Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng
Chương 3
Quá trình bôi thuốc đối với hai người đều là một loại dày vò,Tống Thanh Di là bởi vì áy náy cùng với nguyên nhân không thể nói với người ngoài, Tề Nhuận Vân là bởi vì xấu hổ buồn bực, cả người cơ hồ muốn vùi vào chăn gấm.
Vội vàng bôi thuốc xong, Tống Thanh Di không kịp thu lại biểu tình để lộ khuôn mặt đỏ ửng duỗi tay lại đây, hắn tự mặc quần áo, xử lý xong, sau đó đỡ người đứng dậy ngồi vào ghế ở mép giường, mới đi ra mở cửa.
Nam thúc ở bên ngoài đợi hồi lâu mới nhìn thấy thiếu gia nhà hắn mở cửa, tất nhiên là trong lòng biết rõ ràng Tống Thanh Di vì sao lại xấu hổ liền cười cười với hắn, bất động thanh sắc mà đi vào trong.
Mới bước vào trong phòng, mũi Nam thúc hơi hơi động, đã ngửi thấy được hương vị rõ ràng trong không khí, lại nhìn nhìn tân nhân khuôn mặt đỏ ửng ngồi ở mép giường, hơn nữa trên giường lộn xộn, rốt cuộc mặt mày cười mị, ý bảo gã sai vặt bên cạnh đem đồ ăn sáng nóng bưng lên.
Một bên chỉ huy chia thức ăn, sau đó mang chén đũa lên, Nam thúc quay đầu lại, “Đại thiếu gia, cùng phu nhân ăn sáng trước đi, sau đó đi chổ lão gia thỉnh an, đừng cùng lão gia tranh cãi, hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Dùng khuôn mặt vui vẻ mà nói hai câu, Nam thúc liền mang theo gã sai vặt lui xuống.
Tống Thanh Di đứng lên đóng cửa,thần sắc Nam thúc trước khi đi hắn như thế nào sẽ không hiểu, một lần nữa tỉnh lại, hắn tự nhiên sẽ không oán trách cha mẹ lúc động phòng dùng những thủ đoạn này với hắn, đã trải qua một lần, hắn biết cha mẹ tuy rằng cổ hủ không hiểu về tình yêu, thủ đoạn cường ngạnh, nhưng chính mình cố chấp cái gọi là tình yêu, vì một nữ tử không ra gì mà chống đối lại gia tộc, lại còn không hiểu phải chịu trách nhiệm, làm sao không phải sai lầm. Huống chi theo đuổi tình yêu cuối cùng kết cục lại thảm thiết huyết sắc như vậy, chính mình làm sao dám giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Thở dài, xoay người, lại thấy Tề Nhuận Vân đứng ở bên bàn, trên mặt có cảm giác không biết làm sao.
Tống Thanh Di ngẩn ngơ, nghĩ đến chính mình vừa mới ở cạnh cửa xuất thần, người này mới có thể có khuôn mặt vô tội như vậy. Nghĩ đến kiếp trước, kết cục cuối cùng của hắn, hơi hơi rùng mình,nhanh chóng thu suy nghĩ lại.
“Trước dùng cơm đi, ta bồi ngươi đi gặp mẫu thân, sau đó ngươi sớm trở về nghỉ ngơi một chút." Mặt khác nói sau này Tống Thanh Di rất miệng lưỡi, hiện tại hắn, không thể biểu hiện quá mức, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di ngồi xuống, mới ngồi xuống. Quyền thế và tài lực Tống gia không có chỗ nào mà không đứng đầu, nhà như vậy tự nhiên đồ ăn sáng cũng là chú ý, một chén cháo gạo tẻ tinh xảo, một lồng bánh bao nhỏ tinh tế, lượng cháo ăn sáng không bao nhiêu, nhìn như đơn giản, nhưng lại nhìn ra một tia phú quý dưới sự tinh tế.
Tống Thanh Di đầu tiên là múc thêm cho Tề Nhuận Vân một chén cháo, sau đó chọn chút đồ ăn thanh đạm ăn cùng, sau đó đẩy đến trước mặt Tề Nhuận Vân, “Hôm nay nên ăn đồ ăn dễ tiêu hóa một chút, qua mấy ngày nữa lại kêu phòng bếp làm một chút đồ ăn ngươi thích." Vì sao phải ăn thanh đạm, hiển nhiên là không cần phải nói, quả nhiên nhìn thấy người đối diện nghe hắn nói dừng một chút, lại cũng không giống lúc trước lộ ra xấu hổ buồn bực bộ dáng, chỉ là bình tĩnh gật gật đầu.
Tống Thanh Di thấy thế cũng không nói thêm gì, hai người an an tĩnh tĩnh dùng bữa sáng.
Dùng xong đồ ăn sáng, để gã sai vặt tiến vào thu thập đồ vật, Tống Thanh Di mới cùng Tề Nhuận Vân chậm rãi đi đến sân mẫu thân.
Trước mắt là cảnh trí vừa xa lạ vừa quen thuộc, nếu là không có những kỳ ức oán giận kia, sợ là trong lòng Tống Thanh Di chỉ có chán chường, nhưng đã trải qua những ký ức làm hắn hối tiếc không kịp,hắn giờ phút này chỉ có thành kính cảm ơn, tham lam nhìn hoa hoa cỏ cỏ quen thuộc.
Tề Nhuận Vân an tĩnh đi ở một bên người, có lẽ bởi vì liên quan đến thân thể, bước đi có chút khác thường, chỉ là trên mặt vẫn trầm tĩnh như thường, rất khó làm người phát hiện, ngẫu nhiên ánh mắt như là lơ đãng đảo qua người xuất thần ở bên người.
Mẹ đẻ Tống Thanh Di là chính thê chủ mẫu Tống gia,vì vậy có thể cùng phụ thân ở tại trung viện, chỉ là mẫu thân hắn thích yên tĩnh, một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian là ở tại tiểu viện tinh sảo ở sau vườn của Tống gia. Giờ phút này Tống Thanh Di đúng là cùng Tề Nhuận Vân đi đến tiểu viện này.
Tống gia được xậy dựng dựa vào một sườn núi của Cẩm Thành, ngọn núi vô danh này hơn phân nửa là sở hữu của Tống gia, đình viện Tống gia được nhân công kết hợp với sự uốn lượn tự nhiên của núi rừng nên rất tinh xảo, mà tiểu viện của chủ mẫu Tống gia bởi vì ở sau sườn núi, địa thế liền có chút cao, trước cửa có một bậc thang, tuy rằng không dài, lại cũng có mấy chục bậc, mà giờ phút này vốn dĩ trước viện hẳn là phải có phó tì hầu hạ cùng gã sai vặt lại không có một ai.
Tống Thanh Di hơi hơi nhíu mày. Hắn trong lòng tuy rằng biết Tề Nhuận Vân ở hậu viện, sẽ không được coi trọng, thậm chí sẽ có chút ức hiếp nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn có địa vị chính thê của hắn, các nha hoàn bình thường cũng không thể khi dễ trên đầu hắn, nào biết được trước mắt cũng xa cách như vậy.
Nghiêng đầu, muốn nhìn biểu tình trên mặt Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di lại phát hiện khuôn mặt người này vốn dĩ người này đạm nhiên nay lại hơi hơi có chút trắng bệch, trên trán lại là có chút ướt át, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này trên người không khoẻ, vừa mới đi một đoạn không xa, nhưng bởi vì hắn xuất thần đi đi dừng dừng cũng hết mười lăm phút, hắn nhớ rõ đời trước người này đi thỉnh an mẫu thân sau khi trở về liền phát sốt, ban đầu tưởng bị mẫu thân làm khó dễ, hiện tại nghĩ đến có thể là do hắn đêm qua làm càn, cơ thể người này sao lại hư nhược như thế.
Trong lòng áy náy, Tống Thanh Di ngừng bước chân, duỗi tay đỡ eo Tề Nhuận Vân, cảm giác thân thể trong lòng ngực cứng đờ, nhìn về phía hắn trên mặt mang theo một tia nghi hoặc.
Tống Thanh Di hơi hơi mỉm cười, “Vi phu sơ sót, Lâm Vũ nếu là không khoẻ, dựa vào trên người ta nghỉ một lát, chúng ta chậm rãi đi lên." Tuy rằng biết mẫu thân khẳng định ở trong viện chờ Tề Nhuận Vân, nhưng là Tống Thanh Di thật sự không yên tâm trạng huống của người này.
“Không thể như vậy, chớ có làm mẫu thân chờ lâu." Một đường không nói gì Tề Nhuận Vân cuối cũng mở miệng, thanh âm tuy rằng hơi khàn khàn, lại từ tính cùng lãnh đạm, nghe thoải mái.
Tống Thanh Di gật gật đầu, nhưng là lại không có buông ra tay, chỉ là kéo cánh tay một chút, làm thân thể Tề Nhuận Vân dựa về phía chính mình. “Kia đi thôi, chậm một chút." Địa thế sân mẫu thân cao một ít, bậc thang không dài, đoạn cuối cùng lại có một cái bậc, thật không rõ mẫu thân tuổi tác đã cao như thế nào sẽ thích ở nơi này.
sau khi đi vào sân, nhấc chân qua cửa, Tống Thanh Di tinh tường cảm giác được người trong lòng ngực run một chút, trong lòng đau xót, cảm thấy thật hối hận. Tuy rằng là do dược hiệu gây ra, nhưng làm về sau hắn kỳ thật là dần dần có chút thanh tỉnh, lại bởi vì cảm xúc hỗn loạn không khống chế được, may mắn duy nhất chính là không thương tổn quá lớn đến người này.
Đang muốn hỏi Tề Nhuận Vân có muốn nghỉ một chút hay không, lại nghe thấy một thanh âm mượt mà nhưng tinh tế mang theo sự chua ngoa từ xa truyền tới.
“Ai da, giá của tân phu nhân thật đúng là lớn, trời cũng sắp đến giữa trưa, mới đi đến sân, cái giá của đại phu nhân cũng còn lớn hơn tội bất kính với lão phu nhân kia đấy." Dâu trưởng vào cửa, gọi đại phu nhân chính là dùng để gọi hắn, mà phu nhân lão gia liền thành lão phu nhân.
Câu này nói mềm nhẹ, nhưng ý tứ trong lời nói lại nơi nơi khiêu khích, không biết là nói cho người mới vừa vào nhà nghe, hay là cho người trong phòng nghe.
Tống Thanh Di nở một nụ cười nhạt, mang theo một tia lạnh lẽo. Hắn như thế nào không nhớ rõ thanh âm này, vị thị thiếp trẻ tuổi nhất của phụ thân đại nhân, vào cửa không đầy ba năm, lại có một đứa con trai hơn hai tuổi, cũng chính là ấu đệ của hắn. Đương nhiên nếu chỉ như thế tự nhiên sẽ không làm Tống Thanh Di cười lạnh, chỉ là thị thiếp này miệng lưỡi chanh chua, cho dù kiếp trước hắn cũng không kính trọng, huống chi đời trước sau khi trong nhà xảy ra chuyện, người này liền ôm một khoản rồi bỏ chạy, đồng thời cũng trộm đi cuốn sách tay nghề gia truyền trong tộc, bên trong đều là tuyệt kĩ trong nhà, lại càng khiến Tống Thanh Di chán ghét tột đỉnh, huống chi khi hắn xuống dốc người này càng thêm ghê tởm. Ngoại trừ hai kẻ thù bên ngoài thì người này, càng làm Tống Thanh Di chán ghét. Càng không nói đến lúc này hắn rõ ràng là hướng về phía chính thê chính mình chính thê.
“Lục di nương trách đúng, thế nhưng buổi sáng Thanh Di ngủ dậy có chút mệt mỏi, không muốn đứng dậy, mới trì hoãn Nhuận Vân thỉnh an, nên Thanh Di liền đến đây hướng mẫu thân thỉnh tội sao." Lời nói củaTống Thanh Di bên ngoài thì có lễ, nhưng bên trong cũng mang theo lưỡi dao. Mẫu thân trong phòng, chủ nhân không mở miệng, liền nhảy ra làm trò cười cái gì.
Nghe thấy thanh âmTống Thanh Di, thanh âm trong phòng liền lập tức yên lặng.
Vội vàng bôi thuốc xong, Tống Thanh Di không kịp thu lại biểu tình để lộ khuôn mặt đỏ ửng duỗi tay lại đây, hắn tự mặc quần áo, xử lý xong, sau đó đỡ người đứng dậy ngồi vào ghế ở mép giường, mới đi ra mở cửa.
Nam thúc ở bên ngoài đợi hồi lâu mới nhìn thấy thiếu gia nhà hắn mở cửa, tất nhiên là trong lòng biết rõ ràng Tống Thanh Di vì sao lại xấu hổ liền cười cười với hắn, bất động thanh sắc mà đi vào trong.
Mới bước vào trong phòng, mũi Nam thúc hơi hơi động, đã ngửi thấy được hương vị rõ ràng trong không khí, lại nhìn nhìn tân nhân khuôn mặt đỏ ửng ngồi ở mép giường, hơn nữa trên giường lộn xộn, rốt cuộc mặt mày cười mị, ý bảo gã sai vặt bên cạnh đem đồ ăn sáng nóng bưng lên.
Một bên chỉ huy chia thức ăn, sau đó mang chén đũa lên, Nam thúc quay đầu lại, “Đại thiếu gia, cùng phu nhân ăn sáng trước đi, sau đó đi chổ lão gia thỉnh an, đừng cùng lão gia tranh cãi, hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Dùng khuôn mặt vui vẻ mà nói hai câu, Nam thúc liền mang theo gã sai vặt lui xuống.
Tống Thanh Di đứng lên đóng cửa,thần sắc Nam thúc trước khi đi hắn như thế nào sẽ không hiểu, một lần nữa tỉnh lại, hắn tự nhiên sẽ không oán trách cha mẹ lúc động phòng dùng những thủ đoạn này với hắn, đã trải qua một lần, hắn biết cha mẹ tuy rằng cổ hủ không hiểu về tình yêu, thủ đoạn cường ngạnh, nhưng chính mình cố chấp cái gọi là tình yêu, vì một nữ tử không ra gì mà chống đối lại gia tộc, lại còn không hiểu phải chịu trách nhiệm, làm sao không phải sai lầm. Huống chi theo đuổi tình yêu cuối cùng kết cục lại thảm thiết huyết sắc như vậy, chính mình làm sao dám giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Thở dài, xoay người, lại thấy Tề Nhuận Vân đứng ở bên bàn, trên mặt có cảm giác không biết làm sao.
Tống Thanh Di ngẩn ngơ, nghĩ đến chính mình vừa mới ở cạnh cửa xuất thần, người này mới có thể có khuôn mặt vô tội như vậy. Nghĩ đến kiếp trước, kết cục cuối cùng của hắn, hơi hơi rùng mình,nhanh chóng thu suy nghĩ lại.
“Trước dùng cơm đi, ta bồi ngươi đi gặp mẫu thân, sau đó ngươi sớm trở về nghỉ ngơi một chút." Mặt khác nói sau này Tống Thanh Di rất miệng lưỡi, hiện tại hắn, không thể biểu hiện quá mức, chỉ có thể tạm thời như vậy.
Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di ngồi xuống, mới ngồi xuống. Quyền thế và tài lực Tống gia không có chỗ nào mà không đứng đầu, nhà như vậy tự nhiên đồ ăn sáng cũng là chú ý, một chén cháo gạo tẻ tinh xảo, một lồng bánh bao nhỏ tinh tế, lượng cháo ăn sáng không bao nhiêu, nhìn như đơn giản, nhưng lại nhìn ra một tia phú quý dưới sự tinh tế.
Tống Thanh Di đầu tiên là múc thêm cho Tề Nhuận Vân một chén cháo, sau đó chọn chút đồ ăn thanh đạm ăn cùng, sau đó đẩy đến trước mặt Tề Nhuận Vân, “Hôm nay nên ăn đồ ăn dễ tiêu hóa một chút, qua mấy ngày nữa lại kêu phòng bếp làm một chút đồ ăn ngươi thích." Vì sao phải ăn thanh đạm, hiển nhiên là không cần phải nói, quả nhiên nhìn thấy người đối diện nghe hắn nói dừng một chút, lại cũng không giống lúc trước lộ ra xấu hổ buồn bực bộ dáng, chỉ là bình tĩnh gật gật đầu.
Tống Thanh Di thấy thế cũng không nói thêm gì, hai người an an tĩnh tĩnh dùng bữa sáng.
Dùng xong đồ ăn sáng, để gã sai vặt tiến vào thu thập đồ vật, Tống Thanh Di mới cùng Tề Nhuận Vân chậm rãi đi đến sân mẫu thân.
Trước mắt là cảnh trí vừa xa lạ vừa quen thuộc, nếu là không có những kỳ ức oán giận kia, sợ là trong lòng Tống Thanh Di chỉ có chán chường, nhưng đã trải qua những ký ức làm hắn hối tiếc không kịp,hắn giờ phút này chỉ có thành kính cảm ơn, tham lam nhìn hoa hoa cỏ cỏ quen thuộc.
Tề Nhuận Vân an tĩnh đi ở một bên người, có lẽ bởi vì liên quan đến thân thể, bước đi có chút khác thường, chỉ là trên mặt vẫn trầm tĩnh như thường, rất khó làm người phát hiện, ngẫu nhiên ánh mắt như là lơ đãng đảo qua người xuất thần ở bên người.
Mẹ đẻ Tống Thanh Di là chính thê chủ mẫu Tống gia,vì vậy có thể cùng phụ thân ở tại trung viện, chỉ là mẫu thân hắn thích yên tĩnh, một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian là ở tại tiểu viện tinh sảo ở sau vườn của Tống gia. Giờ phút này Tống Thanh Di đúng là cùng Tề Nhuận Vân đi đến tiểu viện này.
Tống gia được xậy dựng dựa vào một sườn núi của Cẩm Thành, ngọn núi vô danh này hơn phân nửa là sở hữu của Tống gia, đình viện Tống gia được nhân công kết hợp với sự uốn lượn tự nhiên của núi rừng nên rất tinh xảo, mà tiểu viện của chủ mẫu Tống gia bởi vì ở sau sườn núi, địa thế liền có chút cao, trước cửa có một bậc thang, tuy rằng không dài, lại cũng có mấy chục bậc, mà giờ phút này vốn dĩ trước viện hẳn là phải có phó tì hầu hạ cùng gã sai vặt lại không có một ai.
Tống Thanh Di hơi hơi nhíu mày. Hắn trong lòng tuy rằng biết Tề Nhuận Vân ở hậu viện, sẽ không được coi trọng, thậm chí sẽ có chút ức hiếp nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn có địa vị chính thê của hắn, các nha hoàn bình thường cũng không thể khi dễ trên đầu hắn, nào biết được trước mắt cũng xa cách như vậy.
Nghiêng đầu, muốn nhìn biểu tình trên mặt Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di lại phát hiện khuôn mặt người này vốn dĩ người này đạm nhiên nay lại hơi hơi có chút trắng bệch, trên trán lại là có chút ướt át, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này trên người không khoẻ, vừa mới đi một đoạn không xa, nhưng bởi vì hắn xuất thần đi đi dừng dừng cũng hết mười lăm phút, hắn nhớ rõ đời trước người này đi thỉnh an mẫu thân sau khi trở về liền phát sốt, ban đầu tưởng bị mẫu thân làm khó dễ, hiện tại nghĩ đến có thể là do hắn đêm qua làm càn, cơ thể người này sao lại hư nhược như thế.
Trong lòng áy náy, Tống Thanh Di ngừng bước chân, duỗi tay đỡ eo Tề Nhuận Vân, cảm giác thân thể trong lòng ngực cứng đờ, nhìn về phía hắn trên mặt mang theo một tia nghi hoặc.
Tống Thanh Di hơi hơi mỉm cười, “Vi phu sơ sót, Lâm Vũ nếu là không khoẻ, dựa vào trên người ta nghỉ một lát, chúng ta chậm rãi đi lên." Tuy rằng biết mẫu thân khẳng định ở trong viện chờ Tề Nhuận Vân, nhưng là Tống Thanh Di thật sự không yên tâm trạng huống của người này.
