Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
Chương 18: Cổ phiếu ban sơ a
Kỳ thực tiền vốn cũng không phải là vấn đề, Nghê Huy cảm thấy vấn đề mấu chốt là, nên nghĩ biện pháp gì để kiếm tiền mới được, còn phải là chính mình có thể làm.
Nghê Huy biết, thời đại này có thể nói khắp nơi đều là hoàng kim và cơ hội, chỉ cần nắm bắt một cái để làm, đặc biệt là chính mình lại có thể tránh xa mạo hiểm, kiếm nhiều tiền một cách thỏa đáng. Nhưng mà bây giờ vấn đề lớn nhất là chính mình tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không thể thực hiện được, hơn nữa hắn không thể để cho Thủy Hướng Đông biết được cách nghĩ của chính mình, nếu như Thủy Hướng Đông biết được chính mình cũng sống lại, đến lúc đó y liền sẽ tự động ly khai sao, có lẽ phải tìm các loại lý do đến để biện minh cho tội danh của y.
Trước khi thi cuối kỳ, Trần Lệ Bình gọi điện thoại về, Nghê Huy đưa ra yêu cầu: “Mẹ, con nếu như kỳ thi đạt được 100%, con có thể đi đến chỗ của mẹ chơi không?"
Trần Lệ Bình nói: “Được a, con nếu như đạt được 100%, con liền có thể đến đây, muốn cái gì mẹ đều mua cho con."
Nghê Huy vui vẻ nói: “Mẹ, thật không mẹ?"
Trần Lệ Bình nói: “Đương nhiên là thật rồi."
Nghê Huy rất hăng hái, đợi đến Thượng Hải lại nói, nói không chừng còn có thể phát hiện cơ hội kinh doanh gì đó.
Kỳ thi cuối kỳ đúng hạn đã tới, Nghê Huy dụng tâm, sau khi làm bài xong còn kiểm tra lại hai lần rồi mới nộp bài thi, lần này đi Thượng Hải chắc chắn là được.
Thi xong, có thành tích, quả nhiên không ngoài dự liệu là 100%. Thi được 100% không chỉ có mình hắn, còn có Thủy Hướng Đông, thành tích của tên gia hỏa này cũng tốt giống mình, ông ngoại bà ngoại thấy hai đứa nhỏ đều ưu tú như vậy, vui vẻ đến mức ánh mắt đều nhíu thành một đường, giống như Thủy Hướng Đông cũng là con cháu của bọn họ vậy.
Trần Lệ Bình thực hiện lời hứa, để ông ngoại đưa Nghê Huy đi Thượng Hải chơi, ông ngoại thuận tiện đi Tô Châu thăm bạn già, liền mang theo Nghê Huy cùng đi.
Thủy Hướng Đông nghỉ hè, liền mang theo em trai về nhà mình, ngày đó Nghê Huy đi y cũng không xuất hiện, không biết bận việc gì. Nhưng mà Nghê Huy cũng không hiếm lạ, thích tới hay không thì tùy, chính mình phải đi làm giàu.
Thượng Hải đầu những năm 90, tất cả đều phát triển nhanh chóng, đến đâu cũng là công trường kiến trúc, ngọc sáng Phương Đông cũng đang tu sửa, toàn bộ cảnh tượng bận rộn bẩn loạn, đây là cái giá tất yếu của sự phát triển. Các nhà cao tầng trong thành phố đột ngột mọc lên, các loại kiến trúc sau thời đại xấu xí đã trở thành loại hình kiến trúc quan trọng nhất thời đương đại, có lẽ không phải là con người không hiểu được phân biệt đẹp xấu, chỉ là hình thức kiến trúc truyền thống và tải trọng không gian có hạn nên không chịu được sự bành trướng cấp tốc về số lượng dân số, liền chỉ có thể phát triển trên không, cho nên nhà cao tầng cũng đúng thời cơ mà có.
Cha mẹ của Nghê Huy vốn là xuất thân từ sản xuất gia công, về sau từ ngành sản xuất của bọn họ phát hiện cơ hội kinh doanh, chuyên môn xuất nhập khẩu tài liệu, việc này kiếm rất nhiều tiền, lúc đầu những người là xuất nhập khẩu thương mại đều giàu to, cha mẹ của Nghê Huy cũng giống như vậy. Bọn họ đã trải qua nữa năm tìm tòi và tích lũy, công ty đã đủ quy mô, hơn nữa đã có lợi nhuận, kiếm được không ít.
Nếu không phải bởi vì hai người bọn họ luôn tồn tại không hợp nhau, việc kinh doanh sẽ càng thành công, cái gọi là đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn(夫妻同心, 其利断金). Thời đại này, được dịp thì rất tốt, cho dù là vợ chồng không đồng tâm như thế nào, công ty của gia đình bọn họ vẫn phát triển.
