Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 34
Edit: Linh
Dư Lãng cho rằng cho dù là Dư Hải Thiên dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới về đến nơi, dù sao thời gian ban đầu mà hắn dự định trở về là tuần tới, ngày mai phỏng chừng là sớm nhất đi.
Chính là bình minh Dư Hải Thiên đã về, Dư Lãng cảm thấy rất thoả mãn, như vậy Dư Hải Thiên chính là một người cha tốt nhất nha. Y không có thiếu tay hay thiếu chân, chẳng qua bị người gõ một cái chai bia mà thôi, xem nhẹ người bị gõ chai bia là chính mình Dư Lãng thật sự cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì.
Dư Hải Thiên là buổi chiều đã về đến nơi, hắn nhận được điện thoại của Dung An Thuỵ liền để Bành Đào lại, chưa đến nửa giờ đã an vị trên máy bay trở lại T thị. Trong khoảng thời gian Dư Lãng bị đánh chưa đến sáu tiếng, hắn đã xuất hiện trước mặt y. Vào lúc đó Dư Lãng còn đang bị nóng lên một chút, vừa mới uống thuốc ngủ, Dư Hải Thiên sờ sờ cái trán Dư Lãng lại vừa cẩn thận chạm vào lớp vải băng trên trán y, trên trán chảy ra một chút nước thuốc màu vàng ngược lại khiến mắt Dư Hải Thiên hồng hồng, hắn cảm ơn trời đất vì đã trở về. (bên Dư tiểu thụ =)))
Dung An Thuỵ còn đang canh ở bên giường Dư Lãng, y ngủ say sẽ vô tình đổi tư thế thành úp sấp, nơi bị thương của Dư Lãng không cẩn thận ngủ nghiêng cũng có thể khiến miệng vết thương bị đè lên. Hắn một bên chơi game một bên nhìn, chờ đến khi Dư Lãng ngủ không đúng tư thế liền đem người y chuyển trở lại trạng thái ban đầu. Nhìn vào việc Dung An Thuỵ đối xử tốt với Dư Lãng như vậy, vì hắn không phải là người có thể ngồi yên một chỗ được mà còn có thể cẩn thận chăm sóc Dư Lãng đến thế.
Thật không hổ giao tình từ nhỏ đến lớn của bọn họ. Dư Hải Thiên thực ôn hoà nhìn Dung An Thuỵ một cái: “Cháu về trước đi, để chú trông Lãng Lãng cho."
Dung An Thuỵ không một chút do dự đi về, hắn lúc trước không đi là bởi bì hắn không yên tâm An Huệ Lan. Hắn nhìn qua, chỉ biết là bả không có chút ý định nào là sẽ trông Dư Lãng, phỏng chừng An Huệ Lan cho rằng cho dù là Dư Lãng ngủ say đem miệng vết thương cọ xát một chút cũng không thành vấn đề đi.
Giờ Dư Hải Thiên đã trở lại, hắn sẽ không có khả năng xem nhẹ Dư Lãng, Dư Lãng sẽ chỉ có một khả năng là được chăm sóc vô cùng tốt. Dung An Thuỵ hắn còn có cái gì cần lo lắng đây. Dư Hải Thiên xác định Dư Lãng sốt không lợi hại, không cần phải đo nhiệt độ lần nữa liền trên giường đem Dư Lãng ôm vào trong lòng, hắn vươn tay ngăn lại Dư Lãng, để đầu Dư Lãng tựa vào trên vai của mình tránh cho Dư Lãng ngủ say lộn xộn.
Khi Dư Lãng nhìn thấy Dư Hải Thiên đã là buổi tối, ngay từ đầu y còn cho là mình ngủ một ngày một đêm đâu, khi biết mình ngủ không đến một ngày sau, hắn ánh mắt liền đỏ: “Ba ba, ba như thế nào hiện tại đã trở lại …" Dư Lãng cảm thấy hết sức cảm động, Dư Hải Thiên quả thật rất thương y, trước kia hắn có nhiều người con, có thể nói đứa nhỏ hiểu rõ Dư Hải Thiên nhất chính là y.
Hiện tại, Dư Hải Thiên càng đau y, y là đứa con duy nhất của hắn, chính là y cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ rằng Dư Hải Thiên sẽ thương y như vậy, ngay cả tưởng tượng đều không hề nghĩ đến. Sau cảm động mà đến chính là áy náy, Dư Hải Thiên đau mình như vậy, đau lâu như vậy, nhưng… Nếu biết y không phải con trai ruột của hắn hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm a.
Y lĩnh hội quá, cái loại cảm giác này chính mình đã trải qua Thế giới của mình, tín ngưỡng của mình, tình yêu của mình, trong nháy mắt ngay tại trước mắt mình sụp đổ là cảm giác gì. Núi băng biển lửa, đau xé tâm gan, không có điều gì có thể tệ hơn Tình cảm Dư Hải Thiên trao cho mình tại thời điểm kia không hề ít hơn mình, có lẽ còn muốn nhiều hơn, đến lúc đó, Dư Hải Thiên như thế nào chịu được a.
Ánh mắt Dư Lãng đỏ lên, mắt thấy còn chút nữa liền rớt xuống dưới.
“Có phải đầu lại đau hay không?" Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng, giống như khi Dư Lãng còn bé bị thương mà dỗ dành y, lại tại miệng vết thương của Dư Lãng thổi thổi vài cái: “Lát nữa ba ba thay con dạy hắn."
Dư Lãng bây giờ đang thật sự thương tâm, y thay Dư Hải Thiên thương tâm, giống như là hiện tại y khóc về sau Dư Hải Thiên sẽ không phải khóc nữa vậy. Y sụt sịt vài cái thút tha thút thít trả lời liền khóc nấc lên, nước mắt không giữ được liền rơi xuống, cố tình y vẫn không thể nói được cái gì chỉ có thể kéo áo sơ mi của Dư Hải Thiên: “ Ô ô, ba ba con thực xin lỗi ba ba…"
Thấy Dư Lãng muốn đem đầu vùi tại trước ngực hắn, hướng trên người hắn cọ, còn liên tiếp tưởng hướng trong lòng ngực của hắn chui, Dư Hải Thiên nhanh chóng giữ đầu Dư Lãng sợ Dư Lãng đem miệng vết thương cọ.
Thấy Dư Lãng khóc thương tâm, hắn còn tưởng rằng Dư Lãng đánh nhau, bởi vì đánh không thắng, cảm thấy không chịu được đâu, hắn cấp Dư Lãng xoa xoa nước mắt, dỗ dành: “Tốt lắm, Lãng Lãng đừng thương tâm, ngày mai ba ba đăng kí cho con vài lớp quyền đạo, chờ con học giỏi, con lại đi tìm người kia đánh lại."
Dư Hải Thiên đã lâu không có nhìn thấy Dư Lãng khóc, Dư Lãng giống như chỉ có cùng thời điểm Dư Hải Thiên đã lâu không nhìn thấy Dư Lãng khóc, hình như chỉ có khi y bé bằng cái nắm tay mới có thể oa oa khóc, sau khi Dư Lãng hiểu chuyện y không còn khóc bao giờ. Bất quá, trước kia hình như cũng không có ai bắt nạt y lợi hại như vậy, Dư Lãng khi rảnh rỗi không đi bắt nạt người khác đã là không tệ rồi. Nghe được Dư Hải Thiên an ủi, Dư Lãng càng là oa một tiếng khóc to hơn: “Ba ba, người không cần đối tốt với con người sẽ hối hận, người về sau khẳng định sẽ hối hận, oa…"
Dư Hải Thiên không biết Dư Lãng từ chỗ nào cho ra kết luận rằng hắn sẽ hối hận, đến bản thân hắn còn không biết mình sẽ hối hận đâu. Hắn nâng mặt Dư Lãng lên: “Lãng Lãng nghe kĩ này, ba ba chỉ nói một lần thôi. Mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, đối tốt với con là chuyện mà ba ba không bao giờ hối hận đến chết vẫn không hối hận. Ba ba thật cao hứng khi mẹ con mang con đưa đến bên cạnh ba ba." Dư Lãng hiện tại cũng không suy nghĩ sâu xa xem là “mẹ" y trong miệng Dư Hải Thiên là An Huệ Lan hay là mẹ đẻ An Khang, hoặc là cả hai người đều có phần. Dù sao đối với hai người phụ nữ kia, điểm duy nhất mà y cảm kích họ chính là bọn họ đã mang y đến bên cạnh Dư Hải Thiên. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bọn họ đã đưa y đến bên cạnh Dư Hải Thiên.
Hiện tại, Dư Lãng nâng đôi mắt đẫm lệ lên, giàn dụa nhìn Dư Hải Thiên, muốn xác nhận lời nói của hắn: “Ba ba người nói là thật sao? Ba ba sẽ không hối hận? Về sau ba ba cũng sẽ không chán ghét con? Ba ba cam đoan?" “Được, ba ba cam đoan, ba ba cả đời cũng sẽ không chán ghét Lãng Lãng, ba ba sẽ vẫn luôn thích con." Dư Hải Thiên đối với việc đột nhiên khóc của đứa nhỏ này quả thật không có cách nào, chẳng qua việc y khóc khiến tim hắn cũng quặn đau, chỉ cần khiến y không khóc, hắn có thể làm bất cứ việc gì. Dư Hải Thiên giữ đầu Dư Lãng, trên mặt y hôn một cái, trên mặt Dư Lãng đều là nước mắt, hắn cảm thấy trong miệng mình mằn mặn, âm thầm hít một hơi, đứa nhỏ này hắn dưỡng y đến mức yếu ớt như vậy đương nhiên là do hắn sai.
Bởi vì hắn không muốn miễn cưỡng Dư Lãng làm việc mà y không thích, chính là Dư Lãng như vậy về sau trưởng thành y sẽ làm như thế nào a, có thể tự mình sinh hoạt sao? Chưa từng hối hận nhưng là hắn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, thời điểm Dư Lãng đến bên cạnh hắn, hắn trẻ tuổi đển như thế. Điều này cũng có nghĩa là thời gian hắn có thể chăm sóc Dư Lãng càng nhiều.
Dư Hải Thiên đối y tốt như vậy, Dư Lãng cảm thấy chính mình hẳn là cần đối tốt với Dư Hải Thiên, đương nhiên, y trước kia đối hắn cũng rất tốt, bất quá hiện tại Dư Lãng quyết định đối Dư Hải Thiên rất rất tốt. Cái gọi là không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn chính là đây. Cụ thể là hiện tại, thời điểm sáng sớm y tỉnh lại không có đem Dư Hải Thiên gọi dậy theo, mà là tiếp tục vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực Dư Hải Thiên đếm cừu.
Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm vào lòng, một tay còn ôm lấy bả vai Dư Lãng, Dư Hải Thiên lúc ngủ luôn luôn dễ dàng tỉnh dậy, nếu y từ trong lồng ngực của hắn tránh ra Dư Hải Thiên khẳng định sẽ bị đánh thức. Dư Lãng còn thật sự không dám làm ra động tác gì, tư thế này khiến y có chút không thoải mái, cổ của y hơi bị tê một chút, y cũng không dám xuống giường hoạt động. Thời điểm Dư Hải Thiên tỉnh lại, Dư Lãng đang nghịch tóc hắn, hắn giơ tay cầm lấy tay Dư Lãng bỏ xuống dưới, sau đó trán đối trán thử thử nhiệt độ cơ thể Dư Lãng: “Giống như không nóng?"
Thấy Dư Hải Thiên tỉnh, Dư Lãng nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, xoay xoay cổ của mình. Hiện tại đã đến tám giờ, y đã muốn nhịn một giờ liền, cảm giác cổ mình chết lặng như thể không phải là của mình. Dư Hải Thiên mà không mau tỉnh lại thì y cũng không biết hiếu tâm của y có thể khiến y kiên trì thêm một giờ hay không. “Bác sĩ nói năm sáu ngày nữa là tốt rồi." Dư Lãng xoay xoay cổ của mình, nghiêm chang chững chạc gật đầu, lại duỗi tay đi xoa bóp cho Dư Hải Thiên, cánh tay này kê đầu cho y một đêm, cũng không thể chịu nổi đi? Dư Lãng quyết định phải làm một người con ngoan, bắt đầu từ hiện tại. Dư Lãng khó được khi hiểu chuyện, cũng không có la hét kêu đau đầu còn nhu thuận xoa bóp bả vai và cánh tay cho Dư Hải Thiên, khiến hắn có điểm không thích ứng nổi. Hắn tuy rằng rất thích Dư Lãng hiểu chuyện như vậy nhưng là Dư Lãng còn đang bị thương đâu.
Dư Hải Thiên ôm đầu Dư Lãng giống như là có thể xuyên qua bang gạc mà nhìn thấy vết thương của y vậy. Hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương của Dư Lãng, muốn chính mắt xác nhận mức độ bị thương của y: “Hôm nay thay thuốc đúng không? Ba ba đổi cho con!" Dư Lãng lắc lắc đầu: “Ngày mai mới đổi đâu, ba ba không cần lo lắng, bác sĩ nói một tuần lại không thể lấy bao băng gạc, ba ba sự tình còn không có làm xong đi, ba ba trở về vội đi, con có thể tự làm một mình." Thật là hiểu chuyện a, Dư Lãng cũng tự cảm thấy cảm động.
“Những chuyện này không cần con lo lắng." Dư Hải Thiên nhớ tới bên kia còn nhiều việc, Bành Đào một người xử lý không được, hắn khả năng còn phải quay trở lại một chuyến, hắn không được yên tâm Dư Lãng một người ở trong nhà, cùng lắm thì đến lúc đó đem Dư Lãng mang theo cùng đi.
Hắn vươn tay với vào trong áo ngủ của Dư Lãng, sờ sờ cái bụng của y: “Ngày hôm qua con phát sốt một chút, có chút xuất mồ hôi, trong chốc lát ba ba tắm rửa cho con đi?"
“A." y ngày hôm qua không có tắm rửa, hơn nữa ra mồ hôi cả đêm. Dư Hải Thiên không đề cập tới, Dư Lãng cũng hiểu được cả người khó chịu, hiện tại Dư Hải Thiên vừa nói, y là càng cảm thấy cả người dính dính, không thoải mái cực kỳ.
Dư Hải Thiên bọc túi plastic lên đầu Dư Lãng xong mới cho y tắm, lại đổ đầy một bồn nước nóng để cho Dư Lãng ngâm mình ở bên trong một lát. Sau đó hắn sợ bang gạc bị ướt liền cầm thuốc băng bó lại lần nữa.
Thời điểm nhìn thấy miệng vết thương liền cảm thấy đau tim: “Nói với ba ba, tại sao lại đánh nhau với người ta? Mẹ con nói là con ra tay trước?" “Ba ba lấy gương cho con." Dư Lãng cầm gương nhìn nhìn, y cùng Dung An Thụy rất giống nhau, bọn họ đều rất chú trọng gương mặt của mình. Bằng không hai người bọn họ giao tình có thể sâu như vậy sao.
Xác định chính mình không có mặt mày hốc hác, Dư Lãng mới trả lời Dư Hải Thiên: “Mẹ còn nói cái gì nữa ạ? Bả khẳng định khuỷu tay xoay ra bên ngoài đi, con phát rầu hết cả người, mẹ người khác đều thiên vị con của mình, chính là con mình nói ánh trăng là hình vuông mẹ nó khẳng định sẽ không nói là tròn, đến lượt mẹ con liền…" Dư Lãng nghẹn nghẹn miệng, trước mặt Dư Hải Thiên biểu đạt sự bất đắc dĩ mà phê bình An Huệ Lan.
“May mắn ba ba người không như vậy, bằng không con phải đau lòng nhiều a! Ba ba người cũng không thể học theo mẹ nha!!" Ai, y cũng là vì muốn tốt cho Dư Hải Thiên, ai cùng An Huệ Lan thân cận, không chỉ có đau lòng, kia quả thực chính là đau phổi, đau gan, đau cả lòng a…
“Đúng rồi,bả rốt cuộc cùng ba ba nói cái gì?" Biểu đạt bất mãn đối An Huệ Lan, Dư Lãng cũng không nguyện ý giả vờ giả vịt gọi mẹ, dù sao hiện tại bà ta đã có Khang Huy, cũng không cần gì mình. Dư Hải Thiên không có phát hiện điểm ấy, hắn chính là nghe ra hôm nay Dư Lãng đối An Huệ Lan thần kỳ bất mãn, hắn không có để bụng.
Đứa nhỏ bị thương, hắn trở về nhìn thấy bên người Dư Lãng không phải An Huệ Lan mà là Dung An Thụy, hắn đối An Huệ Lan cũng có chút bất mãn: “Mẹ con nói, đứa nhỏ kia là bạn của Việt Trạch, con buổi tối ngủ ở chỗ Việt Trạch mà khi hắn tìm đến Việt Trạch, con nhìn thấy liền coi người ta là kẻ trộm. Đi lên liền đánh người ta, đứa nhỏ đó bị thương so với con cũng không nhẹ hơn là mấy." Dư Lãng cảm thấy rất là tức a, An Huệ Lan này tránh nặng tìm nhẹ quá là lợi hại đi, cơ bản chính là như vậy nhưng là Khang Huy so với mình cao hơn gần nửa cái đầu.
Chính mình là ỷ vào đánh bất ngờ lúc đầu mới có thể đè hắn ở dưới mông mà đánh, nhưng là y có khoa chân múa tay cũng không có làm gì được Khang Huy. Hắn bị thương cơ bản đều là do tiểu tử Dung An Thuỵ kia đánh a. Còn có, đầu của y đều bị đánh vỡ rồi đó. Khang Huy tiểu tử này quá độc ác, thực dám ra tay, Dư Lãng sờ sờ đầu mình:“Chuyện này cơ bản chính là như vậy. Chính là ba ba, hắn đánh vào đầu con là chuyện sau khi Dung Việt Trạch vào nhà. Khi Dung Việt Trạch tới hắn còn chưa có lấy chai bia tạp con đâu, là do anh họ nói với hắn một tiếng đây là em họ tớ hắn mới đánh." Dư Lãng rất là sầu lo cùng Dư Hải Thiên nói: “Ba ba, người nói tên tiểu tử kia có phải hay không có thù oán gì với con a!!"
Dư Lãng quyết định làm một đứa con ngoan của Dư Hải Thiên, hảo hảo mà đối tốt với hắn. Bất quá, Dư Hải Thiên và Khang Huy là hai chuyện khác nhau, y đối tốt với Dư Hải Thiên không đại biểu y cũng muốn đối tốt với Khang Huy.
Y cùng Khang Huy kết thù rất lớn nha, ai biểu hắn đoạt bao nhiêu đồ của y a. Y ở mặt ngoài cho Dư Hải Thiên biết Khang Huy là ai, lại cố ý lưu lại ấn tượng hắn đánh y. Chờ đến khi Dư Hải Thiên biết Khang Huy là con hắn sẽ biết khi Khang Huy biết rõ thân thế của mình, lại biết Dư Lãng là ai thì hắn mới đem người đánh.
Dư Hải Thiên sẽ biết Khang Huy muốn đánh không phải bất cứ ai khác mà người hắn muốn đánh chính là con trai của Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên đối với Khang Huy còn cái ấn tượng tốt gì cho cam. Trước kia, Dư Hải Thiên cùng An Huệ Lan kết hôn, Khang Huy bọn họ không đến tìm Dư Hải Thiên còn có thể nói không nghĩ phá hư gia đình Dư Hải Thiên, kia hiện tại tính cái gì. Khang Huy lại chạy đến, cũng chỉ có thể nói bọn họ cố tình bôi đen mông Dư Hải Thiên.
Mười mấy năm, chớ nói chi là Khang Huy đã sớm biết cha của mình là ai, còn cố ý đánh con của hắn. Về phần Khang Huy qua nhiều năm như vậy sinh hoạt không có ba ba, Dư Hải Thiên có thể áy náy hay không. Dư Hải Thiên là loại người này sao? Ngay cả có áy náy thì cũng chỉ có một chút xíu gọi là thôi, huống hồ Dư Lãng chính là biết Khang Huy có một đôi cha mẹ rất thương yêu hắn. Hắn sống tốt lắm, không thiếu sự ấm áp của gia đình, lại càng không thiếu tình thương của cha.
Khang Huy có loại này hành vi tìm cha này, căn bản chính là tự mình tìm khổ. Khang Huy muốn thì liền bắt nạt y đi, y phi thường hoan nghênh, lại đến thêm vài lần nữa, Dư Hải Thiên ấn tượng với hắn càng không tốt. Trọng suy nghĩ của Dư Hải Thiên, Khang Huy chính là tên nhóc hư hỏng. Ngày này sẽ không còn xa nữa, y không tin Dư Hải Thiên không nhớ rõ hắn ngủ cùng với bao nhiêu người phụ nữ.
Khang Huy theo họ mẹ, thời gian cũng trùng hợp, hắn thấy Khang Huy lại biết mẹ của Khang Huy là Khang An, hắn có thể không hoài nghi Khang Huy là đứa nhỏ của hắn sao? Nếu Khang Huy không có nhận cho, lại làm cho Dư Hải Thiên biết trước Khang Huy là con của hắn, sự tình càng náo nhiệt a. “Con đã từng gặp qua hắn chưa?" Phải biết Dư Lãng khi còn bé rất ngoan, chính là nếu nói y chưa từng kết thù với ai là không có khả năng. Hơn nữa bên người y còn có Dung An Thuỵ chuyên gây chuyện như vậy, Dư Hải Thiên nghiêm túc phân tích tình huống giúp Dư Lãng: “ Dung gia tiểu tử biết hắn không?"
Dư Lãng lắc lắc đầu: “Con không biết hắn, tiểu nhị tử cũng chưa từng thấy qua hắn." Đúng vậy, y nói là sự thật, đây là lần đầu tiên Khang Huy gặp bọn họ, thậm chí có thể nói, nếu không có đời trước y hiện tại hẳn là không biết tên Khang Huy. Hơn nữa Dư Hải Thiên hình như đến hiện tại vẫn chưa biết tên Khang Huy. Y vẫn luôn dùng “tên kia" để gọi Khang Huy, chẳng lẽ An Huệ Lan ngay cả tên Khang Huy liền không nói cho Dư Hải Thiên? Xem ra bả cũng biết Khang Huy xuất hiện không đúng thời điểm nha.
Dư Hải Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy hài tử kia mặc kệ đối Dư Lãng có thù hận gì hay không, về sau cũng không có cơ hội đối Dư Lãng tạo thành thương tổn: “Hắn là bạn của anh họ con, cùng anh họ có quan hệ rất tốt."
“A, con biết." Dư Lãng lo lắng Dư Hải Thiên đối với dư huy ấn tượng quá tốt, y ghé vào bên tai Dư Hải Thiên, nói cho Dư Hải Thiên một chuyện có thật: “Con biết hắn với Dung Việt Trạch có quan hệ tốt lắm, hắn chạy vào phòng ngủ của anh họ, coi con là Dung Việt Trạch liền ngủ bên cạnh con, còn ôm thắt lưng con đó. Nếu con mà không tỉnh dậy sớm có khi hắn còn muốn hôn con a." Nghĩ đến đây, giống như Khang Huy thật sự hôn y một cái, Dư Lãng đánh một cái rung mình: “Ba ba người nói người kia sẽ không thích Dung Việt Trạch đi, nhưng Dung Việt Trạch là nam đâu, bất quá có lẽ, không chuẩn hắn liền thích nam nhân đâu."
“Nói cái gì đó?" Dư Hải Thiên tại trên mông Dư Lãng vỗ một bàn tay: “Ai nói cho con biết loạn thất bát tao này đó? Dung gia tiểu tử thật sự là đem con làm hư." Dù sao, y từ lúc nhỏ, Dư Hải Thiên cứ như vậy, Dư Lãng học xấu, kia khẳng định chính là Dung Việt Trạch dạy y. Dư Lãng nhún vai, đừng nghĩ hắn không biết, nam nhân cùng nam nhân có thể xảy ra chuyện ấy, chỉ có thể là y đem Dung An Thụy dạy hư, Dung An Thụy là tuyệt đối không có khả năng làm y hư hỏng.
Bất quá, y liền không thay Dung An Thụy nói chuyện, y nếu không thuần khiết không rảnh làm bé ngoan, tại sao có thể thể để cho Khang Huy cùng nam nhân làm loạn đáng giận đâu, nhỏ tuổi liền như vậy làm loạn, so với y năm đó đáng giận nhiều. Năm đó thời điểm Dư Hải Thiên biết y cùng Dung Việt Trạch có phá sự kia, thiếu chút nữa không có đánh đoạn hai cái đùi y, hiện tại, dù thế nào Dư Hải Thiên cũng phải đánh gãy một chân Khang Huy.
Dư Lãng cho rằng cho dù là Dư Hải Thiên dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới về đến nơi, dù sao thời gian ban đầu mà hắn dự định trở về là tuần tới, ngày mai phỏng chừng là sớm nhất đi.
Chính là bình minh Dư Hải Thiên đã về, Dư Lãng cảm thấy rất thoả mãn, như vậy Dư Hải Thiên chính là một người cha tốt nhất nha. Y không có thiếu tay hay thiếu chân, chẳng qua bị người gõ một cái chai bia mà thôi, xem nhẹ người bị gõ chai bia là chính mình Dư Lãng thật sự cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì.
Dư Hải Thiên là buổi chiều đã về đến nơi, hắn nhận được điện thoại của Dung An Thuỵ liền để Bành Đào lại, chưa đến nửa giờ đã an vị trên máy bay trở lại T thị. Trong khoảng thời gian Dư Lãng bị đánh chưa đến sáu tiếng, hắn đã xuất hiện trước mặt y. Vào lúc đó Dư Lãng còn đang bị nóng lên một chút, vừa mới uống thuốc ngủ, Dư Hải Thiên sờ sờ cái trán Dư Lãng lại vừa cẩn thận chạm vào lớp vải băng trên trán y, trên trán chảy ra một chút nước thuốc màu vàng ngược lại khiến mắt Dư Hải Thiên hồng hồng, hắn cảm ơn trời đất vì đã trở về. (bên Dư tiểu thụ =)))
Dung An Thuỵ còn đang canh ở bên giường Dư Lãng, y ngủ say sẽ vô tình đổi tư thế thành úp sấp, nơi bị thương của Dư Lãng không cẩn thận ngủ nghiêng cũng có thể khiến miệng vết thương bị đè lên. Hắn một bên chơi game một bên nhìn, chờ đến khi Dư Lãng ngủ không đúng tư thế liền đem người y chuyển trở lại trạng thái ban đầu. Nhìn vào việc Dung An Thuỵ đối xử tốt với Dư Lãng như vậy, vì hắn không phải là người có thể ngồi yên một chỗ được mà còn có thể cẩn thận chăm sóc Dư Lãng đến thế.
Thật không hổ giao tình từ nhỏ đến lớn của bọn họ. Dư Hải Thiên thực ôn hoà nhìn Dung An Thuỵ một cái: “Cháu về trước đi, để chú trông Lãng Lãng cho."
Dung An Thuỵ không một chút do dự đi về, hắn lúc trước không đi là bởi bì hắn không yên tâm An Huệ Lan. Hắn nhìn qua, chỉ biết là bả không có chút ý định nào là sẽ trông Dư Lãng, phỏng chừng An Huệ Lan cho rằng cho dù là Dư Lãng ngủ say đem miệng vết thương cọ xát một chút cũng không thành vấn đề đi.
Giờ Dư Hải Thiên đã trở lại, hắn sẽ không có khả năng xem nhẹ Dư Lãng, Dư Lãng sẽ chỉ có một khả năng là được chăm sóc vô cùng tốt. Dung An Thuỵ hắn còn có cái gì cần lo lắng đây. Dư Hải Thiên xác định Dư Lãng sốt không lợi hại, không cần phải đo nhiệt độ lần nữa liền trên giường đem Dư Lãng ôm vào trong lòng, hắn vươn tay ngăn lại Dư Lãng, để đầu Dư Lãng tựa vào trên vai của mình tránh cho Dư Lãng ngủ say lộn xộn.
Khi Dư Lãng nhìn thấy Dư Hải Thiên đã là buổi tối, ngay từ đầu y còn cho là mình ngủ một ngày một đêm đâu, khi biết mình ngủ không đến một ngày sau, hắn ánh mắt liền đỏ: “Ba ba, ba như thế nào hiện tại đã trở lại …" Dư Lãng cảm thấy hết sức cảm động, Dư Hải Thiên quả thật rất thương y, trước kia hắn có nhiều người con, có thể nói đứa nhỏ hiểu rõ Dư Hải Thiên nhất chính là y.
Hiện tại, Dư Hải Thiên càng đau y, y là đứa con duy nhất của hắn, chính là y cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ rằng Dư Hải Thiên sẽ thương y như vậy, ngay cả tưởng tượng đều không hề nghĩ đến. Sau cảm động mà đến chính là áy náy, Dư Hải Thiên đau mình như vậy, đau lâu như vậy, nhưng… Nếu biết y không phải con trai ruột của hắn hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm a.
Y lĩnh hội quá, cái loại cảm giác này chính mình đã trải qua Thế giới của mình, tín ngưỡng của mình, tình yêu của mình, trong nháy mắt ngay tại trước mắt mình sụp đổ là cảm giác gì. Núi băng biển lửa, đau xé tâm gan, không có điều gì có thể tệ hơn Tình cảm Dư Hải Thiên trao cho mình tại thời điểm kia không hề ít hơn mình, có lẽ còn muốn nhiều hơn, đến lúc đó, Dư Hải Thiên như thế nào chịu được a.
Ánh mắt Dư Lãng đỏ lên, mắt thấy còn chút nữa liền rớt xuống dưới.
“Có phải đầu lại đau hay không?" Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng, giống như khi Dư Lãng còn bé bị thương mà dỗ dành y, lại tại miệng vết thương của Dư Lãng thổi thổi vài cái: “Lát nữa ba ba thay con dạy hắn."
Dư Lãng bây giờ đang thật sự thương tâm, y thay Dư Hải Thiên thương tâm, giống như là hiện tại y khóc về sau Dư Hải Thiên sẽ không phải khóc nữa vậy. Y sụt sịt vài cái thút tha thút thít trả lời liền khóc nấc lên, nước mắt không giữ được liền rơi xuống, cố tình y vẫn không thể nói được cái gì chỉ có thể kéo áo sơ mi của Dư Hải Thiên: “ Ô ô, ba ba con thực xin lỗi ba ba…"
Thấy Dư Lãng muốn đem đầu vùi tại trước ngực hắn, hướng trên người hắn cọ, còn liên tiếp tưởng hướng trong lòng ngực của hắn chui, Dư Hải Thiên nhanh chóng giữ đầu Dư Lãng sợ Dư Lãng đem miệng vết thương cọ.
Thấy Dư Lãng khóc thương tâm, hắn còn tưởng rằng Dư Lãng đánh nhau, bởi vì đánh không thắng, cảm thấy không chịu được đâu, hắn cấp Dư Lãng xoa xoa nước mắt, dỗ dành: “Tốt lắm, Lãng Lãng đừng thương tâm, ngày mai ba ba đăng kí cho con vài lớp quyền đạo, chờ con học giỏi, con lại đi tìm người kia đánh lại."
Dư Hải Thiên đã lâu không có nhìn thấy Dư Lãng khóc, Dư Lãng giống như chỉ có cùng thời điểm Dư Hải Thiên đã lâu không nhìn thấy Dư Lãng khóc, hình như chỉ có khi y bé bằng cái nắm tay mới có thể oa oa khóc, sau khi Dư Lãng hiểu chuyện y không còn khóc bao giờ. Bất quá, trước kia hình như cũng không có ai bắt nạt y lợi hại như vậy, Dư Lãng khi rảnh rỗi không đi bắt nạt người khác đã là không tệ rồi. Nghe được Dư Hải Thiên an ủi, Dư Lãng càng là oa một tiếng khóc to hơn: “Ba ba, người không cần đối tốt với con người sẽ hối hận, người về sau khẳng định sẽ hối hận, oa…"
Dư Hải Thiên không biết Dư Lãng từ chỗ nào cho ra kết luận rằng hắn sẽ hối hận, đến bản thân hắn còn không biết mình sẽ hối hận đâu. Hắn nâng mặt Dư Lãng lên: “Lãng Lãng nghe kĩ này, ba ba chỉ nói một lần thôi. Mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, đối tốt với con là chuyện mà ba ba không bao giờ hối hận đến chết vẫn không hối hận. Ba ba thật cao hứng khi mẹ con mang con đưa đến bên cạnh ba ba." Dư Lãng hiện tại cũng không suy nghĩ sâu xa xem là “mẹ" y trong miệng Dư Hải Thiên là An Huệ Lan hay là mẹ đẻ An Khang, hoặc là cả hai người đều có phần. Dù sao đối với hai người phụ nữ kia, điểm duy nhất mà y cảm kích họ chính là bọn họ đã mang y đến bên cạnh Dư Hải Thiên. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bọn họ đã đưa y đến bên cạnh Dư Hải Thiên.
Hiện tại, Dư Lãng nâng đôi mắt đẫm lệ lên, giàn dụa nhìn Dư Hải Thiên, muốn xác nhận lời nói của hắn: “Ba ba người nói là thật sao? Ba ba sẽ không hối hận? Về sau ba ba cũng sẽ không chán ghét con? Ba ba cam đoan?" “Được, ba ba cam đoan, ba ba cả đời cũng sẽ không chán ghét Lãng Lãng, ba ba sẽ vẫn luôn thích con." Dư Hải Thiên đối với việc đột nhiên khóc của đứa nhỏ này quả thật không có cách nào, chẳng qua việc y khóc khiến tim hắn cũng quặn đau, chỉ cần khiến y không khóc, hắn có thể làm bất cứ việc gì. Dư Hải Thiên giữ đầu Dư Lãng, trên mặt y hôn một cái, trên mặt Dư Lãng đều là nước mắt, hắn cảm thấy trong miệng mình mằn mặn, âm thầm hít một hơi, đứa nhỏ này hắn dưỡng y đến mức yếu ớt như vậy đương nhiên là do hắn sai.
Bởi vì hắn không muốn miễn cưỡng Dư Lãng làm việc mà y không thích, chính là Dư Lãng như vậy về sau trưởng thành y sẽ làm như thế nào a, có thể tự mình sinh hoạt sao? Chưa từng hối hận nhưng là hắn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, thời điểm Dư Lãng đến bên cạnh hắn, hắn trẻ tuổi đển như thế. Điều này cũng có nghĩa là thời gian hắn có thể chăm sóc Dư Lãng càng nhiều.
Dư Hải Thiên đối y tốt như vậy, Dư Lãng cảm thấy chính mình hẳn là cần đối tốt với Dư Hải Thiên, đương nhiên, y trước kia đối hắn cũng rất tốt, bất quá hiện tại Dư Lãng quyết định đối Dư Hải Thiên rất rất tốt. Cái gọi là không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn chính là đây. Cụ thể là hiện tại, thời điểm sáng sớm y tỉnh lại không có đem Dư Hải Thiên gọi dậy theo, mà là tiếp tục vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực Dư Hải Thiên đếm cừu.
Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm vào lòng, một tay còn ôm lấy bả vai Dư Lãng, Dư Hải Thiên lúc ngủ luôn luôn dễ dàng tỉnh dậy, nếu y từ trong lồng ngực của hắn tránh ra Dư Hải Thiên khẳng định sẽ bị đánh thức. Dư Lãng còn thật sự không dám làm ra động tác gì, tư thế này khiến y có chút không thoải mái, cổ của y hơi bị tê một chút, y cũng không dám xuống giường hoạt động. Thời điểm Dư Hải Thiên tỉnh lại, Dư Lãng đang nghịch tóc hắn, hắn giơ tay cầm lấy tay Dư Lãng bỏ xuống dưới, sau đó trán đối trán thử thử nhiệt độ cơ thể Dư Lãng: “Giống như không nóng?"
Thấy Dư Hải Thiên tỉnh, Dư Lãng nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, xoay xoay cổ của mình. Hiện tại đã đến tám giờ, y đã muốn nhịn một giờ liền, cảm giác cổ mình chết lặng như thể không phải là của mình. Dư Hải Thiên mà không mau tỉnh lại thì y cũng không biết hiếu tâm của y có thể khiến y kiên trì thêm một giờ hay không. “Bác sĩ nói năm sáu ngày nữa là tốt rồi." Dư Lãng xoay xoay cổ của mình, nghiêm chang chững chạc gật đầu, lại duỗi tay đi xoa bóp cho Dư Hải Thiên, cánh tay này kê đầu cho y một đêm, cũng không thể chịu nổi đi? Dư Lãng quyết định phải làm một người con ngoan, bắt đầu từ hiện tại. Dư Lãng khó được khi hiểu chuyện, cũng không có la hét kêu đau đầu còn nhu thuận xoa bóp bả vai và cánh tay cho Dư Hải Thiên, khiến hắn có điểm không thích ứng nổi. Hắn tuy rằng rất thích Dư Lãng hiểu chuyện như vậy nhưng là Dư Lãng còn đang bị thương đâu.
Dư Hải Thiên ôm đầu Dư Lãng giống như là có thể xuyên qua bang gạc mà nhìn thấy vết thương của y vậy. Hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương của Dư Lãng, muốn chính mắt xác nhận mức độ bị thương của y: “Hôm nay thay thuốc đúng không? Ba ba đổi cho con!" Dư Lãng lắc lắc đầu: “Ngày mai mới đổi đâu, ba ba không cần lo lắng, bác sĩ nói một tuần lại không thể lấy bao băng gạc, ba ba sự tình còn không có làm xong đi, ba ba trở về vội đi, con có thể tự làm một mình." Thật là hiểu chuyện a, Dư Lãng cũng tự cảm thấy cảm động.
“Những chuyện này không cần con lo lắng." Dư Hải Thiên nhớ tới bên kia còn nhiều việc, Bành Đào một người xử lý không được, hắn khả năng còn phải quay trở lại một chuyến, hắn không được yên tâm Dư Lãng một người ở trong nhà, cùng lắm thì đến lúc đó đem Dư Lãng mang theo cùng đi.
Hắn vươn tay với vào trong áo ngủ của Dư Lãng, sờ sờ cái bụng của y: “Ngày hôm qua con phát sốt một chút, có chút xuất mồ hôi, trong chốc lát ba ba tắm rửa cho con đi?"
“A." y ngày hôm qua không có tắm rửa, hơn nữa ra mồ hôi cả đêm. Dư Hải Thiên không đề cập tới, Dư Lãng cũng hiểu được cả người khó chịu, hiện tại Dư Hải Thiên vừa nói, y là càng cảm thấy cả người dính dính, không thoải mái cực kỳ.
Dư Hải Thiên bọc túi plastic lên đầu Dư Lãng xong mới cho y tắm, lại đổ đầy một bồn nước nóng để cho Dư Lãng ngâm mình ở bên trong một lát. Sau đó hắn sợ bang gạc bị ướt liền cầm thuốc băng bó lại lần nữa.
Thời điểm nhìn thấy miệng vết thương liền cảm thấy đau tim: “Nói với ba ba, tại sao lại đánh nhau với người ta? Mẹ con nói là con ra tay trước?" “Ba ba lấy gương cho con." Dư Lãng cầm gương nhìn nhìn, y cùng Dung An Thụy rất giống nhau, bọn họ đều rất chú trọng gương mặt của mình. Bằng không hai người bọn họ giao tình có thể sâu như vậy sao.
Xác định chính mình không có mặt mày hốc hác, Dư Lãng mới trả lời Dư Hải Thiên: “Mẹ còn nói cái gì nữa ạ? Bả khẳng định khuỷu tay xoay ra bên ngoài đi, con phát rầu hết cả người, mẹ người khác đều thiên vị con của mình, chính là con mình nói ánh trăng là hình vuông mẹ nó khẳng định sẽ không nói là tròn, đến lượt mẹ con liền…" Dư Lãng nghẹn nghẹn miệng, trước mặt Dư Hải Thiên biểu đạt sự bất đắc dĩ mà phê bình An Huệ Lan.
“May mắn ba ba người không như vậy, bằng không con phải đau lòng nhiều a! Ba ba người cũng không thể học theo mẹ nha!!" Ai, y cũng là vì muốn tốt cho Dư Hải Thiên, ai cùng An Huệ Lan thân cận, không chỉ có đau lòng, kia quả thực chính là đau phổi, đau gan, đau cả lòng a…
“Đúng rồi,bả rốt cuộc cùng ba ba nói cái gì?" Biểu đạt bất mãn đối An Huệ Lan, Dư Lãng cũng không nguyện ý giả vờ giả vịt gọi mẹ, dù sao hiện tại bà ta đã có Khang Huy, cũng không cần gì mình. Dư Hải Thiên không có phát hiện điểm ấy, hắn chính là nghe ra hôm nay Dư Lãng đối An Huệ Lan thần kỳ bất mãn, hắn không có để bụng.
Đứa nhỏ bị thương, hắn trở về nhìn thấy bên người Dư Lãng không phải An Huệ Lan mà là Dung An Thụy, hắn đối An Huệ Lan cũng có chút bất mãn: “Mẹ con nói, đứa nhỏ kia là bạn của Việt Trạch, con buổi tối ngủ ở chỗ Việt Trạch mà khi hắn tìm đến Việt Trạch, con nhìn thấy liền coi người ta là kẻ trộm. Đi lên liền đánh người ta, đứa nhỏ đó bị thương so với con cũng không nhẹ hơn là mấy." Dư Lãng cảm thấy rất là tức a, An Huệ Lan này tránh nặng tìm nhẹ quá là lợi hại đi, cơ bản chính là như vậy nhưng là Khang Huy so với mình cao hơn gần nửa cái đầu.
Chính mình là ỷ vào đánh bất ngờ lúc đầu mới có thể đè hắn ở dưới mông mà đánh, nhưng là y có khoa chân múa tay cũng không có làm gì được Khang Huy. Hắn bị thương cơ bản đều là do tiểu tử Dung An Thuỵ kia đánh a. Còn có, đầu của y đều bị đánh vỡ rồi đó. Khang Huy tiểu tử này quá độc ác, thực dám ra tay, Dư Lãng sờ sờ đầu mình:“Chuyện này cơ bản chính là như vậy. Chính là ba ba, hắn đánh vào đầu con là chuyện sau khi Dung Việt Trạch vào nhà. Khi Dung Việt Trạch tới hắn còn chưa có lấy chai bia tạp con đâu, là do anh họ nói với hắn một tiếng đây là em họ tớ hắn mới đánh." Dư Lãng rất là sầu lo cùng Dư Hải Thiên nói: “Ba ba, người nói tên tiểu tử kia có phải hay không có thù oán gì với con a!!"
Dư Lãng quyết định làm một đứa con ngoan của Dư Hải Thiên, hảo hảo mà đối tốt với hắn. Bất quá, Dư Hải Thiên và Khang Huy là hai chuyện khác nhau, y đối tốt với Dư Hải Thiên không đại biểu y cũng muốn đối tốt với Khang Huy.
Y cùng Khang Huy kết thù rất lớn nha, ai biểu hắn đoạt bao nhiêu đồ của y a. Y ở mặt ngoài cho Dư Hải Thiên biết Khang Huy là ai, lại cố ý lưu lại ấn tượng hắn đánh y. Chờ đến khi Dư Hải Thiên biết Khang Huy là con hắn sẽ biết khi Khang Huy biết rõ thân thế của mình, lại biết Dư Lãng là ai thì hắn mới đem người đánh.
Dư Hải Thiên sẽ biết Khang Huy muốn đánh không phải bất cứ ai khác mà người hắn muốn đánh chính là con trai của Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên đối với Khang Huy còn cái ấn tượng tốt gì cho cam. Trước kia, Dư Hải Thiên cùng An Huệ Lan kết hôn, Khang Huy bọn họ không đến tìm Dư Hải Thiên còn có thể nói không nghĩ phá hư gia đình Dư Hải Thiên, kia hiện tại tính cái gì. Khang Huy lại chạy đến, cũng chỉ có thể nói bọn họ cố tình bôi đen mông Dư Hải Thiên.
Mười mấy năm, chớ nói chi là Khang Huy đã sớm biết cha của mình là ai, còn cố ý đánh con của hắn. Về phần Khang Huy qua nhiều năm như vậy sinh hoạt không có ba ba, Dư Hải Thiên có thể áy náy hay không. Dư Hải Thiên là loại người này sao? Ngay cả có áy náy thì cũng chỉ có một chút xíu gọi là thôi, huống hồ Dư Lãng chính là biết Khang Huy có một đôi cha mẹ rất thương yêu hắn. Hắn sống tốt lắm, không thiếu sự ấm áp của gia đình, lại càng không thiếu tình thương của cha.
Khang Huy có loại này hành vi tìm cha này, căn bản chính là tự mình tìm khổ. Khang Huy muốn thì liền bắt nạt y đi, y phi thường hoan nghênh, lại đến thêm vài lần nữa, Dư Hải Thiên ấn tượng với hắn càng không tốt. Trọng suy nghĩ của Dư Hải Thiên, Khang Huy chính là tên nhóc hư hỏng. Ngày này sẽ không còn xa nữa, y không tin Dư Hải Thiên không nhớ rõ hắn ngủ cùng với bao nhiêu người phụ nữ.
Khang Huy theo họ mẹ, thời gian cũng trùng hợp, hắn thấy Khang Huy lại biết mẹ của Khang Huy là Khang An, hắn có thể không hoài nghi Khang Huy là đứa nhỏ của hắn sao? Nếu Khang Huy không có nhận cho, lại làm cho Dư Hải Thiên biết trước Khang Huy là con của hắn, sự tình càng náo nhiệt a. “Con đã từng gặp qua hắn chưa?" Phải biết Dư Lãng khi còn bé rất ngoan, chính là nếu nói y chưa từng kết thù với ai là không có khả năng. Hơn nữa bên người y còn có Dung An Thuỵ chuyên gây chuyện như vậy, Dư Hải Thiên nghiêm túc phân tích tình huống giúp Dư Lãng: “ Dung gia tiểu tử biết hắn không?"
Dư Lãng lắc lắc đầu: “Con không biết hắn, tiểu nhị tử cũng chưa từng thấy qua hắn." Đúng vậy, y nói là sự thật, đây là lần đầu tiên Khang Huy gặp bọn họ, thậm chí có thể nói, nếu không có đời trước y hiện tại hẳn là không biết tên Khang Huy. Hơn nữa Dư Hải Thiên hình như đến hiện tại vẫn chưa biết tên Khang Huy. Y vẫn luôn dùng “tên kia" để gọi Khang Huy, chẳng lẽ An Huệ Lan ngay cả tên Khang Huy liền không nói cho Dư Hải Thiên? Xem ra bả cũng biết Khang Huy xuất hiện không đúng thời điểm nha.
Dư Hải Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy hài tử kia mặc kệ đối Dư Lãng có thù hận gì hay không, về sau cũng không có cơ hội đối Dư Lãng tạo thành thương tổn: “Hắn là bạn của anh họ con, cùng anh họ có quan hệ rất tốt."
“A, con biết." Dư Lãng lo lắng Dư Hải Thiên đối với dư huy ấn tượng quá tốt, y ghé vào bên tai Dư Hải Thiên, nói cho Dư Hải Thiên một chuyện có thật: “Con biết hắn với Dung Việt Trạch có quan hệ tốt lắm, hắn chạy vào phòng ngủ của anh họ, coi con là Dung Việt Trạch liền ngủ bên cạnh con, còn ôm thắt lưng con đó. Nếu con mà không tỉnh dậy sớm có khi hắn còn muốn hôn con a." Nghĩ đến đây, giống như Khang Huy thật sự hôn y một cái, Dư Lãng đánh một cái rung mình: “Ba ba người nói người kia sẽ không thích Dung Việt Trạch đi, nhưng Dung Việt Trạch là nam đâu, bất quá có lẽ, không chuẩn hắn liền thích nam nhân đâu."
“Nói cái gì đó?" Dư Hải Thiên tại trên mông Dư Lãng vỗ một bàn tay: “Ai nói cho con biết loạn thất bát tao này đó? Dung gia tiểu tử thật sự là đem con làm hư." Dù sao, y từ lúc nhỏ, Dư Hải Thiên cứ như vậy, Dư Lãng học xấu, kia khẳng định chính là Dung Việt Trạch dạy y. Dư Lãng nhún vai, đừng nghĩ hắn không biết, nam nhân cùng nam nhân có thể xảy ra chuyện ấy, chỉ có thể là y đem Dung An Thụy dạy hư, Dung An Thụy là tuyệt đối không có khả năng làm y hư hỏng.
Bất quá, y liền không thay Dung An Thụy nói chuyện, y nếu không thuần khiết không rảnh làm bé ngoan, tại sao có thể thể để cho Khang Huy cùng nam nhân làm loạn đáng giận đâu, nhỏ tuổi liền như vậy làm loạn, so với y năm đó đáng giận nhiều. Năm đó thời điểm Dư Hải Thiên biết y cùng Dung Việt Trạch có phá sự kia, thiếu chút nữa không có đánh đoạn hai cái đùi y, hiện tại, dù thế nào Dư Hải Thiên cũng phải đánh gãy một chân Khang Huy.
Tác giả :
Kê Áp Nhục Ngưu