Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
Chương 37: Tuổi trẻ tung bay
Chương Thái Thanh trong lòng đã không thể dùng sự kinh ngạc để hình dung, vấn đề vừa rồi của Nghê Huy đã làm cho ông vô cùng kinh ngạc, nhưng Thuỷ Hướng Đông này, quả thực là người thông minh a, nó mới chỉ có mười một, mười hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vấn đề cư nhiên trưởng thành như vậy, nó ở đâu biết được những chuyện này a, ông lại nhìn nhìn Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Đông bổ sung thêm: “Chương thúc thúc, những lời này không phải Nghê Huy kêu con nói đâu, là con tự nghĩ ra, hắn phỏng chừng đều không nghĩ tới chuyện này. Con là bạn của Nghê Huy, đương nhiên phải suy nghĩ đến lợi ích của hắn, các người dù sao cũng sẽ là một gia đình, mục đích của mọi người đều muốn hoà hợp với nhau. Nhưng mà vấn đề tài sản này từ đầu đến cuối tránh không được, thay vì sau này xuất hiện các loại mâu thuẫn hay tranh chấp, không bằng sớm chút phân rõ ràng, mọi người đều minh bạch rõ ràng, để không tồn tại tình trạng bất hoà giữa anh em, chú nói có phải không? Nghê Huy ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, trong lòng có chút cảm kích. Đây là một vấn đề rất nhạy cảm cũng rất thiết thực, nếu như không ai đề ra vấn đề trước, hắn đại khái cũng không ngại ngùng mà nói ra, mẹ vẫn còn trẻ như vậy, chính mình thì lo lắng đến tài sản, đây không phải là nguyền rủa bà sao. Hơn nữa hắn tin tường tương lai của chính mình hoàn toàn không thiếu tiền tiêu, xem như là không dựa vào tài sản của mẹ, hắn cũng có thể vì chính mình tranh một tương lai không tồi. Với lại từ trên tình cảm mà nói, hắn vẫn là tin tưởng mẹ sẽ xử lý sự việc công bằng. Chỉ là bà hiện tại tái hôn, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết, sớm chuẩn bị tốt biện pháp dự phòng chắc chắn là không phải chuyện xấu.
Nghê Huy nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu nói đến chuyện này, vậy con sẽ cùng mẹ thương lượng một chút. Chương thúc thúc, chú nghĩ sao?"
Chương Thái Thanh gật gật đầu: “Có thể, xem cách nghĩ này của các con, chỉ cần Nghê Huy và mẹ của nó đồng ý, ta sẽ không có ý kiến gì." Chương Thái Thanh rất tự tin, xem như là không có tài sản của Trần Lệ Bình, ông cũng có năng lực để con cái của ông có cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Thuỷ Hướng Đông chủ động nói: “Nghê Huy, vậy ta giúp ngươi đi tìm dì Trần nói nha. Ngươi tin ta không?"
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó gật gật đầu. Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần mình đi nói, tiền nhiều hay tiền ít không phải là vấn đề, chuyện này thật sự là tai hoạ ngầm, thật sự phải sớm giải quyết mới tốt.
Trần Lệ Bình đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp dưới của bà, thấy Nghê Huy bọn họ đi ra, sau đó đứng lên: “Nói xong rồi sao?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dì, con có chuyện muốn nói riêng với dì."
Trần Lệ Bình cảm thấy đứa nhỏ này thật quá thần bí, còn một bộ dáng nghiêm túc, kỳ thực là rất đáng yêu, liền cười nói: “Có thể, chúng ta vào phòng họp nói đi."
Nơi làm việc được cải tạo từ nhà kho này vô cùng rộng, phòng họp, phòng nghỉ ngơi đầy đủ mọi thứ, bọn họ thậm chí còn thuê thêm một phần cho người khác dùng. Thuỷ Hướng Đông và Trần Lệ Bình đi vào phòng họp, Nghê Huy thì ở bên ngoài đợi. Qua một lúc lâu, Trần Lệ Bình vẻ mặt kinh ngạc từ trong phòng họp đi ra, nhìn thoáng qua con trai, lại đi vào phòng làm việc của Chương Thái Thanh.
Nghê Huy có chút lo lắng nhìn Thuỷ Hướng Đông, như vậy không phải là có chút biểu tình tổn thương sao. Thuỷ Hướng Đông đi qua nói: “Ta đã nói với dì rồi, dì thực ra cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là còn chưa kịp nói với Chương thúc thúc, dì có tính toán, cho nên người đừng lo lắng."
Nghê Huy nghe y nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, mẹ không để bụng là tốt rồi.
Cuối cùng bọn họ ký hiệp ước, nội dung là quyền kế thừa 60% cổ phần trong công ty Trần Lệ Bình là Nghê Huy, còn lại 40%, do Trần Lệ Bình tự phân công xử lý. Cho nên mọi người đối với lần này không có bất đồng ý kiến.
Kỳ nghỉ đông này, Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh làm giấy chứng nhận kết hôn, chỉ về nhà mời những người thân nhất ăn một bữa cơm, tiệc rượu cái gì, phải đợi đến sau khi Trần Lệ Bình sinh em bé mới bàn tới.
Lúc nghỉ hè, Trần Lệ Bình 35 tuổi ở bệnh viện Thượng Hải bằng phương pháp sinh mổ sinh ra một bé gái, Nghê Huy có thêm một muội muội. Lúc đó hắn và ông ngoại bà ngoại đều đến Thượng Hải thăm đẻ, Nghê Huy nhìn thấy em gái nhỏ xíu hồng hồng, nhăn nhúm, chỉ cảm thấy sinh mệnh thật thần kỳ, chính mình sống lại một lần nữa, cư nhiên còn có thêm một đứa em gái, cho nên hắn cảm thấy đứa em gái này là lễ vật của ông trời ban cho.
Chương Thái Thanh và Trần Lệ Bình thấy Nghê Huy yêu thương em gái vừa mới sinh ra của mình, không nhịn được cảm thấy hết sức vui mừng, như vậy bọn họ không cần lo lắng Nghê Huy sẽ phân bì, ít nhất hắn là thật tâm yêu thương đứa em gái này.
Trần Lệ Bình bởi vì là sản phụ cao tuổi, trong quá trình mang thai vẫn luôn rất vất vả, cộng thêm lúc trước công việc rất bận rộn, áp lực lớn, sức khoẻ vẫn luôn không quá tốt, sau khi sinh con, sức khoẻ vô cùng suy yếu, liền chuyên tâm ở nhà tịnh dưỡng, nuôi con, công ty đều giao cho Chương Thái Thanh xử lý.
Nghê Huy lần này đến Thượng Hải ở gần một tháng, đợi đến khi em gái đầy tháng, hắn cuối cùng mới nói phải về nhà với ông bà, Trần Lệ Bình có chút không vui đưa hắn về. Nghê Huy liền nói chính mình luyện chữ một tháng, không có lão sư chỉ dạy, không biết đẹp xấu, e rằng sẽ bị thụt lùi, kiên quyết phải về nhà, Trần Lệ Bình đành phải đáp ứng.
Vốn là đoạn thời gian này, Trần Lệ Bình đang ở cữ, không cần đi làm, nghĩ đến con trai ở chung một thời gian, cũng muốn con trai và con gái mình bồi dưỡng tình cảm. Nhưng mà hai mẹ con ở chung một thời gian dài, vỏ bọc đường của thời kỳ thân thiết dần dần mất đi, tính chiếm hữu của Trần Lệ Bình thể hiện rõ ràng, trình độ đánh Thái Cực của Nghê Huy cũng không cao siêu như Chương Thái Thanh, liền vội vàng tìm cớ trở về, vẫn là ở quê tự do hơn. Ông ngoại bà ngoại cũng không thích hoàn cảnh ở Thượng Hải, đã sớm về quê, để bọn họ đi thuê bảo mẫu.
Rất nhanh, Thuỷ Hướng Đông đã tốt nghiệp tiểu học, y lấy thành tích tốt nhất thi đậu vào trường trung học tốt nhất của thành phố – trường trung học Thực Nghiệm, trường trung học Thực Nghiệm cân nhắc đến tình hình gia đình của y, đặc biệt vì y cung cấp học bổng toàn phần, nhập học miễn phí.
Chuyện này làm cho ông ngoại bà ngoại Nghê Huy nói chuyện hăng say rất lâu, liền giống như là cháu trai của bọn họ được học bổng toàn phần. Bọn họ lấy điều này khích lệ Nghê Huy: “Huy Huy, Hướng Đông đã được học bổng toàn phần, con cũng nhất định phải đậu vào trường Thực Nghiệm a."
Nghê Huy nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông đang nhổ lông thỏ: “Không phải là trường trung học Thực Nghiệm thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người, ai thi không được chứ."
Thuỷ Hướng Đông quay đầu lại nhìn Nghê Huy, hướng hắn cười, lộ ra hàm răng trắng đều chỉnh tề.
Nghê Huy hướng hắn kêu gào: “Ngươi lại khi dễ con thỏ, nhổ lông của nó làm gì?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta có dụng ý, ngươi đừng quan tâm, ta lại chưa nhổ hết, nó sẽ còn mọc dài ra."
Nghê Huy liếc một cái: “Thần thần thao thao, không biết làm cái gì."
Hai năm nay Nghê Huy cuối cùng cũng không còn giương cung bạt kiếm với Thuỷ Hướng Đông, hai người ở chung cũng bình thường không kém những đứa nhỏ khác, nhưng nếu nói có bao nhiêu tin tường thân mật, vậy vẫn không có khả năng. Thuỷ Hướng Đông đã rất thoả mãn, trước sau như một đối xử tốt với Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Dương thì đang ngồi ở hành lang xem truyện manga, một người xem đến ha ha cười ngây ngô, đứa nhỏ này rất mê manga, từ sáng đến tối đều xem manga, xem xong rồi còn muốn vẽ, mà còn làm không biết chán, hứng thú vài năm rồi vẫn chưa tiêu giảm.
Thuỷ Hướng Đông luôn muốn bồi dưỡng sở thích hứng thú của em trai, kết quả Thuỷ Hướng Dương chính mình chọn hội hoạ, nhưng mà y càng thích vẽ phỏng theo, tranh minh hoạ trong sách giáo khoa y có thể vẽ phỏng theo giống như in, nhân vật trong phim hoạt hình và trong truyện manga đều là đối tượng để y vẻ phỏng theo.
Thuỷ Hướng Đông thấy em trai mình thích vẽ, liền muốn đưa em trai mình đến Cung Thiếu Niên học vẽ, nhưng mà hắn không muốn đi, nói là không thích vẽ thạch cao(chắc là vẽ tượng), không có ý nghĩa. Cuối cùng vẫn là Nghê Huy thành công khuyên bảo, không quan tâm vẽ cái gì, cũng không thể cả đời vẽ phỏng theo, chính mình phải hiểu biết kết cấu, như vậy mới có thể nghĩ ra kết cấu mới, chính mình tự sáng tạo. Rất rõ ràng, ngoại trừ lúc luyện tập trên lớp hội hoạ, Thuỷ Hướng Dương điều dùng vào vẽ đường nét.
Rất khó được chính là, hứng thú học tập của vài đứa nhỏ cư nhiên đều kiên trì tới cùng, Nghê Huy chính mình thì không cần nói, luôn kiên trì luyện tập thư pháp, cũng quyết định lấy điều này làm sở thích cả đời. Sa Hán Minh và Trương Dũng cũng dần dần trong lớp năng khiếu tìm được niềm vui thú, đều học ra được một chút thành tích, đàn violin của Sa Hán Minh đến tiểu học lớp 6, đã thi đến cấp 7, cũng xem như là nửa nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Cờ vây của Trương Dũng không thi lên cấp, y đối với việc theo đuổi chuyện này không cao, luôn ôm tâm tư vui chơi, không giống như lúc đầu học Taekwondo hiệu quả và lợi ích như vậy. Y thậm chí còn dạy cho Nghê Huy vài thế cờ vây, đương nhiên, Trương Dũng vốn dĩ chính là nghiệp dư, Nghê Huy bọn hắn càng nghiệp dư của nghiệp dư, nhưng mà cũng không quan trọng, cho dù là vì tiêu khiển giải trí, lại không phải vì thi đấu, có lúc lấy đến giết thời gian rất tốt. Hơn nữa cờ vây thích hợp dẫn dắt trí óc, tập luyện tư duy của con người, không có gì không tốt.
Trương Dũng đứa nhỏ này rất thông minh, nhưng mà tương đối ham chơi, thành tích của y luôn không quá nổi trội, ở vào vị trí trung bình, kết quả không thi đậu vào trường trung học Thực Nghiệm, chỉ có thể học ở Nhị Trung ở khu Đông Thành. Đợi đến khi Thuỷ Hướng Đông cầm đến tờ giấy báo nhập học của trường trung học Thực Nghiệm, Trương Dũng mới gấp, điều này có nghĩa là phải cùng Thuỷ Hướng Đông tách ra, về sau ai cùng y đá banh a, ai cùng đi học với mình a, nghĩ như vậy, liền cảm thấy cô đơn.
Trương Dũng vẻ mặt đau khổ nói: “Hướng Đông, ngươi không phải nói cũng học ở Nhị Trung sao?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta đã nói rồi, nếu như trường trung học Thực Nghiệm không thể cho ta nhập học miễn phí, ta liền học ở Nhị Trung. Nhưng mà trường trung học Thực Nghiệm cấp học bổng cho ta, ta nhất định phải học ở trường trung học Thực Nghiệm a. Trường trung học Thực Nghiệm là trường điểm a, hơn nữa đến lúc đó Nghê Huy có thể cũng sẽ học ở trường trung học Thực Nghiệm." Y nếu như học ở Nhị Trung ở khu của bọn họ, liền không thể học cùng trường với Nghê Huy.
Trương Dũng nói: “Ngươi muốn học cùng trường với Nê Ba?"
Thuỷ Hướng Đông cười gật gật đầu: “Nếu như chúng ta đều có thể học cùng một trường thì tốt quá, ngươi, ta, Nghê Huy, còn có Sa Tử."
“Vậy làm sao bây giờ, các ngươi nếu như đều đi, liền chỉ còn lại một mình ta." Trương Dũng cấp bách, Nghê Huy và Sa Hán Minh đậu vào trường trung học Thực Nghiệm trên cơ bản là không có vấn đề gì, đến lúc đó mọi người đều học ở trường trung học Thực Nghiệm, hắn một mình học ở Nhị Trung, điều này cũng quá khổ rồi.
“Ta sớm đã nói với ngươi rồi, kêu ngươi cố gắng học tập, cùng ta đậu vào cùng một trường." Thuỷ Hướng Đông đồng tình nhìn y nói.
“Vậy bây giờ làm sao đây?" Trương Dũng vừa ảo não vừa buồn bực.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi đi hỏi gia gia của ngươi, xem có thể hay không có biện pháp chuyển đến trường trung học Thực Nghiệm."
Thế là Trương Dũng về vừa đấm vừa xoa gia gia, cuối cùng cũng thuyết phục được gia gia kéo xuống nét mặt già nua đi nhờ vả người khác giúp đỡ, đem Trương Dũng chuyển đến trường trung học Thực Nghiệm, nhưng mà Trương Dũng cũng bị ép buộc đáp ứng điều kiện của ông, học ở trường trung học Thực Nghiệm, thì nhất định phải duy trì thành tích trong top 10 của ban. Trương Dũng lớn như vậy, điều chưa từng lọt vào top 10, yêu cầu này có chút cao a. Nhưng mà để có thể học cùng trường với các bạn của mình, y phải cắn răng, bất chấp khó khăn mà đáp ứng.
Thuỷ Hướng Đông vỗ ngực nói: “Không sao đâu, Trương Dũng, anh em sẽ giúp ngươi, chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tiến bộ!"
Trương Dũng hào khí ngất trời mà khua chân múa tay: “Ta nhất định có thể lọt vào top 10."
Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng lên trung học, Nghê Huy liền không cần mỗi ngày tự mình đạp xe đi học (từ khi bắt đầu lên năm tư, hắn liền mỗi ngày đạp xe đạp đi học), bây giờ hai người kia lên trung học, cũng biến thành một nhóm đi xe đạp, mỗi ngày đều đạp xe đạp bất kể mưa gió hai phía trường học và nhà, trường trung học Thực Nghiệm cách nhà cũng không xa, ba đứa đúng lúc cùng đường.
Bây giờ việc đi học trở thành chuyện yêu thích nhất của Thuỷ Hướng Đông, sáng sớm mỗi ngày, y liền cùng với em trai thức dậy, chạy đến nhà Nghê Huy luyện thái cực, sau đó ăn sáng cùng Nghê Huy rồi đi học. Tụ họp với Trương Dũng trên đường, ba thiếu niên đón gió mai chạy băng băng, trên đường ngươi đuổi ta rượt, đem chặng đường hai mươi phút rút ngắn lại còn gần mười phút, âm thanh vui đùa tràn đầy trong vườn hoa thanh xuân.
Trương Dũng thích ca hát, trên đường vừa hát vừa cất giọng ca vàng, ca khúc nào thịnh hành thì hát ca khúc đó, gần đây nhất y hát chính là: “Con tim em quá yếu mềm, quá yếu mềm, tự mình gánh hết tất cả mọi chuyện…" Bài hát này truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ, nghe nhiều đến nỗi làm cái kén trong lỗ tai của mọi người(ý là nghe nhiều riết thuộc luôn).
Y một mình còn đặc biệt tự mình say mê, nói chính mình có một giọng hát oanh vàng: “Đợi Sa Tử lên sơ trung, ta phải cùng y lập một nhóm nhạc, ta là người hát chính, y là tay chơi guita." Sa Hán Minh bây giờ thích âm nhạc thịnh hành, quyết định phải chuyển từ âm nhạc cổ điển, làm một tay chơi guita phóng khoáng.
“Ngươi liền dùng sức mà chơi đi, trong kỳ thi không đạt được top 10, đợi gia gia của ngươi đến hốt ngươi về đi." Thuỷ Hướng Đông lạnh lùng nói.
Nghê Huy liếc Thuỷ Hướng Đông một cái: “Ta cảm thấy rất tốt, tuổi trẻ ai mà không điên cuồng a."
“Đúng, Nê Ba nói rất đúng, bây giờ còn không khùng, về sau muốn khùng cũng không có cơ hội." Trương Dũng đã bắt đầu tha hồ tận hưởng tuổi thanh xuân của y.
Buổi trưa tan học, ba người liền cùng nhau đạp xe về ăn cơm, có không ít bạn học tự mình giải quyết bữa trưa ở các quán cơm gần trường, dù sao có rất nhiều gia đình có ba mẹ là công nhân viên chức không có thời gian về nhà làm cơm trưa, Nghê Huy bọn họ ba người rất may mắn, đều là ở cùng với các lão nhân đã về hưu, cho nên buổi trưa liền về nhà ăn cơm. Bởi vì đạp xe rất nhanh, mỗi ngày buổi trưa về ăn cơm, còn có thể ngủ một giấc.
Thuỷ Hướng Đông những năm nay đều ở nhà ông ngoại Nghê Huy ăn cơm, sinh hoạt phí đương nhiên phải đưa, hơn nữa cũng là càng ngày càng nhiều. Y bây giờ không thiếu tiền, một năm tiền thuê của cửa hàng ở thị trường Thành Nam có thể thu tới mấy vạn, chính y vào mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè còn buôn bán rất nhiều thứ, kiếm được cũng không ít. Y còn dùng tiền tích góp của chính mình đi mua hai căn nhà bây giờ rất không thu hút, nhưng mà tương lai căn nhà này sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác(mình nghĩ giống như bị giải toả), chỉ đợi đến khi phá bỏ sẽ được bồi thường một số tiền rất lớn, đương nhiên, đây là chuyện dễ dàng không cần đoán cũng biết.
Con đường làm giàu tốt nhất đương nhiên là mua vé số, thật là một vốn bốn lời, nhưng mà ai sẽ nhớ được những dãy số trúng thưởng a, loại tiền tài này, thật đúng là không phải người bình thường có thể đạt được.
Vào buổi trưa một ngày nọ của tháng 10, bọn họ từ trường học trở về, còn chưa vào cửa, liền thấy Thuỷ Hướng Dương vội vàng chạy ra ngoài, trên mặt lo lắng đến mức muốn khóc, nhìn thấy bọn họ, liền khóc nức nở nói: “Anh, các anh mau vào, gia gia bị té!"
Thuỷ Hướng Đông bổ sung thêm: “Chương thúc thúc, những lời này không phải Nghê Huy kêu con nói đâu, là con tự nghĩ ra, hắn phỏng chừng đều không nghĩ tới chuyện này. Con là bạn của Nghê Huy, đương nhiên phải suy nghĩ đến lợi ích của hắn, các người dù sao cũng sẽ là một gia đình, mục đích của mọi người đều muốn hoà hợp với nhau. Nhưng mà vấn đề tài sản này từ đầu đến cuối tránh không được, thay vì sau này xuất hiện các loại mâu thuẫn hay tranh chấp, không bằng sớm chút phân rõ ràng, mọi người đều minh bạch rõ ràng, để không tồn tại tình trạng bất hoà giữa anh em, chú nói có phải không? Nghê Huy ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, trong lòng có chút cảm kích. Đây là một vấn đề rất nhạy cảm cũng rất thiết thực, nếu như không ai đề ra vấn đề trước, hắn đại khái cũng không ngại ngùng mà nói ra, mẹ vẫn còn trẻ như vậy, chính mình thì lo lắng đến tài sản, đây không phải là nguyền rủa bà sao. Hơn nữa hắn tin tường tương lai của chính mình hoàn toàn không thiếu tiền tiêu, xem như là không dựa vào tài sản của mẹ, hắn cũng có thể vì chính mình tranh một tương lai không tồi. Với lại từ trên tình cảm mà nói, hắn vẫn là tin tưởng mẹ sẽ xử lý sự việc công bằng. Chỉ là bà hiện tại tái hôn, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết, sớm chuẩn bị tốt biện pháp dự phòng chắc chắn là không phải chuyện xấu.
Nghê Huy nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu nói đến chuyện này, vậy con sẽ cùng mẹ thương lượng một chút. Chương thúc thúc, chú nghĩ sao?"
Chương Thái Thanh gật gật đầu: “Có thể, xem cách nghĩ này của các con, chỉ cần Nghê Huy và mẹ của nó đồng ý, ta sẽ không có ý kiến gì." Chương Thái Thanh rất tự tin, xem như là không có tài sản của Trần Lệ Bình, ông cũng có năng lực để con cái của ông có cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Thuỷ Hướng Đông chủ động nói: “Nghê Huy, vậy ta giúp ngươi đi tìm dì Trần nói nha. Ngươi tin ta không?"
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó gật gật đầu. Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần mình đi nói, tiền nhiều hay tiền ít không phải là vấn đề, chuyện này thật sự là tai hoạ ngầm, thật sự phải sớm giải quyết mới tốt.
Trần Lệ Bình đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp dưới của bà, thấy Nghê Huy bọn họ đi ra, sau đó đứng lên: “Nói xong rồi sao?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dì, con có chuyện muốn nói riêng với dì."
Trần Lệ Bình cảm thấy đứa nhỏ này thật quá thần bí, còn một bộ dáng nghiêm túc, kỳ thực là rất đáng yêu, liền cười nói: “Có thể, chúng ta vào phòng họp nói đi."
Nơi làm việc được cải tạo từ nhà kho này vô cùng rộng, phòng họp, phòng nghỉ ngơi đầy đủ mọi thứ, bọn họ thậm chí còn thuê thêm một phần cho người khác dùng. Thuỷ Hướng Đông và Trần Lệ Bình đi vào phòng họp, Nghê Huy thì ở bên ngoài đợi. Qua một lúc lâu, Trần Lệ Bình vẻ mặt kinh ngạc từ trong phòng họp đi ra, nhìn thoáng qua con trai, lại đi vào phòng làm việc của Chương Thái Thanh.
Nghê Huy có chút lo lắng nhìn Thuỷ Hướng Đông, như vậy không phải là có chút biểu tình tổn thương sao. Thuỷ Hướng Đông đi qua nói: “Ta đã nói với dì rồi, dì thực ra cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là còn chưa kịp nói với Chương thúc thúc, dì có tính toán, cho nên người đừng lo lắng."
Nghê Huy nghe y nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, mẹ không để bụng là tốt rồi.
Cuối cùng bọn họ ký hiệp ước, nội dung là quyền kế thừa 60% cổ phần trong công ty Trần Lệ Bình là Nghê Huy, còn lại 40%, do Trần Lệ Bình tự phân công xử lý. Cho nên mọi người đối với lần này không có bất đồng ý kiến.
Kỳ nghỉ đông này, Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh làm giấy chứng nhận kết hôn, chỉ về nhà mời những người thân nhất ăn một bữa cơm, tiệc rượu cái gì, phải đợi đến sau khi Trần Lệ Bình sinh em bé mới bàn tới.
Lúc nghỉ hè, Trần Lệ Bình 35 tuổi ở bệnh viện Thượng Hải bằng phương pháp sinh mổ sinh ra một bé gái, Nghê Huy có thêm một muội muội. Lúc đó hắn và ông ngoại bà ngoại đều đến Thượng Hải thăm đẻ, Nghê Huy nhìn thấy em gái nhỏ xíu hồng hồng, nhăn nhúm, chỉ cảm thấy sinh mệnh thật thần kỳ, chính mình sống lại một lần nữa, cư nhiên còn có thêm một đứa em gái, cho nên hắn cảm thấy đứa em gái này là lễ vật của ông trời ban cho.
Chương Thái Thanh và Trần Lệ Bình thấy Nghê Huy yêu thương em gái vừa mới sinh ra của mình, không nhịn được cảm thấy hết sức vui mừng, như vậy bọn họ không cần lo lắng Nghê Huy sẽ phân bì, ít nhất hắn là thật tâm yêu thương đứa em gái này.
Trần Lệ Bình bởi vì là sản phụ cao tuổi, trong quá trình mang thai vẫn luôn rất vất vả, cộng thêm lúc trước công việc rất bận rộn, áp lực lớn, sức khoẻ vẫn luôn không quá tốt, sau khi sinh con, sức khoẻ vô cùng suy yếu, liền chuyên tâm ở nhà tịnh dưỡng, nuôi con, công ty đều giao cho Chương Thái Thanh xử lý.
Nghê Huy lần này đến Thượng Hải ở gần một tháng, đợi đến khi em gái đầy tháng, hắn cuối cùng mới nói phải về nhà với ông bà, Trần Lệ Bình có chút không vui đưa hắn về. Nghê Huy liền nói chính mình luyện chữ một tháng, không có lão sư chỉ dạy, không biết đẹp xấu, e rằng sẽ bị thụt lùi, kiên quyết phải về nhà, Trần Lệ Bình đành phải đáp ứng.
Vốn là đoạn thời gian này, Trần Lệ Bình đang ở cữ, không cần đi làm, nghĩ đến con trai ở chung một thời gian, cũng muốn con trai và con gái mình bồi dưỡng tình cảm. Nhưng mà hai mẹ con ở chung một thời gian dài, vỏ bọc đường của thời kỳ thân thiết dần dần mất đi, tính chiếm hữu của Trần Lệ Bình thể hiện rõ ràng, trình độ đánh Thái Cực của Nghê Huy cũng không cao siêu như Chương Thái Thanh, liền vội vàng tìm cớ trở về, vẫn là ở quê tự do hơn. Ông ngoại bà ngoại cũng không thích hoàn cảnh ở Thượng Hải, đã sớm về quê, để bọn họ đi thuê bảo mẫu.
Rất nhanh, Thuỷ Hướng Đông đã tốt nghiệp tiểu học, y lấy thành tích tốt nhất thi đậu vào trường trung học tốt nhất của thành phố – trường trung học Thực Nghiệm, trường trung học Thực Nghiệm cân nhắc đến tình hình gia đình của y, đặc biệt vì y cung cấp học bổng toàn phần, nhập học miễn phí.
Chuyện này làm cho ông ngoại bà ngoại Nghê Huy nói chuyện hăng say rất lâu, liền giống như là cháu trai của bọn họ được học bổng toàn phần. Bọn họ lấy điều này khích lệ Nghê Huy: “Huy Huy, Hướng Đông đã được học bổng toàn phần, con cũng nhất định phải đậu vào trường Thực Nghiệm a."
Nghê Huy nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông đang nhổ lông thỏ: “Không phải là trường trung học Thực Nghiệm thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người, ai thi không được chứ."
Thuỷ Hướng Đông quay đầu lại nhìn Nghê Huy, hướng hắn cười, lộ ra hàm răng trắng đều chỉnh tề.
Nghê Huy hướng hắn kêu gào: “Ngươi lại khi dễ con thỏ, nhổ lông của nó làm gì?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta có dụng ý, ngươi đừng quan tâm, ta lại chưa nhổ hết, nó sẽ còn mọc dài ra."
Nghê Huy liếc một cái: “Thần thần thao thao, không biết làm cái gì."
Hai năm nay Nghê Huy cuối cùng cũng không còn giương cung bạt kiếm với Thuỷ Hướng Đông, hai người ở chung cũng bình thường không kém những đứa nhỏ khác, nhưng nếu nói có bao nhiêu tin tường thân mật, vậy vẫn không có khả năng. Thuỷ Hướng Đông đã rất thoả mãn, trước sau như một đối xử tốt với Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Dương thì đang ngồi ở hành lang xem truyện manga, một người xem đến ha ha cười ngây ngô, đứa nhỏ này rất mê manga, từ sáng đến tối đều xem manga, xem xong rồi còn muốn vẽ, mà còn làm không biết chán, hứng thú vài năm rồi vẫn chưa tiêu giảm.
Thuỷ Hướng Đông luôn muốn bồi dưỡng sở thích hứng thú của em trai, kết quả Thuỷ Hướng Dương chính mình chọn hội hoạ, nhưng mà y càng thích vẽ phỏng theo, tranh minh hoạ trong sách giáo khoa y có thể vẽ phỏng theo giống như in, nhân vật trong phim hoạt hình và trong truyện manga đều là đối tượng để y vẻ phỏng theo.
Thuỷ Hướng Đông thấy em trai mình thích vẽ, liền muốn đưa em trai mình đến Cung Thiếu Niên học vẽ, nhưng mà hắn không muốn đi, nói là không thích vẽ thạch cao(chắc là vẽ tượng), không có ý nghĩa. Cuối cùng vẫn là Nghê Huy thành công khuyên bảo, không quan tâm vẽ cái gì, cũng không thể cả đời vẽ phỏng theo, chính mình phải hiểu biết kết cấu, như vậy mới có thể nghĩ ra kết cấu mới, chính mình tự sáng tạo. Rất rõ ràng, ngoại trừ lúc luyện tập trên lớp hội hoạ, Thuỷ Hướng Dương điều dùng vào vẽ đường nét.
Rất khó được chính là, hứng thú học tập của vài đứa nhỏ cư nhiên đều kiên trì tới cùng, Nghê Huy chính mình thì không cần nói, luôn kiên trì luyện tập thư pháp, cũng quyết định lấy điều này làm sở thích cả đời. Sa Hán Minh và Trương Dũng cũng dần dần trong lớp năng khiếu tìm được niềm vui thú, đều học ra được một chút thành tích, đàn violin của Sa Hán Minh đến tiểu học lớp 6, đã thi đến cấp 7, cũng xem như là nửa nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Cờ vây của Trương Dũng không thi lên cấp, y đối với việc theo đuổi chuyện này không cao, luôn ôm tâm tư vui chơi, không giống như lúc đầu học Taekwondo hiệu quả và lợi ích như vậy. Y thậm chí còn dạy cho Nghê Huy vài thế cờ vây, đương nhiên, Trương Dũng vốn dĩ chính là nghiệp dư, Nghê Huy bọn hắn càng nghiệp dư của nghiệp dư, nhưng mà cũng không quan trọng, cho dù là vì tiêu khiển giải trí, lại không phải vì thi đấu, có lúc lấy đến giết thời gian rất tốt. Hơn nữa cờ vây thích hợp dẫn dắt trí óc, tập luyện tư duy của con người, không có gì không tốt.
Trương Dũng đứa nhỏ này rất thông minh, nhưng mà tương đối ham chơi, thành tích của y luôn không quá nổi trội, ở vào vị trí trung bình, kết quả không thi đậu vào trường trung học Thực Nghiệm, chỉ có thể học ở Nhị Trung ở khu Đông Thành. Đợi đến khi Thuỷ Hướng Đông cầm đến tờ giấy báo nhập học của trường trung học Thực Nghiệm, Trương Dũng mới gấp, điều này có nghĩa là phải cùng Thuỷ Hướng Đông tách ra, về sau ai cùng y đá banh a, ai cùng đi học với mình a, nghĩ như vậy, liền cảm thấy cô đơn.
Trương Dũng vẻ mặt đau khổ nói: “Hướng Đông, ngươi không phải nói cũng học ở Nhị Trung sao?"
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta đã nói rồi, nếu như trường trung học Thực Nghiệm không thể cho ta nhập học miễn phí, ta liền học ở Nhị Trung. Nhưng mà trường trung học Thực Nghiệm cấp học bổng cho ta, ta nhất định phải học ở trường trung học Thực Nghiệm a. Trường trung học Thực Nghiệm là trường điểm a, hơn nữa đến lúc đó Nghê Huy có thể cũng sẽ học ở trường trung học Thực Nghiệm." Y nếu như học ở Nhị Trung ở khu của bọn họ, liền không thể học cùng trường với Nghê Huy.
Trương Dũng nói: “Ngươi muốn học cùng trường với Nê Ba?"
Thuỷ Hướng Đông cười gật gật đầu: “Nếu như chúng ta đều có thể học cùng một trường thì tốt quá, ngươi, ta, Nghê Huy, còn có Sa Tử."
“Vậy làm sao bây giờ, các ngươi nếu như đều đi, liền chỉ còn lại một mình ta." Trương Dũng cấp bách, Nghê Huy và Sa Hán Minh đậu vào trường trung học Thực Nghiệm trên cơ bản là không có vấn đề gì, đến lúc đó mọi người đều học ở trường trung học Thực Nghiệm, hắn một mình học ở Nhị Trung, điều này cũng quá khổ rồi.
“Ta sớm đã nói với ngươi rồi, kêu ngươi cố gắng học tập, cùng ta đậu vào cùng một trường." Thuỷ Hướng Đông đồng tình nhìn y nói.
“Vậy bây giờ làm sao đây?" Trương Dũng vừa ảo não vừa buồn bực.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi đi hỏi gia gia của ngươi, xem có thể hay không có biện pháp chuyển đến trường trung học Thực Nghiệm."
Thế là Trương Dũng về vừa đấm vừa xoa gia gia, cuối cùng cũng thuyết phục được gia gia kéo xuống nét mặt già nua đi nhờ vả người khác giúp đỡ, đem Trương Dũng chuyển đến trường trung học Thực Nghiệm, nhưng mà Trương Dũng cũng bị ép buộc đáp ứng điều kiện của ông, học ở trường trung học Thực Nghiệm, thì nhất định phải duy trì thành tích trong top 10 của ban. Trương Dũng lớn như vậy, điều chưa từng lọt vào top 10, yêu cầu này có chút cao a. Nhưng mà để có thể học cùng trường với các bạn của mình, y phải cắn răng, bất chấp khó khăn mà đáp ứng.
Thuỷ Hướng Đông vỗ ngực nói: “Không sao đâu, Trương Dũng, anh em sẽ giúp ngươi, chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tiến bộ!"
Trương Dũng hào khí ngất trời mà khua chân múa tay: “Ta nhất định có thể lọt vào top 10."
Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng lên trung học, Nghê Huy liền không cần mỗi ngày tự mình đạp xe đi học (từ khi bắt đầu lên năm tư, hắn liền mỗi ngày đạp xe đạp đi học), bây giờ hai người kia lên trung học, cũng biến thành một nhóm đi xe đạp, mỗi ngày đều đạp xe đạp bất kể mưa gió hai phía trường học và nhà, trường trung học Thực Nghiệm cách nhà cũng không xa, ba đứa đúng lúc cùng đường.
Bây giờ việc đi học trở thành chuyện yêu thích nhất của Thuỷ Hướng Đông, sáng sớm mỗi ngày, y liền cùng với em trai thức dậy, chạy đến nhà Nghê Huy luyện thái cực, sau đó ăn sáng cùng Nghê Huy rồi đi học. Tụ họp với Trương Dũng trên đường, ba thiếu niên đón gió mai chạy băng băng, trên đường ngươi đuổi ta rượt, đem chặng đường hai mươi phút rút ngắn lại còn gần mười phút, âm thanh vui đùa tràn đầy trong vườn hoa thanh xuân.
Trương Dũng thích ca hát, trên đường vừa hát vừa cất giọng ca vàng, ca khúc nào thịnh hành thì hát ca khúc đó, gần đây nhất y hát chính là: “Con tim em quá yếu mềm, quá yếu mềm, tự mình gánh hết tất cả mọi chuyện…" Bài hát này truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ, nghe nhiều đến nỗi làm cái kén trong lỗ tai của mọi người(ý là nghe nhiều riết thuộc luôn).
Y một mình còn đặc biệt tự mình say mê, nói chính mình có một giọng hát oanh vàng: “Đợi Sa Tử lên sơ trung, ta phải cùng y lập một nhóm nhạc, ta là người hát chính, y là tay chơi guita." Sa Hán Minh bây giờ thích âm nhạc thịnh hành, quyết định phải chuyển từ âm nhạc cổ điển, làm một tay chơi guita phóng khoáng.
“Ngươi liền dùng sức mà chơi đi, trong kỳ thi không đạt được top 10, đợi gia gia của ngươi đến hốt ngươi về đi." Thuỷ Hướng Đông lạnh lùng nói.
Nghê Huy liếc Thuỷ Hướng Đông một cái: “Ta cảm thấy rất tốt, tuổi trẻ ai mà không điên cuồng a."
“Đúng, Nê Ba nói rất đúng, bây giờ còn không khùng, về sau muốn khùng cũng không có cơ hội." Trương Dũng đã bắt đầu tha hồ tận hưởng tuổi thanh xuân của y.
Buổi trưa tan học, ba người liền cùng nhau đạp xe về ăn cơm, có không ít bạn học tự mình giải quyết bữa trưa ở các quán cơm gần trường, dù sao có rất nhiều gia đình có ba mẹ là công nhân viên chức không có thời gian về nhà làm cơm trưa, Nghê Huy bọn họ ba người rất may mắn, đều là ở cùng với các lão nhân đã về hưu, cho nên buổi trưa liền về nhà ăn cơm. Bởi vì đạp xe rất nhanh, mỗi ngày buổi trưa về ăn cơm, còn có thể ngủ một giấc.
Thuỷ Hướng Đông những năm nay đều ở nhà ông ngoại Nghê Huy ăn cơm, sinh hoạt phí đương nhiên phải đưa, hơn nữa cũng là càng ngày càng nhiều. Y bây giờ không thiếu tiền, một năm tiền thuê của cửa hàng ở thị trường Thành Nam có thể thu tới mấy vạn, chính y vào mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè còn buôn bán rất nhiều thứ, kiếm được cũng không ít. Y còn dùng tiền tích góp của chính mình đi mua hai căn nhà bây giờ rất không thu hút, nhưng mà tương lai căn nhà này sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác(mình nghĩ giống như bị giải toả), chỉ đợi đến khi phá bỏ sẽ được bồi thường một số tiền rất lớn, đương nhiên, đây là chuyện dễ dàng không cần đoán cũng biết.
Con đường làm giàu tốt nhất đương nhiên là mua vé số, thật là một vốn bốn lời, nhưng mà ai sẽ nhớ được những dãy số trúng thưởng a, loại tiền tài này, thật đúng là không phải người bình thường có thể đạt được.
Vào buổi trưa một ngày nọ của tháng 10, bọn họ từ trường học trở về, còn chưa vào cửa, liền thấy Thuỷ Hướng Dương vội vàng chạy ra ngoài, trên mặt lo lắng đến mức muốn khóc, nhìn thấy bọn họ, liền khóc nức nở nói: “Anh, các anh mau vào, gia gia bị té!"
Tác giả :
Tâm Hương Tung