Nhưng sự phát triển này trước sau vẫn tồn tại tai họa ngầm, về sau Nghê Vệ Dương chính mình lặng lẽ chuẩn bị một công ty xuất nhập khẩu, đem tài nguyên khách hàng trong công ty gia đình chuyển dời đi một nửa, lúc này nhà của bọn họ đã không chỉ làm tài liệu xuất nhập khẩu, sớm đã mở rộng kinh doanh công trình, phạm vi lướt qua rất rộng, kinh doanh trọng tâm cũng không buôn bán bên ngoài. Đến lúc Nghê Huy tiếp nhận quản lý công ty, buôn bán mậu dịch đã sớm qua thời hoàng kim, hắn cảm thấy mất đi cái nghiệp vụ này cũng sẽ không thiệt hại triệt để, bởi vậy cũng không quá để ý, kết quả đây chỉ là sự bắt đầu từng bước xâm lược.
Nghê Vệ Dương đem công ty xuất nhập khẩu mà ông thành lập đem cho con riêng của ông Nghê Hi. Nghê Hi là người dã tâm tràn trề, y khi còn bé đã trải qua cuộc sống lận đận, nghiêng ngả sống lưu lạc, lại bị mẹ ruột vứt bỏ, sau này được Nghê Vệ Dương tìm được, lại cũng chỉ có thể nuôi ở bên ngoài, nhìn không thấy ánh sáng, tính cách vô cùng ương bướng ngoan độc, cố chấp đến điên cuồng, y hoàn toàn không hài lòng với những gì có trong tay, đối với cha mẹ cùa mình, Trần Lệ Bình và Nghê Huy thậm chí toàn bộ thế giới đều có một cái nhìn căm thù gần như biến thái. Nghê Huy sau này tất cả đều gặp phải, bao gồm Thủy Hướng Đông, tất cả đều từ sự sắp đặt của y.
Lúc đêm khuya mọi người yên tĩnh, Nghê Huy nghĩ lại, nếu như để chính mình cùng Nghê Hi sống lại đối đầu một lần nữa, chính mình có thể hay không tránh được vận mệnh đó, hắn vẫn có chút nói không được, dù sao đó là một người điên, căn bản không thể dùng lối tư duy của người bình thường mà suy nghĩ được. Nghê Huy bây giờ đã không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, bây giờ những chuyện đó còn chưa phát sinh, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh.
Hắn đi theo ông ngoại đến Thượng Hải, Trần Lệ Bình nhìn thấy cha và con trai, trong lòng vui vẻ không nói thành lời, Nghê Huy cũng rất vui. Về đến nhà, không thấy Nghê Vệ Dương, liền hỏi: “Cha đâu mẹ?"
Trần Lệ Bình nói: “Y đi Thẩm Quyến công tác rồi, mấy ngày nữa mới về."
Nghê Huy a một tiếng, bắt đầu quan sát căn nhà, nhà cửa vẫn đơn giản, đồ dùng cũng không nhiều, không có cái mùi vị của gia đình: “Mẹ, đây là nhà của chúng ta sao?"
Trần Lệ Bình nói: “Đúng rồi, mới vừa mua thôi. Có phải hay không lớn hơn nhà của ông ngoại? Con đến đây xem, phòng này là của con."
Nghê Huy đi qua, trong phòng ngoại trừ một cái giường và một cái bàn học, không có gì khác, cha mẹ hiển nhiên đều bận kiếm tiền, không có để tâm vào chất lượng cuộc sống. Mẹ gần đây quá mức cường thế, cũng không phải là loại yếu đuối như chim nhỏ nép vào người, đây cũng là nguyên do mẹ và cha thời gian dài không hợp nhau, hai cây giáo chạm vào nhau, ngoại trừ đâm nhau bị thương đối phương, còn có thể có hậu quả gì khác? Cho nên phương thức cứu vãn mẹ tốt nhất, vẫn là ly hôn.
Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, mẹ ngày mai dẫn con đi ăn KFC."
Nghê Huy trong lòng nói, có lầm hay không a, con đến Thượng Hải cư nhiên chính là đi ăn món thực phẩm rác rưởi, trong miệng vẫn là không phản đối, dù sao đầu năm nay KFC vẫn là mới xuất hiện, toàn Thượng Hải cũng không có mấy cái.
Trần Lệ Bình nhìn con trai không có hứng thú, cho rằng con trai không biết KFC, liền nói: “KFC ăn ngon lắm, con khẳng định sẽ rất thích. Ăn xong KFC, mẹ dẫn con đi thảo cầm viên."
Nghê Huy trong lòng kêu rên, có thể hay không chơi cái gì bình thường a, đừng đem chính mình làm con nít được không, nhưng mà biểu hiện trên mặt vẫn rất vui vẻ: “Dạ."
Ngày hôm sau, Trần Lệ Bình cùng cha của mình và con trai cùng đi ăn thức ăn nhanh, lúc này KFC vừa mới tiến vào thị trường Thượng Hải không đến hai ba năm, đúng là lúc đang phát triển, mặc dù bán rất mắc, nhưng vẫn là có không ít người lớn dẫn con nít đi ăn thử món ăn mới, kinh doanh trong tiệm có thể dùng thịnh vượng để hình dung, đương nhiên, cũng bởi vì cửa hàng quá ít.
Trần Lệ Bình chọn một đống lớn đồ ăn, cánh gà, khoai tây, hamburger cộng thêm coca, vốn là muốn nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của con trai, không nghĩ đến thái độ của hắn vô cùng bình tĩnh, ăn hai cái cánh gà, sau đó liền lấy khoai tây và coca uống, không có đụng đến một miếng hamburger nào.
Trần Lệ Bình hỏi con trai: “Tiểu Huy, con không thích ăn hamburger sao?"
Nghê Huy nói: “Con ăn no rồi."
Ông ngoại ăn hamburger nói: “Không có vị gì cả, chính là bánh mì kẹp thêm thịt, còn không bằng bánh mì kẹp thịt ở Thiểm Tây."
Nghê Huy cười tủm tỉm nhìn ông ngoại, trong mắt 12 phần tán đồng. Trần Lệ Bình nói: “Chính là ăn thấy mới mẻ mà thôi, nơi này của chúng ta chỗ nào không có, toàn quốc cũng chỉ có mấy thành phố lớn mới có."
Ông ngoại ăn xong hamburger, dùng khăn giấy lau miệng và tay. Nghê Huy từ toilet đi ra: “Nhà vệ sinh ở đây siêu sạch sẽ." Đây đại khái là ưu điểm duy nhất.
Ăn xong KFC, Trần Lệ Bình dẫn con trai đi thảo cầm viên, Nghê Huy đối với những động vật bị giam ở trong lồng bị mọi người quan sát biểu hiện sự đồng tình, nhưng mà cũng bất lực. Hắn còn phải làm ra dáng vẻ hưng trí bừng bừng, xem con hổ xem sư tử, mặc dù những con vật này đời trước hắn không biết đã nhìn bao nhiêu lần.
Niềm vui lớn nhất của Trần Lệ Bình là chụp ảnh cho con trai, mỗi lần đến một chỗ đều muốn chụp ảnh chung với con hổ, con voi, con sư tử, con khỉ, chim khổng tước, để lấy lòng mẹ, Nghê Huy đành phải bày ra nụ cười tiêu chuẩn lộ 8 cái răng chụp hình cùng những con động vật này.
Chơi cả một ngày, Nghê Huy có loại cảm giác người chết ngựa đổ, quá mệt, tinh lực của thân thể nho nhỏ và thể lực đều không chống đỡ nổi, vừa ra thảo cầm viên, liền nằm trên lưng của mẹ mà ngủ, ngay cả ăn tối cũng không ăn. Nghê Huy là bị đói làm tỉnh dậy, ông ngoại đã ngủ ngay bên cạnh mình. Hắn bò dậy, đi đến phòng khách, trong phòng khách có ánh đèn từ cái đèn bàn, mẹ đang ngồi ở sofa nói chuyện điện thoại, Nghê Huy đứng lại, sợ làm ồn đến mẹ.
Chỉ nghe mẹ nói: “Lão Lâm, tôi đã nói rồi, tôi đối với cổ phiếu không hiểu cho lắm, không dám mạo hiểm, ông vẫn là tìm người khác đi?"
Đối phương lại nói cái gì, mẹ lại nói: “Nhưng tôi thật là không có bao nhiêu vốn lưu động, cổ phiếu ban sơ là rẻ, nhưng tôi cũng không biết các người có thể hay không đưa ra thị trường, chúng tôi cũng kiếm tiền rất khổ cực, thật sự không nguyện ý đi mạo hiểm, giúp không được chuyện của ông, xin lỗi."
Nghê Huy dựng thẳng lỗ tai, cổ phiếu, còn là cổ phiếu ban sơ, cái này được a, đợi một chút, vẫn là muốn trước tiên tìm hiểu rõ ràng ở đâu cầm cổ phiếu, người đầu tư cổ phiếu đều biết, cổ phiếu ban sơ chẳng khác nào cổ phiếu phát tài, nhưng điều kiện tiên quyết là những cổ phiếu này có thể đưa ra thị trường, nếu như không đưa được ra thị trường, tiền căn bản là bát nước đổ đi, nếu đưa ra được thị trường, kia giá trị tăng lên mấy trăm lần, đây mới thực sự là kiếm tiền.
Trần Lệ Bình tắt điện thoại, trái tim Nghê Huy khẩn trương đập thình thịch, nhất định phải để mẹ nắm bắt cơ hội này, cổ phiếu ban sơ không mua được, bình thường đều là nhân viên trong nội bộ công ty mới có thể mua được. Nghê Huy kêu: “Mẹ."
Trần Lệ Bình quay đầu lại, nhìn con trai đứng trong phòng khách: “Tiểu Huy dậy rồi sao?"
Nghê Huy nói: “Mẹ, con đói."
Trần Lệ Bình đứng lên: “Mẹ đi làm đồ cho con ăn." Nói rồi đi vào phòng bếp.
Nghê Huy cùng theo mẹ vào phòng bếp, nhìn mẹ rửa tay bắt đầu bận rộn, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn đóng gói, chỉ cần hâm nóng liền được, cơm cũng là đóng gói.
Nghê Huy hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ muốn mua cổ phiếu sao?"
Trần Lệ Bình quay đầu lại nhìn con trai: “Không a, con sao lại đột nhiên hỏi cái này."
Nghê Huy nói: “Con vừa nghe mẹ nói chuyện điện thoại."
Trần Lệ Bình nở nụ cười: “Có người bạn mẹ quen, công ty của bọn họ muốn phát hành cổ phiểu, y không đủ tiền, nghĩ muốn mượn mẹ, thuận tiện giúp mẹ mua cổ phiếu ban sơ. Ta không đáp ứng."
Nghê Huy tâm khẩn trương đều muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn dùng ngón tay vẽ lung tung trên bếp: “Mẹ, công ty của bọn họ tên gì?"
Trần Lệ Bình đột nhiên cảm thấy con trai hỏi kỳ lạ, nhưng vẫn nói: “XX Thương Thành."
Cái tên nghe nhiều đến quen thuộc làm Nghê Huy bị kinh ngạc, đây là một trong những cổ phiếu nổi tiếng nhất trong đầu những năm 90 a, cổ phiếu có giá trị 100 đồng tiền mặt đã từng có giá cao nhất đạt đến 1 vạn tệ, đó chính là lợi nhuận gấp trăm lần a, hắn vội vàng nói: “Mẹ, mua đi."
Trần Lệ Bình xoay người lại nhìn con trai, kinh ngạc không hiểu: “Tiểu Huy con nói cái gì vậy?"
Nghê Huy phát hiện chính mình có chút lỡ lời: “Đó có phải là công ty mà hôm nay mẹ dẫn con đi ăn KFC phải không?"
“Đúng rồi, cũng gần đó."
Nghê Huy nghiêng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mua không?"
Trần Lệ Bình cười một cái: “Không mua, chúng ta mua rồi làm gì?"
Nghê Huy đi qua, ôm lấy chân của mẹ: “Mẹ, mẹ mua cho con đi." Nghê Huy phát hiện vấn đề lớn nhất của bản thân mình bây giờ là tuổi còn quá nhỏ, những chuyện này đều không làm chủ được, cơ hội tuyệt hảo như vậy liền biến mất ngay trước mắt, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Trần Lệ Bình cuối đầu nhìn con trai: “Con thở dài cái gì?"
“Nếu con có tiền thì tốt rồi, muốn mua liền có thể mua." Nghê Huy thở dài nói.
Trần Lệ Bình cười nói: “Huy Huy, con mới bao nhiêu tuổi a, sao lại muốn mua cổ phiếu? Ngày mai mẹ dẫn con đi dạo cửa hàng, mua cho con một khối ngọc được không?"
Nghê Huy nói: “Mẹ, kỳ thực con càng muốn mua cổ phiếu, nếu như sau này gia đình chúng ta không có tiền, liền có thể bán cổ phiếu, mẹ đừng lo."
Trần Lệ Bình cười rộ lên: “Con sao lại biết cổ phiếu bán lấy tiền?"
Nghê Huy nháy mắt: “Chẳng lẽ không đúng sao? Trên tivi đều nói như vậy."
Trần Lệ Bình nhìn con trai, lắc lắc đầu, đứa nhỏ này xem cái gì trên tivi a, trong tay bà không ngừng, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, hay là mua cho con trai cái gì đó, nói không chừng tương lai còn có thể tăng giá trị. Nghê Vệ Dương nam nhân chết tiệt, mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài, nói là đi công tác, thật ra có một nửa thời gian là đi tìm kiếm đứa con riêng của tiện nhân kia, làm như bà không biết, bà chỉ là không cam tâm ly hôn mà thôi.
Trần Lệ Bình tắt lửa, đem đồ ăn múc ra, bưng lên bàn: “Tiểu Huy, đến ăn cơm."
Nghê Huy kiễng mũi chân để tay dưới vòi nước rửa tay, ngồi vào bàn, hắn đã từ bỏ hy vọng đối với việc mẹ mua cổ phiếu, một người trưởng thành, hơn phân nữa sẽ không tin tưởng lời nói vớ vẩn của một đứa con nít. Nhưng Trần Lệ Bình vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa nói: “Tiểu Huy, con thật sự muốn mua sao? Mẹ sẽ mua cho con nha."
Nghê Huy hai mắt tỏa sáng: “Thật không ạ? Cám ơn mẹ." Hắn không biết mẹ sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt, nói tóm lại, có thể đáp ứng mua, đã rất tốt rồi.
Trần Lệ Bình đứng lên đi gọi điện thoại: “Lão Lâm a, tôi nghĩ rồi, tôi nhiều lắm chỉ có thể lấy ra 8 vạn, cho ông mượn 3 vạn, ông giúp tôi mua 5 vạn, được không?"
Qua một lúc, Trần Lệ Bình nói: “Được, trưa ngày mai đi, ông đến công ty tôi, chúng ta đi làm thủ tục, một buổi trưa có thể làm xong không? Buổi trưa tôi còn phải bồi con trai, ân, hắn vừa từ nhà cha mẹ tôi lên, được nghỉ hè. Được, cảm ơn, vậy ngày mai gặp."
Nghê Huy lén lút nắm tay, tốt quá, ngay lập tức liền có 5 vạn cổ phiếu, tiền vốn ban đầu liền toàn bộ đều có.
Nghê Huy biết, thời đại này có thể nói khắp nơi đều là hoàng kim và cơ hội, chỉ cần nắm bắt một cái để làm, đặc biệt là chính mình lại có thể tránh xa mạo hiểm, kiếm nhiều tiền một cách thỏa đáng. Nhưng mà bây giờ vấn đề lớn nhất là chính mình tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không thể thực hiện được, hơn nữa hắn không thể để cho Thủy Hướng Đông biết được cách nghĩ của chính mình, nếu như Thủy Hướng Đông biết được chính mình cũng sống lại, đến lúc đó y liền sẽ tự động ly khai sao, có lẽ phải tìm các loại lý do đến để biện minh cho tội danh của y.
Trước khi thi cuối kỳ, Trần Lệ Bình gọi điện thoại về, Nghê Huy đưa ra yêu cầu: “Mẹ, con nếu như kỳ thi đạt được 100%, con có thể đi đến chỗ của mẹ chơi không?"
Trần Lệ Bình nói: “Được a, con nếu như đạt được 100%, con liền có thể đến đây, muốn cái gì mẹ đều mua cho con."
Nghê Huy vui vẻ nói: “Mẹ, thật không mẹ?"
Trần Lệ Bình nói: “Đương nhiên là thật rồi."
Nghê Huy rất hăng hái, đợi đến Thượng Hải lại nói, nói không chừng còn có thể phát hiện cơ hội kinh doanh gì đó.
Kỳ thi cuối kỳ đúng hạn đã tới, Nghê Huy dụng tâm, sau khi làm bài xong còn kiểm tra lại hai lần rồi mới nộp bài thi, lần này đi Thượng Hải chắc chắn là được.
Thi xong, có thành tích, quả nhiên không ngoài dự liệu là 100%. Thi được 100% không chỉ có mình hắn, còn có Thủy Hướng Đông, thành tích của tên gia hỏa này cũng tốt giống mình, ông ngoại bà ngoại thấy hai đứa nhỏ đều ưu tú như vậy, vui vẻ đến mức ánh mắt đều nhíu thành một đường, giống như Thủy Hướng Đông cũng là con cháu của bọn họ vậy.
Trần Lệ Bình thực hiện lời hứa, để ông ngoại đưa Nghê Huy đi Thượng Hải chơi, ông ngoại thuận tiện đi Tô Châu thăm bạn già, liền mang theo Nghê Huy cùng đi.
Thủy Hướng Đông nghỉ hè, liền mang theo em trai về nhà mình, ngày đó Nghê Huy đi y cũng không xuất hiện, không biết bận việc gì. Nhưng mà Nghê Huy cũng không hiếm lạ, thích tới hay không thì tùy, chính mình phải đi làm giàu.
Thượng Hải đầu những năm 90, tất cả đều phát triển nhanh chóng, đến đâu cũng là công trường kiến trúc, ngọc sáng Phương Đông cũng đang tu sửa, toàn bộ cảnh tượng bận rộn bẩn loạn, đây là cái giá tất yếu của sự phát triển. Các nhà cao tầng trong thành phố đột ngột mọc lên, các loại kiến trúc sau thời đại xấu xí đã trở thành loại hình kiến trúc quan trọng nhất thời đương đại, có lẽ không phải là con người không hiểu được phân biệt đẹp xấu, chỉ là hình thức kiến trúc truyền thống và tải trọng không gian có hạn nên không chịu được sự bành trướng cấp tốc về số lượng dân số, liền chỉ có thể phát triển trên không, cho nên nhà cao tầng cũng đúng thời cơ mà có.
Cha mẹ của Nghê Huy vốn là xuất thân từ sản xuất gia công, về sau từ ngành sản xuất của bọn họ phát hiện cơ hội kinh doanh, chuyên môn xuất nhập khẩu tài liệu, việc này kiếm rất nhiều tiền, lúc đầu những người là xuất nhập khẩu thương mại đều giàu to, cha mẹ của Nghê Huy cũng giống như vậy. Bọn họ đã trải qua nữa năm tìm tòi và tích lũy, công ty đã đủ quy mô, hơn nữa đã có lợi nhuận, kiếm được không ít.
Nếu không phải bởi vì hai người bọn họ luôn tồn tại không hợp nhau, việc kinh doanh sẽ càng thành công, cái gọi là đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn(夫妻同心, 其利断金). Thời đại này, được dịp thì rất tốt, cho dù là vợ chồng không đồng tâm như thế nào, công ty của gia đình bọn họ vẫn phát triển.
Nhưng sự phát triển này trước sau vẫn tồn tại tai họa ngầm, về sau Nghê Vệ Dương chính mình lặng lẽ chuẩn bị một công ty xuất nhập khẩu, đem tài nguyên khách hàng trong công ty gia đình chuyển dời đi một nửa, lúc này nhà của bọn họ đã không chỉ làm tài liệu xuất nhập khẩu, sớm đã mở rộng kinh doanh công trình, phạm vi lướt qua rất rộng, kinh doanh trọng tâm cũng không buôn bán bên ngoài. Đến lúc Nghê Huy tiếp nhận quản lý công ty, buôn bán mậu dịch đã sớm qua thời hoàng kim, hắn cảm thấy mất đi cái nghiệp vụ này cũng sẽ không thiệt hại triệt để, bởi vậy cũng không quá để ý, kết quả đây chỉ là sự bắt đầu từng bước xâm lược.
Nghê Vệ Dương đem công ty xuất nhập khẩu mà ông thành lập đem cho con riêng của ông Nghê Hi. Nghê Hi là người dã tâm tràn trề, y khi còn bé đã trải qua cuộc sống lận đận, nghiêng ngả sống lưu lạc, lại bị mẹ ruột vứt bỏ, sau này được Nghê Vệ Dương tìm được, lại cũng chỉ có thể nuôi ở bên ngoài, nhìn không thấy ánh sáng, tính cách vô cùng ương bướng ngoan độc, cố chấp đến điên cuồng, y hoàn toàn không hài lòng với những gì có trong tay, đối với cha mẹ cùa mình, Trần Lệ Bình và Nghê Huy thậm chí toàn bộ thế giới đều có một cái nhìn căm thù gần như biến thái. Nghê Huy sau này tất cả đều gặp phải, bao gồm Thủy Hướng Đông, tất cả đều từ sự sắp đặt của y.
Lúc đêm khuya mọi người yên tĩnh, Nghê Huy nghĩ lại, nếu như để chính mình cùng Nghê Hi sống lại đối đầu một lần nữa, chính mình có thể hay không tránh được vận mệnh đó, hắn vẫn có chút nói không được, dù sao đó là một người điên, căn bản không thể dùng lối tư duy của người bình thường mà suy nghĩ được. Nghê Huy bây giờ đã không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, bây giờ những chuyện đó còn chưa phát sinh, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh.
Hắn đi theo ông ngoại đến Thượng Hải, Trần Lệ Bình nhìn thấy cha và con trai, trong lòng vui vẻ không nói thành lời, Nghê Huy cũng rất vui. Về đến nhà, không thấy Nghê Vệ Dương, liền hỏi: “Cha đâu mẹ?"
Trần Lệ Bình nói: “Y đi Thẩm Quyến công tác rồi, mấy ngày nữa mới về."
Nghê Huy a một tiếng, bắt đầu quan sát căn nhà, nhà cửa vẫn đơn giản, đồ dùng cũng không nhiều, không có cái mùi vị của gia đình: “Mẹ, đây là nhà của chúng ta sao?"
Trần Lệ Bình nói: “Đúng rồi, mới vừa mua thôi. Có phải hay không lớn hơn nhà của ông ngoại? Con đến đây xem, phòng này là của con."
Nghê Huy đi qua, trong phòng ngoại trừ một cái giường và một cái bàn học, không có gì khác, cha mẹ hiển nhiên đều bận kiếm tiền, không có để tâm vào chất lượng cuộc sống. Mẹ gần đây quá mức cường thế, cũng không phải là loại yếu đuối như chim nhỏ nép vào người, đây cũng là nguyên do mẹ và cha thời gian dài không hợp nhau, hai cây giáo chạm vào nhau, ngoại trừ đâm nhau bị thương đối phương, còn có thể có hậu quả gì khác? Cho nên phương thức cứu vãn mẹ tốt nhất, vẫn là ly hôn.
Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, mẹ ngày mai dẫn con đi ăn KFC."
Nghê Huy trong lòng nói, có lầm hay không a, con đến Thượng Hải cư nhiên chính là đi ăn món thực phẩm rác rưởi, trong miệng vẫn là không phản đối, dù sao đầu năm nay KFC vẫn là mới xuất hiện, toàn Thượng Hải cũng không có mấy cái.
Trần Lệ Bình nhìn con trai không có hứng thú, cho rằng con trai không biết KFC, liền nói: “KFC ăn ngon lắm, con khẳng định sẽ rất thích. Ăn xong KFC, mẹ dẫn con đi thảo cầm viên."
Nghê Huy trong lòng kêu rên, có thể hay không chơi cái gì bình thường a, đừng đem chính mình làm con nít được không, nhưng mà biểu hiện trên mặt vẫn rất vui vẻ: “Dạ."
Ngày hôm sau, Trần Lệ Bình cùng cha của mình và con trai cùng đi ăn thức ăn nhanh, lúc này KFC vừa mới tiến vào thị trường Thượng Hải không đến hai ba năm, đúng là lúc đang phát triển, mặc dù bán rất mắc, nhưng vẫn là có không ít người lớn dẫn con nít đi ăn thử món ăn mới, kinh doanh trong tiệm có thể dùng thịnh vượng để hình dung, đương nhiên, cũng bởi vì cửa hàng quá ít.
Trần Lệ Bình chọn một đống lớn đồ ăn, cánh gà, khoai tây, hamburger cộng thêm coca, vốn là muốn nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của con trai, không nghĩ đến thái độ của hắn vô cùng bình tĩnh, ăn hai cái cánh gà, sau đó liền lấy khoai tây và coca uống, không có đụng đến một miếng hamburger nào.
Trần Lệ Bình hỏi con trai: “Tiểu Huy, con không thích ăn hamburger sao?"
Nghê Huy nói: “Con ăn no rồi."
Ông ngoại ăn hamburger nói: “Không có vị gì cả, chính là bánh mì kẹp thêm thịt, còn không bằng bánh mì kẹp thịt ở Thiểm Tây."
Nghê Huy cười tủm tỉm nhìn ông ngoại, trong mắt 12 phần tán đồng. Trần Lệ Bình nói: “Chính là ăn thấy mới mẻ mà thôi, nơi này của chúng ta chỗ nào không có, toàn quốc cũng chỉ có mấy thành phố lớn mới có."
Ông ngoại ăn xong hamburger, dùng khăn giấy lau miệng và tay. Nghê Huy từ toilet đi ra: “Nhà vệ sinh ở đây siêu sạch sẽ." Đây đại khái là ưu điểm duy nhất.
Ăn xong KFC, Trần Lệ Bình dẫn con trai đi thảo cầm viên, Nghê Huy đối với những động vật bị giam ở trong lồng bị mọi người quan sát biểu hiện sự đồng tình, nhưng mà cũng bất lực. Hắn còn phải làm ra dáng vẻ hưng trí bừng bừng, xem con hổ xem sư tử, mặc dù những con vật này đời trước hắn không biết đã nhìn bao nhiêu lần.
Niềm vui lớn nhất của Trần Lệ Bình là chụp ảnh cho con trai, mỗi lần đến một chỗ đều muốn chụp ảnh chung với con hổ, con voi, con sư tử, con khỉ, chim khổng tước, để lấy lòng mẹ, Nghê Huy đành phải bày ra nụ cười tiêu chuẩn lộ 8 cái răng chụp hình cùng những con động vật này.
Chơi cả một ngày, Nghê Huy có loại cảm giác người chết ngựa đổ, quá mệt, tinh lực của thân thể nho nhỏ và thể lực đều không chống đỡ nổi, vừa ra thảo cầm viên, liền nằm trên lưng của mẹ mà ngủ, ngay cả ăn tối cũng không ăn. Nghê Huy là bị đói làm tỉnh dậy, ông ngoại đã ngủ ngay bên cạnh mình. Hắn bò dậy, đi đến phòng khách, trong phòng khách có ánh đèn từ cái đèn bàn, mẹ đang ngồi ở sofa nói chuyện điện thoại, Nghê Huy đứng lại, sợ làm ồn đến mẹ.
Chỉ nghe mẹ nói: “Lão Lâm, tôi đã nói rồi, tôi đối với cổ phiếu không hiểu cho lắm, không dám mạo hiểm, ông vẫn là tìm người khác đi?"
Đối phương lại nói cái gì, mẹ lại nói: “Nhưng tôi thật là không có bao nhiêu vốn lưu động, cổ phiếu ban sơ là rẻ, nhưng tôi cũng không biết các người có thể hay không đưa ra thị trường, chúng tôi cũng kiếm tiền rất khổ cực, thật sự không nguyện ý đi mạo hiểm, giúp không được chuyện của ông, xin lỗi."
Nghê Huy dựng thẳng lỗ tai, cổ phiếu, còn là cổ phiếu ban sơ, cái này được a, đợi một chút, vẫn là muốn trước tiên tìm hiểu rõ ràng ở đâu cầm cổ phiếu, người đầu tư cổ phiếu đều biết, cổ phiếu ban sơ chẳng khác nào cổ phiếu phát tài, nhưng điều kiện tiên quyết là những cổ phiếu này có thể đưa ra thị trường, nếu như không đưa được ra thị trường, tiền căn bản là bát nước đổ đi, nếu đưa ra được thị trường, kia giá trị tăng lên mấy trăm lần, đây mới thực sự là kiếm tiền.
Trần Lệ Bình tắt điện thoại, trái tim Nghê Huy khẩn trương đập thình thịch, nhất định phải để mẹ nắm bắt cơ hội này, cổ phiếu ban sơ không mua được, bình thường đều là nhân viên trong nội bộ công ty mới có thể mua được. Nghê Huy kêu: “Mẹ."
Trần Lệ Bình quay đầu lại, nhìn con trai đứng trong phòng khách: “Tiểu Huy dậy rồi sao?"
Nghê Huy nói: “Mẹ, con đói."
Trần Lệ Bình đứng lên: “Mẹ đi làm đồ cho con ăn." Nói rồi đi vào phòng bếp.
Nghê Huy cùng theo mẹ vào phòng bếp, nhìn mẹ rửa tay bắt đầu bận rộn, trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn đóng gói, chỉ cần hâm nóng liền được, cơm cũng là đóng gói.
Nghê Huy hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ muốn mua cổ phiếu sao?"
Trần Lệ Bình quay đầu lại nhìn con trai: “Không a, con sao lại đột nhiên hỏi cái này."
Nghê Huy nói: “Con vừa nghe mẹ nói chuyện điện thoại."
Trần Lệ Bình nở nụ cười: “Có người bạn mẹ quen, công ty của bọn họ muốn phát hành cổ phiểu, y không đủ tiền, nghĩ muốn mượn mẹ, thuận tiện giúp mẹ mua cổ phiếu ban sơ. Ta không đáp ứng."
Nghê Huy tâm khẩn trương đều muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn dùng ngón tay vẽ lung tung trên bếp: “Mẹ, công ty của bọn họ tên gì?"
Trần Lệ Bình đột nhiên cảm thấy con trai hỏi kỳ lạ, nhưng vẫn nói: “XX Thương Thành."
Cái tên nghe nhiều đến quen thuộc làm Nghê Huy bị kinh ngạc, đây là một trong những cổ phiếu nổi tiếng nhất trong đầu những năm 90 a, cổ phiếu có giá trị 100 đồng tiền mặt đã từng có giá cao nhất đạt đến 1 vạn tệ, đó chính là lợi nhuận gấp trăm lần a, hắn vội vàng nói: “Mẹ, mua đi."
Trần Lệ Bình xoay người lại nhìn con trai, kinh ngạc không hiểu: “Tiểu Huy con nói cái gì vậy?"
Nghê Huy phát hiện chính mình có chút lỡ lời: “Đó có phải là công ty mà hôm nay mẹ dẫn con đi ăn KFC phải không?"
“Đúng rồi, cũng gần đó."
Nghê Huy nghiêng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mua không?"
Trần Lệ Bình cười một cái: “Không mua, chúng ta mua rồi làm gì?"
Nghê Huy đi qua, ôm lấy chân của mẹ: “Mẹ, mẹ mua cho con đi." Nghê Huy phát hiện vấn đề lớn nhất của bản thân mình bây giờ là tuổi còn quá nhỏ, những chuyện này đều không làm chủ được, cơ hội tuyệt hảo như vậy liền biến mất ngay trước mắt, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Trần Lệ Bình cuối đầu nhìn con trai: “Con thở dài cái gì?"
“Nếu con có tiền thì tốt rồi, muốn mua liền có thể mua." Nghê Huy thở dài nói.
Trần Lệ Bình cười nói: “Huy Huy, con mới bao nhiêu tuổi a, sao lại muốn mua cổ phiếu? Ngày mai mẹ dẫn con đi dạo cửa hàng, mua cho con một khối ngọc được không?"
Nghê Huy nói: “Mẹ, kỳ thực con càng muốn mua cổ phiếu, nếu như sau này gia đình chúng ta không có tiền, liền có thể bán cổ phiếu, mẹ đừng lo."
Trần Lệ Bình cười rộ lên: “Con sao lại biết cổ phiếu bán lấy tiền?"
Nghê Huy nháy mắt: “Chẳng lẽ không đúng sao? Trên tivi đều nói như vậy."
Trần Lệ Bình nhìn con trai, lắc lắc đầu, đứa nhỏ này xem cái gì trên tivi a, trong tay bà không ngừng, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, hay là mua cho con trai cái gì đó, nói không chừng tương lai còn có thể tăng giá trị. Nghê Vệ Dương nam nhân chết tiệt, mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài, nói là đi công tác, thật ra có một nửa thời gian là đi tìm kiếm đứa con riêng của tiện nhân kia, làm như bà không biết, bà chỉ là không cam tâm ly hôn mà thôi.
Trần Lệ Bình tắt lửa, đem đồ ăn múc ra, bưng lên bàn: “Tiểu Huy, đến ăn cơm."
Nghê Huy kiễng mũi chân để tay dưới vòi nước rửa tay, ngồi vào bàn, hắn đã từ bỏ hy vọng đối với việc mẹ mua cổ phiếu, một người trưởng thành, hơn phân nữa sẽ không tin tưởng lời nói vớ vẩn của một đứa con nít. Nhưng Trần Lệ Bình vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa nói: “Tiểu Huy, con thật sự muốn mua sao? Mẹ sẽ mua cho con nha."
Nghê Huy hai mắt tỏa sáng: “Thật không ạ? Cám ơn mẹ." Hắn không biết mẹ sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt, nói tóm lại, có thể đáp ứng mua, đã rất tốt rồi.
Trần Lệ Bình đứng lên đi gọi điện thoại: “Lão Lâm a, tôi nghĩ rồi, tôi nhiều lắm chỉ có thể lấy ra 8 vạn, cho ông mượn 3 vạn, ông giúp tôi mua 5 vạn, được không?"
Qua một lúc, Trần Lệ Bình nói: “Được, trưa ngày mai đi, ông đến công ty tôi, chúng ta đi làm thủ tục, một buổi trưa có thể làm xong không? Buổi trưa tôi còn phải bồi con trai, ân, hắn vừa từ nhà cha mẹ tôi lên, được nghỉ hè. Được, cảm ơn, vậy ngày mai gặp."
Nghê Huy lén lút nắm tay, tốt quá, ngay lập tức liền có 5 vạn cổ phiếu, tiền vốn ban đầu liền toàn bộ đều có.
Tác giả :
Tâm Hương Tung