Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 200
Thiết Nhị đứng trong phi thuyền, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hướng xưởng 10, trong lòng của hắn có một phỏng đoán cực kỳ điên cuồng, mặc dù hắn cho rằng suy đoán này cơ bản không có khả năng, nhưng vẫn điều khiển phi thuyền bay về phía xưởng 10 như trước.
Trong xưởng 10.
Cường quang tản đi, địa chấn cùng nổ mạnh biến mất.
Văn Hoa thân thể yếu kém trực tiếp nằm rạp trên mặt đất ói rối tinh rối mù.
Dương Xuân Hoa cùng Tiền Võ nhắm chặt mắt, mắt không thể thấy.
Chỉ có Văn Hổ là người khôi phục đầu tiên, cũng là người đầu tiên nhìn thấy tình cảnh bên trong sân!
Đống nguyên vật liệu vốn đặt trong sân bỗng nhiên hư không tiêu thất, trên sân bãi trống trải bằng phẳng như bị pháo lazer nổ tung, từ chỗ Hạ Mạt đứng lan tràn sang bốn phía.
Hạ Mạt đưa lưng về phía hắn, đứng ở giữa hố, vẫn không nhúc nhích!
“Hạ, Hạ xưởng trưởng?!"
Văn Hổ chạy tới, hắn không dám tùy ý đụng vào thân thể Hạ Mạt, chỉ có thể trước vây quanh chính diện.
Quần áo Hạ Mạt nguyên vẹn, mà ngay cả tóc đều không bị thổi loạn mảy may. Chỉ từ bề ngoài thì không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, nhưng cũng là bởi vì như vậy, trong lòng Văn Hổ càng thêm không chắc!
“Hạ xưởng trưởng?" Hắn nhẹ nhàng hô lên.
Hạ Mạt không có phản ứng.
Trong nội tâm Văn Hổ lộp bộp, sẽ không phải, sẽ không phải là đã chết chứ?!
Trái tim bị nhấc lên ở giữa không trung, hắn lại hô một lần nữa “Hạ xưởng trưởng? Hạ xưởng trưởng?"
Lông mi màu đen có chút rung rung, Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, ánh mắt tuần tra tới lui, cuối cùng rơi xuống Beta trung niên mặt xám mày tro trước mặt.
Văn Hổ mừng rỡ, hắn cho rằng Hạ Mạt cứ như vậy đi rồi! Thật tốt! Thật may hắn không có việc gì!
“Thành công?" Câu nói đầu tiên của Hạ Mạt.
Dáng tươi cười ngưng trệ, Văn Hổ ngơ ngác, không biết nên nói cái gì, phóng tầm mắt nhìn, trên mặt đất khói mù mịt mờ, trừ bỏ mấy khung kim loại bị cháy đen và cát bụi ra thì làm gì có bóng dáng của Vinh Quang 3000?
Rõ ràng chính là đã thất bại ah!
Nhưng mà đối mặt với một đôi mắt sạch sẽ, mang theo hy vọng như vậy, hắn lại không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc như vậy.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, người thanh niên này thật sự muốn chế tạo Vinh Quang 3000, chỉ là…
Có lẽ là phương pháp không đúng, có lẽ là kinh nghiệm chưa đủ, có lẽ là năng lực không đủ, trong quá trình thu thập ion xuất hiện một sai lầm rất lớn, thế cho nên xảy ra nổ tung.
Thấy Văn Hổ không nói chuyện, Hạ Mạt có chút kỳ quái mà nhìn hắn, nửa ngày không nhận được đáp lại, dứt khoát giống như lúc trước, cảm nhận tình huống bên trong nhẫn không gian. Trong không gian ám quang quay vòng, Hạ Mạt cẩn thận thò ra xúc giác tinh thần để phân biệt, xác định cái kia chính là thành phần cấu tạo của Vinh Quang 3000.
Sau khi có được xác nhận, trong nội tâm Hạ Mạt càng thêm nghi hoặc. Cơ giáp được chế tạo thành công nhưng mà tại sao bọn họ lại không có chút cao hứng nào?
Hạ Mạt vẻ mặt suy tư, chậm rãi đi ra khỏi hố.
Sau khi kích thích mãnh liệt qua đi, Tiền Võ, Văn Hoa cùng Dương Xuân Hoa rốt cục khôi phục, bọn họ lảo đảo chạy tới, vây quanh ở bên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt thấy nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, không khỏi sững sờ, “Đây là làm sao vậy?"
“Cháu, Hạ tiểu ca cháu vậy mà không có việc gì?" Tiền Võ kinh ngạc nhấc lên mí mắt sưng đỏ.
Dương Xuân Hoa vây quanh Hạ Mạt dạo qua một vòng lại một vòng, xác định lông tóc cậu không bị tổn thương một chút nào, bất khả tư nghị nói: “Làm sao lại không bị thương đây? Cháu rõ ràng ở trung tâm của vụ nổ…"
“Tại sao cháu lại phải bị thương?" Lúc trước chế tạo Minh Vương Hào xảy ra ngoài ý muốn là do cậu còn không hiểu rõ về quá trình hình thành của cơ giáp cao cấp, trong khoảng thời gian này đã bù không ít tri thức, còn từ chỗ của Diệp Vĩ học được nhiều kinh nghiệm thực tiễn như vậy, nếu còn có thể bị thương mới có quỷ rồi.
Bốn người bị ngữ khí đương nhiên của cậu hỏi cho sững sờ, được rồi, đề tài này xem như tiến hành không nổi nữa!
“Đúng rồi!" Hạ Mạt bỗng nhiên vui mừng nói: “Nói cho các vị biết một tin tốt, chúng ta có tiền!"
“Tiền?" Trên ót bốn người tất cả đều là dấu chấm hỏi (???), vì sao luôn cảm giác theo không kịp sóng điện não của Hạ xưởng trưởng ah!
Hạ Mạt hung hăng gật đầu một cái, mừng khấp khởi hỏi: “Vinh Quang 3000 có được coi là cơ giáp khổng lồ cao cấp không?"
Văn Hổ quả thực không biết tại sao chủ đề lại từ “Tiền" chuyển dời đến “Vinh Quang 3000", thế nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đường kính của Vinh Quang 3000 là 8m, đương nhiên tính là cơ giáp khổng lồ. Thế nhưng…"
“Thế nhưng làm sao?"
“Cho tới bây giờ còn không có vị chế tạo sư nào có thể hợp thành Vinh Quang 300 theo tiêu chuẩn của cơ giáp cao cấp."
“Tại sao?"
Xưởng trưởng quả nhiên không đáng tin cậy, cả những thứ này cũng không biết. Trong lòng Văn Hổ yên lặng sầu não, sau đó nói: “Chế tạo sư cao cấp vốn là vô cùng hữu hạn, cho dù để cho bọn họ chế tạo cơ giáp công kích cao cấp đã là vô cùng khó khăn, huống chi chỉ là làm công cụ thay đi bộ? Cho nên trước mắt phi thuyền mini mà quân đội sử dụng thường là cơ giáp cấp 1, cấp 2."
“Ah?" Hạ Mạt há to mồm, nếu nói như vậy, thì không phải Vinh Quang 3000 do mình chế tạo ra hoàn toàn không có đất dụng võ hay sao? Vậy thì còn có thể bán được với giá cao không?
“Ngài cũng đừng khổ sở." Văn Hổ phát hiện cậu có chút mất mát, an ủi nói: “Mặc dù giá cả của cơ giáp khổng lồ cấp thấp không cao, thế nhưng chính phủ vẫn sẽ thu mua, cho nên yên tâm đi, nếu như có thể chế tạo ra cơ giáp sơ cấp thì nguồn tiêu thụ cũng không cần buồn." Nên buồn là ngài căn bản ngay cả cơ giáp sơ cấp cũng không làm được ah!
Thiết Nhị ngồi phi thuyền đi đến hàng cây tiếp giáp giữa khu 9 và khu 10, cảnh tượng đập vào mi mắt làm cho hắn chấn động!
Chính giữa mảnh đất trống trải đầy những vết nứt! Khắp nơi là cát bụi màu đen xám, khung sắt cực lớn bị vặn vẹo đến biến hình…
Đủ loại dị trạng hắn đều quen thuộc! Phi thường quen thuộc!
Đây chính là dị trạng do cơ giáp khổng lồ mang tới mà hắn đã mơ ước bấy lâu!
Hạ Mạt! Là thiếu niên gọi là Hạ Mạt kia sao?!
Ánh mắt đột nhiên khóa chặt người nhỏ bé bị bốn người vây quanh!
Hắn quả thực không có cách nào khống chế tâm tình kích động! Phi thuyền lấy tốc độ như tia chớp tiến lên, dừng lại ở chỗ cách Hạ Mạt tầm 100m, nhấc lên đại lượng bụi bậm. Thiết Nhị đột nhiên nhảy xuống phi thuyền, vèo một phát đến trước mặt Hạ Mạt, há miệng chính là: “Cơ giáp đâu?! Cơ giáp cao cấp đâu?! Cháu rốt cuộc chế tạo cái gì?!"
Hạ Mạt bị vấn đề liên tiếp của nam nhân trần nửa thân làm cho não chập mặt, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Văn Hổ trông thấy biểu hiện của Thiết Nhị, lập tức đứng ở trước mặt Hạ Mạt, sắc mặt khó coi nói: “Thiết xưởng trưởng, không mời mà tới cũng không phù hợp quy củ. Huống hồ Hạ xưởng trưởng của chúng tôi vừa mới bị kinh sợ nên cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, kính xin ngài qua một thời gian ngắn lại đến."
“Không! Không! Hạ Mạt! Cháu phải trả lời ngay vấn đề của ta! Cháu chế tạo rốt cuộc là cái gì?! Cháu chế tạo rốt cuộc là cái gì?!"
“Ah?" Hạ Mạt thò ra nửa cái đầu sau lưng Văn Hổ, “Vinh Quang 3000 a."
Văn hổ bốn người cực kỳ lúng túng!
Hạ xưởng trưởng (Hạ tiểu ca) ah! Ngài có thể đừng có nói hươu nói vượn sao?
Đúng vậy!
Lúc trước chúng ta quả thực đã làm một phen công tác chuẩn bị Vinh Quang 3000, nhưng vấn đề ở chỗ căn bản không có thành phẩm ah! Thậm chí ngay cả cỗ cơ giáp sơ cấp cũng không có?! Ngài ở chỗ này mò mẫm ồn ào với xưởng trưởng của khu 9 làm cái gì?! Không sợ người khác cười nhạo ngài khoác lác sao?!
Phản ứng của Thiết Nhị lại hoàn toàn bất đồng với phản ứng của bốn người Văn Hổ, hắn chỉ trừng to mắt, nghẹn giọng hỏi: “Quả thật là Vinh Quang 3000?"
“Đúng vậy."
“Quả thật là cao cấp?"
“Đúng vậy."
Sau khi Thiết Nhị trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên không hề có điềm báo trước hất tay Văn Hổ ra, hai tay nắm chặt vạt áo Hạ Mạt, trực tiếp nâng người lên không trung, rít gào nói: “Tranh thủ thời gian lấy ra! Lấy ra cho ta xem xem!"
“Ài ài ài! Thiết xưởng trưởng ngài làm gì?! Mau buông tay!"
“Ngài dọa xưởng trưởng của nhà chúng tôi rồi!"
“Buông tay! Có nghe thấy không!"
“Có chuyện nói là được! Đừng động thủ!"
Bốn người Văn Hổ vội vàng xông lên, cũng không biết Thiết Nhị lấy khí lực từ chỗ nào, nắm chặt Hạ Mạt không buông tay, bốn người cùng lên trận đều vô dụng!
Ngay khi Hạ Mạt bị nghẹn đến xanh mặt, giữa sáu người loại thành một đoàn kia bỗng nhiên cường thế xuất hiện một cánh tay, cánh tay kia không chút lưu tình bóp chặt lấy cổ họng của Thiết Nhị, Thiết Nhị lập tức bỏ Hạ Mạt ra.
Hạ Mạt cuối cùng cũng có thể chạm đất bằng hai chân, cậu bụm lấy cổ họng không ngừng ho khan, ngẩng đầu, trong hai con mắt tất cả đều là nước mắt, cậu muốn nói tiếng “Cám ơn" đối với người đã ra tay cứu giúp mình, lại không nghĩ vậy mà nhìn thấy Randall!
“Điện hạ! Khụ! Khụ khụ…" Hậu quả của hưng phấn quá độ chính là ho khan tê tâm liệt phế.
Randall hơi nhăn đầu lông mày, cánh tay để sát mép quần nắm thành quả đấm, nếu như không phải là bởi vì Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hắn thật muốn kéo Hạ Mạt vào trong lòng che chở.
Thiết Nhị…
Ánh mắt lạnh lùng chuyển đến trên người Thiết Nhị, quả thực hận không thể đâm thủng mấy lỗ ở trên người hắn!
Thiết Nhị bị quăng ra xa mười mấy mét cũng hồi thần, đợi đến khi nhìn thấy hai vị đứng cách hắn không xa, vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, “Bái kiến Randall điện hạ, xin chào Vương xưởng trưởng."
Randall lạnh lùng hừ một tiếng.
Toàn thân Thiết Nhị run lên, Cái gì! Điện hạ tức giận?! Đây vẫn là lần đầu tiên hắn trông thấy điện hạ tức giận! Thật là khủng khiếp!
Vương thúc chú ý tới thần sắc bất mãn rõ ràng trên mặt Randall, vội vàng quát lớn Thiết Nhị, “Thiết xưởng trưởng, có phải ông đã quên hoàn toàn quy củ của xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia?!"
“Không dám! Chỉ là, tôi chỉ là bởi vì Hạ Mạt, Hạ xưởng trưởng rất có thể đã chế tạo ra cơ giáp khổng lồ cao cấp, cho nên mới thất thố như vậy!"
“Cái gì???" Bốn người Văn Hổ hai mắt nhìn nhau, đây là xuyên qua sao? Vì sao lời nói của bọn họ mình lại nghe không hiểu?!
Quả nhiên là cơ giáp khổng lồ cao cấp sao? Trong mắt Vương thúc hiện lên sự vui vẻ, sau đó thu liễm nét mặt, cung kính nói với Randall: “Điện hạ, Thiết xưởng trưởng cũng là vì vô cùng kích động nên mới có thể phá hư quy củ như thế, mong điện hạ thông cảm."
Randall lạnh lùng liếc Thiết Nhị, không lên tiếng, chỉ là chuyển ánh mắt lên người Hạ Mạt
Lúc này Hạ Mạt đã khôi phục không sai biệt lắm, nhìn thấy bộ dáng thảm thương của Thiết Nhị, vội vàng nói với Randall “Thật ra em không có việc gì."
Vương thúc thấy nét mặt của Randall lập tức chuyển đẹp liền nói ngay sang chuyện khác, “Nghe nói Hạ xưởng trưởng hợp thành cơ giáp khổng lồ cao cấp? Không biết có thật hay không?"
Nghe thấy lời này, bốn người Văn Hổ bỗng nhiên muốn đau tim! Ôi má ơi! Hạ xưởng trưởng, thời khắc mấu chốt ngài cũng đừng nói lung tung!
Hạ Mạt lúng túng gãi gãi tóc, “Đúng vậy a. Thế nhưng không biết có thể bán được mấy đồng."
Bốn người Văn Hổ lập tức khóc ròng.
Khóe miệng Vương thúc giật một cái, cơ giáp khổng lồ cao cấp làm sao chỉ bán được mấy đồng? Hắn nghiêng đầu thấy Randall không có phản ứng gì, vì vậy nói: “Kính xin Hạ xưởng trưởng lấy cơ giáp ra, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra đẳng cấp cùng tính năng của nó."
“Được." Hạ Mạt sảng khoái đáp ứng, thúc dục tinh thần lực.
Trong chớp mắt, Vinh Quang 3000 đột nhiên xuất hiện!
Phi thuyền hình hơi tròn, trong dày ngoài mỏng, bên ngoài màu xám đen của kim loại phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, vô cùng khí thế! Phi thuyền lơ lửng cách mặt đất nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng vang nào, nhìn là đã biết đẳng cấp bất phàm!
Bốn người Văn Hổ hung hăng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Vinh Quang 3000 một lúc lâu, mới có thể nhỏ giọng nói: “Hạ xưởng trưởng cũng quá liều mạng đi, vì lừa gạt mọi người thậm chí ngay cả Vinh Quang 3000 cũng đã chuẩn bị xong…"
Hết chương 200.
Trong xưởng 10.
Cường quang tản đi, địa chấn cùng nổ mạnh biến mất.
Văn Hoa thân thể yếu kém trực tiếp nằm rạp trên mặt đất ói rối tinh rối mù.
Dương Xuân Hoa cùng Tiền Võ nhắm chặt mắt, mắt không thể thấy.
Chỉ có Văn Hổ là người khôi phục đầu tiên, cũng là người đầu tiên nhìn thấy tình cảnh bên trong sân!
Đống nguyên vật liệu vốn đặt trong sân bỗng nhiên hư không tiêu thất, trên sân bãi trống trải bằng phẳng như bị pháo lazer nổ tung, từ chỗ Hạ Mạt đứng lan tràn sang bốn phía.
Hạ Mạt đưa lưng về phía hắn, đứng ở giữa hố, vẫn không nhúc nhích!
“Hạ, Hạ xưởng trưởng?!"
Văn Hổ chạy tới, hắn không dám tùy ý đụng vào thân thể Hạ Mạt, chỉ có thể trước vây quanh chính diện.
Quần áo Hạ Mạt nguyên vẹn, mà ngay cả tóc đều không bị thổi loạn mảy may. Chỉ từ bề ngoài thì không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, nhưng cũng là bởi vì như vậy, trong lòng Văn Hổ càng thêm không chắc!
“Hạ xưởng trưởng?" Hắn nhẹ nhàng hô lên.
Hạ Mạt không có phản ứng.
Trong nội tâm Văn Hổ lộp bộp, sẽ không phải, sẽ không phải là đã chết chứ?!
Trái tim bị nhấc lên ở giữa không trung, hắn lại hô một lần nữa “Hạ xưởng trưởng? Hạ xưởng trưởng?"
Lông mi màu đen có chút rung rung, Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, ánh mắt tuần tra tới lui, cuối cùng rơi xuống Beta trung niên mặt xám mày tro trước mặt.
Văn Hổ mừng rỡ, hắn cho rằng Hạ Mạt cứ như vậy đi rồi! Thật tốt! Thật may hắn không có việc gì!
“Thành công?" Câu nói đầu tiên của Hạ Mạt.
Dáng tươi cười ngưng trệ, Văn Hổ ngơ ngác, không biết nên nói cái gì, phóng tầm mắt nhìn, trên mặt đất khói mù mịt mờ, trừ bỏ mấy khung kim loại bị cháy đen và cát bụi ra thì làm gì có bóng dáng của Vinh Quang 3000?
Rõ ràng chính là đã thất bại ah!
Nhưng mà đối mặt với một đôi mắt sạch sẽ, mang theo hy vọng như vậy, hắn lại không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc như vậy.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, người thanh niên này thật sự muốn chế tạo Vinh Quang 3000, chỉ là…
Có lẽ là phương pháp không đúng, có lẽ là kinh nghiệm chưa đủ, có lẽ là năng lực không đủ, trong quá trình thu thập ion xuất hiện một sai lầm rất lớn, thế cho nên xảy ra nổ tung.
Thấy Văn Hổ không nói chuyện, Hạ Mạt có chút kỳ quái mà nhìn hắn, nửa ngày không nhận được đáp lại, dứt khoát giống như lúc trước, cảm nhận tình huống bên trong nhẫn không gian. Trong không gian ám quang quay vòng, Hạ Mạt cẩn thận thò ra xúc giác tinh thần để phân biệt, xác định cái kia chính là thành phần cấu tạo của Vinh Quang 3000.
Sau khi có được xác nhận, trong nội tâm Hạ Mạt càng thêm nghi hoặc. Cơ giáp được chế tạo thành công nhưng mà tại sao bọn họ lại không có chút cao hứng nào?
Hạ Mạt vẻ mặt suy tư, chậm rãi đi ra khỏi hố.
Sau khi kích thích mãnh liệt qua đi, Tiền Võ, Văn Hoa cùng Dương Xuân Hoa rốt cục khôi phục, bọn họ lảo đảo chạy tới, vây quanh ở bên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt thấy nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, không khỏi sững sờ, “Đây là làm sao vậy?"
“Cháu, Hạ tiểu ca cháu vậy mà không có việc gì?" Tiền Võ kinh ngạc nhấc lên mí mắt sưng đỏ.
Dương Xuân Hoa vây quanh Hạ Mạt dạo qua một vòng lại một vòng, xác định lông tóc cậu không bị tổn thương một chút nào, bất khả tư nghị nói: “Làm sao lại không bị thương đây? Cháu rõ ràng ở trung tâm của vụ nổ…"
“Tại sao cháu lại phải bị thương?" Lúc trước chế tạo Minh Vương Hào xảy ra ngoài ý muốn là do cậu còn không hiểu rõ về quá trình hình thành của cơ giáp cao cấp, trong khoảng thời gian này đã bù không ít tri thức, còn từ chỗ của Diệp Vĩ học được nhiều kinh nghiệm thực tiễn như vậy, nếu còn có thể bị thương mới có quỷ rồi.
Bốn người bị ngữ khí đương nhiên của cậu hỏi cho sững sờ, được rồi, đề tài này xem như tiến hành không nổi nữa!
“Đúng rồi!" Hạ Mạt bỗng nhiên vui mừng nói: “Nói cho các vị biết một tin tốt, chúng ta có tiền!"
“Tiền?" Trên ót bốn người tất cả đều là dấu chấm hỏi (???), vì sao luôn cảm giác theo không kịp sóng điện não của Hạ xưởng trưởng ah!
Hạ Mạt hung hăng gật đầu một cái, mừng khấp khởi hỏi: “Vinh Quang 3000 có được coi là cơ giáp khổng lồ cao cấp không?"
Văn Hổ quả thực không biết tại sao chủ đề lại từ “Tiền" chuyển dời đến “Vinh Quang 3000", thế nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đường kính của Vinh Quang 3000 là 8m, đương nhiên tính là cơ giáp khổng lồ. Thế nhưng…"
“Thế nhưng làm sao?"
“Cho tới bây giờ còn không có vị chế tạo sư nào có thể hợp thành Vinh Quang 300 theo tiêu chuẩn của cơ giáp cao cấp."
“Tại sao?"
Xưởng trưởng quả nhiên không đáng tin cậy, cả những thứ này cũng không biết. Trong lòng Văn Hổ yên lặng sầu não, sau đó nói: “Chế tạo sư cao cấp vốn là vô cùng hữu hạn, cho dù để cho bọn họ chế tạo cơ giáp công kích cao cấp đã là vô cùng khó khăn, huống chi chỉ là làm công cụ thay đi bộ? Cho nên trước mắt phi thuyền mini mà quân đội sử dụng thường là cơ giáp cấp 1, cấp 2."
“Ah?" Hạ Mạt há to mồm, nếu nói như vậy, thì không phải Vinh Quang 3000 do mình chế tạo ra hoàn toàn không có đất dụng võ hay sao? Vậy thì còn có thể bán được với giá cao không?
“Ngài cũng đừng khổ sở." Văn Hổ phát hiện cậu có chút mất mát, an ủi nói: “Mặc dù giá cả của cơ giáp khổng lồ cấp thấp không cao, thế nhưng chính phủ vẫn sẽ thu mua, cho nên yên tâm đi, nếu như có thể chế tạo ra cơ giáp sơ cấp thì nguồn tiêu thụ cũng không cần buồn." Nên buồn là ngài căn bản ngay cả cơ giáp sơ cấp cũng không làm được ah!
Thiết Nhị ngồi phi thuyền đi đến hàng cây tiếp giáp giữa khu 9 và khu 10, cảnh tượng đập vào mi mắt làm cho hắn chấn động!
Chính giữa mảnh đất trống trải đầy những vết nứt! Khắp nơi là cát bụi màu đen xám, khung sắt cực lớn bị vặn vẹo đến biến hình…
Đủ loại dị trạng hắn đều quen thuộc! Phi thường quen thuộc!
Đây chính là dị trạng do cơ giáp khổng lồ mang tới mà hắn đã mơ ước bấy lâu!
Hạ Mạt! Là thiếu niên gọi là Hạ Mạt kia sao?!
Ánh mắt đột nhiên khóa chặt người nhỏ bé bị bốn người vây quanh!
Hắn quả thực không có cách nào khống chế tâm tình kích động! Phi thuyền lấy tốc độ như tia chớp tiến lên, dừng lại ở chỗ cách Hạ Mạt tầm 100m, nhấc lên đại lượng bụi bậm. Thiết Nhị đột nhiên nhảy xuống phi thuyền, vèo một phát đến trước mặt Hạ Mạt, há miệng chính là: “Cơ giáp đâu?! Cơ giáp cao cấp đâu?! Cháu rốt cuộc chế tạo cái gì?!"
Hạ Mạt bị vấn đề liên tiếp của nam nhân trần nửa thân làm cho não chập mặt, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Văn Hổ trông thấy biểu hiện của Thiết Nhị, lập tức đứng ở trước mặt Hạ Mạt, sắc mặt khó coi nói: “Thiết xưởng trưởng, không mời mà tới cũng không phù hợp quy củ. Huống hồ Hạ xưởng trưởng của chúng tôi vừa mới bị kinh sợ nên cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, kính xin ngài qua một thời gian ngắn lại đến."
“Không! Không! Hạ Mạt! Cháu phải trả lời ngay vấn đề của ta! Cháu chế tạo rốt cuộc là cái gì?! Cháu chế tạo rốt cuộc là cái gì?!"
“Ah?" Hạ Mạt thò ra nửa cái đầu sau lưng Văn Hổ, “Vinh Quang 3000 a."
Văn hổ bốn người cực kỳ lúng túng!
Hạ xưởng trưởng (Hạ tiểu ca) ah! Ngài có thể đừng có nói hươu nói vượn sao?
Đúng vậy!
Lúc trước chúng ta quả thực đã làm một phen công tác chuẩn bị Vinh Quang 3000, nhưng vấn đề ở chỗ căn bản không có thành phẩm ah! Thậm chí ngay cả cỗ cơ giáp sơ cấp cũng không có?! Ngài ở chỗ này mò mẫm ồn ào với xưởng trưởng của khu 9 làm cái gì?! Không sợ người khác cười nhạo ngài khoác lác sao?!
Phản ứng của Thiết Nhị lại hoàn toàn bất đồng với phản ứng của bốn người Văn Hổ, hắn chỉ trừng to mắt, nghẹn giọng hỏi: “Quả thật là Vinh Quang 3000?"
“Đúng vậy."
“Quả thật là cao cấp?"
“Đúng vậy."
Sau khi Thiết Nhị trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên không hề có điềm báo trước hất tay Văn Hổ ra, hai tay nắm chặt vạt áo Hạ Mạt, trực tiếp nâng người lên không trung, rít gào nói: “Tranh thủ thời gian lấy ra! Lấy ra cho ta xem xem!"
“Ài ài ài! Thiết xưởng trưởng ngài làm gì?! Mau buông tay!"
“Ngài dọa xưởng trưởng của nhà chúng tôi rồi!"
“Buông tay! Có nghe thấy không!"
“Có chuyện nói là được! Đừng động thủ!"
Bốn người Văn Hổ vội vàng xông lên, cũng không biết Thiết Nhị lấy khí lực từ chỗ nào, nắm chặt Hạ Mạt không buông tay, bốn người cùng lên trận đều vô dụng!
Ngay khi Hạ Mạt bị nghẹn đến xanh mặt, giữa sáu người loại thành một đoàn kia bỗng nhiên cường thế xuất hiện một cánh tay, cánh tay kia không chút lưu tình bóp chặt lấy cổ họng của Thiết Nhị, Thiết Nhị lập tức bỏ Hạ Mạt ra.
Hạ Mạt cuối cùng cũng có thể chạm đất bằng hai chân, cậu bụm lấy cổ họng không ngừng ho khan, ngẩng đầu, trong hai con mắt tất cả đều là nước mắt, cậu muốn nói tiếng “Cám ơn" đối với người đã ra tay cứu giúp mình, lại không nghĩ vậy mà nhìn thấy Randall!
“Điện hạ! Khụ! Khụ khụ…" Hậu quả của hưng phấn quá độ chính là ho khan tê tâm liệt phế.
Randall hơi nhăn đầu lông mày, cánh tay để sát mép quần nắm thành quả đấm, nếu như không phải là bởi vì Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hắn thật muốn kéo Hạ Mạt vào trong lòng che chở.
Thiết Nhị…
Ánh mắt lạnh lùng chuyển đến trên người Thiết Nhị, quả thực hận không thể đâm thủng mấy lỗ ở trên người hắn!
Thiết Nhị bị quăng ra xa mười mấy mét cũng hồi thần, đợi đến khi nhìn thấy hai vị đứng cách hắn không xa, vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, “Bái kiến Randall điện hạ, xin chào Vương xưởng trưởng."
Randall lạnh lùng hừ một tiếng.
Toàn thân Thiết Nhị run lên, Cái gì! Điện hạ tức giận?! Đây vẫn là lần đầu tiên hắn trông thấy điện hạ tức giận! Thật là khủng khiếp!
Vương thúc chú ý tới thần sắc bất mãn rõ ràng trên mặt Randall, vội vàng quát lớn Thiết Nhị, “Thiết xưởng trưởng, có phải ông đã quên hoàn toàn quy củ của xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia?!"
“Không dám! Chỉ là, tôi chỉ là bởi vì Hạ Mạt, Hạ xưởng trưởng rất có thể đã chế tạo ra cơ giáp khổng lồ cao cấp, cho nên mới thất thố như vậy!"
“Cái gì???" Bốn người Văn Hổ hai mắt nhìn nhau, đây là xuyên qua sao? Vì sao lời nói của bọn họ mình lại nghe không hiểu?!
Quả nhiên là cơ giáp khổng lồ cao cấp sao? Trong mắt Vương thúc hiện lên sự vui vẻ, sau đó thu liễm nét mặt, cung kính nói với Randall: “Điện hạ, Thiết xưởng trưởng cũng là vì vô cùng kích động nên mới có thể phá hư quy củ như thế, mong điện hạ thông cảm."
Randall lạnh lùng liếc Thiết Nhị, không lên tiếng, chỉ là chuyển ánh mắt lên người Hạ Mạt
Lúc này Hạ Mạt đã khôi phục không sai biệt lắm, nhìn thấy bộ dáng thảm thương của Thiết Nhị, vội vàng nói với Randall “Thật ra em không có việc gì."
Vương thúc thấy nét mặt của Randall lập tức chuyển đẹp liền nói ngay sang chuyện khác, “Nghe nói Hạ xưởng trưởng hợp thành cơ giáp khổng lồ cao cấp? Không biết có thật hay không?"
Nghe thấy lời này, bốn người Văn Hổ bỗng nhiên muốn đau tim! Ôi má ơi! Hạ xưởng trưởng, thời khắc mấu chốt ngài cũng đừng nói lung tung!
Hạ Mạt lúng túng gãi gãi tóc, “Đúng vậy a. Thế nhưng không biết có thể bán được mấy đồng."
Bốn người Văn Hổ lập tức khóc ròng.
Khóe miệng Vương thúc giật một cái, cơ giáp khổng lồ cao cấp làm sao chỉ bán được mấy đồng? Hắn nghiêng đầu thấy Randall không có phản ứng gì, vì vậy nói: “Kính xin Hạ xưởng trưởng lấy cơ giáp ra, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra đẳng cấp cùng tính năng của nó."
“Được." Hạ Mạt sảng khoái đáp ứng, thúc dục tinh thần lực.
Trong chớp mắt, Vinh Quang 3000 đột nhiên xuất hiện!
Phi thuyền hình hơi tròn, trong dày ngoài mỏng, bên ngoài màu xám đen của kim loại phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, vô cùng khí thế! Phi thuyền lơ lửng cách mặt đất nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng vang nào, nhìn là đã biết đẳng cấp bất phàm!
Bốn người Văn Hổ hung hăng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Vinh Quang 3000 một lúc lâu, mới có thể nhỏ giọng nói: “Hạ xưởng trưởng cũng quá liều mạng đi, vì lừa gạt mọi người thậm chí ngay cả Vinh Quang 3000 cũng đã chuẩn bị xong…"
Hết chương 200.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh