Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu
Chương 28 Vương Phi Không Vui
Ôn Vĩnh Kiệt thấy phụ thân rời đi cũng lui về một bên đứng hầu, tình cảnh lúc này hắn không thể lên tiếng.
Hơn nữa hắn nghe nói đại hoàng tử và tứ hoàng tử không thích nhau, hai người thường xuyên trong tối ngoài sáng châm chọc nhau, hắn không muốn chọc cho bất kỳ ai không thoải mái.
Thái độ Phong Hàn đối với Phong Văn Diệu là làm lơ, tuy nói kiếp trước người hại hắn rơi vào kết cục thảm hại chính là vị đại hoàng tử này, nhưng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Phong Hàn đối với vị đại ca này trước nay đều có thái độ giống nhau.
Trong các hoàng tử và công chúa, không có một ai có quan hệ tốt với Phong Hàn, còn như pnd chỉ có thể nói không liên quan, cũng không chán ghét nhau như với Phong Văn Diệu.
Phong Văn Diệu đối với Phong Hàn cũng vậy, từ khi Phong Hàn cưới nam thê thì tâm tình của hắn vẫn luôn trong trạng thái vui vẻ.
"Nhị đệ, hôm nay sao không nói câu nào vậy.
Đang nghĩ chuyện gì thế".
Phong Văn Diệu nhìn Phong Văn Phú đang ngồi một bên.
Phong Văn Phú cười cười, "Cũng không nghĩ gì".
Phong Văn Phú trả lời xong thì nhìn về phía Phong Hàn, hắn biết ý của đại hoàng tử là muốn hắn nói gì đó với Phong Hàn.
"Tứ đệ, tứ đệ muội, ngày các đệ thành thân huynh cũng không có cơ hội trò chuyện, còn chưa nói tiếng chúc mừng các đệ".
Phong Hàn gật gật đầu: "Nhị ca đừng khách khí".
Mạc Khanh Vân cũng gật gật đầu với Phong Văn Phú, tuy không thể nói y hiểu rõ các vị hoàng tử khác, nhưng sau khi tiếp xúc, Mạc Khanh Vân cũng đại khái hiểu rõ một chút.
Nhị hoàng tử này nhìn qua rất thân thiết, ý cười trên mặt sáng ngời, nói chuyện cũng nhẹ nhàng có lễ, làm người ta không thể nảy sinh cảm giác chán ghét.
Phong Văn Phú nhìn Mạc Khanh Vân tiếp tục nói: "Lần trước nghe nói Phong Hàn sau khi đệ thành thân thì có chút ổn trọng, bây giờ xem ra quả nhiên là như thế.
Huynh cũng không phải dạy dỗ gì, nhưng nếu đã thành thân thì nên quan tâm chuyện trong phủ nhiều một chút".
"Đa tạ nhị ca dạy dỗ".
Phong Hàn thật ra cũng không có thù hận gì đối với Phong Văn Phú, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ chỉ là cảm tình bình thường, người này nói thì người kia khách sáo trả lời vài câu là xong.
"Còn không phải sao, tuy nói phụ hoàng thu hồi vị trí phòng ngự Khâm Châu của đệ, nhưng tâm ý của phụ hoàng không phải đệ không biết, còn không phải hy vọng đệ quan tâm chuyện trong phủ nhiều hơn sao.
Bây giờ mọi nơi thái bình, tội gì phải chịu khổ ở nơi không có một ngọn cỏ kia".
Phong Văn Diệu tiếp tục đề tài, ra vẻ tận tình khuyên bảo nhìn Phong Hàn.
Phong Hàn trong lòng cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy, đa tạ điện hạ thay đệ suy nghĩ".
"Đều là huynh đệ trong nhà, sao lại nói mấy lời khách sáo như vậy.
Huynh có thể hiểu đệ nghĩ gì, đều là ý của phụ hoàng để đệ có thể nghỉ ngơi ở Nhược thành nhiều một chút cũng tốt".
Phong Văn Diệu thấy đề tài cuối cùng cũng chuyển tới chuyện mình muốn hỏi, tiếp tục nói: "Nghe nói Tứ đệ hình như có gặp gỡ người của quân khí giám, không phải huynh nói đệ thật đúng là không chịu ngồi yên, sao phải đi chịu khổ như vậy".
Ánh mắt Phong Hàn trở nên sắc bén, mấy ngày trước hắn mới gặp người mà nay Phong Văn Diệu đã biết được.
"Đại ca quá lo lắng rồi, trong doanh trại của đệ có một người rất giỏi về phương diện quân khí, chỉ là muốn các huynh đệ trong doanh lúc nhàn rỗi tìm chút chuyện để làm".
"Hóa ra là vậy, huynh còn cho rằng tứ đệ không chịu ngồi yên".
Trong lời nói Phong Văn Diệu tràn đầy ý châm chọc, trong lòng Mạc Khanh Vân vô cùng không thoải mái, nhìn Phong Hàn bên cạnh: "Vương gia tự nhiên là coi trọng huynh đệ vào sinh ra tử, càng muốn theo khả năng của mình vì hoàng thượng phân ưu, ngài ấy lúc nào cũng tự làm khó mình như vậy, người biết lý lẽ tự nhiên sẽ hiểu Vương gia".
Phong Hàn nghe Mạc Khanh Vân nói liền quay đầu nhìn lướt qua người đang mất hứng, xoa xoa tay y.
Mạc Khanh Vân miễn cưỡng cười cười với Phong Hàn, vô cùng đau lòng chuyện Vương gia bị đại hoàng tử trong tối ngoài sáng châm chọc.
Phong Văn Diệu cười cười: "Không nghĩ tới tự đệ muội lại để tâm đối với tứ đệ như vậy, huynh chỉ thuận miệng nói như vậy lại làm cho đệ muội không vui"..