Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 72

Ngày thứ hai, Tề Nhuận Vân ra cửa hơi muộn,lặng lẽ đi đến nơi vật nhỏ học tập, nhìn bộ dáng nó học tập trong chốc lát, thấy nó nghiêm túc chăm chỉ, mới chuẩn bị tốt ra cửa. Ngoài cửa đã sớm chuẩn vị xe ngựa, mỗi ngày đều sẽ đưa hắn đi xưởng Như Ý.

Mà hôm nay, Tề Nhuận Vân tới xưởng Như Ý liền cho xe ngựa Tống gia trở về, mới theo chỉ dẫn của thuộc hạ, đến phố hoa ngày thường không bao giờ đặt chân mà đi.

“Tề gia, lúc ấy là ở Di Hồng các phát hiện, tuổi nàng cũng không nhỏ, rất ít tiếp khách nhân đứng đắn, nêu muốn gặp phải hẹn trước mới được, hôm qua tiểu nhân liền đi hẹn nàng hôm nay gặp." Thuộc hạ một bên dẫn đường, một bên đại khái nói tình huống cho Tề Nhuận Vân.

Thế nhưng hắn nói sơ qua như vậy, Tống Thanh Di nghe được rất mơ hồ, không tiếp khách nhân đứng đắn là ý tứ gì? Vậy như thế nào lại muốn hẹn trước? Hơn nữa Di Hồng các tên này hình như nghe qua ở đâu rồi?

Cảm nhận được tầm mắt của chủ tử nhà mình đảo qua, lòng bàn tay của thuộc hạ cũng toát ra một trần mồ hôi, tuy rằng miệng hắn gọi một tiếng Tề gia, nhưng trong lòng vẫn rõ ràng đây là chính quân Tống gia, nếu để Tống gia biết mình mang theo chính quân của hắn đi thanh lâu, còn phải giải thích cho hắn khách nhân không đứng đắn là người nào, vậy không phải là sẽ bị đại thiếu gia hận chết sao.

Mắt thấy sắc mặt hạ nhân càng thêm kỳ quái, Tề Nhuận Vân nhíu mày, “Làm sao vậy? Có cái gì không thể nói?" Hắn nhất định phải đi thanh lâu gặp La Hạnh Quyên, còn có cái gì mà phải ấp a ấp úng.

Thấy chủ tử lên tiếng, trong lòng hạ nhân càng gấp, lúc này hắn rất mong đợi có Linh Bảo cùng Tư Niên ở trước mặt, thế nhưng Linh Bảo có thai, bị Tư Niên ra lệnh cưỡng chế ở trong nhà nghỉ ngơi —— đúng vậy, Linh Bảo cùng Tư Niên ba năm trước đây thích nhau, được Tề Nhuận Vân cho phép thành thân, sau này Linh Bảo lại quay lại tuy hầu bên người cùng quản lý sự vụ cho Tề Nhuận Vân, mà Tư Niên đơn giản quản lý nhưng việc ở xưởng Như Ý của Tề Nhuận Vân. Năm nay Linh Bảo vừa mới có hỉ, Tề Nhuận Vân liền cho hắn về nhà tĩnh dưỡng, bên người tìm một người tùy hầu mới, thế nhưng không có Linh Bảo, Tề Nhuận Vân cũng không thích mang theo gã sai vặt mới kia, cho nên giờ phút này cũng  không có ai giúp giải vây cho hạ nhân.

“Hồi Tề gia, cái kia…… Thanh lâu thường xuyên có khách nhân có chút yêu thích đặc biệt, vì thế cô nương tuổi trẻ sẽ không đi tiếp, cho nên lớn tuổi, quá thì……" Lắp bắp giải thích, trong lòng hạ nhân rất muốn rơi lệ, nếu Tống gia mà biết thì làm sao bây giờ.

Mà Tề Nhuận Vân, tuy rằng mở đầu nghe không hiểu, nhưng câu nói kế tiếp liên hệ một chút thì liền rõ ràng—— tuy rằng hắn không đặt chân tới nơi như vậy, nhưng kinh doanh xưởng Như Ý nhiều năm như vậy, tiếp xúc làm ăn sẽ gặp một ít người có tâm tư như vậy, một thứ gì đó cũng chậm rãi giải thích được —— bởi vậy vốn dĩ Tề Nhuận Vân da mặt mỏng lỗ tai liền đỏ lên, thế nhưng may mà hạ nhân trước mặt không có thị lực giống như Tống Thanh Di, hắn chỉ có thể nhìn thầy khuôn mặt vô biểu tình của Tề gia.

Lúc sau cũng thuận lợi vào Di Hồng các, được tú bà đưa vào hậu viện, một gian sương phòng có ánh sáng cũng tương đối tốt.

Trong sương phòng có chút tối tăm, nhưng nhìn đồ vật cũng rõ ràng. Tề Nhuận Vân đi vào liền nhìn thấy hai bên bức tường treo các loại dây thừng cùng roi, trên bàn còn bày một cái cái rương đã mở, trong đó các tiểu ngoạn ý đủ màu cho dù Tề Nhuận Vân không rõ chúng nó tác dụng gì nhưng cũng có thể biết được ý tứ đại khái.

Nhanh chóng di dời tầm mắt, liền thấy bên phải sương phòng có một tấm mành huyền sa, có thể thấy một chiếc giường lớn, trên giường một nữ tử đang ngồi, Tề Nhuận Vân vốn định vẫy lui hạ nhân nhưng bởi vì cả phòng sắc thái lả lướt mà tạm dừng, ngược lại ý bảo hạ nhân đi đem mành nhấc lên.

Sau khi nhấc lên mành, nữ tử trên giường đứng dậy,đầu buông xuống không nhìn thấy mặt, thế nhưng quần áo trên người nàng rất là hở hang, Tề Nhuận Vân nghiêng mặt đi, đã có chút hối hận khi đến đây.

“Đi lấy thêm một cái áo choàng mặc vào." Thanh âm Tề Nhuận Vân có chút khàn khàn, đề cao thanh âm, bởi vậy tuy rằng thanh âm vừa ra nữ tử trên giường chỉ cảm thấy quen tai, giờ phút này lần thứ hai mở miệng, cũng đã có thể làm nàng có chút xác định.

Ngay khi La Hạnh Quyên ngẩng đầu, nàng càng hy vọng chính mình không xuất hiện ở chỗ này, nhận đơn hàng chết này.

Nàng đã từng, đắc ý vì Tống Thanh Di truy phung chính mình, rồi lại cảm thấy Tô Nính có thể cho nàng cuộc sống tốt hơn cùng tâm linh phù hợp, bởi vậy đối với Tề Nhuận Vân yên lặng chờ ở hậu viện nàng rất khinh thường. Không nghĩ tới khi chuyện cũ năm xưa hết thảy yêu hận tình thù đều qua đi, hiện tại người này cẩm y dụ tú đứng ở trước mặt nàng, mà nàng đã bị sinh hoạt nghiền xuống dưới bùn, không còn có sự khinh bỉ hắn.

Đại khái là bất chấp tất cả, La Hạnh Quyên thẳng vòng eo, cũng không cần áo choàng hạ nhân đưa tới, khóe miệng tươi cười vũ mị, nghiêng đầu liếc mắt, mang theo một tia câu nhân dụ hoặc: “Như thế nào Tề công tử tới nơi này không phải là muốn ta tiếp khách sao? Hà tất phải làm nhiều thứ như vậy?"

Tề Nhuận Vân nhíu mày, đối với hạ nhân đứng một bên vẫy vẫy tay, một kiện áo ngoài bị cưỡng chế tròng lên trên người La Hạnh Quyên.

“La Hạnh Quyên, hiện tại phải trải qua những ngày như vậy, ngươi không hối hận năm đó làm ra những chuyễn như vậy sao? “Tề Nhuận Vân nhìn người lướt qua quanh mình, đã không còn tâm tư, hắn đã có chút hối hận tới này một chuyến, nữ nhân này đã không còn thanh xuân thiếu nữ như lúc trước, chỉ để lại đầy người phong trần, cùng gian khổ sinh hoạt áp bách cùng sự bất đắc dĩ. Có lẽ không cần hắn lại trả thù gì, sinh hoạt như vậy cũng đủ báo ứng cho nàng.

“Hối hận? Có cái gì phải hối hận, nếu ta hối hận, ngươi có thể chuộc ta ra ngoài?" La Hạnh Quyên dùng ngữ khí nhàm chán lại không kiên nhẫn nói.

“Không, ngươi năm đó hạ độc ta, liên lụy hài tử của ta nhiều năm thể nhược, hôm nay lại đây, ta vốn là muốn nhìn ngươi quá như thế nào, nếu tốt ta liền đạp ngươi một cước, làm ngươi gian nan một ít. Nếu không tốt, vậy ta càng vui vẻ một chút." Tề Nhuận Vân nhàn nhạt mà nói, ánh mắt sáng quắc nhìn La Hạnh Quyên, “Hiện giờ thấy ngươi trải qua vất vả như vậy, ta thực vui vẻ." Lưu lạc phong trần, lại chỉ có thể tiếp những khách nhân mà người khác không muốn tiếp, một nữ nhân sống như vậy, không có trừng phạt nào càng ác độc hơn, quả nhiên không phải là không có báo ứng, ông trời luôn là công bằng.

“La Hạnh Quyên, đây là những thứ ngươi nên được nhận, ngươi nên hảo hảo mà hưởng thụ." Tề Nhuận Vân đứng lên, mục đích hôm nay của hắn đã đạt được, sau này hắn chỉ cần La Hạnh Quyên không rời đi Di Hồng các là được.

Nghe xong lời Tề Nhuận Vân nói, nhìn hắn xoay người rời đi, La Hạnh Quyên trên mặt giả vờ không thèm để ý rốt cuộc duy không duy trì được, vỡ tan.

“Tề Nhuận Vân! Ngươi thả ta đi ra ngoài!" La Hạnh Quyên trong lòng rõ ràng, lấy địa vị của Tống gia ở Cẩm thành hiện tại, chỉ cần phát hiện nàng, nàng liền không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời —— đây cũng là nguyên nhân lúc trướcnàng không muốn trở lại Cẩm thành, thế nhưng lúc trước chạy trốn chọc giận tú bà, bị nàng qua tay bán vào Cẩm Thành. Trước mắt Tề Nhuận Vân đều là tình huống nàng đã đoán được, nếu là Tống Thanh Di tới, nàng còn có thể nói chút đến tình cũ.

Thời điểm Tề Nhuận Vân sắp mở cửa rời đi, cửa sương phòng đột nhiên bị đạp ra, người trong nhà đều bị hoảng sợ.

Tề Nhuận Vân vừa thấy thế nhưng là Tống Thanh Di, còn chưa nói lời nào, đã bị sắc mặt của hắn làm cho hoảng sợ.

“Gia, ngài từ từ!" Lúc này phía sau hắn truyền tới giọng của Quản Bích. Hôm nay là hắn đi theo Tống Thanh Di xã giao. Thế nhưng người khác còn chưa tới cũng đã thấy chính quân mở rộng đại môn. Trong lòng âm thầm kêu không ổn, cũng kỳ quái người truyền lời không biết tình huống, lại nói bậy thấy chính quân nhà mình ở bên này, gia quýnh lên cũng chưa nghe bọn hắn nói xong liền chạy —— mấy bọn họ đều biết mấy loại sương phòng này ở Di Hồng các là tiếp những loại khách gì, kỳ thật gia bọn họ cũng biết, thế nhưng lúc này honaf toàn nghĩ không ra.

Lúc này sắc mặt Tống Thanh Di phi thường không tốt, mặc cho ai đang xã giao liền bị trêu chọc không thỏa mãn được chính thê nhà mình, liền để cho người chạy vào thanh lâu loại lời nói chói tai này, trong lòng đều sẽ không cao hứng, hắn không phải là không tin Tề Nhuận Vân, hắn ngược lại sợ nhóm nữ nhân hào phòng ăn đậu hụ phu nhân nhà mình!

“Ngươi không sao chứ?"

Tề Nhuận Vân vừa thấy Tống Thanh Di xuất hiện, vốn dĩ trong lòng còn có chút chột dạ, vì dấu diếm hắn chuyện hôm nay đi gặp La Hạnh Quyên. Liền bị câu hỏi của Tống Thanh Di làm cho sửng sốt, cái gì kêu ngươi không sao chứ, hắn có thể có chuyện gì?

Trên dưới kiểm tra một phen, xác nhận quần áo chỉnh tề, phu nhân nhà mình không có khả năng bị ăn đậu hũ, Tống Thanh Di mới ngẩng đầu nhìn về phía bên trong, khi hắn nhìn thấy chủ nhân căn phòng này, liền nhếch lông mày hiểu được nguyên nhân phu nhân nhà mình đến nơi này.

“Chuyện tình đã xử lý xong rồi? Cùng ta về nhà, ta sắp chết đói." Nhéo nhéo Tề Nhuận Vân trước mặt còn có chút trố mắt, Tống Thanh Di không để ý tới người bên trong, bĩu môi nói, “Lần sau đừng đến những địa phương này, nữ nhân nơi này là ăn thịt người không nhả xương, phu nhân bị nhìn vài lần, ta sẽ cảm thấy bị tổn thất thảm trọng!"

Nghi vấn còn không có nói ra, liền nghe thấy tướng công nhà mìn không đàng hoàng nói, Tề Nhuận Vân liền đỏ hết cả cổ, mấy lần nhẫn nại, cuối cùng khắc chế không được hung hăng nhéo vào eo người nọ, miệng lải nhải lập tức hít sâu một hơi ngậm lại.

Liền khi hai người muốn cùng nhau nắm tay rời đi, La Hạnh Quyên trong phòng rốt cuộc hoàn hồn —— nàng vừa mới cũng bị câu hỏi của Tống Thanh Di làm sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới thấy chính quân nhà minh đi thành lâu, Tống Thanh Di sẽ là có phản ứng này. “Sư huynh!"

Một tiếng gọi ai oán, thê thê lương lương, đau thấu ruột gan.

Tề Nhuận Vân thật không nghĩ đến nữ nhân này thế nhưng còn dám làm bộ,nắm tay dùng sức một chút, liền muốn bước đi, lại bị Tống Thanh Di kéo lại, nghi hoặc mà nhìn lại.

Lại thấy Tống Thanh Di quay đầu nhìn về phía La Hạnh Quyên trong phòng, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại sắc bén, “La cô nương, hoặc là nói Khâu Tình cô nương, câu sư huynh này ta nhận không nổi, tiểu nhi cũng chỉ mới bảy tuổi, chuyện trùng độc năm đó ban cho cũng không dám quên!" Khâu Tình là hoa danh của La Hạnh Quyên ở Di Hồng các. Trong giọng nói chỉ nói đến chuyện của vật nhỏ mà không hề nói đến chuyện trước kia La Hạnh Quyên lừa gạt hãm hại hắn, thuần túy là không muốn cùng nàng có liên hệ gì.

“Sư huynh, Tống…… Tống gia…… Xem ở giao tình thời trẻ của chúng ta, Tống gia cứu một mạng của ta đi!" Ban đầu còn muốn dùng đến cảm tình, nhưng là nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tống Thanh Di, La Hạnh Quyên cuối cùng vẫn là thức thời sửa miệng, chỉ là lời vừa dứt liền không nhịn được che mặt mà khóc thành tiếng.

Thế nhưng La Hạnh Quyên cúi đầu nên không chú ý, trong ánh mắt Tống Thanh Di nhìn nàng chỉ đầy trào phúng cùng miệt thị.

“Không dám nhận một tiếng cầu cứu của Khâu Tình cô nương, ngươi hẳn là nên may mắn ta không có tiếp tục bỏ đá xuống giếng." Tống Thanh Di cười lạnh một tiếng, như là nhớ đến cái gì liền bổ sung một câu, “Nói đến thì, Khâu Tình cô nương nên cảm tạ ta một tiếng, nghe nói cô nương phiêu bạc gian khổ, ta còn hỗ trợ cô nương hồi hương, không phải là nên cảm ơn ta một tiếng hay sao?"

Tống Thanh Di vô tội nhún nhún vai, Tề Nhuận Vân bên người có chút giật mình mà nhìn về phía hắn.

La Hạnh Quyên còn đang khóc cũng ngẩng đầu có chút ngạc nhiên mà nhìn qua.

“Ta cảm thấy, Khâu Tình cô nương ở hoa lâu khác hô mưa gọi gió không áo gấm về làng quá đáng tiếc, liền giúp cô nương một phen."

Lúc này La Hạnh Quyên mới nhớ tới lúc trước nàng tuy rằng lưu lạc phong trần, nhưng bởi vì có chút nhan sắc lại học thức không tồi, hơn nữa nói ngọt lại hay nịnh hót, ngày qua cũng không tồi, còn có chút văn nhân nhã khách sẽ đặc biệt tới tìm nàng, cho tới lần nọ bị người dụ hoặc thậm chí giúp đỡ rời đi, mới bắt đầu ác mộng hiện giờ. Nàng chạy thoát bị bắt được sau đó nhanh chóng bị bán đi, người tiếp nhận chính là lão bản Di Hồng các. Không bao lâu sau đó, nàng bị lấy lý do tuổi lớn liền bị đẩy tới gian sươn phòng âm u này, từ đây bắt đầu sinh hoạt sống không bằng chết của nàng.

Đến tận đây, La Hạnh Quyên mới hiểu được, người dụ hoặc nàng trốn đi chính là sư huynh đối tốt với nàng an bài. Tức khắc lạnh lẹo lủi từ chân tay đến cả người, địa vị của Tống gia hiện giờ ở Cẩm Thành có có tầm ảnh hưởng lớn, vậy nàng còn có ngày được giải thoát sao?

Mà Tống Thanh Di mang theo Tề Nhuận Vân lại không để ý tới La Hạnh Quyên ở phía sau tuyệt vọng ngã xuống, đi ra khỏi tiểu sương phòng này.

“Ngươi đã biết bao lâu?" Tề Nhuận Vân bị Tống Thanh Di nắm tay, hai người bước đi ra ngoài, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu, hắn không nghĩ tới Tống Thanh Di lại sớm như vậy xuống tay với La Hạnh Quyên.

“Ân? Kỳ thật năm trước liền tìm thầy nàng, thế nhưng lại ngoài tầm tay với, chỉ có thể nhìn người, hơn nữa lúc ấy thân thể vật nhỏ không tốt, tâm tư ngươi lại coi trọng, sợ ngươi quá xúc động, liền chưa nói, sau lại đem người kéo tới bên này, liền phát hiện người của ngươi cũng điều tra đến đây, đơn giản tính toán để chính ngươi phát hiện, dù sao nàng như vậy cũng coi như là bị phế đi." Hận ý trong lòng Tống Thanh Di đối với La Hạnh Quyên cũng không thua Tề Nhuận Vân, chính quân nhà mình là vì vật nhỏ, mà hắn còn muốn báo thù cho cả kiếp trước kiếp này. Thế nhưng phu nhân nhà mình tựa hồ vẫn luôn cho rằng hắn không thể nhẫn tâm đối với sư muội thầm yêu…

Hiện tại La Hạnh Quyên nhận được hậu quả như vậy, mà thời trẻ Tô Nính bị lưu đày, nghe nói lúc đi lưu đày bị người ta đánh gãy chân, còn bị người Tô gia cừu hận ức hiếp, sinh hoạt cũng không tốt so với La Hạnh Quyên bao nhiêu.

Cuối cùng một đời cừu hận này cũng kết thúc, còn lại chỉ là cảm ơn cùng bình tĩnh.

Buông xuống chuyện tình của La Hạnh Quyên, Tề Nhuận Vân cũng cảm giác trong lòng thật bình tĩnh, thân thể vật nhỏ hiện tại rất tốt, tuy rằng không thể vận động quá mức kịch liệt, nhưng đã không giống mấy năm trước động một chút liền sinh bệnh. Mà đại thù trong lòng cũng có nhận được kết cục xấu, sau này lại không có gì gian nan khốn khổ,người một nhà bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, Tống gia cũng càng ngày càng tốt, có lẽ cả đời này là có thể hạnh phúc bình tĩnh như vậy……

Nếu mười năm sau Tề Nhuận Vân hồi tưởng lại ý tưởng của chính mính lúc này, dùng lời nói hiện tại mà hình dung, chính là thật quá ngây thơ rồi!

“Trốn nhà? Tư bôn?" Tề Nhuận Vân sau này tuổi càng lớn thì càng thêm chín chắn nhìn tờ giấy trên tay, nhíu mày nhắc lại.

Tống Thanh Di ở phía sau đã nổi trận lôi đình: “Tiểu tử thúi, tháng sau liền thành thân, lúc này còn dẫn Thừa Khiên đi chơi, hắn đây là nghĩ ta thanh nhàn sao, ta không phải chỉ là muốn thời điểm hắn thành thân xong thì tiếp nhận một nửa cửa hàng sao, ta đã lâu lắm rồi không cùng ngươi đi ra ngoài, hỗn đản tiểu tử quá bất hiếu! Đều giống lão nhị cùng lão tam!"

Âm thanh nói chừi bậy không đàng hoàng đều bị Tề Nhuận Vân xem nhẹ, duy nhất nghe vào lỗ tai, chính là câu kia “Ta đã nhiều năm không cùng ngươi ra ngoài", tựa hồ có chút tiếc nuối?

Thở dài, Tề Nhuận Vân lắc đầu không thèm nghĩ, ba tiểu tử trong nhà đều chạy không có bóng dáng, hai người bọn họ còn phải giải quyết tốt hậu quả, hôn lễ của  lão đại Tống Đông Hi liền định vào cuối tháng sau, vạn nhất hắn cùng Võ Thừa Khiên một đi không trở lại, Tống gia cũng không thể cử hành một hôn lễ không có tân giai nhân được, thật đau đầu!

Nhi nữ đều là nợ!

hoàn
Tác giả : Lí Tiểu Vụ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại