Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 259
Randall mâu thuẫn không thôi. Tình cảm làm cho hắn cực kỳ không muốn đưa Hạ Mạt đi, nhưng là lý trí lại không thể không tự hỏi nếu để cho Hạ Mạt ở lại chỗ này thì sẽ gặp những nguy hiểm gì.
Hạ Mạt trông thấy Randall có chút dao động, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy đưa em đến một nơi không thể nào khống chế an tâm hơn khi để em lại ở bên cạnh anh?"
Randall chần chừ.
Hạ Mạt quay người, đối mặt với hắn, hai cái đùi liền trực tiếp đặt trên đùi Randall, cũng thuận thế ôm chặt eo của hắn, “Em không muốn tách khỏi anh, dù là chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, cũng không muốn."
Randall gục đầu xuống.
Hạ Mạt nắm lấy vạt áo của hắn, “Cầu anh được không? Đừng để em đi."
Trầm mặc một lát, Randall bỗng nhiên thở dài một cái. Mà thôi mà thôi, như Hạ Mạt nói, mặc dù đưa cậu về Lạp Hỗ tinh cầu, nội tâm cũng không cách nào an ổn, để hắn nghe theo tình cảm của mình giữ lại Hạ Mạt ở bên người mình đi.
“Em có thể ở lại. Thế nhưng em phải đồng ý với ta, mặc kệ lúc nào, đều phải đặt an toàn của mình lên đầu tiên."
Hạ Mạt lập tức thẳng người, nghịch ngợm chào theo nghi thức quân đội, “Rõ! Trưởng quan!"
Randall nhẹ nhàng mà sờ má của Hạ Mạt, nét mặt bất đắc dĩ lại cảm khái.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Mạt cùng Randall cùng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi
“Bọn Lance đâu?"
“Đều ở nơi đóng quân." Randall nói: “À, có lẽ em còn chưa biết, chúng ta đã xác định nơi đóng quân, sau bữa tối, bọn họ vẫn luôn làm công tác xây dựng căn cứ, lúc này cũng đã làm xong."
Randall che chở Hạ Mạt đi xuống phi thuyền.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh rừng cây rậm rạp, xa hơn liền trông thấy một cái lô-cốt có đường kính chừng 8m, lôcốt có hình nửa vòng tròn, màu vàng.
“Nơi này là đỉnh núi có độ cao so với mặt nước biển là 2500m, nhiệt độ thấp, em nên khoác thêm một cái áo khoác nữa." Randall không cho Hạ Mạt cự tuyệt phủ thêm một cái cho cậu.
Hạ Mạt cười với Randall, một bên phối hợp mặc áo khoác, một bên hỏi: “Bọn Lance đều ở trong lô-cốt?"
“Ngoại trừ Trần Khiết gác đêm ra những người khác ở bên trong."
“Vậy thì bảo Trần Khiết nhanh thu phi thuyền lại, đừng lãng phí năng lượng."
“Được." Randall vừa đáp ứng, Trần Khiết liền đi tới từ trong bóng đêm, đem phi thuyền thu vào nhẫn không gian.
Hạ Mạt cười với Trần Khiết.
Trần Khiết sững sờ, không được tự nhiên gật gật đầu với cậu, lại một lần nữa ẩn thân vào trong bóng tối.
Randall thoáng nắm chặt bàn tay đặt lên vai Hạ Mạt, “Vào đi thôi?"
Hạ Mạt gật đầu.
Hai người cùng đi vào lô-cốt.
Trong lô cốt bộ bị chia ra làm hai cái phòng một lớn một nhỏ
Giờ phút này Lance, Vu Triết cùng Trương Lợi đang ngồi trong phòng lớn
Hạ Mạt không thấy Trần Tuấn Vũ, vì vậy hỏi: “Trần Tuấn Vũ đâu?"
Trương Lợi thấp giọng nói: “Đến bên trong để đi ngủ. Lô-cốt này là do hắn hợp thành, điều này làm cho hắn mệt đến chết rồi."
Hạ Mạt gật gật đầu, thoáng phóng thích tinh thần lực cảm giác lô-cốt, a, bộ kiện dính liền không hề khe hở, chỉ sợ là nhất thể hợp thành đúng không? Trần Tuấn Vũ thật là tuyệt.
Cậu định ngồi xuống.
Randall vội vàng ngăn lại.
Hạ Mạt nghi ngờ nhìn chằm chằm Randall, chỉ thấy nam nhân lấy ra một cái đệm từ trong nhẫn không gian rồi trải lên mặt đất, lại lấy ra gối đầu, chăn, lúc này mới nói với Hạ Mạt: “Ngồi trên này."
Trong lòng Hạ Mạt rất là ấm áp, nhưng là ánh mắt của Trương Lợi cũng quá trăng ra rồi? Cậu đều bị nhìn ngượng ngùng!
Lance trông thấy giường chiếu mềm mại, lập tức chạy chậm tới, níu lại tay Hạ Mạt nói: “Tranh thủ thời gian nằm ngủ, trông thật là ấm." Y cố ý ngáp một cái, còn dùng sức lau nước mắt, “Thật là buồn ngủ, cả ngày đều ở trong trạng thái khẩn trương."
Hạ Mạt nói: “Giường rất lớn, cậu có muốn ngủ không?"
“Ah? Tốt như vậy sao?" Lance đè nén tâm tình kích động, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Randall.
Randall nói: “Ngủ đi, đều mệt mỏi một ngày."
Lance được cho phép, vội vàng dắt Hạ Mạt nằm xuống, bộ dáng hưng phấn làm gì thấy được cảm giác buồn ngủ lúc trước?
Randall làm sao lại không biết tâm tình bát quái của y, chỉ có điều không có chọc thủng mà thôi, hắn quay đầu nói với Vu Triết: “Bên này còn có chăn, cậu cần không?"
Vu Triết được sủng ái mà lo sợ gật đầu.
Randall lấy ra chăn, đưa cho Trương Lợi, “Giúp hắn trải tốt, ta đi xem Trần Khiết một chút."
“Vâng, điện hạ."
Sau khi Randall rời đi, Lance lập tức chen vào chăn của Hạ Mạt, trực tiếp đem Hạ Mạt bức đến góc tường.
Hạ Mạt hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt to trong suốt, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Làm sao vậy?"
“Cậu và hoàng huynh nhất định đã cố gắng rất nhiều vì hoàng điệt của tớ đúng không?!"
Hạ Mạt sửng sốt một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng y đang nói cái gì, trên mặt mơ hồ nóng lên, cậu lắc đầu, nói: “Không có."
“Đừng lừa tớ." Lance ôm lấy cánh tay của cậu, nụ cười trên mặt quả thực có thể ngấy chết người, “Tớ chính là học y, chẳng lẽ lại không hiểu chuyện này? Mặc dù Omega cùng Alpha kết hợp sẽ có tỉ lệ mang thai cao hơn nhiều so với những chủng loại khác, nhưng mà cũng không thể một phát…"
“Phụt!"
Lance quay đầu trừng Trương Lợi đang cười trộm.
Trương Lợi vội vàng giơ hai tay đầu hàng, “Tớ không phải là cố ý nghe các cậu đối thoại." Nói xong, hắn gật đầu với Vu Triết, “Giường đã trải tốt, em cũng tranh thủ thời gian ngủ đi." Nói xong, hắn đi ra lô-cốt, đem càng nhiều không gian lưu cho Lance đang hưng trí bừng bừng.
Ai biết chờ Trương Lợi rời đi, từ trước đến nay vẫn không thích nói chuyện Vu Triết liền lập tức kéo giường gần sát vào giường Hạ Mạt, sau đó thoáng cái chui vào vào trong chăn, chen đến sau lưng Lance, kích động nói: “Tôi cũng muốn biết tôi cũng muốn biết!"
Đối mặt với hai cặp mắt to nóng bỏng, Hạ Mạt quả thực không biết nên cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế: “Cái này thật chỉ là ngoài ý muốn, có nhớ chuyện trước kia tớ bị trúng thuốc mê không? Gần một tháng đến nay, tớ cùng với Randall cũng chỉ có một lần đó, về sau bởi vì phản ứng giai đoạn đầu của mang thai, tớ đặc biệt bài xích hắn đến gần, cho nên hai bọn tớ vẫn chưa từng phát sinh quan hệ."
Lời đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ chắc có lẽ không dây dưa nữa chứ? Hạ Mạt trong nội tâm nghĩ như vậy, ai biết Lance cùng Vu Triết liếc nhau, bỗng nhiên không hẹn mà cùng che miệng, trừng to mắt nói: “Trời ạ! Hai người các cậu cũng thật lợi hại!"
Lance nét mặt nghiêm túc tổng kết nói: “Như thế xem ra, vì mang thai, cũng không thể đơn thuần dựa vào số lượng, quan trọng nhất vẫn là chất lượng! Nhanh nói cho tớ một chút cậu với hoàng huynh lúc ấy tổng cộng làm bao lâu? Chọn dùng tư thế nào? Từng tư thế bao nhiêu phút…"
Vu Triết lướt qua Lance bắt lấy cánh tay Hạ Mạt, “Cùng hỏi! Cùng hỏi!"
Hạ Mạt: “…"
Tại sao cậu đột nhiên có cảm giác không thể trao đổi bình thường với hai tên này được?
Trương Lợi đi đến lối vào lô-cốt, vừa vặn nghe thấy Randall cùng Trần Tuấn Vũ nói chuyện.
“Điện hạ, ngài hiện tại rất hạnh phúc, đúng không?"
“Ừm."
“Nếu như lúc ấy đối tượng của ngài là một Beta, ngài còn có thể cảm thấy hạnh phúc sao?"
Trái tim của Trương Lợi bỗng bị nhấc lên giữa không trung, phía sau lưng không tự chủ dán vào trên vách tường hợp kim lạnh băng.
Sau sự kiện tỏ tình, hắn và Trần Khiết liền không thể trở về được như lúc trước. Một lần bị bệnh ngoài ý muốn kia, hắn và Trần Khiết cũng nói ra rồi.
Hắn ở trong suy nghĩ của Trần Khiết vẫn luôn giữ lấy một vị trí vô cùng quan trọng, nhưng vị trí kia đã sớm dán lên nhãn anh em thân thiết.
Trần Khiết đề nghị hắn cho hắn một thời gian ngắn, Trương Lợi đã đồng ý, nhưng là một khoảng thời gian dài như vậy đã đi qua, hắn cũng không thấy Trần Khiết có bất kỳ thay đổi nào. Có lẽ, hai người bọn họ thật sự không thể ở cùng một chỗ?
Trong thất thần, cách đó không xa truyền đến thanh âm tận lực đè thấp của Randall, “Chỉ cần hắn là Hạ Mạt, mặc kệ hắn là Omega, hay là Beta, ta đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Trương Lợi sửng sốt một chút, ý của Randall hắn hiểu được, tình yêu chân chính đủ để vượt qua phân loại nhân chủng.
Nhưng mà Trần Khiết sẽ như vậy sao?
Hắn chờ mong và sợ hãi chờ đợi hồi phục, cuối cùng lại chỉ nhận được ba chữ bình thản, “Tớ hiểu được."
Hắn hiểu được cái gì?
Là từ nay tiếp nhận hắn? Có phải lời nói của Randall điện hạ không thể áp dụng lên hai người bọn họ?
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Lợi quay người trở lại trong lô cốt.
Ba tên Omega vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Thế nhưng phần lớn vẫn là Lance cùng Vu Triết nhỏ giọng thầm thì, Hạ Mạt mặc dù gần như không có ý đi ngủ, lại lúng túng không muốn nhúng tay đối thoại của bọn họ.
Trương Lợi ngồi xuống góc tường, nhìn ba người nằm chung với nhau, đột nhiên cảm giác được vô cùng quen mắt. Thật tốt a, nếu như hắn cũng là Omega, như vậy vấn đề giữa hắn và Trần Khiết có thể giải quyết rõ ràng.
Hạ Mạt nằm ở trên giường, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, cậu vốn tưởng trước đó mình đã ngủ mấy giờ rồi nên giờ sẽ không buồn ngủ nũa, lại không nghĩ rằng nằm xuống không đến nửa giờ, vậy mà lại đã ngủ. Chẳng lẽ là bởi vì thanh âm của Lance cùng Vu Triết rất giống bài hát ru con?
Giấc ngủ của cậu rất sâu, cơ hồ là một đêm vô mộng, cũng không biết đến cùng ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được có người đang lay động cánh tay của cậu, gọi tên cậu.
Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, ánh sáng đen tối, mặt Randall xuất hiện ở trong tầm nhìn.
“Randall? Đã muộn sao?!" Hạ Mạt hoàn toàn bị đánh thức, cậu cho là mình ngủ quên mất, vội vàng thẳng nửa người trên.
Randall cầm chặt bờ vai của cậu, nhẹ nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ là rạng sáng 5 giờ."
Vừa nghe thấy lời này, thần kinh căng cứng của Hạ Mạt lập tức buông lỏng ra, nhìn xem bên giường, Lance cùng Vu Triết đã đi ra, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào?"
“Ta vừa mới nhận được nhiệm vụ thứ ba, đã phát đến quang não của em."
Hạ Mạt vội vàng mở ra quang não, ấn mở tin tức mới, rất nhanh xem xong, hỏi “Đây là ý gì? Mỗi một cái lô-cốt bị phá hủy liền tính một điểm?"
“Đây là lệnh cho phép chúng ta công kích những đội ngũ khác." Randall nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt của cậu, nói ra: “Bọn Lance đã tập hợp ở phòng nhỏ, em cũng tới đi."
“Được!" Hạ Mạt lập tức vén chăn lên, không khí rét lạnh xuyên thấu qua áo mỏng tiếp xúc đến làn da, cậu lập tức ngăn không được rùng mình một cái.
Randall vội vàng phủ thêm áo khoác cho cậu, “Lúc này độ ấm quả thực rất thấp, nếu như vẫn cảm thấy lạnh, nhất định phải nói cho ta biết, biết không?"
“Rõ ràng." Hạ Mạt dứt khoát mặc chỉnh tề, cùng Randall đi vào phòng nhỏ.
Giờ phút này, tất cả mọi người ngồi thành một cái vòng tròn nhỏ. Trên không trung lơ lửng một tấm bản đồ địa hình, mặt trên đầy những điểm đỏ rậm rạp.
Randall tỉ mỉ lót một cái áo lên mặt đất cho Hạ Mạt ngồi
Chính sự quan trọng hơn, những người khác cũng không kịp trêu chọc chế nhạo sự đối đãi đặc biệt dành cho Hạ Mạt, Vu Triết nói ra: “Theo phỏng đoán, có một phần rất lớn đội ngũ cũng giống như chúng ta, bố trí dụng cụ ‘phản theo dõi’ ở bên ngoài lô-cốt. Cho nên, những chấm đỏ trên hình chiếu này cũng không phản ánh hoàn toàn. Rất có thể cách chúng ta không xa có một tòa lô-cốt, chỉ là chúng ta tạm thời không cách nào phân biệt."
Hết chương 259.
.
Hạ Mạt trông thấy Randall có chút dao động, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy đưa em đến một nơi không thể nào khống chế an tâm hơn khi để em lại ở bên cạnh anh?"
Randall chần chừ.
Hạ Mạt quay người, đối mặt với hắn, hai cái đùi liền trực tiếp đặt trên đùi Randall, cũng thuận thế ôm chặt eo của hắn, “Em không muốn tách khỏi anh, dù là chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, cũng không muốn."
Randall gục đầu xuống.
Hạ Mạt nắm lấy vạt áo của hắn, “Cầu anh được không? Đừng để em đi."
Trầm mặc một lát, Randall bỗng nhiên thở dài một cái. Mà thôi mà thôi, như Hạ Mạt nói, mặc dù đưa cậu về Lạp Hỗ tinh cầu, nội tâm cũng không cách nào an ổn, để hắn nghe theo tình cảm của mình giữ lại Hạ Mạt ở bên người mình đi.
“Em có thể ở lại. Thế nhưng em phải đồng ý với ta, mặc kệ lúc nào, đều phải đặt an toàn của mình lên đầu tiên."
Hạ Mạt lập tức thẳng người, nghịch ngợm chào theo nghi thức quân đội, “Rõ! Trưởng quan!"
Randall nhẹ nhàng mà sờ má của Hạ Mạt, nét mặt bất đắc dĩ lại cảm khái.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Mạt cùng Randall cùng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi
“Bọn Lance đâu?"
“Đều ở nơi đóng quân." Randall nói: “À, có lẽ em còn chưa biết, chúng ta đã xác định nơi đóng quân, sau bữa tối, bọn họ vẫn luôn làm công tác xây dựng căn cứ, lúc này cũng đã làm xong."
Randall che chở Hạ Mạt đi xuống phi thuyền.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh rừng cây rậm rạp, xa hơn liền trông thấy một cái lô-cốt có đường kính chừng 8m, lôcốt có hình nửa vòng tròn, màu vàng.
“Nơi này là đỉnh núi có độ cao so với mặt nước biển là 2500m, nhiệt độ thấp, em nên khoác thêm một cái áo khoác nữa." Randall không cho Hạ Mạt cự tuyệt phủ thêm một cái cho cậu.
Hạ Mạt cười với Randall, một bên phối hợp mặc áo khoác, một bên hỏi: “Bọn Lance đều ở trong lô-cốt?"
“Ngoại trừ Trần Khiết gác đêm ra những người khác ở bên trong."
“Vậy thì bảo Trần Khiết nhanh thu phi thuyền lại, đừng lãng phí năng lượng."
“Được." Randall vừa đáp ứng, Trần Khiết liền đi tới từ trong bóng đêm, đem phi thuyền thu vào nhẫn không gian.
Hạ Mạt cười với Trần Khiết.
Trần Khiết sững sờ, không được tự nhiên gật gật đầu với cậu, lại một lần nữa ẩn thân vào trong bóng tối.
Randall thoáng nắm chặt bàn tay đặt lên vai Hạ Mạt, “Vào đi thôi?"
Hạ Mạt gật đầu.
Hai người cùng đi vào lô-cốt.
Trong lô cốt bộ bị chia ra làm hai cái phòng một lớn một nhỏ
Giờ phút này Lance, Vu Triết cùng Trương Lợi đang ngồi trong phòng lớn
Hạ Mạt không thấy Trần Tuấn Vũ, vì vậy hỏi: “Trần Tuấn Vũ đâu?"
Trương Lợi thấp giọng nói: “Đến bên trong để đi ngủ. Lô-cốt này là do hắn hợp thành, điều này làm cho hắn mệt đến chết rồi."
Hạ Mạt gật gật đầu, thoáng phóng thích tinh thần lực cảm giác lô-cốt, a, bộ kiện dính liền không hề khe hở, chỉ sợ là nhất thể hợp thành đúng không? Trần Tuấn Vũ thật là tuyệt.
Cậu định ngồi xuống.
Randall vội vàng ngăn lại.
Hạ Mạt nghi ngờ nhìn chằm chằm Randall, chỉ thấy nam nhân lấy ra một cái đệm từ trong nhẫn không gian rồi trải lên mặt đất, lại lấy ra gối đầu, chăn, lúc này mới nói với Hạ Mạt: “Ngồi trên này."
Trong lòng Hạ Mạt rất là ấm áp, nhưng là ánh mắt của Trương Lợi cũng quá trăng ra rồi? Cậu đều bị nhìn ngượng ngùng!
Lance trông thấy giường chiếu mềm mại, lập tức chạy chậm tới, níu lại tay Hạ Mạt nói: “Tranh thủ thời gian nằm ngủ, trông thật là ấm." Y cố ý ngáp một cái, còn dùng sức lau nước mắt, “Thật là buồn ngủ, cả ngày đều ở trong trạng thái khẩn trương."
Hạ Mạt nói: “Giường rất lớn, cậu có muốn ngủ không?"
“Ah? Tốt như vậy sao?" Lance đè nén tâm tình kích động, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Randall.
Randall nói: “Ngủ đi, đều mệt mỏi một ngày."
Lance được cho phép, vội vàng dắt Hạ Mạt nằm xuống, bộ dáng hưng phấn làm gì thấy được cảm giác buồn ngủ lúc trước?
Randall làm sao lại không biết tâm tình bát quái của y, chỉ có điều không có chọc thủng mà thôi, hắn quay đầu nói với Vu Triết: “Bên này còn có chăn, cậu cần không?"
Vu Triết được sủng ái mà lo sợ gật đầu.
Randall lấy ra chăn, đưa cho Trương Lợi, “Giúp hắn trải tốt, ta đi xem Trần Khiết một chút."
“Vâng, điện hạ."
Sau khi Randall rời đi, Lance lập tức chen vào chăn của Hạ Mạt, trực tiếp đem Hạ Mạt bức đến góc tường.
Hạ Mạt hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt to trong suốt, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Làm sao vậy?"
“Cậu và hoàng huynh nhất định đã cố gắng rất nhiều vì hoàng điệt của tớ đúng không?!"
Hạ Mạt sửng sốt một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng y đang nói cái gì, trên mặt mơ hồ nóng lên, cậu lắc đầu, nói: “Không có."
“Đừng lừa tớ." Lance ôm lấy cánh tay của cậu, nụ cười trên mặt quả thực có thể ngấy chết người, “Tớ chính là học y, chẳng lẽ lại không hiểu chuyện này? Mặc dù Omega cùng Alpha kết hợp sẽ có tỉ lệ mang thai cao hơn nhiều so với những chủng loại khác, nhưng mà cũng không thể một phát…"
“Phụt!"
Lance quay đầu trừng Trương Lợi đang cười trộm.
Trương Lợi vội vàng giơ hai tay đầu hàng, “Tớ không phải là cố ý nghe các cậu đối thoại." Nói xong, hắn gật đầu với Vu Triết, “Giường đã trải tốt, em cũng tranh thủ thời gian ngủ đi." Nói xong, hắn đi ra lô-cốt, đem càng nhiều không gian lưu cho Lance đang hưng trí bừng bừng.
Ai biết chờ Trương Lợi rời đi, từ trước đến nay vẫn không thích nói chuyện Vu Triết liền lập tức kéo giường gần sát vào giường Hạ Mạt, sau đó thoáng cái chui vào vào trong chăn, chen đến sau lưng Lance, kích động nói: “Tôi cũng muốn biết tôi cũng muốn biết!"
Đối mặt với hai cặp mắt to nóng bỏng, Hạ Mạt quả thực không biết nên cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế: “Cái này thật chỉ là ngoài ý muốn, có nhớ chuyện trước kia tớ bị trúng thuốc mê không? Gần một tháng đến nay, tớ cùng với Randall cũng chỉ có một lần đó, về sau bởi vì phản ứng giai đoạn đầu của mang thai, tớ đặc biệt bài xích hắn đến gần, cho nên hai bọn tớ vẫn chưa từng phát sinh quan hệ."
Lời đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ chắc có lẽ không dây dưa nữa chứ? Hạ Mạt trong nội tâm nghĩ như vậy, ai biết Lance cùng Vu Triết liếc nhau, bỗng nhiên không hẹn mà cùng che miệng, trừng to mắt nói: “Trời ạ! Hai người các cậu cũng thật lợi hại!"
Lance nét mặt nghiêm túc tổng kết nói: “Như thế xem ra, vì mang thai, cũng không thể đơn thuần dựa vào số lượng, quan trọng nhất vẫn là chất lượng! Nhanh nói cho tớ một chút cậu với hoàng huynh lúc ấy tổng cộng làm bao lâu? Chọn dùng tư thế nào? Từng tư thế bao nhiêu phút…"
Vu Triết lướt qua Lance bắt lấy cánh tay Hạ Mạt, “Cùng hỏi! Cùng hỏi!"
Hạ Mạt: “…"
Tại sao cậu đột nhiên có cảm giác không thể trao đổi bình thường với hai tên này được?
Trương Lợi đi đến lối vào lô-cốt, vừa vặn nghe thấy Randall cùng Trần Tuấn Vũ nói chuyện.
“Điện hạ, ngài hiện tại rất hạnh phúc, đúng không?"
“Ừm."
“Nếu như lúc ấy đối tượng của ngài là một Beta, ngài còn có thể cảm thấy hạnh phúc sao?"
Trái tim của Trương Lợi bỗng bị nhấc lên giữa không trung, phía sau lưng không tự chủ dán vào trên vách tường hợp kim lạnh băng.
Sau sự kiện tỏ tình, hắn và Trần Khiết liền không thể trở về được như lúc trước. Một lần bị bệnh ngoài ý muốn kia, hắn và Trần Khiết cũng nói ra rồi.
Hắn ở trong suy nghĩ của Trần Khiết vẫn luôn giữ lấy một vị trí vô cùng quan trọng, nhưng vị trí kia đã sớm dán lên nhãn anh em thân thiết.
Trần Khiết đề nghị hắn cho hắn một thời gian ngắn, Trương Lợi đã đồng ý, nhưng là một khoảng thời gian dài như vậy đã đi qua, hắn cũng không thấy Trần Khiết có bất kỳ thay đổi nào. Có lẽ, hai người bọn họ thật sự không thể ở cùng một chỗ?
Trong thất thần, cách đó không xa truyền đến thanh âm tận lực đè thấp của Randall, “Chỉ cần hắn là Hạ Mạt, mặc kệ hắn là Omega, hay là Beta, ta đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Trương Lợi sửng sốt một chút, ý của Randall hắn hiểu được, tình yêu chân chính đủ để vượt qua phân loại nhân chủng.
Nhưng mà Trần Khiết sẽ như vậy sao?
Hắn chờ mong và sợ hãi chờ đợi hồi phục, cuối cùng lại chỉ nhận được ba chữ bình thản, “Tớ hiểu được."
Hắn hiểu được cái gì?
Là từ nay tiếp nhận hắn? Có phải lời nói của Randall điện hạ không thể áp dụng lên hai người bọn họ?
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Lợi quay người trở lại trong lô cốt.
Ba tên Omega vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Thế nhưng phần lớn vẫn là Lance cùng Vu Triết nhỏ giọng thầm thì, Hạ Mạt mặc dù gần như không có ý đi ngủ, lại lúng túng không muốn nhúng tay đối thoại của bọn họ.
Trương Lợi ngồi xuống góc tường, nhìn ba người nằm chung với nhau, đột nhiên cảm giác được vô cùng quen mắt. Thật tốt a, nếu như hắn cũng là Omega, như vậy vấn đề giữa hắn và Trần Khiết có thể giải quyết rõ ràng.
Hạ Mạt nằm ở trên giường, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, cậu vốn tưởng trước đó mình đã ngủ mấy giờ rồi nên giờ sẽ không buồn ngủ nũa, lại không nghĩ rằng nằm xuống không đến nửa giờ, vậy mà lại đã ngủ. Chẳng lẽ là bởi vì thanh âm của Lance cùng Vu Triết rất giống bài hát ru con?
Giấc ngủ của cậu rất sâu, cơ hồ là một đêm vô mộng, cũng không biết đến cùng ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được có người đang lay động cánh tay của cậu, gọi tên cậu.
Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, ánh sáng đen tối, mặt Randall xuất hiện ở trong tầm nhìn.
“Randall? Đã muộn sao?!" Hạ Mạt hoàn toàn bị đánh thức, cậu cho là mình ngủ quên mất, vội vàng thẳng nửa người trên.
Randall cầm chặt bờ vai của cậu, nhẹ nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ là rạng sáng 5 giờ."
Vừa nghe thấy lời này, thần kinh căng cứng của Hạ Mạt lập tức buông lỏng ra, nhìn xem bên giường, Lance cùng Vu Triết đã đi ra, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào?"
“Ta vừa mới nhận được nhiệm vụ thứ ba, đã phát đến quang não của em."
Hạ Mạt vội vàng mở ra quang não, ấn mở tin tức mới, rất nhanh xem xong, hỏi “Đây là ý gì? Mỗi một cái lô-cốt bị phá hủy liền tính một điểm?"
“Đây là lệnh cho phép chúng ta công kích những đội ngũ khác." Randall nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt của cậu, nói ra: “Bọn Lance đã tập hợp ở phòng nhỏ, em cũng tới đi."
“Được!" Hạ Mạt lập tức vén chăn lên, không khí rét lạnh xuyên thấu qua áo mỏng tiếp xúc đến làn da, cậu lập tức ngăn không được rùng mình một cái.
Randall vội vàng phủ thêm áo khoác cho cậu, “Lúc này độ ấm quả thực rất thấp, nếu như vẫn cảm thấy lạnh, nhất định phải nói cho ta biết, biết không?"
“Rõ ràng." Hạ Mạt dứt khoát mặc chỉnh tề, cùng Randall đi vào phòng nhỏ.
Giờ phút này, tất cả mọi người ngồi thành một cái vòng tròn nhỏ. Trên không trung lơ lửng một tấm bản đồ địa hình, mặt trên đầy những điểm đỏ rậm rạp.
Randall tỉ mỉ lót một cái áo lên mặt đất cho Hạ Mạt ngồi
Chính sự quan trọng hơn, những người khác cũng không kịp trêu chọc chế nhạo sự đối đãi đặc biệt dành cho Hạ Mạt, Vu Triết nói ra: “Theo phỏng đoán, có một phần rất lớn đội ngũ cũng giống như chúng ta, bố trí dụng cụ ‘phản theo dõi’ ở bên ngoài lô-cốt. Cho nên, những chấm đỏ trên hình chiếu này cũng không phản ánh hoàn toàn. Rất có thể cách chúng ta không xa có một tòa lô-cốt, chỉ là chúng ta tạm thời không cách nào phân biệt."
Hết chương 259.
.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh