Trọng Sinh Chi Hoa Khai Phú Quý
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh mục quà tặng của Hạ Cẩm Nhi như thế nào, Hạ Vãn Thu không biết, còn danh mục quà tặng của mình có thể nói là hao hết tâm tư. Tới chỗ Hạ mẫu, liền thấy Hạ mẫu đang nói chuyện cùng Hạ Cẩm Nhi.
Chờ Hạ Vãn Thu thỉnh an, Hạ Cẩm Nhi liền mở miệng nói, “Tỷ tỷ."
Hạ Vãn Thu mỉm cười, “Về sau mỗi ngày tỷ muội ta có thể cùng một chỗ, nhất định phải hảo hảo thân cận."
“Ta biết tỷ tỷ hiểu rõ ta nhất." Hạ Cẩm Nhi nghe xong, trên mặt tràn đầy vui mừng, “Đại tỷ mỗi ngày chuẩn bị đồ cưới, cũng không chơi với ta."
Hạ mẫu mỉm cười nói, “Chớ không phải là tam cô nương nhà chúng ta cũng muốn lập gia đình? Vi mẫu chắc chắn chọn lựa thật tốt."
Trong lòng Hạ Cẩm Nhi căng thẳng, biết đây là cảnh cáo cũng là hứa hẹn, nếu mình làm cho Hạ mẫu vừa lòng, nhất định có thể chọn được vị hôn phu tốt, nếu không, sợ là...... Cúi đầu xuống, giống như vô cùng thẹn thùng, “Mẫu thân."
“Tốt lắm, Cẩm Nhi mới vừa đem danh mục quà tặng nàng viết đưa đến đây, Thu Nhi con viết đâu?" Ngón tay Hạ mẫu nhẹ gõ trên bàn một chút, Hạ Vãn Thu thế này mới chú ý tới trên mặt bàn đã đặt hai tờ giấy. Liếc nhìn Sơn Dược, Sơn Dược hai tay đưa danh mục quà tặng Hạ Vãn Thu đã viết ra, tự nhiên có đại nha hoàn bên người Hạ mẫu tiếp nhận, đưa tới tay Hạ mẫu.
Hạ mẫu nhìn vài lần, cũng để trên bàn, “Ngân Nhĩ, ngươi mang theo hai vị cô nương đi phòng thu chi nhìn xem sổ sách chi tiêu hằng ngày trong phủ, qua mấy ngày các ngươi hai người mỗi người làm quản sự một tháng, ít nhất gì đó đều nên biết."
“Vâng." Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đồng thời đáp.
“Đi xuống đi." Hạ mẫu phất phất tay, nói.
Hai người ly khai, Hạ mẫu lại cầm lấy danh mục quà tặng nhìn kỹ, hồi lâu mới thở dài.
Ngân Kiều cũng xem qua danh mục quà tặng, dù sao nàng luôn luôn ở bên người Hạ Vãn Thu hầu hạ, lúc này nhìn Hạ mẫu thở dài, có chút kỳ quái hỏi, “Chủ tử, là cô nương viết không tốt sao?"
“Khi ta lần đầu tiên viết danh mục quà tặng, cũng không có viết tốt như Thu Nhi." Hạ mẫu mỉm cười nói.
“Vậy vì sao chủ tử thở dài?" Ngân Kiều nghi hoặc nói.
“Ngươi xem Hạ Cẩm Nhi xem." Hạ mẫu cũng không nhiều lời, chỉ điểm hai danh sách khác, nói.
Ngân Kiều lấy qua xem xong, càng thêm nghi hoặc, “Tam cô nương viết không bằng cô nương."
“Nhìn kỹ xem."
“Vâng." Ngân Kiều theo Hạ mẫu đã lâu, cũng có vài phần tinh mắt, được nhắc nhở lại nhìn danh mục quà tặng Hạ Cẩm Nhi viết, “Tam cô nương viết tờ danh sách rất là tinh xảo."
“Ngươi cảm thấy ai hơn?" Hạ mẫu tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Ngân Kiều trầm mặc, nàng cũng biết tâm tính Hạ mẫu, “Bẩm chủ tử, nếu đưa cho lão gia Vương phủ thì tam cô nương viết tốt hơn, nhưng nếu đưa cho Lưu phủ thì cô nương viết có vẻ tốt hơn."
Hạ mẫu gật gật đầu, “Nói tiếp đi."
“Tiểu thiếp Lưu phủ sinh con, tam cô nương viết tuy nói không quý giá gì, nhưng lại quá nhiều màu sắc." Ngụ ý nếu thật sự đưa cho tiểu thiếp kia, tiểu thiếp kia sẽ rất vui mừng, cũng không ngẫm lại Lưu đại nhân vẫn chưa có con trai trưởng, con trai của tiểu thiếp này dưỡng ở trong viện của Lưu phu nhân, rõ ràng Lưu phu nhân muốn nuôi đứa nhỏ này bên người.
Mà Lưu phu nhân mặc dù không tính là lớn tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói trẻ tuổi, màu sắc nhiều cũng có nghĩa là kiều diễm.
Nếu Lưu phu nhân không được sủng còn dễ nói, nhưng Lưu phu nhân cùng Lưu đại nhân là vợ chồng từ khi còn thiếu niên, cho dù không có nhi tử cũng có vài phần thể diện, huống chi nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân cũng không phải dễ sống chung.
Như vậy đưa lễ vật này đi, là mạnh mẽ đánh vào thể diện của Lưu phu nhân, chọc bà ấy không vui.
“Mà cô nương thì vừa đúng, nhất là Ngọc Như Ý Bích Hồng Mộc Ngân Ti* này, gỗ lim trầm ổn, rất thích hợp với Lưu phu nhân, ý nghĩa của như ý là tốt lành." Ngân Kiều thấp giọng nói, nếu là muốn tặng Ngọc Như Ý cho thị thiếp kia, nhất định không thể đưa gỗ lim tua chỉ bạc này, dù sao thị thiếp kia mới mười bảy tuổi, mặc kệ địa vị lẫn tuổi tác của nàng đều không xứng với gỗ lim.
*đây là ngọc như ý bằng gỗ ta đưa hình tượng chưng ra cho mọi người nhìn,^^ cái của Thu Tỷ làm gỗ lim có nặm ngọc bích tua bằng chỉ bạc nên hai hình này chỉ gần đúng thôi các nàng tự kết hợp lại nha ^o^
Hạ mẫu gật gật đầu, “Chuỗi Ngọc Như Ý này, đẹp là đẹp ở màu đỏ."
“Chủ tử nói phải." Ngân Kiều nói.
“Nói tiếp đi."
“Vâng." Ngân Kiều suy tư một chút, “Trong danh sách của Vương đại nhân, cô nương không như tam cô nương, cô nương đưa tranh chữ cổ tất nhiên là tốt, nhưng vài người con của Vương đại nhân có chút không nên thân, tiêu dùng tự nhiên...... Không bằng vật phẩm trang sức vàng bạc này tương đối thích hợp."
“Vương đại nhân có tài danh." Hạ mẫu mở mắt ra, tràn đầy khí sắc: " Tranh chữ này của Thu Nhi cũng không sai, chính là ta không biết khi nào thì một di nương lại có tin tức linh thông như thế."
“Nô tỳ biết sai." Ngân Kiều lập tức quỳ trên mặt đất, “Là nô tỳ sơ sót."
Hạ mẫu không có hé răng, chính là bưng chén trà nhấp một ngụm, chờ Ngân Kiều ra một thân mồ hôi lạnh, mới thả chén trà nói, “Cũng khó cho ngươi, ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, có tính toán gì chưa?"
“Nô tỳ tuân theo chủ tử làm chủ." Ngân Kiều dập đầu một cái cung kính đáp.
“Nhi tử của Lí quản sự tuổi tác vừa vặn, người cũng coi như đầy hứa hẹn." Thanh âm của Hạ mẫu không nhanh không chậm, mang theo mấy phần thương lượng, “Nếu là ngươi để mắt, lúc này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cũng có thể nhắc tới."
Nhi tử của Lí quản sự Ngân Kiều tự nhiên biết, mặc dù cũng là hạ nhân của Hạ phủ, nhưng có bản lĩnh của chính mình, lớn lên cũng được, làm người cũng không như hạ nhân bình thường, rất có vài phần nhã nhặn, vài tỷ muội không phải không có vụng trộm nói qua, lúc này nghe được Hạ mẫu nói, mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói, “Chỉ dựa vào chủ tử làm chủ."
“Được." Hạ mẫu cũng là vẻ mặt vui sướng, “Đến lúc đó ta cho ngươi chuẩn bị đồ cưới, cho ngươi phong phong cảnh quang gả đi."
Bên người Hạ mẫu có vài đại nha hoàn đều là mua về từ nhỏ, ký đều là tử khế, cha mẹ là ai, các nàng sớm không nhớ rõ, có thể được Hạ mẫu chuẩn bị đồ cưới, có thể nói là rất có thể diện, về sau ở phu gia cũng có vài phần địa vị.
“Tạ chủ tử." Ngân Kiều cung kính dập đầu lạy ba cái, “Nô tỳ chắc chắn hầu hạ tốt cô nương."
Ngân Kiều cũng không ngốc, làm sao có thể không biết ý tứ của Hạ mẫu, sợ là về sau cũng đưa nàng cho cô nương làm của hồi môn, chính là Hạ mẫu xem nàng khác với những nha hoàn kia, bản lĩnh của nàng là Hạ mẫu dạy dỗ, hơn nữa dáng vẻ của nàng cũng xuất sắc hơn so với nha hoàn khác, Hạ mẫu sợ trực tiếp đưa nàng làm của hồi môn, đến lúc đó thủ đoạn của nàng dùng ở trên người cô gia của cô nương, cho nên trước tiên cho nàng xuất giá.
Đến lúc đó chỉ có thể trung thành hầu hạ cô nương, lại không sợ nàng ngáng chân cô nương.
“Ngươi là người tốt." Hạ mẫu cũng không có ý giấu diếm, “Chính là Thu Nhi vẫn có chút đơn thuần, ta không thể không vì nàng mưu tính một hai."
“Chủ tử......" Ngân Kiều cũng không biết nói như thế nào mới tốt, kỳ thật nàng thực sự rất cảm tạ Hạ mẫu, dù sao từ khi nàng vào Hạ phủ, sau khi được Hạ mẫu coi trọng, mặc kệ là ăn dùng so với cô nương trong nhà bình thường đều tinh quý hơn, còn có thể tập viết, nói ra ai không hâm mộ.
Lại nói nàng tình nguyện đi làm thê nhà nghèo, cũng không nguyện làm thiếp, huống chi Hạ mẫu còn nắm trong tay khế bán mình của nàng, có thể đối đãi nàng như thế, nàng đã rất cảm kích.
“Đến lúc đó ta sẽ cho một nhà Lí quản sự cùng đi theo, ta đem nữ nhi của ta giao cho các ngươi." Trong thanh âm của Hạ mẫu mang theo vài phần sầu não.
“Nô tỳ nhất định dốc hết toàn lực bảo hộ cô nương thật tốt." Ngân Kiều trịnh trọng nói.
Hạ mẫu gật gật đầu, “Đi xem Bình di nương rốt cuộc từ nơi nào tìm hiểu được tin tức, còn có Quế di nương, Hạ Cố cũng đã mười ba tuổi rồi."
“Vâng."
“Dù sao cũng là cốt nhục của lão gia, cũng nên tính toán một chút." Hạ mẫu dựa vào đệm, tự nói.
Sau khi Ngân Nhĩ đưa Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đến phòng thu chi, liền nói ý tứ của Hạ mẫu với tiên sinh phòng thu chi, tiên sinh phòng thu chi cũng không hỏi nhiều, lấy ra mấy bản sổ sách, “Có cái gì không rõ, có thể hỏi ta."
Tiên sinh phòng thu chi râu đã dài, cháu gái ông
so với Hạ Vãn Thu các nàng còn lớn hơn, tự nhiên không có gì kiêng dè.
“Vâng." Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đối với lão tiên sinh này rất tôn trọng, dù sao ông cũng đi theo Hạ phụ lão nhân.
Phòng thu chi cũng không tính là lớn, Ngân Nhĩ ôn nhu nói, “Cô nương, tam cô nương, sổ sách dù sao cũng có chút khô khan buồn chán, nô tỳ thấy bên ngoài vườn hoa nở đẹp lắm, kia có đình gần ao, cũng rất mát mẻ, không bằng hai vị cô nương đi đến đình xem?"
Hạ Vãn Thu gật đầu, Ngân Nhĩ phúc phúc thân, liền an bài nha hoàn đi thu thập.
Chờ Hạ Vãn Thu đi qua, đình đã được chuẩn bị các thứ rất tốt, “Nếu ở bên ngoài, muội muội cứ tùy ý đi."
“Vâng." Hạ Cẩm Nhi giống như không thích sổ sách này nọ, mang theo vài phần buồn rầu, “Tỷ tỷ, người nói mẫu thân có thể thực sự cho chúng ta mỗi người quản gia một tháng hay không."
“Nương nếu đã nói, sẽ làm." Hạ Vãn Thu cầm một quyến sổ sách mở ra.
“A, đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải giúp ta." Hạ Cẩm Nhi phất phất tay, “Tỷ muội chúng ta nói chuyện, các ngươi trước lui xuống đi."
Những nha hoàn này đều nhìn về phía Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu gật đầu, phân phó nói, “Chuẩn bị chút trái cây mứt hoa quả."
“Vâng." Nhóm nha hoàn lúc này mới lui xuống.
Hạ Cẩm Nhi giống như một chút cũng không chú ý tới, chỉ oán giận nói, “Tỷ tỷ, người nói ta làm sai, đến lúc đó mẫu thân có thể phạt ta hay không."
“Nương rất hiền lành." Hạ Vãn Thu mặc dù đang nhìn sổ sách, nhưng thật ra lật sách cực nhanh, như là ứng phó bình thường, Hạ Cẩm Nhi tự nhiên chú ý, trong mắt quang ảnh chợt lóe, lại giả bộ dáng vẻ ngây thơ nét mặt lo lắng.
“Đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải giúp ta cầu tình." Hạ Cẩm Nhi hai tay nắm lấy tay Hạ Vãn Thu, làm nũng nói.
Hạ Vãn Thu đơn giản cũng không nhìn, trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn rầu, oán giận nói, “Nương cũng sẽ phạt ta, thật không biết nương tính làm gì, không phải đã có quản sự phòng thu chi sao, vì sao còn muốn ta học cái này."
“Chúng ta vụng trộm đi chơi đi?" Hạ Cẩm Nhi nhìn bốn phía, vụng trộm nói, rõ ràng hành vi có chút thất lễ, nhưng nhìn nàng đứng lên lại như một con sóc nhỏ giấu thức ăn, mang theo vài phần đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Vãn Thu sáng lên, lại nhìn thoáng qua Ngân Nhĩ, nhỏ giọng nói, “Không được a, Ngân Nhĩ đang ở đây, đại tẩu đưa cho ta cửu liên hoàn, ta còn chưa giải được đâu." Lúc này Hạ Vãn Thu cũng hiểu được, bây giờ nàng và Hạ Cẩm Nhi chính là đang nhìn ai so với ai biết giả trang hơn mà thôi.
Huống chi, Hạ Vãn Thu biết ưu thế của chính mình, nàng dù sao cũng là trọng sinh một kiếp, ít nhất về sau sẽ không lạc lối, cũng càng đề phòng Hạ Cẩm Nhi, mà ở trong mắt Hạ Cẩm Nhi, chính mình vẫn là đích nữ Hạ phủ bị nuông chiều không rành thế sự.
Giống như Hạ mẫu nói, nàng chỉ có hai ca ca, như vậy ở trong mắt Hạ Cẩm Nhi, sợ là chỉ có một Hạ Tư Tư, nhưng mà bên trong nàng ta cùng Hạ Tư Tư rốt cuộc có chân tình hay không, cũng không ai biết.
Danh mục quà tặng của Hạ Cẩm Nhi như thế nào, Hạ Vãn Thu không biết, còn danh mục quà tặng của mình có thể nói là hao hết tâm tư. Tới chỗ Hạ mẫu, liền thấy Hạ mẫu đang nói chuyện cùng Hạ Cẩm Nhi.
Chờ Hạ Vãn Thu thỉnh an, Hạ Cẩm Nhi liền mở miệng nói, “Tỷ tỷ."
Hạ Vãn Thu mỉm cười, “Về sau mỗi ngày tỷ muội ta có thể cùng một chỗ, nhất định phải hảo hảo thân cận."
“Ta biết tỷ tỷ hiểu rõ ta nhất." Hạ Cẩm Nhi nghe xong, trên mặt tràn đầy vui mừng, “Đại tỷ mỗi ngày chuẩn bị đồ cưới, cũng không chơi với ta."
Hạ mẫu mỉm cười nói, “Chớ không phải là tam cô nương nhà chúng ta cũng muốn lập gia đình? Vi mẫu chắc chắn chọn lựa thật tốt."
Trong lòng Hạ Cẩm Nhi căng thẳng, biết đây là cảnh cáo cũng là hứa hẹn, nếu mình làm cho Hạ mẫu vừa lòng, nhất định có thể chọn được vị hôn phu tốt, nếu không, sợ là...... Cúi đầu xuống, giống như vô cùng thẹn thùng, “Mẫu thân."
“Tốt lắm, Cẩm Nhi mới vừa đem danh mục quà tặng nàng viết đưa đến đây, Thu Nhi con viết đâu?" Ngón tay Hạ mẫu nhẹ gõ trên bàn một chút, Hạ Vãn Thu thế này mới chú ý tới trên mặt bàn đã đặt hai tờ giấy. Liếc nhìn Sơn Dược, Sơn Dược hai tay đưa danh mục quà tặng Hạ Vãn Thu đã viết ra, tự nhiên có đại nha hoàn bên người Hạ mẫu tiếp nhận, đưa tới tay Hạ mẫu.
Hạ mẫu nhìn vài lần, cũng để trên bàn, “Ngân Nhĩ, ngươi mang theo hai vị cô nương đi phòng thu chi nhìn xem sổ sách chi tiêu hằng ngày trong phủ, qua mấy ngày các ngươi hai người mỗi người làm quản sự một tháng, ít nhất gì đó đều nên biết."
“Vâng." Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đồng thời đáp.
“Đi xuống đi." Hạ mẫu phất phất tay, nói.
Hai người ly khai, Hạ mẫu lại cầm lấy danh mục quà tặng nhìn kỹ, hồi lâu mới thở dài.
Ngân Kiều cũng xem qua danh mục quà tặng, dù sao nàng luôn luôn ở bên người Hạ Vãn Thu hầu hạ, lúc này nhìn Hạ mẫu thở dài, có chút kỳ quái hỏi, “Chủ tử, là cô nương viết không tốt sao?"
“Khi ta lần đầu tiên viết danh mục quà tặng, cũng không có viết tốt như Thu Nhi." Hạ mẫu mỉm cười nói.
“Vậy vì sao chủ tử thở dài?" Ngân Kiều nghi hoặc nói.
“Ngươi xem Hạ Cẩm Nhi xem." Hạ mẫu cũng không nhiều lời, chỉ điểm hai danh sách khác, nói.
Ngân Kiều lấy qua xem xong, càng thêm nghi hoặc, “Tam cô nương viết không bằng cô nương."
“Nhìn kỹ xem."
“Vâng." Ngân Kiều theo Hạ mẫu đã lâu, cũng có vài phần tinh mắt, được nhắc nhở lại nhìn danh mục quà tặng Hạ Cẩm Nhi viết, “Tam cô nương viết tờ danh sách rất là tinh xảo."
“Ngươi cảm thấy ai hơn?" Hạ mẫu tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Ngân Kiều trầm mặc, nàng cũng biết tâm tính Hạ mẫu, “Bẩm chủ tử, nếu đưa cho lão gia Vương phủ thì tam cô nương viết tốt hơn, nhưng nếu đưa cho Lưu phủ thì cô nương viết có vẻ tốt hơn."
Hạ mẫu gật gật đầu, “Nói tiếp đi."
“Tiểu thiếp Lưu phủ sinh con, tam cô nương viết tuy nói không quý giá gì, nhưng lại quá nhiều màu sắc." Ngụ ý nếu thật sự đưa cho tiểu thiếp kia, tiểu thiếp kia sẽ rất vui mừng, cũng không ngẫm lại Lưu đại nhân vẫn chưa có con trai trưởng, con trai của tiểu thiếp này dưỡng ở trong viện của Lưu phu nhân, rõ ràng Lưu phu nhân muốn nuôi đứa nhỏ này bên người.
Mà Lưu phu nhân mặc dù không tính là lớn tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói trẻ tuổi, màu sắc nhiều cũng có nghĩa là kiều diễm.
Nếu Lưu phu nhân không được sủng còn dễ nói, nhưng Lưu phu nhân cùng Lưu đại nhân là vợ chồng từ khi còn thiếu niên, cho dù không có nhi tử cũng có vài phần thể diện, huống chi nhà mẹ đẻ Lưu phu nhân cũng không phải dễ sống chung.
Như vậy đưa lễ vật này đi, là mạnh mẽ đánh vào thể diện của Lưu phu nhân, chọc bà ấy không vui.
“Mà cô nương thì vừa đúng, nhất là Ngọc Như Ý Bích Hồng Mộc Ngân Ti* này, gỗ lim trầm ổn, rất thích hợp với Lưu phu nhân, ý nghĩa của như ý là tốt lành." Ngân Kiều thấp giọng nói, nếu là muốn tặng Ngọc Như Ý cho thị thiếp kia, nhất định không thể đưa gỗ lim tua chỉ bạc này, dù sao thị thiếp kia mới mười bảy tuổi, mặc kệ địa vị lẫn tuổi tác của nàng đều không xứng với gỗ lim.
*đây là ngọc như ý bằng gỗ ta đưa hình tượng chưng ra cho mọi người nhìn,^^ cái của Thu Tỷ làm gỗ lim có nặm ngọc bích tua bằng chỉ bạc nên hai hình này chỉ gần đúng thôi các nàng tự kết hợp lại nha ^o^
Hạ mẫu gật gật đầu, “Chuỗi Ngọc Như Ý này, đẹp là đẹp ở màu đỏ."
“Chủ tử nói phải." Ngân Kiều nói.
“Nói tiếp đi."
“Vâng." Ngân Kiều suy tư một chút, “Trong danh sách của Vương đại nhân, cô nương không như tam cô nương, cô nương đưa tranh chữ cổ tất nhiên là tốt, nhưng vài người con của Vương đại nhân có chút không nên thân, tiêu dùng tự nhiên...... Không bằng vật phẩm trang sức vàng bạc này tương đối thích hợp."
“Vương đại nhân có tài danh." Hạ mẫu mở mắt ra, tràn đầy khí sắc: " Tranh chữ này của Thu Nhi cũng không sai, chính là ta không biết khi nào thì một di nương lại có tin tức linh thông như thế."
“Nô tỳ biết sai." Ngân Kiều lập tức quỳ trên mặt đất, “Là nô tỳ sơ sót."
Hạ mẫu không có hé răng, chính là bưng chén trà nhấp một ngụm, chờ Ngân Kiều ra một thân mồ hôi lạnh, mới thả chén trà nói, “Cũng khó cho ngươi, ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, có tính toán gì chưa?"
“Nô tỳ tuân theo chủ tử làm chủ." Ngân Kiều dập đầu một cái cung kính đáp.
“Nhi tử của Lí quản sự tuổi tác vừa vặn, người cũng coi như đầy hứa hẹn." Thanh âm của Hạ mẫu không nhanh không chậm, mang theo mấy phần thương lượng, “Nếu là ngươi để mắt, lúc này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cũng có thể nhắc tới."
Nhi tử của Lí quản sự Ngân Kiều tự nhiên biết, mặc dù cũng là hạ nhân của Hạ phủ, nhưng có bản lĩnh của chính mình, lớn lên cũng được, làm người cũng không như hạ nhân bình thường, rất có vài phần nhã nhặn, vài tỷ muội không phải không có vụng trộm nói qua, lúc này nghe được Hạ mẫu nói, mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói, “Chỉ dựa vào chủ tử làm chủ."
“Được." Hạ mẫu cũng là vẻ mặt vui sướng, “Đến lúc đó ta cho ngươi chuẩn bị đồ cưới, cho ngươi phong phong cảnh quang gả đi."
Bên người Hạ mẫu có vài đại nha hoàn đều là mua về từ nhỏ, ký đều là tử khế, cha mẹ là ai, các nàng sớm không nhớ rõ, có thể được Hạ mẫu chuẩn bị đồ cưới, có thể nói là rất có thể diện, về sau ở phu gia cũng có vài phần địa vị.
“Tạ chủ tử." Ngân Kiều cung kính dập đầu lạy ba cái, “Nô tỳ chắc chắn hầu hạ tốt cô nương."
Ngân Kiều cũng không ngốc, làm sao có thể không biết ý tứ của Hạ mẫu, sợ là về sau cũng đưa nàng cho cô nương làm của hồi môn, chính là Hạ mẫu xem nàng khác với những nha hoàn kia, bản lĩnh của nàng là Hạ mẫu dạy dỗ, hơn nữa dáng vẻ của nàng cũng xuất sắc hơn so với nha hoàn khác, Hạ mẫu sợ trực tiếp đưa nàng làm của hồi môn, đến lúc đó thủ đoạn của nàng dùng ở trên người cô gia của cô nương, cho nên trước tiên cho nàng xuất giá.
Đến lúc đó chỉ có thể trung thành hầu hạ cô nương, lại không sợ nàng ngáng chân cô nương.
“Ngươi là người tốt." Hạ mẫu cũng không có ý giấu diếm, “Chính là Thu Nhi vẫn có chút đơn thuần, ta không thể không vì nàng mưu tính một hai."
“Chủ tử......" Ngân Kiều cũng không biết nói như thế nào mới tốt, kỳ thật nàng thực sự rất cảm tạ Hạ mẫu, dù sao từ khi nàng vào Hạ phủ, sau khi được Hạ mẫu coi trọng, mặc kệ là ăn dùng so với cô nương trong nhà bình thường đều tinh quý hơn, còn có thể tập viết, nói ra ai không hâm mộ.
Lại nói nàng tình nguyện đi làm thê nhà nghèo, cũng không nguyện làm thiếp, huống chi Hạ mẫu còn nắm trong tay khế bán mình của nàng, có thể đối đãi nàng như thế, nàng đã rất cảm kích.
“Đến lúc đó ta sẽ cho một nhà Lí quản sự cùng đi theo, ta đem nữ nhi của ta giao cho các ngươi." Trong thanh âm của Hạ mẫu mang theo vài phần sầu não.
“Nô tỳ nhất định dốc hết toàn lực bảo hộ cô nương thật tốt." Ngân Kiều trịnh trọng nói.
Hạ mẫu gật gật đầu, “Đi xem Bình di nương rốt cuộc từ nơi nào tìm hiểu được tin tức, còn có Quế di nương, Hạ Cố cũng đã mười ba tuổi rồi."
“Vâng."
“Dù sao cũng là cốt nhục của lão gia, cũng nên tính toán một chút." Hạ mẫu dựa vào đệm, tự nói.
Sau khi Ngân Nhĩ đưa Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đến phòng thu chi, liền nói ý tứ của Hạ mẫu với tiên sinh phòng thu chi, tiên sinh phòng thu chi cũng không hỏi nhiều, lấy ra mấy bản sổ sách, “Có cái gì không rõ, có thể hỏi ta."
Tiên sinh phòng thu chi râu đã dài, cháu gái ông
so với Hạ Vãn Thu các nàng còn lớn hơn, tự nhiên không có gì kiêng dè.
“Vâng." Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đối với lão tiên sinh này rất tôn trọng, dù sao ông cũng đi theo Hạ phụ lão nhân.
Phòng thu chi cũng không tính là lớn, Ngân Nhĩ ôn nhu nói, “Cô nương, tam cô nương, sổ sách dù sao cũng có chút khô khan buồn chán, nô tỳ thấy bên ngoài vườn hoa nở đẹp lắm, kia có đình gần ao, cũng rất mát mẻ, không bằng hai vị cô nương đi đến đình xem?"
Hạ Vãn Thu gật đầu, Ngân Nhĩ phúc phúc thân, liền an bài nha hoàn đi thu thập.
Chờ Hạ Vãn Thu đi qua, đình đã được chuẩn bị các thứ rất tốt, “Nếu ở bên ngoài, muội muội cứ tùy ý đi."
“Vâng." Hạ Cẩm Nhi giống như không thích sổ sách này nọ, mang theo vài phần buồn rầu, “Tỷ tỷ, người nói mẫu thân có thể thực sự cho chúng ta mỗi người quản gia một tháng hay không."
“Nương nếu đã nói, sẽ làm." Hạ Vãn Thu cầm một quyến sổ sách mở ra.
“A, đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải giúp ta." Hạ Cẩm Nhi phất phất tay, “Tỷ muội chúng ta nói chuyện, các ngươi trước lui xuống đi."
Những nha hoàn này đều nhìn về phía Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu gật đầu, phân phó nói, “Chuẩn bị chút trái cây mứt hoa quả."
“Vâng." Nhóm nha hoàn lúc này mới lui xuống.
Hạ Cẩm Nhi giống như một chút cũng không chú ý tới, chỉ oán giận nói, “Tỷ tỷ, người nói ta làm sai, đến lúc đó mẫu thân có thể phạt ta hay không."
“Nương rất hiền lành." Hạ Vãn Thu mặc dù đang nhìn sổ sách, nhưng thật ra lật sách cực nhanh, như là ứng phó bình thường, Hạ Cẩm Nhi tự nhiên chú ý, trong mắt quang ảnh chợt lóe, lại giả bộ dáng vẻ ngây thơ nét mặt lo lắng.
“Đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải giúp ta cầu tình." Hạ Cẩm Nhi hai tay nắm lấy tay Hạ Vãn Thu, làm nũng nói.
Hạ Vãn Thu đơn giản cũng không nhìn, trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn rầu, oán giận nói, “Nương cũng sẽ phạt ta, thật không biết nương tính làm gì, không phải đã có quản sự phòng thu chi sao, vì sao còn muốn ta học cái này."
“Chúng ta vụng trộm đi chơi đi?" Hạ Cẩm Nhi nhìn bốn phía, vụng trộm nói, rõ ràng hành vi có chút thất lễ, nhưng nhìn nàng đứng lên lại như một con sóc nhỏ giấu thức ăn, mang theo vài phần đáng yêu.
Ánh mắt Hạ Vãn Thu sáng lên, lại nhìn thoáng qua Ngân Nhĩ, nhỏ giọng nói, “Không được a, Ngân Nhĩ đang ở đây, đại tẩu đưa cho ta cửu liên hoàn, ta còn chưa giải được đâu." Lúc này Hạ Vãn Thu cũng hiểu được, bây giờ nàng và Hạ Cẩm Nhi chính là đang nhìn ai so với ai biết giả trang hơn mà thôi.
Huống chi, Hạ Vãn Thu biết ưu thế của chính mình, nàng dù sao cũng là trọng sinh một kiếp, ít nhất về sau sẽ không lạc lối, cũng càng đề phòng Hạ Cẩm Nhi, mà ở trong mắt Hạ Cẩm Nhi, chính mình vẫn là đích nữ Hạ phủ bị nuông chiều không rành thế sự.
Giống như Hạ mẫu nói, nàng chỉ có hai ca ca, như vậy ở trong mắt Hạ Cẩm Nhi, sợ là chỉ có một Hạ Tư Tư, nhưng mà bên trong nàng ta cùng Hạ Tư Tư rốt cuộc có chân tình hay không, cũng không ai biết.
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam