Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh
Chương 40
EDIT: Nắng Diệp Ân
************************
Nếu như nói Lệ Duệ vô cùng có lợi ở sự kiện kia.
Như vậy thì việc Vân Tu lên tiếng bảo vệ Phong Cảnh là đợt phản kích đầu tiên, mà theo sau đó là hàng loạt nghệ sĩ lên tiếng chung bênh vực Phong Cảnh, một số nghệ sĩ còn lại cũng lục tục ủng hộ, hơn nữa còn có sự tham gia của Vương Miện Vinh Quang và Phẩm Ưu chẳng khác nào hòn đá làm náo loạn cả mặt hồ, có thể thấy từ đây tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển.
Bất quá, như thế còn chưa đủ.
Cho dù bên ngoài nhìn vào thấy thế lực nganh nhau, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, nhưng tính chất thật sự của vấn đề không phải không có cách giải quyết!
Chử Phong vi phạm hợp đồng, sau đó là việc Vân Tu bị đóng băng hoạt động rồi từ chức...
Phong Cảnh nằm trên ghế salon bằng da màu trắng, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, sau đó hắn vươn tay vơ lấy ly rượu trên bàn.
Dưới ánh đèn, ly rượu nho ánh lên màu sắc đẹp đẽ, theo đó là hương thơm thanh thuần của rượu vươn khắp phòng.
Sự oán hận khi bị phản bội và vứt bỏ này tuy rằng bây giờ nhớ lại cảm thấy vô cùng khó chịu và trở thành một điều sỉ nhục, nhưng Phong Cảnh lại phát hiện rằng hắn đã không còn mang theo ý nghĩ mạnh mẽ là phải lôi Lệ Duệ vào chỗ chết.
Giết địch một nghìn, mình cũng tự tốn bảy trăm...
Đó không phải là phương pháp tốt nhất.
Con đường của Vân Tu đi vẫn còn dài, sau này có khi càng phát triển xuất sắc hơn, thậm chí có thể nổi danh ở trường điện ảnh quốc tế.
Mà hắn bất quá cũng mới ba mươi mấy tuổi. Coi như vừa nghe thấy hai chữ "Lệ Duệ" thì trong lòng liền rỉ máu... Nhưng tại sao lại phải hi sinh nửa đời còn lại để hận thù cái người bội bạc kia, thế chẳng khác gì nửa đời trước bị hủy trong tay Lệ Duệ cả, sau cùng đến khi nhìn lại khiến hắn cảm thấy chuyện tình nhiều năm qua của mình chẳng khác gì một trò cười đáng châm chọc hay sao?!
Phong Cảnh luôn là một tên yêu nghiệt đúng chuẩn.
Đôi mắt hẹp dài, thân hình cao gầy, nơi đuôi mắt điểm thêm giọt lệ chí càng khiến hắn toát lên vẻ mị hoặc nói không nên lời.
Nhưng giờ phút này đây.
Trên mặt của hắn cho tới nay mới hiện lên vẻ cô tịch che dấu đã lâu... Loại cảm giác này giống như toàn bộ phồn hoa ở sâu thẳm trong bóng đêm đều biến mất, hầu như không còn tịch mịch nữa.
Hắn nhìn điện thoại di động cả nửa ngày.
Cầm lên lại buông xuống, buông xuống rồi lại cầm lên.
Trong khi đó Vân Tu còn đang loay hoay trong nhà bếp vì hắn mà nấu cơm chiều.
Sau khi biết được Vân Tu bị ESE đóng băng hoạt động, Phong Cảnh mới cố gắng kiềm chế bản thân một chút, uống ít rượu lại, bắt đầu chịu khó ăn cơm bình thường. Trước kia hắn và Lệ Duệ đều vội vàng bận rộn với công việc, ngày nào cũng tham gia đủ loại tiệc tùng, khi ở cạnh nhau thì mọi bữa ăn đều do người làm nấu, hoặc là giải quyết ở nhà hàng cao cấp, mãi cho đến khi ăn cơm do Vân Tu nấu thì Phong Cảnh mới đột nhiên cảm thấy rằng thì ra ăn cơm nhà làm cũng không đến nỗi nào, dù sao thì hắn cũng đã lâu không cảm nhận được hương vị như thế này...Nhìn bóng lưng Vân Tu vội đến vội đi, cuối cùng trong lòng Phong Cảnh liền hạ quyết tâm.
Hắn dùng lực đè xuống dãy số trên màn hình, lặng lẽ chờ đợi bên kia thông máy...
Nhạc chờ điện thoại của Lệ Duệ là một ca khúc trong album mới nhất của Lệ Tiêu khẽ vang lên.
Phong Cảnh nghe vào trong tai chỉ cảm thấy châm chọc.
Hắn vốn tưởng rằng hai năm qua Lệ Duệ càng ngày càng ít quan tâm mình là bởi vì do quy mô công ty ngày càng được mở rộng, nguyên nhân tất cả cũng là do công việc bề bộn. Nhưng đối với em trai Lệ Tiêu của hắn, cho dù thân là chủ tịch ESE ngày đêm bận rộn thế nào thì Lệ Duệ vẫn như trước dành thời gian tải những ca khúc trong album mới nhất của Lệ Tiêu về nghe.
Càng là những việc nhỏ nhặt lại càng có thể nhìn ra người kia có quan tâm mình hay không.
Hiển nhiên, hắn không có may mắn nhận được sự quan tâm đó.
Thậm chí trong lòng Lệ Duệ, chẳng có ai có vị trí ngang bằng với Lệ Tiêu cả...
Mặc dù như thế nhưng khi đầu bên kia điện thoại nhận máy, lời nói của Phong Cảnh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Tình huống như vậy ngay cả hắn cũng có chút giật mình.
"Lệ Duệ?"
"... Phong Cảnh."
"Ha ha, là tôi."
Phong Cảnh trả lời thật sự tự nhiên, nhưng đối phương lại có vẻ bất ngờ khi nhận được điện thoại của hắn, do đó trong khoảng thời gian ngắn không có tiếp lời.
"Cậu quyết định từ chức sao?" Bất quá Lệ Duệ dù sao cũng là Lệ Duệ. Hắn thích nắm giữ quyền chủ động hơn.
"Từ chức sao..." Phong Cảnh lặp lại lần nữa, ngửa cổ lên ghế salon, cỏ vẻ tỏ ra chút lo lắng, "Đúng ha, trước kia chẳng phải anh có nói nếu tôi chủ động từ chức sẽ chia cho tôi 5% cổ phần công ty ESE, đó đồng thời cũng coi là...phí chia tay nhỉ?"
"Chia tay, bất quá vị hôn thê kia của anh hẳn không thích cách nói này rồi."
"Để tôi ngẫm lại xem, gọi là phí tổn thất thanh xuân thì thế nào nhỉ, hay là phí bồi thường về mặt tinh thần, hoặc là, tiền bồi thường tình cảm... Có thể dễ nghe hơn một chút đó phải không?" Phong Cảnh một bên thấp giọng cười nói, một bên thích ý đổi đủ tư thế từ ngồi rồi nằm trên ghế salon.
"Tùy ý cậu. Chỉ cần cậu từ chức là được."
"Lệ tổng quả nhiên là người nói ít mà ý nhiều, ngữ khí lại còn mạnh mẽ vang dội như vậy. Xử lý tình cảm riêng tư chẳng khác nào giải quyết việc công, giơ tay chém xuống, ngay cả máu cũng không thấy."
"Bất quá, anh chẳng lẽ không tò mò —— nếu tôi có được 5% cổ phần ESE thì tôi sẽ dùng nó như thế nào sao?" Phong Cảnh giả vờ bối rối hỏi ngược lại.
"... Anh nói xem, nếu tôi đưa cho Lệ Thần thì thế nào nhỉ?" Phong Cảnh giống như đang lầm bầm lầu bầu.
"Lúc trước hắn thua thảm như vậy, nói không chừng đến bây giờ còn có hứng thú với ESE. Dù sao trên tay hắn cũng có cổ phần ESE...Đương nhiên, anh không cần lo lắng đến điều này, coi như cổ phần của tôi và hắn có cộng lại đi nữa, cho dù sau đó lấy được cổ phần của các cổ đông khác rồi liên thủ với bon họ thì cũng khó nói lắm... Mà anh cũng biết đó, mấy ngày nay tinh phong huyết vũ*, cổ phiếu ESE rớt giá thảm thương. Anh nói xem, liệu bọn họ có hứng thú cùng chúng tôi hợp tác, quay lưng lại với anh hay không?"(*Gió tanh mưa máu.)
"Còn nữa, truyền thông thích nhất là moi móc mấy chuyện bát quái. Anh xem mấy ngày nay các phóng viên đều dùng ngòi bút nhắm tới tấp vào tôi, chuyện xưa qua đầu óc phong phú của bọn họ liền biên thành nhiều kịch bản khác nhau... Nếu tôi đem ảnh chụp và video* đưa cho bọn họ, liệu bọn họ có nổi hứng viết thêm mấy tờ báo nữa hay không?" Phong Cảnh vờ đột nhiên nhớ tới rồi nói.
(*Cái video ở đây chẳng trong sáng tí nào đâu :)]]] )
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì." Lệ Duệ không nói gì nãy giờ, cuối cùng cũng nhận ra tình huống hiện tại, đồng thời hiểu rõ mục đích Phong Cảnh gọi tới cũng chẳng tốt lành gì.
"Chẳng làm gì cả. Chỉ là đem video của hai người chúng ta đăng lên internet thôi, anh cũng biết là loại ảnh chụp và video thế này rất hấp dẫn người xem lắm đó. Hơn nữa nhân vật chính trong đó, một người là Phong Cảnh - kẻ có tiếng xấu lan xa, đứng nơi đầu sóng ngọn gió mấy ngày này, mà người còn lại chính là tổng giám đốc tài giỏi, tinh anh của công ty ESE."
"A, đúng rồi, sẵn thuận tiện chia sẻ cho vị hôn thê yêu dấu của anh luôn. Mấy người chẳng phải yêu nhau lắm sao, thế thì cho cô ta thấy toàn bộ con người anh luôn đi."
"Phong Cảnh!" Lệ Duệ hốt hoảng kêu to tên Phong Cảnh, cơn giận trước sau xông đến không một lời báo trước, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì!"
"Muốn làm gì... Ha ha, anh chẳng phải có lỗ tai hay sao, tôi muốn làm gì, không phải vừa nói rõ ràng rồi hay sao?" Phong Cảnh cười nhẹ nói. Tiếng cười đó khiến Lệ Duệ lần đầu tiên không thể giữ được bình tĩnh như trước.
Trong trí nhớ Lệ Duệ, hình như hắn chưa từng quay đoạn video như thế với Phong Cảnh.
Nhưng hắn quen Phong Cảnh đã lâu lắm rồi... Lâu đến mức một người bình tĩnh như Lệ Duệ cũng không thể chắc chắn rằng chưa từng quay đoạn video như vậy, ai biết được trong lúc tình mê ý loạn thế này liệu đối phương có làm như thế không...
Nếu như thật sự là vậy...
Nếu Phong Cảnh thật sự đem thứ này công bố trên mạng internet, hắn tuyệt đối sẽ mất hết danh dự, cả đời bị hãm trong... scandal này!
"Mục đích của cậu là gì." Lệ Duệ dùng sức nói.
Nếu không có ý định sử dụng biện pháp này thì Phong Cảnh căn bản sẽ không gọi cho hắn. Bây giờ sở dĩ chỉ dùng nó để uy hiếp hắn, có thể thấy Phong Cảnh còn có mục đích khác.
Về phương diện này, hắn rất hiểu rõ Phong Cảnh.
"Thứ nhất, đồng ý cho Chử Phong rời ESE, không truy cứu khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng nữa." Phong Cảnh cũng không tiếp tục vòng vo nữa, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu của mình.
"Có thể."
"Thứ hai, không được đóng băng hoạt động của Vân Tu nữa! Không cho phép làm khó hắn."
"Không thành vấn đề."
"...Thứ ba, tôi sẽ không từ chức."
"Không được!" Hai điều kiện trước tuy hắn đáp ứng nhanh chóng, nhưng cái thứ ba thì Lệ Duệ vẫn khăng khăng không chịu thỏa thuận."Anh không đồng ý cũng chẳng sao cả, tôi chỉ đơn giản nói ra điều kiện của mình."
Bất quá Phong Cảnh lại khẽ cười một tiếng, không vì sự kiên quyết trong lời nói của Lệ Duệ mà bị hắn hù dọa một phen.
Trong lúc Lệ Duệ hiểu rõ hình thức đàm phán của Phong Cảnh thì đồng thời Phong Cảnh cũng biết rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
"Rốt cuộc là để tôi mang theo 5% cổ phần ESE, còn có mấy cơ mật thương nghiệp, cùng với... cái video đó sang ăn máng khác ở công ty đối thủ ESE... Hay để tôi tiếp tục ở lại ESE?" (Ít có thâm :v)
"Đương nhiên ở lại ESE có rất nhiều cách khác nhau, tôi tin mình có thể đưa ra lí do phù hợp cho vị hôn thê của anh, khiến anh không bị khó xử, dù sao thì anh cũng đâu thiệt thòi gì."
"Cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ. Bất quá đừng có chậm trễ quá, sự kiên nhẫn của tôi cũng rất có hạn!"
Ý tứ của Phong Cảnh rất rõ ràng.
Yêu cầu của hắn chính là ở lại lại ESE, không nhất định cần địa vị và quyền lợi như trước, vậy tự nhiên đại biểu cho việc —— sẽ không thường xuyên xuất hiện, chạm mặt với Lệ Duệ như trước...
Lệ Duệ đang tính nói gì đó với Phong Cảnh nhưng Phong Cảnh đã nhanh tay dập máy trước.
Hắn không khỏi ngẩn người.
Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dám cúp điện thoại trước hắn như Phong Cảnh cả.... (Cưng nghĩ cưng là ai.)
******************
Sau khi Phong Cảnh mặt không chút thay đổi cúp điện thoại mới phát hiện Vân Tu đã dọn mấy món ăn lên bàn xong .
Cuộc nói chuyện vừa rồi có lẽ đối phương cũng nghe thấy.
"Chuyện kia... Không nhất định phải ở lại ESE." Đối phương đứng ở một bên như đang suy nghĩ gì, một lát sau, sau mới nhẹ nhàng nói. Có lẽ bởi vì cảm can thiệp vào chuyện riêng của mình, cho nên muốn cố gắng nói nói uyển chuyển một tí.
"Tôi chỉ là nuốt không trôi cơn tức này mà thôi. Thiên kim kia mỗi ngày chờ ở ESE, không tự mình tới đây, sợ cô ta nghe được tin tức đoạn video kia, có khi lúc đó cổ họng cô ta giống như bị mắc xương cá vậy." Đôi mắt hẹp dài của Phong Cảnh cong lên tạo thành một độ cung xinh đẹp, hắn lại với tay cầm ly rượu, khẽ uống một ngụm.
"Nhưng làm như thế thì quá ủy khuất anh rồi." Giọng điệu đối phương ẩn ẩn mang theo sự đau lòng như trước.
"...Không sao. Hơn nữa, tôi đã trả giá cho ESE nhiều quá rồi, vì sao phải xưng lòng của bọn họ, bọn họ nói muốn tôi đi, tôi liền dễ dàng đồng ý từ chức sao?!"
Phong Cảnh liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Vân Tu biết sở dĩ hắn bức bách Lệ Duệ để cho hắn ở lại ESE là vì đảm bảo chắc chắn rằng Vân Tu sẽ không bị đóng băng hoạt động, càng sẽ không bị chèn ép trong công ty.
Vân Tu không giống như Chử Phong khiquay sang đầu quân cho Phẩm Ưu.
Chuyện lớn như vậy.
Coi như Lệ Duệ hạ lệnh xóa bỏ việc đóng băng hoạt động của Vân Tu thì cũng khó bảo đảm trong lỳ hạn hợp đồng, không gây khó dễ, ngáng chân Vân Tu —— Đó mới là nguyên nhân Phong Cảnh quyết định lại chờ đợi trong công ty của Lệ Duệ.
Phong Cảnh duỗi lưng một cái, đi vào nhà ăn.
Hắn thản nhiên nggồi bên bàn cơm làm bằng đá cẩm thạch, cầm lấy đũa, "Ăn cơm ăn cơm, tôi giải quyết những chuyện khác như vậy là được rồi." Mặt mày hắn trong lúc đó giống như lại khôi phục lại vẻ tự tin, đường hoàng như trước.
Vân Tu cười cười, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.
Hắn nghiêm mặt nói: "Cái kia... Video đó hay là đừng tung lên mạng, tuy rằng có thể đả kích Lệ Duệ, nhưng cũng bất lợi đối với anh."
Phong Cảnh nhíu mày, ánh mắt phức tạp.
Hắn không nói gì cả, chỉ cầm đũa nếm một khối cá mỏng. Miếng cá kia được thái vô cùng mỏng, là loại cá nhập khẩu nên lát thịt vừa nhẵn lại mềm, ngon vô cùng, cứ như đưa vào miệng một cái liền tan ra.
"Lừa hắn."
"Hả?"
"Nói như vậy chỉ để lừa Lệ Duệ. Căn bản không có cái video như thế."
"Anh lừa Lệ Duệ?..." Vân Tu có chút dở khóc dở cười. Vừa rồi hắn nghe giọng điệu nói chuyện như thế của Phong Cảnh, còn tưởng Phong Cảnh tùy thời còn quyết định cá chết lưới rách với Lệ Duệ, hoàn toàn không thèm để ý bản thân sẽ như thế nào...
"Được rồi, chỉ là lừa hắn mà thôi. Là cố ý. Đừng nói nữa, cùng tới ăn cơm đi." Phong Cảnh nâng cằm, khép hờ đôi mắt hẹp dài.
Đỗ Vân Tu vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, mỉm cười lắc đầu rồi kéo ghế ngồi đối diện Phong Cảnh.
Chỉ là khi hắn không nhìn thấy.
Phong Cảnh khẽ khép hờ đôi mắt có chút chua sót của mình...
Sóng lớn tới nhanh, mà cột sóng cũng rất cao.
Chuyện tình khí thế bừng bừng nhiều năm đó của Phong Cảnh có thể nói là còn rất mập mờ. Tin tức truyền ra gần đây ít nhất còn táo bạo hơn nhiều —— "Lệ Tiêu và Bùi thanh kiss nhau! Thần tượng nổi tiếng và siêu sao Thiên vương đang muốn làm gì đây?"
************************
Nếu như nói Lệ Duệ vô cùng có lợi ở sự kiện kia.
Như vậy thì việc Vân Tu lên tiếng bảo vệ Phong Cảnh là đợt phản kích đầu tiên, mà theo sau đó là hàng loạt nghệ sĩ lên tiếng chung bênh vực Phong Cảnh, một số nghệ sĩ còn lại cũng lục tục ủng hộ, hơn nữa còn có sự tham gia của Vương Miện Vinh Quang và Phẩm Ưu chẳng khác nào hòn đá làm náo loạn cả mặt hồ, có thể thấy từ đây tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển.
Bất quá, như thế còn chưa đủ.
Cho dù bên ngoài nhìn vào thấy thế lực nganh nhau, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, nhưng tính chất thật sự của vấn đề không phải không có cách giải quyết!
Chử Phong vi phạm hợp đồng, sau đó là việc Vân Tu bị đóng băng hoạt động rồi từ chức...
Phong Cảnh nằm trên ghế salon bằng da màu trắng, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, sau đó hắn vươn tay vơ lấy ly rượu trên bàn.
Dưới ánh đèn, ly rượu nho ánh lên màu sắc đẹp đẽ, theo đó là hương thơm thanh thuần của rượu vươn khắp phòng.
Sự oán hận khi bị phản bội và vứt bỏ này tuy rằng bây giờ nhớ lại cảm thấy vô cùng khó chịu và trở thành một điều sỉ nhục, nhưng Phong Cảnh lại phát hiện rằng hắn đã không còn mang theo ý nghĩ mạnh mẽ là phải lôi Lệ Duệ vào chỗ chết.
Giết địch một nghìn, mình cũng tự tốn bảy trăm...
Đó không phải là phương pháp tốt nhất.
Con đường của Vân Tu đi vẫn còn dài, sau này có khi càng phát triển xuất sắc hơn, thậm chí có thể nổi danh ở trường điện ảnh quốc tế.
Mà hắn bất quá cũng mới ba mươi mấy tuổi. Coi như vừa nghe thấy hai chữ "Lệ Duệ" thì trong lòng liền rỉ máu... Nhưng tại sao lại phải hi sinh nửa đời còn lại để hận thù cái người bội bạc kia, thế chẳng khác gì nửa đời trước bị hủy trong tay Lệ Duệ cả, sau cùng đến khi nhìn lại khiến hắn cảm thấy chuyện tình nhiều năm qua của mình chẳng khác gì một trò cười đáng châm chọc hay sao?!
Phong Cảnh luôn là một tên yêu nghiệt đúng chuẩn.
Đôi mắt hẹp dài, thân hình cao gầy, nơi đuôi mắt điểm thêm giọt lệ chí càng khiến hắn toát lên vẻ mị hoặc nói không nên lời.
Nhưng giờ phút này đây.
Trên mặt của hắn cho tới nay mới hiện lên vẻ cô tịch che dấu đã lâu... Loại cảm giác này giống như toàn bộ phồn hoa ở sâu thẳm trong bóng đêm đều biến mất, hầu như không còn tịch mịch nữa.
Hắn nhìn điện thoại di động cả nửa ngày.
Cầm lên lại buông xuống, buông xuống rồi lại cầm lên.
Trong khi đó Vân Tu còn đang loay hoay trong nhà bếp vì hắn mà nấu cơm chiều.
Sau khi biết được Vân Tu bị ESE đóng băng hoạt động, Phong Cảnh mới cố gắng kiềm chế bản thân một chút, uống ít rượu lại, bắt đầu chịu khó ăn cơm bình thường. Trước kia hắn và Lệ Duệ đều vội vàng bận rộn với công việc, ngày nào cũng tham gia đủ loại tiệc tùng, khi ở cạnh nhau thì mọi bữa ăn đều do người làm nấu, hoặc là giải quyết ở nhà hàng cao cấp, mãi cho đến khi ăn cơm do Vân Tu nấu thì Phong Cảnh mới đột nhiên cảm thấy rằng thì ra ăn cơm nhà làm cũng không đến nỗi nào, dù sao thì hắn cũng đã lâu không cảm nhận được hương vị như thế này...Nhìn bóng lưng Vân Tu vội đến vội đi, cuối cùng trong lòng Phong Cảnh liền hạ quyết tâm.
Hắn dùng lực đè xuống dãy số trên màn hình, lặng lẽ chờ đợi bên kia thông máy...
Nhạc chờ điện thoại của Lệ Duệ là một ca khúc trong album mới nhất của Lệ Tiêu khẽ vang lên.
Phong Cảnh nghe vào trong tai chỉ cảm thấy châm chọc.
Hắn vốn tưởng rằng hai năm qua Lệ Duệ càng ngày càng ít quan tâm mình là bởi vì do quy mô công ty ngày càng được mở rộng, nguyên nhân tất cả cũng là do công việc bề bộn. Nhưng đối với em trai Lệ Tiêu của hắn, cho dù thân là chủ tịch ESE ngày đêm bận rộn thế nào thì Lệ Duệ vẫn như trước dành thời gian tải những ca khúc trong album mới nhất của Lệ Tiêu về nghe.
Càng là những việc nhỏ nhặt lại càng có thể nhìn ra người kia có quan tâm mình hay không.
Hiển nhiên, hắn không có may mắn nhận được sự quan tâm đó.
Thậm chí trong lòng Lệ Duệ, chẳng có ai có vị trí ngang bằng với Lệ Tiêu cả...
Mặc dù như thế nhưng khi đầu bên kia điện thoại nhận máy, lời nói của Phong Cảnh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Tình huống như vậy ngay cả hắn cũng có chút giật mình.
"Lệ Duệ?"
"... Phong Cảnh."
"Ha ha, là tôi."
Phong Cảnh trả lời thật sự tự nhiên, nhưng đối phương lại có vẻ bất ngờ khi nhận được điện thoại của hắn, do đó trong khoảng thời gian ngắn không có tiếp lời.
"Cậu quyết định từ chức sao?" Bất quá Lệ Duệ dù sao cũng là Lệ Duệ. Hắn thích nắm giữ quyền chủ động hơn.
"Từ chức sao..." Phong Cảnh lặp lại lần nữa, ngửa cổ lên ghế salon, cỏ vẻ tỏ ra chút lo lắng, "Đúng ha, trước kia chẳng phải anh có nói nếu tôi chủ động từ chức sẽ chia cho tôi 5% cổ phần công ty ESE, đó đồng thời cũng coi là...phí chia tay nhỉ?"
"Chia tay, bất quá vị hôn thê kia của anh hẳn không thích cách nói này rồi."
"Để tôi ngẫm lại xem, gọi là phí tổn thất thanh xuân thì thế nào nhỉ, hay là phí bồi thường về mặt tinh thần, hoặc là, tiền bồi thường tình cảm... Có thể dễ nghe hơn một chút đó phải không?" Phong Cảnh một bên thấp giọng cười nói, một bên thích ý đổi đủ tư thế từ ngồi rồi nằm trên ghế salon.
"Tùy ý cậu. Chỉ cần cậu từ chức là được."
"Lệ tổng quả nhiên là người nói ít mà ý nhiều, ngữ khí lại còn mạnh mẽ vang dội như vậy. Xử lý tình cảm riêng tư chẳng khác nào giải quyết việc công, giơ tay chém xuống, ngay cả máu cũng không thấy."
"Bất quá, anh chẳng lẽ không tò mò —— nếu tôi có được 5% cổ phần ESE thì tôi sẽ dùng nó như thế nào sao?" Phong Cảnh giả vờ bối rối hỏi ngược lại.
"... Anh nói xem, nếu tôi đưa cho Lệ Thần thì thế nào nhỉ?" Phong Cảnh giống như đang lầm bầm lầu bầu.
"Lúc trước hắn thua thảm như vậy, nói không chừng đến bây giờ còn có hứng thú với ESE. Dù sao trên tay hắn cũng có cổ phần ESE...Đương nhiên, anh không cần lo lắng đến điều này, coi như cổ phần của tôi và hắn có cộng lại đi nữa, cho dù sau đó lấy được cổ phần của các cổ đông khác rồi liên thủ với bon họ thì cũng khó nói lắm... Mà anh cũng biết đó, mấy ngày nay tinh phong huyết vũ*, cổ phiếu ESE rớt giá thảm thương. Anh nói xem, liệu bọn họ có hứng thú cùng chúng tôi hợp tác, quay lưng lại với anh hay không?"(*Gió tanh mưa máu.)
"Còn nữa, truyền thông thích nhất là moi móc mấy chuyện bát quái. Anh xem mấy ngày nay các phóng viên đều dùng ngòi bút nhắm tới tấp vào tôi, chuyện xưa qua đầu óc phong phú của bọn họ liền biên thành nhiều kịch bản khác nhau... Nếu tôi đem ảnh chụp và video* đưa cho bọn họ, liệu bọn họ có nổi hứng viết thêm mấy tờ báo nữa hay không?" Phong Cảnh vờ đột nhiên nhớ tới rồi nói.
(*Cái video ở đây chẳng trong sáng tí nào đâu :)]]] )
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì." Lệ Duệ không nói gì nãy giờ, cuối cùng cũng nhận ra tình huống hiện tại, đồng thời hiểu rõ mục đích Phong Cảnh gọi tới cũng chẳng tốt lành gì.
"Chẳng làm gì cả. Chỉ là đem video của hai người chúng ta đăng lên internet thôi, anh cũng biết là loại ảnh chụp và video thế này rất hấp dẫn người xem lắm đó. Hơn nữa nhân vật chính trong đó, một người là Phong Cảnh - kẻ có tiếng xấu lan xa, đứng nơi đầu sóng ngọn gió mấy ngày này, mà người còn lại chính là tổng giám đốc tài giỏi, tinh anh của công ty ESE."
"A, đúng rồi, sẵn thuận tiện chia sẻ cho vị hôn thê yêu dấu của anh luôn. Mấy người chẳng phải yêu nhau lắm sao, thế thì cho cô ta thấy toàn bộ con người anh luôn đi."
"Phong Cảnh!" Lệ Duệ hốt hoảng kêu to tên Phong Cảnh, cơn giận trước sau xông đến không một lời báo trước, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì!"
"Muốn làm gì... Ha ha, anh chẳng phải có lỗ tai hay sao, tôi muốn làm gì, không phải vừa nói rõ ràng rồi hay sao?" Phong Cảnh cười nhẹ nói. Tiếng cười đó khiến Lệ Duệ lần đầu tiên không thể giữ được bình tĩnh như trước.
Trong trí nhớ Lệ Duệ, hình như hắn chưa từng quay đoạn video như thế với Phong Cảnh.
Nhưng hắn quen Phong Cảnh đã lâu lắm rồi... Lâu đến mức một người bình tĩnh như Lệ Duệ cũng không thể chắc chắn rằng chưa từng quay đoạn video như vậy, ai biết được trong lúc tình mê ý loạn thế này liệu đối phương có làm như thế không...
Nếu như thật sự là vậy...
Nếu Phong Cảnh thật sự đem thứ này công bố trên mạng internet, hắn tuyệt đối sẽ mất hết danh dự, cả đời bị hãm trong... scandal này!
"Mục đích của cậu là gì." Lệ Duệ dùng sức nói.
Nếu không có ý định sử dụng biện pháp này thì Phong Cảnh căn bản sẽ không gọi cho hắn. Bây giờ sở dĩ chỉ dùng nó để uy hiếp hắn, có thể thấy Phong Cảnh còn có mục đích khác.
Về phương diện này, hắn rất hiểu rõ Phong Cảnh.
"Thứ nhất, đồng ý cho Chử Phong rời ESE, không truy cứu khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng nữa." Phong Cảnh cũng không tiếp tục vòng vo nữa, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu của mình.
"Có thể."
"Thứ hai, không được đóng băng hoạt động của Vân Tu nữa! Không cho phép làm khó hắn."
"Không thành vấn đề."
"...Thứ ba, tôi sẽ không từ chức."
"Không được!" Hai điều kiện trước tuy hắn đáp ứng nhanh chóng, nhưng cái thứ ba thì Lệ Duệ vẫn khăng khăng không chịu thỏa thuận."Anh không đồng ý cũng chẳng sao cả, tôi chỉ đơn giản nói ra điều kiện của mình."
Bất quá Phong Cảnh lại khẽ cười một tiếng, không vì sự kiên quyết trong lời nói của Lệ Duệ mà bị hắn hù dọa một phen.
Trong lúc Lệ Duệ hiểu rõ hình thức đàm phán của Phong Cảnh thì đồng thời Phong Cảnh cũng biết rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
"Rốt cuộc là để tôi mang theo 5% cổ phần ESE, còn có mấy cơ mật thương nghiệp, cùng với... cái video đó sang ăn máng khác ở công ty đối thủ ESE... Hay để tôi tiếp tục ở lại ESE?" (Ít có thâm :v)
"Đương nhiên ở lại ESE có rất nhiều cách khác nhau, tôi tin mình có thể đưa ra lí do phù hợp cho vị hôn thê của anh, khiến anh không bị khó xử, dù sao thì anh cũng đâu thiệt thòi gì."
"Cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ. Bất quá đừng có chậm trễ quá, sự kiên nhẫn của tôi cũng rất có hạn!"
Ý tứ của Phong Cảnh rất rõ ràng.
Yêu cầu của hắn chính là ở lại lại ESE, không nhất định cần địa vị và quyền lợi như trước, vậy tự nhiên đại biểu cho việc —— sẽ không thường xuyên xuất hiện, chạm mặt với Lệ Duệ như trước...
Lệ Duệ đang tính nói gì đó với Phong Cảnh nhưng Phong Cảnh đã nhanh tay dập máy trước.
Hắn không khỏi ngẩn người.
Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dám cúp điện thoại trước hắn như Phong Cảnh cả.... (Cưng nghĩ cưng là ai.)
******************
Sau khi Phong Cảnh mặt không chút thay đổi cúp điện thoại mới phát hiện Vân Tu đã dọn mấy món ăn lên bàn xong .
Cuộc nói chuyện vừa rồi có lẽ đối phương cũng nghe thấy.
"Chuyện kia... Không nhất định phải ở lại ESE." Đối phương đứng ở một bên như đang suy nghĩ gì, một lát sau, sau mới nhẹ nhàng nói. Có lẽ bởi vì cảm can thiệp vào chuyện riêng của mình, cho nên muốn cố gắng nói nói uyển chuyển một tí.
"Tôi chỉ là nuốt không trôi cơn tức này mà thôi. Thiên kim kia mỗi ngày chờ ở ESE, không tự mình tới đây, sợ cô ta nghe được tin tức đoạn video kia, có khi lúc đó cổ họng cô ta giống như bị mắc xương cá vậy." Đôi mắt hẹp dài của Phong Cảnh cong lên tạo thành một độ cung xinh đẹp, hắn lại với tay cầm ly rượu, khẽ uống một ngụm.
"Nhưng làm như thế thì quá ủy khuất anh rồi." Giọng điệu đối phương ẩn ẩn mang theo sự đau lòng như trước.
"...Không sao. Hơn nữa, tôi đã trả giá cho ESE nhiều quá rồi, vì sao phải xưng lòng của bọn họ, bọn họ nói muốn tôi đi, tôi liền dễ dàng đồng ý từ chức sao?!"
Phong Cảnh liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Vân Tu biết sở dĩ hắn bức bách Lệ Duệ để cho hắn ở lại ESE là vì đảm bảo chắc chắn rằng Vân Tu sẽ không bị đóng băng hoạt động, càng sẽ không bị chèn ép trong công ty.
Vân Tu không giống như Chử Phong khiquay sang đầu quân cho Phẩm Ưu.
Chuyện lớn như vậy.
Coi như Lệ Duệ hạ lệnh xóa bỏ việc đóng băng hoạt động của Vân Tu thì cũng khó bảo đảm trong lỳ hạn hợp đồng, không gây khó dễ, ngáng chân Vân Tu —— Đó mới là nguyên nhân Phong Cảnh quyết định lại chờ đợi trong công ty của Lệ Duệ.
Phong Cảnh duỗi lưng một cái, đi vào nhà ăn.
Hắn thản nhiên nggồi bên bàn cơm làm bằng đá cẩm thạch, cầm lấy đũa, "Ăn cơm ăn cơm, tôi giải quyết những chuyện khác như vậy là được rồi." Mặt mày hắn trong lúc đó giống như lại khôi phục lại vẻ tự tin, đường hoàng như trước.
Vân Tu cười cười, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.
Hắn nghiêm mặt nói: "Cái kia... Video đó hay là đừng tung lên mạng, tuy rằng có thể đả kích Lệ Duệ, nhưng cũng bất lợi đối với anh."
Phong Cảnh nhíu mày, ánh mắt phức tạp.
Hắn không nói gì cả, chỉ cầm đũa nếm một khối cá mỏng. Miếng cá kia được thái vô cùng mỏng, là loại cá nhập khẩu nên lát thịt vừa nhẵn lại mềm, ngon vô cùng, cứ như đưa vào miệng một cái liền tan ra.
"Lừa hắn."
"Hả?"
"Nói như vậy chỉ để lừa Lệ Duệ. Căn bản không có cái video như thế."
"Anh lừa Lệ Duệ?..." Vân Tu có chút dở khóc dở cười. Vừa rồi hắn nghe giọng điệu nói chuyện như thế của Phong Cảnh, còn tưởng Phong Cảnh tùy thời còn quyết định cá chết lưới rách với Lệ Duệ, hoàn toàn không thèm để ý bản thân sẽ như thế nào...
"Được rồi, chỉ là lừa hắn mà thôi. Là cố ý. Đừng nói nữa, cùng tới ăn cơm đi." Phong Cảnh nâng cằm, khép hờ đôi mắt hẹp dài.
Đỗ Vân Tu vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, mỉm cười lắc đầu rồi kéo ghế ngồi đối diện Phong Cảnh.
Chỉ là khi hắn không nhìn thấy.
Phong Cảnh khẽ khép hờ đôi mắt có chút chua sót của mình...
Sóng lớn tới nhanh, mà cột sóng cũng rất cao.
Chuyện tình khí thế bừng bừng nhiều năm đó của Phong Cảnh có thể nói là còn rất mập mờ. Tin tức truyền ra gần đây ít nhất còn táo bạo hơn nhiều —— "Lệ Tiêu và Bùi thanh kiss nhau! Thần tượng nổi tiếng và siêu sao Thiên vương đang muốn làm gì đây?"
Tác giả :
Thanh La Phiến Tử