Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 71
Edit: Linh
Sau khi cảm động qua đi, Dư Lãng ôm tập hồ sơ kia mà bắt đầu vui vẻ rạo rực thanh toán tài sản của mình. Y bắt tay vào tính, cũng không tính ra được cụ thể hiện tại mình có bao nhiêu tiền. Bất quá, chính là sinh hoạt giống như tiểu vương tử thì đời này y cũng không tiêu hết. Huống hồ bên cạnh y còn một lão quốc vương.
“Ba ba, đến lúc đó ba làm sao giải thích với ông nội vậy, ông hiện giờ khẳng định đã biết. Ba ngay cả nhà ông đang ở cũng cho con rồi đó?"
Dư Lãng cũng không nhận ra, ông nội của mình sẽ dễ dàng chấp nhận việc cháu đích tôn mình yêu thương mười lăm năm liền đột nhiên thay đổi thành người khác.
Đối với cái này, Dư Hải Thiên biểu hiện thật sự rất thiếu đánh: “Đến lúc đó nói sau…"
Dư Lãng cảm thấy thời gian mình sẽ phải đối mặt với ông nội không còn xa, chính là còn chưa đợi được lệnh triệu tập của ông nội, liền nhận được một cái bưu phẩm gửi đến.
Bưu phẩm là Dung An Thụy gửi tới, mục đích là để khiến Dư Hải Thiên nguôi giận.
Dư Lãng cũng tò mò, không biết Dung An Thụy có thể đưa cái gì, vừa cầm vào bưu phẩm liền mở ra. Lúc này vừa đúng lúc Dư Hải Thiên ở nhà, hắn cũng qua nhìn xem.
Vừa mở ra, mặt của Dư Lãng cũng tái đi, y cầm lấy cái hộp nhỏ này liền muốn ném toàn bộ những cái bên trong vào trong bồn cầu: “Cái tên tiểu tử chết tiệt này, đưa mấy thứ này để làm gì vậy?"
Dư Hải Thiên nhìn đến một đống bao cao su, thuốc bôi trơn Dung An Thụy để lại lần đầu tiên cảm thấy Dung An Thụy có ánh mắt tốt. Hắn lấy một cái vị táo: “Dung An Thụy quả thực là bạn tốt nhất của con, thực săn sóc, còn biết con thích ăn táo nhất đâu!!!"
Nghe xong câu này Dư Lãng mặt chuyển thành màu xanh xám luôn, hận không thể đóng gói mấy cái này gửi trả nhét vào trong miệng Dung An Thụy.
Dư Lãng sau đó còn tìm đến Dung An Thụy để nói chuyện, sao có thể thiếu đạo đức đến như vậy được cơ chứ.
Dung An Thụy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại còn hợp tình hợp lý, giống như người có lỗi là Dư Lãng chứ không phải là mình vậy: “Tớ còn nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra tặng cái đó đấy. Tớ đã đắc tội ba cậu đến mức như vậy, hai ta lại không thể tuyệt giao, về sau tớ khẳng định còn phải nhìn mặt ba cậu chứ. Tớ liền nghĩ cách khiến cho ông ấy vui vẻ… Ba cậu thích cái gì ấy hả? Tớ nghĩ nửa ngày, ông ấy thích nhất không phải là cậu sao!!!"
Dung An Thụy hoàn toàn cảm thấy mình quá thông minh, việc này vừa có thể lấy lòng Dư Hải Thiên lại có lợi ích kinh tế cao. Tổng cộng chỉ có tám mươi bảy nghìn nhân dân tệ, so với một bữa ăn cơm còn rẻ hơn.
Dư Lãng bị Dung An Thụy tổn hại tâm linh bé nhỏ, liền không còn sức mà xấu hổ với ông nội mình nữa. Y xoa nhẹ thắt lưng, chân thành đóng gói đồ đạc trở nhà nhà cũ của dư gia. Y không nói trước với ai mà chuẩn bị cho ông nội mình một ngạc nhiên.
Y tìm người hỏi một lát biết ông nội ở trong hoa viên liền lập tức đi qua. Không nghĩ tới ngược lại mình mới là người thiếu chút nữa bị dọa đến.
Dư gia gia đang ngồi ở trên ghế nằm, đối diện còn có một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt lớn, màu xanh lam thăm thẳm từng chơi đùa cùng Dư Lãng khi còn bé, tóc dài, hơi xoăn giống như là búp bê Barbie. Trước mặt cô gái có để một cái bếp lửa, trên mặt bếp còn để nồi cá, đang sôi lục bục.
Cô gái này rất xinh đẹp, đang cầm một cái thìa nhỏ nếm thử thức ăn nữa. khi Dư Lãng đi qua, giống như là bị nóng mà đang hà hơi thổi khí ra bên ngoài.
Dư gia gia thấy Dư Lãng, mặt mày hớn hở hướng về phía y ngoắc ngoắc: “Lãng Lãng, mau tới đây nhìn xem ai tới chơi này… An An mới từ Anh trở về, cũng đã lớn thành một thiếu nữ rồi, rất xinh đẹp!"
Dư Lãng trượt chân, thiếu chút nữa nằm úp sấp xuống mặt đất.
Dư Lãng nhìn trái phải một lúc lâu, chỉ vì cặp mắt không giống bình thường của cô gái này mới nhận ra được người ta.
Dư gia gia cho rằng Dư Lãng không nhận ra, liền lập tức nhắc nhở Dư Lãng: “Nhiều năm không gặp rồi, Lãng Lãng không nhớ ra sao. Hai đứa khi còn bé chơi với nhau tốt lắm. Khi An An đến nhà chúng ta chơi, mỗi lần cháu đều phải ôm người ta không cho về. Lúc còn bé hai đứa còn thường xuyên ngủ trên cùng một cái giường đâu."
Cô gái xinh đẹp trong phút chốc mặt giống như bị bốc cháy.
Dư Lãng khóe miệng co giật, đánh gãy sự hưng phấn của ông nội mình: “Ông ơi, lúc đó hai đứa cháu hình như còn chưa đến bốn tuổi đâu."
“Thì cũng là từng ngủ trên một cái giường." Dư gia gia dốc sức kéo gần quan hệ giữa hai người, chỉ vào phía trước ao: “Bên trong nuôi cá quế đó, còn nhớ trước kia hai đứa rất thích ăn, còn thường xuyên ngồi xổm bên hồ nước thảo luận với nhau làm như thế nào để có thể bắt cá nữa."
Cho nên, khi mừng năm mới năm đó, hai người bọn họ thiếu chút nữa không là bị cá ăn luôn.
Dư Lãng đối với An An cũng chỉ nhớ được hai việc, một là đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô bé. Cô bé là con của Dương gia tại T thị, mẹ cũng không phải là người nước ngoài, ba cũng không. Lúc sinh ra đứa nhỏ, thiếu chút nữa hù chết người nhà họ Dương, ai cũng nghĩ là ôm nhầm đứa nhỏ rồi.
Vợ chồng Dương thị nổi tiếng ân ái, biết rõ đứa nhỏ này là từ trong bụng lão bà nhà mình ra, ngược lại không hề hoài nghi vợ mình ngoại tình mà là trở ngược lại xem gia phả của nhà mình.
Trong gia phả họ Dương, bà cố của Dương An An là người nước Anh, tóc vàng mắt xanh, cái này coi như di truyền cách đời đi.
Khi còn bé, Dư Lãng nhìn cũng thấy lạ lắm, liền dắt tay cô bé này nơi nơi đi khoe khoang.
Chuyện thứ hai chính là sự kiện bắt cá của hai người. Hai đứa cả ngày ngồi xổm bên hồ nước, thì thầm không có cách. Người lớn thì nhìn hai đứa nhỏ thấy rất thú vị, lại còn giảng chuyện ôm cây đợi thỏ cho nghe, một con thỏ nhảy vào cái hố bẫy, rơi vào cọc gỗ, chết.
Kết quả có thể nghĩ.
Vào lúc đó, cá của Dư gia nuôi rất to đó, hai đứa nhỏ vừa nhìn nước miếng vừa chảy ra.
Hai đứa không kịp đợi cá nhảy lên, bùm bùm, hồn nhiên nhảy xuống bắt cá.
Khi hai đứa nhỏ được vớt lên, liền biến thành một thân đầy mùi cá.
Dư Lãng cảm thấy, chính vì sự kiện này y mới không thích ăn cá. Cái này gọi là ám ảnh trong lòng đó nha.
Nói đến chuyện này, cô nhóc ngồi một bên tự nhiên trở nên dũng cảm hơn, cô bé này sinh hoạt ở nước Anh, tiếng trung vẫn không quên. Nhớ tới ngày đó còn tỏ vẻ rất tiếc nuối nói với Dư Lãng: “Dư Lãng cậu không nhớ rõ sao, tớ còn có ảnh chụp lúc đó đó.. Nếu không tớ đưa cậu xem nha."
Dư Lãng cảm thấy cái này không cần thiết, bắt đầu uống trà.
Dư gia gia ngay lập tức ngăn cản: “Lãng Lãng, không cần uống trà, lát nữa ăn cơm rồi. An An còn đang làm canh cá đâu, chúng ta vừa mới câu xong. An An rất là lợi hại, chỉ một mình đã làm xong hết, lát nữa uống nhiều canh một lát nha?"
Dư Lãng rốt cuộc nhìn ra, Dư gia gia đây là đang tìm bạn gái cho mình đâu. Hy vọng Dư Hải Thiên lát nữa tới không liên lụy đến người vô tội như mình là được rồi.
…
Dư Hải Thiên cũng rất nhanh tới, lúc hắn tới, mấy người Dư Lãng đang ăn cơm.
Cô gái khả năng nấu ăn không tệ, Dư Lãng bị ông nội bắt đi vào phòng bếp hỗ trợ, Dư gia gia vui tươi hớn hở ngồi trên ghế salong nhìn cặp “vợ chồng son" trong phòng bếp. Ông còn có cảm giác giống như là sắp có đứa nhỏ chạy loạn khắ nhà rồi. Thấy Dư Hải Thiên liền vui vẻ, ông rất thích đứa nhỏ An An này, lại hiểu rõ nó. Dư Hải Thiên khẳng định cũng thích, lát nữa trực tiếp thương lượng khi nào thì đính hôn cho đôi kim đồng ngọc nữ này.
Dư Hải Thiên mặt trầm như nước.
Dư Lãng ở trong phòng bếp hỗ trợ đưa thìa, thêm muối, chờ lúc ăn cơm bắt đầu hỗ trợ lấy bát.
Dư Lãng không thích ăn canh cá, đa số là do không thích cá, bằng không sao lại không thích ăn cá nướng. Điểm ấy chắc là Dư gia gia đã nói qua với cô bé rồi. Tiểu cô nương nguyên vẹn suy nghĩ đến chuyện này, vì gợi lên ký ức tốt đẹp giữa hai người liền làm cá, lầm món cá muối tô, vị so với cá nướng không khác nhau nhiều lắm. Lại làm thêm món cá rán, trứng muối đậu hũ nấu canh, cuối cùng còn lại xương cá, còn làm một bát canh, biểu lộ rõ ràng đức tính cần kiệm của cô gái này.
Dư Lãng cũng bận rộn nửa ngày, cũng đói bụng. Bưng chén đĩa ra ngoài liền lấy từ chén đĩa ra một miếng cá để ăn. Ngẩng đầu nhìn thấy Dư Hải Thiên, thiếu chút nữa bị nghẹt chết. Nhanh chóng chạy qua, cho Dư Hải Thiên một miếng khác, ác nhân cáo trạng trước: “Ba ba, ba sao giờ mới đến vậy. Để con chờ ba thật lâu."
Dư Hải Thiên chậm rãi nhấm nuốt, mãi sau mới nói: “Ba ba còn nghĩ rằng con đang vui đến quên cả trời đất đâu… cô gái đấy nấu ăn không tệ."
Dư Lãng trái lương tâm nói: “Không có, tài nấu nướng của ba còn tốt hơn, con cá này bị quá lửa lại hơi khô."
Dư Hải Thiên ha ha cười hai tiếng, lại gần dùng một tai nắm thắt lưng Dư Lãng, nhận lấy chén đĩa: “Nhưng là con gái nhà người ta xinh đẹp a."
“…" Dư Lãng dừng một chút: “Không có… nhìn không có đẹp như ba ba."
Một câu nói rất trái lương tâm, mặt Dư Lãng có chút nóng lên, Dư Hải Thiên đặt tay lên mặt y giúp y giảm nhiệt độ. Vừa mới thu được số tiền lớn của Dư Hải Thiên, y vẫn chờ thời điểm mọi chuyện lộ ra, dựa vào Dư Hải Thiên che ở trước mặt Dư gia gia đâu. Y cảm thấy mình cần phải điều chỉnh lại hành vi của mình, cô gái kia cũng không liên quan đến mình: “Ba ba, cô gái đó là ông nội tìm tới. Khi con đến nơi, cô ấy đã ở đây rồi… con cảm thấy, có khả năng có chút số ruột."
Dư Lãng hiện tại hâm mộ nhưng đứa nhỏ nhà có người lớn không ủng hộ chuyện yêu đương sớm kinh khủng luôn. Một tên đang cùng y chơi trò yêu sớm, một cô bé đang chuẩn bị chơi trò tình tay ba với y.
Dư Hải Thiên được Dư Lãng trái lương tâm lấy lòng, liền ngay cả một chút mất hứng cũng không có. Hắn lớn như vậy rồi, Dư Lãng cũng đã ở trong lồng ngực mình, hà tất phải so đo cùng mấy cô gái nhỏ đâu. Dư Hải Thiên trực tiếp lấy tay áo giúp Dư Lãng lau miệng: “Được rồi, ba cũng hiểu được, con có thêm bạn cũng không tệ."
Bên kia, Dư gia gia đã muốn vui tươi hớn hở lại đây. Ông thấy Dư Hải Thiên cơ hồ ôm Dư Lãng vào trong ngực, không biết vì cái gì trong lòng liền lộp bộp một cái.
Dư Hải Thiên khóe mắt đã nhìn thấy Dư gia gia, chẳng qua hắn không buông Dư Lãng ra. Cơm đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hắn lôi kéo tay Dư Lãng, tự mình kéo ghế ra, ngay cả khăn ăn cũng trải ra để trên đầu gối cho y.
Sắc mặt Dư gia gia đã bắt đầu quái dị dần lên.
Dư Lãng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp cúi vào trong chén cơm.
Một bứa cơm này ăn trong cảm xúc lẫn lộn, Dư Lãng ngồi đối diện An An, cô bé vẫn luôn hỏi Dư Lãng đồ ăn này được không, cảm thấy thế nào. Thấy Dư Lãng ngay cả một miếng cá trong đĩa cũng không có còn nhiệt tình đem đồ của mình đẩy qua. Còn chưa đợi đĩa thức ăn ấy đến gần mình, Dư Lãng đã vươn đữa, lấy đồ của Dư Hải Thiên, kéo chén đĩa của Dư Hải Thiên về trước mặt mình.
Trong nhất thời, cô bé bưng chén đĩa liền có chút xấu hổ, thừa dịp mọi người không chú ý, mang chén đĩa kéo trở lại.
Ngược lại, Dư gia gia đối với cô gái này rất nhiệt tình, ông cũng có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình. Lý do gì đâu, ông về hưu cũng không có gì làm, lại hoàn toàn là người càng về già càng dẻo dai, đương nhiên có thừa khả năng chăm một đứa chắt nội. Dư Lãng so với Dư Hải Thiên khi đó cũng không kém nhiều lắm nha. Có đứa nhỏ, liền trực tiếp bồi dưỡng thành đời thứ tư, cũng không khiến cho dư gia xuất hiện cái gì mà bị đứt gãy.
Dư giagia xoa tay, hận không thể Dư Lãng lập tức lớn lên để ông đưa vào động phòng. Mà nói, không thể kết hôn nhưng không nhất định là không thể động phòng đi. Lần đầu tiên ông cảm thấy đứa nhỏ quá ngoan cũng không tốt, giống Dư Hải Thiên không chừng sang năm liền có chắt bế.
Cái này hẳn là giáo dục được.
Dư gia gia càng nhìn cô gái càng thấy thích, từng chút khuyên nhủ cô bé ăn nhiều, hỏi: “Ba của cháu thế nài, nhiều năm như vật có còn thích đánh thái cực không, anh cháu thì sao? Các cháu lát có về Anh không?"
Cô gái gật đầu trả lời, đột nhiên liền quay đầu, đối với Dư Lãng ở bên kia cảm thán nói: “Dư Lãng và ba cậu ấy tình cảm thật tốt!!!"
Bên kia, Dư Lãng còn đang ăn ngon lành đâu. Một miếng thịt gà, hình như gặm phải xương, vội vàng để một nửa kia lại trong chén, trong miệng còn một miếng thịt nhỏ, muốn nhổ ra, lại cảm thấy đây không phải là ở nhà, nhổ ra như vậy rất không lịch sự. Còn đang rối rắm đâu, Dư Hải Thiên đã cầm lấy khăn ăn ở trong tay, đưa đến bên miệng Dư Lãng: “Nhổ ra!"
Dư Lãng phun luôn trên tay Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên lại lấy giấy ăn đưa cho Dư Lãng lau miệng, trực tiếp ăn luôn miếng thịt gà còn lại trong bát của Dư Lãng.
Dư gia gia lông mày đột nhiên kịch liệt nháy, tay cầm đũa cũng nắm thật chặt.
Cơm nước xong, An An có chút buồn rầu, cô ăn cơm cảm thấy bữa cơm này rất không vui vẻ. Cô vốn đối với Dư Lãng cũng không có cái tình cảm gì. Khi bọn họ còn bé về chút giao tình này, trừ bỏ người lớn còn nhớ rõ, cô đối với Dư Lãng cũng chỉ có ấn tượng là một người anh hay mang cô đi chơi mà thôi. Khi còn bé quả thật là rất thích, cô còn nhớ rõ, người anh này thật sự đối với cô vô cùng tốt, cái gì tốt cũng cho mình. Mỗi lần nhìn thấy cô, đều đưa hết thứ tốt cho mình.
Hiện tại, cô mới phát hiện ra ký ức khi bé quả thật rất là lừa người. Dư Lãng hiện giờ hoàn toàn là một bộ dáng thiếu gia chờ người tới hầu hạ. Vừa rồi cô còn thấy ba ba y cư nhiên còn mang giầy cho y.
Việc này… cô còn nhỏ nhưng cũng tương đối khôn khéo, cô cảm thấy vẫn là cùng Dư Lãng làm bạn đi. Nhưng mà, dù có quyết định như vậy cũng không xóa bỏ hết cảm giác ưu thương nơi đáy lòng của bản thân.
Thời gian quả nhiên là dao giết heo mà.
Tiễn cô nàng An An về, Dư gia gia liền đem Dư Lãng mang về phòng: “Lãng Lãng ngoan, phòng của cháu đã chuẩn bị xong rồi. Lát tự mình đi chơi đi, rồi về phòng ngủ nha… Biết phòng của mình ở đâu không, chính là tòa sân trước kia của cháu, bên trong đều là cây trúc mà cháu thích đó!"
Dư gia gia đây là nhất định phải khiến cho Dư Lãng và Dư Hải Thiên chia phòng ngủ.
Dư Hải Thiên nhíu mày: “Ba, Lãng Lãng từ nhỏ đã ngủ cùng con, ba không cần chuẩn bị phòng đâu."
Dư gia gia trực tiếp trừng mắt mắng: “Cái này làm sao được, Lãng Lãng đã lớn rồi. Đã đủ tuổi có bạn gái rồi, sao còn có thể ngủ với con tiếp được, con cũng đừng làm chậm trễ đứa nhỏ! Chẳng lẽ Lãng Lãng không ngủ với con không được hả."
Dư Hải Thiên đáp một tiếng: “Ba, là con không có Dư Lãng thì sẽ ngủ không yên!"
Dư gia gia trực tiếp mắc nghẹn, Dư Lãng kéo kéo tay áo của Dư Hải Thiên, để hắn chú ý không làm dư giagia tức giận. chuyện này là chúng ta đuối lý mà.
Dư gia gia đã bắt đầu tức giận, suy nghĩ trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn. Ông đuổi Dư Lãng đi, bắt đầu muốn tìm Dư Hải Thiên hỏi cho rõ ràng: “Lãng Lãng, ngoan ngoãn đi ngủ trước đi nha!"
Dư Lãng lo lắng nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, cảm thấy hắn nhất định là đang muốn nói rõ ràng với Dư gia gia. Đối với ông một chút che dấu cũng không thèm làm. Mà ông nội của y chỉ sợ đã nhìn ra cái gì đó. Tội là hai người cùng mắc, lâm trận chạy trốn, đối với Dư Hải Thiên quá là không công bằng, ít nhất y cũng có lỗi.
Dư Hải Thiên không muốn khiến Dư Lãng bị liên lụy vào, hắn không biết thái độ của cha mình. Vạn nhất cha không thể lập tức chấp nhận, Dư Lãng lại bị thương. Hắn cũng muốn Dư Lãng trở về phòng.
Dư Lãng nhìn trái, nhìn phải, y cảm thấy lưu lại có khả năng chỉ có thể khiến Dư Hải Thiên thêm phiền.
Sau khi cảm động qua đi, Dư Lãng ôm tập hồ sơ kia mà bắt đầu vui vẻ rạo rực thanh toán tài sản của mình. Y bắt tay vào tính, cũng không tính ra được cụ thể hiện tại mình có bao nhiêu tiền. Bất quá, chính là sinh hoạt giống như tiểu vương tử thì đời này y cũng không tiêu hết. Huống hồ bên cạnh y còn một lão quốc vương.
“Ba ba, đến lúc đó ba làm sao giải thích với ông nội vậy, ông hiện giờ khẳng định đã biết. Ba ngay cả nhà ông đang ở cũng cho con rồi đó?"
Dư Lãng cũng không nhận ra, ông nội của mình sẽ dễ dàng chấp nhận việc cháu đích tôn mình yêu thương mười lăm năm liền đột nhiên thay đổi thành người khác.
Đối với cái này, Dư Hải Thiên biểu hiện thật sự rất thiếu đánh: “Đến lúc đó nói sau…"
Dư Lãng cảm thấy thời gian mình sẽ phải đối mặt với ông nội không còn xa, chính là còn chưa đợi được lệnh triệu tập của ông nội, liền nhận được một cái bưu phẩm gửi đến.
Bưu phẩm là Dung An Thụy gửi tới, mục đích là để khiến Dư Hải Thiên nguôi giận.
Dư Lãng cũng tò mò, không biết Dung An Thụy có thể đưa cái gì, vừa cầm vào bưu phẩm liền mở ra. Lúc này vừa đúng lúc Dư Hải Thiên ở nhà, hắn cũng qua nhìn xem.
Vừa mở ra, mặt của Dư Lãng cũng tái đi, y cầm lấy cái hộp nhỏ này liền muốn ném toàn bộ những cái bên trong vào trong bồn cầu: “Cái tên tiểu tử chết tiệt này, đưa mấy thứ này để làm gì vậy?"
Dư Hải Thiên nhìn đến một đống bao cao su, thuốc bôi trơn Dung An Thụy để lại lần đầu tiên cảm thấy Dung An Thụy có ánh mắt tốt. Hắn lấy một cái vị táo: “Dung An Thụy quả thực là bạn tốt nhất của con, thực săn sóc, còn biết con thích ăn táo nhất đâu!!!"
Nghe xong câu này Dư Lãng mặt chuyển thành màu xanh xám luôn, hận không thể đóng gói mấy cái này gửi trả nhét vào trong miệng Dung An Thụy.
Dư Lãng sau đó còn tìm đến Dung An Thụy để nói chuyện, sao có thể thiếu đạo đức đến như vậy được cơ chứ.
Dung An Thụy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại còn hợp tình hợp lý, giống như người có lỗi là Dư Lãng chứ không phải là mình vậy: “Tớ còn nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra tặng cái đó đấy. Tớ đã đắc tội ba cậu đến mức như vậy, hai ta lại không thể tuyệt giao, về sau tớ khẳng định còn phải nhìn mặt ba cậu chứ. Tớ liền nghĩ cách khiến cho ông ấy vui vẻ… Ba cậu thích cái gì ấy hả? Tớ nghĩ nửa ngày, ông ấy thích nhất không phải là cậu sao!!!"
Dung An Thụy hoàn toàn cảm thấy mình quá thông minh, việc này vừa có thể lấy lòng Dư Hải Thiên lại có lợi ích kinh tế cao. Tổng cộng chỉ có tám mươi bảy nghìn nhân dân tệ, so với một bữa ăn cơm còn rẻ hơn.
Dư Lãng bị Dung An Thụy tổn hại tâm linh bé nhỏ, liền không còn sức mà xấu hổ với ông nội mình nữa. Y xoa nhẹ thắt lưng, chân thành đóng gói đồ đạc trở nhà nhà cũ của dư gia. Y không nói trước với ai mà chuẩn bị cho ông nội mình một ngạc nhiên.
Y tìm người hỏi một lát biết ông nội ở trong hoa viên liền lập tức đi qua. Không nghĩ tới ngược lại mình mới là người thiếu chút nữa bị dọa đến.
Dư gia gia đang ngồi ở trên ghế nằm, đối diện còn có một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt lớn, màu xanh lam thăm thẳm từng chơi đùa cùng Dư Lãng khi còn bé, tóc dài, hơi xoăn giống như là búp bê Barbie. Trước mặt cô gái có để một cái bếp lửa, trên mặt bếp còn để nồi cá, đang sôi lục bục.
Cô gái này rất xinh đẹp, đang cầm một cái thìa nhỏ nếm thử thức ăn nữa. khi Dư Lãng đi qua, giống như là bị nóng mà đang hà hơi thổi khí ra bên ngoài.
Dư gia gia thấy Dư Lãng, mặt mày hớn hở hướng về phía y ngoắc ngoắc: “Lãng Lãng, mau tới đây nhìn xem ai tới chơi này… An An mới từ Anh trở về, cũng đã lớn thành một thiếu nữ rồi, rất xinh đẹp!"
Dư Lãng trượt chân, thiếu chút nữa nằm úp sấp xuống mặt đất.
Dư Lãng nhìn trái phải một lúc lâu, chỉ vì cặp mắt không giống bình thường của cô gái này mới nhận ra được người ta.
Dư gia gia cho rằng Dư Lãng không nhận ra, liền lập tức nhắc nhở Dư Lãng: “Nhiều năm không gặp rồi, Lãng Lãng không nhớ ra sao. Hai đứa khi còn bé chơi với nhau tốt lắm. Khi An An đến nhà chúng ta chơi, mỗi lần cháu đều phải ôm người ta không cho về. Lúc còn bé hai đứa còn thường xuyên ngủ trên cùng một cái giường đâu."
Cô gái xinh đẹp trong phút chốc mặt giống như bị bốc cháy.
Dư Lãng khóe miệng co giật, đánh gãy sự hưng phấn của ông nội mình: “Ông ơi, lúc đó hai đứa cháu hình như còn chưa đến bốn tuổi đâu."
“Thì cũng là từng ngủ trên một cái giường." Dư gia gia dốc sức kéo gần quan hệ giữa hai người, chỉ vào phía trước ao: “Bên trong nuôi cá quế đó, còn nhớ trước kia hai đứa rất thích ăn, còn thường xuyên ngồi xổm bên hồ nước thảo luận với nhau làm như thế nào để có thể bắt cá nữa."
Cho nên, khi mừng năm mới năm đó, hai người bọn họ thiếu chút nữa không là bị cá ăn luôn.
Dư Lãng đối với An An cũng chỉ nhớ được hai việc, một là đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô bé. Cô bé là con của Dương gia tại T thị, mẹ cũng không phải là người nước ngoài, ba cũng không. Lúc sinh ra đứa nhỏ, thiếu chút nữa hù chết người nhà họ Dương, ai cũng nghĩ là ôm nhầm đứa nhỏ rồi.
Vợ chồng Dương thị nổi tiếng ân ái, biết rõ đứa nhỏ này là từ trong bụng lão bà nhà mình ra, ngược lại không hề hoài nghi vợ mình ngoại tình mà là trở ngược lại xem gia phả của nhà mình.
Trong gia phả họ Dương, bà cố của Dương An An là người nước Anh, tóc vàng mắt xanh, cái này coi như di truyền cách đời đi.
Khi còn bé, Dư Lãng nhìn cũng thấy lạ lắm, liền dắt tay cô bé này nơi nơi đi khoe khoang.
Chuyện thứ hai chính là sự kiện bắt cá của hai người. Hai đứa cả ngày ngồi xổm bên hồ nước, thì thầm không có cách. Người lớn thì nhìn hai đứa nhỏ thấy rất thú vị, lại còn giảng chuyện ôm cây đợi thỏ cho nghe, một con thỏ nhảy vào cái hố bẫy, rơi vào cọc gỗ, chết.
Kết quả có thể nghĩ.
Vào lúc đó, cá của Dư gia nuôi rất to đó, hai đứa nhỏ vừa nhìn nước miếng vừa chảy ra.
Hai đứa không kịp đợi cá nhảy lên, bùm bùm, hồn nhiên nhảy xuống bắt cá.
Khi hai đứa nhỏ được vớt lên, liền biến thành một thân đầy mùi cá.
Dư Lãng cảm thấy, chính vì sự kiện này y mới không thích ăn cá. Cái này gọi là ám ảnh trong lòng đó nha.
Nói đến chuyện này, cô nhóc ngồi một bên tự nhiên trở nên dũng cảm hơn, cô bé này sinh hoạt ở nước Anh, tiếng trung vẫn không quên. Nhớ tới ngày đó còn tỏ vẻ rất tiếc nuối nói với Dư Lãng: “Dư Lãng cậu không nhớ rõ sao, tớ còn có ảnh chụp lúc đó đó.. Nếu không tớ đưa cậu xem nha."
Dư Lãng cảm thấy cái này không cần thiết, bắt đầu uống trà.
Dư gia gia ngay lập tức ngăn cản: “Lãng Lãng, không cần uống trà, lát nữa ăn cơm rồi. An An còn đang làm canh cá đâu, chúng ta vừa mới câu xong. An An rất là lợi hại, chỉ một mình đã làm xong hết, lát nữa uống nhiều canh một lát nha?"
Dư Lãng rốt cuộc nhìn ra, Dư gia gia đây là đang tìm bạn gái cho mình đâu. Hy vọng Dư Hải Thiên lát nữa tới không liên lụy đến người vô tội như mình là được rồi.
…
Dư Hải Thiên cũng rất nhanh tới, lúc hắn tới, mấy người Dư Lãng đang ăn cơm.
Cô gái khả năng nấu ăn không tệ, Dư Lãng bị ông nội bắt đi vào phòng bếp hỗ trợ, Dư gia gia vui tươi hớn hở ngồi trên ghế salong nhìn cặp “vợ chồng son" trong phòng bếp. Ông còn có cảm giác giống như là sắp có đứa nhỏ chạy loạn khắ nhà rồi. Thấy Dư Hải Thiên liền vui vẻ, ông rất thích đứa nhỏ An An này, lại hiểu rõ nó. Dư Hải Thiên khẳng định cũng thích, lát nữa trực tiếp thương lượng khi nào thì đính hôn cho đôi kim đồng ngọc nữ này.
Dư Hải Thiên mặt trầm như nước.
Dư Lãng ở trong phòng bếp hỗ trợ đưa thìa, thêm muối, chờ lúc ăn cơm bắt đầu hỗ trợ lấy bát.
Dư Lãng không thích ăn canh cá, đa số là do không thích cá, bằng không sao lại không thích ăn cá nướng. Điểm ấy chắc là Dư gia gia đã nói qua với cô bé rồi. Tiểu cô nương nguyên vẹn suy nghĩ đến chuyện này, vì gợi lên ký ức tốt đẹp giữa hai người liền làm cá, lầm món cá muối tô, vị so với cá nướng không khác nhau nhiều lắm. Lại làm thêm món cá rán, trứng muối đậu hũ nấu canh, cuối cùng còn lại xương cá, còn làm một bát canh, biểu lộ rõ ràng đức tính cần kiệm của cô gái này.
Dư Lãng cũng bận rộn nửa ngày, cũng đói bụng. Bưng chén đĩa ra ngoài liền lấy từ chén đĩa ra một miếng cá để ăn. Ngẩng đầu nhìn thấy Dư Hải Thiên, thiếu chút nữa bị nghẹt chết. Nhanh chóng chạy qua, cho Dư Hải Thiên một miếng khác, ác nhân cáo trạng trước: “Ba ba, ba sao giờ mới đến vậy. Để con chờ ba thật lâu."
Dư Hải Thiên chậm rãi nhấm nuốt, mãi sau mới nói: “Ba ba còn nghĩ rằng con đang vui đến quên cả trời đất đâu… cô gái đấy nấu ăn không tệ."
Dư Lãng trái lương tâm nói: “Không có, tài nấu nướng của ba còn tốt hơn, con cá này bị quá lửa lại hơi khô."
Dư Hải Thiên ha ha cười hai tiếng, lại gần dùng một tai nắm thắt lưng Dư Lãng, nhận lấy chén đĩa: “Nhưng là con gái nhà người ta xinh đẹp a."
“…" Dư Lãng dừng một chút: “Không có… nhìn không có đẹp như ba ba."
Một câu nói rất trái lương tâm, mặt Dư Lãng có chút nóng lên, Dư Hải Thiên đặt tay lên mặt y giúp y giảm nhiệt độ. Vừa mới thu được số tiền lớn của Dư Hải Thiên, y vẫn chờ thời điểm mọi chuyện lộ ra, dựa vào Dư Hải Thiên che ở trước mặt Dư gia gia đâu. Y cảm thấy mình cần phải điều chỉnh lại hành vi của mình, cô gái kia cũng không liên quan đến mình: “Ba ba, cô gái đó là ông nội tìm tới. Khi con đến nơi, cô ấy đã ở đây rồi… con cảm thấy, có khả năng có chút số ruột."
Dư Lãng hiện tại hâm mộ nhưng đứa nhỏ nhà có người lớn không ủng hộ chuyện yêu đương sớm kinh khủng luôn. Một tên đang cùng y chơi trò yêu sớm, một cô bé đang chuẩn bị chơi trò tình tay ba với y.
Dư Hải Thiên được Dư Lãng trái lương tâm lấy lòng, liền ngay cả một chút mất hứng cũng không có. Hắn lớn như vậy rồi, Dư Lãng cũng đã ở trong lồng ngực mình, hà tất phải so đo cùng mấy cô gái nhỏ đâu. Dư Hải Thiên trực tiếp lấy tay áo giúp Dư Lãng lau miệng: “Được rồi, ba cũng hiểu được, con có thêm bạn cũng không tệ."
Bên kia, Dư gia gia đã muốn vui tươi hớn hở lại đây. Ông thấy Dư Hải Thiên cơ hồ ôm Dư Lãng vào trong ngực, không biết vì cái gì trong lòng liền lộp bộp một cái.
Dư Hải Thiên khóe mắt đã nhìn thấy Dư gia gia, chẳng qua hắn không buông Dư Lãng ra. Cơm đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hắn lôi kéo tay Dư Lãng, tự mình kéo ghế ra, ngay cả khăn ăn cũng trải ra để trên đầu gối cho y.
Sắc mặt Dư gia gia đã bắt đầu quái dị dần lên.
Dư Lãng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp cúi vào trong chén cơm.
Một bứa cơm này ăn trong cảm xúc lẫn lộn, Dư Lãng ngồi đối diện An An, cô bé vẫn luôn hỏi Dư Lãng đồ ăn này được không, cảm thấy thế nào. Thấy Dư Lãng ngay cả một miếng cá trong đĩa cũng không có còn nhiệt tình đem đồ của mình đẩy qua. Còn chưa đợi đĩa thức ăn ấy đến gần mình, Dư Lãng đã vươn đữa, lấy đồ của Dư Hải Thiên, kéo chén đĩa của Dư Hải Thiên về trước mặt mình.
Trong nhất thời, cô bé bưng chén đĩa liền có chút xấu hổ, thừa dịp mọi người không chú ý, mang chén đĩa kéo trở lại.
Ngược lại, Dư gia gia đối với cô gái này rất nhiệt tình, ông cũng có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình. Lý do gì đâu, ông về hưu cũng không có gì làm, lại hoàn toàn là người càng về già càng dẻo dai, đương nhiên có thừa khả năng chăm một đứa chắt nội. Dư Lãng so với Dư Hải Thiên khi đó cũng không kém nhiều lắm nha. Có đứa nhỏ, liền trực tiếp bồi dưỡng thành đời thứ tư, cũng không khiến cho dư gia xuất hiện cái gì mà bị đứt gãy.
Dư giagia xoa tay, hận không thể Dư Lãng lập tức lớn lên để ông đưa vào động phòng. Mà nói, không thể kết hôn nhưng không nhất định là không thể động phòng đi. Lần đầu tiên ông cảm thấy đứa nhỏ quá ngoan cũng không tốt, giống Dư Hải Thiên không chừng sang năm liền có chắt bế.
Cái này hẳn là giáo dục được.
Dư gia gia càng nhìn cô gái càng thấy thích, từng chút khuyên nhủ cô bé ăn nhiều, hỏi: “Ba của cháu thế nài, nhiều năm như vật có còn thích đánh thái cực không, anh cháu thì sao? Các cháu lát có về Anh không?"
Cô gái gật đầu trả lời, đột nhiên liền quay đầu, đối với Dư Lãng ở bên kia cảm thán nói: “Dư Lãng và ba cậu ấy tình cảm thật tốt!!!"
Bên kia, Dư Lãng còn đang ăn ngon lành đâu. Một miếng thịt gà, hình như gặm phải xương, vội vàng để một nửa kia lại trong chén, trong miệng còn một miếng thịt nhỏ, muốn nhổ ra, lại cảm thấy đây không phải là ở nhà, nhổ ra như vậy rất không lịch sự. Còn đang rối rắm đâu, Dư Hải Thiên đã cầm lấy khăn ăn ở trong tay, đưa đến bên miệng Dư Lãng: “Nhổ ra!"
Dư Lãng phun luôn trên tay Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên lại lấy giấy ăn đưa cho Dư Lãng lau miệng, trực tiếp ăn luôn miếng thịt gà còn lại trong bát của Dư Lãng.
Dư gia gia lông mày đột nhiên kịch liệt nháy, tay cầm đũa cũng nắm thật chặt.
Cơm nước xong, An An có chút buồn rầu, cô ăn cơm cảm thấy bữa cơm này rất không vui vẻ. Cô vốn đối với Dư Lãng cũng không có cái tình cảm gì. Khi bọn họ còn bé về chút giao tình này, trừ bỏ người lớn còn nhớ rõ, cô đối với Dư Lãng cũng chỉ có ấn tượng là một người anh hay mang cô đi chơi mà thôi. Khi còn bé quả thật là rất thích, cô còn nhớ rõ, người anh này thật sự đối với cô vô cùng tốt, cái gì tốt cũng cho mình. Mỗi lần nhìn thấy cô, đều đưa hết thứ tốt cho mình.
Hiện tại, cô mới phát hiện ra ký ức khi bé quả thật rất là lừa người. Dư Lãng hiện giờ hoàn toàn là một bộ dáng thiếu gia chờ người tới hầu hạ. Vừa rồi cô còn thấy ba ba y cư nhiên còn mang giầy cho y.
Việc này… cô còn nhỏ nhưng cũng tương đối khôn khéo, cô cảm thấy vẫn là cùng Dư Lãng làm bạn đi. Nhưng mà, dù có quyết định như vậy cũng không xóa bỏ hết cảm giác ưu thương nơi đáy lòng của bản thân.
Thời gian quả nhiên là dao giết heo mà.
Tiễn cô nàng An An về, Dư gia gia liền đem Dư Lãng mang về phòng: “Lãng Lãng ngoan, phòng của cháu đã chuẩn bị xong rồi. Lát tự mình đi chơi đi, rồi về phòng ngủ nha… Biết phòng của mình ở đâu không, chính là tòa sân trước kia của cháu, bên trong đều là cây trúc mà cháu thích đó!"
Dư gia gia đây là nhất định phải khiến cho Dư Lãng và Dư Hải Thiên chia phòng ngủ.
Dư Hải Thiên nhíu mày: “Ba, Lãng Lãng từ nhỏ đã ngủ cùng con, ba không cần chuẩn bị phòng đâu."
Dư gia gia trực tiếp trừng mắt mắng: “Cái này làm sao được, Lãng Lãng đã lớn rồi. Đã đủ tuổi có bạn gái rồi, sao còn có thể ngủ với con tiếp được, con cũng đừng làm chậm trễ đứa nhỏ! Chẳng lẽ Lãng Lãng không ngủ với con không được hả."
Dư Hải Thiên đáp một tiếng: “Ba, là con không có Dư Lãng thì sẽ ngủ không yên!"
Dư gia gia trực tiếp mắc nghẹn, Dư Lãng kéo kéo tay áo của Dư Hải Thiên, để hắn chú ý không làm dư giagia tức giận. chuyện này là chúng ta đuối lý mà.
Dư gia gia đã bắt đầu tức giận, suy nghĩ trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn. Ông đuổi Dư Lãng đi, bắt đầu muốn tìm Dư Hải Thiên hỏi cho rõ ràng: “Lãng Lãng, ngoan ngoãn đi ngủ trước đi nha!"
Dư Lãng lo lắng nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, cảm thấy hắn nhất định là đang muốn nói rõ ràng với Dư gia gia. Đối với ông một chút che dấu cũng không thèm làm. Mà ông nội của y chỉ sợ đã nhìn ra cái gì đó. Tội là hai người cùng mắc, lâm trận chạy trốn, đối với Dư Hải Thiên quá là không công bằng, ít nhất y cũng có lỗi.
Dư Hải Thiên không muốn khiến Dư Lãng bị liên lụy vào, hắn không biết thái độ của cha mình. Vạn nhất cha không thể lập tức chấp nhận, Dư Lãng lại bị thương. Hắn cũng muốn Dư Lãng trở về phòng.
Dư Lãng nhìn trái, nhìn phải, y cảm thấy lưu lại có khả năng chỉ có thể khiến Dư Hải Thiên thêm phiền.
Tác giả :
Kê Áp Nhục Ngưu