Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 45: Khúc mở đầu
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [45] Khúc Mở Đầu
*****
Mối tình ngang trái của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành bắt đầu từ lúc cả hai học đại học.
Khi đó hai người là bạn học cùng một ban, một là công tử nhà giàu tài hoa phong độ, một là nữ sinh viên gia đình nghèo khó nhưng đơn thuần dịu dàng. Vì từ nhỏ lớn lên trongs ự cường thế của Hạ nãi nãi, Hạ Chí Thành cơ hồ từ ánh mắt đầu tiên đã bị sự dịu dàng của Hàn Linh hấp dẫn. Dưới sự theo đuổi của Hạ Chí Thành, Hàn Linh rất nhanh liền rơi vào lưới tình.
Đối với cuộc tình này, lúc đó Hạ Chí Thành thực sự nghiêm túc. Trong lòng ông cũng biết Hạ nãi nãi khẳng định chướng mắt Hàn Linh, nếu biết sự tồn tại của Hàn Linh thì thể nào cũng long trời lở đất. Vì không để Hạ nãi nãi phát hiện, ông cùng Hàn Linh luôn cẩn thận che dấu, ngoài mặt chỉ duy trì tình cảm bạn học bình thường. Hạ Chí Thành đã nghĩ kỹ, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ mang Hàn Linh rời khỏi Hải thành, tới thành phố khác phát triển, qua vài năm có con rồi thì Hạ nãi nãi cũng không có cách nào. Hạ Chí Phi cùng chị dâu Liễu Giai chính là như vậy, mẫu thân mặc dù không thích thân thế chị dâu nhưng không phải vẫn không tình nguyện tiếp nhận sao?
Đáng tiếc không đợi hai người tốt nghiệp, Hạ nãi nãi đã phát hiện, giận tím mặt. Dưới sự bức bách của Hạ nãi nãi, Hạ Chí Thành bị bắt phải chia tay với Hàn Linh. Nếu chuyện này đặt dấu chấm hết ở đây, hai người sau này đều có cuộc sống riêng của mình, ngày sau có nhớ lại thì cũng chỉ cảm thán một câu có duyên không phận mà thôi. Chính là Hạ nãi nãi căm giận Hàn Linh dụ dỗ Hạ Chí Thành, vì đề phòng hai người nối lại tình cũ nên ép buộc Hàn Linh nghỉ học ngay lúc gần tốt nghiệp, còn đuổi ra khỏi Hải thành.
Hạ Chí Thành không chống lại được sự cường thế của Hạ nãi nãi, trong lòng oán hận nhưng lại không thể phản kháng, trong phút thống khổ đó đã làm ra một quyết định điên cuồng, ông muốn theo đuổi Trì Hân Vân. Lúc ấy quan hệ hai nhà Trì Hạ rất mật thiết, cụ Hạ lại rất thích Trì Hân Vân, thực hi vọng hai nhà có thể kết thông gia. Hạ Chí Thành biết mẫu thân không thích Trì gia, lại càng không thích tính cách độc lập đầy chủ kiến của Trì Hân Vân. Xuất phát từ tâm lý muốn trả thù một cách thầm lặng, Hạ Chí Thành đã chủ động tiếp cận Trì Hân Vân.
Trì gia không hề biết tới việc này, hai nhà có thể xem là môn đăng hộ đối, Hạ Chí Thành lại tuấn tú lịch sự, vì thế rất vui vẻ mới chuyện này. Trì Hân Vân cùng Hạ Chí Thành ở chung thì dần dà thích Hạ Chí Thành. Ngay lúc hai nhà đang chuẩn bị đám cưới thì Hàn Linh vác bụng to lén lút quay lại Hải thành.
Đối với sự xuất hiện của Hàn Linh, Hạ Chí Thành thực phức tạp, ông không quên được Hàn Linh nhưng trong lòng lại bị Trì Hân Vân hấp dẫn. Hơn nữa khi ấy Hạ Chí Thành vừa mới tiến vào chính phủ, trăm triệu không thể có bất cứ vấn đề nào về tác phong. Lúc ông đang lưỡng lự không biết nên làm thế nào thì Hạ nãi nãi lại ra tay, một bản bệnh án bệnh tâm thần đã đẩy Hàn Linh tới thành phố mà Hạ Chí Phi đang quản. Hạ nãi nãi tuy không thích Hàn Linh nhưng đứa nhỏ trong bụng dù sao cũng là huyết mạch Hạ gia, khi đó đứa con duy nhất của mợ hai Liễu Giai cũng vừa chết non, Hạ nãi nãi thuận thế bảo Liễu Giai vờ có thai, sau đó ôm đứa con mà Hàn Linh vừa sinh đi. Mà Hàn Linh mang danh bệnh tâm thần bị bắt ở lại thành phố xa lạ kia.
Cả quá trình cụ Hạ cùng Trì gia đều bị giấu diếm, một số ít người biết rõ chuyện nhưng xuất phát từ mục đích riêng đều giấu đi sự tồn tại của Hàn Linh. Trong mắt Hạ nãi nãi, Trì Hân Vân tuy không làm người ta thích nhưng ít nhiều cũng có gia thế. Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Trì Hạ là ván đã đóng thuyền, Hạ nãi nãi tuyệt đối không để Hạ Chí Thành bị hủy trong tay Hàn Linh.
Từ đó, cái tên Hàn Linh biến mất khỏi cuộc sống Hạ Chí Thành, thẳng đến chín năm sau, Hàn Linh lôi kéo Hạ Nguyên điên điên khùng khùng xuất hiện trước mặt ông, một lần nữa bắt đầu mối nghiệt duyên kéo dài suốt mười mấy năm của hai người.
Trong phòng bệnh, Hàn Linh tùy tay đặt giỏ trái cây bên đầu giường Hạ nãi nãi. Không chút để ý đánh giá bà: “Châm ngôn nói không sai, già mà không chết thì chính là kẻ tinh quái, bà Hạ đúng là minh chứng hoàn mỹ của những lời này."
Hạ Chí Thành biết địch ý của Hàn Linh với mẫu thân, đâu đầu nhu nhu trán: “Nói đi, cô tới đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Hàn Linh cười lạnh: “Phó thị trưởng Hạ không chịu nghe điện thoại, anh nói xem tôi đến làm gì?"
Hạ Chí Thành buồn bực đè thấp giọng: “Không phải đã nói chuyện Hạ Nguyên xuất ngoại cứ giao cho tôi rồi sao, cô rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?"
Hàn Linh trầm mặt: “Anh nói xem? Tiểu Nguyên một mực muốn xuất ngoại, đều tại nghiệt chủng Hạ Trạch kia, hệt như mẹ nó, câu dẫn tâm hồn cha con hai người."
“Hàn Linh, cô nói hưu nói vượn cái gì đó!" Hạ Chí Thành nổi giận nói.
“Tôi nói hưu nói vượn?" Hàn Linh điên cuồng mỉm cười: “Anh cảm thấy tôi nói sai sao, là Trì Hân Vân hay Hạ Trạch?"
Hạ Chí Thành cố đè nén cơn giận, thấp giọng nói: “Hân Vân đã qua đời, chuyện năm đó là tôi thực có lỗi với cô, có quan hệ gì tới Hân Vân? Về phần Hạ Trạch, nó cùng Hạ Nguyên là anh em ruột, cô cả ngày rốt cuộc nghĩ gì vậy?"
Ngoài cửa phòng bệnh, những lời này của Hạ Chí Thành bị nghe thấy thực rõ ràng. Bàn tay đang định đẩy cửa của Chu Hàm Thanh khựng lại, vẻ mặt trở nên khó coi. Những lời này chấn động quá lớn, lúc này bà không thích hợp xuất hiện. Động tác của Chu Hàm Thanh có chút đột ngột, tầm mắt nhóm vệ sĩ đều nhìn qua. Chu Hàm Thanh thanh dong cười, nói mình để quên đồ rồi vội vàng rời đi.
Đi được hai bước, Chu Hàm Thanh giống như tùy ý hỏi: “Bên trong có khách à? Hay là chị dâu?"
Vệ sĩ lắc đầu: “Là bạn của ngài Hạ, một phụ nữ tên là Hàn Linh."
Chu Hàm Thanh cười: “Ra vậy, nghe giọng thực giống, cứ tưởng chị dâu tới."
Chu Hàm Thanh thầm thở phào một hơi, giọng nữ trong phòng bệnh thực sắc bén, bà nhất thời không nghe ra là ai, chỉ cần không phải loạn luân gièm pha gì đó là tốt rồi.
Chu Hàm Thanh vội vàng rời đi, hai người bên trong không hề hay biết. Hàn Linh nghe thấy Hạ Chí Thành nói câu đó xong thì khẽ cười mỉm, kỳ quái nói: “Đúng vậy, Trì Hân Vân đã chết rồi, cô ta sao lại chết, phó thị trưởng Hạ còn nhớ rõ không?"
“Điền Hiểu Tĩnh!"
Trì Hân Vân qua đời là chiếc vảy ngược không thể đụng tới trong lòng Hạ Chí Thành, lập tức cảnh cáo trừng Hàn Linh.
Hàn Linh nhìn thấy ánh mắt ông thì khẽ co rúm, nhưng rất nhanh liền ưỡn thẳng thắt lưng bước tới, nhẹ giọng nói: “Anh sợ sao? Sợ bị người ta biết? Cất giấu bí mật thiệt khổ sở đi? Anh xem, cụ Hạ cũng đã qua đời rồi, hiện giờ người biết bí mật này cũng chỉ có ba người chúng ta." Tầm mắt Hàn Linh đảo về phía Hạ nãi nãi thì ngừng lại một chút, âm thanh gần như là thì thào: “Nếu bà ta cũng chết đi thì chỉ còn hai chúng ta biết tới. Anh cũng không cần sợ nữa, ai sẽ tin lời một người bệnh thần kinh cơ chứ? Anh nói xem có phải không?"
Hàn Linh vừa nói vừa kéo tay Hạ Chí Thành đặt lên cổ Hạ nãi nãi, dưới lớp da nhăn nheo là cảm giác ấm nóng, sống và chết chỉ dựa vào một ý niệm của ông. Ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ Chí Thành nhất thời giống như bị phỏng giật lại, vùng ta khỏi tay Hàn Linh, ánh mắt đầy chán ghét: “Cô đúng là điên rồi!"
Hàn Linh bị Hạ Chí Thành hất, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, lảo đảo vài bước đứng vững lại, bà nhìn Hạ Chí Thành cười phá lên.
Hàn Linh rời khỏi phòng bệnh đã là chuyện nửa giờ sau. Băng qua hành lang ngoài trời, Hàn Linh quay đầu nhìn về phía phòng bệnh Hạ nãi nãi, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng. Giờ bà cái gì cũng không có, chỉ có mỗi Hạ Nguyên. Nếu Hạ Nguyên cũng rời đi thì bà không sống nổi nữa. Hạ Chí Thành cứ luôn miệng nói sẽ giải quyết, còn không phải mượn cớ kéo dài sao. Rõ ràng Hạ Chí Thành biết rõ bà điên rồi nên muốn cướp Hạ Nguyên đi. Còn thằng nghiệt chủng Hạ Trạch kia cũng giống hệt mẹ nó, lớn lên có gương mặt yêu tinh rù quến Hạ Chí Thành còn không đủ, còn câu dẫn con bà. Nếu Hạ Chí Thành không nỡ ra tay thì cũng đừng trách bà.
Hàn Linh độc ác nghĩ, xoay người rời khỏi bệnh viện. Một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường lẳng lặng bám theo phía sau, Chu Hàm Thanh ngồi trong xe, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm phía trước.
Chu Chấn ở bên kia đầu dây nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em gái, em đừng xúc động."
Chu Hàm Thanh giọng điệu bình tĩnh: “Yên tâm, tôi chỉ muốn biết bà ta ở đâu, sẽ không xúc động."
“Này em không cần quan tâm." Chu Chấn vẫn cố khuyên can: “Anh đã cho người điều tra, rất nhanh sẽ biết rõ mọi chuyện. Em đi theo như vậy lỡ lộ ra, em rể biết chuyện thì không hay lắm."
Chu Hàm Thanh không nghe nữa, trực tiếp cúp máy. Anh cả quan tâm tới hôn nhân ổn định của bà, càng sâu hơn là quan tâm bà, Chu Hàm Thanh hiểu được nhưng không có nghĩa là bà cứ mặc kệ không nghĩ biện pháp gì. Chu Hàm Thanh cảm thấy thực buồn cười, cuộc hôn nhân của bà cùng Hạ Chí Thành quả thực là một trò cười. Đứa con riêng của Hạ Chí Thành ở ngay trước mắt mà bà không hề hay biết, còn xem nó như cháu ruột mà yêu thương. Còn có mấy thứ kia của Hạ Trạch, nếu không phải Hạ nãi nãi sinh bệnh, Thẩm Gia Thạch tung ra tin tức thì bà cũng không biết Hạ Trạch có một phần tài sản như vậy. Cả Hạ gia đều đề phòng bà, giấu diếm suốt nhiều năm như vậy. Anh cả lại còn nói đùa, hỏi bà có phải tính toán muốn chiếm mấy thứ kia hay không? Bà thực sự muốn tính kế nhưng phải biết mới tính được chứ.
Chu Hàm Thanh cảm thấy trong lòng có một bụng lửa, không thể phát với Hạ Chí Thành hay Hạ Khải, chỉ còn mình Hàn Linh để phát tiết.
Di động một lần nữa vang lên, Chu Hàm Thanh định tắt đi nhưng lúc thấy tên người gọi thì khựng lại.
“Tiểu Khải." Chu Hàm Thanh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Hôm nay Hạ Trạch có về nhà không?"
“Con hỏi cái này làm gì?" Chu Hàm Thanh khó hiểu.
“Không có gì, con cúp đây."
Hạ Khải không đợi Chu Hàm Thanh hỏi tiếp đã nhanh chóng cúp máy. Có chút tò mò lật món hàng chuyển phát nhanh trong tay, chỉ ghi địa chỉ người nhận, không có địa chỉ hay số điện thoại gì của người gửi, hoàn toàn trống rỗng. Cậu thật sự hiếu kì là ai gửi cho Hạ Trạch.
Hạ Khải lật tới lật lui một hồi, do dự nửa ngày vẫn không dám mở, nghĩ nghĩ một hồi rồi nhét vào phòng Hạ Trạch, còn thuận tay gửi tin nhắn cho Hạ Trạch ‘quỷ chán ghét, có đồ chuyển phát nhanh kìa’.
Hạ Trạch nhìn thấy tin nhắn kia đã là buổi tối. Cậu đang bị Trì Dĩ Hoành kéo đi thử quần áo.
Trì Dĩ Hoành giúp Hạ Trạch xin nghỉ ba ngày, vốn định ở nhà làm bài tập, nhưng thứ năm trường Hạ Trạch tổ chức vũ hội cho nhóm học sinh sắp tốt nghiệp, Hạ Trạch phải tham gia. Trì Dĩ Hoành tuy cảm thấy thời gian ba ngày không đủ để tin tức bên ngoài hạ nhiệt, nhưng Hạ Trạch kiên trì nói mình đã trưởng thành, mấy tin tức kia chỉ là lời nói sáo rỗng, đâu thể nào giết người, cậu cần chi phải sợ cơ chứ.
Bộ dáng Hạ Trạch nghiêm trang biểu thị mình đã trưởng thành thực sự rất đáng yêu, Trì Dĩ Hoành sảng khoái lựa chọn buông tay. Vũ hội tốt nghiệp là truyền thống mỗi năm, từ hai tháng trước nhóm Hạ Trạch cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Hiện giờ quần áo được chỉnh sửa kỹ lưỡng được đưa tới, tuy Hạ Trạch cảm thấy mình đã qua độ tuổi hưng phấn vì vũ hội này, nhưng Trì Dĩ Hoành muốn cậu mặc thử một lần xem sao.
Chống lại tầm mắt chuyên chú của Trì Dĩ Hoành, trái tim Hạ Trạch nảy lên bang bang: “Ở trong này?"
Trì Dĩ Hoành trong lòng
khẽ động: “Anh ở dưới lầu chờ, thuận tiện giúp em tập lại một lần."
Hạ Trạch mỉm cười: “Này có gì hay mà tập." Tuy miệng nói vậy nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng Trì Dĩ Hoành xuống lầu. Hạ Trạch đặt là một bộ lễ phục màu lam nhạt. Thời tiết này mặc có chút nóng, nhưng trường yêu cầu phải mặc lễ phục, Hạ Trạch cũng không có cách nào, măn mắn là vũ hội cử hành bên trong, có đủ máy điều hòa.
Hạ Trạch rất nhanh thay xong, nhìn gương suốt nửa ngày. Bình thường cậu cũng không mấy để ý tới bề ngoài, nhưng nghĩ đến Trì Dĩ Hoành đang chờ dưới lầu chờ mình, Hạ Trạch liền khó nén nổi thấp thỏm. Nghĩ nghĩ, Hạ Trạch tự chụp một tấm rồi gửi lên diễn đàn, hỏi mình mặc nhìn có được không?
‘Khốn khiếp! Hạ Trạch, cậu đúng là không để người ta có đường sống a, cậu mặc như thế đi ra ngoài, còn ai muốn khiêu vũ với tôi nữa, nữ sinh đều vây quanh cậu cả rồi.’
Phía dưới là một loạt nam sinh yên lặng +1.
Lập tức còn có nữ sinh nhảy ra, ‘điệu nhảy mở màn tôi phải nhảy với Hạ Trạch, ai cũng đừng hòng giành’.
‘Dứt khoát để Hạ Trạch làm linh vật đi, mỗi người một vòng.’
Đám người trên diễn đàn hi hi ha ha, Hạ Trạch xem cũng cười. Bất an trong lòng tản đi, Hạ Trạch hít sâu một hơi, mở cửa bước ra ngoài.
Đại sảnh lầu một, Trì Dĩ Hoành đứng ở trung tâm tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch trong vũ hội. Chỗ cầu thang truyền tới bước chân làm anh quay đầu lại, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.
Hạ Trạch lộ ra ý cười, một tay đút túi bước tới trước mặt anh: “Thế nào?"
Kinh Diễm trong mắt Trì Dĩ Hoành lại càng nồng đậm hơn, anh chuyên chú nhìn Hạ Trạch, vô thức nói ra khát vọng trong lòng: “Anh có thể mới em khiêu vũ không?"
Hạ Trạch chớp chớp mắt, rất nhanh liền gật đầu, còn không quên bổ sung: “Anh họ nhảy bước nữ."
Trì Dĩ Hoành dung túng nhìn cậu, thấp giọng nói: “Được!"
Tiếng nhạc du dương vang lên, ngọn đèn trong đại sảnh bị tắt đi, Hạ Trạch khẩn trương nhìn Trì Dĩ Hoành bước tới, vươn một tay khoác lên vai anh, một tay vòng qua đặt trên lưng đối phương. Đi tới, lùi về sau, xoay tròn, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, giống như trước kia từng luyện tập vô số lần.
Gió nhẹ thổi bay tấm màn bên cửa sổ, mùi hương hoa ngoài sân nhè nhẹ tiến vào, cảm giác mờ ám im ắng vờn quanh hai người.
Một khúc nhạc kết thúc, Trì Dĩ Hoành luyến tiếc buông tay, Hạ Trạch cũng không muốn phá hư bầu không khí hiện tại. Cậu giảo hoạt chớp chớp mắt: “Lại nhảy thêm một điệu?"
“Được!"
__________
Hoàn
*****
Mối tình ngang trái của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành bắt đầu từ lúc cả hai học đại học.
Khi đó hai người là bạn học cùng một ban, một là công tử nhà giàu tài hoa phong độ, một là nữ sinh viên gia đình nghèo khó nhưng đơn thuần dịu dàng. Vì từ nhỏ lớn lên trongs ự cường thế của Hạ nãi nãi, Hạ Chí Thành cơ hồ từ ánh mắt đầu tiên đã bị sự dịu dàng của Hàn Linh hấp dẫn. Dưới sự theo đuổi của Hạ Chí Thành, Hàn Linh rất nhanh liền rơi vào lưới tình.
Đối với cuộc tình này, lúc đó Hạ Chí Thành thực sự nghiêm túc. Trong lòng ông cũng biết Hạ nãi nãi khẳng định chướng mắt Hàn Linh, nếu biết sự tồn tại của Hàn Linh thì thể nào cũng long trời lở đất. Vì không để Hạ nãi nãi phát hiện, ông cùng Hàn Linh luôn cẩn thận che dấu, ngoài mặt chỉ duy trì tình cảm bạn học bình thường. Hạ Chí Thành đã nghĩ kỹ, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ mang Hàn Linh rời khỏi Hải thành, tới thành phố khác phát triển, qua vài năm có con rồi thì Hạ nãi nãi cũng không có cách nào. Hạ Chí Phi cùng chị dâu Liễu Giai chính là như vậy, mẫu thân mặc dù không thích thân thế chị dâu nhưng không phải vẫn không tình nguyện tiếp nhận sao?
Đáng tiếc không đợi hai người tốt nghiệp, Hạ nãi nãi đã phát hiện, giận tím mặt. Dưới sự bức bách của Hạ nãi nãi, Hạ Chí Thành bị bắt phải chia tay với Hàn Linh. Nếu chuyện này đặt dấu chấm hết ở đây, hai người sau này đều có cuộc sống riêng của mình, ngày sau có nhớ lại thì cũng chỉ cảm thán một câu có duyên không phận mà thôi. Chính là Hạ nãi nãi căm giận Hàn Linh dụ dỗ Hạ Chí Thành, vì đề phòng hai người nối lại tình cũ nên ép buộc Hàn Linh nghỉ học ngay lúc gần tốt nghiệp, còn đuổi ra khỏi Hải thành.
Hạ Chí Thành không chống lại được sự cường thế của Hạ nãi nãi, trong lòng oán hận nhưng lại không thể phản kháng, trong phút thống khổ đó đã làm ra một quyết định điên cuồng, ông muốn theo đuổi Trì Hân Vân. Lúc ấy quan hệ hai nhà Trì Hạ rất mật thiết, cụ Hạ lại rất thích Trì Hân Vân, thực hi vọng hai nhà có thể kết thông gia. Hạ Chí Thành biết mẫu thân không thích Trì gia, lại càng không thích tính cách độc lập đầy chủ kiến của Trì Hân Vân. Xuất phát từ tâm lý muốn trả thù một cách thầm lặng, Hạ Chí Thành đã chủ động tiếp cận Trì Hân Vân.
Trì gia không hề biết tới việc này, hai nhà có thể xem là môn đăng hộ đối, Hạ Chí Thành lại tuấn tú lịch sự, vì thế rất vui vẻ mới chuyện này. Trì Hân Vân cùng Hạ Chí Thành ở chung thì dần dà thích Hạ Chí Thành. Ngay lúc hai nhà đang chuẩn bị đám cưới thì Hàn Linh vác bụng to lén lút quay lại Hải thành.
Đối với sự xuất hiện của Hàn Linh, Hạ Chí Thành thực phức tạp, ông không quên được Hàn Linh nhưng trong lòng lại bị Trì Hân Vân hấp dẫn. Hơn nữa khi ấy Hạ Chí Thành vừa mới tiến vào chính phủ, trăm triệu không thể có bất cứ vấn đề nào về tác phong. Lúc ông đang lưỡng lự không biết nên làm thế nào thì Hạ nãi nãi lại ra tay, một bản bệnh án bệnh tâm thần đã đẩy Hàn Linh tới thành phố mà Hạ Chí Phi đang quản. Hạ nãi nãi tuy không thích Hàn Linh nhưng đứa nhỏ trong bụng dù sao cũng là huyết mạch Hạ gia, khi đó đứa con duy nhất của mợ hai Liễu Giai cũng vừa chết non, Hạ nãi nãi thuận thế bảo Liễu Giai vờ có thai, sau đó ôm đứa con mà Hàn Linh vừa sinh đi. Mà Hàn Linh mang danh bệnh tâm thần bị bắt ở lại thành phố xa lạ kia.
Cả quá trình cụ Hạ cùng Trì gia đều bị giấu diếm, một số ít người biết rõ chuyện nhưng xuất phát từ mục đích riêng đều giấu đi sự tồn tại của Hàn Linh. Trong mắt Hạ nãi nãi, Trì Hân Vân tuy không làm người ta thích nhưng ít nhiều cũng có gia thế. Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Trì Hạ là ván đã đóng thuyền, Hạ nãi nãi tuyệt đối không để Hạ Chí Thành bị hủy trong tay Hàn Linh.
Từ đó, cái tên Hàn Linh biến mất khỏi cuộc sống Hạ Chí Thành, thẳng đến chín năm sau, Hàn Linh lôi kéo Hạ Nguyên điên điên khùng khùng xuất hiện trước mặt ông, một lần nữa bắt đầu mối nghiệt duyên kéo dài suốt mười mấy năm của hai người.
Trong phòng bệnh, Hàn Linh tùy tay đặt giỏ trái cây bên đầu giường Hạ nãi nãi. Không chút để ý đánh giá bà: “Châm ngôn nói không sai, già mà không chết thì chính là kẻ tinh quái, bà Hạ đúng là minh chứng hoàn mỹ của những lời này."
Hạ Chí Thành biết địch ý của Hàn Linh với mẫu thân, đâu đầu nhu nhu trán: “Nói đi, cô tới đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Hàn Linh cười lạnh: “Phó thị trưởng Hạ không chịu nghe điện thoại, anh nói xem tôi đến làm gì?"
Hạ Chí Thành buồn bực đè thấp giọng: “Không phải đã nói chuyện Hạ Nguyên xuất ngoại cứ giao cho tôi rồi sao, cô rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?"
Hàn Linh trầm mặt: “Anh nói xem? Tiểu Nguyên một mực muốn xuất ngoại, đều tại nghiệt chủng Hạ Trạch kia, hệt như mẹ nó, câu dẫn tâm hồn cha con hai người."
“Hàn Linh, cô nói hưu nói vượn cái gì đó!" Hạ Chí Thành nổi giận nói.
“Tôi nói hưu nói vượn?" Hàn Linh điên cuồng mỉm cười: “Anh cảm thấy tôi nói sai sao, là Trì Hân Vân hay Hạ Trạch?"
Hạ Chí Thành cố đè nén cơn giận, thấp giọng nói: “Hân Vân đã qua đời, chuyện năm đó là tôi thực có lỗi với cô, có quan hệ gì tới Hân Vân? Về phần Hạ Trạch, nó cùng Hạ Nguyên là anh em ruột, cô cả ngày rốt cuộc nghĩ gì vậy?"
Ngoài cửa phòng bệnh, những lời này của Hạ Chí Thành bị nghe thấy thực rõ ràng. Bàn tay đang định đẩy cửa của Chu Hàm Thanh khựng lại, vẻ mặt trở nên khó coi. Những lời này chấn động quá lớn, lúc này bà không thích hợp xuất hiện. Động tác của Chu Hàm Thanh có chút đột ngột, tầm mắt nhóm vệ sĩ đều nhìn qua. Chu Hàm Thanh thanh dong cười, nói mình để quên đồ rồi vội vàng rời đi.
Đi được hai bước, Chu Hàm Thanh giống như tùy ý hỏi: “Bên trong có khách à? Hay là chị dâu?"
Vệ sĩ lắc đầu: “Là bạn của ngài Hạ, một phụ nữ tên là Hàn Linh."
Chu Hàm Thanh cười: “Ra vậy, nghe giọng thực giống, cứ tưởng chị dâu tới."
Chu Hàm Thanh thầm thở phào một hơi, giọng nữ trong phòng bệnh thực sắc bén, bà nhất thời không nghe ra là ai, chỉ cần không phải loạn luân gièm pha gì đó là tốt rồi.
Chu Hàm Thanh vội vàng rời đi, hai người bên trong không hề hay biết. Hàn Linh nghe thấy Hạ Chí Thành nói câu đó xong thì khẽ cười mỉm, kỳ quái nói: “Đúng vậy, Trì Hân Vân đã chết rồi, cô ta sao lại chết, phó thị trưởng Hạ còn nhớ rõ không?"
“Điền Hiểu Tĩnh!"
Trì Hân Vân qua đời là chiếc vảy ngược không thể đụng tới trong lòng Hạ Chí Thành, lập tức cảnh cáo trừng Hàn Linh.
Hàn Linh nhìn thấy ánh mắt ông thì khẽ co rúm, nhưng rất nhanh liền ưỡn thẳng thắt lưng bước tới, nhẹ giọng nói: “Anh sợ sao? Sợ bị người ta biết? Cất giấu bí mật thiệt khổ sở đi? Anh xem, cụ Hạ cũng đã qua đời rồi, hiện giờ người biết bí mật này cũng chỉ có ba người chúng ta." Tầm mắt Hàn Linh đảo về phía Hạ nãi nãi thì ngừng lại một chút, âm thanh gần như là thì thào: “Nếu bà ta cũng chết đi thì chỉ còn hai chúng ta biết tới. Anh cũng không cần sợ nữa, ai sẽ tin lời một người bệnh thần kinh cơ chứ? Anh nói xem có phải không?"
Hàn Linh vừa nói vừa kéo tay Hạ Chí Thành đặt lên cổ Hạ nãi nãi, dưới lớp da nhăn nheo là cảm giác ấm nóng, sống và chết chỉ dựa vào một ý niệm của ông. Ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ Chí Thành nhất thời giống như bị phỏng giật lại, vùng ta khỏi tay Hàn Linh, ánh mắt đầy chán ghét: “Cô đúng là điên rồi!"
Hàn Linh bị Hạ Chí Thành hất, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, lảo đảo vài bước đứng vững lại, bà nhìn Hạ Chí Thành cười phá lên.
Hàn Linh rời khỏi phòng bệnh đã là chuyện nửa giờ sau. Băng qua hành lang ngoài trời, Hàn Linh quay đầu nhìn về phía phòng bệnh Hạ nãi nãi, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng. Giờ bà cái gì cũng không có, chỉ có mỗi Hạ Nguyên. Nếu Hạ Nguyên cũng rời đi thì bà không sống nổi nữa. Hạ Chí Thành cứ luôn miệng nói sẽ giải quyết, còn không phải mượn cớ kéo dài sao. Rõ ràng Hạ Chí Thành biết rõ bà điên rồi nên muốn cướp Hạ Nguyên đi. Còn thằng nghiệt chủng Hạ Trạch kia cũng giống hệt mẹ nó, lớn lên có gương mặt yêu tinh rù quến Hạ Chí Thành còn không đủ, còn câu dẫn con bà. Nếu Hạ Chí Thành không nỡ ra tay thì cũng đừng trách bà.
Hàn Linh độc ác nghĩ, xoay người rời khỏi bệnh viện. Một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường lẳng lặng bám theo phía sau, Chu Hàm Thanh ngồi trong xe, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm phía trước.
Chu Chấn ở bên kia đầu dây nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em gái, em đừng xúc động."
Chu Hàm Thanh giọng điệu bình tĩnh: “Yên tâm, tôi chỉ muốn biết bà ta ở đâu, sẽ không xúc động."
“Này em không cần quan tâm." Chu Chấn vẫn cố khuyên can: “Anh đã cho người điều tra, rất nhanh sẽ biết rõ mọi chuyện. Em đi theo như vậy lỡ lộ ra, em rể biết chuyện thì không hay lắm."
Chu Hàm Thanh không nghe nữa, trực tiếp cúp máy. Anh cả quan tâm tới hôn nhân ổn định của bà, càng sâu hơn là quan tâm bà, Chu Hàm Thanh hiểu được nhưng không có nghĩa là bà cứ mặc kệ không nghĩ biện pháp gì. Chu Hàm Thanh cảm thấy thực buồn cười, cuộc hôn nhân của bà cùng Hạ Chí Thành quả thực là một trò cười. Đứa con riêng của Hạ Chí Thành ở ngay trước mắt mà bà không hề hay biết, còn xem nó như cháu ruột mà yêu thương. Còn có mấy thứ kia của Hạ Trạch, nếu không phải Hạ nãi nãi sinh bệnh, Thẩm Gia Thạch tung ra tin tức thì bà cũng không biết Hạ Trạch có một phần tài sản như vậy. Cả Hạ gia đều đề phòng bà, giấu diếm suốt nhiều năm như vậy. Anh cả lại còn nói đùa, hỏi bà có phải tính toán muốn chiếm mấy thứ kia hay không? Bà thực sự muốn tính kế nhưng phải biết mới tính được chứ.
Chu Hàm Thanh cảm thấy trong lòng có một bụng lửa, không thể phát với Hạ Chí Thành hay Hạ Khải, chỉ còn mình Hàn Linh để phát tiết.
Di động một lần nữa vang lên, Chu Hàm Thanh định tắt đi nhưng lúc thấy tên người gọi thì khựng lại.
“Tiểu Khải." Chu Hàm Thanh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Hôm nay Hạ Trạch có về nhà không?"
“Con hỏi cái này làm gì?" Chu Hàm Thanh khó hiểu.
“Không có gì, con cúp đây."
Hạ Khải không đợi Chu Hàm Thanh hỏi tiếp đã nhanh chóng cúp máy. Có chút tò mò lật món hàng chuyển phát nhanh trong tay, chỉ ghi địa chỉ người nhận, không có địa chỉ hay số điện thoại gì của người gửi, hoàn toàn trống rỗng. Cậu thật sự hiếu kì là ai gửi cho Hạ Trạch.
Hạ Khải lật tới lật lui một hồi, do dự nửa ngày vẫn không dám mở, nghĩ nghĩ một hồi rồi nhét vào phòng Hạ Trạch, còn thuận tay gửi tin nhắn cho Hạ Trạch ‘quỷ chán ghét, có đồ chuyển phát nhanh kìa’.
Hạ Trạch nhìn thấy tin nhắn kia đã là buổi tối. Cậu đang bị Trì Dĩ Hoành kéo đi thử quần áo.
Trì Dĩ Hoành giúp Hạ Trạch xin nghỉ ba ngày, vốn định ở nhà làm bài tập, nhưng thứ năm trường Hạ Trạch tổ chức vũ hội cho nhóm học sinh sắp tốt nghiệp, Hạ Trạch phải tham gia. Trì Dĩ Hoành tuy cảm thấy thời gian ba ngày không đủ để tin tức bên ngoài hạ nhiệt, nhưng Hạ Trạch kiên trì nói mình đã trưởng thành, mấy tin tức kia chỉ là lời nói sáo rỗng, đâu thể nào giết người, cậu cần chi phải sợ cơ chứ.
Bộ dáng Hạ Trạch nghiêm trang biểu thị mình đã trưởng thành thực sự rất đáng yêu, Trì Dĩ Hoành sảng khoái lựa chọn buông tay. Vũ hội tốt nghiệp là truyền thống mỗi năm, từ hai tháng trước nhóm Hạ Trạch cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Hiện giờ quần áo được chỉnh sửa kỹ lưỡng được đưa tới, tuy Hạ Trạch cảm thấy mình đã qua độ tuổi hưng phấn vì vũ hội này, nhưng Trì Dĩ Hoành muốn cậu mặc thử một lần xem sao.
Chống lại tầm mắt chuyên chú của Trì Dĩ Hoành, trái tim Hạ Trạch nảy lên bang bang: “Ở trong này?"
Trì Dĩ Hoành trong lòng
khẽ động: “Anh ở dưới lầu chờ, thuận tiện giúp em tập lại một lần."
Hạ Trạch mỉm cười: “Này có gì hay mà tập." Tuy miệng nói vậy nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng Trì Dĩ Hoành xuống lầu. Hạ Trạch đặt là một bộ lễ phục màu lam nhạt. Thời tiết này mặc có chút nóng, nhưng trường yêu cầu phải mặc lễ phục, Hạ Trạch cũng không có cách nào, măn mắn là vũ hội cử hành bên trong, có đủ máy điều hòa.
Hạ Trạch rất nhanh thay xong, nhìn gương suốt nửa ngày. Bình thường cậu cũng không mấy để ý tới bề ngoài, nhưng nghĩ đến Trì Dĩ Hoành đang chờ dưới lầu chờ mình, Hạ Trạch liền khó nén nổi thấp thỏm. Nghĩ nghĩ, Hạ Trạch tự chụp một tấm rồi gửi lên diễn đàn, hỏi mình mặc nhìn có được không?
‘Khốn khiếp! Hạ Trạch, cậu đúng là không để người ta có đường sống a, cậu mặc như thế đi ra ngoài, còn ai muốn khiêu vũ với tôi nữa, nữ sinh đều vây quanh cậu cả rồi.’
Phía dưới là một loạt nam sinh yên lặng +1.
Lập tức còn có nữ sinh nhảy ra, ‘điệu nhảy mở màn tôi phải nhảy với Hạ Trạch, ai cũng đừng hòng giành’.
‘Dứt khoát để Hạ Trạch làm linh vật đi, mỗi người một vòng.’
Đám người trên diễn đàn hi hi ha ha, Hạ Trạch xem cũng cười. Bất an trong lòng tản đi, Hạ Trạch hít sâu một hơi, mở cửa bước ra ngoài.
Đại sảnh lầu một, Trì Dĩ Hoành đứng ở trung tâm tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch trong vũ hội. Chỗ cầu thang truyền tới bước chân làm anh quay đầu lại, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.
Hạ Trạch lộ ra ý cười, một tay đút túi bước tới trước mặt anh: “Thế nào?"
Kinh Diễm trong mắt Trì Dĩ Hoành lại càng nồng đậm hơn, anh chuyên chú nhìn Hạ Trạch, vô thức nói ra khát vọng trong lòng: “Anh có thể mới em khiêu vũ không?"
Hạ Trạch chớp chớp mắt, rất nhanh liền gật đầu, còn không quên bổ sung: “Anh họ nhảy bước nữ."
Trì Dĩ Hoành dung túng nhìn cậu, thấp giọng nói: “Được!"
Tiếng nhạc du dương vang lên, ngọn đèn trong đại sảnh bị tắt đi, Hạ Trạch khẩn trương nhìn Trì Dĩ Hoành bước tới, vươn một tay khoác lên vai anh, một tay vòng qua đặt trên lưng đối phương. Đi tới, lùi về sau, xoay tròn, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, giống như trước kia từng luyện tập vô số lần.
Gió nhẹ thổi bay tấm màn bên cửa sổ, mùi hương hoa ngoài sân nhè nhẹ tiến vào, cảm giác mờ ám im ắng vờn quanh hai người.
Một khúc nhạc kết thúc, Trì Dĩ Hoành luyến tiếc buông tay, Hạ Trạch cũng không muốn phá hư bầu không khí hiện tại. Cậu giảo hoạt chớp chớp mắt: “Lại nhảy thêm một điệu?"
“Được!"
__________
Hoàn
Tác giả :
Lý Tùng Nho