Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc
Quyển 2 - Chương 4
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Có tư liệu viết tay cùng con dấu, mọi chuyện còn lại liền dễ dàng. Quan Hủ Hành hơi thay đổi một chút trên tài liệu, đem tên của người được ủy thắc sửa lại thành Quan Duyệt, sau đó lại tới ngân hàng rút một khoản tiền từ trong tài khoản của mình ra, đem toàn bộ số tiền đó đều đi mua cổ phiếu của Quan thị, tiếp theo liền gọi điện cho Đỗ Dao.
"Sao cậu lại biết số điện thoại của tôi? Là lão già kia nói cho cậu biết có đúng không? Ổng đối với cậu quả là chẳng có chỗ nào để chê..."
Đánh gãy những lời lải nhải của Đỗ Dao, Quan Hủ Hành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Giúp tôi làm một bản xét nghiệm, chứng minh quan hệ cha con giữa tôi và Quan Hủ Hành."
"Đương nhiên là có thể, cậu tới bệnh viện đi, tôi giúp cậu kiểm tra DNA..."
"Không kịp, bây giờ ông đi làm cho tôi đi."
"Chuyện này không thể được, tuy rằng tôi tin tưởng một trăm phần trăm quan hệ cha con của hai người, nhưng quan trọng là trình tự khám nghiệm nhất định không thể thiếu được."
"Tôi cần dùng gấp!"
"Thật xin lỗi, nhóc con, chuyện này có liên quan đến đạo đức của nghề, tôi không thể đáp ứng!"
Lão già chết tiệt, thời khắc mấu chốt lại dùng chín con trâu cũng kéo không được, Quan Hủ Hành thấp giọng mắng một câu, lại nói: "Ông hẳn là biết Quan gia bây giờ đang rất khó khăn đi, Quan Sóc bọn họ không thể ứng phó, tôi cần phần xét nghiệm kia mới có thể tiến vào Quan thị được."
"Tôi biết, bất quá làm một bản xét nghiệm DNA cũng đâu có mất bao nhiêu thời gian, tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể cho cậu, đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm."
Quan Hủ Hành cắn răng, lạnh giọng hỏi: "Ông không giúp đúng không?"
"Giúp chứ, giúp cậu làm xét nghiệm..."
"Đỗ Dao!"
Nước đã tới chân, Quan Hủ Hành cũng không làm quân tử nữa, lạnh lùng cười, ngữ khí thả chậm nói: "Chuyện hai mươi lăm năm trước, tôi nghĩ Đỗ phu nhân nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đi, ảnh chụp của người phụ nữ kia hiện tại vẫn còn đang nằm ở trong tay tôi, tôi nghĩ, muốn liên hệ với cô ta cũng chẳng phải chuyện khó, nói không chừng cô ta cũng rất muốn gặp lại ông đấy..."
"Con của ác ma cũng là ác ma a!"
Sau một hồi trầm mặc, từ bên kia đầu dây liền truyền đến tiếng mắng chửi, Đỗ Dao từ trên ghế nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn mà lớn tiếng kêu lên: "Tên khốn kia không phải đã thề rồi sao, y đã thề sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài rồi kia mà!"
"Ông ấy cũng đâu có thất hứa!" Chuyện kia y cũng chưa có nói với bất kỳ ai, mới đầu y cũng đâu có tính nhắc tới, ai bảo người nào đó chỉ ăn cứng chứ không ăn mềm mà ép buộc y.
Đáng tiếc viện trưởng đại nhân đang lăn lộn trong trạng thái phẫn nộ cực đoan kia cũng không có nghe thấy lời than thở của Quan Hủ Hành, lớn tiếng như cũ: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi say rượu, tôi đối với bà xã nhà tôi tuyệt đối trung trinh..."
Quan Hủ Hành đem điện thoại bỏ ra xa, thản nhiên nói: "Nếu ông muốn rống cho cả bệnh viện đều nghe thì cũng được thôi, tôi không phản đối, bất quá trước đó, mau giúp tôi làm bản xét nghiệm kia."
"... Tôi làm!"
Nửa ngày, Đỗ Dao mới nghẹn ra hai chữ, tưởng tượng đến biểu tình đang phẫn nộ của gã lúc này, khóe miệng Quan Hủ Hành tràn đầy ý cười, từ từ nói: "Cảm ơn, viện trưởng đại nhân, mặt khác, tôi còn muốn ông giúp tôi thêm một chuyện nữa."
"Cái gì!"
"Cho tôi mượn một số tiền."
"Được, điều kiện là từ nay về sau cậu đừng có mà xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tiểu ác ma!"
Bản xét nghiệm rốt cuộc cũng được giải quyết ổn thỏa, Quan Hủ Hành lại mất thêm ba ngày viết thêm những tài liệu khác, mỗi một phần y đều thật cẩn thận mà viết, đối thủ là một người rất thông minh, sơ suất một chút đều có thể gây nguy cơ trí mạng.
Hai ngày tiếp theo giá cổ phiếu của Quan thị lại tăng trở lại, hẳn là còn có thể tiếp tục tăng nữa, đây chính là thành quả mà y đã đoán ra được từ trước. Có số tiền kia của Đỗ Dao làm hậu thuẫn, y có thể mướn thêm nhiều người tạo ra nhiều tài khoản khác nhau để mua lại rất nhiều cổ phiếu của Quan thị, tạo thành một hiện tượng sốt ảo. Chỉ cần kích thích đến người mua cổ phiếu, mục đích của y liền đạt được một nửa. Tham lam là bản tính của con người, y tin rằng chưa tới một tuần, cổ phiếu Quan thị sẽ tăng lên trên một phương diện rộng.
Nhưng điều mà y cần làm hiện tại, chính là thu hồi quyền khống chế cổ phần của đám cổ đông kia, không cần nhiều, cái y muốn chính là giết chết cái vẻ kiêu ngạo bệ vệ của bọn họ mà thôi, khiến bọn họ biết đối địch với y sẽ là kết cục gì!
Cuối cùng, y liên hệ với luật sư Hà.
Chuyện liên quan đến việc thu mua công ty đương nhiên là không thể thiếu sự tồn tại của luật sư được, mới đầu người mà y cân nhắc chính là luật sư Cố, hắn chính là luật sư đại diện cho y, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, trải qua một hồi đắn đo liền đổi thành luật sư Hà. Trên phương diện này luật sư Hà là một người lành nghề, sẽ biết làm thế nào để tránh nặng mà tìm nhẹ.
Vì thế, y liền chọn lúc Yến Tử Thanh có tiết học mà tới gặp mặt nói chuyện với luật sư Hà, chỉ là vừa mới tiến vào văn phòng luật xong, y lại cùng Yến Tử Thanh giáp mặt với nhau. Đúng là đời không như mơ, bởi vì giáo sư được điều đi, cho nên Yến Tử Thanh tạm thời ở lại đây làm việc.
Yến Tử Thanh đang bị mấy nữ đồng nghiệp quấn lấy nói chuyện, nhìn thấy y tới cũng rất kinh ngạc. Đối phương thẳng tắp, khoác trên lưng là một thân tây trang xa hoa che dấu sự trẻ con của thiếu niên, hơi thở bình tĩnh vững chắc xuyên thấu qua từng cử chỉ hành động mà im lắng toát ra, một Quan Duyệt như vậy hắn thật sự là không hề quen biết, nhưng y lại xuất chúng như vậy, khiến hắn ngoài ý muốn còn cảm thấy có chút vui vẻ.
"Duyệt Duyệt... Em tới tìm anh hả?" Có chút không dám nhận người thân, Yến Tử Thanh ngốc một hồi mới đặt ra câu hỏi.
"Không, tôi đến tìm luật sư Hà."
Coi nhẹ khóe miệng đang tươi cười của Yến Tử Thanh bỗng nhiên cứng ngắc lại, Quan Hủ Hành sửa lại tây trang, nói thất lễ, sau đó đi theo thư ký vào văn phòng của luật sư Hà.
Cho dù không quay đầu lại, y cũng có thể cảm nhận được tâm tình mất mát của Yến Tử Thanh, một khắc kia, y đột nhiên cảm thấy rất hối hận vì lần viếng thăm này của mình. Có lẽ, y nên tìm một luật sư khác. Trong lúc đang nói chuyện với luật sư Hà, suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y, tuy rằng y biết cho dù có làm như vậy cũng chẳng giấu được bao lâu.
Quan Hủ Hành cáo từ rời đi, phát hiện Yến Tử Thanh đã không còn ở trong văn phòng luật nữa, thư ký tiễn y ra ngoài cười nói: "Thì ra Quan tiên sinh là em họ của Yến Tử Thanh, hai anh em cậu lớn lên đều thật là xuất sắc."
"Ân?" Y lúc nào nói bọn họ là quan hệ anh em?
"Là Yến Tử Thanh nói đó hi hi." Thư ký cười tủm tỉm giải thích, ấn tượng về Yến Tử Thanh không cần nói cũng biết là rất tốt.
"Chúng tôi không phải là anh em!" Đánh gãy lời nói của đối phương, Quan Hủ Hành oán giận nói.
Không để ý tới sự kinh ngạc của thư ký, y liền xoay người rời đi.
Không biết mình giải thích như vậy là đang cố chứng tỏ điều gì nữa, y chỉ biết khi nghe thấy xưng hô anh em này liền cảm thấy rất khó chịu, thậm chí là có chút hỗn loạn. Cảm giác lo được lo mất, chưa bao giờ từng thể nghiệm tình yêu.
Quan Hủ Hành về đến nhà, rất ngoài ý muốn mà không nhìn thấy Yến Tử Thanh, mãi đến khi sẩm tối, bên ngoài mới truyền đến tiếng mở cửa, Yến Tử Thanh từ bên ngoài đi vào.
"Anh đã hỏi luật sư Hà, ông ấy nói em mời ông ấy làm luật sư riêng cho em."
Hắn đi vào phòng của Quan Hủ Hành, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn nói rất nghiêm túc, nụ cười bất cần đời kia cũng dẹp sang một bên.
Quan Hủ Hành cũng không lảng tránh: "Quan gia đang gặp phải nguy cơ bị thu mua, tôi phải ra mặt, ở trên phương diện này luật sư Hà rất có kinh nghiệm, cho nên tôi liền mời ông ấy."
"Tại sao không tìm anh?" Ghế dựa bị Yến Tử Thanh đẩy mạnh một cái xoay một vòng, hai tay đặt lấy hai tay cầm, nhìn thẳng vào Quan Hủ Hành, hỏi: "Anh cũng là luật sư, cũng tiếp nhận loại án kiện này, tại sao em lại đi tìm người khác?"
Ngay khi nhìn thấy Quan Hủ Hành xuất hiện ở văn phòng luật, lại nhìn thấy lịch hẹn của luật sư Hà hắn liền đoán được nội tình, hắn cũng muốn bản thân mình phải bình tĩnh, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Quan Hủ Hành, bình tĩnh cũng không còn sót lại chút nào.
Yến Tử Thanh đè xuống cơn phẫn nộ, nhưng lửa gận vẫn xuyên thấu qua ánh mắt của hắn mà dễ dàng lộ ra ngoài, khiến Quan Hủ Hành cũng khó chịu một trận, nói: "Lúc nãy tôi có nói, luật sư Hà trên phương diện này rất có kinh nghiệm, tôi cần một luật sư có kinh nghiệm!"
"Là em không tín nhiệm anh!"
Nếu trước kia Quan Hủ Hành thương lượng với hắn về việc chọn luật sư Hà, thì Yến Tử Thanh cũng đã không giận dữ tới mức này, chẳng qua là hắn chán ghét tiểu quỷ này lúc nào cũng tự chủ trương, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của hắn, tựa như hắn là một quân cờ mặc cho người khác sai sử vậy.
Hắn chưa bao giờ gò bó y, không phải là hắn thích loại cảm giác không được coi trọng này, mà bọn họ không phải là người yêu sao? Tại sao quan hệ người yêu của bọn họ lại mỏng manh đến mức một chút tín nhiệm cũng không có?
"Anh lấy giấy phép luật sư cũng đã được hai năm, hai năm này anh tiếp xúc với không ít án kiện, em hẳn là biết rõ chứ!"
Tuy rằng hắn chỉ mới được chuyển thành luật sư chính thức, nhưng trên thực tế cũng là người làm được việc nhất trong văn phòng luật, tất cả những tư liệu tình báo của án kiện đều là một tay hắn xử lý. Những luật sư lâu năm còn lâu mới vì những chi tiết nhỏ này mà phiền não, bọn họ lúc nào cũng đem những công việc này giao xuống, để hắn xử lý nội dung thực tế.
Hắn tự tin có thể làm tốt được, hoặc là, cái hắn cần không phải là mấy cái án kiện nhảm nhí này, mà là sự tín nhiệm từ đối phương.
"Tôi tin anh, nhưng chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi không muốn mạo hiểm."
"Là vậy sao?" Yến Tử Thanh cười lạnh: "Sợ rằng chỉ có lúc ở trên giường em mới tín nhiệm anh đi? Xuống giường rồi, em chính là một tên nhát gan ngay cả bản thân mình cũng không dám tin tưởng!"
Phanh! Sợi dây thần kinh bình tĩnh bị đứt vang lên ở trong đầu, lửa giận của Quan Hủ Hành liền dâng trào lên, không chút suy nghĩ mà cho một đấm tới, ở trên khóe miệng vừa mới tan máu bầm của Yến Tử Thanh mà cho thêm một cái.
"Em dám đánh anh!" Yến Tử Thanh tròn xoe mắt, lập tức đáp lại một quyền, đánh tới bên xương sườn của Quan Hủ Hành: "Anh đã sớm muốn đánh em rồi, cái tên nhãi lúc nào cũng chọc cho người khác phải phát điên này!"
Được lắm, còn dám đánh trả y nữa!
"Là tôi từ sớm đã muốn đánh anh thì có, ở văn phòng luật sư cười nói vui vẻ quá nhỉ? Anh họ!" Quan Hủ Hành xuống tay không hề lưu tình, một đấm tiếp theo liền đáp tới trên bụng của Yến Tử Thanh, đem hắn đánh đến gập cả thắt lưng.
Yến Tử Thanh có qua có lại, lập tức đánh trả: "Anh còn lâu mới có một thằng em ngoan như em! Là ai không nói tiếng nào mà chạy tới văn phòng luật?"
"Tôi làm cái gì còn cần phải trưng cầu ý kiến với anh sao?"
"Em không cần, nhưng em coi lại em mắt đưa mày tình với cô thư ký kia đi!"
"Vậy thì trước coi lại anh ở văn phòng luật nói tào lao cái gì đi đã!"
Anh em họ! Con mẹ nó chứ anh em họ!
Quan Hủ Hành cắn chặt răng, mỗi một câu đều vung một nắm đấm đến, hai người ở trong phòng ngủ chật hẹp mà anh tới tôi đến, đến cuối cùng mắng cái gì cũng chẳng còn ai nhớ rõ nữa.
Đề tài gần như đã sớm chệch khỏi quỹ đạo của lúc đầu, dường như đều là quay xung quanh cái cô thư ký kia, cuối cùng sau một đấm được vung ra, rốt cuộc cũng không có ai chống đỡ nổi nữa, song song ngã ngửa nằm trên giường, há miệng ra sức thở hổn hển.
Nhìn bộ dáng chật vật của nhau, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười. Tuy rằng lần cãi nhau này đã được nâng cấp lên động tay động chân, nhưng thỉnh thoảng có một lần như vậy cảm giác hình như cũng không tệ lắm, khiến mọi buồn bực mà Quan Hủ Hành tích lũy mấy ngày hôm nay cũng đều phát tiết ra toàn bộ, tâm tình nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
"Chúng ta đang làm cái gì vậy?" Y nhẹ giọng hỏi.
"Trời mới biết, em tựa như con báo con được bơm máu gà vậy." Yến Tử Thanh trêu chọc.
"Còn anh thì giống như con sói điên ấy!" Bản thân thì thuận buồm xuôi gió trong văn phòng luật, còn dám trả đũa, há mồm liền cắn.
Phương thức ấu trĩ như vậy, bất quá Quan Hủ Hành vẫn nhịn không được mà đáp trả một câu.
Thật là một nhân tình không chịu ăn thiệt thòi, Yến Tử Thanh bất đắc dĩ mà nhìn y: "Này, em tính đánh anh xong lại chơi trò chiến tranh lạnh hả?"
"Nếu anh thích thì tôi cũng không ngại chơi đâu." Nói cũng thật tàn nhẫn, nhưng nụ cười trên khóe miệng của Quan Hủ Hành lại chứng minh vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói.
Trải qua một hồi trầm mặc, Yến Tử Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Chỉ là anh rất lo lắng cho em."
Quan Hủ Hành nghiêng đầu nhìn hắn.
"Kể từ lần tới Quan gia, em liền đem bản thân phong bế lại, anh không biết em đang định làm gì, muốn hỏi em, lại biết cho dù có hỏi em cũng sẽ không chịu nói. Nhìn thấy đêm nào em cũng thức khuya, anh rất đau lòng, rất muốn giúp em, nhưng em một cơ hội cũng không chịu cho anh. Luật sư Hà có lẽ từng trải hơn anh, nhưng ông ấy là một tên cáo già, chỉ nhận tiền không nhận người, căn bản không đáng để tin tưởng."
Thì ra bản thân thức đêm đều bị đối phương yên lặng để vào trong mắt, trái tim Quan Hủ Hành đột nhiên nhảy dựng lên một cái.
"Tôi biết năng lực của anh, Yến Thanh." Không muốn nhìn thấy bộ dáng uể oải của hắn nữa, Quan Hủ Hành thẳn thắng nói: "Cũng vì nguyên nhân chính là thế, nên mới không cần anh phải nhúng tay vào, bởi vì... Chuyện mà tôi làm cũng không phải chính đáng, một chút sai lầm nhỏ cũng có thể hủy hoại tiền đồ của anh."
Đây mới chính là thật tâm của y, y biết công việc luật sư này đối với Yến Tử Thanh là có bao nhiêu quan trọng, cho nên mới không thể lấy tiên đồ của hắn ra đánh cược, mặc kệ y có bao nhiêu phần thắng đi chăng nữa. Nhưng mà, người khác có ra sao thì cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của y.
"Cuối cùng cũng nói thật!" Yến Tử Thanh nghiêng thân qua, một tay giữ lấy đầu y, lộ ra nụ cười hồ ly: "Đột nhiên anh phát hiện, có đôi khi em ăn dấm chua cũng thật là khủng bố, bất quá, anh thích em như vậy!"
"Anh cái tên thiếu đánh này!"
Quan Hủ Hành híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới những quyền cước trước đó của hắn cũng không tạo ra thương tổn gì, Yến Tử Thanh dùng sức rất nhẹ, ngay từ đầu đều là diễn trò. Nhận ra điều này khiến Quan Hủ Hành rất giận dữ, nhưng lại lập tức cảm thấy vô lực áy náy, y dùng hai tay phủ lên trán của mình, che khuất đôi con ngươi của mình lại. Thì ra, y thích Yến Tử Thanh đến như vậy, thích đến mức chỉ số thông minh cũng không còn!
Bàn tay đang che ở trán bị kéo ra, Yến Tử Thanh tiến tới, đem y kéo vào lồng ngực nói: "Duyệt Duyệt, đem án kiện này giao cho anh làm đi, anh đáp ứng em, tuyệt đối sẽ không để em phải thất vọng."
Làm đi làm đi, ngay cả mình mà hắn còn có thể dễ dàng lừa gạt được, vậy thì còn cái gì mà hắn không làm được nữa chứ?
Ngón tay thon dài vuốt ve qua lại gương mặt của Quan Hủ Hành, có chút ngứa, y ngẩng đầu lên nhìn Yến Tử Thanh, nghiêm nghị nói: "Quan thị đối với tôi rất quan trọng, anh hiểu chứ?"
Phần quan trọng kia không thể dùng lời nói mà biểu đạt được, đây chính là tâm huyết mà y vất vả mấy chục năm mới có được, tuyệt đối không thể cho phép bất cứ tên nào dám nhắm tới!
"Hiểu, cho nên..." Yến Tử Thanh nhướn mi.
"Cho nên anh phải làm thật tốt cho tôi, trong từ điển của tôi không có hai từ thất bại!"
"Đã biết!"
Yến Tử Thanh càng ôm y chặt hơn, mỉm cười nói: "Bất quá, với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất. Công việc luật sư có thể không làm, dù sao cũng có thể đi tìm công việc khác, còn Duyệt Duyệt chỉ có một, một điểm này em phải nhớ thật kỹ!"
Quan Hủ Hành cười với hắn: "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Tươi cười sáng lạn tựa như ánh mặt trời sau cơn mưa nhẹ nhàng mà khoan khoái, hai người nhìn chằm chằm nhau, trong lòng Yến Tử Thanh có chút rung động, nhẹ nhàng tiến tới, từng chút tiến sát, ngay tại khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, bên sườn lại truyền tới đau đớn, là bị Quan Hủ Hành cho ăn đấm.
"Sao em lại đánh anh nữa?" Yến Tử Thanh xoa xoa chỗ đau nhìn y.
Quan Hủ Hành ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên nói, "Đây là quà đáp lễ cho anh dám gạt tôi."
Nhìn người thong thả rời khỏi phòng, Yến Tử Thanh cười khổ nằm trở về giường. Qủa nhiên một chút cũng không chịu ăn thiệt thòi, thật đúng là cá tính của Duyệt Duyệt.
Quan Hủ Hành bỗng nhiên trở về, tựa vào thành cửa nhàn nhạt nói: "Lập tức đứng dậy làm việc, dựa theo ý của tôi mà chuẩn bị tư liệu."
"Dạ, thiếu gia."
Tại hội nghị cao tầng của tập đoàn Quan thị, tất cả cổ đông cùng những người liên quan đến Quan thị đều đang ngồi, Quan Sóc ngồi ở chính giữa, hai bên lần lượt là vợ hắn và bốn anh em nhà mình, sau đó là những thành viên đứng đầu trong công ty.
Không khí trong hội nghị như dừng lại, hiện tại vô tư nhất chính là Quan Hủ Kiệt, làm em trai của Quan Hủ Hành, trong tay gã cũng có được 10% cổ phần của công ty, hơn nữa còn cộng thêm cổ phần từ các cổ đông khác, bảo đảm là có thể vượt qua anh em Quan Sóc. Dưới tình huống như vậy, bức Quan Sóc từ chức là một chuyện rất dễ dàng, sau đó thu mua lại cổ phần trong tay hắn lại càng dễ dàng hơn. Chỉ là đám vãn bối vừa mới bước đi chập chững, gã căn bản không để vào mắt.
"Đây chính là ý của mọi người?"
Sau khi nghe Quan Hủ Kiệt thao thao bất tuyệt một trận, ánh mắt Quan Sóc lướt qua từng người trong hội nghị, thản nhiên hỏi.
Trong hội nghị liền trầm mặc một trận, những người đứng về phía của Quan Hủ Kiệt chẳng qua là vì ôm thái độ ba phải thế nào cũng được, cuối cùng vẫn là anh hai của Quan Hủ Kiệt là Quan Hủ Anh đứng ra nói.
"Phiền giám đốc đừng hiểu lầm ý của bọn tôi, đây chẳng qua là không còn cách nào nữa, việc kinh doanh của công ty đang rơi vào ngõ cụt, cổ phiếu còn liên tục giảm xuống, đã có rất nhiều khách hàng yêu cầu hủy hợp đồng với chúng ta, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, Quan thị có đóng cửa hay không cũng là chuyện sớm hay muộn nữa mà thôi, cho nên phải đưa ra quyết định, đây mới là chuyện mà hiện tại giám đốc cần làm nhất."
Quan Sóc khinh miệt cười: "Có chiều hướng đi xuống, có thể nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại, chẳng lẽ tôi từ chức rồi, có thể thay đổi được suy nghĩ của khách hàng sao?"
"Ít nhiều gì cũng có thể khiến bọn họ an tâm hơn, cho rằng Quan thị đang cố gắng điều chỉnh, đây là thống kê kinh doanh từ lúc cậu đảm nhiệm chức vụ giám đốc cho tới bây giờ, mời xem qua."
Một phần văn kiện liền được đẩy qua, Quan Sóc lật xem một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, lượng tiêu thụ xuống dốc đến không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn kém hơn cả lúc Quan thị mới được thành lập nữa, hắn biết bởi vì ba mình đột nhiên sinh bệnh khiến trong công ty xuất hiện rất nhiều hỗn loạn, nhưng không nghĩ tới lại đến mức này, mấy tháng qua lượng sản phầm gần như là không được tiêu thụ ra bên ngoài, điều này so với những bản báo cáo trước đó là hoàn toàn khác nhau!
"Đây là giả!" Hắn giận dữ nói.
Quan Hủ Kiệt cười lạnh: "Bọn tôi tại sao phải làm giả chứ? Nếu cậu không tin, có thể xác nhận một lần nữa."
Quan Sóc nhanh chóng mở máy tính nghiệp vụ ra, thông báo trên máy tính liền phản ánh tình trạng kinh doanh của công ty, những bản báo cáo này là bị người khác động tay chân sao? Hay là... Đây mới là bản báo cáo chân chính?
"Nếu giám đốc còn chưa tin, thì hãy nhìn những tư liệu đó, bởi vì tình trạng kinh doanh của công ty càng ngày càng xuống dốc, mấy tháng qua đã có hơn hai mươi kỹ sư nghỉ việc sang nơi khác làm, nhân tài mà chúng ta vất vả bồi dưỡng, cuối cùng lại đem tặng không cho người khác."
Quan Hủ Anh đem danh sách những nhân viên từ chức đưa cho thư kí giao cho hắn, Quan Sóc tiếp nhận, chỉ nhìn một chút đã giận dữ đến phát run, những người này phần lớn đều là nhân tài mà Quan thị bồi dưỡng ra, nếu muốn từ chức thì phải được hắn xét duyệt, đằng này hắn lại không hề hay biết gì hết, không ai nói với hắn, hắn quay đầu lại nhìn thư ký, thư ký sợ hãi mà nhìn Quan Hủ Anh, nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng Quan nói giám đốc bận rộn, không có thời gian để ý tới những chuyện vặt vãnh này, cho nên..."
Còn có những yêu cầu hủy hợp đồng của các khách hàng khác, cũng khiến Quan Sóc tức đến khó thở, những người này đều là khách hàng lâu năm của công ty, lại yêu cầu hắn từ chức thì mới có thể tiếp tục hợp tác, hắn không tin bọn họ lại làm ra quyết định như thế này, trong chuyện này nhất định là có uẩn khuất gì đó...
"Hiện tại cậu đã hiểu tại sao bọn tôi lại muốn cậu làm như vậy chưa? Làm một thành viên của công ty, cậu cũng đâu có muốn vì một người, mà khiến cho những khách hàng không còn muốn hợp tác với công ty nữa đúng không?"
Thấy sắc mặt Quan Sóc càng ngày càng tái nhợt, Quan Hủ Kiệt cảm thấy lúc này không nên dồn hắn đến đường cùng, liền giảm ngữ khí xuống, nói: "Dù sao chúng ta cũng là chú cháu với nhau, tin tưởng chú, chú làm như vậy, cũng xuất phát từ góc độ của công ty..."
"Chó má nó chứ chú cháu, bọn tôi còn lâu mới có loại chú lòng lang dạ sói như ông! Ba tôi còn đang dưỡng bệnh, các người đã gấp đến mức không chờ nỗi mà muốn đoạt quyền rồi đúng không?" Quan Hoa không nhịn được, vỗ bàn đứng lên, "Nếu ba tôi đã giao cho anh hai làm giám đốc, thì anh ấy sẽ không từ chức!"
"Nhưng hiện tại ba cậu không phải là đang còn hôn mê sao? Nói khó nghe một chút, có lẽ y cũng không thể tin lại được nữa."
"Tên khốn kia ông nói cái gì đó!?"
Quan Hoa liền ném chén trà ở trước mặt qua, hắn còn đang muốn tiến lên đánh người, lại bị Quan Oánh Oánh và Quan Phong giữ chặt lại, Quan Hủ Kiệt một mặt đầy nước trà đứng ở trước mặt mọi người, lửa giận sôi trào, móc ra khăn tay lau đi vệt nước, ra lệnh cho vệ sĩ kéo Quan Hoa ra ngoài, cũng may có các cổ đông khác khuyên can, sau một hồi tranh chấp Quan Hoa mới hầm hực mà ngồi xuống.
Bên cạnh Quan Hủ Kiệt là một cổ đông gió chiều nào theo chiều ấy, đứng lên tổng kết, "Căn cứ vào những nguyên nhân trên, thành viên trong hội đồng quản trị đều nhất trí mời Quan Sóc tiên sinh từ chức giám đốc, và Quan Hủ Kiệt tiên sinh sẽ là người đảm nhiệm chức giám đốc mới, mọi thay đổi sau này cứ đợi Quan Hủ Hành tiên sinh tỉnh lại rồi hãy quyết định sau."
Quan Sóc nhìn đối phương một cái, mặt vô biểu tỉnh: "Nếu tôi không đồng ý?"
"Cậu không có quyền phản đối, trên thực tế, nếu không phải có Quan Hủ Hành tiên sinh đề bạt, thì một người có 5% cổ phần như cậu làm gì có tư cách làm giám đốc." Vị cổ đông kia ân cần mà nhắc nhở hắn.
Quan Hoa tức đến muốn nhảy dựng lên đánh người, lại bị Quan Phong vội vàng kéo lại, chỉ nghe Quan Hủ Kiệt nói tiếp: "Nơi này còn có một đơn từ chức nữa, mời Quan Nguyệt tiên sinh ký tên."
Quan Sóc sửng sốt, hỏi: "Đơn từ chức gì?"
"Là đơn từ chức của Quan Nguyệt tiên sinh, người tham ô trăm vạn công khoản không có tư cách đảm nhiệm chức vị trong công ty."
Văn kiện kia liền ném tới trước mặt của Quan Nguyệt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Quan Hoa vội vàng hỏi hắn, "Đây là có chuyện gì? Có phải là có người vu oan cho anh không?"
Đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, Quan Nguyệt trái lại rất bình tĩnh, tiếp nhận phần văn kiện, bình tĩnh nói: "Đều là sự thật."
"Sao có thể? Anh hai là người nỗ lực làm việc nhất!" Quan Hoa hoàn toàn không tin loại chuyện này, lập tức phản bác.
"Là thật hay giả, đương sự là người rõ ràng nhất, không phải sao?"
Quan Hủ Kiệt cười lạnh một tiếng, bảo thư ký đưa phần từ chức cho Quan Sóc ký tên.
"Anh cả, không thể ký!" Quan Hoa ngăn cản, nói: "Chuyện này chỉ là cơn sóng nhỏ, tất cả rất nhanh sẽ chuyển biến tốt, chỉ cần chúng ta kiên trì vượt qua..."
"Quan Phong, cháu mới vào giới thương nhân chưa được bao lâu, còn chưa biết phương diện này tàn khốc như thế nào, thời gian không đợi người, mù quáng kiên trì chỉ có thể hủy hoại hết những gì đang có mà thôi." Quan Hủ Anh sau một hồi không nói chuyện liền nói.
"Đúng vậy, còn có chút chuyện tôi quên nói, vì thuận lợi cho công ty phát triển sau này, hội đồng quản trị quyết định thu mua lại cổ phần trong tay của Quan Sóc tiên sinh, cậu có thể suy xét một chút có muốn bán ra hay không." Vị cổ đông kia nói ngay sau đó.
"Các người đừng có khinh người quá đáng!" Quan Hoa chửi ầm lên.
Tức giận bị làm lơ, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người của Quan Sóc, có một vị cổ đông thâm niên khuyên nhủ: "Dù sao cũng phải bán, hiện tại bán ra, sẽ không bị tổn thất quá lớn, nếu không..."
"Đây là của ba tôi cho tôi, cho dù có làm sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không bán." Quan Sóc đánh gãy lời khuyên bảo của gã, nhàn nhạt nói.
Quan Hoa lập tức gật đầu tán đồng: "Nếu muốn thu mua, cũng phải xem các người có bản lĩnh ấy không!"
"Nếu không đồng ý, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa là đại biểu cho hội đồng quan trị thực thi quyền lợi!"
Quan Hủ Kiệt đứng lên, cầm lấy văn kiện đã nghĩ tốt từ trước đó ra, bắt đầu đọc những hạng mục cùng nội dung mà hội đồng quản trị đã thống nhất từ trước, bao gồm cả việc miễn trừ chức vụ của Quan Sóc, thua mua cổ phần trên danh nghĩa của hắn, cũng hi vọng đám người Quan Nguyệt đem cổ phần trong tay mình bán ra.
Nghe xong phần nội dung vĩ đại vì phát triển sau này của công ty, Quan Hoa giận đến phát run, rồi lại không biết làm thế nào để phản bác, cổ phần của anh em bọn họ không nhiều lắm, ngay cả tư cách phản bác cũng không có.
Hiện tại đám cổ đông đều đứng về phía của Quan Hủ Kiệt, dưới tình huống như vậy, mặc kệ là Quan Sóc có phản đối như thế nào, cũng không có ý nghĩa gì cả, thậm chí ký phần văn kiện kia cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi.
Đương nhiên Quan Sóc cũng hiểu được điều này, từ đầu đến cuối đều trầm mặc nghe Quan Hủ Kiệt đọc xong phần quyết định kia, hắn thật hối hận bản thân lại quá dễ tin và mắc sai lầm như vậy, nếu có thể phát hiện ra tâm tư của bọn họ sớm một chút, cũng sẽ không đi tới một bước như ngày hôm nay, hắn thật sự không nghĩ tới đám chú bác trưởng bối trong nhà lại nhân lúc ba còn đang hôn mê, liền liên thủ đối phó với bọn họ.
Không, hắn cũng sẽ không buông tay, đó là tâm huyết của ba hắn, hắn không thể từ bỏ!
Quan Sóc lạnh nhạt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang đắc ý của Quan Hủ Kiệt, đối phương cũng nhìn ra hắn không nhân nhượng, nhún nhún vai, hắn đã có được sự ủng hộ của cổ đông, Quan Sóc có phản đối cũng chẳng có sao cả, nói: "Nếu mọi người đã không có dị nghị gì, kế hoạch thu mua liền được chấp hành."
Kế tiếp là một trận trầm mặc, dưới tình huống như vậy đương nhiên sẽ không có ai dị nghị cả, Quan Hủ Kiệt đắc ý mà thu hồi tầm mắt, đang muốn nói cái gì đó, một thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài cửa truyền đến.
"Có tôi!"
( Ư ư ư ~ sắp tới tiết mục vả mặt mỗi tối lúc 8g rồi ahihi)
..o0o..
Có tư liệu viết tay cùng con dấu, mọi chuyện còn lại liền dễ dàng. Quan Hủ Hành hơi thay đổi một chút trên tài liệu, đem tên của người được ủy thắc sửa lại thành Quan Duyệt, sau đó lại tới ngân hàng rút một khoản tiền từ trong tài khoản của mình ra, đem toàn bộ số tiền đó đều đi mua cổ phiếu của Quan thị, tiếp theo liền gọi điện cho Đỗ Dao.
"Sao cậu lại biết số điện thoại của tôi? Là lão già kia nói cho cậu biết có đúng không? Ổng đối với cậu quả là chẳng có chỗ nào để chê..."
Đánh gãy những lời lải nhải của Đỗ Dao, Quan Hủ Hành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Giúp tôi làm một bản xét nghiệm, chứng minh quan hệ cha con giữa tôi và Quan Hủ Hành."
"Đương nhiên là có thể, cậu tới bệnh viện đi, tôi giúp cậu kiểm tra DNA..."
"Không kịp, bây giờ ông đi làm cho tôi đi."
"Chuyện này không thể được, tuy rằng tôi tin tưởng một trăm phần trăm quan hệ cha con của hai người, nhưng quan trọng là trình tự khám nghiệm nhất định không thể thiếu được."
"Tôi cần dùng gấp!"
"Thật xin lỗi, nhóc con, chuyện này có liên quan đến đạo đức của nghề, tôi không thể đáp ứng!"
Lão già chết tiệt, thời khắc mấu chốt lại dùng chín con trâu cũng kéo không được, Quan Hủ Hành thấp giọng mắng một câu, lại nói: "Ông hẳn là biết Quan gia bây giờ đang rất khó khăn đi, Quan Sóc bọn họ không thể ứng phó, tôi cần phần xét nghiệm kia mới có thể tiến vào Quan thị được."
"Tôi biết, bất quá làm một bản xét nghiệm DNA cũng đâu có mất bao nhiêu thời gian, tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể cho cậu, đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm."
Quan Hủ Hành cắn răng, lạnh giọng hỏi: "Ông không giúp đúng không?"
"Giúp chứ, giúp cậu làm xét nghiệm..."
"Đỗ Dao!"
Nước đã tới chân, Quan Hủ Hành cũng không làm quân tử nữa, lạnh lùng cười, ngữ khí thả chậm nói: "Chuyện hai mươi lăm năm trước, tôi nghĩ Đỗ phu nhân nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đi, ảnh chụp của người phụ nữ kia hiện tại vẫn còn đang nằm ở trong tay tôi, tôi nghĩ, muốn liên hệ với cô ta cũng chẳng phải chuyện khó, nói không chừng cô ta cũng rất muốn gặp lại ông đấy..."
"Con của ác ma cũng là ác ma a!"
Sau một hồi trầm mặc, từ bên kia đầu dây liền truyền đến tiếng mắng chửi, Đỗ Dao từ trên ghế nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn mà lớn tiếng kêu lên: "Tên khốn kia không phải đã thề rồi sao, y đã thề sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài rồi kia mà!"
"Ông ấy cũng đâu có thất hứa!" Chuyện kia y cũng chưa có nói với bất kỳ ai, mới đầu y cũng đâu có tính nhắc tới, ai bảo người nào đó chỉ ăn cứng chứ không ăn mềm mà ép buộc y.
Đáng tiếc viện trưởng đại nhân đang lăn lộn trong trạng thái phẫn nộ cực đoan kia cũng không có nghe thấy lời than thở của Quan Hủ Hành, lớn tiếng như cũ: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi say rượu, tôi đối với bà xã nhà tôi tuyệt đối trung trinh..."
Quan Hủ Hành đem điện thoại bỏ ra xa, thản nhiên nói: "Nếu ông muốn rống cho cả bệnh viện đều nghe thì cũng được thôi, tôi không phản đối, bất quá trước đó, mau giúp tôi làm bản xét nghiệm kia."
"... Tôi làm!"
Nửa ngày, Đỗ Dao mới nghẹn ra hai chữ, tưởng tượng đến biểu tình đang phẫn nộ của gã lúc này, khóe miệng Quan Hủ Hành tràn đầy ý cười, từ từ nói: "Cảm ơn, viện trưởng đại nhân, mặt khác, tôi còn muốn ông giúp tôi thêm một chuyện nữa."
"Cái gì!"
"Cho tôi mượn một số tiền."
"Được, điều kiện là từ nay về sau cậu đừng có mà xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tiểu ác ma!"
Bản xét nghiệm rốt cuộc cũng được giải quyết ổn thỏa, Quan Hủ Hành lại mất thêm ba ngày viết thêm những tài liệu khác, mỗi một phần y đều thật cẩn thận mà viết, đối thủ là một người rất thông minh, sơ suất một chút đều có thể gây nguy cơ trí mạng.
Hai ngày tiếp theo giá cổ phiếu của Quan thị lại tăng trở lại, hẳn là còn có thể tiếp tục tăng nữa, đây chính là thành quả mà y đã đoán ra được từ trước. Có số tiền kia của Đỗ Dao làm hậu thuẫn, y có thể mướn thêm nhiều người tạo ra nhiều tài khoản khác nhau để mua lại rất nhiều cổ phiếu của Quan thị, tạo thành một hiện tượng sốt ảo. Chỉ cần kích thích đến người mua cổ phiếu, mục đích của y liền đạt được một nửa. Tham lam là bản tính của con người, y tin rằng chưa tới một tuần, cổ phiếu Quan thị sẽ tăng lên trên một phương diện rộng.
Nhưng điều mà y cần làm hiện tại, chính là thu hồi quyền khống chế cổ phần của đám cổ đông kia, không cần nhiều, cái y muốn chính là giết chết cái vẻ kiêu ngạo bệ vệ của bọn họ mà thôi, khiến bọn họ biết đối địch với y sẽ là kết cục gì!
Cuối cùng, y liên hệ với luật sư Hà.
Chuyện liên quan đến việc thu mua công ty đương nhiên là không thể thiếu sự tồn tại của luật sư được, mới đầu người mà y cân nhắc chính là luật sư Cố, hắn chính là luật sư đại diện cho y, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, trải qua một hồi đắn đo liền đổi thành luật sư Hà. Trên phương diện này luật sư Hà là một người lành nghề, sẽ biết làm thế nào để tránh nặng mà tìm nhẹ.
Vì thế, y liền chọn lúc Yến Tử Thanh có tiết học mà tới gặp mặt nói chuyện với luật sư Hà, chỉ là vừa mới tiến vào văn phòng luật xong, y lại cùng Yến Tử Thanh giáp mặt với nhau. Đúng là đời không như mơ, bởi vì giáo sư được điều đi, cho nên Yến Tử Thanh tạm thời ở lại đây làm việc.
Yến Tử Thanh đang bị mấy nữ đồng nghiệp quấn lấy nói chuyện, nhìn thấy y tới cũng rất kinh ngạc. Đối phương thẳng tắp, khoác trên lưng là một thân tây trang xa hoa che dấu sự trẻ con của thiếu niên, hơi thở bình tĩnh vững chắc xuyên thấu qua từng cử chỉ hành động mà im lắng toát ra, một Quan Duyệt như vậy hắn thật sự là không hề quen biết, nhưng y lại xuất chúng như vậy, khiến hắn ngoài ý muốn còn cảm thấy có chút vui vẻ.
"Duyệt Duyệt... Em tới tìm anh hả?" Có chút không dám nhận người thân, Yến Tử Thanh ngốc một hồi mới đặt ra câu hỏi.
"Không, tôi đến tìm luật sư Hà."
Coi nhẹ khóe miệng đang tươi cười của Yến Tử Thanh bỗng nhiên cứng ngắc lại, Quan Hủ Hành sửa lại tây trang, nói thất lễ, sau đó đi theo thư ký vào văn phòng của luật sư Hà.
Cho dù không quay đầu lại, y cũng có thể cảm nhận được tâm tình mất mát của Yến Tử Thanh, một khắc kia, y đột nhiên cảm thấy rất hối hận vì lần viếng thăm này của mình. Có lẽ, y nên tìm một luật sư khác. Trong lúc đang nói chuyện với luật sư Hà, suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y, tuy rằng y biết cho dù có làm như vậy cũng chẳng giấu được bao lâu.
Quan Hủ Hành cáo từ rời đi, phát hiện Yến Tử Thanh đã không còn ở trong văn phòng luật nữa, thư ký tiễn y ra ngoài cười nói: "Thì ra Quan tiên sinh là em họ của Yến Tử Thanh, hai anh em cậu lớn lên đều thật là xuất sắc."
"Ân?" Y lúc nào nói bọn họ là quan hệ anh em?
"Là Yến Tử Thanh nói đó hi hi." Thư ký cười tủm tỉm giải thích, ấn tượng về Yến Tử Thanh không cần nói cũng biết là rất tốt.
"Chúng tôi không phải là anh em!" Đánh gãy lời nói của đối phương, Quan Hủ Hành oán giận nói.
Không để ý tới sự kinh ngạc của thư ký, y liền xoay người rời đi.
Không biết mình giải thích như vậy là đang cố chứng tỏ điều gì nữa, y chỉ biết khi nghe thấy xưng hô anh em này liền cảm thấy rất khó chịu, thậm chí là có chút hỗn loạn. Cảm giác lo được lo mất, chưa bao giờ từng thể nghiệm tình yêu.
Quan Hủ Hành về đến nhà, rất ngoài ý muốn mà không nhìn thấy Yến Tử Thanh, mãi đến khi sẩm tối, bên ngoài mới truyền đến tiếng mở cửa, Yến Tử Thanh từ bên ngoài đi vào.
"Anh đã hỏi luật sư Hà, ông ấy nói em mời ông ấy làm luật sư riêng cho em."
Hắn đi vào phòng của Quan Hủ Hành, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn nói rất nghiêm túc, nụ cười bất cần đời kia cũng dẹp sang một bên.
Quan Hủ Hành cũng không lảng tránh: "Quan gia đang gặp phải nguy cơ bị thu mua, tôi phải ra mặt, ở trên phương diện này luật sư Hà rất có kinh nghiệm, cho nên tôi liền mời ông ấy."
"Tại sao không tìm anh?" Ghế dựa bị Yến Tử Thanh đẩy mạnh một cái xoay một vòng, hai tay đặt lấy hai tay cầm, nhìn thẳng vào Quan Hủ Hành, hỏi: "Anh cũng là luật sư, cũng tiếp nhận loại án kiện này, tại sao em lại đi tìm người khác?"
Ngay khi nhìn thấy Quan Hủ Hành xuất hiện ở văn phòng luật, lại nhìn thấy lịch hẹn của luật sư Hà hắn liền đoán được nội tình, hắn cũng muốn bản thân mình phải bình tĩnh, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Quan Hủ Hành, bình tĩnh cũng không còn sót lại chút nào.
Yến Tử Thanh đè xuống cơn phẫn nộ, nhưng lửa gận vẫn xuyên thấu qua ánh mắt của hắn mà dễ dàng lộ ra ngoài, khiến Quan Hủ Hành cũng khó chịu một trận, nói: "Lúc nãy tôi có nói, luật sư Hà trên phương diện này rất có kinh nghiệm, tôi cần một luật sư có kinh nghiệm!"
"Là em không tín nhiệm anh!"
Nếu trước kia Quan Hủ Hành thương lượng với hắn về việc chọn luật sư Hà, thì Yến Tử Thanh cũng đã không giận dữ tới mức này, chẳng qua là hắn chán ghét tiểu quỷ này lúc nào cũng tự chủ trương, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của hắn, tựa như hắn là một quân cờ mặc cho người khác sai sử vậy.
Hắn chưa bao giờ gò bó y, không phải là hắn thích loại cảm giác không được coi trọng này, mà bọn họ không phải là người yêu sao? Tại sao quan hệ người yêu của bọn họ lại mỏng manh đến mức một chút tín nhiệm cũng không có?
"Anh lấy giấy phép luật sư cũng đã được hai năm, hai năm này anh tiếp xúc với không ít án kiện, em hẳn là biết rõ chứ!"
Tuy rằng hắn chỉ mới được chuyển thành luật sư chính thức, nhưng trên thực tế cũng là người làm được việc nhất trong văn phòng luật, tất cả những tư liệu tình báo của án kiện đều là một tay hắn xử lý. Những luật sư lâu năm còn lâu mới vì những chi tiết nhỏ này mà phiền não, bọn họ lúc nào cũng đem những công việc này giao xuống, để hắn xử lý nội dung thực tế.
Hắn tự tin có thể làm tốt được, hoặc là, cái hắn cần không phải là mấy cái án kiện nhảm nhí này, mà là sự tín nhiệm từ đối phương.
"Tôi tin anh, nhưng chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi không muốn mạo hiểm."
"Là vậy sao?" Yến Tử Thanh cười lạnh: "Sợ rằng chỉ có lúc ở trên giường em mới tín nhiệm anh đi? Xuống giường rồi, em chính là một tên nhát gan ngay cả bản thân mình cũng không dám tin tưởng!"
Phanh! Sợi dây thần kinh bình tĩnh bị đứt vang lên ở trong đầu, lửa giận của Quan Hủ Hành liền dâng trào lên, không chút suy nghĩ mà cho một đấm tới, ở trên khóe miệng vừa mới tan máu bầm của Yến Tử Thanh mà cho thêm một cái.
"Em dám đánh anh!" Yến Tử Thanh tròn xoe mắt, lập tức đáp lại một quyền, đánh tới bên xương sườn của Quan Hủ Hành: "Anh đã sớm muốn đánh em rồi, cái tên nhãi lúc nào cũng chọc cho người khác phải phát điên này!"
Được lắm, còn dám đánh trả y nữa!
"Là tôi từ sớm đã muốn đánh anh thì có, ở văn phòng luật sư cười nói vui vẻ quá nhỉ? Anh họ!" Quan Hủ Hành xuống tay không hề lưu tình, một đấm tiếp theo liền đáp tới trên bụng của Yến Tử Thanh, đem hắn đánh đến gập cả thắt lưng.
Yến Tử Thanh có qua có lại, lập tức đánh trả: "Anh còn lâu mới có một thằng em ngoan như em! Là ai không nói tiếng nào mà chạy tới văn phòng luật?"
"Tôi làm cái gì còn cần phải trưng cầu ý kiến với anh sao?"
"Em không cần, nhưng em coi lại em mắt đưa mày tình với cô thư ký kia đi!"
"Vậy thì trước coi lại anh ở văn phòng luật nói tào lao cái gì đi đã!"
Anh em họ! Con mẹ nó chứ anh em họ!
Quan Hủ Hành cắn chặt răng, mỗi một câu đều vung một nắm đấm đến, hai người ở trong phòng ngủ chật hẹp mà anh tới tôi đến, đến cuối cùng mắng cái gì cũng chẳng còn ai nhớ rõ nữa.
Đề tài gần như đã sớm chệch khỏi quỹ đạo của lúc đầu, dường như đều là quay xung quanh cái cô thư ký kia, cuối cùng sau một đấm được vung ra, rốt cuộc cũng không có ai chống đỡ nổi nữa, song song ngã ngửa nằm trên giường, há miệng ra sức thở hổn hển.
Nhìn bộ dáng chật vật của nhau, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười. Tuy rằng lần cãi nhau này đã được nâng cấp lên động tay động chân, nhưng thỉnh thoảng có một lần như vậy cảm giác hình như cũng không tệ lắm, khiến mọi buồn bực mà Quan Hủ Hành tích lũy mấy ngày hôm nay cũng đều phát tiết ra toàn bộ, tâm tình nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
"Chúng ta đang làm cái gì vậy?" Y nhẹ giọng hỏi.
"Trời mới biết, em tựa như con báo con được bơm máu gà vậy." Yến Tử Thanh trêu chọc.
"Còn anh thì giống như con sói điên ấy!" Bản thân thì thuận buồm xuôi gió trong văn phòng luật, còn dám trả đũa, há mồm liền cắn.
Phương thức ấu trĩ như vậy, bất quá Quan Hủ Hành vẫn nhịn không được mà đáp trả một câu.
Thật là một nhân tình không chịu ăn thiệt thòi, Yến Tử Thanh bất đắc dĩ mà nhìn y: "Này, em tính đánh anh xong lại chơi trò chiến tranh lạnh hả?"
"Nếu anh thích thì tôi cũng không ngại chơi đâu." Nói cũng thật tàn nhẫn, nhưng nụ cười trên khóe miệng của Quan Hủ Hành lại chứng minh vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói.
Trải qua một hồi trầm mặc, Yến Tử Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Chỉ là anh rất lo lắng cho em."
Quan Hủ Hành nghiêng đầu nhìn hắn.
"Kể từ lần tới Quan gia, em liền đem bản thân phong bế lại, anh không biết em đang định làm gì, muốn hỏi em, lại biết cho dù có hỏi em cũng sẽ không chịu nói. Nhìn thấy đêm nào em cũng thức khuya, anh rất đau lòng, rất muốn giúp em, nhưng em một cơ hội cũng không chịu cho anh. Luật sư Hà có lẽ từng trải hơn anh, nhưng ông ấy là một tên cáo già, chỉ nhận tiền không nhận người, căn bản không đáng để tin tưởng."
Thì ra bản thân thức đêm đều bị đối phương yên lặng để vào trong mắt, trái tim Quan Hủ Hành đột nhiên nhảy dựng lên một cái.
"Tôi biết năng lực của anh, Yến Thanh." Không muốn nhìn thấy bộ dáng uể oải của hắn nữa, Quan Hủ Hành thẳn thắng nói: "Cũng vì nguyên nhân chính là thế, nên mới không cần anh phải nhúng tay vào, bởi vì... Chuyện mà tôi làm cũng không phải chính đáng, một chút sai lầm nhỏ cũng có thể hủy hoại tiền đồ của anh."
Đây mới chính là thật tâm của y, y biết công việc luật sư này đối với Yến Tử Thanh là có bao nhiêu quan trọng, cho nên mới không thể lấy tiên đồ của hắn ra đánh cược, mặc kệ y có bao nhiêu phần thắng đi chăng nữa. Nhưng mà, người khác có ra sao thì cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của y.
"Cuối cùng cũng nói thật!" Yến Tử Thanh nghiêng thân qua, một tay giữ lấy đầu y, lộ ra nụ cười hồ ly: "Đột nhiên anh phát hiện, có đôi khi em ăn dấm chua cũng thật là khủng bố, bất quá, anh thích em như vậy!"
"Anh cái tên thiếu đánh này!"
Quan Hủ Hành híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới những quyền cước trước đó của hắn cũng không tạo ra thương tổn gì, Yến Tử Thanh dùng sức rất nhẹ, ngay từ đầu đều là diễn trò. Nhận ra điều này khiến Quan Hủ Hành rất giận dữ, nhưng lại lập tức cảm thấy vô lực áy náy, y dùng hai tay phủ lên trán của mình, che khuất đôi con ngươi của mình lại. Thì ra, y thích Yến Tử Thanh đến như vậy, thích đến mức chỉ số thông minh cũng không còn!
Bàn tay đang che ở trán bị kéo ra, Yến Tử Thanh tiến tới, đem y kéo vào lồng ngực nói: "Duyệt Duyệt, đem án kiện này giao cho anh làm đi, anh đáp ứng em, tuyệt đối sẽ không để em phải thất vọng."
Làm đi làm đi, ngay cả mình mà hắn còn có thể dễ dàng lừa gạt được, vậy thì còn cái gì mà hắn không làm được nữa chứ?
Ngón tay thon dài vuốt ve qua lại gương mặt của Quan Hủ Hành, có chút ngứa, y ngẩng đầu lên nhìn Yến Tử Thanh, nghiêm nghị nói: "Quan thị đối với tôi rất quan trọng, anh hiểu chứ?"
Phần quan trọng kia không thể dùng lời nói mà biểu đạt được, đây chính là tâm huyết mà y vất vả mấy chục năm mới có được, tuyệt đối không thể cho phép bất cứ tên nào dám nhắm tới!
"Hiểu, cho nên..." Yến Tử Thanh nhướn mi.
"Cho nên anh phải làm thật tốt cho tôi, trong từ điển của tôi không có hai từ thất bại!"
"Đã biết!"
Yến Tử Thanh càng ôm y chặt hơn, mỉm cười nói: "Bất quá, với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất. Công việc luật sư có thể không làm, dù sao cũng có thể đi tìm công việc khác, còn Duyệt Duyệt chỉ có một, một điểm này em phải nhớ thật kỹ!"
Quan Hủ Hành cười với hắn: "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Tươi cười sáng lạn tựa như ánh mặt trời sau cơn mưa nhẹ nhàng mà khoan khoái, hai người nhìn chằm chằm nhau, trong lòng Yến Tử Thanh có chút rung động, nhẹ nhàng tiến tới, từng chút tiến sát, ngay tại khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, bên sườn lại truyền tới đau đớn, là bị Quan Hủ Hành cho ăn đấm.
"Sao em lại đánh anh nữa?" Yến Tử Thanh xoa xoa chỗ đau nhìn y.
Quan Hủ Hành ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên nói, "Đây là quà đáp lễ cho anh dám gạt tôi."
Nhìn người thong thả rời khỏi phòng, Yến Tử Thanh cười khổ nằm trở về giường. Qủa nhiên một chút cũng không chịu ăn thiệt thòi, thật đúng là cá tính của Duyệt Duyệt.
Quan Hủ Hành bỗng nhiên trở về, tựa vào thành cửa nhàn nhạt nói: "Lập tức đứng dậy làm việc, dựa theo ý của tôi mà chuẩn bị tư liệu."
"Dạ, thiếu gia."
Tại hội nghị cao tầng của tập đoàn Quan thị, tất cả cổ đông cùng những người liên quan đến Quan thị đều đang ngồi, Quan Sóc ngồi ở chính giữa, hai bên lần lượt là vợ hắn và bốn anh em nhà mình, sau đó là những thành viên đứng đầu trong công ty.
Không khí trong hội nghị như dừng lại, hiện tại vô tư nhất chính là Quan Hủ Kiệt, làm em trai của Quan Hủ Hành, trong tay gã cũng có được 10% cổ phần của công ty, hơn nữa còn cộng thêm cổ phần từ các cổ đông khác, bảo đảm là có thể vượt qua anh em Quan Sóc. Dưới tình huống như vậy, bức Quan Sóc từ chức là một chuyện rất dễ dàng, sau đó thu mua lại cổ phần trong tay hắn lại càng dễ dàng hơn. Chỉ là đám vãn bối vừa mới bước đi chập chững, gã căn bản không để vào mắt.
"Đây chính là ý của mọi người?"
Sau khi nghe Quan Hủ Kiệt thao thao bất tuyệt một trận, ánh mắt Quan Sóc lướt qua từng người trong hội nghị, thản nhiên hỏi.
Trong hội nghị liền trầm mặc một trận, những người đứng về phía của Quan Hủ Kiệt chẳng qua là vì ôm thái độ ba phải thế nào cũng được, cuối cùng vẫn là anh hai của Quan Hủ Kiệt là Quan Hủ Anh đứng ra nói.
"Phiền giám đốc đừng hiểu lầm ý của bọn tôi, đây chẳng qua là không còn cách nào nữa, việc kinh doanh của công ty đang rơi vào ngõ cụt, cổ phiếu còn liên tục giảm xuống, đã có rất nhiều khách hàng yêu cầu hủy hợp đồng với chúng ta, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, Quan thị có đóng cửa hay không cũng là chuyện sớm hay muộn nữa mà thôi, cho nên phải đưa ra quyết định, đây mới là chuyện mà hiện tại giám đốc cần làm nhất."
Quan Sóc khinh miệt cười: "Có chiều hướng đi xuống, có thể nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại, chẳng lẽ tôi từ chức rồi, có thể thay đổi được suy nghĩ của khách hàng sao?"
"Ít nhiều gì cũng có thể khiến bọn họ an tâm hơn, cho rằng Quan thị đang cố gắng điều chỉnh, đây là thống kê kinh doanh từ lúc cậu đảm nhiệm chức vụ giám đốc cho tới bây giờ, mời xem qua."
Một phần văn kiện liền được đẩy qua, Quan Sóc lật xem một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, lượng tiêu thụ xuống dốc đến không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn kém hơn cả lúc Quan thị mới được thành lập nữa, hắn biết bởi vì ba mình đột nhiên sinh bệnh khiến trong công ty xuất hiện rất nhiều hỗn loạn, nhưng không nghĩ tới lại đến mức này, mấy tháng qua lượng sản phầm gần như là không được tiêu thụ ra bên ngoài, điều này so với những bản báo cáo trước đó là hoàn toàn khác nhau!
"Đây là giả!" Hắn giận dữ nói.
Quan Hủ Kiệt cười lạnh: "Bọn tôi tại sao phải làm giả chứ? Nếu cậu không tin, có thể xác nhận một lần nữa."
Quan Sóc nhanh chóng mở máy tính nghiệp vụ ra, thông báo trên máy tính liền phản ánh tình trạng kinh doanh của công ty, những bản báo cáo này là bị người khác động tay chân sao? Hay là... Đây mới là bản báo cáo chân chính?
"Nếu giám đốc còn chưa tin, thì hãy nhìn những tư liệu đó, bởi vì tình trạng kinh doanh của công ty càng ngày càng xuống dốc, mấy tháng qua đã có hơn hai mươi kỹ sư nghỉ việc sang nơi khác làm, nhân tài mà chúng ta vất vả bồi dưỡng, cuối cùng lại đem tặng không cho người khác."
Quan Hủ Anh đem danh sách những nhân viên từ chức đưa cho thư kí giao cho hắn, Quan Sóc tiếp nhận, chỉ nhìn một chút đã giận dữ đến phát run, những người này phần lớn đều là nhân tài mà Quan thị bồi dưỡng ra, nếu muốn từ chức thì phải được hắn xét duyệt, đằng này hắn lại không hề hay biết gì hết, không ai nói với hắn, hắn quay đầu lại nhìn thư ký, thư ký sợ hãi mà nhìn Quan Hủ Anh, nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng Quan nói giám đốc bận rộn, không có thời gian để ý tới những chuyện vặt vãnh này, cho nên..."
Còn có những yêu cầu hủy hợp đồng của các khách hàng khác, cũng khiến Quan Sóc tức đến khó thở, những người này đều là khách hàng lâu năm của công ty, lại yêu cầu hắn từ chức thì mới có thể tiếp tục hợp tác, hắn không tin bọn họ lại làm ra quyết định như thế này, trong chuyện này nhất định là có uẩn khuất gì đó...
"Hiện tại cậu đã hiểu tại sao bọn tôi lại muốn cậu làm như vậy chưa? Làm một thành viên của công ty, cậu cũng đâu có muốn vì một người, mà khiến cho những khách hàng không còn muốn hợp tác với công ty nữa đúng không?"
Thấy sắc mặt Quan Sóc càng ngày càng tái nhợt, Quan Hủ Kiệt cảm thấy lúc này không nên dồn hắn đến đường cùng, liền giảm ngữ khí xuống, nói: "Dù sao chúng ta cũng là chú cháu với nhau, tin tưởng chú, chú làm như vậy, cũng xuất phát từ góc độ của công ty..."
"Chó má nó chứ chú cháu, bọn tôi còn lâu mới có loại chú lòng lang dạ sói như ông! Ba tôi còn đang dưỡng bệnh, các người đã gấp đến mức không chờ nỗi mà muốn đoạt quyền rồi đúng không?" Quan Hoa không nhịn được, vỗ bàn đứng lên, "Nếu ba tôi đã giao cho anh hai làm giám đốc, thì anh ấy sẽ không từ chức!"
"Nhưng hiện tại ba cậu không phải là đang còn hôn mê sao? Nói khó nghe một chút, có lẽ y cũng không thể tin lại được nữa."
"Tên khốn kia ông nói cái gì đó!?"
Quan Hoa liền ném chén trà ở trước mặt qua, hắn còn đang muốn tiến lên đánh người, lại bị Quan Oánh Oánh và Quan Phong giữ chặt lại, Quan Hủ Kiệt một mặt đầy nước trà đứng ở trước mặt mọi người, lửa giận sôi trào, móc ra khăn tay lau đi vệt nước, ra lệnh cho vệ sĩ kéo Quan Hoa ra ngoài, cũng may có các cổ đông khác khuyên can, sau một hồi tranh chấp Quan Hoa mới hầm hực mà ngồi xuống.
Bên cạnh Quan Hủ Kiệt là một cổ đông gió chiều nào theo chiều ấy, đứng lên tổng kết, "Căn cứ vào những nguyên nhân trên, thành viên trong hội đồng quản trị đều nhất trí mời Quan Sóc tiên sinh từ chức giám đốc, và Quan Hủ Kiệt tiên sinh sẽ là người đảm nhiệm chức giám đốc mới, mọi thay đổi sau này cứ đợi Quan Hủ Hành tiên sinh tỉnh lại rồi hãy quyết định sau."
Quan Sóc nhìn đối phương một cái, mặt vô biểu tỉnh: "Nếu tôi không đồng ý?"
"Cậu không có quyền phản đối, trên thực tế, nếu không phải có Quan Hủ Hành tiên sinh đề bạt, thì một người có 5% cổ phần như cậu làm gì có tư cách làm giám đốc." Vị cổ đông kia ân cần mà nhắc nhở hắn.
Quan Hoa tức đến muốn nhảy dựng lên đánh người, lại bị Quan Phong vội vàng kéo lại, chỉ nghe Quan Hủ Kiệt nói tiếp: "Nơi này còn có một đơn từ chức nữa, mời Quan Nguyệt tiên sinh ký tên."
Quan Sóc sửng sốt, hỏi: "Đơn từ chức gì?"
"Là đơn từ chức của Quan Nguyệt tiên sinh, người tham ô trăm vạn công khoản không có tư cách đảm nhiệm chức vị trong công ty."
Văn kiện kia liền ném tới trước mặt của Quan Nguyệt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Quan Hoa vội vàng hỏi hắn, "Đây là có chuyện gì? Có phải là có người vu oan cho anh không?"
Đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, Quan Nguyệt trái lại rất bình tĩnh, tiếp nhận phần văn kiện, bình tĩnh nói: "Đều là sự thật."
"Sao có thể? Anh hai là người nỗ lực làm việc nhất!" Quan Hoa hoàn toàn không tin loại chuyện này, lập tức phản bác.
"Là thật hay giả, đương sự là người rõ ràng nhất, không phải sao?"
Quan Hủ Kiệt cười lạnh một tiếng, bảo thư ký đưa phần từ chức cho Quan Sóc ký tên.
"Anh cả, không thể ký!" Quan Hoa ngăn cản, nói: "Chuyện này chỉ là cơn sóng nhỏ, tất cả rất nhanh sẽ chuyển biến tốt, chỉ cần chúng ta kiên trì vượt qua..."
"Quan Phong, cháu mới vào giới thương nhân chưa được bao lâu, còn chưa biết phương diện này tàn khốc như thế nào, thời gian không đợi người, mù quáng kiên trì chỉ có thể hủy hoại hết những gì đang có mà thôi." Quan Hủ Anh sau một hồi không nói chuyện liền nói.
"Đúng vậy, còn có chút chuyện tôi quên nói, vì thuận lợi cho công ty phát triển sau này, hội đồng quản trị quyết định thu mua lại cổ phần trong tay của Quan Sóc tiên sinh, cậu có thể suy xét một chút có muốn bán ra hay không." Vị cổ đông kia nói ngay sau đó.
"Các người đừng có khinh người quá đáng!" Quan Hoa chửi ầm lên.
Tức giận bị làm lơ, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người của Quan Sóc, có một vị cổ đông thâm niên khuyên nhủ: "Dù sao cũng phải bán, hiện tại bán ra, sẽ không bị tổn thất quá lớn, nếu không..."
"Đây là của ba tôi cho tôi, cho dù có làm sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không bán." Quan Sóc đánh gãy lời khuyên bảo của gã, nhàn nhạt nói.
Quan Hoa lập tức gật đầu tán đồng: "Nếu muốn thu mua, cũng phải xem các người có bản lĩnh ấy không!"
"Nếu không đồng ý, vậy tôi cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa là đại biểu cho hội đồng quan trị thực thi quyền lợi!"
Quan Hủ Kiệt đứng lên, cầm lấy văn kiện đã nghĩ tốt từ trước đó ra, bắt đầu đọc những hạng mục cùng nội dung mà hội đồng quản trị đã thống nhất từ trước, bao gồm cả việc miễn trừ chức vụ của Quan Sóc, thua mua cổ phần trên danh nghĩa của hắn, cũng hi vọng đám người Quan Nguyệt đem cổ phần trong tay mình bán ra.
Nghe xong phần nội dung vĩ đại vì phát triển sau này của công ty, Quan Hoa giận đến phát run, rồi lại không biết làm thế nào để phản bác, cổ phần của anh em bọn họ không nhiều lắm, ngay cả tư cách phản bác cũng không có.
Hiện tại đám cổ đông đều đứng về phía của Quan Hủ Kiệt, dưới tình huống như vậy, mặc kệ là Quan Sóc có phản đối như thế nào, cũng không có ý nghĩa gì cả, thậm chí ký phần văn kiện kia cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi.
Đương nhiên Quan Sóc cũng hiểu được điều này, từ đầu đến cuối đều trầm mặc nghe Quan Hủ Kiệt đọc xong phần quyết định kia, hắn thật hối hận bản thân lại quá dễ tin và mắc sai lầm như vậy, nếu có thể phát hiện ra tâm tư của bọn họ sớm một chút, cũng sẽ không đi tới một bước như ngày hôm nay, hắn thật sự không nghĩ tới đám chú bác trưởng bối trong nhà lại nhân lúc ba còn đang hôn mê, liền liên thủ đối phó với bọn họ.
Không, hắn cũng sẽ không buông tay, đó là tâm huyết của ba hắn, hắn không thể từ bỏ!
Quan Sóc lạnh nhạt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang đắc ý của Quan Hủ Kiệt, đối phương cũng nhìn ra hắn không nhân nhượng, nhún nhún vai, hắn đã có được sự ủng hộ của cổ đông, Quan Sóc có phản đối cũng chẳng có sao cả, nói: "Nếu mọi người đã không có dị nghị gì, kế hoạch thu mua liền được chấp hành."
Kế tiếp là một trận trầm mặc, dưới tình huống như vậy đương nhiên sẽ không có ai dị nghị cả, Quan Hủ Kiệt đắc ý mà thu hồi tầm mắt, đang muốn nói cái gì đó, một thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài cửa truyền đến.
"Có tôi!"
( Ư ư ư ~ sắp tới tiết mục vả mặt mỗi tối lúc 8g rồi ahihi)
Tác giả :
Phiền Lạc