Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh
Chương 16
Đỗ Vân Tu cả kinh, liếc mắt mãnh liệt nhìn Phong Cảnh một cái.
Đúng vậy a, từ khi nào hắn lại vứt bỏ dũng khí mạo hiểm thay đổi diễn xuất như thế?!
Nếu như ở kiếp trước, hắn căn bản sẽ không lo lắng điều này.
Chỉ cần kịch bản tốt, nhân vật có chiều sâu, bất kể là chế tác lớn, nhưng là trả phí không nhiều, hắn đều nguyện ý đi thử, thử thách diễn xuất bản thân.
Đây mới là nguyên nhân căn bản hắn lựa chọn con đường hiện tại.
Đây cũng chính là mục đích hắn muốn trở lại là một diễn viên như lúc ban đầu.
Không phải vì danh, không phải vì lợi, mà là chân chính thử sức, sáng tạo trong từng nhân vật với tâm lí khác nhau trong mỗi bộ phim.
Khiến mọi người xem đến nhân vật này, liền nhớ tới hắn.
Nhớ tới ba chữ Đỗ, Vân, Tu.
Trong một thế giới nhân sinh buồn chán thế này, lưu lại một nét độc đáo chỉ thuộc về riêng mình...
Chính là hiện tại sau khi quay bộ phim thần tượng, càng được nhiều khán giả chú ý.
Thế nhưng hắn lại thiếu chút nữa lâm vào vòng tròn lẩn quẩn này, lựa chọn kịch bản cũng đều không sai biệt lắm với 《The Legacy》, nhân vật so với tính cách bản thân mình cũng có điểm tương đồng.
Hắn vì cái gì không thể thoát ra.
Tại sao phải sợ thất bại, vì cái gì không tin vào thực lực bản thân?! Chỉ cần có thực lực, một khi cơ hội đến, nhất định sẽ trở thành —— ảnh đế chân chính.
"Cảm ơn."
Đỗ Vân Tu đối với đôi mắt hồ ly tựa tiếu phi tiếu của Phong Cảnh, nhẹ nói một câu.
Lúc trước hắn đối với Phong Cảnh có ấn tượng tuy không được tốt lắm nhưng cũng không tính phá hư mối quan hệ hiện tại.
Mỗi việc làm của đối phương có khi thông minh lanh lợi, có khi lại như chỉ làm theo cảm tính.
Nhưng câu nói vừa rồi kia "Không phá thì không xây được, không muốn cũng không được", lại làm cho hắn có cái nhìn thay đổi về Phong Cảnh.
Người có nhãn giới* như vậy, có thể có khí phách như thế, lại có cá tính mị lực đến vậy.
(*ý nói PC có mắt nhìn người, tầm nhìn xa)
Cho dù trở thành người cầm quyền cao, là nhân vật chủ chốt một tay che trời, quyền thế ngang dọc ESE, cũng sẽ không vì thế mà trở nên bảo thủ, nhưng cũng không dễ dài, cầu (xin xỏ) khó qua. Thậm chí đã trải qua một thời gian dài lăn lộn trong giới giải trí vẫn giữ được nhuệ khí đáng quý như vậy như lúc ban đầu.
Khó trách truyền thông trước kia từng nhắc tới Phong Cảnh bằng một câu thế này, có thể trở thành kình địch ngang tài ngang sức với Tạ Di, chính là duy nhất Phong Cảnh.
Cũng khó trách hắn có thể dễ dàng buông bỏ nhân khí đang dâng cao tựa mặt trời ban trưa, mà trở về sau màn ảnh, làm một người đại diện nho nhỏ rồi leo lên được vị trí tổng giám đốc ESE như ngày hôm nay...Bởi vì, đây mới là Phong Cảnh! Đây mới là công việc Phong Cảnh nên làm!
Đỗ Vân Tu đột nhiên có điểm bội phục Phong Cảnh .
***************
Đỗ Vân Tu đem kịch bản mang về nhà trọ, cẩn thận nghiên cứu.
Đây vốn là bộ phim điện ảnh mang bối cảnh cổ trang. Thân là tướng quân danh giá, có hai nhi tử. Tiểu nhi tử, Đường Diệu Tổ, khí chất long phượng, mặt mày sáng sủa, được lão tướng quân yêu thích vô cùng. Chính là do tiểu thiếp sinh ra.
Đại nhi tử, Đường Vân Khởi, cũng chính là nhân vật Đỗ Vân Tu phải diễn, tính tình khôn vặt linh động, nhưng sau khi lớn lên ngược lại càng ngày càng tầm thường.
Cả ngày lôi thôi lếch thếch, quả thực hình tượng vô cùng tầm thường, luôn chỉ biết bất hảo chờ đợi trong phủ tướng quân, rời khỏi phủ thì cũng chẳng biết đi đâu.
Hắn bị một số quý tộc bên ngoài đàm tiếu, châm biếm là "Kẻ bất lực".
Lão tướng quân không thích nhi tử này.
Tiểu thiếp lại ngày ngày lo lắng Đường Vân Khởi sẽ trở thành chướng ngại cho vị trí kế thừa phủ tướng quân của nhi tử mình, bởi vì hắn là do Đại phu nhân sinh ra.
Dựa theo việc người kế thừa phải là con trai trưởng, Đường Vân Khởi mới là người có thể kế thừa gia sản.
Nhưng nàng lại cảm thấy hắn là loại người cam chịu uất ức, lão tướng quân cũng chán ghét hắn, hẳn là không có gì uy hiếp.
Cho nên tiểu thiếp biết rõ Đường Vân Khởi không thích ngồi lên vị trí người thừa kế, vẫn là thường xuyên ở trước mặt lão tướng quân, khuyên Đường Vân Khởi đọc nhiều sách, kết giao, mở rộng quan hệ nhiều hơn với mấy vị công tử quyền quý.
Đường Vân Khởi càng không nghe, lão tướng quân càng tức giận.
Tiểu thiếp liền cảm thấy địa vị của mình cùng nhi tử càng được củng cố, quyền thế tựa núi, tất khó có thể dao động...
Đỗ Vân Tu khép lại nội dung kịch bản, lại dành rất nhiều thời gian để phân tích phân cảnh trong kịch bản.
Trong nghề có một câu nói thế này:
Một đạo diễn giỏi chính là người biết phân cắt kịch bản thành nhiều phân cảnh phù hợp, điều đó có ảnh hưởng rất lớn đến thành bại của bộ phim điện ảnh.
Bởi vì phân cảnh trừ bỏ thể hiện được kỹ xảo phim, còn có thể cho thấy được năng lực khống chế, điều chỉnh bộ phim của vị đạo diễn này, càng có thể từ giữa những phân cảnh đó phát hiện ra tư tưởng, sáng tạo cùng dụng ý của đạo diễn lồng vào bộ phim điện ảnh.
Đỗ Vân Tu nhắm lại hai mắt.
Đem phân cảnh kịch bản tựa một màn ảnh quay nhanh trong đầu, từng phân cảnh khác nhau, nhiếp pháp***, hình dung biểu tình nhân vật, lời kịch, chiều dài phim nhựa cần sử dụng... Thử xâu chuỗi một chút, giống như đèn kéo quân quay một vòng lại một vòng trong đầu.
(***nhiếp pháp: phương pháp cảm hóa tâm lý người xem)
Căn cứ từng biến hóa cùng góc độ quay chụp trong phân cảnh, giống như trong nội dung vở kịch, tưởng tượng thấy dụng ý, hình ảnh mà đạo diễn tạo dựng...Hắn không phải không thừa nhận, Phong Cảnh thật phi thường tinh mắt.
Đạo diễn này mặc dù làm trong nghề không lâu, nhưng lại rất có tài. Cả bộ điện ảnh với những mối quan hệ quốc (nước) với gia (nhà), nhà với nhà, tình phụ tử, huynh đệ chi nghĩa, đều ẩn trong đó là sự tài tình, bỏ công xây dựng bộ phim của đạo diễn.
Trung hòa việc thu lợi nhuận và nét nghệ thuật trong phim, giữa hai thứ đó cũng có sự thỏa thuận*, tỷ như, vẫn là an bài cho Đường Vân Khởi một đoạn ái tình mộng ảo, nhường nữ chính cùng nam chính và nam phụ hình thành một cuộc tình tay ba, nhưng trong hoàn cảnh ngành sản xuất điện ảnh hiện nay, điểm thỏa hiệp ấy cũng là có thể lý giải.
(*Ý nói làm phim dù là theo sở thích nghệ thuật nhưng cũng phải tính toán đến lợi nhuận, chẳng hạn như thêm vài tình tiết câu view, hấp dẫn ng xem.)
Đỗ Vân Tu kỳ quái phát hiện.
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Mục Triết Bạch và Tạ Di, qua đó biết được một số thông tin bộ điện ảnh Chử Phong sắp đóng, nghe nói đó là do đạo diễn lớn chế tác, hắn liền mơ hồ cảm thấy áp lực, tâm thần không yên.
Nhưng hiện tại nhìn đến kịch bản này, nghiên cứu nhân vật phải đóng.
Tâm tình của hắn ngược lại bình tĩnh đến kì lạ, không hoảng hốt bất loạn.
Coi như lần này không nhất thiết phải đoạt giải thưởng lớn, cũng chẳng phải lo lắng thất bại. Hắn chỉ cần phối hợp với đạo diễn thật tốt, chỉ cần mình cố gắng hết sức truyền tải cho người xem thấy được toàn bộ tâm lý, tính cách nhân vật, đem bộ điện ảnh này hoàn thành tốt là đủ rồi.
Trọng sinh, siêu việt hơn cả Tạ Di, trở thành ảnh đế chân chính mới là mục tiêu của hắn.
Nhưng lần này chính là lần đầu tiên hắn vì chính mình mà sống!
Đỗ Vân Tu nghĩ nghĩ, đem một loạt các việc sẽ phải làm liệt kê ra:
1. Tìm tòi mấy tờ báo trên mạng đề cập đến tư chất vị đạo diễn này cùng những bộ phim điện ảnh trước kia quay chụp của đạo diễn, nghiên cứu thói quen và thủ pháp quay chụp thiên hảo* của đạo diễn.
(*Thiên hảo: Thiên là đẹp đẽ, hảo là tốt, ở đây ý chỉ Vân Tu nghiên cứu mấy thủ pháp quay các cảnh quay đẹp của đạo diễn)
2. Thu thập tài liệu liên quan, tìm hiểu kĩ lịch sử ngay thời điểm đó trong kịch bản, phong tục nhân văn, thói quen ngôn ngữ, hình thái lễ nghi.
3. Lựa chọn đúng phong cách biểu diễn, tiếp tục nghiên cứu phân tích, thể nghiệm bản thân, hơn nữa bắt đầu tiến hành chuẩn bị tạo hình sao cho giống khuôn mẫu nhân vật, tỷ như cuối cùng khi thành bị phá, diễn ra một hồi lớn chém giết, hiện tại nên bắt đầu tập thể hình, tận lực thể hiện được chút kiên cường từ bên ngoài, mà không phải là vẻ thư sinh giống như tiểu bạch kiểm*.
(*Tiểu bạch kiểm: trai bao/những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
*********
An bài đồng thời Chử Phong cùng Vân Tu đóng phim điện ảnh.
ESE cũng tiếp tục sắp xếp cho Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi tham gia một bộ phim thần tượng với vai trò là khách mời cùng phối hợp diễn, tận lực an bài như vậy trông có vẻ chẳng phải nặng bên này nhẹ bên kia, khiến cho hai người còn lại không có lí do gì phải bất mãn.Bất quá, việc Chử Phong và Đỗ Vân Tu tham gia phim điện ảnh chính là cơ mật công ty, cũng không có chính thức tuyên bố ra bên ngoài.
Nhưng cùng hoạt động trong ESE, lại đang ở cùng một nhà trọ, Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi vẫn là hoặc nhiều hoặc ít biết được một chút thông tin. Trong lòng bọn họ không phải là không có vướng mắc, nhưng nhìn công ty tận lực tìm cách bù đắp cho họ, vả lại sự nổi tiếng cùng khả năng của họ cũng thật sự không bằng Chử Phong và Vân Tu, cũng dần dần xem nhẹ điều này.
"Tiểu Phi, cậu cảm thấy Chử Phong và Vân Tu người nào sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »?" Thấy hai người kia không có mặt ở phòng khách, Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi đang ghé vào trên ghế sa lon vừa xem TV vừa hàn huyên.
"Người mới ưu tú nhất?" Úy Dật Phi trông có điểm giật mình, "Không phải còn chưa diễn ra sao? Chẳng lẽ lại dự đoán trước chắc chắn giải thưởng đó sẽ do một trong hai người đó được nhận?"
"Cậu đây không hiểu rồi!" Đằng Trạch nhíu mày, lộ ra biểu tình bộ dạng như muốn nói "Cậu quá non", "Công ty tốn nhiều tiền như vậy, chính là vì khiến bọn họ xuất đầu, lăng xê không ngừng, đặt không ít hi vọng ở họ. Mỗi giải thưởng cho người mới như vậy cậu lại nghĩ rằng trong đó không có nội tình gì hay sao. Công ty chính là dùng cách này đi."
"Vậy giám khảo... Công ty hẳn cũng không cách nào lung lay họ đi." Úy Dật Phi có chút không tin tưởng.
"Chỉ cần có mong muốn được đề danh tham gia showbiz, những người mới tốt nhất năm nay hầu như đều đầu quân cho ESE. Ngươi cho là Lệ Duệ cùng Phong Cảnh sẽ thường xuyên giữ liên lạc với những người đó, ha ha, đùa gì vậy? Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày."
"A, là như thế này sao. Aiz, tôi cũng muốn nhận được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »." (A ơi, a ngây thơ quá a~ ≧∀≦)
"Coi như không có hi vọng đi, cậu không thấy mỗi nghệ sĩ đều tranh đến đầu rơi máu chảy hay sao. Huống chi, diễn xuất cùng sự nổi tiếng của chúng ta lại không bằng bọn họ... Cứ như vậy tạm thời làm một đại minh tinh đi, kiếm được nhiều tiền, còn có thể tìm được cô bạn gái, tôi cảm thấy cũng không phải tệ lắm."
Đằng Trạch rất hài lòng với những gì trước mắt. (Đằng Trạch a~ kết anh r nhar)
Hắn bây giờ là một trong các thành viên của Legacy - nhóm thần tượng nổi tiếng nhất hiện nay, vô luận là đi đến đâu cũng đều được hoan nghênh.
Những kẻ muốn tiến sâu vào giới giải trí, hoặc những người mới bước chân vào nghề, chính là có điều nhờ vả, liền tìm mọi cách trèo lên giường hắn.
"Vậy cậu cảm thấy Vân Tu cùng Chử Phong, ai mới có thể?"
Úy Dật Phi thật ra đối với hai người này, đoán xem ai sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất » cảm thấy vô cùng hứng thú .
"Dựa theo độ nổi tiếng mà nói, chính là Chử Phong chiếm ưu thế hơn... Bất quá, hắn chỉ có thể diễn vai nam phụ. Điểm ấy sẽ không thể bằng Vân tu, Vân Tu chính là tự mình chọn vai nam chính. Cậu nghĩ xem, nếu cậu được làm diễn viên chính, đem tên cậu phóng đại trên màn ảnh rộng ba thước, cảm giác đó như thế nào? Chín phần mười trong phim, 90% đều là màn ảnh của riêng cậu, vậy cảm giác đó có bao nhiêu thỏa mãn..."
"Đúng vậy." Úy Dật Phi có thể tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, mắt không khỏi sáng lên, "Nếu tôi cũng có thể có cơ hội như vậy thì tốt rồi."
"Nằm mơ đi. Chúng ta chỉ thích hợp làm thần tượng tạm thời một thời gian thế này thôi..."
Hai người hì hì nhốn nháo nói chuyện phiếm một trận.
Nhưng không biết rằng lời nói này đã bị Chử Phong mới bước ra từ phòng ngủ đi tới nghe được.
Chử Phong nhìn thoáng qua Vân Tu qua khe hở cửa phòng mở ra, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn biết rõ, mấy ngày nay Vân Tu mỗi ngày ở nhà xem một số đĩa phim, không ngừng nghiên cứu, mỗi ngày đều đúng giờ đi đến phòng tập gym, mọi thứ đều được chuẩn bị kĩ càng. Loại cảm giác yên tâm chuẩn bị mọi thứ xong xuôi này khiến cho hắn phải khẩn trương.
Hơn nữa, diễn xuất của Vân Tu...
"Em cảm thấy, tôi cùng Vân Tu, ai sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »?"
Mặc dù nói là bí mật hẹn gặp, nhưng trên thực tế Chử Phong cùng Amanda cũng chỉ có thể lén lén lút lút gặp mặt ở nhà trọ của cô.
Dù sao một người là đại minh tinh, một người là người đại diện, hai người tình cảm lưu luyến không thể công khai. Vạn nhất bị bọn chó săn tin phát hiện liền phiền toái.
Lúc này Amanda không giống với bộ dạng khôn khéo giỏi giang ngày thường, ngược lại biểu tình phong tình vạn chủng bây giờ càng giống một người phụ nữ hơn, đầu gối đặt trên hõm vai Chử Phong.
"A, sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi thật sự không rõ rốt cuộc công ty đang suy tính gì? Rõ ràng để tôi đóng phim điện ảnh, nhưng cũng đồng thời an bài giống vậy cho Vân Tu..."
" Nhưng thật ra người mà công ty coi trọng nhất là anh."
"Cho nên tôi mới không hiểu công ty đang nghĩ gì. Cái giải thưởng người mới kia chỉ có một, cũng chỉ có một lần**. Bỏ lỡ lần này nhất định sẽ không có cơ hội lần sau."
(**Ý ảnh ở đây là nói mỗi người khi tham gia showbiz cũng chỉ có một lần được làm người mới.)
"..."
"Amanda, em so với những người khác càng hiểu được tôi phải vất vả thế nào mới có được ngày hôm nay. Nắm giữ vai trò nhóm trưởng Legacy có bao nhiêu áp lực, công ty đặt quá nhiều kì vọng ở tôi. Giả thưởng này đối với tôi thật sự rất quan trọng, nếu tôi bại dưới tay Vân Tu, các fan hâm mộ sẽ nghĩ thế nào, ngoài hắn ra mặc dù các nghệ sĩ khác mặt ngoài không nói, nhưng là trong lòng, có thể hay không nói, thân là nhóm trưởng bất quá vẫn không thể so sánh với một thành viên, quả nhiên là phái thần tượng, một chút khả năng diễn xuất đều không có."
"..."
"Amanda, em là bạn gái tôi. Nếu như ngay cả tình nhân cũng không thể đứng bên giúp đỡ tôi, vậy tôi còn động lực gì để tiếp tục đi tiếp đây?"
*********************************
Thật ra chương trước đã có 1 lần đề cập đến việc Amanda là bạn gái bí mật của CP, mình đã kịp sửa lại, chi tiết này xuất hiện có 1 lần nên mình k để ý, m.n thông cảm nha.
Đúng vậy a, từ khi nào hắn lại vứt bỏ dũng khí mạo hiểm thay đổi diễn xuất như thế?!
Nếu như ở kiếp trước, hắn căn bản sẽ không lo lắng điều này.
Chỉ cần kịch bản tốt, nhân vật có chiều sâu, bất kể là chế tác lớn, nhưng là trả phí không nhiều, hắn đều nguyện ý đi thử, thử thách diễn xuất bản thân.
Đây mới là nguyên nhân căn bản hắn lựa chọn con đường hiện tại.
Đây cũng chính là mục đích hắn muốn trở lại là một diễn viên như lúc ban đầu.
Không phải vì danh, không phải vì lợi, mà là chân chính thử sức, sáng tạo trong từng nhân vật với tâm lí khác nhau trong mỗi bộ phim.
Khiến mọi người xem đến nhân vật này, liền nhớ tới hắn.
Nhớ tới ba chữ Đỗ, Vân, Tu.
Trong một thế giới nhân sinh buồn chán thế này, lưu lại một nét độc đáo chỉ thuộc về riêng mình...
Chính là hiện tại sau khi quay bộ phim thần tượng, càng được nhiều khán giả chú ý.
Thế nhưng hắn lại thiếu chút nữa lâm vào vòng tròn lẩn quẩn này, lựa chọn kịch bản cũng đều không sai biệt lắm với 《The Legacy》, nhân vật so với tính cách bản thân mình cũng có điểm tương đồng.
Hắn vì cái gì không thể thoát ra.
Tại sao phải sợ thất bại, vì cái gì không tin vào thực lực bản thân?! Chỉ cần có thực lực, một khi cơ hội đến, nhất định sẽ trở thành —— ảnh đế chân chính.
"Cảm ơn."
Đỗ Vân Tu đối với đôi mắt hồ ly tựa tiếu phi tiếu của Phong Cảnh, nhẹ nói một câu.
Lúc trước hắn đối với Phong Cảnh có ấn tượng tuy không được tốt lắm nhưng cũng không tính phá hư mối quan hệ hiện tại.
Mỗi việc làm của đối phương có khi thông minh lanh lợi, có khi lại như chỉ làm theo cảm tính.
Nhưng câu nói vừa rồi kia "Không phá thì không xây được, không muốn cũng không được", lại làm cho hắn có cái nhìn thay đổi về Phong Cảnh.
Người có nhãn giới* như vậy, có thể có khí phách như thế, lại có cá tính mị lực đến vậy.
(*ý nói PC có mắt nhìn người, tầm nhìn xa)
Cho dù trở thành người cầm quyền cao, là nhân vật chủ chốt một tay che trời, quyền thế ngang dọc ESE, cũng sẽ không vì thế mà trở nên bảo thủ, nhưng cũng không dễ dài, cầu (xin xỏ) khó qua. Thậm chí đã trải qua một thời gian dài lăn lộn trong giới giải trí vẫn giữ được nhuệ khí đáng quý như vậy như lúc ban đầu.
Khó trách truyền thông trước kia từng nhắc tới Phong Cảnh bằng một câu thế này, có thể trở thành kình địch ngang tài ngang sức với Tạ Di, chính là duy nhất Phong Cảnh.
Cũng khó trách hắn có thể dễ dàng buông bỏ nhân khí đang dâng cao tựa mặt trời ban trưa, mà trở về sau màn ảnh, làm một người đại diện nho nhỏ rồi leo lên được vị trí tổng giám đốc ESE như ngày hôm nay...Bởi vì, đây mới là Phong Cảnh! Đây mới là công việc Phong Cảnh nên làm!
Đỗ Vân Tu đột nhiên có điểm bội phục Phong Cảnh .
***************
Đỗ Vân Tu đem kịch bản mang về nhà trọ, cẩn thận nghiên cứu.
Đây vốn là bộ phim điện ảnh mang bối cảnh cổ trang. Thân là tướng quân danh giá, có hai nhi tử. Tiểu nhi tử, Đường Diệu Tổ, khí chất long phượng, mặt mày sáng sủa, được lão tướng quân yêu thích vô cùng. Chính là do tiểu thiếp sinh ra.
Đại nhi tử, Đường Vân Khởi, cũng chính là nhân vật Đỗ Vân Tu phải diễn, tính tình khôn vặt linh động, nhưng sau khi lớn lên ngược lại càng ngày càng tầm thường.
Cả ngày lôi thôi lếch thếch, quả thực hình tượng vô cùng tầm thường, luôn chỉ biết bất hảo chờ đợi trong phủ tướng quân, rời khỏi phủ thì cũng chẳng biết đi đâu.
Hắn bị một số quý tộc bên ngoài đàm tiếu, châm biếm là "Kẻ bất lực".
Lão tướng quân không thích nhi tử này.
Tiểu thiếp lại ngày ngày lo lắng Đường Vân Khởi sẽ trở thành chướng ngại cho vị trí kế thừa phủ tướng quân của nhi tử mình, bởi vì hắn là do Đại phu nhân sinh ra.
Dựa theo việc người kế thừa phải là con trai trưởng, Đường Vân Khởi mới là người có thể kế thừa gia sản.
Nhưng nàng lại cảm thấy hắn là loại người cam chịu uất ức, lão tướng quân cũng chán ghét hắn, hẳn là không có gì uy hiếp.
Cho nên tiểu thiếp biết rõ Đường Vân Khởi không thích ngồi lên vị trí người thừa kế, vẫn là thường xuyên ở trước mặt lão tướng quân, khuyên Đường Vân Khởi đọc nhiều sách, kết giao, mở rộng quan hệ nhiều hơn với mấy vị công tử quyền quý.
Đường Vân Khởi càng không nghe, lão tướng quân càng tức giận.
Tiểu thiếp liền cảm thấy địa vị của mình cùng nhi tử càng được củng cố, quyền thế tựa núi, tất khó có thể dao động...
Đỗ Vân Tu khép lại nội dung kịch bản, lại dành rất nhiều thời gian để phân tích phân cảnh trong kịch bản.
Trong nghề có một câu nói thế này:
Một đạo diễn giỏi chính là người biết phân cắt kịch bản thành nhiều phân cảnh phù hợp, điều đó có ảnh hưởng rất lớn đến thành bại của bộ phim điện ảnh.
Bởi vì phân cảnh trừ bỏ thể hiện được kỹ xảo phim, còn có thể cho thấy được năng lực khống chế, điều chỉnh bộ phim của vị đạo diễn này, càng có thể từ giữa những phân cảnh đó phát hiện ra tư tưởng, sáng tạo cùng dụng ý của đạo diễn lồng vào bộ phim điện ảnh.
Đỗ Vân Tu nhắm lại hai mắt.
Đem phân cảnh kịch bản tựa một màn ảnh quay nhanh trong đầu, từng phân cảnh khác nhau, nhiếp pháp***, hình dung biểu tình nhân vật, lời kịch, chiều dài phim nhựa cần sử dụng... Thử xâu chuỗi một chút, giống như đèn kéo quân quay một vòng lại một vòng trong đầu.
(***nhiếp pháp: phương pháp cảm hóa tâm lý người xem)
Căn cứ từng biến hóa cùng góc độ quay chụp trong phân cảnh, giống như trong nội dung vở kịch, tưởng tượng thấy dụng ý, hình ảnh mà đạo diễn tạo dựng...Hắn không phải không thừa nhận, Phong Cảnh thật phi thường tinh mắt.
Đạo diễn này mặc dù làm trong nghề không lâu, nhưng lại rất có tài. Cả bộ điện ảnh với những mối quan hệ quốc (nước) với gia (nhà), nhà với nhà, tình phụ tử, huynh đệ chi nghĩa, đều ẩn trong đó là sự tài tình, bỏ công xây dựng bộ phim của đạo diễn.
Trung hòa việc thu lợi nhuận và nét nghệ thuật trong phim, giữa hai thứ đó cũng có sự thỏa thuận*, tỷ như, vẫn là an bài cho Đường Vân Khởi một đoạn ái tình mộng ảo, nhường nữ chính cùng nam chính và nam phụ hình thành một cuộc tình tay ba, nhưng trong hoàn cảnh ngành sản xuất điện ảnh hiện nay, điểm thỏa hiệp ấy cũng là có thể lý giải.
(*Ý nói làm phim dù là theo sở thích nghệ thuật nhưng cũng phải tính toán đến lợi nhuận, chẳng hạn như thêm vài tình tiết câu view, hấp dẫn ng xem.)
Đỗ Vân Tu kỳ quái phát hiện.
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Mục Triết Bạch và Tạ Di, qua đó biết được một số thông tin bộ điện ảnh Chử Phong sắp đóng, nghe nói đó là do đạo diễn lớn chế tác, hắn liền mơ hồ cảm thấy áp lực, tâm thần không yên.
Nhưng hiện tại nhìn đến kịch bản này, nghiên cứu nhân vật phải đóng.
Tâm tình của hắn ngược lại bình tĩnh đến kì lạ, không hoảng hốt bất loạn.
Coi như lần này không nhất thiết phải đoạt giải thưởng lớn, cũng chẳng phải lo lắng thất bại. Hắn chỉ cần phối hợp với đạo diễn thật tốt, chỉ cần mình cố gắng hết sức truyền tải cho người xem thấy được toàn bộ tâm lý, tính cách nhân vật, đem bộ điện ảnh này hoàn thành tốt là đủ rồi.
Trọng sinh, siêu việt hơn cả Tạ Di, trở thành ảnh đế chân chính mới là mục tiêu của hắn.
Nhưng lần này chính là lần đầu tiên hắn vì chính mình mà sống!
Đỗ Vân Tu nghĩ nghĩ, đem một loạt các việc sẽ phải làm liệt kê ra:
1. Tìm tòi mấy tờ báo trên mạng đề cập đến tư chất vị đạo diễn này cùng những bộ phim điện ảnh trước kia quay chụp của đạo diễn, nghiên cứu thói quen và thủ pháp quay chụp thiên hảo* của đạo diễn.
(*Thiên hảo: Thiên là đẹp đẽ, hảo là tốt, ở đây ý chỉ Vân Tu nghiên cứu mấy thủ pháp quay các cảnh quay đẹp của đạo diễn)
2. Thu thập tài liệu liên quan, tìm hiểu kĩ lịch sử ngay thời điểm đó trong kịch bản, phong tục nhân văn, thói quen ngôn ngữ, hình thái lễ nghi.
3. Lựa chọn đúng phong cách biểu diễn, tiếp tục nghiên cứu phân tích, thể nghiệm bản thân, hơn nữa bắt đầu tiến hành chuẩn bị tạo hình sao cho giống khuôn mẫu nhân vật, tỷ như cuối cùng khi thành bị phá, diễn ra một hồi lớn chém giết, hiện tại nên bắt đầu tập thể hình, tận lực thể hiện được chút kiên cường từ bên ngoài, mà không phải là vẻ thư sinh giống như tiểu bạch kiểm*.
(*Tiểu bạch kiểm: trai bao/những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
*********
An bài đồng thời Chử Phong cùng Vân Tu đóng phim điện ảnh.
ESE cũng tiếp tục sắp xếp cho Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi tham gia một bộ phim thần tượng với vai trò là khách mời cùng phối hợp diễn, tận lực an bài như vậy trông có vẻ chẳng phải nặng bên này nhẹ bên kia, khiến cho hai người còn lại không có lí do gì phải bất mãn.Bất quá, việc Chử Phong và Đỗ Vân Tu tham gia phim điện ảnh chính là cơ mật công ty, cũng không có chính thức tuyên bố ra bên ngoài.
Nhưng cùng hoạt động trong ESE, lại đang ở cùng một nhà trọ, Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi vẫn là hoặc nhiều hoặc ít biết được một chút thông tin. Trong lòng bọn họ không phải là không có vướng mắc, nhưng nhìn công ty tận lực tìm cách bù đắp cho họ, vả lại sự nổi tiếng cùng khả năng của họ cũng thật sự không bằng Chử Phong và Vân Tu, cũng dần dần xem nhẹ điều này.
"Tiểu Phi, cậu cảm thấy Chử Phong và Vân Tu người nào sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »?" Thấy hai người kia không có mặt ở phòng khách, Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi đang ghé vào trên ghế sa lon vừa xem TV vừa hàn huyên.
"Người mới ưu tú nhất?" Úy Dật Phi trông có điểm giật mình, "Không phải còn chưa diễn ra sao? Chẳng lẽ lại dự đoán trước chắc chắn giải thưởng đó sẽ do một trong hai người đó được nhận?"
"Cậu đây không hiểu rồi!" Đằng Trạch nhíu mày, lộ ra biểu tình bộ dạng như muốn nói "Cậu quá non", "Công ty tốn nhiều tiền như vậy, chính là vì khiến bọn họ xuất đầu, lăng xê không ngừng, đặt không ít hi vọng ở họ. Mỗi giải thưởng cho người mới như vậy cậu lại nghĩ rằng trong đó không có nội tình gì hay sao. Công ty chính là dùng cách này đi."
"Vậy giám khảo... Công ty hẳn cũng không cách nào lung lay họ đi." Úy Dật Phi có chút không tin tưởng.
"Chỉ cần có mong muốn được đề danh tham gia showbiz, những người mới tốt nhất năm nay hầu như đều đầu quân cho ESE. Ngươi cho là Lệ Duệ cùng Phong Cảnh sẽ thường xuyên giữ liên lạc với những người đó, ha ha, đùa gì vậy? Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày."
"A, là như thế này sao. Aiz, tôi cũng muốn nhận được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »." (A ơi, a ngây thơ quá a~ ≧∀≦)
"Coi như không có hi vọng đi, cậu không thấy mỗi nghệ sĩ đều tranh đến đầu rơi máu chảy hay sao. Huống chi, diễn xuất cùng sự nổi tiếng của chúng ta lại không bằng bọn họ... Cứ như vậy tạm thời làm một đại minh tinh đi, kiếm được nhiều tiền, còn có thể tìm được cô bạn gái, tôi cảm thấy cũng không phải tệ lắm."
Đằng Trạch rất hài lòng với những gì trước mắt. (Đằng Trạch a~ kết anh r nhar)
Hắn bây giờ là một trong các thành viên của Legacy - nhóm thần tượng nổi tiếng nhất hiện nay, vô luận là đi đến đâu cũng đều được hoan nghênh.
Những kẻ muốn tiến sâu vào giới giải trí, hoặc những người mới bước chân vào nghề, chính là có điều nhờ vả, liền tìm mọi cách trèo lên giường hắn.
"Vậy cậu cảm thấy Vân Tu cùng Chử Phong, ai mới có thể?"
Úy Dật Phi thật ra đối với hai người này, đoán xem ai sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất » cảm thấy vô cùng hứng thú .
"Dựa theo độ nổi tiếng mà nói, chính là Chử Phong chiếm ưu thế hơn... Bất quá, hắn chỉ có thể diễn vai nam phụ. Điểm ấy sẽ không thể bằng Vân tu, Vân Tu chính là tự mình chọn vai nam chính. Cậu nghĩ xem, nếu cậu được làm diễn viên chính, đem tên cậu phóng đại trên màn ảnh rộng ba thước, cảm giác đó như thế nào? Chín phần mười trong phim, 90% đều là màn ảnh của riêng cậu, vậy cảm giác đó có bao nhiêu thỏa mãn..."
"Đúng vậy." Úy Dật Phi có thể tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, mắt không khỏi sáng lên, "Nếu tôi cũng có thể có cơ hội như vậy thì tốt rồi."
"Nằm mơ đi. Chúng ta chỉ thích hợp làm thần tượng tạm thời một thời gian thế này thôi..."
Hai người hì hì nhốn nháo nói chuyện phiếm một trận.
Nhưng không biết rằng lời nói này đã bị Chử Phong mới bước ra từ phòng ngủ đi tới nghe được.
Chử Phong nhìn thoáng qua Vân Tu qua khe hở cửa phòng mở ra, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn biết rõ, mấy ngày nay Vân Tu mỗi ngày ở nhà xem một số đĩa phim, không ngừng nghiên cứu, mỗi ngày đều đúng giờ đi đến phòng tập gym, mọi thứ đều được chuẩn bị kĩ càng. Loại cảm giác yên tâm chuẩn bị mọi thứ xong xuôi này khiến cho hắn phải khẩn trương.
Hơn nữa, diễn xuất của Vân Tu...
"Em cảm thấy, tôi cùng Vân Tu, ai sẽ đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »?"
Mặc dù nói là bí mật hẹn gặp, nhưng trên thực tế Chử Phong cùng Amanda cũng chỉ có thể lén lén lút lút gặp mặt ở nhà trọ của cô.
Dù sao một người là đại minh tinh, một người là người đại diện, hai người tình cảm lưu luyến không thể công khai. Vạn nhất bị bọn chó săn tin phát hiện liền phiền toái.
Lúc này Amanda không giống với bộ dạng khôn khéo giỏi giang ngày thường, ngược lại biểu tình phong tình vạn chủng bây giờ càng giống một người phụ nữ hơn, đầu gối đặt trên hõm vai Chử Phong.
"A, sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi thật sự không rõ rốt cuộc công ty đang suy tính gì? Rõ ràng để tôi đóng phim điện ảnh, nhưng cũng đồng thời an bài giống vậy cho Vân Tu..."
" Nhưng thật ra người mà công ty coi trọng nhất là anh."
"Cho nên tôi mới không hiểu công ty đang nghĩ gì. Cái giải thưởng người mới kia chỉ có một, cũng chỉ có một lần**. Bỏ lỡ lần này nhất định sẽ không có cơ hội lần sau."
(**Ý ảnh ở đây là nói mỗi người khi tham gia showbiz cũng chỉ có một lần được làm người mới.)
"..."
"Amanda, em so với những người khác càng hiểu được tôi phải vất vả thế nào mới có được ngày hôm nay. Nắm giữ vai trò nhóm trưởng Legacy có bao nhiêu áp lực, công ty đặt quá nhiều kì vọng ở tôi. Giả thưởng này đối với tôi thật sự rất quan trọng, nếu tôi bại dưới tay Vân Tu, các fan hâm mộ sẽ nghĩ thế nào, ngoài hắn ra mặc dù các nghệ sĩ khác mặt ngoài không nói, nhưng là trong lòng, có thể hay không nói, thân là nhóm trưởng bất quá vẫn không thể so sánh với một thành viên, quả nhiên là phái thần tượng, một chút khả năng diễn xuất đều không có."
"..."
"Amanda, em là bạn gái tôi. Nếu như ngay cả tình nhân cũng không thể đứng bên giúp đỡ tôi, vậy tôi còn động lực gì để tiếp tục đi tiếp đây?"
*********************************
Thật ra chương trước đã có 1 lần đề cập đến việc Amanda là bạn gái bí mật của CP, mình đã kịp sửa lại, chi tiết này xuất hiện có 1 lần nên mình k để ý, m.n thông cảm nha.
Tác giả :
Thanh La Phiến Tử