Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 8: Sơn trang, mộ bia
Mai Ngọc đang nói, Thành Hạo đột nhiên đẩy cửa vào. Mai Ngọc sửng sốt, không biết Tam gia vì sao đột nhiên đến, hơn nữa cửa cũng không gõ.
Thành Hạo nghe nói Thành Ôn đi gặp ông chủ Tưởng, hơn nữa còn là đi bàn chuyện làm ăn, trong lòng càng khó chịu, âm dương quái khí cười lạnh.
Thành Ôn phất tay, ý bảo Mai Ngọc đi ra ngoài trước.
Mai Ngọc không biết Tam gia hôm nay nổi điên cái gì, lo lắng nhìn thoáng qua Thành Ôn, lúc này mới đi ra ngoài, còn đóng cửa.
Thành Ôn không nhanh không chậm ngồi xuống, tự mình rót chén trà, nói: "Không biết em trai có chuyện gì?"
Thành Hạo bật cười, phì một hơi, "Ha! Mày còn dám gọi tao là em? Tao mới không phải là anh em với loại bất nam bất nữ như mày! Thành Ôn, đừng tưởng rằng Tưởng Mục Thăng đề cao mày, mày cũng không nhìn ra mày là cái thá gì à?"
Nói xong hắn cười quái dị một tiếng, "Không chắc ông chủ Tưởng nghe nói mày là yêu quái bất nam bất nữ, thấy mới mẻ muốn vui đùa một chút, chơi đùa hỏng thì sao giờ? Tao khuyên mày một câu, đừng để người chơi hỏng quá sớm, không thì không có giá trị gì, diễu võ dương oai thế nào được."
Thành Ôn lạnh mắt, hung hăng mím môi, siết chặt chén, lạnh giọng nói: "Chú ý lời nói của cậu."
"Lời nói của tao làm sao?" Thành Hạo nói: "Tao muốn gia nghiệp, tốt xấu còn đường đường chính chính, không lên giường với người khác!"
Thành Ôn nghe xong ngược lại cười khẽ một tiếng, đặt "cộp" cái chén xuống bàn, cười lạnh nói: "Thành Hạo, cậu đường đường chính chính? Nếu thật sự là đường đường chân chính, không có nhược điểm bị người nắm chắc, hà tất nhịn vất vả như vậy. Tôi có chút chuyện, nhốn nháo dư luận xôn xao cũng không đi đâu hết."
Sắc mặt Thành Hạo nháy mắt trở nên xanh mét, hai mắt nhìn chằm chằm Thành Ôn, ánh mắt có chút dao động, hiển nhiên là sợ hãi. Tuy rằng Thành Ôn cũng không biết Thành Hạo rốt cuộc có nhược điểm gì bị nguyên chủ nắm chắc, nhưng chắc chắn là nhược điểm không nhỏ.
Thành Ôn thấy hắn nửa ngày không nói ra lời, khí thế bức người tiêu hết, còn nói thêm: "Nếu cậu đến thị uy, như vậy có thể mời về cho."
Thành Hạo bị nói đến ngực phập phồng, khóe mắt trừng đến độ muốn vỡ ra, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm. Thành lão gia tử đẩy cửa đi vào, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Thành Hạo.
Thành Thư Chí nói: "Hạo nhi, sao con cũng ở đây?"
Thành Hạo lúc này thu liễm sắc mặt không thoải mái, chuyển biến thành bộ dáng ôn hòa trong ngày thường, cười nói: "Con nghe nói công thần Thành gia uống trà trở lại, cũng muốn biết tình huống, cho nên đến hỏi thăm nhị ca."
Thành Thư Chí cười nói: "Đúng vậy, ông chủ Tưởng nói như thế nào? Bàn chuyện gì với con? Tơ lụa? Lá trà? Châu báu? Ngày ấy ông chủ Tưởng không phải nói muốn mở tửu lâu à, chẳng lẽ thật sự là tửu lâu?"
Thành Ôn dừng một chút, Tưởng Mục Thăng cũng không bàn chuyện làm ăn với mình. Tưởng Mục Thăng chỉ nói là, chỉ cần là chuyện Thành Ôn muốn bàn, cũng có thể, coi như là đổi ân đức năm đó của Thành Ôn. Tưởng Mục Thăng cho cậu trở về suy nghĩ một chút, chờ nghĩ xong lại đến nói chuyện.
Thành Ôn bị nhắc tới như vậy, khó tránh khỏi đã nghĩ đến lời Mai Ngọc nói, cầm ngọc bội giống như đúc của Tưởng Mục Thăng, cũng không phải là mình, mà là Thành Hạo. Nhưng xem tình huống, Thành Hạo căn bản không nhớ rõ chuyện của Tưởng Mục Thăng.
Cậu uyển chuyển: "Vẫn chưa nói cụ thể, ông chủ Tưởng nói ngày khác nói tỉ mỉ."
"Không nói?" Thành Hạo cất cao giọng, cười nói: "Ái dà, mất công đi ra ngoài nửa ngày, chỉ đi uống trà?"
Hắn nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt Thành Thư Chí, thấy Thành Thư Chí cũng có bộ dáng không thoải mái, thêm mắm thêm muối cười nói: "Nhị ca anh cũng thật là, anh không phải không biết, họ Kiều ở Cổ Tích trà phường kia, nhiều lần không cho cha mặt mũi, gây sự không ít, Nhị ca đến chỗ đó uống trà hả?"
Thành Thư Chí không nói chuyện, tựa hồ là ngầm đồng ý lời Thành Hạo chanh chua. Trong lòng Thành Ôn hiểu được, Thành lão gia tử này, thật sự là thiên vị Thành Hạo đến quá đáng. Đều là con, Nhị gia này như thể con nuôi.
Thành Ôn cười lạnh một tiếng trong lòng, thân sinh có năng lực thì sao, chỉ cần có tiền, không thiếu người thấy tiền sáng mắt, chuyện gì cũng có thể làm được, mình lĩnh hội đã đủ, không phải sao.
Thành Ôn lãnh đạm, nói: "Ông chủ Tưởng và ông chủ Kiều có chút giao tình, cho nên địa điểm bàn chuyện làm ăn mới định ở Cổ Tích trà phường, cũng không phải chuyện anh có thể đổi. Còn nữa, chúng ta và ông chủ Tưởng bàn chuyện làm ăn, đơn giản là vì tiền, quản trời quản đất, còn có thể quản ông chủ Tưởng có quan hệ với ai à?"
"Mày!" Thành Hạo trừng Thành Ôn. Trước kia Thành Ôn phi thường hướng nội, thậm chí yếu đuối, rất sợ Thành lão gia tử, ở trước mặt phụ thân cũng không dám nói lớn, mình mỗi lần thêm mắm thêm muối, chỉ cần phụ thân trừng mắt, Thành Ôn ngoan như là chuột.
Nào biết hôm nay Thành Ôn này, trong mắt Thành Hạo rất giống như uống lộn thuốc.
Thành Ôn dắt ngựa đi ra, xoay người lên ngựa. Thời tiết cuối xuân đầu hạ, có chút khô nóng, mới vừa rồi nói chuyện với Thành Thư Chí cùng Thành Hạo làm trong lòng cậu có chút ngột ngạt, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm cậu nhớ lại không thoải mái đời trước. Tuy rằng Thành Ôn vẫn luôn tự nói với mình, mình nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế nào có dễ dàng quên mất như vậy.
Thành Ôn cưỡi ngựa đi đến ngoại ô, đến nơi thanh tĩnh. Tuyền Giang là một trấn nhỏ, người ở ngoại ô rất thưa thớt, vừa ra trấn, bên ngoài đã hoang vắng. Nghe nói Tưởng Mục Thăng nghỉ ở sơn trang ngoại ô, tuy rằng trấn Tuyền Giang nhỏ chút, nhưng phạm vi ngoại ô vẫn rất lớn, cũng không biết cụ thể là chỗ nào.
Thành Ôn cưỡi ngựa chậm, trong lòng thủy chung tự hỏi một vấn đề, dù sao mình đã không còn là mình đời trước, mà hiện tại đối mặt là sinh tồn thế nào. Một người cha bất công, một em trai hận không thể băm thây vạn đoạn mình, Thành Ôn thật bất hạnh không thế lực, cũng không có tài lực. Nếu muốn sống tiếp mà còn sống vui vẻ, để người khinh thường mình nhìn với cặp mắt khác xưa, như vậy tựa hồ cũng chỉ có một con đường...
Thành Ôn nghĩ, không khỏi buông cương ngựa, nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội trên thắt lưng.
Cậu đang xuất thần, bỗng nhiên thấy phía trước có bóng người. Thành Ôn định thần nhìn, thế mà lại là Tưởng Mục Thăng. Sau Tưởng Mục Thăng là Nguyên Bắc mặt lạnh lùng.
Nguyên Bắc cầm cặp lồng đứng sau Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng nửa ngồi xổm xuống, trước người rõ ràng là mộ bia. Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mộ bia, động tác này bảo trì thật lâu, tựa hồ là đang thất thần.
Thành Ôn không khỏi nhíu mi một chút. Cậu không biết Tưởng Mục Thăng đang tưởng nhớ ai, nhưng mặc kệ là ai, mình thời điểm này cũng không nên đi qua.
Thành Ôn đang muốn quay đầu ngựa về, Tưởng Mục Thăng đã đứng lên. Nguyên Bắc thò người ra nói một câu, "Gia, Nhị gia Thành gia ở đằng kia."
Tưởng Mục Thăng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được Thành Ôn muốn quay đầu ngựa, không khỏi cười vang, "Nhị gia làm sao tìm được đến đây, nơi này rất hẻo lánh."
Thành Ôn bị phát hiện, đành phải giục ngựa đi qua, xoay người xuống ngựa, nói: "Không phải cố ý tới tìm, chỉ vô ý đi đến đây."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, trên mặt tựa hồ mỏi mệt, nhưng vẫn cứ vẫn duy trì ý cười, đây là chiêu bài của hắn.
Tưởng Mục Thăng nói: "Nhị gia nếu đã đến đây, không bằng vào sơn trang ngồi một chút đi? Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cảnh trí lại khá tốt."
Thành Ôn không cự tuyệt, theo bản năng vươn tay đặt tại ngọc bội bên hông. Tưởng Mục Thăng nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, cười vươn tay qua, nhẹ nhàng gõ ngọc bội, nói: "Vừa lúc, không biết Nhị gia suy xét thế nào."
Tưởng Mục Thăng nói xong, dịch ra nửa bước, mời Thành Ôn đi trước.
Nguyên Bắc tiến lên đi đón cương ngựa trong tay Thành Ôn. Thành Ôn nương Nguyên Bắc chắn ở trước mặt mình trong nháy mắt, liếc mắt mộ bia kia, trên đó không có bất luận chữ gì, hơn nữa đất cũng là mới, cái này càng làm cho cậu thấy kỳ quái.
Sơn trang ngay cạnh đó, rất nhanh thấy được cạnh cửa, cũng không quá lớn, ngược lại có vẻ rất khác biệt, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều cực kỳ mướt.
Nguyên Bắc buộc ngựa ngoài cổng, Tưởng Mục Thăng dẫn Thành Ôn đi vào, dọc theo đường đi không gặp người hầu nào.
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Tưởng mỗ đến Tuyền Giang, không ở lâu, cho nên ở đây không có người hầu gì, duy chỉ có đầu bếp bản địa Tuyền Giang, nhưng Nhị gia tới không đúng dịp, đầu bếp hôm nay xin nghỉ đi về nhà."
Bọn họ nói chuyện, Nguyên Bắc tự mình bưng nước trà đến, đặt trên bàn Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn, lập tức bước đến một bên, một câu dư thừa cũng không nói.
Tưởng Mục Thăng như là nhớ ra gì đó, "Ngày ấy ở quý quý phủ ăn lẩu, tôi về cũng bảo đầu bếp làm, nguyên liệu nấu ăn là một chuyện, nhưng vẫn phải xem ai làm, không có hồn như Nhị gia làm."
"Chỉ là ăn thôi, nào còn có hồn, để ông chủ Tưởng chê cười rồi."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Vậy cũng không thấy được, người khác đều lấy châu báu trang sức phát tài, lấy lăng la tơ lụa phát tài, lấy ngân hàng tư nhân hiệu cầm đồ phát tài, duy độc không bao nhiêu người coi trọng cái này, đây không phải là cơ hội sao?"
Thành Ôn nghe hắn nói, ánh mắt đột nhiên nháy một cái, lập tức cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, "Ông chủ Tưởng đây là đang bàn chuyện làm ăn sao?"
Thái độ Tưởng Mục Thăng tự nhiên, nói: "Bàn chuyện làm ăn tùy thời đều có thể. Tôi nói rồi, chỉ cần là Nhị gia muốn, chỉ cần Nhị gia nghĩ xong, Tưởng mỗ có thể làm được... Nhưng hiện tại đến giờ rồi, tôi cũng nên tìm xem đường sống."
Tưởng Mục Thăng nói xong dừng một chút, cười rộ lên, một đôi mắt hoa đào mang theo khí thế thành thục trầm ổn, cười rộ lên không lý do làm cho lòng người hoảng hốt.
"Tưởng mỗ thật vất vả đợi được Nhị gia, lúc này phải mặt dày nhờ Nhị gia làm đồ ăn nếm thử."
Thành Ôn hít sâu một hơi, tựa hồ là hạ quyết tâm, tháo ngọc bội bên hông xuống, nắm trong tay lắc lắc, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Chọn ngày không bằng ngày đẹp, chờ ăn cơm xong lại bàn chuyện làm ăn, thế nào?"
Tưởng Mục Thăng nhướng mi.
Thành Ôn vừa nói vừa đứng lên, "Về phần làm đồ ăn như thế nào, phải xem bếp nhà ông chủ Tưởng có đủ không."
Thành Hạo nghe nói Thành Ôn đi gặp ông chủ Tưởng, hơn nữa còn là đi bàn chuyện làm ăn, trong lòng càng khó chịu, âm dương quái khí cười lạnh.
Thành Ôn phất tay, ý bảo Mai Ngọc đi ra ngoài trước.
Mai Ngọc không biết Tam gia hôm nay nổi điên cái gì, lo lắng nhìn thoáng qua Thành Ôn, lúc này mới đi ra ngoài, còn đóng cửa.
Thành Ôn không nhanh không chậm ngồi xuống, tự mình rót chén trà, nói: "Không biết em trai có chuyện gì?"
Thành Hạo bật cười, phì một hơi, "Ha! Mày còn dám gọi tao là em? Tao mới không phải là anh em với loại bất nam bất nữ như mày! Thành Ôn, đừng tưởng rằng Tưởng Mục Thăng đề cao mày, mày cũng không nhìn ra mày là cái thá gì à?"
Nói xong hắn cười quái dị một tiếng, "Không chắc ông chủ Tưởng nghe nói mày là yêu quái bất nam bất nữ, thấy mới mẻ muốn vui đùa một chút, chơi đùa hỏng thì sao giờ? Tao khuyên mày một câu, đừng để người chơi hỏng quá sớm, không thì không có giá trị gì, diễu võ dương oai thế nào được."
Thành Ôn lạnh mắt, hung hăng mím môi, siết chặt chén, lạnh giọng nói: "Chú ý lời nói của cậu."
"Lời nói của tao làm sao?" Thành Hạo nói: "Tao muốn gia nghiệp, tốt xấu còn đường đường chính chính, không lên giường với người khác!"
Thành Ôn nghe xong ngược lại cười khẽ một tiếng, đặt "cộp" cái chén xuống bàn, cười lạnh nói: "Thành Hạo, cậu đường đường chính chính? Nếu thật sự là đường đường chân chính, không có nhược điểm bị người nắm chắc, hà tất nhịn vất vả như vậy. Tôi có chút chuyện, nhốn nháo dư luận xôn xao cũng không đi đâu hết."
Sắc mặt Thành Hạo nháy mắt trở nên xanh mét, hai mắt nhìn chằm chằm Thành Ôn, ánh mắt có chút dao động, hiển nhiên là sợ hãi. Tuy rằng Thành Ôn cũng không biết Thành Hạo rốt cuộc có nhược điểm gì bị nguyên chủ nắm chắc, nhưng chắc chắn là nhược điểm không nhỏ.
Thành Ôn thấy hắn nửa ngày không nói ra lời, khí thế bức người tiêu hết, còn nói thêm: "Nếu cậu đến thị uy, như vậy có thể mời về cho."
Thành Hạo bị nói đến ngực phập phồng, khóe mắt trừng đến độ muốn vỡ ra, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm. Thành lão gia tử đẩy cửa đi vào, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Thành Hạo.
Thành Thư Chí nói: "Hạo nhi, sao con cũng ở đây?"
Thành Hạo lúc này thu liễm sắc mặt không thoải mái, chuyển biến thành bộ dáng ôn hòa trong ngày thường, cười nói: "Con nghe nói công thần Thành gia uống trà trở lại, cũng muốn biết tình huống, cho nên đến hỏi thăm nhị ca."
Thành Thư Chí cười nói: "Đúng vậy, ông chủ Tưởng nói như thế nào? Bàn chuyện gì với con? Tơ lụa? Lá trà? Châu báu? Ngày ấy ông chủ Tưởng không phải nói muốn mở tửu lâu à, chẳng lẽ thật sự là tửu lâu?"
Thành Ôn dừng một chút, Tưởng Mục Thăng cũng không bàn chuyện làm ăn với mình. Tưởng Mục Thăng chỉ nói là, chỉ cần là chuyện Thành Ôn muốn bàn, cũng có thể, coi như là đổi ân đức năm đó của Thành Ôn. Tưởng Mục Thăng cho cậu trở về suy nghĩ một chút, chờ nghĩ xong lại đến nói chuyện.
Thành Ôn bị nhắc tới như vậy, khó tránh khỏi đã nghĩ đến lời Mai Ngọc nói, cầm ngọc bội giống như đúc của Tưởng Mục Thăng, cũng không phải là mình, mà là Thành Hạo. Nhưng xem tình huống, Thành Hạo căn bản không nhớ rõ chuyện của Tưởng Mục Thăng.
Cậu uyển chuyển: "Vẫn chưa nói cụ thể, ông chủ Tưởng nói ngày khác nói tỉ mỉ."
"Không nói?" Thành Hạo cất cao giọng, cười nói: "Ái dà, mất công đi ra ngoài nửa ngày, chỉ đi uống trà?"
Hắn nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt Thành Thư Chí, thấy Thành Thư Chí cũng có bộ dáng không thoải mái, thêm mắm thêm muối cười nói: "Nhị ca anh cũng thật là, anh không phải không biết, họ Kiều ở Cổ Tích trà phường kia, nhiều lần không cho cha mặt mũi, gây sự không ít, Nhị ca đến chỗ đó uống trà hả?"
Thành Thư Chí không nói chuyện, tựa hồ là ngầm đồng ý lời Thành Hạo chanh chua. Trong lòng Thành Ôn hiểu được, Thành lão gia tử này, thật sự là thiên vị Thành Hạo đến quá đáng. Đều là con, Nhị gia này như thể con nuôi.
Thành Ôn cười lạnh một tiếng trong lòng, thân sinh có năng lực thì sao, chỉ cần có tiền, không thiếu người thấy tiền sáng mắt, chuyện gì cũng có thể làm được, mình lĩnh hội đã đủ, không phải sao.
Thành Ôn lãnh đạm, nói: "Ông chủ Tưởng và ông chủ Kiều có chút giao tình, cho nên địa điểm bàn chuyện làm ăn mới định ở Cổ Tích trà phường, cũng không phải chuyện anh có thể đổi. Còn nữa, chúng ta và ông chủ Tưởng bàn chuyện làm ăn, đơn giản là vì tiền, quản trời quản đất, còn có thể quản ông chủ Tưởng có quan hệ với ai à?"
"Mày!" Thành Hạo trừng Thành Ôn. Trước kia Thành Ôn phi thường hướng nội, thậm chí yếu đuối, rất sợ Thành lão gia tử, ở trước mặt phụ thân cũng không dám nói lớn, mình mỗi lần thêm mắm thêm muối, chỉ cần phụ thân trừng mắt, Thành Ôn ngoan như là chuột.
Nào biết hôm nay Thành Ôn này, trong mắt Thành Hạo rất giống như uống lộn thuốc.
Thành Ôn dắt ngựa đi ra, xoay người lên ngựa. Thời tiết cuối xuân đầu hạ, có chút khô nóng, mới vừa rồi nói chuyện với Thành Thư Chí cùng Thành Hạo làm trong lòng cậu có chút ngột ngạt, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm cậu nhớ lại không thoải mái đời trước. Tuy rằng Thành Ôn vẫn luôn tự nói với mình, mình nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế nào có dễ dàng quên mất như vậy.
Thành Ôn cưỡi ngựa đi đến ngoại ô, đến nơi thanh tĩnh. Tuyền Giang là một trấn nhỏ, người ở ngoại ô rất thưa thớt, vừa ra trấn, bên ngoài đã hoang vắng. Nghe nói Tưởng Mục Thăng nghỉ ở sơn trang ngoại ô, tuy rằng trấn Tuyền Giang nhỏ chút, nhưng phạm vi ngoại ô vẫn rất lớn, cũng không biết cụ thể là chỗ nào.
Thành Ôn cưỡi ngựa chậm, trong lòng thủy chung tự hỏi một vấn đề, dù sao mình đã không còn là mình đời trước, mà hiện tại đối mặt là sinh tồn thế nào. Một người cha bất công, một em trai hận không thể băm thây vạn đoạn mình, Thành Ôn thật bất hạnh không thế lực, cũng không có tài lực. Nếu muốn sống tiếp mà còn sống vui vẻ, để người khinh thường mình nhìn với cặp mắt khác xưa, như vậy tựa hồ cũng chỉ có một con đường...
Thành Ôn nghĩ, không khỏi buông cương ngựa, nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội trên thắt lưng.
Cậu đang xuất thần, bỗng nhiên thấy phía trước có bóng người. Thành Ôn định thần nhìn, thế mà lại là Tưởng Mục Thăng. Sau Tưởng Mục Thăng là Nguyên Bắc mặt lạnh lùng.
Nguyên Bắc cầm cặp lồng đứng sau Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng nửa ngồi xổm xuống, trước người rõ ràng là mộ bia. Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mộ bia, động tác này bảo trì thật lâu, tựa hồ là đang thất thần.
Thành Ôn không khỏi nhíu mi một chút. Cậu không biết Tưởng Mục Thăng đang tưởng nhớ ai, nhưng mặc kệ là ai, mình thời điểm này cũng không nên đi qua.
Thành Ôn đang muốn quay đầu ngựa về, Tưởng Mục Thăng đã đứng lên. Nguyên Bắc thò người ra nói một câu, "Gia, Nhị gia Thành gia ở đằng kia."
Tưởng Mục Thăng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được Thành Ôn muốn quay đầu ngựa, không khỏi cười vang, "Nhị gia làm sao tìm được đến đây, nơi này rất hẻo lánh."
Thành Ôn bị phát hiện, đành phải giục ngựa đi qua, xoay người xuống ngựa, nói: "Không phải cố ý tới tìm, chỉ vô ý đi đến đây."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, trên mặt tựa hồ mỏi mệt, nhưng vẫn cứ vẫn duy trì ý cười, đây là chiêu bài của hắn.
Tưởng Mục Thăng nói: "Nhị gia nếu đã đến đây, không bằng vào sơn trang ngồi một chút đi? Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cảnh trí lại khá tốt."
Thành Ôn không cự tuyệt, theo bản năng vươn tay đặt tại ngọc bội bên hông. Tưởng Mục Thăng nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, cười vươn tay qua, nhẹ nhàng gõ ngọc bội, nói: "Vừa lúc, không biết Nhị gia suy xét thế nào."
Tưởng Mục Thăng nói xong, dịch ra nửa bước, mời Thành Ôn đi trước.
Nguyên Bắc tiến lên đi đón cương ngựa trong tay Thành Ôn. Thành Ôn nương Nguyên Bắc chắn ở trước mặt mình trong nháy mắt, liếc mắt mộ bia kia, trên đó không có bất luận chữ gì, hơn nữa đất cũng là mới, cái này càng làm cho cậu thấy kỳ quái.
Sơn trang ngay cạnh đó, rất nhanh thấy được cạnh cửa, cũng không quá lớn, ngược lại có vẻ rất khác biệt, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều cực kỳ mướt.
Nguyên Bắc buộc ngựa ngoài cổng, Tưởng Mục Thăng dẫn Thành Ôn đi vào, dọc theo đường đi không gặp người hầu nào.
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Tưởng mỗ đến Tuyền Giang, không ở lâu, cho nên ở đây không có người hầu gì, duy chỉ có đầu bếp bản địa Tuyền Giang, nhưng Nhị gia tới không đúng dịp, đầu bếp hôm nay xin nghỉ đi về nhà."
Bọn họ nói chuyện, Nguyên Bắc tự mình bưng nước trà đến, đặt trên bàn Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn, lập tức bước đến một bên, một câu dư thừa cũng không nói.
Tưởng Mục Thăng như là nhớ ra gì đó, "Ngày ấy ở quý quý phủ ăn lẩu, tôi về cũng bảo đầu bếp làm, nguyên liệu nấu ăn là một chuyện, nhưng vẫn phải xem ai làm, không có hồn như Nhị gia làm."
"Chỉ là ăn thôi, nào còn có hồn, để ông chủ Tưởng chê cười rồi."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Vậy cũng không thấy được, người khác đều lấy châu báu trang sức phát tài, lấy lăng la tơ lụa phát tài, lấy ngân hàng tư nhân hiệu cầm đồ phát tài, duy độc không bao nhiêu người coi trọng cái này, đây không phải là cơ hội sao?"
Thành Ôn nghe hắn nói, ánh mắt đột nhiên nháy một cái, lập tức cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, "Ông chủ Tưởng đây là đang bàn chuyện làm ăn sao?"
Thái độ Tưởng Mục Thăng tự nhiên, nói: "Bàn chuyện làm ăn tùy thời đều có thể. Tôi nói rồi, chỉ cần là Nhị gia muốn, chỉ cần Nhị gia nghĩ xong, Tưởng mỗ có thể làm được... Nhưng hiện tại đến giờ rồi, tôi cũng nên tìm xem đường sống."
Tưởng Mục Thăng nói xong dừng một chút, cười rộ lên, một đôi mắt hoa đào mang theo khí thế thành thục trầm ổn, cười rộ lên không lý do làm cho lòng người hoảng hốt.
"Tưởng mỗ thật vất vả đợi được Nhị gia, lúc này phải mặt dày nhờ Nhị gia làm đồ ăn nếm thử."
Thành Ôn hít sâu một hơi, tựa hồ là hạ quyết tâm, tháo ngọc bội bên hông xuống, nắm trong tay lắc lắc, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Chọn ngày không bằng ngày đẹp, chờ ăn cơm xong lại bàn chuyện làm ăn, thế nào?"
Tưởng Mục Thăng nhướng mi.
Thành Ôn vừa nói vừa đứng lên, "Về phần làm đồ ăn như thế nào, phải xem bếp nhà ông chủ Tưởng có đủ không."
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi