Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
Chương 54: Đi Đến Nơi Em Nên Đi
Tiểu gia hỏa của anh để chân trần đứng giữa một đống mảnh vỡ thủy tinh, hai mắt luôn luôn thập phần linh động giờ đây xám xịt, trong bàn tay thon dài trắng nõn gắt gao nắm một mảnh vỡ thủy tinh, đặt lên cổ của chính mình mà vạch.
Anh sợ tới mức rống to một tiếng:
“Hàm Hàm! Em đang làm gì đó?!"
Bạch Nhất Hàm bị anh dọa sợ, động tác ngưng lại, thấy Mục Tĩnh Viễn nhảy xuống sàn, mặt đầy hoảng sợ hướng cậu bên này vọt tới, trong đầu chỉ có một thanh âm: Mục Tĩnh Viễn tỉnh!
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Cậu mở to hai mắt nhìn, lòng tràn đầy sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước, trên sàn tất cả đều là mảnh vỡ thủy tinh, bàn chân trắc trở đạp lên giữa đống mảnh vỡ.
Mục Tĩnh Viễn cả kinh, vội dừng bước chân, khó khăn lắm ngừng ở trước đống mảnh vỡ, giơ hai tay lên làm thế vô hại.
Anh không biết tiểu gia hỏa anh đây là đang làm sao vậy, chỉ biết trạng thái của cậu rất không đúng, lúc này tuyệt đối không thế lại kích thích cậu.
Anh nói bằng giọng ôn nhu:
“Hàm Hàm, em làm sao vậy? Đem thứ trong tay đưa cho anh được không? Nó rất nguy hiểm."
Bạch Nhất Hàm nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt rơi thành từng giọt xuống, cậu càng thêm dùng sức nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay.
Lòng bàn tay bị cắt trào ra máu, từng giọt rơi xuống trên mặt sàn, Thanh âm cậu run khàn khàn nói:
“ Anh Tĩnh Viễn, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi, em không phải cố ý, em tưởng là đang nằm mơ, em không biết đó là thật…… Anh Tĩnh Viễn, anh đừng giận em có được không? Em sẽ không quấn lấy anh, anh yên tâm, em biết, em là không nên tồn tại.
Không có em thì tốt rồi, anh cùng mọi người đều vui vẻ, em…… Em sẽ đi đến nơi em nên đến, anh không cần nổi giận……" Cậu nói xong, không dám lại trì hoãn, vội vàng một lần nữa giơ tay lên, không chút lưu tình hướng cần cổ mà vạch một đường!
Mục Tĩnh Viễn khóe mắt tẫn nứt, rốt cuộc bất chấp tất cả, phi thân vọt qua, đi chân trần dẫm qua từng mảnh vỡ, lưu lại mấy cái dấu chân máu, quơ tay một cái đã bắt được tay cậu!
Bạch Nhất Hàm lần này hoàn toàn không có giữ lại lực, dù một giây cuối cùng bị bắt lại cái tay, nhưng mang theo quán tính vẫn như cũ đem cái cổ trắng nõn gạch ra một lỗ hổng.
Một giọt máu đỏ thắm chảy xuống dưới, thấm vào giữa cổ áo, cũng chảy vào trong lòng Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn tim đều nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh đầy đầu, hô hấp dồn dập, trên người đều đang phát run.
Anh trừng hai mắt sung huyết, gắt gao nắm cánh tay Bạch Nhất Hàm đến xanh trắng, không màng những mảnh vỡ sắc bén cắt vào ngón tay, chính là đem mảnh thủy tinh đáng sợ kia moi ra cho bằng được!
‘‘ bang đát, ’ một tiếng, một mảnh vỡ thủy tinh dính đầy vết máu bị ném trên mặt đất, Mục Tĩnh Viễn hai tay ôm chặt lấy Bạch Nhất Hàm đang không ngừng giãy giụa, lần thứ hai đi qua đống mảnh nhỏ, đem tiểu gia hỏa anh rời khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Anh đem Bạch Nhất Hàm đặt trên giường, cả người làm vật trói buộc nằm lên phía trên Bạch Nhất Hàm, đôi tay vây quanh nửa người trên của cậu, một cặp chân dài quấn lấy hai chân Bạch Nhất Hàm, làm cậu không thể động đậy.
Trạng thái hiện giờ của Bạch Nhất Hàm khiến trái tim anh trước khi đi vào giấc ngủ còn giống như đang ngâm mình trong mật đường lại bị xách ra ném vào băng thiên tuyết địa, cả người đều là lạnh.
Anh dùng thân thể của mình vây khốn Bạch Nhất Hàm, hốc mắt đỏ lên, một giọt nước mắt nóng bỏng rốt cuộc cũng chảy xuống.
Âm thanh chua xót:
“Hàm Hàm, em vì cái gì muốn làm như vậy? Là bởi vì chuyện tối hôm qua sao? Rõ ràng lúc đó hết thảy đều thực tốt đẹp, em không có cự tuyệt anh, còn luôn kêu tên của anh, anh cho rằng…… Cho rằng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, nếu…… Em không chịu, vì cái gì không đẩy anh ra? Anh yêu em, anh sẽ không cưỡng bách em."
Bạch Nhất Hàm ngây ngẩn cả người, tay chân lập tức rút lực, theo quán tính đặt ở trên giường..