“Không thể như vậy, chớ có làm mẫu thân chờ lâu." Một đường không nói gì Tề Nhuận Vân cuối cũng mở miệng, thanh âm tuy rằng hơi khàn khàn, lại từ tính cùng lãnh đạm, nghe thoải mái.
Tống Thanh Di gật gật đầu, nhưng là lại không có buông ra tay, chỉ là kéo cánh tay một chút, làm thân thể Tề Nhuận Vân dựa về phía chính mình. “Kia đi thôi, chậm một chút." Địa thế sân mẫu thân cao một ít, bậc thang không dài, đoạn cuối cùng lại có một cái bậc, thật không rõ mẫu thân tuổi tác đã cao như thế nào sẽ thích ở nơi này.
sau khi đi vào sân, nhấc chân qua cửa, Tống Thanh Di tinh tường cảm giác được người trong lòng ngực run một chút, trong lòng đau xót, cảm thấy thật hối hận. Tuy rằng là do dược hiệu gây ra, nhưng làm về sau hắn kỳ thật là dần dần có chút thanh tỉnh, lại bởi vì cảm xúc hỗn loạn không khống chế được, may mắn duy nhất chính là không thương tổn quá lớn đến người này.
Đang muốn hỏi Tề Nhuận Vân có muốn nghỉ một chút hay không, lại nghe thấy một thanh âm mượt mà nhưng tinh tế mang theo sự chua ngoa từ xa truyền tới.
“Ai da, giá của tân phu nhân thật đúng là lớn, trời cũng sắp đến giữa trưa, mới đi đến sân, cái giá của đại phu nhân cũng còn lớn hơn tội bất kính với lão phu nhân kia đấy." Dâu trưởng vào cửa, gọi đại phu nhân chính là dùng để gọi hắn, mà phu nhân lão gia liền thành lão phu nhân.
Câu này nói mềm nhẹ, nhưng ý tứ trong lời nói lại nơi nơi khiêu khích, không biết là nói cho người mới vừa vào nhà nghe, hay là cho người trong phòng nghe.
Tống Thanh Di nở một nụ cười nhạt, mang theo một tia lạnh lẽo. Hắn như thế nào không nhớ rõ thanh âm này, vị thị thiếp trẻ tuổi nhất của phụ thân đại nhân, vào cửa không đầy ba năm, lại có một đứa con trai hơn hai tuổi, cũng chính là ấu đệ của hắn. Đương nhiên nếu chỉ như thế tự nhiên sẽ không làm Tống Thanh Di cười lạnh, chỉ là thị thiếp này miệng lưỡi chanh chua, cho dù kiếp trước hắn cũng không kính trọng, huống chi đời trước sau khi trong nhà xảy ra chuyện, người này liền ôm một khoản rồi bỏ chạy, đồng thời cũng trộm đi cuốn sách tay nghề gia truyền trong tộc, bên trong đều là tuyệt kĩ trong nhà, lại càng khiến Tống Thanh Di chán ghét tột đỉnh, huống chi khi hắn xuống dốc người này càng thêm ghê tởm. Ngoại trừ hai kẻ thù bên ngoài thì người này, càng làm Tống Thanh Di chán ghét. Càng không nói đến lúc này hắn rõ ràng là hướng về phía chính thê chính mình chính thê.
“Lục di nương trách đúng, thế nhưng buổi sáng Thanh Di ngủ dậy có chút mệt mỏi, không muốn đứng dậy, mới trì hoãn Nhuận Vân thỉnh an, nên Thanh Di liền đến đây hướng mẫu thân thỉnh tội sao." Lời nói củaTống Thanh Di bên ngoài thì có lễ, nhưng bên trong cũng mang theo lưỡi dao. Mẫu thân trong phòng, chủ nhân không mở miệng, liền nhảy ra làm trò cười cái gì.
Nghe thấy thanh âmTống Thanh Di, thanh âm trong phòng liền lập tức yên lặng.
Tác giả :
Lí Tiểu Vụ