như hình tượng trên màn ảnh cùng ngoại giới, ngược lại là tính cách có chút cay nghiệt, Lục Ninh chính mắt thấy cô ta mắng khóc trợ lý của mình.

Cho nên, hai người kia đối với y là một chút lực hấp dẫn cũng không có. Về phần Lục Viễn? Hắn đối Thời Thúy Trân cũng là giọng điệu tùy tùy tiện tiện, trông cậy vào hắn sùng bái ngôi sao, đó là nằm mơ……

“Nhưng chúng tôi có người đại diện nha." Lục Ninh cố ý mang theo vài phần ngây thơ nói.

Diễn xuất của y chẳng những sẽ không kém cỏi hơn so với Lục Viễn, mà còn tự nhiên hơn.

Hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Vu Mai Yến bưng một ly Champagne, chậm rãi cong cong khóe môi.

Mà lúc này, Chung Du Bạch vừa vặn từ cửa tiến vào, Vu Mai Yến trực tiếp liền nghênh đón.

Sau, không có người lại cùng bọn họ thân thiết trò chuyện, bọn họ thậm chí thỉnh thoảng dùng ánh mắt đồng tình lại chê cười nhìn hai thiếu niên tư chất tốt nhất kia.

Bọn họ nhất định là bị đối phương lừa đi, liền như vậy ký với tiểu công ty không có danh tiếng, đáng tiếc a, mầm tốt như vậy cứ như thế xuống dốc.

Đương nhiên, cũng có tâm tư nhiều, hỏi thăm công ty giải trí D.A này đến tột cùng là công ty dạng gì, xem xem có thể trả giá thật nhỏ đào song sinh này lại hay không.

D.A, Dark Alliance, liên minh bóng tối.

Đây là tên Chung Du Bạch đặt, nguyên ý là bao gồm chính hắn cùng Lục Ninh Lục Viễn đều là đến từ bóng tối, nói thật không có tâm tư khí phách gì, mà Lục Ninh cảm giác, D.A, coi như dễ nghe, Lục Viễn đối với loại này căn bản không quan trọng, tên liền như vậy quyết định.

Lục Ninh cùng Lục Viễn khoái trá nhét đầy bụng, chờ bọn họ trở lại chỗ ở, Lục Ninh xông đi tắm rửa xong đi ra mới phát hiện trong đại sảnh hơn vài người.

Khụ, có lẽ không phải người?

Lục Viễn chân trần ngồi trên sofa, nâng má dùng ống hút uống túi máu mới mẻ lúc trước Lục Ninh cho hắn.

Chung Du Bạch thấy Lục Ninh đi ra, chỉ vào một đám giới thiệu:

“Di Thu Ý Di đại tỷ, về sau là cố vấn an toàn của chúng ta."

Lục Ninh nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi ăn mặc thanh lương, thân trên sơmi trắng thân dưới váy da đen, cảm giác vị này cho y còn nguy hiểm hơn so với Lục Viễn.

“Bả là La Sát." Lục Viễn ghé vào tai y lặng lẽ nói, “Ta chỉ uống máu, vị này thích ăn thịt người."

…… Nữ La Sát quả nhiên xinh đẹp như trong truyền thuyết, nhưng cũng hung tàn như vậy……

Vị Di Thu Ý này mỉm cười, lộ ra răng nanh tuyết trắng xinh đẹp, “Tôi vốn chính là hỗn hắc, một đám huynh đệ dưới tay phải ăn cơm, hiện tại phương pháp rửa tiền trong hắc đạo không tốt như trước kia, vừa vặn Tiểu Bạch gọi tôi, vậy liền làm một trận."

…… Tiểu Bạch…… Lục Ninh lúc này mới cảm thấy Chung Du Bạch là thật · con thỏ.

“Trương Ngôn Thắng, thợ trang điểm."

Lục Ninh: “……" Yêu nam loại này quả nhiên thực phù hợp hình tượng thợ trang điểm của hắn.

Lục Viễn tiếp tục phổ cập khoa học cho y, “Đó là một điệp yêu(3)."

“Đại Hùng, Hùng Minh Minh, tạm thời làm tài xế cho hai người."

Lục Ninh dựa sát vào Lục Viễn, “Vị này sẽ không là hùng yêu(4) đi?"

“Không phải." Lục Viễn nói cho y, “Hắn là hổ yêu, lớn lên rồi thành yêu trên Ngũ Đài sơn, trên người dính Phật khí, những người trong chính đạo đó đều không thể phát hiện hắn là tinh quái, lúc trước làm lái xe taxi."

Mẹ nó, là một lão hổ yêu không uy vũ khí phách còn chưa tính, đặt danh tự Hùng Minh Minh dễ thương như vậy, còn lộ ra cái mặt cười ngại ngùng hàm hậu như cừu non kia là chuyện gì xảy ra!

“Hoàng Bích, từ hôm nay trở đi cậu liền đi theo làm trợ lý cho bọn họ."

“Được, Bạch ca." Thanh niên mặt búp bê cực nhu thuận, cũng không tính rất cao, bộ dạng trắng nõn thảo hỉ cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, trong vài người chỉ có người này nhìn giống người thường nhất.

Chờ bọn họ đều lui ra, Lục Ninh mới biết được, vị trợ lý nhỏ nhìn bình thường nhất, ngủ cách vách bọn họ kia, đó là giao nhân!

“Bộ tộc giao nhân rất đáng thương, hiện tại nước ô nhiễm vô cùng, trong biển cũng như vậy, nghe nói nơi ở ban đầu của bọn họ bị một ít máy móc chiếm mất, nói là đang khai thác cái gì, nhà Hoàng Bích bọn họ cũng chỉ có mình cậu ta, vốn còn có chị gái, vài năm trước bị bán đến chợ đen không bao lâu thì chết, hiện tại cậu ta cũng không dám trở lại biển lớn, bị người bắt thì xong."

“Giao nhân không có bản lĩnh gì sao?" Lục Ninh tò mò hỏi.

“Cũng không tính đi, bọn họ có thể sử dụng một loại sóng âm đặc thù truyền lại tin tức, so mật mã gì đều dùng tốt, biết dệt giao tiêu, có thể sản xuất Tị thủy châu, tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng coi như có thể, lại vẫn là một chủng tộc tương đối yếu, không thì cũng sẽ không chết đến không sai biệt lắm ……"

“Vậy cậu ta vẫn ở trên đất bằng không có việc gì sao?"

“Không có nhiều vấn đề, cậu ta trước kia từng nuốt Đế Lưu Tương, xem như yêu vật hóa hình, nguyên nhân vì như thế, cậu ta mới tránh được một kiếp, không chết trong biển lớn."

Lục Ninh càng nghe càng cảm giác này đó yêu ma quỷ quái vì sao sống thảm như vậy a!

“Di Thu Ý mới là thật lợi hại, ban đầu bà chị này vẫn bị chính đạo đuổi giết –"

Lục Ninh “ừ" một tiếng, tâm nói có thể lý giải, ai bảo cô vừa thấy liền chính là cấp cao a, phỏng chừng vài nhân sĩ chính đạo kia coi cô trở thành boss đến xoát đi?

“Vài lão khốn kiếp của Kì Sơn lão tổ cùng Tâm Minh kiếm phái kia đuổi giết bả hơn mười năm, sau này không biết bả làm thế nào câu được một đầu nhi xã hội đen thế lực tương đối lớn tại phương Nam, trong xã hội đen người thường quá nhiều, vị kia tương đối thích bả, mỗi ngày đến chỗ nào cũng phái tiểu đệ đi cùng, chính đạo mới tắt lửa, sau này bả làm chết lão đại kia, thông đồng với con trai người ta, không đến vài năm, cũng cầm chết tiểu tử kia, chính bả thành lão đại……"

Mẹ nó này quả thực chính là Võ Tắc Thiên bản hiện đại có được không! Trước làm tiểu lão bà của Lý Thế Dân người ta sau đó thông đồng nhi tử Lý Thế Dân lại sau đó đơn giản chính mình làm nữ hoàng!

Lục Ninh nghe bát quái dần dần ngủ, buổi tối mơ một giấc mơ vô cùng kỳ quái –

Càng về sau, trong mộng có người đưa tay thò vào trong áo ngủ của y, nhẹ nhàng sờ qua eo, cúi xuống, cắn ngón tay y, sau đó dần dần hướng lên trên, đầu lưỡi ấm áp thô ráp tinh tế đảo qua bên trong cổ tay mẫn cảm của y.

Người nọ có một đôi mắt sáng ngời quen thuộc, trong mắt tràn đầy dục vọng thâm u mãnh liệt.

Lục Ninh lập tức liền tỉnh, ánh sáng mặt trời chiếu trên người y, y chớp chớp ánh mắt chua xót, phát hiện thật sự có người đang liếm cắn ngón tay mình!

Vừa sáng ra, nam nhân căn bản không chịu nổi trêu chọc có được không! Thần x cái gì tổn thương không dậy nổi!

Lục Ninh tính che dấu lập tức rút ngón tay mình về, thẹn quá thành giận nói, “Được rồi, hôm nay ăn xong rồi!" Sau đó lập tức vọt vào buồng vệ sinh.

Lục Viễn liếm liếm bên môi, giống như đang nhớ lại hương vị máu Lục Ninh, tiếc nuối nói: “…… Vì cái gì tỉnh sớm như vậy……"

Chậm một chút nữa thì tốt bao nhiêu a.

.

(1) Tiệc chúc mừng

(2) Mỗi người đều có ông chủ riêng

(3) Yêu tinh bươm bướm

(4) Yêu tinh gấu
Tác giả : SISIMO
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại