Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Chương 95: Đứng đắn cười
Lúc Triệu Tử Nghiễn tiến vào phòng, liền nhìn thấy hai phụ tử ánh mắt đồng thời rơi ở trên người nàng, để nàng có chút khẩn trương. Nàng lúng túng đặt đồ vật ở một bên, nhỏ giọng hỏi: "Khanh nhi, nàng đói sao?"
Phó Ngôn Khanh nhìn Triệu Tử Nghiễn vành tai đều đỏ, lập tức hiểu được nàng ấy đã nghe hết những lời nàng vừa rồi nói, trong lúc nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu không có tiếp lời.
Phó Hoài thấy nàng hai nàng bộ dáng như vậy, nhịn không được muốn cười, hắng giọng một cái nói: "Quân thượng, thần phải dành thời gian chuẩn bị ngày mai xuất chinh, Khanh nhi liền làm phiền người chiếu cố." Nói xong, ánh mắt của hắn thoáng nhu hòa: "Khanh nhi đều đã lớn rồi, có một số việc đều có thể làm chủ, thần chỉ hy vọng quân thượng cùng Khanh nhi mọi chuyện đều hài lòng vui vẻ."
Triệu Tử Nghiễn vội vàng ngồi thẳng người cung kính nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ cùng Khanh nhi hảo hảo chiếu cố lẫn nhau, ta tuyệt không để nàng chịu ủy khuất."
Phó Hoài mỉm cười, xoay người chuẩn bị đi, lại cau mày nói: "Đúng rồi, bên người Triệu Mặc Tiên còn mang theo một quân sư, tuy trước đó hắn đã sớm thừa cơ chạy thoát, nhưng thần đặc biệt phái người theo sát hắn, tại ngoại vi Lãng Châu thành liền bắt được hắn, hắn tựa hồ gọi là Âu Dương Hoa, chính là người ở phía sau giúp Tiêu Thác bày mưu tính kế, không biết quân thượng muốn xử trí như thế nào?"
Phó Ngôn Khanh sau khi nghe xong hơi sững sờ: "Nguyên lai là hắn, quả nhiên vẫn không thay đổi. Phụ vương tạm thời giam hắn lại, con cùng An nhi xử lý là được."
Tuy thấy nữ nhi mình phản ứng có chút kỳ quái, nhưng Phó Hoài đối nàng trước giờ yên tâm, cũng không hỏi nhiều: "Được."
Nhìn Phó Hoài sắp phải rời đi, Phó Ngôn Khanh vội vàng nói: "Phụ vương ngàn vạn lần cẩn thận, để ảnh vệ bảo hộ bên cạnh người, không thể mạo hiểm giống như lần trước."
Phó Hoài mỉm cười: "Đã biết, ta còn phải diệt cỏ tận gốc Thổ Dục Hồn, sẽ không làm ẩu. Về phần A Húc, ta đã để nó về Đại Lý tọa trấn rồi, con không cần lo lắng, hảo hảo cùng quân thượng xử lý thỏa đáng chuyện triều đình."
Phó Hoài đi rồi, Triệu Tử Nghiễn đẩy xe lăn đi qua đem bữa tối bưng tới, là cháo cá mực do phòng bếp đặc biệt nấu, dùng lửa nhỏ cẩn thận ninh nhừ, cháo đặc sánh vừa miệng, cá mực sớm ướp gia vị rồi khử mùi tanh, vị cá tươi non hòa cùng cháo, ăn vào trong miệng mềm dẻo thơm ngọt. Xương cá đã được Triệu Tử Nghiễn cẩn thận chọn lấy ra ngoài, Phó Ngôn Khanh cũng thật đói bụng, liền ăn đến vô cùng mê say. Triệu Tử Nghiễn thấy nàng ăn đến thỏa mãn, trong mắt mang theo ý cười, có chút tò mò hỏi: "Khanh nhi tựa hồ biết rõ cái tên Âu Dương Hoa kia?"
Phó Ngôn Khanh ngước mắt nhìn nàng, nhẹ gật đầu: "Kiếp trước hắn là quân sư của nhị điện hạ, lúc Triệu Thanh Thư khởi binh mưu phản, đều do hắn một tay bày mưu tính kế, gieo họa không ít đến Triệu Mặc Tiên, đời này vậy mà lại theo Triệu Mặc Tiên, quả nhiên tâm tư trước sau không đổi."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ: "Tâm tư không đổi? Ý nàng là hắn muốn chúng ta chiến sự không ngừng?"
"Đúng vậy, hắn rất tình nguyện khiến cho Triệu gia nàng đối chọi nhau gay gắt, ai yếu hắn liền đến giúp, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, không được an bình." Phó Ngôn Khanh thần sắc có chút bất đắc dĩ, Âu Dương Hoa cũng là cố chấp đến lợi hại.
"Hắn có thù oán với Triệu gia ta?" Triệu Tử Nghiễn nhíu nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút nói.
"Phải nói là hắn cùng Cảnh đế có thù oán, bởi vậy trăm phương ngàn kế muốn Triệu gia tàn sát lẫn nhau, hắn bất quá chỉ là đứng xem trò vui thôi."
"Nói như vậy, đại khái là hắn bị phụ hoàng ta hàm oan, hôm nay mới ra tay trả thù. Bất quá nghĩ đến người bị hại dưới thời phụ hoàng cũng không ít, ta đoán không ra hắn là ai." Triệu Tử Nghiễn bất đắc dĩ nói.
"Kỳ thật người này nàng cùng Triệu Mặc Tiên đều rất quen thuộc, bất quá lúc hắn mất tích, hai nàng còn nhỏ, năm đó hắn bị Cảnh đế cùng Tiêu Thục Nghi hãm hại, liên lụy đến Thẩm quý phi cùng đại hoàng huynh của nàng, nói đến cùng, hắn cũng là một kẻ đáng thương."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ, lập tức có chút khó tin nói: "Chẳng lẽ là tứ hoàng thúc!"
"Đúng vậy, năm đó tứ vương gia Triệu Húc bị Cảnh đế lưu vong đến Bạc Châu, trên đường lại rơi vào mai phục, mất tích nơi đáy vực, bất quá hắn cũng như đời trước, may mắn nhặt về một mạng. Có điều tứ vương phi cho rằng trượng phu mình chết rồi, liền treo cổ tự vẫn, mà gia quyến của tứ vương gia cũng bị người hại chết hết, cho nên oán niệm của hắn mới lớn đến mức này."
Đối với Âu Dương Hoa, Phó Ngôn Khanh cũng có chút cảm khái, tình cảnh năm đó hắn gặp phải làm cho người ta thương cảm, nhưng hiện tại hắn đối Triệu Tử Nghiễn mà nói, lại là một nhân vật nguy hiểm, oán niệm của hắn vĩnh viễn không thể giải trừ, để hắn sống liền là một tai họa ngầm.
Nghĩ đến đấy, nàng nhìn sắc mặt Triệu Tử Nghiễn, nói khẽ: "Hắn mặc dù đáng thương, nhưng đã thực sự nhập ma chướng, giang sơn Triệu gia cùng tính mạng dân chúng Đại Hạ đều là đối tượng để hắn trả thù, cho nên xử trí hắn thế nào, cần phải thận trọng."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Ta hiểu được, đều đi đến một bước này rồi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào hủy đi sự an bình của ta cùng nàng."
Nói xong nàng đến bên giường, đỡ Phó Ngôn Khanh nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Đêm đã khuya, nên ngủ rồi."
Phó Ngôn Khanh trên lưng có tổn thương chỉ có thể nằm nghiêng ở trên giường, quay đầu đã thấy Triệu Tử Nghiễn thay nàng đắp kín mền liền đẩy xe lăn chuẩn bị đi, lập tức sững sờ: "An nhi, nàng muốn đi đâu?"
Triệu Tử Nghiễn cười cười: "Trên người của nàng có thương tích, ta đi gian ngoài ngủ, để tránh đụng thương đến nàng."
Phó Ngôn Khanh nhíu nhíu mày: "Nàng ngủ rất ngoan, nơi nào sẽ đụng phải ta, tới đây ngủ. Tiết trời này ban đêm cực kỳ lạnh, nàng vốn khí huyết không thông, ngủ một mình, chân của nàng cả đêm đều lạnh không chịu nổi."
Triệu Tử Nghiễn có chút do dự, ngủ một mình tự nhiên không thoải mái, nhưng là... Mắt thấy Phó Ngôn Khanh ánh mắt lạnh lùng, nàng rụt cổ một cái, ngoan ngoan thổi đèn, tất tất tốt tốt thoát ngoại bào, cẩn thận bò vào trong chăn.
Lên giường Triệu Tử Nghiễn cũng không dám như trước ôm lấy Phó Ngôn Khanh, chẳng qua là đưa tay phải ra cùng nàng năm ngón tay đan xen, nghiêng đầu nhìn xem sườn mặt của nàng, lại nghĩ tới những lời nàng nói với phụ vương, nhịn không được bật cười, cầm tay của nàng thoáng dao động.
Phó Ngôn Khanh dựa vào thật gần, nghiêng đầu nhìn xem nàng: "Làm gì vui vẻ như vậy."
Triệu Tử Nghiễn mấp máy miệng, rất nhanh thăm dò hôn lên môi nàng, vẫn là cười ngây ngô không nói.
Một lát sau, Phó Ngôn Khanh rút ra bàn tay, ngón tay ấm áp rơi vào trên đùi Triệu Tử Nghiễn, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn: "An nhi, nàng.... hôm nay để Dược tiên sinh nhìn xem, chân của nàng thế nào?" Phó Ngôn Khanh thanh âm có chút khẩn trương, trong lòng nàng nghĩ đến hồi lâu, nhưng một mực không dám hỏi, Triệu Tử Nghiễn thật sự là đứng lên, nhưng nàng vẫn sợ kết quả không như mong đợi sẽ làm nàng ấy đau buồn.
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt dịu dàng, tay nắm lấy bàn tay nàng dán lên môi hôn một chút, trầm giọng nói: "Cho ta thời gian, rất nhanh, ta liền có thể hảo hảo ôm nàng một cái, nàng muốn đi nơi nào, ta đều có thể cùng nàng đi."
------------
Ngày hôm sau, Phó Hoài sáng sớm liền dẫn theo binh lính hướng Quỳ Châu tập kết, Phó Ngôn Khanh mặc dù muốn gần phụ vương thêm mấy hôm, thế nhưng biết rõ trước mắt còn có chuyện rất quan trọng phải làm.
Triệu Tử Nghiễn hạ lệnh triều đình trùng kiến lại Lãng Châu thành, đợi đến lúc vết thương của Phó Ngôn Khanh tốt hơn, liền rất nhanh một đường chạy về kinh thành, kể cả Âu Dương Hoa cũng áp giải hồi kinh.
Nguyên bản Tào Lưu Cẩm còn do dự quanh quẩn ở Lãng Châu thành, lúc này mới phát hiện từ đầu đến đuôi đều rơi vào bẫy của Triệu Tử Nghiễn, nhất thời lạnh cả thân thể. Trong lòng tình ý dành cho Triệu Tử Nghiễn liền biến thành đắng chát cùng oán hận, trước lúc đoàn người Triệu Tử Nghiễn rời khỏi Lãng Châu, Tào Lưu Cẩm tìm cách lẻn vào phòng bếp, bỏ thuốc độc vào cơm canh, lại bị Dược Tam Thông đến ăn vụng suýt nữa nếm phải. Tào Lưu Cẩm sau khi bại lộ, liền liều mạng giết chết mấy hộ vệ trong phủ, tuy chạy thoát nhưng bị toàn thành truy nã, kết cục cũng sớm có thể đoán được.
----------
Giờ phút này tại Kinh thành, Nhạc Dao sáng sớm liền rửa mặt chưng diện, dẫn theo Trần Đông đi đến Thịnh gia. Chiến sự tại Lãng Châu, điện hạ hoàn toàn thắng lợi, mà Triệu Mặc Tiên cũng đã trả giá, Nhạc Dao tâm tình tốt cực kỳ, chẳng qua là lúc nàng tiến vào đại sảnh Thịnh gia, vui vẻ liền biến mất không còn một mảnh.
Thịnh Vũ lúc này đang ngồi ở trên chủ tọa, gương mặt luôn đông lạnh giờ càng phát ra lạnh lẽo khiến người không khỏi rùng mình, mà ở bên ngồi một thân lộng lẫy cẩm y nam tử, mùa đông khắc nghiệt hắn còn nắm lấy một thanh quạt xếp, làm ra vẻ đạo mạo, tự xem là rất có phong độ mỉm cười, thế nhưng trong mắt giấu không được tình ý cực nóng, cùng lời nói nịnh nọt khiến cho hắn cả người đều có chút hèn mọn.
Nhạc Dao ánh mắt phát lạnh, cố nhẫn nhịn bước vào, lập tức vung lên nụ cười phong tình vạn chủng: "Dương công tử thật có nhã hứng, ta vừa gặp quản gia nhà họ Dương đang bốn phía tìm kiếm ngươi, không nghĩ ngươi vậy mà lại chạy đến chỗ của Vũ nhi."
Dương Thành quay qua liền nhìn thấy nữ tử mặc một thân lụa đỏ, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, hắn liền có chút không dời mắt nổi. Trong mắt hắn, dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo của Thịnh Vũ khiến hắn một mực mê say, nhưng người đến lúc này tựa như một yêu tinh, lập tức câu đi hồn phách của hắn, hiển nhiên khiến cho hắn đứng núi này trông núi nọ.
"Nguyên lai là Nhạc chưởng sự, Dương Thành xin được hữu lễ. Ta tới đây là cùng Thịnh tiểu thư đàm luận một chút việc buôn bán tơ lụa giữa Dương gia cùng Thịnh Ký, lúc đi ra vội vàng mới không kịp thông báo quản gia." Dứt lời, ánh mắt hắn liên tục đảo qua hai nàng: "Bất quá Nhạc tiểu thư tựa hồ cùng Thịnh tiểu thư quan hệ rất tốt?"
Thịnh Vũ thấy ánh mắt hắn luôn quanh quẩn trên người Nhạc Dao, trên mặt khí lạnh phát ra càng lớn, mở miệng nói: "Dương công tử, chính sự đã bàn xong, Thịnh Vũ liền không trì hoãn thời gian của ngươi, Tiền bá, tiễn khách."
Dương Thành quýnh lên, vội vàng nói: "Thịnh tiểu thư, ta... Ta còn có chuyện muốn bàn với cô." Hắn lại do dự nhìn về phía Nhạc Dao, giống như rất là bất tiện.
"Không sao, Dương công tử cứ nói thẳng." Thịnh Vũ lạnh lùng nói.
Dương Thành có chút lúng túng, nhưng thái độ Thịnh Vũ dĩ nhiên không muốn nhiều lời, hắn đành phải ngồi thẳng lên: "Năm đó lúc Thịnh bá phụ còn sống, quan hệ hai nhà Dương Thịnh rất nồng hậu, lúc đó Thịnh bá phụ còn cùng phụ thân ta đùa rằng...."
Nhạc Dao bật cười nói xen vào: "Hẳn là hai người kết thông gia từ bé, Dương công tử lời này kể đến hệt như trong mấy quyển thoại bản tử, thật là khuôn sáo cũ rích."
Dương Thành bị nàng đoạt đi câu chuyện, lập tức sắc mặt tái xanh: "Nhạc tiểu thư nói không sai, bất quá khuôn sáo cũ cũng được, nếu không phải Thịnh gia bất ngờ gặp nạn, nghĩ đến kết cuộc có thể giống như trong thoại bản tử, tài tử giai nhân cùng nhau nên giai ngẫu."
Lời này thật sự có chút không biết xấu hổ, Thịnh Vũ chẳng qua là nhàn nhạt tiếp câu: "Hoàn toàn chính xác."
Dương Thành vui vẻ: "Thịnh tiểu thư cũng cảm thấy như vậy sao?"
Thịnh Vũ nhíu nhíu mày: "Không, ta là nói xác thực khuôn sáo cũ." Nói xong cũng mặc kệ Dương Thành phản ứng ra sao, tiếp tục nghiêm trang nói: "Thoại bản tử ta đọc qua cũng không ít, cái gọi là kết thông gia từ bé, phần lớn đều là một bên gia cảnh sa sút, một bên ngại bần yêu phú nhưng vẫn phải nhận lời, hận không thể triệt để bỏ qua giao tình mà từ chối. Về sau nhắc lại, chính là hối hận rồi, dĩ nhiên hai bên đều không muốn tiến tới."
Nhạc Dao ở một bên nhịn không được phốc bật cười, Dương Thành có ngốc cũng biết Thịnh Vũ là đang trào phúng hắn, hắn trong lòng một cỗ tức giận, nếu không phải phụ thân ép buộc, Thịnh Vũ lớn lên lại xinh đẹp như vậy, hắn làm sao sẽ phải hạ mình thế này!
"Thịnh tiểu thư, Thịnh gia tuy nói sự nghiệp lớn, nhưng chỉ có một mình cô, dù sao cũng cần một người giúp đỡ, sớm ngày giúp Thịnh gia thêm cành thêm lá. Đại Hạ ta tuy chịu ảnh hưởng của khai quốc Nữ đế, nữ tử đều có thể tham gia kinh thương hoặc tiến quan trường, không bị trói buộc, nhưng cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện không phải chuyện tốt. Nữ tử thông thường mười bảy mười tám tuổi liền tìm phu quân gia, tiểu thư hôm nay đều hơn hai mươi rồi, tại kinh thành ngoài Dương gia ta, còn nơi nào có thể xứng với Thịnh gia, hơn nữa trưởng bối nhà chúng ta xem như đã có ước hẹn, chỉ cần tiểu thư đồng ý, Dương gia tất nhiên toàn lực hỗ trợ Thịnh gia buôn bán, tiểu thư cũng không cần...."
"Câm miệng." Nhạc Dao càng nghe sắc mặt càng đen, cuối cùng nhịn không được một cước đá vào chân ghế Dương Thành đang ngồi, lập tức cái ghế liền phân tán ra trên đất, khiến Dương Thành sợ đến lộn nhào, chật vật đứng lên một câu cũng nói không nên lời.
"Cũng không nhìn một chút dáng vẻ của ngươi, Dương gia nếu không phải thủ đoạn hiểm độc, hôm nay cũng không làm nên chuyện gì, còn ngươi, chờ phụ thân ngươi chết, Dương gia sớm muộn cũng bị ngươi làm cho lụn bại, còn ở nơi này nói những lời đáng xấu hổ, nàng không phải người ngươi có thể chạm tay vào."
Dương Thành nóng nảy, lập tức cái gì phong độ đều bất chấp: "Nhạc tiểu thư, ta hướng Thịnh Vũ cầu hôn, cô can dự vào làm gì? Một cái Bích Ngọc Các nho nhỏ, Dương gia ta còn không để vào mắt, bất quá là bán đứng nhan sắc đổi lấy lợi lộc, cô có tư cách gì nói ta. Cô không biết tự nhìn lại, tuổi tác cũng không còn nhỏ, đến nay vậy mà không có nam nhân nào nguyện ý lấy cô, chỉ sợ bị cô cho đội nón xanh!"
"Người tới, đem tên điên này ném ra ngoài cửa!" Thịnh Vũ dĩ nhiên mặt sắc mặt tái nhợt, tức giận vô cùng.
Tần bá đối với Dương Thành cũng đặc biệt khinh thường, vừa rồi nghe hắn phát ngôn bừa bãi vũ nhục Nhạc chưởng sự cùng tiểu thư nhà mình, liền không chút lưu tình, để hộ vệ đem Dương Thành trực tiếp ném lăn ngoài cửa. Năm đó Dương gia thừa dịp cháy nhà đến hôi của, không biết ngầm chiếm bao nhiêu sản nghiệp của Thịnh gia, còn ở chỗ này muốn ăn thịt thiên nga, thật là buồn nôn đến cực điểm!
Mắt thấy kẻ đáng ghét đã bị ném đi rồi, Nhạc Dao tâm tình rốt cuộc tốt trở lại, nhìn xem Thịnh Vũ vẫn tức giận khó bình, khẽ cười nói: "Vũ nhi hôm nay tức giận như vậy, chính là vì ta bất bình sao?"
Thịnh Vũ mắt lạnh quét tới: "Nàng đối người khác có thể nghiêm chỉnh một chút không, luôn cười đến câu hồn như vậy, để cho người khác thừa dịp ăn nói càn rỡ."
Nhạc Dao sững sờ, trên mặt vui vẻ từ từ tắt đi, sắc mặt cũng trở nên hơi ảm đạm, nàng có chút bị thương mà liếc nhìn Thịnh Vũ: "Nàng cũng nghĩ như vậy sao?"
Thịnh Vũ thấy nàng như vậy, trong lòng hoảng hốt, gấp đến độ nói năng lộn xộn, vừa hối hận vừa đau lòng: "Không phải, không phải... Ta chỉ là tức giận, ta... Ta biết nàng không phải người như vậy, chính là...."
Mắt thấy Nhạc Dao vẻ mặt vẫn trầm thấp, không nói một lời, Thịnh Vũ con mắt đều nhanh gấp đỏ lên.
"Ta chỉ là không thích nàng đối bọn họ như vậy cười, nàng có được nhìn đẹp mắt, cười rộ lên lại câu người, những người đó đều không phải thứ gì tốt, luôn yêu thích loạn nhìn nàng. Bọn hắn tâm tư bất chính, vậy mà còn dám vu vạ nàng, nàng ngày sau không cần đối bọn hắn cười nữa, chỉ có thể đối....đối..."
Nhạc Dao lông mày khẽ nhướng, sóng mắt lưu chuyển, câu dẫn ra một vệt ý cười quyến rũ, đến gần thổ khí như lan: "Chỉ có thể đối với nàng cười?"
Thịnh Vũ bị trước mắt nụ cười này nhìn như ngả ngớn, kỳ thực mang theo tràn đầy quan tâm làm cho hoa mắt, mà Nhạc Dao tiến đến quá gần, hơi thở trong veo ấm áp của nàng thổi vào bên tai Thịnh Vũ, vành tai lập tức ngứa đấy, sắc mặt Thịnh Vũ nhoáng cái đã đỏ đến tươi đẹp ướt át, nghĩ di chuyển ánh mắt nhưng không cách nào dời đi được, trong lòng than nhẹ một tiếng, yêu tinh này.
Thấy Thịnh Vũ sắc mặt vừa đông lạnh vừa ngơ ngác, Nhạc Dao bị chọc cười đến không được, nàng dựa đến trên người Thịnh Vũ, ôm eo của nàng ấy, cười đến run rẩy cả người.
Thịnh Vũ lấy lại tinh thần, vừa thẹn vừa giận: "Trêu chọc ta rất vui sao?"
"Ân." Nhạc Dao cười đáp, lập tức tranh thủ trước khi người kia phát tính khí lên, nhỏ giọng nói: "Trước đây ta cười như vậy bất quá là qua loa ngụy trang mà thôi, hôm nay có nàng rồi, nàng nếu không thích, ta liền không cười."
Thịnh Vũ ánh mắt chớp lên, tự cường bình tĩnh nói: "Ta không nói không cho nàng cười, chẳng qua là như vừa rồi.... còn có cố ý câu dẫn người...là không được. Nàng nên đứng đắn cười cho ta."
"Đứng đắn cười?" Nhạc Dao có chút khó khăn: "Vũ nhi, như thế nào mới gọi đứng đắn cười?"
"Giống như ta nè." Thịnh Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút, cố gắng làm ra một cái gọi là nghiêm chỉnh cười, Thịnh Vũ từ trước rất hiếm khi cười, ngẫu nhiên mấy lần cũng là đối Nhạc Dao cười, phần lớn là rất cạn, còn có chút ấm người, nhưng chính nàng hoàn toàn không biết. Hiện tại cố gắng bày ra ý cười nghiêm chỉnh, lại cứng ngắt đến dọa người.
Nhạc Dao nghiêng thân thể chăm chú nhìn Thịnh Vũ, cố gắng học theo dáng vẻ của nàng, chỉ là nhịn không được suýt nữa cười đến co quắp: "Được rồi Vũ nhi, ta nếu cười như vậy, khách đến Bích Ngọc Các không quá ba ngày toàn bộ chạy mất."
Thịnh Vũ vừa rồi bị chọc đến tức giận vô cùng, hiện tại thấy Nhạc Dao vui vẻ, nàng cũng nhịn không được có chút câu lên khóe môi dưới, lộ ra một vệt ý cười dịu dàng, để Nhạc Dao lập tức ngưng cười, si ngốc nhìn xem nàng, ngón tay vươn đến xoa xoa khóe môi nàng: "Nếu nàng luôn đối với ta cười như vậy, ta sợ là bị nàng mê chết rồi."
------------