Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên
Chương 2 2 Khương Sơ Nhiên
Editor: Hoa Hạ
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, làm Trần Phàm giật mình tỉnh lại, hắn lấy điện thoại di động ra vừa nhìn.
Màn hình đện thoại hiện chữ:
"Mẹ"
"Alo, Tiểu Phàm! con sắp tới Sở Châu chưa? Dì Đường đang ở bên ngoài ga chờ con, mẹ nhờ dì ấy ở Sở Châu thuê nhà cho con, giúp mẹ chăm sóc con.
Con ngoan ngoãn ở Sở Châu học tập nhé"
"Phải nghe lời dì, con nên tự biết thành tích của mình, phải cố gắng học để vào được đại học tốt.
Me phải nhờ vào các mối quan hệ của dì ấy, con mới vào được trung học Thường Thanh Đằng là trường tốt nhất ở thành phố đó"
"Con ở Sở Châu phải nghe lời Đường di, dì ấy sống từ nhỏ ở Sở Châu, là người rất tốt"
Bên tai giọng nói nghiêm khắc mấy trăm năm chưa nghe qua, trong lòng Trần Phàm phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua, khóe mắt bất tri bất giác ươn ướt.
"Mẹ, con biết rồi! Yên tâm đi, con ở Sở Châu sẽ nghiêm túc học tập" Trần Phàm thấp giọng nói.
Từ khi tốt nghiệp đại học năm ấy, mẹ hắn tạ thế, đã rất lâu không còn nghe âm thanh quen thuộc này.
Trong trí nhớ kiếp trước của Trần Phàm, mẹ là danh từ rất xa xôi.
Thời gian bọn họ gặp mặt cũng không nhiều.
Vương Hiểu Vân là một người vô rất cá tính, tại Vương gia chịu nhiều trào phúng cùng khinh thường, bà đã nghĩ phải làm ra thành tích cho Vương gia nhìn.
Vì lẽ đó, Trần Phàm lúc còn rất nhỏ, bà liền mang theo chị Trần Phàm là An Nhã, hai mẹ con chạy đến Trung Hải, tay trắng sáng lập tập đoàn Cẩm Tú.
Đến Trần Phàm lên đại học thì, tập đoàn Cẩm Tú tập đoàn cũng đã đứng vững trên thị trường.
Đáng tiếc sau đó mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ, tập đoàn Cẩm Tú cũng bị tập đoàn Vạn Vinh của Thẩm gia chiếm đoạt, Trần Phàm chỉ có thể chán nản trở lại Sở Châu.
Mẹ hắn hầu như hàng năm chỉ trở về một hai lần, vì lẽ đó ấn tượng của Trần Phàm đối với bà cũng không sâu.
Nhưng khi bà xảy ra tai nạn, Trần Phàm mới phát hiện trong nội tâm mình luôn rất ỷ lại vào bà.
Bà là trụ cột tin thần của gia đình.
Trần Phàm còn nhớ, sau khi cha hắn nhận được tin tức, thời gian chỉ một đêm mà tóc đã bạc hơn nửa, tin thần gần như mất hết.
"Đúng rồi, Đường di có một bé gái tên là Khương Sơ Nhiên, thành tích học tập tốt vô cùng.
Đường di có nói, muốn tác hợp cho hai đứa.
Mẹ cũng không phản đối, nhưng thành tích học vẫn quan trọng nhất, con đừng chăm sóc người yêu mà quên học tập"
Vương Hiểu Vân từng chữ từng câu dặn dò.
Trần Phàm lúc này cũng không thể không khỏi bật cười, nào có như vậy, chỉ mới lớp 12, đã nghĩ để chuyện cho bọn hắn yêu yêu đương đương.
Hắn bất đắc dĩ nói:
"Mẹ, con sẽ vào một trường tốt.
Mẹ ở Trung Hải cũng phải chú ý thân thể, mọi việc đừng quá cố.
Chị cả không phải đã sắp tốt nghiệp sao, về sau kêu chị ấy hỗ trợ để công việc đỡ vất vã hơn"
"Được rồi, được rồi, thời điểm nào bắt đầu quản đến mẹ vậy.
Công ty còn có việc, mẹ cúp máy đây.
Tiền đã chuyển vào thẻ, dùng tiết kiệm chút"
Vương Hiểu Vân liền cười ha hả, nhanh chóng nói xong liền cúp điện thoại.
Trần Phàm lắc đầu cười.
Mẹ hắn mặc dù là nữ cường nhân, nhưng vẫn làm việc rất thô.
Nếu như không phải An Nhã tỷ ở bên cạnh nhắc nhở, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu chổ sơ suất đây.
Nhớ tới An Nhã, trong lòng hắn không khỏi đau xót.
Nếu như nói ngoại trừ Tiểu Quỳnh, Trần Phàm tiếc nuối lớn nhất là cái gì? Chính là cha mẹ cùng An Nhã.
"Mình kiếp trước chung quy vẫn làm An tỷ lo lắng, đời này mình nhất sẽ báo đáp"
Trần Phàm thầm nghĩ, những chuyện đã từng xảy ra đời này hắn sẽ không bao giờ để nó lặp lại.
Khi xe buýt về đến ga, tài xế hét to để để mọi người nhanh chóng xuống xe.
Hắn bước xuống xe, nhìn khung cảnh quen thuộc ở ga Sở Châu, xa xa còn có đám người qua lại không dứt.
Lúc này Trần Phàm như bừng tỉnh, hắn mới tin tưởng chính mình cuối cùng đã sống lại, trở về thời thiếu niên lúc 17 tuổi.
"Phàm trần tục thế, chung quy cũng muốn đi một lần.
Đời này, ta còn có gì để sợ"
Hắn cười nhạt, hòa theo dòng người đi ra ngoài.
...
Lúc này bên ngoài bến xe Sở Châu, hành khách xung quanh thỉnh thoảng dùng ánh mắt kinh diễm nhìn một nơi nào đó.
Một chiếc Audi A6 nhập khẩu màu đỏ rất chói mắt đang đậu.
Vào năm 2007, phiên bản xe này đã tiêu thụ sáu mươi, bảy mươi vạn chiếc, lúc này ở Sở Châu cũng được xem là xe khá sang, nhưng điều này cũng không tính là gì, Sở Châu tuy rằng không phải thành thị quá phồn hoa, ở tỉnh Giang Nam cũng chỉ có thể xếp hạng trung, tuy nhiên Porsche Ferrari..
đợi chở người đều không hề hiếm thấy.
Then chốt chính là trước xe, có hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đang đứng.
Đại mỹ nữ nhìn hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, một thân váy đen được cắt may khéo léo, áo sơ mi trắng, đi giày cao gót càng làm nổi bật lên vẻ đẹp rất thuần thục của người trưởng thành.
Tiểu mỹ nữ ở độ tuổi dậy thì, tầm mười sáu, mười bảy, dáng người cao gầy, cùng đại mỹ nữ giống nhau đến bảy phần, nhưng dung mạo càng xuất chúng, chỉ là nhìn có chút lạnh nhạt xen lẫn kiêu ngạo.
Đó là Đường di cùng cô con gái Khương Sơ Nhiên.
Lúc này Khương Sơ Nhiên cau mày, nhìn về hướng cửa ra vào ga.
"Mẹ, khi nào cậu ta tới? nếu không mẹ gọi điện thoại thúc một chút đi!" Khương Sơ Nhiên không nhịn được nói.
"Con bé này, mới mười phút liền không đợi được" Đường di bất đắc dĩ nhíu mày.
Bà từ nhỏ sống tại Sở Châu là chị em tốt của mẹ hắn, muốn hắn đến Sở Châu học lớp 12, từ nhỏ đến lớn lần đầu một mình ra ngoài học tập, Vương Hiểu Vân giao cho bà, bà đương nhiên phải tận tâm tận lực.
"Trần Phàm là đứa thành thật, đợi chút sẽ ra tới con nên chú ý cach nói chuyện.
Sau này hai người các con là đồng học, ở chung nhiều hơn.
Nó mới đến Sở Châu, lạ nước lạ cái, con quan tâm nó nhiều một chút" Đường di dặn dò.
"Được rồi, con biết rồi, mẹ, người chớ nói nữa" Khương Sơ Nhiên trong lòng buồn bực thở dài nói.
Bởi vì mẹ của nàng là chị em tốt với nhà hắn ta muốn hắn chuyển đến Sở Châu học, giữa trưa liền kéo cô nàng chạy đến bến xe Sở Châu, đứng dưới nắng đã được mười phút.
Hơn nữa, xế chiều hôm nay cô nàng phải cùng bạn thân đi Starbucks uống cà phê, xem ra với điệu bộ này cũng đành phải hủy bỏ.
Then chốt là mẹ của cô nàng dường như có ý tác hợp cho hai người.
Thiếu nữ ở phương diện này rất mẫn cảm, Đường di mới đề cập hai câu, trong lòng nàng liền nhận ra.
Nhất thời tâm tình mâu thuẫn càng tăng thêm.
Liên quan đối với chuyện kia còn không thấy mặt mũi đồng học, cô nàng cũng không ôm chút hảo cảm chờ mong gì.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng:
"Đường di, để dì đợi lâu"
Một nam tử mang theo nụ cười nhã nhặn rất lễ phép cùng mẹ nàng chào hỏi.
Đây chính là Trần Phàm?
Khương Sơ Nhiên đứng yên bất động ánh mắt nhìn quét đánh giá một phen.
Hắn ta không cao, tầm mét bảy, đi giày vải trông rất bình thường.
Tướng mạo cũng không làm sao, nếu cố gắng đánh giá cao hắn ta một chút nhiều nhất cũng xem là thanh tú, không thể nói đẹp trai.
Bằng ánh mắt tinh thông hàng hiệu của nàng, có thể nhìn ra, người này một thân nát nhãn hiệu, quần áo toàn thân không vượt qua một ngàn.
Nếu như để đám bạn Bạch Phú Mỹ của nàng nhìn thấy, khẳng định sẽ trực tiếp trêu chọc.
Khương Sơ Nhiên trong mắt không khỏi lóe lên một tia xem thường.
"Trần Phàm nhìn cũng không giống có năng lực, so sánh với bọn Lý Dịch Thần thật kém quá xa" Khương Sơ Nhiên trong lòng âm thầm lắc đầu.
Lý Dịch Thần là bạn học của nàng, Học trưởng Hội học sinh, con của Phó thị trưởng Sở Châu, là nhân vật nổi tiếng trong trường học.
Bất kể là tướng mạo, năng lực hay gia thế đều là bậc nhất.
Cũng giống Khương Sơ Nhiên được rất nhiều người theo đuổi, cảm giác Khương Sơ Nhiên đối với hắn ta cũng tốt vô cùng, cả hai được mọi người xem như là "kim đồng ngọc nữ".
Đường di nhìn Trần Phàm cười híp mắt, thấy thiếu niên thanh tú trước mắt rất hài lòng, chủ động giới thiệu:
"Tiểu Phàm, đây là con gái của dì tên Khương Sơ Nhiên"
"Khai giảng tới cũng học lớp 12, sau này sẽ cùng con học chung một trường, nhỏ hơn con ba tháng, gọi nó Nhiên Nhiên là được rồi, sau này phải chăm sóc nó thật tốt nha"
Trần Phàm gật đầu cười nói: "Yên tâm đi Đường di, sau này Nhiên Nhiên chính là em gái của con, con sẽ bảo vệ cho em ấy"
Hắn nhớ lại, ở kiếp trước hắn đã từng rất yêu thích cô nàng này, nhưng cuối cùng lại quên mất.
Khương Sơ Nhiên!
Con gái Đường di, đồng học lớp 12 với hắn, ở kiếp trước, nàng ấy là người đầu tiên mà Trần Phàm thích.
Thời điểm năm 2007, trong nước ngành bất động sản tuy không nghênh đón thời kỳ bạo phát, mẹ hắn hiện tại cũng không phải là nữ hoàng bất động sản ở Trung Hải.
Lúc này Trần phàm chỉ là thiếu niên bình thường, mười bảy năm đều sinh sống ở huyện Tứ Thủy chưa rời khỏi lần nào.
"Lúc đó mình từ huyện thành nhỏ chạy đến nơi phồn hoa Sở Châu, lạ nước lạ cái, đột nhiên nhìn thấy Khương Sơ Nhiên là con gái trong gia đình thuộc tầng lớp phú quý ở Sở Châu, lại có dáng vẻ xinh đẹp, thêm vào đó Đường di nhiệt tình tác hợp, tự nhiên trong lòng sinh ra mơ màng"
Trần Phàm có chút buồn cười, đó là tình cảm thời thiếu niên nảy sinh ngay lúc đó.
"Đáng tiếc ánh mắt Khương Sơ Nhiên rất cao, mình lúc đó làm sao được coi trọng"
Hắn lắc lắc đầu nhớ lại.
Nhớ lúc đó, cô nàng yêu thích chính là nhân vật nổi tiếng trong trường học, con của Phó thị trưởng Sở Châu Lý Dịch Thần.
Sau đó hai người còn đồng thời đi Trung Hải học đại học, luôn như hình với bóng, khi đó hắn thất tình thời gian rất lâu.
Bây giờ nghĩ lại, xác thực rất buồn cười.
Hắn đã không còn là hắn của 500 năm trước kia.
Làm sao tiếp tục xoắn xuýt đoạn thầm yêu trộm nhớ này?
Trần Phàm chủ động đưa tay ra: "Xin chào! Bạn học Nhiên Nhiên, tớ tên Trần Phàm, đến từ huyện Tứ Thủy, sau này chúng ta là đồng học, sau này cậu có chuyện gì cấn cứ việc tìm tớ"
Mặc dù cô nàng vô tình đã làm cho hắn từng đau khổ, nhưng dù gì cũng là con gái của Đường di, bất luận thế nào cũng bảo vệ thật tốt nàng ta, không để Đường di phải thương tâm.
Rất nhiều người khi thấy dung mạo của nàng liền ngẩn người hoặc luôn nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt của Trần Phàm lại rất trong suốt không có chút biểu hiện, tuy rằng dung mạo hắn không tính là soái, nhưng tốt xấu gì khí chất cũng sạch sẽ, nhìn khá thoải mái.
"Đáng tiếc gia thế cùng năng lực có chút kém, chỉ có thể làm bằng hữu bình thường"
Thiếu nữ trong lòng thầm than, nhưng hào phóng duỗi bàn tay nhỏ trắng mịn ra và nói:
"Tốt, đến khi đó cậu đừng quên lời mình nói nha"
Khương Sơ Nhiên ngoài miệng nói như vậy, kỳ thực trong lòng cười thầm, hoàn toàn không coi là việc to tát gì.
Cha cô nàng là quan lớn trong chính phủ, mẹ mở công ty tài sản ngàn vạn, lớn lên lại xinh đẹp được rất nhiều người theo đuổi, mà đều là người có gia cảnh quyền thế.
Có việc gì cần nhờ đến Trần Phàm?
Đường di cười nói: "Mau lên xe đi, trước tiên đem hành lý để ở nhà mới, sau đó đến nhà chúng ta ăn cơm trưa, để giới thiệu chú cho con biết."
"Dạ được" Trần Phàm cười gật đầu.
Sau khi lên xe, trước tiên bọn họ đến căn hộ đã thuê cho Trần Phàm nằm ở "Tiểu khu Bờ Hồ"
Ở Sở Châu, Tiểu khu này cũng thuộc bậc trung, nhưng được cái không khí rất trong lành, then chốt là gần hồ Yến Quy, phong cảnh rất đẹp, cách trung học Thường Thanh Đằng không xa, tầm 10 phút đi bộ.
Căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách, điều hòa, nước nóng, bồn tắm lớn, TV, sô pha, tủ lạnh...!không thiếu gì cả.
Có thể thấy được Đường di vì tìm phòng cũng bỏ ra không ít tâm tư.
"Cảm ơn Đường di, để dì nhọc lòng" Trần Phàm chân thành nói cám ơn.
Ở kiếp trước rất ít người đối xử tốt với hắn, mà Đường di là một trong những người đó.
Dì và mẹ Vương Hiểu Vân là đối tác, dì kinh doanh công ty thiết kế kiến trúc, tài sản mấy triệu, cũng coi như là nữ doanh nhân có sự nghiệp thành công.
Đời trước hắn thành tích tập không được tốt cho lắm, nên mẹ hắn đưa đến thành phố Sở Châu học " trung học Thường Thanh Đằng" và nhờ Đường di vẫn chăm sóc.
Còn hỗ trợ tìm phòng cho thuê, mỗi ngày đều lo cơm nước, lại còn muốn tác hợp con gái cho hắn.
Bất kể lúc hắn thành công rực rỡ, hay thất bại thảm hại thì tình cảm Đường di đối với hắn vẫn không thay đổi.
"Xem đứa nhỏ này nói, mẹ con đem con giao cho dì, con ở Sở Châu chỉ có một mình, a di chỉ có một đứa con gái là Nhiên Nhiên, luôn luôn ham muốn con trai đây, sau này a di sẽ xem con như con ruột của mình" Đường di ôn nhu cười nói.
"Dạ" Trần Phàm dùng sức gật đầu.
Hắn đời này trở về, cũng muốn báo đáp ân tình kiếp trước của Đường di.
Đường di cảm nhận được lời nói chân thành của hắn, trong lòng không khỏi có ấn tượng càng tốt hơn.
Dì đã gặp vài người cùng trang lứa, ấn tượng với Lý Dịch Thần là người "lòng dạ rất sâu, lại giảo hoạt".
So sánh với Trần Phàm, càng làm cho Đường di yêu thích hắn hơn, bối cảnh không tệ, cha là một Tiểu Quan, mẹ là thương nhân, tính ra cũng có thể cho là môn đăng hộ đối, then chốt con người lại thành thật, nhìn cũng làm người ta yên tâm.
Ra khỏi tiểu khu Bờ Hồ, xe hướng về nhà Đường di.
Khương Sơ Nhiên cùng Trần Phàm đều ngồi ở ghế sau, hai người không mặn không nhạt nói chuyện qua loa vài câu, nhưng cả hai giống như không có hứng thú xã giao với nhau, không có vấn đề nào cùng đàm luận.
Trần Phàm nở nụ cười áy náy, chủ động nhích lại gần hướng cửa sổ, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như rất mệt mỏi.
Khương Sơ Nhiên thấy hắn không nói lời nào, liền hờ hững quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thiếu niên này tuy rằng cho nàng lần đầu gặp gỡ ấn tượng cũng tạm, nhưng nàng dù gì ở trường học cũng được coi là "thiên chi kiêu nữ", hơn nữa ánh mắt rất cao, gia giáo lại rất nghiêm, Trần Phàm còn chưa tới đủ trình để cho nàng chủ động giao tiếp.
Hơn nữa, nàng đã thấy nhiều tên giã vờ lạnh nhạt để hấp dẫn thiếu nữ, hiện tại cô nàng hiểu cái gì gọi phương pháp "lạc mềm buộc chặt".
Đáng tiếc, Khương đại tiểu thư không mắc bẫy này, nàng chỉ để ý những người có thực lực chân chính.
Nhưng Trần Phàm lại không nghĩ như vậy nhiều, hắn chỉ đang suy tư đời này phải tu hành thế nào mà thôi..