Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 81: Lần thứ hai đếm ngược
Sau khi lên năm ba, học tập càng lu bù. Kề từ lúc học kì tiếp theo của năm ba bắt đầu, hai người cơ bản đều lượn quanh trường học. Cách một năm, thân thể Lương Khuê đã khôi phục như lúc ban đầu, thần kỳ chính là vết sẹo trên mặt, hắn cũng không làm giải phẫu, lại tự nhiên dần nhạt đi rồi biến mất. Lương Khuê mừng rỡ không ngậm miệng được, có thể không động dao kéo đương nhiên không còn gì tốt hơn. Hơn nữa hiện tại hắn cảm thấy làn da đẹp hơn cả lúc trước, mặc kệ thời tiết gì cũng không khô không dính, cho dù mỗi ngày ăn đồ Tứ Xuyên cũng không giống trước nóng đến nổi mụn.
Khi hắn phát hiện cả vết dao hung ác trên ngực kia cũng nhạt đến không đáng kể, Lương Khuê cảm thấy điều này quá mức thần kỳ… Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không rõ đây là chuyện gì, hắn không dùng bất kì sản phẩm trừ sẹo gì, cũng không thoa thuốc đặc biệt gì, là thể chất hơn người sao? Lương Khuê cảm thấy không đúng, khi còn bé hắn ngã tét cả đầu gối, về sau để lại sẹo, hơn mười năm qua vẫn còn. Chỉ là gần đây những sẹo cũ kia cũng theo sẹo mới biến mất. Hôm hắn tắm nhịn không được soi gương, sau khi nhìn mình chằm chằm nửa ngày, hắn đột nhiên hô to tên Tô Nham.
Tô Nham giơ cây cà rem, giẫm phải chữ nhân[?] kéo cửa đi vào, liếm cây kem một ngụm, trừng mắt Lương Khuê trước gương hỏi: “Gì hử?"
Lương Khuê kéo y đến trước gương khoa tay múa chân, nghiêm túc nói: “Cậu nhìn tớ, có phải không giống trước kia hay không?"
Tô Nham quay đầu bước đi.
“Ai ai cậu đừng đi mà! Cậu lại đây nhìn kỹ xem, tớ có phải càng đẹp trai hơn trước kia không?"
Tô Nham say sưa gặm cây kem ngon lành.
Lương Khuê tự kỷ chằm chằm vào gương, thở ngắn thở dài nói: “Nhìn kỹ mới phát hiện, da sáng bóng hơn trước, thoạt nhìn càng khỏe mạnh. A, tớ cảm thấy cả mấy sợi lông cũng đẹp mắt hơn trước kia nha."
Con mắt Tô Nham như máy quét quét qua lông tơ toàn thân Lương Khuê.
Lương Khuê bị quét đến lông mao dựng đứng, ho nhẹ nói: “Khụ khụ, thôi mà. Tớ chỉ là kinh ngạc thôi, những vết sẹo kia của tớ lại không thấy. Tớ cảm thấy tớ khẳng định có siêu năng lực, cậu tin hay không?" Hắn rất trịnh trọng chờ Tô Nham trả lời.
Tô Nham ăn xong cây kem, bàn tay lạnh buốt búng một cái lên ** của Lương Khuê, Lương Khuê bụm lấy ** lui về phía sau, đỏ mặt trừng Tô Nham.
Tô Nham vặn vòi sen, vươn tay cởi T-shirt ra, khinh miệt nói: “** phàm thai thôi, cho một dao thì đứt. Siêu nhân khẳng định không sợ bị chém ."[=.=]
Lương Khuê chán nản, đi qua đẩy Tô Nham lên tường, hung dữ hôn y. Làn nước ấm áp róc rách xối lên hai người, bọt nước cuồn cuộn chảy xuống từ thân thể, hai thân thể dính sát vào nhau ướt đẫm, Lương Khuê híp mắt hừ hừ cười, nhìn gương mặt Tô Nham dần ửng hồng càng cười si mê hơn. Tô Nham đem lưng chống đỡ trên vách tường bóng loáng, toàn thân dựa vào Lương Khuê, hai tay ôm đầu Lương Khuê kích tình hôn nồng nhiệt, ý loạn tình mê, hai chân sớm bị Lương Khuê nâng lên, gắt gao vòng qua lưng. Bọt nước không ngừng cọ rửa toàn thân hai người đang trầm mê, không gian nho nhỏ hơi nước mờ mịt, thanh sắc kiều diễm. Hai người huyết khí phương cương, trong toilet khó bỏ khó phân.
Trong phòng Lương Khuê lại xuất hiện hai vợ chồng Lương gia đang đứng sững sờ, hai người thấy cửa không khóa mới đi vào, kết quả gian phòng không ai, tiếng động trong toilet lại kích tình, hai người đứng ngốc một hồi, lập tức nét mặt già nua đỏ bừng. Lương mụ mụ xấu hổ chân tay luống cuống, trán Lương Hưng Quốc gân xanh trực nhảy, hừ lạnh một tiếng vung tay rời đi. Lương mụ mụ gượng cười cùng ra ngoài, sợ Lương Hưng Quốc giận, cứng ngắc cười nói: “Cái này… Người tuổi trẻ… Cảm tình tốt…"
Hai người Lương Khuê hoàn toàn không biết tình hình, chờ lúc cả hai thay quần áo sạch sẽ, sảng khoái tinh thần ra khỏi phòng liền nhìn thấy ba mẹ đều ở, Lương Khuê vui vẻ nói: “Cha mẹ đã trở lại? Sao không nói sớm cho con biết, con đi đón cha mẹ."
Lương Hưng Quốc mặt đen không lên tiếng, Lương mụ mụ ho khan: “Hồng Kông cũng quá nóng, mua thứ tốt liền sớm trở lại. Mua vài bộ quần áo cho các con, nhanh cầm lấy đi thử xem."
“Cảm ơn mẹ."
“Mẹ còn mua không ít thuốc bổ, về sau chậm rãi hầm cho con uống."
Lương Khuê bật cười: “Mẹ, con đã hoàn toàn tốt lắm. Lại uống thuốc bổ con liền biến thành heo đó ."
“Cẩn thận tốt hơn, tổn thương nguyên khí cũng không phải ngày một ngày hai có thể bổ trở về, con hiện tại tuổi trẻ có lẽ thoạt nhìn không có việc gì, sau này lớn tuổi liền khó nói. Sớm làm tẩm bổ cho khỏe mạnh."
“Mẹ, con thật sự hoàn toàn tốt lắm, còn khỏe hơn trước kia. Mẹ nhìn vết dao này coi, tự nó lành luôn nè." Lương Khuê vung T-shirt lên chỉ vào vết đao trên ngực cho mẹ xem, vết sẹo trên đó đã nhàn nhạt, gần như sắp biến mất. Lương mụ mụ lại ngây ngẩn cả người, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Lương Khuê đang buồn bực, Tô Nham cúi thấp đầu vụng trộm đá hắn một đá. Mắt Lương Hưng Quốc gần như trừng rớt ra, cái ly trong tay thiếu chút nữa liền nhịn không được chọi qua.
May mà Lương Khuê đã buông T-shirt, hoang mang nhìn về phía Tô Nham, lại nhìn thấy Tô Nham cúi thấp đầu, cả bên tai cũng đỏ.
“Tụi bây ngày mai chuyển ra cho cha, tự mình tìm phòng đi, đừng suốt ngày nằm trong nhà, nhìn thấy liền bực bội, hừ." Lương Hưng Quốc đột nhiên răn dạy.
Lương Khuê kinh ngạc, trong lòng cảm thấy không giải thích được. Hứ, nếu không sợ cha hắn tịch mịch, hắn cũng không thèm ở nhà. Lương Khuê sờ sờ mũi, không cho là đúng gật đầu: “Dạ, ngày mai chúng con liền chuyển ra."
Buổi tối sau khi ăn xong trở về phòng, Lương Khuê vui sướng thu thập hành lý, Tô Nham đi qua đạp hắn một đạp.
Lương Khuê đau nhức kêu: “Cậu làm gì thế?"
“Nhìn cậu không vừa mắt, thứ nhị hóa."
“Ê ê, cậu lại ngứa da có phải không?"
“Thu dọn đồ đạc! Mau rời đi, để tránh cậu lại bôi tro trét trấu vào mặt tớ."
Lương Khuê khoa trương kêu sợ hãi: “Tớ sao lại bôi tro trét trấu vào mặt cậu?"
“Hỏi cha mẹ cậu đi."
Tô Nham thầm than, khó trách hiện tại vợ chồng trẻ kết hôn đều không muốn cùng ở với trưởng bối, quả nhiên không tiện. Ở nhà Lương gia lâu như vậy, ấm áp dễ chịu thì có nhưng luôn phải cẩn thận. Chuyện ngày hôm nay không tính bất ngờ, cùng một mái nhà, khó tránh khỏi…
Vẫn là chuyển ra tốt hơn, đến nhà trọ đi, muốn thế nào được thế đó, đêm có thể chơi games tận sáng, trời nóng có thể không mặc áo, cho dù trong phòng khách cũng có thể kích tình thỏa thê.
Hai người hoan hoan hỉ hỉ dọn về nhà trọ, lúc rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.
Nghỉ hè cả hai đến thăm Tần Việt, Tần Việt thủy chung không có dấu hiệu tỉnh lại, Lương Khuê cảm thán nói với Tô Nham: “Tớ hiện tại không cầu gì hơn, chỉ hy vọng Việt Việt có thể tỉnh lại." Hắn hiện tại có thể cùng Tô Nham hạnh phúc như vậy, cỡ nào muốn cổ vũ Tần Việt kiên cường, chỉ cần cố gắng, mặc kệ Tần Việt truy cầu cái gì, cũng có thể giống bọn họ chờ được đến mây mờ trăng tỏ. Không có khuôn mặt tươi cười của Tần Việt chúc phúc, Lương Khuê thủy chung cảm giác hạnh phúc của mình và Tô Nham không trọn vẹn, để lại tiếc nuối.
“Ngươi thật không có biện pháp làm Tần Việt tỉnh lại sao?" Lúc đêm dài người tĩnh, Tô Nham nằm bên người Lương Khuê đang ngủ lặng yên hỏi.
“Ta cả tự do của bản thân cũng không có biện pháp. Nhưng chỉ là tạm thời, ngươi có thể kiên nhẫn, ta nói rồi, tối thiểu ta phải đọng hình lại trước đã."
“Ngươi cần bao lâu mới có thể thành công "
“Không xa, khặc khặc , lần trước người lấy vào trợ giúp rất lớn."
Tô Nham thở dài, biết rõ thả người vào rất có lợi với hắn, nhưng y cũng không thể vụng trộm đi bắt người ném vào… Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi, làm nhiều quá, mình dừng không được.
“Khặc khặc ~ tối đa mười năm tám năm ta có thể thành." Hắn đắc ý cười to.
“…" Tô Nham té xỉu, mười năm tám năm… Thực mẹ nó quá dài.
Nhưng hắn là hy vọng duy nhất Tô Nham có thể cứu Tần Việt, mười năm tám năm nếu quá dài, Tô Nham liền chia ra từng chút cố gắng, tranh thủ đem thời gian rút ngắn. Y cũng như Lương Khuê, nguyện vọng duy nhất hôm nay biến thành ngày Tần Việt có thể thức tỉnh. Nguyện vọng này là mục tiêu trọng yếu nhất của y, Tô Nham càng ra sức kiếm tiền mua ngọc, có thời gian liền đi thâm sơn rừng hoang du lịch tìm hoa cỏ linh mộc, Lương Khuê thỉnh thoảng đi theo, thỉnh thoảng không rảnh. Đảo mắt hai năm trôi qua, hai người chậm rãi quen biết không ít bạn bè.
Năm tư, hai người song song ghi danh thành nghiên cứu sinh của trường.
Cùng ghi danh nghiên cứu sinh Đại học A, còn có Lâm Cường cùng vài người bạn học cũ cao trung.
Nhưng càng nhiều người đã bôn ba bận rộn làm việc, Trần Yến chính là một trong số đó.
Trần Yến về tới quê quán Thành phố C, làm giáo viên thực tập trong một trường trung học.
Vì muốn thi đậu, Lương Khuê gần như mất ăn mất ngủ, ngành kết cấu cơ học hắn muốn thi cạnh tranh quá lớn, vốn hệ chỉ có mười người học, ba người đứng đầu vòng đầu mới có khả năng được giáo sư chọn.
Lúc kết quả ba tháng đi ra, Lương Khuê cùng Tô Nham thuận lợi lên cao. Đáng tiếc Lâm Cường lại lạc bảng, Lâm Cường thở dài nói: “May mà tớ có chuẩn bị thứ hai, kết quả nhân viên công vụ cũng phát ra, thi đậu." Mặc dù so với nhân viên công vụ hắn càng ước mơ cuộc sống nghiên cứu sinh Đại học A, nhưng không thể nghi ngờ đây là một con đường lui.
“Năm nay không được sang năm tớ tiếp tục cố gắng." Lâm Cường ngược lại xua đuổi khỏi ý nghĩ.
Lâm Cường thi rớt ngoan ngoãn trở lại đi làm, cũng ở Thành phố C, có thể cùng Trần Yến thường xuyên hẹn hò, điểm này ngược lại rất tốt.
Khóa thực tập của Trần Yến cũng sắp chấm dứt, trường này là trường cấp hai chính quy, nhưng mặc dù có giấy chứng nhận giáo viên, nhưng dưới tình hình số giáo viên hữu hạn, có thể được nhận hay không, cũng phải khảo nghiệm quan hệ. Không có quan hệ muốn ở lại trường giỏi rất khó, huống chi đồng dạng cùng cạnh tranh với cô còn có nghiên cứu sinh bằng cấp càng có sức thuyết phục hơn. Trần Yến đã chuẩn bị tâm lí bị phân về vùng ngoại thành nông thôn làm giáo viên. Cô không phải không muốn học cao, cô cũng hy vọng được học tiếp, nhưng gánh nặng gia đình làm cô thỏa hiệp. Học bốn năm đại học đã đủ, em trai em gái đều làm việc kiếm tiền nhiều năm, cô không có ý học nữa.
Mắt thấy hy vọng ở lại trường quá xa vời, Lâm Cường gọi một cú điện thoại cho Lương Khuê, hắn không giống Trần Yến sợ phiền toái như vậy, có bạn bè có quen biết liền phải học cách dùng, huống chi Trần Yến có thể tìm tới một công việc tốt, trợ giúp rất lớn đối với tương lai bọn họ. Tối thiểu, mẹ hắn sẽ ít xoi mói chút.
“Lương Khuê, tớ biết cậu quan hệ vững nhất, cậu có quen biết gì ở Thành phố C không, giúp một chút đi mà."
Sau khi Lương Khuê nghe xong liền đáp ứng, nếu hắn không đáp ứng, Tô Nham khẳng định nổi nóng với hắn. Hắn đến nay vẫn không rõ Tô Nham vì sao lại tốt với Trần Yến như vậy, mỗi lần nhớ tới vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng những chuyện này là chuyện nhỏ, chuyện của Hoàng Thịnh An xâm nhập tầm mắt lần nữa.
Hoàng Thịnh An lúc trước bị phán hoãn thi hành hình phạt, một mực bị ép cai nghiện, Hoàng gia luôn hy vọng gã có thể trọng phán, Hoàng Thịnh An dù ngồi tù cũng vô pháp an thân, thỉnh thoảng bị gọi đi thẩm vấn điều tra, muốn hắn nói ra càng nhiều manh mối về trùm buôn thuốc phiện. Hoàng Thịnh An lại chưa bao giờ đề cập tới đồng hành, hoàn toàn không chịu hợp tác. Hoàng gia một mực chống án, mở phiên toà hai ba lần, lập tức hơn hai năm. Năm Lương Khuê tốt nghiệp, pháp viện thẩm phán lần nữa, Hoàng Thịnh An trong ngày nào đó của tháng sáu, bị xử bắn.
Nói thật, ngày đó, Lương Khuê vừa vặn cùng Tô Nham đến Mỹ thăm Tần Việt, hoàn toàn không biết.
Chỉ là lúc đi trên đường, đột nhiên có tin nhắn lạ nói cho hắn biết: An Tử chết.
Lương Khuê ngẩn người, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Tô Nham đi ở phía trước không kiên nhẫn giục hắn: “Nhanh lên, phơi nắng chết."
“Ừ, tới liền ."
Hắn tắt điện thoại, cười chạy về phía Tô Nham.
Dưới ánh nắng gắt, bọn họ thanh xuân vừa vặn nắm lấy tay nhau, vui sướng thích ý đi trên con phố dị quốc.
Cùng năm đó, qua xong nghỉ hè, hai người song song về nước chuẩn bị khai giảng.
Mùa hè còn chưa trôi qua triệt để, tháng chín Thành phố A nóng bức như trước.
Tô Nham đụng phải Trần Yến trên QQ, hai người hàn huyên.
Trần Yến nói: cám ơn Lương Khuê giúp tớ tìm người quen nhận được việc làm, ba mẹ tớ còn nói muốn mời cậu ấy ăn cơm, ha ha.
Tô Nham: được a, có rảnh chúng tớ trở lại Thành phố C dạo, việc làm của cậu áp lực lớn không?
Trần Yến: có chứ, áp lực lớn, nhưng có thể gắng gượng qua đi. Tớ không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Tô Nham: Ừ, cố gắng lên, con gái làm giáo viên rất tốt, có nghỉ đông và nghỉ hè, sướng.
Trần Yến: tớ cũng rất thích, bản thân rất thoả mãn .
Tô Nham: thế nào?
Bên kia Trần Yến trầm mặc thật lâu mới trả lời.
Trần Yến: tháng trước Lâm Cường mang tớ đến thăm nhà ảnh… Mẹ ảnh không thích tớ.
Tô Nham: … Vì sao?
Trần Yến: dì không trực tiếp nói với tớ, nhưng tớ cũng nhìn ra được. Sau Lâm Cường liền hỏi tớ muốn thi nhân viên công vụ không, vào đơn vị chính phủ làm việc.
Tô Nham: có ý gì? Giáo viên chẳng phải nhân viên công vụ sao?
Trần Yến: không biết… Có lẽ chỉ là dì không thích tớ, tùy tiện tìm cớ a.
Tô Nham buồn bực, y không biết mẹ Lâm Cường, cũng không nên nói gì, nếu Trần Yến quả thật muốn thi nhân viên công vụ, y cũng có thể bảo Lương Khuê hỗ trợ giúp vào đơn vị tốt, nhưng mà, Trần Yến rõ ràng rất thích làm giáo viên, hơn nữa công việc này rất thích hợp con gái, sao có thể vì mẹ chồng tương lai không thích, liền đem công việc rất vất vả mới giành được đổi đi. Còn chưa kết hôn liền thỏa hiệp, sau kết hôn còn chết dữ nữa.
Tô Nham: loại chuyện này phải coi Lâm Cường nói thế nào.
Trần Yến: Uhm, ảnh cũng rất thích tớ làm giáo viên .
Tô Nham: vậy cậu cũng đừng quan tâm.
Trần Yến: Tô Nham… Tớ vẫn muốn hỏi cậu.
Tô Nham: Ừ?
Trần Yến: … Cậu… cậu có phải quen với Lương Khuê không?
Tô Nham thấy thế bật cười, ngón tay dừng một chút, đánh xuống một câu.
Tô Nham: tớ ở bên cậu ấy, quan hệ người yêu, hiện tại tớ thẳng thắn nói cho cậu biết.
Qua một hồi lâu, Trần Yến gửi trả lời tới.
Trần Yến: quả thế.
Trần Yến: chúc các cậu cả đời bình an, vĩnh viễn bên nhau.
Cô vốn cũng không có suy nghĩ này, về sau ở trường ngẫu nhiên biết được chuyện một đôi tình lữ nam tính, cô mới giật mình cảm thấy, Tô Nham cùng Lương Khuê, tựa hồ không chỉ là bạn bè. Nghĩ vậy cô rất lo lắng, về sau liền bình thường trở lại. Nếu bọn họ bên nhau, cô chỉ cần chúc phúc là tốt rồi.
“Cảm ơn."
Ngày này, trời trong mây trắng.
Đô thị vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.
Khó được có một ngày nghỉ ngơi, Lương Khuê trở về nhà một chuyến.
Trong điện thoại hắn nói cho Tô Nham, mẹ nấu canh, bên trong bỏ thêm nấm đầu tròn Tô Nham thích ăn nhất. Chờ một lát liền mang qua cho y nếm.
Tô Nham nói tương ớt trong nhà ăn hết rồi, y hiện tại xuống lầu mua.
Tô Nham cười đóng máy tính, cầm túi tiền cùng điện thoại đứng dậy đi về hướng cửa chính.
Giây phút y kéo cửa ra.
Y mới chợt nhớ tới, có một số việc, hình như bị mình hiểu lầm, cuối cùng lại bị mình lãng quên. Thế cho nên hạnh phúc này,
Mới cách bóng tối ngắn như thế.
Hay có lẽ, tựa như hắn nói .
Làm chuyện gì, luôn cần trả một cái giá mà có lẽ cả ngươi cũng không hay biết.
Khi hắn phát hiện cả vết dao hung ác trên ngực kia cũng nhạt đến không đáng kể, Lương Khuê cảm thấy điều này quá mức thần kỳ… Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không rõ đây là chuyện gì, hắn không dùng bất kì sản phẩm trừ sẹo gì, cũng không thoa thuốc đặc biệt gì, là thể chất hơn người sao? Lương Khuê cảm thấy không đúng, khi còn bé hắn ngã tét cả đầu gối, về sau để lại sẹo, hơn mười năm qua vẫn còn. Chỉ là gần đây những sẹo cũ kia cũng theo sẹo mới biến mất. Hôm hắn tắm nhịn không được soi gương, sau khi nhìn mình chằm chằm nửa ngày, hắn đột nhiên hô to tên Tô Nham.
Tô Nham giơ cây cà rem, giẫm phải chữ nhân[?] kéo cửa đi vào, liếm cây kem một ngụm, trừng mắt Lương Khuê trước gương hỏi: “Gì hử?"
Lương Khuê kéo y đến trước gương khoa tay múa chân, nghiêm túc nói: “Cậu nhìn tớ, có phải không giống trước kia hay không?"
Tô Nham quay đầu bước đi.
“Ai ai cậu đừng đi mà! Cậu lại đây nhìn kỹ xem, tớ có phải càng đẹp trai hơn trước kia không?"
Tô Nham say sưa gặm cây kem ngon lành.
Lương Khuê tự kỷ chằm chằm vào gương, thở ngắn thở dài nói: “Nhìn kỹ mới phát hiện, da sáng bóng hơn trước, thoạt nhìn càng khỏe mạnh. A, tớ cảm thấy cả mấy sợi lông cũng đẹp mắt hơn trước kia nha."
Con mắt Tô Nham như máy quét quét qua lông tơ toàn thân Lương Khuê.
Lương Khuê bị quét đến lông mao dựng đứng, ho nhẹ nói: “Khụ khụ, thôi mà. Tớ chỉ là kinh ngạc thôi, những vết sẹo kia của tớ lại không thấy. Tớ cảm thấy tớ khẳng định có siêu năng lực, cậu tin hay không?" Hắn rất trịnh trọng chờ Tô Nham trả lời.
Tô Nham ăn xong cây kem, bàn tay lạnh buốt búng một cái lên ** của Lương Khuê, Lương Khuê bụm lấy ** lui về phía sau, đỏ mặt trừng Tô Nham.
Tô Nham vặn vòi sen, vươn tay cởi T-shirt ra, khinh miệt nói: “** phàm thai thôi, cho một dao thì đứt. Siêu nhân khẳng định không sợ bị chém ."[=.=]
Lương Khuê chán nản, đi qua đẩy Tô Nham lên tường, hung dữ hôn y. Làn nước ấm áp róc rách xối lên hai người, bọt nước cuồn cuộn chảy xuống từ thân thể, hai thân thể dính sát vào nhau ướt đẫm, Lương Khuê híp mắt hừ hừ cười, nhìn gương mặt Tô Nham dần ửng hồng càng cười si mê hơn. Tô Nham đem lưng chống đỡ trên vách tường bóng loáng, toàn thân dựa vào Lương Khuê, hai tay ôm đầu Lương Khuê kích tình hôn nồng nhiệt, ý loạn tình mê, hai chân sớm bị Lương Khuê nâng lên, gắt gao vòng qua lưng. Bọt nước không ngừng cọ rửa toàn thân hai người đang trầm mê, không gian nho nhỏ hơi nước mờ mịt, thanh sắc kiều diễm. Hai người huyết khí phương cương, trong toilet khó bỏ khó phân.
Trong phòng Lương Khuê lại xuất hiện hai vợ chồng Lương gia đang đứng sững sờ, hai người thấy cửa không khóa mới đi vào, kết quả gian phòng không ai, tiếng động trong toilet lại kích tình, hai người đứng ngốc một hồi, lập tức nét mặt già nua đỏ bừng. Lương mụ mụ xấu hổ chân tay luống cuống, trán Lương Hưng Quốc gân xanh trực nhảy, hừ lạnh một tiếng vung tay rời đi. Lương mụ mụ gượng cười cùng ra ngoài, sợ Lương Hưng Quốc giận, cứng ngắc cười nói: “Cái này… Người tuổi trẻ… Cảm tình tốt…"
Hai người Lương Khuê hoàn toàn không biết tình hình, chờ lúc cả hai thay quần áo sạch sẽ, sảng khoái tinh thần ra khỏi phòng liền nhìn thấy ba mẹ đều ở, Lương Khuê vui vẻ nói: “Cha mẹ đã trở lại? Sao không nói sớm cho con biết, con đi đón cha mẹ."
Lương Hưng Quốc mặt đen không lên tiếng, Lương mụ mụ ho khan: “Hồng Kông cũng quá nóng, mua thứ tốt liền sớm trở lại. Mua vài bộ quần áo cho các con, nhanh cầm lấy đi thử xem."
“Cảm ơn mẹ."
“Mẹ còn mua không ít thuốc bổ, về sau chậm rãi hầm cho con uống."
Lương Khuê bật cười: “Mẹ, con đã hoàn toàn tốt lắm. Lại uống thuốc bổ con liền biến thành heo đó ."
“Cẩn thận tốt hơn, tổn thương nguyên khí cũng không phải ngày một ngày hai có thể bổ trở về, con hiện tại tuổi trẻ có lẽ thoạt nhìn không có việc gì, sau này lớn tuổi liền khó nói. Sớm làm tẩm bổ cho khỏe mạnh."
“Mẹ, con thật sự hoàn toàn tốt lắm, còn khỏe hơn trước kia. Mẹ nhìn vết dao này coi, tự nó lành luôn nè." Lương Khuê vung T-shirt lên chỉ vào vết đao trên ngực cho mẹ xem, vết sẹo trên đó đã nhàn nhạt, gần như sắp biến mất. Lương mụ mụ lại ngây ngẩn cả người, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Lương Khuê đang buồn bực, Tô Nham cúi thấp đầu vụng trộm đá hắn một đá. Mắt Lương Hưng Quốc gần như trừng rớt ra, cái ly trong tay thiếu chút nữa liền nhịn không được chọi qua.
May mà Lương Khuê đã buông T-shirt, hoang mang nhìn về phía Tô Nham, lại nhìn thấy Tô Nham cúi thấp đầu, cả bên tai cũng đỏ.
“Tụi bây ngày mai chuyển ra cho cha, tự mình tìm phòng đi, đừng suốt ngày nằm trong nhà, nhìn thấy liền bực bội, hừ." Lương Hưng Quốc đột nhiên răn dạy.
Lương Khuê kinh ngạc, trong lòng cảm thấy không giải thích được. Hứ, nếu không sợ cha hắn tịch mịch, hắn cũng không thèm ở nhà. Lương Khuê sờ sờ mũi, không cho là đúng gật đầu: “Dạ, ngày mai chúng con liền chuyển ra."
Buổi tối sau khi ăn xong trở về phòng, Lương Khuê vui sướng thu thập hành lý, Tô Nham đi qua đạp hắn một đạp.
Lương Khuê đau nhức kêu: “Cậu làm gì thế?"
“Nhìn cậu không vừa mắt, thứ nhị hóa."
“Ê ê, cậu lại ngứa da có phải không?"
“Thu dọn đồ đạc! Mau rời đi, để tránh cậu lại bôi tro trét trấu vào mặt tớ."
Lương Khuê khoa trương kêu sợ hãi: “Tớ sao lại bôi tro trét trấu vào mặt cậu?"
“Hỏi cha mẹ cậu đi."
Tô Nham thầm than, khó trách hiện tại vợ chồng trẻ kết hôn đều không muốn cùng ở với trưởng bối, quả nhiên không tiện. Ở nhà Lương gia lâu như vậy, ấm áp dễ chịu thì có nhưng luôn phải cẩn thận. Chuyện ngày hôm nay không tính bất ngờ, cùng một mái nhà, khó tránh khỏi…
Vẫn là chuyển ra tốt hơn, đến nhà trọ đi, muốn thế nào được thế đó, đêm có thể chơi games tận sáng, trời nóng có thể không mặc áo, cho dù trong phòng khách cũng có thể kích tình thỏa thê.
Hai người hoan hoan hỉ hỉ dọn về nhà trọ, lúc rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.
Nghỉ hè cả hai đến thăm Tần Việt, Tần Việt thủy chung không có dấu hiệu tỉnh lại, Lương Khuê cảm thán nói với Tô Nham: “Tớ hiện tại không cầu gì hơn, chỉ hy vọng Việt Việt có thể tỉnh lại." Hắn hiện tại có thể cùng Tô Nham hạnh phúc như vậy, cỡ nào muốn cổ vũ Tần Việt kiên cường, chỉ cần cố gắng, mặc kệ Tần Việt truy cầu cái gì, cũng có thể giống bọn họ chờ được đến mây mờ trăng tỏ. Không có khuôn mặt tươi cười của Tần Việt chúc phúc, Lương Khuê thủy chung cảm giác hạnh phúc của mình và Tô Nham không trọn vẹn, để lại tiếc nuối.
“Ngươi thật không có biện pháp làm Tần Việt tỉnh lại sao?" Lúc đêm dài người tĩnh, Tô Nham nằm bên người Lương Khuê đang ngủ lặng yên hỏi.
“Ta cả tự do của bản thân cũng không có biện pháp. Nhưng chỉ là tạm thời, ngươi có thể kiên nhẫn, ta nói rồi, tối thiểu ta phải đọng hình lại trước đã."
“Ngươi cần bao lâu mới có thể thành công "
“Không xa, khặc khặc , lần trước người lấy vào trợ giúp rất lớn."
Tô Nham thở dài, biết rõ thả người vào rất có lợi với hắn, nhưng y cũng không thể vụng trộm đi bắt người ném vào… Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi, làm nhiều quá, mình dừng không được.
“Khặc khặc ~ tối đa mười năm tám năm ta có thể thành." Hắn đắc ý cười to.
“…" Tô Nham té xỉu, mười năm tám năm… Thực mẹ nó quá dài.
Nhưng hắn là hy vọng duy nhất Tô Nham có thể cứu Tần Việt, mười năm tám năm nếu quá dài, Tô Nham liền chia ra từng chút cố gắng, tranh thủ đem thời gian rút ngắn. Y cũng như Lương Khuê, nguyện vọng duy nhất hôm nay biến thành ngày Tần Việt có thể thức tỉnh. Nguyện vọng này là mục tiêu trọng yếu nhất của y, Tô Nham càng ra sức kiếm tiền mua ngọc, có thời gian liền đi thâm sơn rừng hoang du lịch tìm hoa cỏ linh mộc, Lương Khuê thỉnh thoảng đi theo, thỉnh thoảng không rảnh. Đảo mắt hai năm trôi qua, hai người chậm rãi quen biết không ít bạn bè.
Năm tư, hai người song song ghi danh thành nghiên cứu sinh của trường.
Cùng ghi danh nghiên cứu sinh Đại học A, còn có Lâm Cường cùng vài người bạn học cũ cao trung.
Nhưng càng nhiều người đã bôn ba bận rộn làm việc, Trần Yến chính là một trong số đó.
Trần Yến về tới quê quán Thành phố C, làm giáo viên thực tập trong một trường trung học.
Vì muốn thi đậu, Lương Khuê gần như mất ăn mất ngủ, ngành kết cấu cơ học hắn muốn thi cạnh tranh quá lớn, vốn hệ chỉ có mười người học, ba người đứng đầu vòng đầu mới có khả năng được giáo sư chọn.
Lúc kết quả ba tháng đi ra, Lương Khuê cùng Tô Nham thuận lợi lên cao. Đáng tiếc Lâm Cường lại lạc bảng, Lâm Cường thở dài nói: “May mà tớ có chuẩn bị thứ hai, kết quả nhân viên công vụ cũng phát ra, thi đậu." Mặc dù so với nhân viên công vụ hắn càng ước mơ cuộc sống nghiên cứu sinh Đại học A, nhưng không thể nghi ngờ đây là một con đường lui.
“Năm nay không được sang năm tớ tiếp tục cố gắng." Lâm Cường ngược lại xua đuổi khỏi ý nghĩ.
Lâm Cường thi rớt ngoan ngoãn trở lại đi làm, cũng ở Thành phố C, có thể cùng Trần Yến thường xuyên hẹn hò, điểm này ngược lại rất tốt.
Khóa thực tập của Trần Yến cũng sắp chấm dứt, trường này là trường cấp hai chính quy, nhưng mặc dù có giấy chứng nhận giáo viên, nhưng dưới tình hình số giáo viên hữu hạn, có thể được nhận hay không, cũng phải khảo nghiệm quan hệ. Không có quan hệ muốn ở lại trường giỏi rất khó, huống chi đồng dạng cùng cạnh tranh với cô còn có nghiên cứu sinh bằng cấp càng có sức thuyết phục hơn. Trần Yến đã chuẩn bị tâm lí bị phân về vùng ngoại thành nông thôn làm giáo viên. Cô không phải không muốn học cao, cô cũng hy vọng được học tiếp, nhưng gánh nặng gia đình làm cô thỏa hiệp. Học bốn năm đại học đã đủ, em trai em gái đều làm việc kiếm tiền nhiều năm, cô không có ý học nữa.
Mắt thấy hy vọng ở lại trường quá xa vời, Lâm Cường gọi một cú điện thoại cho Lương Khuê, hắn không giống Trần Yến sợ phiền toái như vậy, có bạn bè có quen biết liền phải học cách dùng, huống chi Trần Yến có thể tìm tới một công việc tốt, trợ giúp rất lớn đối với tương lai bọn họ. Tối thiểu, mẹ hắn sẽ ít xoi mói chút.
“Lương Khuê, tớ biết cậu quan hệ vững nhất, cậu có quen biết gì ở Thành phố C không, giúp một chút đi mà."
Sau khi Lương Khuê nghe xong liền đáp ứng, nếu hắn không đáp ứng, Tô Nham khẳng định nổi nóng với hắn. Hắn đến nay vẫn không rõ Tô Nham vì sao lại tốt với Trần Yến như vậy, mỗi lần nhớ tới vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng những chuyện này là chuyện nhỏ, chuyện của Hoàng Thịnh An xâm nhập tầm mắt lần nữa.
Hoàng Thịnh An lúc trước bị phán hoãn thi hành hình phạt, một mực bị ép cai nghiện, Hoàng gia luôn hy vọng gã có thể trọng phán, Hoàng Thịnh An dù ngồi tù cũng vô pháp an thân, thỉnh thoảng bị gọi đi thẩm vấn điều tra, muốn hắn nói ra càng nhiều manh mối về trùm buôn thuốc phiện. Hoàng Thịnh An lại chưa bao giờ đề cập tới đồng hành, hoàn toàn không chịu hợp tác. Hoàng gia một mực chống án, mở phiên toà hai ba lần, lập tức hơn hai năm. Năm Lương Khuê tốt nghiệp, pháp viện thẩm phán lần nữa, Hoàng Thịnh An trong ngày nào đó của tháng sáu, bị xử bắn.
Nói thật, ngày đó, Lương Khuê vừa vặn cùng Tô Nham đến Mỹ thăm Tần Việt, hoàn toàn không biết.
Chỉ là lúc đi trên đường, đột nhiên có tin nhắn lạ nói cho hắn biết: An Tử chết.
Lương Khuê ngẩn người, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Tô Nham đi ở phía trước không kiên nhẫn giục hắn: “Nhanh lên, phơi nắng chết."
“Ừ, tới liền ."
Hắn tắt điện thoại, cười chạy về phía Tô Nham.
Dưới ánh nắng gắt, bọn họ thanh xuân vừa vặn nắm lấy tay nhau, vui sướng thích ý đi trên con phố dị quốc.
Cùng năm đó, qua xong nghỉ hè, hai người song song về nước chuẩn bị khai giảng.
Mùa hè còn chưa trôi qua triệt để, tháng chín Thành phố A nóng bức như trước.
Tô Nham đụng phải Trần Yến trên QQ, hai người hàn huyên.
Trần Yến nói: cám ơn Lương Khuê giúp tớ tìm người quen nhận được việc làm, ba mẹ tớ còn nói muốn mời cậu ấy ăn cơm, ha ha.
Tô Nham: được a, có rảnh chúng tớ trở lại Thành phố C dạo, việc làm của cậu áp lực lớn không?
Trần Yến: có chứ, áp lực lớn, nhưng có thể gắng gượng qua đi. Tớ không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Tô Nham: Ừ, cố gắng lên, con gái làm giáo viên rất tốt, có nghỉ đông và nghỉ hè, sướng.
Trần Yến: tớ cũng rất thích, bản thân rất thoả mãn .
Tô Nham: thế nào?
Bên kia Trần Yến trầm mặc thật lâu mới trả lời.
Trần Yến: tháng trước Lâm Cường mang tớ đến thăm nhà ảnh… Mẹ ảnh không thích tớ.
Tô Nham: … Vì sao?
Trần Yến: dì không trực tiếp nói với tớ, nhưng tớ cũng nhìn ra được. Sau Lâm Cường liền hỏi tớ muốn thi nhân viên công vụ không, vào đơn vị chính phủ làm việc.
Tô Nham: có ý gì? Giáo viên chẳng phải nhân viên công vụ sao?
Trần Yến: không biết… Có lẽ chỉ là dì không thích tớ, tùy tiện tìm cớ a.
Tô Nham buồn bực, y không biết mẹ Lâm Cường, cũng không nên nói gì, nếu Trần Yến quả thật muốn thi nhân viên công vụ, y cũng có thể bảo Lương Khuê hỗ trợ giúp vào đơn vị tốt, nhưng mà, Trần Yến rõ ràng rất thích làm giáo viên, hơn nữa công việc này rất thích hợp con gái, sao có thể vì mẹ chồng tương lai không thích, liền đem công việc rất vất vả mới giành được đổi đi. Còn chưa kết hôn liền thỏa hiệp, sau kết hôn còn chết dữ nữa.
Tô Nham: loại chuyện này phải coi Lâm Cường nói thế nào.
Trần Yến: Uhm, ảnh cũng rất thích tớ làm giáo viên .
Tô Nham: vậy cậu cũng đừng quan tâm.
Trần Yến: Tô Nham… Tớ vẫn muốn hỏi cậu.
Tô Nham: Ừ?
Trần Yến: … Cậu… cậu có phải quen với Lương Khuê không?
Tô Nham thấy thế bật cười, ngón tay dừng một chút, đánh xuống một câu.
Tô Nham: tớ ở bên cậu ấy, quan hệ người yêu, hiện tại tớ thẳng thắn nói cho cậu biết.
Qua một hồi lâu, Trần Yến gửi trả lời tới.
Trần Yến: quả thế.
Trần Yến: chúc các cậu cả đời bình an, vĩnh viễn bên nhau.
Cô vốn cũng không có suy nghĩ này, về sau ở trường ngẫu nhiên biết được chuyện một đôi tình lữ nam tính, cô mới giật mình cảm thấy, Tô Nham cùng Lương Khuê, tựa hồ không chỉ là bạn bè. Nghĩ vậy cô rất lo lắng, về sau liền bình thường trở lại. Nếu bọn họ bên nhau, cô chỉ cần chúc phúc là tốt rồi.
“Cảm ơn."
Ngày này, trời trong mây trắng.
Đô thị vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước.
Khó được có một ngày nghỉ ngơi, Lương Khuê trở về nhà một chuyến.
Trong điện thoại hắn nói cho Tô Nham, mẹ nấu canh, bên trong bỏ thêm nấm đầu tròn Tô Nham thích ăn nhất. Chờ một lát liền mang qua cho y nếm.
Tô Nham nói tương ớt trong nhà ăn hết rồi, y hiện tại xuống lầu mua.
Tô Nham cười đóng máy tính, cầm túi tiền cùng điện thoại đứng dậy đi về hướng cửa chính.
Giây phút y kéo cửa ra.
Y mới chợt nhớ tới, có một số việc, hình như bị mình hiểu lầm, cuối cùng lại bị mình lãng quên. Thế cho nên hạnh phúc này,
Mới cách bóng tối ngắn như thế.
Hay có lẽ, tựa như hắn nói .
Làm chuyện gì, luôn cần trả một cái giá mà có lẽ cả ngươi cũng không hay biết.
Tác giả :
Dạ Đích