Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 50: Hỉ mạch
Tưởng Mục Thăng cùng Thành Ôn nghiêng ngả lảo đảo vào thư phòng. Tưởng Mục Thăng đóng cửa, đè Thành Ôn lên ván cửa, không kịp đợi hôn khóe miệng Thành Ôn.
Thành Ôn bị hắn hôn môi hừ một tiếng, cậu khẽ hừ làm động tác của Tưởng Mục Thăng càng bá đạo, đẩy khớp hàm Thành Ôn ra, tinh tế liếm liếm miệng lưỡi Thành Ôn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Thành Ôn.
Thành Ôn bị liếm sống lưng dâng lên một trận tê dại, khoái cảm ngứa ngáy chạy lên đầu làm hô hấp Thành Ôn đột nhiên nặng nề.
Tưởng Mục Thăng dùng giọng trầm thấp cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng răng nanh cọ bờ môi Thành Ôn, nói: "Thoải mái không?"
Thành Ôn không nói gì, chỉ là ngực thở dốc dồn dập. Cậu có thể rõ ràng cảm giác được phía dưới của mình đã có cảm giác, hai chân bị khoái cảm tê dại tra tấn có chút như nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào ván cửa.
Tưởng Mục Thăng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu, một chân tách hai chân Thành Ôn ra, cắm vào giữa hai chân cậu.
Cách quần áo, ma xát rất nhỏ làm toàn thân Thành Ôn run lên một chút. Loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này làm trán cậu hơi đổ mồ hôi, hô hấp càng bất ổn. Hai chân Thành Ôn mỏi, nếu không phải Tưởng Mục Thăng nâng eo cậu, Thành Ôn lúc này chỉ sợ đã ngồi trên đất.
Tưởng Mục Thăng nhìn ra phản ứng của cậu, một tay nâng thắt lưng cậu, một tay theo vạt áo cậu sờ vào, vuốt ve thắt lưng bóng loáng của Thành Ôn.
"Ưm..."
Thành Ôn dựa vào ván cửa, có lẽ là trời nóng nực, tay Tưởng Mục Thăng cũng nóng bỏng, theo thắt lưng cậu chậm rãi đi xuống, vuốt ve giữa hai chân cậu.
Thành Ôn muốn kẹp chặt hai chân, dù sao đây là thư phòng, có tiểu nhị bên ngoài đi tới đi lui, nhưng ngay sau đó, tay Tưởng Mục Thăng lại cầm chỗ đã ngẩng đầu của Thành Ôn.
Toàn thân Thành Ôn căng thẳng, sau lưng dính chặt vào ván cửa, khiến cho ván cửa phát ra một tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ.
Thành Ôn ngửa cổ lên, lộ ra tảng lớn da thịt trơn bóng, đầu ngửa về sau, thở dốc theo động tác của Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng nhìn cậu động tình lại kìm chế ẩn nhẫn, cũng nhịn đến khó chịu, cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thành Ôn, cổ trắng nõn lập tức nổi lên một tầng đỏ sẫm mỏng manh.
Phía dưới Thành Ôn bị hắn nắm, chỉ có thể sa vào khoái cảm Tưởng Mục Thăng cho cậu. Người cậu tựa hồ cũng trở nên mẫn cảm, Tưởng Mục Thăng mới đầu chỉ dùng môi hôn cổ, sau lại vươn đầu lưỡi, hôn cổ Thành Ôn, cọ hầu kết cậu. Loại cảm giác ngứa ngáy này làm Thành Ôn thở dốc, hầu kết lăn đi lăn lại.
Sau một lát, Tưởng Mục Thăng lại nhẹ nhàng gặm cắn cổ Thành Ôn.
"A..."
Bên gáy Thành Ôn đau đớn một trận, loại đau đớn khe khẽ xông lên đầu, đồng thời lại khuếch tán đến bụng dưới. Ván cửa lại phát ra tiếng vang rất nhỏ, Thành Ôn mở to hai mắt, hai tay siết chặt quần áo Tưởng Mục Thăng, môi mím chặt, bởi vì phát tiết mà than thở vẫn phun ra khỏi môi.Tưởng Mục Thăng cúi đầu, ngậm môi ẩn ẩn thở dốc của Thành Ôn. Thành Ôn bởi vì đắm chìm trong dư vị phát tiết, dịu ngoan đáp lại Tưởng Mục Thăng hôn môi.
Thành Ôn run run, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, giọng bởi vì vừa rồi nhẫn nhịn có chút khàn khàn, nhẹ giọng cười nói: "Ông chủ Tưởng sao cũng cắn người?"
Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng liếm hôn dấu răng bên gáy Thành Ôn, cười nói: "Chỉ cho Nhị gia cắn anh à?"
Thành Ôn phát tiết một lần, cũng không biết vì sao, tựa hồ mệt nhiều hơn dĩ vãng, hai chân mềm nhũn, Tưởng Mục Thăng vừa động, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tưởng Mục Thăng vươn tay đỡ cậu, nói: "Em có chỗ nào không thoải mái, bây giờ vẫn chưa tốt, hay là tìm thầy thuốc khám cho em?"
Tưởng Mục Thăng nói xong, ôm cậu lên, vào phòng, đặt Thành Ôn lên giường trong thư phòng.
Thành Ôn đúng là hơi mệt chút, cái loại cảm giác thoát lực này làm cả người cậu xụi lơ, cũng không muốn động, tùy ý Tưởng Mục Thăng ôm cậu lên đặt trên giường.
Thành Ôn rất nhanh đã ngủ. Tưởng Mục Thăng bảo tiểu nhị lấy chút nước ấm đến, lau rửa cho Thành Ôn một chút. Bởi vì Nguyên Bắc không có bên người, Tưởng Mục Thăng bảo quản sự đi tìm thầy thuốc đến.
Quản sự nghe nói là Nhị gia bị bệnh, cũng sốt ruột, tự mình đi ra ngoài tìm. Thầy thuốc là lão trung y nổi danh nhất Tuyền Giang. Lão trung y hiểu biết rất sâu, chỉ là lớn tuổi, có chút mắt mờ, người khác nói với ông, phải nói to mới nghe được.
Quản sự đỡ lão trung y run rẩy đến. Lúc này Thành Ôn đã ngủ say, Tưởng Mục Thăng cũng không quấy rầy cậu, bảo trung y bắt mạch cho Thành Ôn, nhìn xem là bệnh gì.
Lão trung y ngồi xuống, đặt một cái đệm nhỏ dưới tay Thành Ôn, bắt mạch một hồi lâu, run rẩy cười nói với Tưởng Mục Thăng: "Chúc mừng, tôn phu nhân có thai, đây là hỉ mạch, chuyện tốt. Tôi cho viết phương thuốc an thai cho ngài, để tôn phu nhân uống, chăm cho tốt..."
Lão trung y mắt mờ, không thấy rõ người trên giường, nhưng quản sự lại nhìn rõ ràng, Thành Nhị gia rõ ràng là đàn ông. Lão trung y vừa nói xong, mặt hắn đã không nhịn được. Dù sao cũng là thầy thuốc hắn đưa tới, thế mà lại tìm một người hồ đồ như vậy đến, nam nữ cũng không rõ. Đàn ông làm sao có thể có hỉ mạch chứ.
Quản sự không rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, nhưng Tưởng Mục Thăng nghe xong, lòng lại khẽ động, kinh ngạc nói: "Lão tiên sinh, ngài nói thật?"
Tai lão trung y cũng không tốt, "Hả?" nửa ngày. Tưởng Mục Thăng lại cất cao giọng nói nhiều lần, lão trung y mới cười nói: "Tôi làm thầy thuốc cả đời, còn có thể không biết hỉ mạch sao? Nhất định là hỉ mạch, không sai. Aiz tôn phu nhân chú ý sức khỏe chút. Tôi nói cho ngài, phương thuốc tôi viết này, phải uống đúng giờ, đừng để tôn phu nhân lao tâm lao lực. Chăm cho tốt, tương lai mới ôm được thằng nhóc mập. Ngài cũng không biết đâu, hiện tại không chăm sóc tôn phu nhân tốt, sau này bị bệnh, muốn trị cũng khó..."
Thành Ôn vốn ngủ say, nhưng ngủ cũng không thoải mái, cảm thấy thời tiết khô nóng, vẫn chảy mồ hôi. Cậu trong ngày thường cũng không hay chảy mồ hôi, không biết vì sao mấy ngày này không chỉ dễ mệt mỏi, không ngửi được mùi dầu khói còn hay toát mồ hôi.
Lúc Thành Ôn mơ màng, chợt nghe thấy có người nói chuyện bên tai, mơ hồ là giọng Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng cao giọng, ý thức Thành Ôn cũng thanh tỉnh, nhưng mí mắt rất nặng, cũng lười mở mắt ra.
Lúc này, Thành Ôn nghe được một giọng già nua xa lạ nói cái gì "hỉ mạch" "chăm sóc tốt".
Thành Ôn "lộp bộp" một tiếng trong lòng, khó hiểu có chút hoảng hốt. Người khác không rõ chuyện của mình, Thành Ôn chẳng lẽ còn không rõ thân thể này sao. Thân thể này bản thân có chỗ thiếu hụt, cũng không giống với người thường mà.
Lúc Tưởng Mục Thăng hoan hảo với mình, quả thật có mấy lần lưu lại thứ kia trong cơ thể mình. Nhưng Thành Ôn trăm triệu không nghĩ tới, thân thể của mình có thể...
Thành Ôn nuốt nước miếng, chậm rãi mở mắt.
Lão trung y vẫn đang nói liên miên, quản sự vừa thấy Thành Nhị gia tỉnh, lòng đã run run. Hắn cũng không biết chuyện của Thành Ôn, căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lão trung y nhất định là lớn tuổi chẩn lầm. Lúc này Nhị gia tỉnh, vạn nhất để Nhị gia nghe lão trung y nói cậu có hỉ mạch, cũng không biết Nhị gia sẽ nghĩ như thế nào, đến lúc đó mặt mình chẳng phải là mất hết sao.
Lão trung y viết phương thuốc xong, đặt bút xuống, lại muốn tiếp tục nói đâu đâu, quản sự đã lôi kéo lão trung y, cười nói: "Aiz lão tiên sinh, ngài sang đây, tôi tính tiền cho ngài!"
Nói xong hắn kéo lão trung y ra thư phòng.
Tưởng Mục Thăng thấy họ đi rồi, lúc này mới đi qua đóng cửa lại, lại quay về.
Hắn thấy Thành Ôn mở to hai mắt nhìn đỉnh giường, ánh mắt bình tĩnh, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Mục Thăng đi qua, ngồi ở ghế bên giường. Thành Ôn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tưởng Mục Thăng nói: "Em tỉnh lúc nào? Có phải anh nói lớn làm em thức không? Nếu còn mệt thì ngủ thêm một lát."
Thành Ôn nói: "Vừa vặn nghe được câu trọng điểm."
"Thành Ôn." Tưởng Mục Thăng dừng một chút, nói: "Lúc anh hạ quyết tâm ở bên em đã nghĩ, không có con cũng không có gì, dù sao anh vô ưu vô lự. Nhưng anh không nghĩ tới, chúng ta có thể có con của mình..."
Thành Ôn nhìn hắn, nói: "Anh không thấy lạ à? Anh cũng nghe thấy lời Thành Hạo nói rồi, em là đàn ông, lại..."
Tưởng Mục Thăng chặn lời cậu, khẽ cười một tiếng, nói: "Vui vẻ còn không kịp. Anh gặp chuyện không kịp trở tay, vừa rồi thầy thuốc nói, anh là vui nên ngốc luôn."
Quản sự rất nhanh trở về, cắt ngang hai người nói chuyện. Tưởng Mục Thăng đi qua mở cửa, quản sự xấu hổ cười làm lành: "Thật sự là xin lỗi, tôi lại tìm thầy thuốc khác cho Nhị gia, hay là tìm thầy thuốc Tây cho Nhị gia khám xem?"
Tưởng Mục Thăng lúc này tâm tình tốt, nói: "Không cần, Nhị gia chỉ là mấy ngày này bận bịu hơi mệt chút, tĩnh dưỡng vài ngày là được. Làm phiền quản sự còn chạy tới chạy lui tìm thầy thuốc."
Quản sự nói: "Ngài đừng nói như vậy."
Quản sự rất cảm kích Tưởng Mục Thăng, dù sao mình làm chuyện không đáng tin, Tưởng Mục Thăng cũng không trách tội hắn, cũng không lên mặt.
Quản sự đi rồi, Tưởng Mục Thăng lại trở về phòng. Thành Ôn cũng không tiếp tục nghỉ ngơi, vẫn luôn trợn tròn mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, Thành Ôn nói: "Em có chuyện, muốn nói cho anh."
"Chuyện gì?"
Tưởng Mục Thăng nhìn vẻ mặt của cậu nghiêm túc, khó được trịnh trọng, cũng không có nhu hòa lạnh nhạt ngày xưa.
Thành Ôn nhấp miệng, qua hồi lâu mới há miệng, nói: "Tưởng Mục Thăng, anh đã nói anh tới Tuyền Giang, là vì tìm chủ nhân ngọc bội... Cái ngọc bội này, không phải của em."
Thành Ôn nói ra, trong lòng ngược lại thoải mái không ít, tựa hồ là vứt được một cái mặt nạ đi. Mà kỳ quái là, biểu tình của Tưởng Mục Thăng lại một chút cũng không kinh ngạc, tựa như vẫn luôn biết.
Kỳ thật Thành Ôn nào biết, Tưởng Mục Thăng căn bản biết rồi.
Tưởng Mục Thăng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho tới bây giờ Miêu gia Lữ gia cũng phải nể mặt hắn, thế lực cũng không ít hơn quân phiệt cầm súng. Hơn nữa trong niên đại rối loạn này, có tiền có thể sai quỷ gọi ma. Tưởng Mục Thăng muốn hỏi thăm chuyện gì, làm sao có thể không hỏi ra được.
Tưởng Mục Thăng bật cười, chưa kịp nói chuyện, cửa đột nhiên bị "cốc cốc" mạnh mẽ gõ hai cái. Nha đầu Mai Ngọc vô cùng lo lắng đẩy cửa vào, hô: "Thiếu gia! Ngài nhanh về nhà xem đi, phu nhân gây sự ầm ĩ, lão gia tức giận té xỉu, nhà không có ai lo rồi!"
Thành Ôn bị hắn hôn môi hừ một tiếng, cậu khẽ hừ làm động tác của Tưởng Mục Thăng càng bá đạo, đẩy khớp hàm Thành Ôn ra, tinh tế liếm liếm miệng lưỡi Thành Ôn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Thành Ôn.
Thành Ôn bị liếm sống lưng dâng lên một trận tê dại, khoái cảm ngứa ngáy chạy lên đầu làm hô hấp Thành Ôn đột nhiên nặng nề.
Tưởng Mục Thăng dùng giọng trầm thấp cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng răng nanh cọ bờ môi Thành Ôn, nói: "Thoải mái không?"
Thành Ôn không nói gì, chỉ là ngực thở dốc dồn dập. Cậu có thể rõ ràng cảm giác được phía dưới của mình đã có cảm giác, hai chân bị khoái cảm tê dại tra tấn có chút như nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào ván cửa.
Tưởng Mục Thăng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu, một chân tách hai chân Thành Ôn ra, cắm vào giữa hai chân cậu.
Cách quần áo, ma xát rất nhỏ làm toàn thân Thành Ôn run lên một chút. Loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này làm trán cậu hơi đổ mồ hôi, hô hấp càng bất ổn. Hai chân Thành Ôn mỏi, nếu không phải Tưởng Mục Thăng nâng eo cậu, Thành Ôn lúc này chỉ sợ đã ngồi trên đất.
Tưởng Mục Thăng nhìn ra phản ứng của cậu, một tay nâng thắt lưng cậu, một tay theo vạt áo cậu sờ vào, vuốt ve thắt lưng bóng loáng của Thành Ôn.
"Ưm..."
Thành Ôn dựa vào ván cửa, có lẽ là trời nóng nực, tay Tưởng Mục Thăng cũng nóng bỏng, theo thắt lưng cậu chậm rãi đi xuống, vuốt ve giữa hai chân cậu.
Thành Ôn muốn kẹp chặt hai chân, dù sao đây là thư phòng, có tiểu nhị bên ngoài đi tới đi lui, nhưng ngay sau đó, tay Tưởng Mục Thăng lại cầm chỗ đã ngẩng đầu của Thành Ôn.
Toàn thân Thành Ôn căng thẳng, sau lưng dính chặt vào ván cửa, khiến cho ván cửa phát ra một tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ.
Thành Ôn ngửa cổ lên, lộ ra tảng lớn da thịt trơn bóng, đầu ngửa về sau, thở dốc theo động tác của Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng nhìn cậu động tình lại kìm chế ẩn nhẫn, cũng nhịn đến khó chịu, cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thành Ôn, cổ trắng nõn lập tức nổi lên một tầng đỏ sẫm mỏng manh.
Phía dưới Thành Ôn bị hắn nắm, chỉ có thể sa vào khoái cảm Tưởng Mục Thăng cho cậu. Người cậu tựa hồ cũng trở nên mẫn cảm, Tưởng Mục Thăng mới đầu chỉ dùng môi hôn cổ, sau lại vươn đầu lưỡi, hôn cổ Thành Ôn, cọ hầu kết cậu. Loại cảm giác ngứa ngáy này làm Thành Ôn thở dốc, hầu kết lăn đi lăn lại.
Sau một lát, Tưởng Mục Thăng lại nhẹ nhàng gặm cắn cổ Thành Ôn.
"A..."
Bên gáy Thành Ôn đau đớn một trận, loại đau đớn khe khẽ xông lên đầu, đồng thời lại khuếch tán đến bụng dưới. Ván cửa lại phát ra tiếng vang rất nhỏ, Thành Ôn mở to hai mắt, hai tay siết chặt quần áo Tưởng Mục Thăng, môi mím chặt, bởi vì phát tiết mà than thở vẫn phun ra khỏi môi.Tưởng Mục Thăng cúi đầu, ngậm môi ẩn ẩn thở dốc của Thành Ôn. Thành Ôn bởi vì đắm chìm trong dư vị phát tiết, dịu ngoan đáp lại Tưởng Mục Thăng hôn môi.
Thành Ôn run run, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, giọng bởi vì vừa rồi nhẫn nhịn có chút khàn khàn, nhẹ giọng cười nói: "Ông chủ Tưởng sao cũng cắn người?"
Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng liếm hôn dấu răng bên gáy Thành Ôn, cười nói: "Chỉ cho Nhị gia cắn anh à?"
Thành Ôn phát tiết một lần, cũng không biết vì sao, tựa hồ mệt nhiều hơn dĩ vãng, hai chân mềm nhũn, Tưởng Mục Thăng vừa động, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tưởng Mục Thăng vươn tay đỡ cậu, nói: "Em có chỗ nào không thoải mái, bây giờ vẫn chưa tốt, hay là tìm thầy thuốc khám cho em?"
Tưởng Mục Thăng nói xong, ôm cậu lên, vào phòng, đặt Thành Ôn lên giường trong thư phòng.
Thành Ôn đúng là hơi mệt chút, cái loại cảm giác thoát lực này làm cả người cậu xụi lơ, cũng không muốn động, tùy ý Tưởng Mục Thăng ôm cậu lên đặt trên giường.
Thành Ôn rất nhanh đã ngủ. Tưởng Mục Thăng bảo tiểu nhị lấy chút nước ấm đến, lau rửa cho Thành Ôn một chút. Bởi vì Nguyên Bắc không có bên người, Tưởng Mục Thăng bảo quản sự đi tìm thầy thuốc đến.
Quản sự nghe nói là Nhị gia bị bệnh, cũng sốt ruột, tự mình đi ra ngoài tìm. Thầy thuốc là lão trung y nổi danh nhất Tuyền Giang. Lão trung y hiểu biết rất sâu, chỉ là lớn tuổi, có chút mắt mờ, người khác nói với ông, phải nói to mới nghe được.
Quản sự đỡ lão trung y run rẩy đến. Lúc này Thành Ôn đã ngủ say, Tưởng Mục Thăng cũng không quấy rầy cậu, bảo trung y bắt mạch cho Thành Ôn, nhìn xem là bệnh gì.
Lão trung y ngồi xuống, đặt một cái đệm nhỏ dưới tay Thành Ôn, bắt mạch một hồi lâu, run rẩy cười nói với Tưởng Mục Thăng: "Chúc mừng, tôn phu nhân có thai, đây là hỉ mạch, chuyện tốt. Tôi cho viết phương thuốc an thai cho ngài, để tôn phu nhân uống, chăm cho tốt..."
Lão trung y mắt mờ, không thấy rõ người trên giường, nhưng quản sự lại nhìn rõ ràng, Thành Nhị gia rõ ràng là đàn ông. Lão trung y vừa nói xong, mặt hắn đã không nhịn được. Dù sao cũng là thầy thuốc hắn đưa tới, thế mà lại tìm một người hồ đồ như vậy đến, nam nữ cũng không rõ. Đàn ông làm sao có thể có hỉ mạch chứ.
Quản sự không rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, nhưng Tưởng Mục Thăng nghe xong, lòng lại khẽ động, kinh ngạc nói: "Lão tiên sinh, ngài nói thật?"
Tai lão trung y cũng không tốt, "Hả?" nửa ngày. Tưởng Mục Thăng lại cất cao giọng nói nhiều lần, lão trung y mới cười nói: "Tôi làm thầy thuốc cả đời, còn có thể không biết hỉ mạch sao? Nhất định là hỉ mạch, không sai. Aiz tôn phu nhân chú ý sức khỏe chút. Tôi nói cho ngài, phương thuốc tôi viết này, phải uống đúng giờ, đừng để tôn phu nhân lao tâm lao lực. Chăm cho tốt, tương lai mới ôm được thằng nhóc mập. Ngài cũng không biết đâu, hiện tại không chăm sóc tôn phu nhân tốt, sau này bị bệnh, muốn trị cũng khó..."
Thành Ôn vốn ngủ say, nhưng ngủ cũng không thoải mái, cảm thấy thời tiết khô nóng, vẫn chảy mồ hôi. Cậu trong ngày thường cũng không hay chảy mồ hôi, không biết vì sao mấy ngày này không chỉ dễ mệt mỏi, không ngửi được mùi dầu khói còn hay toát mồ hôi.
Lúc Thành Ôn mơ màng, chợt nghe thấy có người nói chuyện bên tai, mơ hồ là giọng Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng cao giọng, ý thức Thành Ôn cũng thanh tỉnh, nhưng mí mắt rất nặng, cũng lười mở mắt ra.
Lúc này, Thành Ôn nghe được một giọng già nua xa lạ nói cái gì "hỉ mạch" "chăm sóc tốt".
Thành Ôn "lộp bộp" một tiếng trong lòng, khó hiểu có chút hoảng hốt. Người khác không rõ chuyện của mình, Thành Ôn chẳng lẽ còn không rõ thân thể này sao. Thân thể này bản thân có chỗ thiếu hụt, cũng không giống với người thường mà.
Lúc Tưởng Mục Thăng hoan hảo với mình, quả thật có mấy lần lưu lại thứ kia trong cơ thể mình. Nhưng Thành Ôn trăm triệu không nghĩ tới, thân thể của mình có thể...
Thành Ôn nuốt nước miếng, chậm rãi mở mắt.
Lão trung y vẫn đang nói liên miên, quản sự vừa thấy Thành Nhị gia tỉnh, lòng đã run run. Hắn cũng không biết chuyện của Thành Ôn, căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lão trung y nhất định là lớn tuổi chẩn lầm. Lúc này Nhị gia tỉnh, vạn nhất để Nhị gia nghe lão trung y nói cậu có hỉ mạch, cũng không biết Nhị gia sẽ nghĩ như thế nào, đến lúc đó mặt mình chẳng phải là mất hết sao.
Lão trung y viết phương thuốc xong, đặt bút xuống, lại muốn tiếp tục nói đâu đâu, quản sự đã lôi kéo lão trung y, cười nói: "Aiz lão tiên sinh, ngài sang đây, tôi tính tiền cho ngài!"
Nói xong hắn kéo lão trung y ra thư phòng.
Tưởng Mục Thăng thấy họ đi rồi, lúc này mới đi qua đóng cửa lại, lại quay về.
Hắn thấy Thành Ôn mở to hai mắt nhìn đỉnh giường, ánh mắt bình tĩnh, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Mục Thăng đi qua, ngồi ở ghế bên giường. Thành Ôn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tưởng Mục Thăng nói: "Em tỉnh lúc nào? Có phải anh nói lớn làm em thức không? Nếu còn mệt thì ngủ thêm một lát."
Thành Ôn nói: "Vừa vặn nghe được câu trọng điểm."
"Thành Ôn." Tưởng Mục Thăng dừng một chút, nói: "Lúc anh hạ quyết tâm ở bên em đã nghĩ, không có con cũng không có gì, dù sao anh vô ưu vô lự. Nhưng anh không nghĩ tới, chúng ta có thể có con của mình..."
Thành Ôn nhìn hắn, nói: "Anh không thấy lạ à? Anh cũng nghe thấy lời Thành Hạo nói rồi, em là đàn ông, lại..."
Tưởng Mục Thăng chặn lời cậu, khẽ cười một tiếng, nói: "Vui vẻ còn không kịp. Anh gặp chuyện không kịp trở tay, vừa rồi thầy thuốc nói, anh là vui nên ngốc luôn."
Quản sự rất nhanh trở về, cắt ngang hai người nói chuyện. Tưởng Mục Thăng đi qua mở cửa, quản sự xấu hổ cười làm lành: "Thật sự là xin lỗi, tôi lại tìm thầy thuốc khác cho Nhị gia, hay là tìm thầy thuốc Tây cho Nhị gia khám xem?"
Tưởng Mục Thăng lúc này tâm tình tốt, nói: "Không cần, Nhị gia chỉ là mấy ngày này bận bịu hơi mệt chút, tĩnh dưỡng vài ngày là được. Làm phiền quản sự còn chạy tới chạy lui tìm thầy thuốc."
Quản sự nói: "Ngài đừng nói như vậy."
Quản sự rất cảm kích Tưởng Mục Thăng, dù sao mình làm chuyện không đáng tin, Tưởng Mục Thăng cũng không trách tội hắn, cũng không lên mặt.
Quản sự đi rồi, Tưởng Mục Thăng lại trở về phòng. Thành Ôn cũng không tiếp tục nghỉ ngơi, vẫn luôn trợn tròn mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, Thành Ôn nói: "Em có chuyện, muốn nói cho anh."
"Chuyện gì?"
Tưởng Mục Thăng nhìn vẻ mặt của cậu nghiêm túc, khó được trịnh trọng, cũng không có nhu hòa lạnh nhạt ngày xưa.
Thành Ôn nhấp miệng, qua hồi lâu mới há miệng, nói: "Tưởng Mục Thăng, anh đã nói anh tới Tuyền Giang, là vì tìm chủ nhân ngọc bội... Cái ngọc bội này, không phải của em."
Thành Ôn nói ra, trong lòng ngược lại thoải mái không ít, tựa hồ là vứt được một cái mặt nạ đi. Mà kỳ quái là, biểu tình của Tưởng Mục Thăng lại một chút cũng không kinh ngạc, tựa như vẫn luôn biết.
Kỳ thật Thành Ôn nào biết, Tưởng Mục Thăng căn bản biết rồi.
Tưởng Mục Thăng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho tới bây giờ Miêu gia Lữ gia cũng phải nể mặt hắn, thế lực cũng không ít hơn quân phiệt cầm súng. Hơn nữa trong niên đại rối loạn này, có tiền có thể sai quỷ gọi ma. Tưởng Mục Thăng muốn hỏi thăm chuyện gì, làm sao có thể không hỏi ra được.
Tưởng Mục Thăng bật cười, chưa kịp nói chuyện, cửa đột nhiên bị "cốc cốc" mạnh mẽ gõ hai cái. Nha đầu Mai Ngọc vô cùng lo lắng đẩy cửa vào, hô: "Thiếu gia! Ngài nhanh về nhà xem đi, phu nhân gây sự ầm ĩ, lão gia tức giận té xỉu, nhà không có ai lo rồi!"
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi