Trọng Sinh Chi Lê Hân
Chương 66: Chính thức (h)
Đối với cậu, đêm 30 có ý nghĩa rất đặc biệt.
Lúc còn ở cô nhi viện, viện trưởng đến đêm 30 sẽ tập hợp tất cả mọi người lại, ăn đồ ngon hơn mọi ngày, ăn xong đám trẻ còn được phát một bộ đồ mới. Bản chất đó là quần áo được bên ngoài quyên tặng nhưng đối với cô nhi đó là những thứ đáng quý.
Còn cậu, so với đồ ăn ngon, quần áo đẹp, điều cậu thích nhất là bầu không khí mọi người tụ tập, cùng nhau ăn uống cười nói. Nó giống bữa cơm đoàn viên trong sách tranh về gia đình vậy.
Đến khi cậu được nhận nuôi, phát hiện không khí trong nhà kể cả năm mới luôn lạnh lẽo, dù một nhà ba người có ngồi cùng nhau cũng không có khá hơn là bao.
Nhưng hàng năm cậu vẫn cố chấp duy trì thói quen đó, nên Uất Trì Hi rất chú trọng điểm này.
“Ông chủ, cậu chủ, còn có….. cậu Lê, đã đến giờ ăn tối." Bác Du sửa miệng, từ Lê tiên sinh thành cậu Lê, cậu nghe vậy có chút không quen, cũng không phải bất mãn.
Suốt một buổi chiều cậu bị người này ôm vào lòng như em bé, cảm giác không quen cũng thành quen, nhưng cái gì cũng có giới hạn, giờ cả nhà ăn tối, hắn có thể không cần mặt, cậu cần nha!
Uất Trì Giản nhìn hai người hỗ động, trong lòng thật vui vẻ
Cơm tất niên đương nhiên phải ăn đồ truyền thống rồi. Nhất là đêm nay bác Du đặc biệt dặn dò, mấy vị đầu bếp cùng tổ đội làm ra một bàn tiệc 8 món chính (), tập hợp tinh hoa của Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Quảng Đông.
Chú thích: Bát đại thái hệ, gồm An Huy hay món Hoản, Quảng Đông hay Ngô, Sơn Đông hay Lỗ, Phúc Kiến hay Mân, Giang Tô hay Tô, Hồ Nam hay Tương, Tứ Xuyên còn gọi là Thục hay Xuyên và Chiết Giang hay Chiết và chia làm 4 vùng, gọi là Tứ thái, gồm Lỗ, Ngô, Xuyên, Tô. (Nguồn wiki)
Bất quá trong mắt hai cha con, bàn tiệc đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng Lê Hân hàng năm đích thân xuống bếp, đáng tiếc năm nay không được, chỉ mong sang năm họ có thể lần nữa nếm lại hương vị đó.
Uất Trì Diễm đã sớm chuẩn bị một chai Bordeaux năm 82, riêng Lê Hân chỉ được uống một chút: “Trẻ con không được uống nhiều."
Cậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, bất giác cũng cười theo, cầm ly rượu cùng nhau cạn ly.
Đúng 12 giờ, tiếng chuông ngân vang cùng tiếng pháo hoa nổ tưng bừng, đèn trong phòng không biết bị tắt từ lúc nào. Xuyên thấu qua cửa kính, là bóng hai người đang ngồi tựa vào nhau.
Lê Hân cảm khái số phận trêu ngươi, bắt cậu chạy qua chạy lại đúng một vòng tròn. Nếu nói Uất Trì Diễm yêu phải con nuôi là hành vi không đúng luân lý, còn mình hiểu nhưng cũng bị mê hoặc thì trở thành đồng phạm sao?!
Cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy được trong cặp mắt luôn lạnh lùng kia, giờ phút này chỉ hiện lên hình ảnh của một mình mình, bên tai còn nghe được giọng nói đầy từ tính: “Bảo bối, tôi yêu em."
Không rõ ai là người chủ động, chỉ biết họ đều đang đắm chìm trong không khí ngọt ngào.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Ưm, chờ một chút… A… đừng…"
Thời điểm thân thể Lê Hân được đặt nhẹ lên giường, đồng thời bị sức nặng không thể chống cự áp tới, trong lòng không khỏi nổi lên một trận kích động, trong đầu mơ màng ngơ ngẩn, không hiểu tại sao chỉ là ăn cơm tất niên, ngắm pháo hoa, tỉnh lại chính mình đã bị mang lên giường.
Nhưng mà tiếng phản đối của thiếu niên thật sự quá mức mỏng manh, nghe vào trong tai có chút tựa như mời gọi. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một tia diễm sắc (ửng đỏ) hết sức mê người. Mà bởi vì vừa mới triền miên hôn môi mà cổ áo rộng mở, xương quai xanh như ẩn như hiện càng làm cho người vô hạn mơ màng.
Đôi mắt nam nhân thâm thúy lạnh như băng luôn vô tình tàn nhẫn sớm đã bị *** thay thế, nhưng may mắn hắn còn không quên người dưới thân trên chân còn bị thương. Vì chân bị thương, từ buổi chiều Lê Hân tắm rửa xong cũng chỉ mặc áo ngủ rộng rãi cùng quần ngủ, đương nhiên giờ khắc này lại càng thuận tiện cho nam nhân làm.
“Uất Trì Diễm!" Nửa người dưới thình lình bị lạnh làm cho Lê Hân trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu ra tiếng, còn chưa kịp vươn tay ngăn cản, lại phát hiện hai tay của mình đã bị đối phương dùng đai lưng áo ngủ không biết từ nơi nào thuận tay lấy tới trói ở đầu giường.
Lê Hân bỗng nhiên có chút run sợ ── nam nhân rơi vào *** là không nói đạo lý, tuy rằng cậu chưa trải việc đời, nhưng cũng là nam nhân hàng thật giá thật, sao có khả năng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả?
“Uất Trì Diễm, ông… A ông buông…" Nguyên bản tiếng nói thiếu niên trong sáng dễ nghe đã bị nhiễm dục vọng trở nên khàn khàn, nhưng một chút sợ hãi bên trong vẫn như trước rõ ràng.
Buông ra đôi môi non mềm, vừa lòng nhìn thấy cần cổ thiếu niên trắng nõn đã nhuộm một mảnh diễm lệ, Uất Trì Diễm ngẩng đầu hôn lên khóe mắt ẩn ẩn thủy quang hàm chứa vẻ sợ hãi, động tác mềm nhẹ: “Đừng sợ, bảo bối…" Nói xong liền cúi đầu ngăn chặn cái miệng còn ý đồ muốn nói kia.
Nam nhân tận lực hôn môi so với lúc vừa bắt đầu tại phòng khách càng thêm sa đọa mê người, chỉ chốc lát sau khiến cho Lê Hân cảm thấy trời đất ngả nghiêng, cho dù nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trước mắt một mảnh màu sắc rực rỡ.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng lên cao, áo ngủ trên người từ từ biến thành trói buộc. Lê Hân hồn nhiên không biết mà vặn vẹo thân mình, ý đồ thoát khỏi quần áo nóng bức cùng cảm giác trói buộc, chỉ tiếc trên người bị nam nhân cùng với đai lưng trói buộc khiến cậu vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể thành công.
“A… Diễm…" Khoảng cách giữa những nụ hôn cậu phát ra thanh âm mang chút run rẩy khóc lóc, khiến người thương tiếc, lại đồng thời làm người ta sinh ra càng nhiều ham muốn hủy diệt.
Cuối cùng buông tha đôi môi đã muốn sưng đỏ, Uất Trì Diễm trong lúc Lê Hân há miệng thở dốc đem hôn môi không ngừng mà lướt qua cần cổ, trước ngực đỏ ửng, thắt lưng mẫn cảm, cuối cùng dừng lại tại một mảnh vải dệt màu trắng phía trên hạ thân. Nơi non nớt của thiếu niên vừa trải qua một hồi hôn môi kịch liệt cùng thân thể ma xát đã khẽ ngẩng đầu, không an phận mà nảy lên.
Uất Trì Diễm ngẩng đầu nhìn đôi mắt đã bị *** chiếm giữ, nhất thời ánh mắt tối thêm vài phần, đưa tay cách lớp vải dệt xoa nắn địa phương trí mạng kia.
“A!" Lê Hân kinh hãi kêu một tiếng, như cá trên thớt, giãy dụa một cái sau liền bắt đầu không có quy luật gì mà vặn vẹo, “Đừng… nơi đó…"
Bất giác thanh âm của mình đã hoàn toàn mang theo tiếng khóc nức nở, Lê Hân giờ phút này đã hoàn toàn quên hết thảy, chỉ muốn nam nhân đang tra tấn trên người cho cậu một chút thống khoái, đồng thời vô tri vô giác trong đầu nảy ra một ít suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, thí dụ như tại sao rõ ràng thời điểm tự mình giải quyết căn bản không có cảm giác quá mãnh liệt như vậy…
Đáng thương Lê Hân căn bản là không biết, hắn sở dĩ bị con trai của hắn gọi là lão yêu vạn năm vì thời điểm dậy thì mười mấy tuổi liền hiểu được tính hướng của mình, sau đó là duyệt vô số người. Như vậy một người nam nhân ở trên giường có đủ loại thủ đoạn, lại không phải là cái kẻ hai cuộc đời vẫn giữ cái mông trinh khiết như thế có thể thừa nhận được?
Nhưng mà Uất Trì Diễm lúc này cũng đã thoáng lãnh tĩnh trở lại. Nhìn người dưới thân hiển nhiên đã rơi vào ***, lại nhìn mắt cá chân bị thương băng lại, trong nhất thời không khỏi có chút tiến thoái lưỡng nan. Tuy rằng cả người tế bào cũng kêu gào ầm ĩ suy nghĩ muốn đem người này nuốt vào bụng đến ngay cả da lông cũng không chừa, nhưng lại lo lắng sẽ làm bị thương đến cậu.
Tay nam nhân ấn vào cái địa phương nóng muốn chết kia, vốn cũng đã cảm thấy nóng đến không thở nổi Lê Hân càng thêm khó nhịn, cấp bách suy nghĩ muốn phát tiết, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể vô phương mà ở trên giường cọ xát, ý đồ thông qua quần áo cùng khăn trải giường ma xát để giảm bớt cảm giác khó chịu.
“Ưm Uất Trì… Diễm… A…"
Đang lúc Uất Trì Diễm còn đang lo lắng đến tột cùng là muốn ăn luôn thiếu niên dưới thân hay là giúp cậu phát tiết một chút là được rồi, nhưng không ngờ đúng lúc này, đứa nhỏ vô ý vặn vẹo khố bộ (đáy quần/háng) địa phương mẫn cảm nhất bị khoái cảm ma xát, liên tiếp rên nhẹ nháy mắt làm cho Uất Trì Diễm trong đầu vừa mới thanh tỉnh mà “phựt" một tiếng, chặt đứt hoàn toàn.
Một lần nữa ra sức lưu lại vô số ấn ký trên cái cổ trắng nõn kia. Nhưng lần này, Uất Trì Diễm một tay nắm lấy đầu gối nhấc chân trái bị thương của Lê Hân lên không, một tay kia dứt khoát xé đi vật che đậy cuối cùng, vật nhỏ vô cùng có tinh thần lập tức liền nhảy ra diễu võ dương oai, bị hắn một phen nắm chặt, làm thiếu niên càng thêm kịch liệt thở dốc.
Nhịn không được, chờ nhiều năm như vậy mới đến giờ khắc này, ăn trước lại nói!
Ẩm thực Sơn Đông:
Món ăn nổi tiếng của Sơn Đông là ốc kho, cá chép chua ngọt.
Lúc còn ở cô nhi viện, viện trưởng đến đêm 30 sẽ tập hợp tất cả mọi người lại, ăn đồ ngon hơn mọi ngày, ăn xong đám trẻ còn được phát một bộ đồ mới. Bản chất đó là quần áo được bên ngoài quyên tặng nhưng đối với cô nhi đó là những thứ đáng quý.
Còn cậu, so với đồ ăn ngon, quần áo đẹp, điều cậu thích nhất là bầu không khí mọi người tụ tập, cùng nhau ăn uống cười nói. Nó giống bữa cơm đoàn viên trong sách tranh về gia đình vậy.
Đến khi cậu được nhận nuôi, phát hiện không khí trong nhà kể cả năm mới luôn lạnh lẽo, dù một nhà ba người có ngồi cùng nhau cũng không có khá hơn là bao.
Nhưng hàng năm cậu vẫn cố chấp duy trì thói quen đó, nên Uất Trì Hi rất chú trọng điểm này.
“Ông chủ, cậu chủ, còn có….. cậu Lê, đã đến giờ ăn tối." Bác Du sửa miệng, từ Lê tiên sinh thành cậu Lê, cậu nghe vậy có chút không quen, cũng không phải bất mãn.
Suốt một buổi chiều cậu bị người này ôm vào lòng như em bé, cảm giác không quen cũng thành quen, nhưng cái gì cũng có giới hạn, giờ cả nhà ăn tối, hắn có thể không cần mặt, cậu cần nha!
Uất Trì Giản nhìn hai người hỗ động, trong lòng thật vui vẻ
Cơm tất niên đương nhiên phải ăn đồ truyền thống rồi. Nhất là đêm nay bác Du đặc biệt dặn dò, mấy vị đầu bếp cùng tổ đội làm ra một bàn tiệc 8 món chính (), tập hợp tinh hoa của Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Quảng Đông.
Chú thích: Bát đại thái hệ, gồm An Huy hay món Hoản, Quảng Đông hay Ngô, Sơn Đông hay Lỗ, Phúc Kiến hay Mân, Giang Tô hay Tô, Hồ Nam hay Tương, Tứ Xuyên còn gọi là Thục hay Xuyên và Chiết Giang hay Chiết và chia làm 4 vùng, gọi là Tứ thái, gồm Lỗ, Ngô, Xuyên, Tô. (Nguồn wiki)
Bất quá trong mắt hai cha con, bàn tiệc đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng Lê Hân hàng năm đích thân xuống bếp, đáng tiếc năm nay không được, chỉ mong sang năm họ có thể lần nữa nếm lại hương vị đó.
Uất Trì Diễm đã sớm chuẩn bị một chai Bordeaux năm 82, riêng Lê Hân chỉ được uống một chút: “Trẻ con không được uống nhiều."
Cậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, bất giác cũng cười theo, cầm ly rượu cùng nhau cạn ly.
Đúng 12 giờ, tiếng chuông ngân vang cùng tiếng pháo hoa nổ tưng bừng, đèn trong phòng không biết bị tắt từ lúc nào. Xuyên thấu qua cửa kính, là bóng hai người đang ngồi tựa vào nhau.
Lê Hân cảm khái số phận trêu ngươi, bắt cậu chạy qua chạy lại đúng một vòng tròn. Nếu nói Uất Trì Diễm yêu phải con nuôi là hành vi không đúng luân lý, còn mình hiểu nhưng cũng bị mê hoặc thì trở thành đồng phạm sao?!
Cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy được trong cặp mắt luôn lạnh lùng kia, giờ phút này chỉ hiện lên hình ảnh của một mình mình, bên tai còn nghe được giọng nói đầy từ tính: “Bảo bối, tôi yêu em."
Không rõ ai là người chủ động, chỉ biết họ đều đang đắm chìm trong không khí ngọt ngào.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Ưm, chờ một chút… A… đừng…"
Thời điểm thân thể Lê Hân được đặt nhẹ lên giường, đồng thời bị sức nặng không thể chống cự áp tới, trong lòng không khỏi nổi lên một trận kích động, trong đầu mơ màng ngơ ngẩn, không hiểu tại sao chỉ là ăn cơm tất niên, ngắm pháo hoa, tỉnh lại chính mình đã bị mang lên giường.
Nhưng mà tiếng phản đối của thiếu niên thật sự quá mức mỏng manh, nghe vào trong tai có chút tựa như mời gọi. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một tia diễm sắc (ửng đỏ) hết sức mê người. Mà bởi vì vừa mới triền miên hôn môi mà cổ áo rộng mở, xương quai xanh như ẩn như hiện càng làm cho người vô hạn mơ màng.
Đôi mắt nam nhân thâm thúy lạnh như băng luôn vô tình tàn nhẫn sớm đã bị *** thay thế, nhưng may mắn hắn còn không quên người dưới thân trên chân còn bị thương. Vì chân bị thương, từ buổi chiều Lê Hân tắm rửa xong cũng chỉ mặc áo ngủ rộng rãi cùng quần ngủ, đương nhiên giờ khắc này lại càng thuận tiện cho nam nhân làm.
“Uất Trì Diễm!" Nửa người dưới thình lình bị lạnh làm cho Lê Hân trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu ra tiếng, còn chưa kịp vươn tay ngăn cản, lại phát hiện hai tay của mình đã bị đối phương dùng đai lưng áo ngủ không biết từ nơi nào thuận tay lấy tới trói ở đầu giường.
Lê Hân bỗng nhiên có chút run sợ ── nam nhân rơi vào *** là không nói đạo lý, tuy rằng cậu chưa trải việc đời, nhưng cũng là nam nhân hàng thật giá thật, sao có khả năng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả?
“Uất Trì Diễm, ông… A ông buông…" Nguyên bản tiếng nói thiếu niên trong sáng dễ nghe đã bị nhiễm dục vọng trở nên khàn khàn, nhưng một chút sợ hãi bên trong vẫn như trước rõ ràng.
Buông ra đôi môi non mềm, vừa lòng nhìn thấy cần cổ thiếu niên trắng nõn đã nhuộm một mảnh diễm lệ, Uất Trì Diễm ngẩng đầu hôn lên khóe mắt ẩn ẩn thủy quang hàm chứa vẻ sợ hãi, động tác mềm nhẹ: “Đừng sợ, bảo bối…" Nói xong liền cúi đầu ngăn chặn cái miệng còn ý đồ muốn nói kia.
Nam nhân tận lực hôn môi so với lúc vừa bắt đầu tại phòng khách càng thêm sa đọa mê người, chỉ chốc lát sau khiến cho Lê Hân cảm thấy trời đất ngả nghiêng, cho dù nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trước mắt một mảnh màu sắc rực rỡ.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng lên cao, áo ngủ trên người từ từ biến thành trói buộc. Lê Hân hồn nhiên không biết mà vặn vẹo thân mình, ý đồ thoát khỏi quần áo nóng bức cùng cảm giác trói buộc, chỉ tiếc trên người bị nam nhân cùng với đai lưng trói buộc khiến cậu vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể thành công.
“A… Diễm…" Khoảng cách giữa những nụ hôn cậu phát ra thanh âm mang chút run rẩy khóc lóc, khiến người thương tiếc, lại đồng thời làm người ta sinh ra càng nhiều ham muốn hủy diệt.
Cuối cùng buông tha đôi môi đã muốn sưng đỏ, Uất Trì Diễm trong lúc Lê Hân há miệng thở dốc đem hôn môi không ngừng mà lướt qua cần cổ, trước ngực đỏ ửng, thắt lưng mẫn cảm, cuối cùng dừng lại tại một mảnh vải dệt màu trắng phía trên hạ thân. Nơi non nớt của thiếu niên vừa trải qua một hồi hôn môi kịch liệt cùng thân thể ma xát đã khẽ ngẩng đầu, không an phận mà nảy lên.
Uất Trì Diễm ngẩng đầu nhìn đôi mắt đã bị *** chiếm giữ, nhất thời ánh mắt tối thêm vài phần, đưa tay cách lớp vải dệt xoa nắn địa phương trí mạng kia.
“A!" Lê Hân kinh hãi kêu một tiếng, như cá trên thớt, giãy dụa một cái sau liền bắt đầu không có quy luật gì mà vặn vẹo, “Đừng… nơi đó…"
Bất giác thanh âm của mình đã hoàn toàn mang theo tiếng khóc nức nở, Lê Hân giờ phút này đã hoàn toàn quên hết thảy, chỉ muốn nam nhân đang tra tấn trên người cho cậu một chút thống khoái, đồng thời vô tri vô giác trong đầu nảy ra một ít suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, thí dụ như tại sao rõ ràng thời điểm tự mình giải quyết căn bản không có cảm giác quá mãnh liệt như vậy…
Đáng thương Lê Hân căn bản là không biết, hắn sở dĩ bị con trai của hắn gọi là lão yêu vạn năm vì thời điểm dậy thì mười mấy tuổi liền hiểu được tính hướng của mình, sau đó là duyệt vô số người. Như vậy một người nam nhân ở trên giường có đủ loại thủ đoạn, lại không phải là cái kẻ hai cuộc đời vẫn giữ cái mông trinh khiết như thế có thể thừa nhận được?
Nhưng mà Uất Trì Diễm lúc này cũng đã thoáng lãnh tĩnh trở lại. Nhìn người dưới thân hiển nhiên đã rơi vào ***, lại nhìn mắt cá chân bị thương băng lại, trong nhất thời không khỏi có chút tiến thoái lưỡng nan. Tuy rằng cả người tế bào cũng kêu gào ầm ĩ suy nghĩ muốn đem người này nuốt vào bụng đến ngay cả da lông cũng không chừa, nhưng lại lo lắng sẽ làm bị thương đến cậu.
Tay nam nhân ấn vào cái địa phương nóng muốn chết kia, vốn cũng đã cảm thấy nóng đến không thở nổi Lê Hân càng thêm khó nhịn, cấp bách suy nghĩ muốn phát tiết, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể vô phương mà ở trên giường cọ xát, ý đồ thông qua quần áo cùng khăn trải giường ma xát để giảm bớt cảm giác khó chịu.
“Ưm Uất Trì… Diễm… A…"
Đang lúc Uất Trì Diễm còn đang lo lắng đến tột cùng là muốn ăn luôn thiếu niên dưới thân hay là giúp cậu phát tiết một chút là được rồi, nhưng không ngờ đúng lúc này, đứa nhỏ vô ý vặn vẹo khố bộ (đáy quần/háng) địa phương mẫn cảm nhất bị khoái cảm ma xát, liên tiếp rên nhẹ nháy mắt làm cho Uất Trì Diễm trong đầu vừa mới thanh tỉnh mà “phựt" một tiếng, chặt đứt hoàn toàn.
Một lần nữa ra sức lưu lại vô số ấn ký trên cái cổ trắng nõn kia. Nhưng lần này, Uất Trì Diễm một tay nắm lấy đầu gối nhấc chân trái bị thương của Lê Hân lên không, một tay kia dứt khoát xé đi vật che đậy cuối cùng, vật nhỏ vô cùng có tinh thần lập tức liền nhảy ra diễu võ dương oai, bị hắn một phen nắm chặt, làm thiếu niên càng thêm kịch liệt thở dốc.
Nhịn không được, chờ nhiều năm như vậy mới đến giờ khắc này, ăn trước lại nói!
Ẩm thực Sơn Đông:
Món ăn nổi tiếng của Sơn Đông là ốc kho, cá chép chua ngọt.
Tác giả :
Hoa Sinh Đường Bất Súy