Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 62: Nghiệt tử
Lương Khuê dựa vào xe, nhìn lên cổng chính bệnh viện, dưới chân tàn thuốc lá bay đầy đất. Hắn nhìn đồng hồ, đợi nửa giờ, gia đình nọ chắc cũng sắp ra.
Cổng bệnh viện xuất hiện thêm vài người, quả nhiên là gia đình Ông Tô. Lương Khuê cả giả mù sa mưa mỉm cười cũng cười không nổi, đi thẳng qua nói: “Chú ơi, thân thể khỏe chưa ạ?"
Ông Tô khóe miệng co quắp, đứng thẳng kéo bả vai chậm rãi đi lên phía trước, không trả lời Lương Khuê. Mẹ kế thở dài, giúp chồng mang hành lý ném lên xe, quay đầu nói với Lương Khuê sắc mặt không tốt: “Lão Tô từ khi tỉnh liền không thích nói chuyện, chúng tôi cũng không giấu cậu, cậu đừng quấn quít lấy ổng hỏi tung tích Tô Nham, ổng thật sự không biết."
Lương Khuê không tin tưởng lắm, nhưng cũng không thể không tin. Tô Nham đã cùng cha mình căng thẳng, mặc kệ ông già có sống chết cũng không kỳ quái. Nhưng hắn thật sự tuyệt vọng rồi[1], thật sự không biết nên đi nơi nào tìm. Ngày nào cũng há miệng chờ sung ở tất cả mọi nơi, hoàn toàn không có chút tin tức, hắn đang tìm Tô Nham, trường học đang thúc Tô Nham, Thư Kế Nghiệp cũng đang kiếm Tô Nham.
Đã mười ngày, vẫn không có chút tin tức của Tô Nham.
Lương Khuê nhìn xe gia đình Ông Tô dần dần đi xa, hung hăng giẫm nát tàn thuốc. Xoay người lái xe đến nơi khác.
Bôn ba một ngày khoảng chín giờ đêm mới về đến nhà, kỳ quặc chính là mẹ hắn ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, thấy hắn trở lại, Lương mụ mụ cứng ngắc đứng dậy, muốn nói lại thôi nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì ư?" Lương Khuê hỏi thẳng.
Lương mụ mụ gật đầu, kỳ quái dò xét hắn: “Gần nhất con bận cái gì? Sao lại tiều tụy như vậy."
“Không có việc gì. Mẹ muốn nói gì ạ?"
Lương mụ mụ ho nhẹ, nhăn nhó nói: “Cha con… Hôm nay tăng ca, không có về nhà."
“…" Lương Khuê trợn mắt, mẹ là ý gì? Cha không về nhà… Là hoài nghi cha có bồ nhí? Lương Khuê lập tức một cái đầu hai cái đại[2], cha hắn như thế, hẳn là không có khả năng có bồ nhí đâu ha? Lương Khuê không tưởng tượng được dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi khi cha hắn ôm một tiểu honney anh anh em em.
“Mẹ, mẹ chớ suy nghĩ lung tung, hơn phân nửa là hiểu lầm." Lương Khuê nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu như vậy.
Lương mụ mụ nhanh chóng lắc đầu, nói nhỏ: “Là mẹ tận mắt nhìn thấy , sao có thể có sai."
Lương Khuê trong lòng trầm xuống, cha thật có bồ nhí? Không đúng, nếu mẹ từng nhìn thấy, sao lại trấn định như thế chứ.
“Mẹ, mẹ rốt cuộc nói chuyện gì? Dì Hồng, còn cơm khuya không? Lấy cho tôi chút gì ăn, đói bụng đến đau dạ dày rồi." Lương Khuê mỏi mệt nằm vật lên sofa.
Lương mụ mụ túm con dậy, thần kinh hề hề nói: “Ba của con ổng… Ổng xem phim…"
“Phim sex?" Lương Khuê gọn gàng dứt khoát.
Lương mụ mụ đập qua một cái: “Mày nói lung tung, ba mày hôm qua ngồi trong phòng sách coi 《núi Brokeback》! Chính là bộ phim đồng tính luyến ái đặc biệt nổi tiếng gần đây! Con nói cha con là làm sao vậy? Trước kia ông cả phim tình yêu bình thường cũng không thèm nhìn, sao đột nhiên lại xem 《 núi Brokeback 》, mà còn chưa hết, hôm nay mẹ phát hiện không ít sách vở có liên quan đến đồng tính trong phòng sách, tất cả đều là mới tinh, chừng vài chục cuốn lận."
Lương mụ mụ hô hấp dồn dập, hiển nhiên trong lòng rất loạn.
“Chuyện này cứ đâm mẹ hoài, mẹ làm sao cũng không có cách nào mở miệng chất vấn ổng được, con nói cha con một chút a, già bao nhiêu tuổi rồi, tuổi này chẳng lẽ đột nhiên thích món khác? Nhiều năm qua ổng nghiêm ngặt kiềm chế bản thân, chưa từng để mẹ lo lắng, hôm nay…"
Lương mụ mụ tâm phiền ý loạn thở dài: “Con nói chẳng lẽ cha con luôn luôn gạt mẹ… Lấy mẹ làm bình phong? Việt Việt người đáng yêu như vậy mẹ cũng gặp qua không ít, nhưng nhiều người vẫn gạt người nhà cùng vợ, lén lút ở bên ngoài, lừa gạt vợ lại lừa gạt tình nhân. Nhưng mà, mẹ sao có thể tin cha con cũng là loại bỏ đi như vậy chứ?"
Nghe mẹ tung pháo liên hoàn một phen, Lương Khuê á khẩu không trả lời được. Nếu cha hắn có bồ nhó gì đó, hắn còn có thể phóng cái rắm ra. Nhưng những lời mẹ nói, làm hắn đông thành cột đá. Trong đầu hắn đột nhiên tuông ra rất nhiều rất nhiều suy nghĩ, trong nháy mắt đánh sâu vào khiến hắn có chút cháng váng.
“Con trai, con nói mẹ hỏi cha con thế nào đây?"
Lương Khuê đứng lên, nói ra: “Con đến phòng cha nhìn xem."
“Đúng đúng, con đi xem, mẹ thật không có lừa con." Lương mụ mụ đi theo con phóng vào phòng sách của chồng, căn phòng sạch sẽ có một tường đầy sách, Lương mụ mụ chỉ vào một ô trong đó nói: “Xem những thứ này 《 đồng tính luyến ái tại Trung Quốc 》《subculture đồng tính luyến ái》《 thế giới của bọn họ 》《 nghiệt tử 》 vân vân, con coi những thứ này coi! Cha con có phải là già hồ đồ không?"
Tay Lương Khuê khẽ run rẩy rút 《 nghiệt tử 》của Bạch Tiên Dũng ra. Hai chữ này quá rõ ràng, bao hàm rất nhiều tâm tình, phảng phất như nhìn thấy một người cha, chỉ vào đứa con đồng tính tức giận mắng: nghiệt tử! Nghiệt tử!
Lương Khuê thừa nhận chính mình là đồng tính, nhưng hắn cũng chưa từng tiếp xúc sách vở phương diện này, lúc trước hắn sốt ruột trực tiếp đến hỏi bác sĩ tâm lý. Lại không nghĩ rằng… Có một ngày người cha nghiêm khắc kia, sẽ vì hắn mà bày nhiều sách báo có liên quan trong giá như vậy. Hắn run rẩy chạm vào những quyển sách kia, cảm thấy rành rành những thứ này là vì hắn mà tồn tại. Những thứ này không phải sách cha hắn thích xem, không phải tình cảm cha hắn muốn hiểu rõ.
Một ngăn tủ đầy sách, tất cả đều là sự cam chịu bất lực… của cha hắn.
Hắn phảng phất nhìn thấy cha một mình ngồi trong phòng sách yên tĩnh, lặng lẽ hút thuốc, do dự rồi kiên quyết mở sách ra, từng tờ từng tờ, từng đêm từng đêm…
Trái tim cứng rắn thiết huyết kia, có phải cũng từng vì muốn cảm nhận thế giới kia mà run rẩy, tim đã đau thương, đã phẫn nộ, cuối cùng tất cả ưu phiền, đều hóa thành một tiếng thở dài thường thượt chán nản trong đêm cô tịch.
Nghiệt tử!
Thật là nghiệt tử sao?
Hắn là nghiệt tử sao?
Trong lòng cha mắng hắn là nghiệt tử sao?
《 nghiệt tử 》—— Bạch Tiên Dũng
Viết cho một nhóm người, trong đêm tối thăm thẳm u ám, bọn nhỏ một mình bàng hoàng đứng ở đầu đường, không nơi nương tựa.
Con ngươi của Lương Khuê nở lớn, hô hấp cứ như nghẹn lại trong ngực.
Ba tháng mười ngày trước, trong một buổi chiều trong xanh đến lạ thường, cha đuổi tôi ra khỏi nhà…
Cốp.
《 Nghiệt tử 》trượt khỏi bàn tay, rơi xuống cùng nó, còn có dòng nước mắt câm lặng của Lương Khuê.
“Con ơi…"
Lương mụ mụ la lên, trong giọng nói mang theo chút rung động cùng nghi vấn dè dặt.
Bà phải hỏi điều gì?
Con ơi, vì sao con phản ứng như vậy?
Tại sao con lại khóc?
Bà không hỏi, bà không dám hỏi.
Người khác nói bà là nữ cường nhân, nhưng bà không phải.
Sự mạnh mẽ dùng tiền dựng lên, không phải mạnh.
Bà về nhà, chỉ làm một người đàn bà, một người đàn bà bình thường, một người vợ của quân nhân, một người mẹ của con mình.
Bà cũng yếu ớt cũng sợ hãi.
“Mẹ…" Lương Khuê khàn giọng hô bà.
Lương mụ mụ toàn thân run lên.
“Mẹ ơi, con là…"
“Im miệng!"
Lương mụ mụ nghiêm nghị cắt đứt lời con, đẩy cửa rời khỏi phòng.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại mình Lương Khuê.
Hắn kinh ngạc nhìn cuốn 《 Nghiệt tử 》trên mặt đất hồi lâu, rốt cục vươn tay nhặt nó lên một lần nữa.
Tối hôm đó, Lương Khuê ngủ rất chập chờn. Một giấc mộng mà hắn mơ suốt cả đêm, mộng cảnh lặp đi lặp lại tái diễn một lần lại một lần.
Trong mộng hắn hôn lên trán Tô Nham, giơ tay lên, đeo cho Tô Nham Ngọc Quan Âm hắn mang theo suốt mười tám năm.
“Tớ đem phúc khí quãng đời còn lại, toàn bộ để lại cho cậu…"
Hắn dựa vào bả vai Tô Nham, nói ra lời ly biệt tàn khốc, trong lòng bị nhồi nén đau buốt, cũng thiên thiên vạn vạn không muốn.
Lời cáo biệt lướt qua trên môi, lấy ra hết tất cả tình yêu trong tim hắn.
Đau đớn tắc nghẽn trong ngực làm người ta không thể thở nổi.
Ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt Tô Nham lần cuối, cũng biến mất không còn.
Cuối cùng, cũng rời đi không quay đầu lại.
Sao lại như thế, nhẫn tâm như vậy sao? Hắn trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một lần lại một lần chất vấn chính mình.
“Bác sĩ, con tôi có vấn đề gì không vậy?"
“Lương phu nhân yên tâm, con của bà sốt cao đã lui xuống, không bao lâu sẽ tỉnh. Bà chuẩn bị một ít cháu loãng, nằm viện quan sát một ngày, trực tiếp xuất viện cũng không sao. Theo thông thường bớt sốt thì không có việc gì ."
“Cảm ơn bác sĩ."
Lương Khuê mở mắt ra, chỉ cảm thấy hai mắt như bị bếp lò nướng qua, nặng nề sền sệt nóng hổi, đầu càng choáng váng mơ hồ, thân thể như nhũn ra, như một đoàn bông rất nặng.
“… Mẹ?"
“Con tỉnh! Cuối cùng cũng tỉnh, thằng nhãi ranh hơn nửa đêm sốt cao bốn mươi hai độ, đầu sốt đến hồ đồ, nếu không phải mẹ nửa đêm nhìn mày, giờ không biết…" Lương mụ mụ vuốt nước mắt nghẹn ngào nói, sốt cao hơn bốn mươi hai độ, cả thần không chừng cũng tiêu. Con bà lớn như vậy, sớm đã có không gian độc lập, đêm ngủ cửa phòng còn khóa lại. Ngày hôm qua bà đầy bụng tâm tư ngủ không được, nửa đêm ba giờ ngồi dậy ngẩn ra, sau trái lo phải nghĩ đến mức khó chịu, dứt khoát rời giường. Sau đó đứng trước phòng con trai ngẩn người, do dự vặn mở cửa phòng, kết quả không có khóa, đơn giản đã vặn mở. Bà nghĩ có lẽ đây là thiên ý, khi đó bà mãnh liệt muốn gặp nó, có một bụng lời nói muốn nói với nó, bà thật vất vả lấy hết dũng khí bước vào, nhưng nhìn thấy lại là gương mặt sốt cao không bình thường của con. Vươn tay vừa sờ, nóng đến ghê người, mặc đồ ngủ cùng bảo mẫu đem con trai tới bệnh viện.
Lương Khuê vuốt trán lầm bầm: “Con sao lại phát sốt…"
“Con không để ý bản thân… Mẹ vừa biết được, Tô Nham mất tích hơn mười ngày có phải không?" Lương mụ mụ hốc mắt đỏ lên thấp giọng hỏi hắn, không có bất kỳ trách móc nào.
Tim Lương Khuê xiết chặt, vừa nghĩ tới Tô Nham còn không có tung tích, mà lúc này hắn cư nhiên bị bệnh, lập tức vừa vội lại khó chịu. Thân thể hắn gần đây rất tốt, sớm không bệnh muộn không bệnh, lại bệnh vào lúc này.
“… Tìm không thấy cậu ấy…" Lương Khuê suy yếu nói nhỏ.
“Cậu ấy cố ý trốn tránh con…"
“Bằng không vì sao không để con tìm được?"
“Tô Nham cậu ấy…" Lương Khuê nói không nên lời, đôi mắt trống rỗng chằm chằm vào ống truyền dịch, chất lỏng trong suốt long lanh tí tách, cứ như tiếng thì thào đếm ngược.
Lương mụ mụ trong lòng bình tĩnh như trần ai lạc định, nhưng lại rất nhanh sinh ra càng nhiều nghi hoặc cùng lo lắng. Bà chỉ biết, đứa con trai Lương Khuê yêu nhất định là Tô Nham, trước kia chỉ cho rằng chúng thân nhau quá, hôm nay nghĩ đến, thực sự có thể tìm ra chu ti mã tích[3]. Con bà bà hiểu, con bà có rất nhiều huynh đệ bằng hữu nối khố, nhưng mà, nó sẽ không giữ gìn những người đó, có đôi khi nói với cha mẹ, cũng sẽ nói không phải là bạn thân gì. Ai rất gian xảo, ai thích khoác lác, nhưng khi Lương Khuê nhắc tới Tô Nham trước mặt bọn họ, đều là tán dương, không một lần nói xấu. Tô Nham tốt thế này giỏi thế kia, trước kia bà cho rằng đó là do Tô Nham cứu mạng nó.
Tô Nham, bà rất thương đứa nhỏ này. Không kiêu căng không nóng nảy, lễ phép hiểu chuyện, tiến thối có độ, ổn trọng hơn con bà nhiều.
Hiện tại bà phải ghét nó mới đúng, nhưng nghĩ đến từng chút từng chút tiếp xúc cùng Tô Nham đến nay, bà lại chán ghét không nổi.
Nói trắng ra, đó cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Khốn khổ hơn con bà, cha mẹ ruột không thương, làm khách trong nhà bọn họ, lễ phép quá độ, chứng minh nó rất dè dặt. Bà có thể đi mắng nó giáo huấn nó, ép nó trách xa con mình, mắng xong, giáo huấn xong, Tô Nham có thể làm gì đây? Nó dám ở lại Thành phố A nữa sao? Nó muốn sống tốt, phải đi khỏi Thành phố A. Tô Nham tính là cái gì, cái gì cũng không có. Bị mắng bị ức hiếp thì đã sao, nó không có cha làm chỗ dựa cho nó, không có mẹ bảo vệ giúp nó chịu đựng.
Tô Nham không có phúc khí như con bà.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lương Hưng Quốc một thân quân trang phong trần mệt mỏi đi tới.
“Sao lại nóng đến vậy? Hạ sốt chưa?" Lương Hưng Quốc tháo mũ xuống, trong thanh âm tỉnh táo, vẫn che dấu không được tia lo lắng.
Lương Khuê mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn Lương Hưng Quốc.
“Hạ chút rồi, hiện tại sốt ba mươi tám độ, còn phải chích và uống thuốc, bác sĩ nói hạ sốt sẽ không việc gì." Lương mụ mụ vội vàng giải thích.
Lương Hưng Quốc thở ra, nhíu mày nói: “Lần cuối con phát sốt nằm viện là lúc ba tuổi, về sau luôn khỏe mạnh, hôm qua không phải cảm lạnh chứ? Mùa xuân dễ cảm lắm, sau này cẩn thận."
Lương Khuê nói không ra lời, chỉ có thể nghiêng đầu, quay lưng lại, như một đứa trẻ không được tự nhiên trốn tránh, cự tuyệt quan sát.
“…" Lương Hưng Quốc ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
Lương mụ mụ mấy lần há miệng muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi chồng mình, nhưng nhìn thấy con trai còn chưa khỏe, ngẫm lại đừng hỏi ở phòng bệnh thì tốt hơn. Miễn cho hai cha con cãi nhau, lửa giận lại xông lên.
Bác sĩ đúng lúc tiến vào, phá vỡ bầu không khí im lặng xấu hổ.
Bác sĩ nịnh nọt nói chuyện với Lương Hưng Quốc, Lương Hưng Quốc phất phất tay với vợ rồi ra ngoài, liền hỏi bác sĩ: “Có sốt đến viêm phổi gì không? Bốn mươi hai độ không phải chuyện nhỏ, tôi thấy nó tinh thần uể oải, thực không quen."
Bác sĩ không ngừng giải thích: “Lương tư lệnh cứ việc yên tâm, con ngài tuyệt đối không sốt đến viêm phổi, giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục , nhiều ít có chút không tinh thần, ngày mai a, không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai sẽ khôi phục."
Nghe tiếng chồng mình dần dần đi xa, Lương mụ mụ nằm lỳ trên giường, cầm lấy tay Lương Khuê nghẹn ngào nói: “Cha con chỉ có một đứa con trai là con thôi, nhất định sẽ không hiểu tình cảm của con. Con… Tự làm quyết định, mặc kệ con lựa chọn thế nào, mẹ cũng không ép con, mẹ không muốn nhìn thấy con hay Tô Nham, biến thành Việt Việt như thế… Mẹ cũng không muốn biến thành dì út con đâu."
Lương Khuê nắm chặt tay Lương mụ mụ , đầu chôn xuống thật thấp.
“Cha con… Ổng không phải người thô lỗ không nói đạo lý. Ổng xứng chức hơn cả mẹ, sớm đã phát hiện tình huống của con, bằng không ổng cũng không đi nghiên cứu những quyển sách kia, ổng còn quan tâm con hơn mẹ… Ổng không trực tiếp làm khó dễ con, mà lựa chọn lẳng lặng tìm hiểu, chứng minh tim ổng nhuyễn mà." Lương mụ mụ hít hít cái mũi, kéo giọng nói tiếp: “Ổng thương con bao nhiêu, thì lo lắng con bấy nhiêu. Cha con không phải dượng, ổng sẽ không bỏ rơi con, sẽ không sinh ra thằng em khác thay thế con, ổng có nguyên tắc làm việc của mình, nhưng mà, con muốn ổng hoàn toàn cảm thông cho con, khả năng cũng không lớn."
Lương mụ mụ cười khổ thở dài, vỗ vỗ cánh tay Lương Khuê, “Con đừng đi sờ nghịch lân của ổng a, ổng đã không nói, con cũng đừng mở miệng. Ổng hiện tại luẩn quẩn trong lòng, nhưng vẫn lặng lẽ cố gắng, một ngày nào đó, có lẽ ổng sẽ chủ động nói chuyện với con."
Ý Lương mụ mụ là, hai cha con cứ cùng giả ngu đi. Tạm thời không cách nào cởi bỏ bế tắt, chỉ có thể tùy ý đặt nó ở đấy, không nên tùy tiện đụng vào. Tâm tình càng quấn quýt, càng rối loạn, càng khó mở ra.
Lương Khuê sau khi bình phục lại bắt đầu tìm kiếm tung tích Tô Nham, hắn sau khi cùng Lương mụ mụ thương lượng rốt cục đã báo cảnh sát, lúc trước hắn không dám báo, là sợ nếu cảnh sát xen vào, Tô Nham cùng cha y vì sao cãi nhau cũng không thể giấu, khi đó nói không chừng huyên náo đến dư luận xôn xao. Một khi truyền ra, trắng bị nói thành đen, nghĩ như Đường Du khẳng định không chỉ có một, lời đồn phú nhị đại bao dưỡng sinh viên tài cao gì, hắn chết cũng không muốn Tô Nham nghe thấy, đó là vũ nhục quá lớn. Nhưng Lương mụ mụ nhúng tay vào thì khác, bà nói, con nuôi bà mất tích.
Lương Khuê đi theo cảnh sát đến Tô gia, sớm dặn dò gia đình Ông Tô, phải, cố gắng , dùng sức , giấu nguyên nhân cãi nhau thật sự cho tôi!
Ông Tô hắn yên tâm, Ông Tô trừ phi là lão ngốc, mới có thể nói cho người ngoài con mình là đồng tính.
Nhưng mẹ kế cùng con em tiện nghi kia lại không nhất định .
Lương Khuê cùng đi qua, chính là vì dán chặt vào hai người họ.
“Tôi bắt nó xuất ngoại học sâu, nó không chịu, tôi tức quá liền đánh nó, sau đó liền cãi nhau." Ông Tô mặt không biểu tình nói với cảnh sát.
“Đúng vậy đúng vậy a, đứa bé kia bướng bỉnh, không biết trốn đâu rồi." Mẹ kế phụ họa.
Cảnh sát đến hỏi thăm manh mối cũng chỉ là làm ra vẻ, rất nhanh liền rời khỏi Tô gia.
Lương Khuê cũng đi theo.
Tô gia ba người sau khi bọn họ đi rồi đều im lặng.
Đường Du bực bội đá cái bàn, hổn hển rống giận: “Phiền con mẹ nó luôn! Rốt cuộc có yên hay không, thằng đó mất tích không mất tích liên quan gì đến tôi, đã bao lâu rồi, mỗi ngày hỏi mỗi ngày hỏi, thằng đó cũng không phải anh tôi!"
“Du Du!" Mẹ kế trừng cô.
Đường Du phiền chán liếc nhìn cha kế thất hồn lạc phách, ủy khuất nói với mẹ: “Mẹ, bê bối của nó, dựa vào cái gì muốn chúng ta xử lí?"
Mẹ kế thầm thở dài một hơi, ngoài mặt lại nói: “Chúng ta đắc tội không nổi Lương gia."
“Có tiền có quyền bao dưỡng đàn ông giỏi lắm à?" Đường Du khinh thường hừ lạnh.
“Con nhóc chết tiệt đừng nói bậy, ai nói chuyện bao dưỡng với con!" Mẹ kế răn dạy cô.
Đường Du vô tội nói: “Nó có xe có nhà trọ, còn nói không phải bao dưỡng a, ai tin a…" Nói lườm về phía cha kế: “Hay là nói, xe kia là chú lén mua cho nó?"
Mẹ kế mắt nhảy dựng, ngày đó bà thấy rõ ràng, chìa khóa xe Lương Khuê chỉ là loại 307 nhỏ gọn hơn mười vạn, nhưng chìa khóa xe của Tô Nham lại là Audi vài chục vạn, Lương Khuê một đại thiếu gia, mình lái chiếc xe tồi tàn mười vạn, lại mua Audi cho tình nhân, đây căn bản không thể nào nói nổi! Như vậy vô cùng có khả năng, Audi không phải Lương Khuê mua cho Tô Nham, bản thân Tô Nham lại không có khả năng mua, chỉ có một khả năng, chính là cha Tô Nham lén mua cho nó, gạt mẹ con họ đi mua xe cho con trai.
Mẹ kế càng nghĩ càng phẫn nộ, vài chục vạn không phải số nhỏ, chồng bà cứ đưa ra ngoài như vậy, cho thằng con có bệnh biến thái kia. Lúc con gái bà thi lên đại học, bà muốn tặng con một chiếc xe kiểu dáng đáng yêu, kết quả ổng một câu con gái mua xe cái gì liền dội ngược trở lại.
“Lão Tô, ông đừng không lên tiếng, cái xe kia của con ông có phải ông mua cho nó không hả?"
Ông Tô giật mình bật cười, con ông có xe gì ông hoàn toàn không chú ý, cái gì xe a ngựa a ông cũng không biết, mẹ con này lại kéo ra chất vấn ông.
Thấy ông không nói lời nào, Đường Du lập tức kể khổ: “Ông chấp nhận có phải không? Mẹ, mẹ còn nói ổng rất tốt với con! Tốt chỗ nào, rõ ràng cái gì đều hướng về con mình, chiếc xe vài chục vạn nói mua liền mua, bình thường con mua có cái túi sách mấy vạn liền phẫn nộ nói con xài tiền bậy bạ. Mẹ, ổng căn bản chính là lợi dụng nhà chúng ta tạo phúc cho ổng, kiếm tiền xong cầm lấy đi đưa cho con ổng, thứ bạch nhãn lang!"
“Đủ rồi !" Ông Tô phẫn nộ rít gào.
Đường Du co rụt lại, tiếp đó càng phẫn nộ: “Ông mới đủ rồi, đừng cầm tiền nhà chúng tôi đi nịnh nọt thằng con bán mông biến thái kia của ông nghen!"
Ông Tô tức giận cả nói cũng nghẹn cứng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mẹ con Đường Du, sau lại cười ha ha, tiêu sái vô cùng nói: “Được, chúng ta ly hôn đi. Từ nay về sau đường ai nấy đi, tiểu bạch nhãn lang, sau này bảo mẹ mày cầm tiền lương mua cho mày túi xách mười vạn một cái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
[1]Nguyên văn ‘Bệnh cấp loạn đầu y’ (病急乱投医), nghĩa là khi tuyệt vọng rồi thì cứ thử bừa mọi cách.
[2] Một cái đầu hai cái đại: Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
[3]chu ti mã tích: tơ nhện vó ngựa, ý chỉ những manh mối.
Phải công nhận là Lương Khuê thật may mắn, cậu có một người cha biết quan tâm con cái, có một người mẹ yêu thương hết mực. Gía như Tần Việt và Nham Nham cũng có chút may mắn như thế nhỉ?
Làm cha làm mẹ, ai lại muốn con mình là đồng tính? (Xin lỗi, đừng đề cập đến mấy con tàn não mới vào giới đam mỹ hay bảo mai mốt tui đẻ con tui sẽ rèn luyện cho nó thành công / thụ gì gì đó nghen)
Nhưng tùy theo tình yêu thương sự bao dung của mỗi bậc cha mẹ dẫn đến những phản ứng khác nhau.
Cha mẹ Tần Việt, họ yêu con mình thế nhưng tình yêu đó không thắng được khát vọng có một người con trai bình thường có thể sinh con đẻ cái, bởi vậy họ tìm cách chuyển tình yêu đó sang một nơi khác để thế chỗ.
Cha Nham Nham, vốn đã bỏ rơi con mình 3 năm, ông cũng từng yêu thương Nham Nham hết mực, nhưng tiền tài và sự nghiệp đã làm mờ đi tình yêu đó, để cuối cùng thì tất cả đã muộn màng (ở kiếp trước). Nói thật nghen, nhiều bạn cứ mắng ổng thế này thế kia, nhưng mà nói thật đối với Vân, ổng vẫn chưa tra tới mức ko thể tha thứ được. Chắc đối với các bạn, ổng đã rất khốn nạn rồi nhưng mà ngoài đời còn có nhiều kẻ đáng chết hơn gấp trăm lần.
Ít ra khi ổng phát hiện con mình là đồng tính, ổng vẫn cấp tiền cho con đi du học, đừng nói là tất cả là vì sự nghiệp của ổng, ẩn sâu trong đó cũng có lo lắng cho con mình, cho tương lai của nó. Và kiếp trước, ổng ko nhặt xác cho Nham Nham được cũng là có nguyên nhân, để cuối cùng khi con trai ổng chết, ổng đã hối hận suốt quãng đời còn lại và cuối cùng cũng cô độc chết đi, lun lun nhớ đến Nham Nham.
Cha và mẹ của Lương Khuê, một người cha vĩ đại và bao dung, có lẽ chuyện của Tần Việt đãlàm ổng suy nghĩ lại ko quyết định như kiếp trước, ổng ko muốn con trai duy nhất của mình đau khổ và cô độc suốt đời.
Những người cha người mẹ, có lẽ họ sẽ ko hiểu được nổi lòng của con cái mình, ko thể chấp nhận bản chất của nó. Thế nhưng, xin hãy bình tĩnh lại, chịu lắng nghe và cảm thông đôi chút, đừng nóng nảy đừng tuyệt tình, có lẽ bi kịch trên đời này sẽ giảm đi đôi phần.
Thôi, nói đến đây thôi, chương sau sẽ là chương “nên thơ" và “đẹp" nhất truyện. Cách tả của tác giả cực đỉnh.
Cổng bệnh viện xuất hiện thêm vài người, quả nhiên là gia đình Ông Tô. Lương Khuê cả giả mù sa mưa mỉm cười cũng cười không nổi, đi thẳng qua nói: “Chú ơi, thân thể khỏe chưa ạ?"
Ông Tô khóe miệng co quắp, đứng thẳng kéo bả vai chậm rãi đi lên phía trước, không trả lời Lương Khuê. Mẹ kế thở dài, giúp chồng mang hành lý ném lên xe, quay đầu nói với Lương Khuê sắc mặt không tốt: “Lão Tô từ khi tỉnh liền không thích nói chuyện, chúng tôi cũng không giấu cậu, cậu đừng quấn quít lấy ổng hỏi tung tích Tô Nham, ổng thật sự không biết."
Lương Khuê không tin tưởng lắm, nhưng cũng không thể không tin. Tô Nham đã cùng cha mình căng thẳng, mặc kệ ông già có sống chết cũng không kỳ quái. Nhưng hắn thật sự tuyệt vọng rồi[1], thật sự không biết nên đi nơi nào tìm. Ngày nào cũng há miệng chờ sung ở tất cả mọi nơi, hoàn toàn không có chút tin tức, hắn đang tìm Tô Nham, trường học đang thúc Tô Nham, Thư Kế Nghiệp cũng đang kiếm Tô Nham.
Đã mười ngày, vẫn không có chút tin tức của Tô Nham.
Lương Khuê nhìn xe gia đình Ông Tô dần dần đi xa, hung hăng giẫm nát tàn thuốc. Xoay người lái xe đến nơi khác.
Bôn ba một ngày khoảng chín giờ đêm mới về đến nhà, kỳ quặc chính là mẹ hắn ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, thấy hắn trở lại, Lương mụ mụ cứng ngắc đứng dậy, muốn nói lại thôi nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì ư?" Lương Khuê hỏi thẳng.
Lương mụ mụ gật đầu, kỳ quái dò xét hắn: “Gần nhất con bận cái gì? Sao lại tiều tụy như vậy."
“Không có việc gì. Mẹ muốn nói gì ạ?"
Lương mụ mụ ho nhẹ, nhăn nhó nói: “Cha con… Hôm nay tăng ca, không có về nhà."
“…" Lương Khuê trợn mắt, mẹ là ý gì? Cha không về nhà… Là hoài nghi cha có bồ nhí? Lương Khuê lập tức một cái đầu hai cái đại[2], cha hắn như thế, hẳn là không có khả năng có bồ nhí đâu ha? Lương Khuê không tưởng tượng được dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi khi cha hắn ôm một tiểu honney anh anh em em.
“Mẹ, mẹ chớ suy nghĩ lung tung, hơn phân nửa là hiểu lầm." Lương Khuê nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu như vậy.
Lương mụ mụ nhanh chóng lắc đầu, nói nhỏ: “Là mẹ tận mắt nhìn thấy , sao có thể có sai."
Lương Khuê trong lòng trầm xuống, cha thật có bồ nhí? Không đúng, nếu mẹ từng nhìn thấy, sao lại trấn định như thế chứ.
“Mẹ, mẹ rốt cuộc nói chuyện gì? Dì Hồng, còn cơm khuya không? Lấy cho tôi chút gì ăn, đói bụng đến đau dạ dày rồi." Lương Khuê mỏi mệt nằm vật lên sofa.
Lương mụ mụ túm con dậy, thần kinh hề hề nói: “Ba của con ổng… Ổng xem phim…"
“Phim sex?" Lương Khuê gọn gàng dứt khoát.
Lương mụ mụ đập qua một cái: “Mày nói lung tung, ba mày hôm qua ngồi trong phòng sách coi 《núi Brokeback》! Chính là bộ phim đồng tính luyến ái đặc biệt nổi tiếng gần đây! Con nói cha con là làm sao vậy? Trước kia ông cả phim tình yêu bình thường cũng không thèm nhìn, sao đột nhiên lại xem 《 núi Brokeback 》, mà còn chưa hết, hôm nay mẹ phát hiện không ít sách vở có liên quan đến đồng tính trong phòng sách, tất cả đều là mới tinh, chừng vài chục cuốn lận."
Lương mụ mụ hô hấp dồn dập, hiển nhiên trong lòng rất loạn.
“Chuyện này cứ đâm mẹ hoài, mẹ làm sao cũng không có cách nào mở miệng chất vấn ổng được, con nói cha con một chút a, già bao nhiêu tuổi rồi, tuổi này chẳng lẽ đột nhiên thích món khác? Nhiều năm qua ổng nghiêm ngặt kiềm chế bản thân, chưa từng để mẹ lo lắng, hôm nay…"
Lương mụ mụ tâm phiền ý loạn thở dài: “Con nói chẳng lẽ cha con luôn luôn gạt mẹ… Lấy mẹ làm bình phong? Việt Việt người đáng yêu như vậy mẹ cũng gặp qua không ít, nhưng nhiều người vẫn gạt người nhà cùng vợ, lén lút ở bên ngoài, lừa gạt vợ lại lừa gạt tình nhân. Nhưng mà, mẹ sao có thể tin cha con cũng là loại bỏ đi như vậy chứ?"
Nghe mẹ tung pháo liên hoàn một phen, Lương Khuê á khẩu không trả lời được. Nếu cha hắn có bồ nhó gì đó, hắn còn có thể phóng cái rắm ra. Nhưng những lời mẹ nói, làm hắn đông thành cột đá. Trong đầu hắn đột nhiên tuông ra rất nhiều rất nhiều suy nghĩ, trong nháy mắt đánh sâu vào khiến hắn có chút cháng váng.
“Con trai, con nói mẹ hỏi cha con thế nào đây?"
Lương Khuê đứng lên, nói ra: “Con đến phòng cha nhìn xem."
“Đúng đúng, con đi xem, mẹ thật không có lừa con." Lương mụ mụ đi theo con phóng vào phòng sách của chồng, căn phòng sạch sẽ có một tường đầy sách, Lương mụ mụ chỉ vào một ô trong đó nói: “Xem những thứ này 《 đồng tính luyến ái tại Trung Quốc 》《subculture đồng tính luyến ái》《 thế giới của bọn họ 》《 nghiệt tử 》 vân vân, con coi những thứ này coi! Cha con có phải là già hồ đồ không?"
Tay Lương Khuê khẽ run rẩy rút 《 nghiệt tử 》của Bạch Tiên Dũng ra. Hai chữ này quá rõ ràng, bao hàm rất nhiều tâm tình, phảng phất như nhìn thấy một người cha, chỉ vào đứa con đồng tính tức giận mắng: nghiệt tử! Nghiệt tử!
Lương Khuê thừa nhận chính mình là đồng tính, nhưng hắn cũng chưa từng tiếp xúc sách vở phương diện này, lúc trước hắn sốt ruột trực tiếp đến hỏi bác sĩ tâm lý. Lại không nghĩ rằng… Có một ngày người cha nghiêm khắc kia, sẽ vì hắn mà bày nhiều sách báo có liên quan trong giá như vậy. Hắn run rẩy chạm vào những quyển sách kia, cảm thấy rành rành những thứ này là vì hắn mà tồn tại. Những thứ này không phải sách cha hắn thích xem, không phải tình cảm cha hắn muốn hiểu rõ.
Một ngăn tủ đầy sách, tất cả đều là sự cam chịu bất lực… của cha hắn.
Hắn phảng phất nhìn thấy cha một mình ngồi trong phòng sách yên tĩnh, lặng lẽ hút thuốc, do dự rồi kiên quyết mở sách ra, từng tờ từng tờ, từng đêm từng đêm…
Trái tim cứng rắn thiết huyết kia, có phải cũng từng vì muốn cảm nhận thế giới kia mà run rẩy, tim đã đau thương, đã phẫn nộ, cuối cùng tất cả ưu phiền, đều hóa thành một tiếng thở dài thường thượt chán nản trong đêm cô tịch.
Nghiệt tử!
Thật là nghiệt tử sao?
Hắn là nghiệt tử sao?
Trong lòng cha mắng hắn là nghiệt tử sao?
《 nghiệt tử 》—— Bạch Tiên Dũng
Viết cho một nhóm người, trong đêm tối thăm thẳm u ám, bọn nhỏ một mình bàng hoàng đứng ở đầu đường, không nơi nương tựa.
Con ngươi của Lương Khuê nở lớn, hô hấp cứ như nghẹn lại trong ngực.
Ba tháng mười ngày trước, trong một buổi chiều trong xanh đến lạ thường, cha đuổi tôi ra khỏi nhà…
Cốp.
《 Nghiệt tử 》trượt khỏi bàn tay, rơi xuống cùng nó, còn có dòng nước mắt câm lặng của Lương Khuê.
“Con ơi…"
Lương mụ mụ la lên, trong giọng nói mang theo chút rung động cùng nghi vấn dè dặt.
Bà phải hỏi điều gì?
Con ơi, vì sao con phản ứng như vậy?
Tại sao con lại khóc?
Bà không hỏi, bà không dám hỏi.
Người khác nói bà là nữ cường nhân, nhưng bà không phải.
Sự mạnh mẽ dùng tiền dựng lên, không phải mạnh.
Bà về nhà, chỉ làm một người đàn bà, một người đàn bà bình thường, một người vợ của quân nhân, một người mẹ của con mình.
Bà cũng yếu ớt cũng sợ hãi.
“Mẹ…" Lương Khuê khàn giọng hô bà.
Lương mụ mụ toàn thân run lên.
“Mẹ ơi, con là…"
“Im miệng!"
Lương mụ mụ nghiêm nghị cắt đứt lời con, đẩy cửa rời khỏi phòng.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại mình Lương Khuê.
Hắn kinh ngạc nhìn cuốn 《 Nghiệt tử 》trên mặt đất hồi lâu, rốt cục vươn tay nhặt nó lên một lần nữa.
Tối hôm đó, Lương Khuê ngủ rất chập chờn. Một giấc mộng mà hắn mơ suốt cả đêm, mộng cảnh lặp đi lặp lại tái diễn một lần lại một lần.
Trong mộng hắn hôn lên trán Tô Nham, giơ tay lên, đeo cho Tô Nham Ngọc Quan Âm hắn mang theo suốt mười tám năm.
“Tớ đem phúc khí quãng đời còn lại, toàn bộ để lại cho cậu…"
Hắn dựa vào bả vai Tô Nham, nói ra lời ly biệt tàn khốc, trong lòng bị nhồi nén đau buốt, cũng thiên thiên vạn vạn không muốn.
Lời cáo biệt lướt qua trên môi, lấy ra hết tất cả tình yêu trong tim hắn.
Đau đớn tắc nghẽn trong ngực làm người ta không thể thở nổi.
Ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt Tô Nham lần cuối, cũng biến mất không còn.
Cuối cùng, cũng rời đi không quay đầu lại.
Sao lại như thế, nhẫn tâm như vậy sao? Hắn trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một lần lại một lần chất vấn chính mình.
“Bác sĩ, con tôi có vấn đề gì không vậy?"
“Lương phu nhân yên tâm, con của bà sốt cao đã lui xuống, không bao lâu sẽ tỉnh. Bà chuẩn bị một ít cháu loãng, nằm viện quan sát một ngày, trực tiếp xuất viện cũng không sao. Theo thông thường bớt sốt thì không có việc gì ."
“Cảm ơn bác sĩ."
Lương Khuê mở mắt ra, chỉ cảm thấy hai mắt như bị bếp lò nướng qua, nặng nề sền sệt nóng hổi, đầu càng choáng váng mơ hồ, thân thể như nhũn ra, như một đoàn bông rất nặng.
“… Mẹ?"
“Con tỉnh! Cuối cùng cũng tỉnh, thằng nhãi ranh hơn nửa đêm sốt cao bốn mươi hai độ, đầu sốt đến hồ đồ, nếu không phải mẹ nửa đêm nhìn mày, giờ không biết…" Lương mụ mụ vuốt nước mắt nghẹn ngào nói, sốt cao hơn bốn mươi hai độ, cả thần không chừng cũng tiêu. Con bà lớn như vậy, sớm đã có không gian độc lập, đêm ngủ cửa phòng còn khóa lại. Ngày hôm qua bà đầy bụng tâm tư ngủ không được, nửa đêm ba giờ ngồi dậy ngẩn ra, sau trái lo phải nghĩ đến mức khó chịu, dứt khoát rời giường. Sau đó đứng trước phòng con trai ngẩn người, do dự vặn mở cửa phòng, kết quả không có khóa, đơn giản đã vặn mở. Bà nghĩ có lẽ đây là thiên ý, khi đó bà mãnh liệt muốn gặp nó, có một bụng lời nói muốn nói với nó, bà thật vất vả lấy hết dũng khí bước vào, nhưng nhìn thấy lại là gương mặt sốt cao không bình thường của con. Vươn tay vừa sờ, nóng đến ghê người, mặc đồ ngủ cùng bảo mẫu đem con trai tới bệnh viện.
Lương Khuê vuốt trán lầm bầm: “Con sao lại phát sốt…"
“Con không để ý bản thân… Mẹ vừa biết được, Tô Nham mất tích hơn mười ngày có phải không?" Lương mụ mụ hốc mắt đỏ lên thấp giọng hỏi hắn, không có bất kỳ trách móc nào.
Tim Lương Khuê xiết chặt, vừa nghĩ tới Tô Nham còn không có tung tích, mà lúc này hắn cư nhiên bị bệnh, lập tức vừa vội lại khó chịu. Thân thể hắn gần đây rất tốt, sớm không bệnh muộn không bệnh, lại bệnh vào lúc này.
“… Tìm không thấy cậu ấy…" Lương Khuê suy yếu nói nhỏ.
“Cậu ấy cố ý trốn tránh con…"
“Bằng không vì sao không để con tìm được?"
“Tô Nham cậu ấy…" Lương Khuê nói không nên lời, đôi mắt trống rỗng chằm chằm vào ống truyền dịch, chất lỏng trong suốt long lanh tí tách, cứ như tiếng thì thào đếm ngược.
Lương mụ mụ trong lòng bình tĩnh như trần ai lạc định, nhưng lại rất nhanh sinh ra càng nhiều nghi hoặc cùng lo lắng. Bà chỉ biết, đứa con trai Lương Khuê yêu nhất định là Tô Nham, trước kia chỉ cho rằng chúng thân nhau quá, hôm nay nghĩ đến, thực sự có thể tìm ra chu ti mã tích[3]. Con bà bà hiểu, con bà có rất nhiều huynh đệ bằng hữu nối khố, nhưng mà, nó sẽ không giữ gìn những người đó, có đôi khi nói với cha mẹ, cũng sẽ nói không phải là bạn thân gì. Ai rất gian xảo, ai thích khoác lác, nhưng khi Lương Khuê nhắc tới Tô Nham trước mặt bọn họ, đều là tán dương, không một lần nói xấu. Tô Nham tốt thế này giỏi thế kia, trước kia bà cho rằng đó là do Tô Nham cứu mạng nó.
Tô Nham, bà rất thương đứa nhỏ này. Không kiêu căng không nóng nảy, lễ phép hiểu chuyện, tiến thối có độ, ổn trọng hơn con bà nhiều.
Hiện tại bà phải ghét nó mới đúng, nhưng nghĩ đến từng chút từng chút tiếp xúc cùng Tô Nham đến nay, bà lại chán ghét không nổi.
Nói trắng ra, đó cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Khốn khổ hơn con bà, cha mẹ ruột không thương, làm khách trong nhà bọn họ, lễ phép quá độ, chứng minh nó rất dè dặt. Bà có thể đi mắng nó giáo huấn nó, ép nó trách xa con mình, mắng xong, giáo huấn xong, Tô Nham có thể làm gì đây? Nó dám ở lại Thành phố A nữa sao? Nó muốn sống tốt, phải đi khỏi Thành phố A. Tô Nham tính là cái gì, cái gì cũng không có. Bị mắng bị ức hiếp thì đã sao, nó không có cha làm chỗ dựa cho nó, không có mẹ bảo vệ giúp nó chịu đựng.
Tô Nham không có phúc khí như con bà.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lương Hưng Quốc một thân quân trang phong trần mệt mỏi đi tới.
“Sao lại nóng đến vậy? Hạ sốt chưa?" Lương Hưng Quốc tháo mũ xuống, trong thanh âm tỉnh táo, vẫn che dấu không được tia lo lắng.
Lương Khuê mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn Lương Hưng Quốc.
“Hạ chút rồi, hiện tại sốt ba mươi tám độ, còn phải chích và uống thuốc, bác sĩ nói hạ sốt sẽ không việc gì." Lương mụ mụ vội vàng giải thích.
Lương Hưng Quốc thở ra, nhíu mày nói: “Lần cuối con phát sốt nằm viện là lúc ba tuổi, về sau luôn khỏe mạnh, hôm qua không phải cảm lạnh chứ? Mùa xuân dễ cảm lắm, sau này cẩn thận."
Lương Khuê nói không ra lời, chỉ có thể nghiêng đầu, quay lưng lại, như một đứa trẻ không được tự nhiên trốn tránh, cự tuyệt quan sát.
“…" Lương Hưng Quốc ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.
Lương mụ mụ mấy lần há miệng muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi chồng mình, nhưng nhìn thấy con trai còn chưa khỏe, ngẫm lại đừng hỏi ở phòng bệnh thì tốt hơn. Miễn cho hai cha con cãi nhau, lửa giận lại xông lên.
Bác sĩ đúng lúc tiến vào, phá vỡ bầu không khí im lặng xấu hổ.
Bác sĩ nịnh nọt nói chuyện với Lương Hưng Quốc, Lương Hưng Quốc phất phất tay với vợ rồi ra ngoài, liền hỏi bác sĩ: “Có sốt đến viêm phổi gì không? Bốn mươi hai độ không phải chuyện nhỏ, tôi thấy nó tinh thần uể oải, thực không quen."
Bác sĩ không ngừng giải thích: “Lương tư lệnh cứ việc yên tâm, con ngài tuyệt đối không sốt đến viêm phổi, giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục , nhiều ít có chút không tinh thần, ngày mai a, không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai sẽ khôi phục."
Nghe tiếng chồng mình dần dần đi xa, Lương mụ mụ nằm lỳ trên giường, cầm lấy tay Lương Khuê nghẹn ngào nói: “Cha con chỉ có một đứa con trai là con thôi, nhất định sẽ không hiểu tình cảm của con. Con… Tự làm quyết định, mặc kệ con lựa chọn thế nào, mẹ cũng không ép con, mẹ không muốn nhìn thấy con hay Tô Nham, biến thành Việt Việt như thế… Mẹ cũng không muốn biến thành dì út con đâu."
Lương Khuê nắm chặt tay Lương mụ mụ , đầu chôn xuống thật thấp.
“Cha con… Ổng không phải người thô lỗ không nói đạo lý. Ổng xứng chức hơn cả mẹ, sớm đã phát hiện tình huống của con, bằng không ổng cũng không đi nghiên cứu những quyển sách kia, ổng còn quan tâm con hơn mẹ… Ổng không trực tiếp làm khó dễ con, mà lựa chọn lẳng lặng tìm hiểu, chứng minh tim ổng nhuyễn mà." Lương mụ mụ hít hít cái mũi, kéo giọng nói tiếp: “Ổng thương con bao nhiêu, thì lo lắng con bấy nhiêu. Cha con không phải dượng, ổng sẽ không bỏ rơi con, sẽ không sinh ra thằng em khác thay thế con, ổng có nguyên tắc làm việc của mình, nhưng mà, con muốn ổng hoàn toàn cảm thông cho con, khả năng cũng không lớn."
Lương mụ mụ cười khổ thở dài, vỗ vỗ cánh tay Lương Khuê, “Con đừng đi sờ nghịch lân của ổng a, ổng đã không nói, con cũng đừng mở miệng. Ổng hiện tại luẩn quẩn trong lòng, nhưng vẫn lặng lẽ cố gắng, một ngày nào đó, có lẽ ổng sẽ chủ động nói chuyện với con."
Ý Lương mụ mụ là, hai cha con cứ cùng giả ngu đi. Tạm thời không cách nào cởi bỏ bế tắt, chỉ có thể tùy ý đặt nó ở đấy, không nên tùy tiện đụng vào. Tâm tình càng quấn quýt, càng rối loạn, càng khó mở ra.
Lương Khuê sau khi bình phục lại bắt đầu tìm kiếm tung tích Tô Nham, hắn sau khi cùng Lương mụ mụ thương lượng rốt cục đã báo cảnh sát, lúc trước hắn không dám báo, là sợ nếu cảnh sát xen vào, Tô Nham cùng cha y vì sao cãi nhau cũng không thể giấu, khi đó nói không chừng huyên náo đến dư luận xôn xao. Một khi truyền ra, trắng bị nói thành đen, nghĩ như Đường Du khẳng định không chỉ có một, lời đồn phú nhị đại bao dưỡng sinh viên tài cao gì, hắn chết cũng không muốn Tô Nham nghe thấy, đó là vũ nhục quá lớn. Nhưng Lương mụ mụ nhúng tay vào thì khác, bà nói, con nuôi bà mất tích.
Lương Khuê đi theo cảnh sát đến Tô gia, sớm dặn dò gia đình Ông Tô, phải, cố gắng , dùng sức , giấu nguyên nhân cãi nhau thật sự cho tôi!
Ông Tô hắn yên tâm, Ông Tô trừ phi là lão ngốc, mới có thể nói cho người ngoài con mình là đồng tính.
Nhưng mẹ kế cùng con em tiện nghi kia lại không nhất định .
Lương Khuê cùng đi qua, chính là vì dán chặt vào hai người họ.
“Tôi bắt nó xuất ngoại học sâu, nó không chịu, tôi tức quá liền đánh nó, sau đó liền cãi nhau." Ông Tô mặt không biểu tình nói với cảnh sát.
“Đúng vậy đúng vậy a, đứa bé kia bướng bỉnh, không biết trốn đâu rồi." Mẹ kế phụ họa.
Cảnh sát đến hỏi thăm manh mối cũng chỉ là làm ra vẻ, rất nhanh liền rời khỏi Tô gia.
Lương Khuê cũng đi theo.
Tô gia ba người sau khi bọn họ đi rồi đều im lặng.
Đường Du bực bội đá cái bàn, hổn hển rống giận: “Phiền con mẹ nó luôn! Rốt cuộc có yên hay không, thằng đó mất tích không mất tích liên quan gì đến tôi, đã bao lâu rồi, mỗi ngày hỏi mỗi ngày hỏi, thằng đó cũng không phải anh tôi!"
“Du Du!" Mẹ kế trừng cô.
Đường Du phiền chán liếc nhìn cha kế thất hồn lạc phách, ủy khuất nói với mẹ: “Mẹ, bê bối của nó, dựa vào cái gì muốn chúng ta xử lí?"
Mẹ kế thầm thở dài một hơi, ngoài mặt lại nói: “Chúng ta đắc tội không nổi Lương gia."
“Có tiền có quyền bao dưỡng đàn ông giỏi lắm à?" Đường Du khinh thường hừ lạnh.
“Con nhóc chết tiệt đừng nói bậy, ai nói chuyện bao dưỡng với con!" Mẹ kế răn dạy cô.
Đường Du vô tội nói: “Nó có xe có nhà trọ, còn nói không phải bao dưỡng a, ai tin a…" Nói lườm về phía cha kế: “Hay là nói, xe kia là chú lén mua cho nó?"
Mẹ kế mắt nhảy dựng, ngày đó bà thấy rõ ràng, chìa khóa xe Lương Khuê chỉ là loại 307 nhỏ gọn hơn mười vạn, nhưng chìa khóa xe của Tô Nham lại là Audi vài chục vạn, Lương Khuê một đại thiếu gia, mình lái chiếc xe tồi tàn mười vạn, lại mua Audi cho tình nhân, đây căn bản không thể nào nói nổi! Như vậy vô cùng có khả năng, Audi không phải Lương Khuê mua cho Tô Nham, bản thân Tô Nham lại không có khả năng mua, chỉ có một khả năng, chính là cha Tô Nham lén mua cho nó, gạt mẹ con họ đi mua xe cho con trai.
Mẹ kế càng nghĩ càng phẫn nộ, vài chục vạn không phải số nhỏ, chồng bà cứ đưa ra ngoài như vậy, cho thằng con có bệnh biến thái kia. Lúc con gái bà thi lên đại học, bà muốn tặng con một chiếc xe kiểu dáng đáng yêu, kết quả ổng một câu con gái mua xe cái gì liền dội ngược trở lại.
“Lão Tô, ông đừng không lên tiếng, cái xe kia của con ông có phải ông mua cho nó không hả?"
Ông Tô giật mình bật cười, con ông có xe gì ông hoàn toàn không chú ý, cái gì xe a ngựa a ông cũng không biết, mẹ con này lại kéo ra chất vấn ông.
Thấy ông không nói lời nào, Đường Du lập tức kể khổ: “Ông chấp nhận có phải không? Mẹ, mẹ còn nói ổng rất tốt với con! Tốt chỗ nào, rõ ràng cái gì đều hướng về con mình, chiếc xe vài chục vạn nói mua liền mua, bình thường con mua có cái túi sách mấy vạn liền phẫn nộ nói con xài tiền bậy bạ. Mẹ, ổng căn bản chính là lợi dụng nhà chúng ta tạo phúc cho ổng, kiếm tiền xong cầm lấy đi đưa cho con ổng, thứ bạch nhãn lang!"
“Đủ rồi !" Ông Tô phẫn nộ rít gào.
Đường Du co rụt lại, tiếp đó càng phẫn nộ: “Ông mới đủ rồi, đừng cầm tiền nhà chúng tôi đi nịnh nọt thằng con bán mông biến thái kia của ông nghen!"
Ông Tô tức giận cả nói cũng nghẹn cứng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mẹ con Đường Du, sau lại cười ha ha, tiêu sái vô cùng nói: “Được, chúng ta ly hôn đi. Từ nay về sau đường ai nấy đi, tiểu bạch nhãn lang, sau này bảo mẹ mày cầm tiền lương mua cho mày túi xách mười vạn một cái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
[1]Nguyên văn ‘Bệnh cấp loạn đầu y’ (病急乱投医), nghĩa là khi tuyệt vọng rồi thì cứ thử bừa mọi cách.
[2] Một cái đầu hai cái đại: Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu.
[3]chu ti mã tích: tơ nhện vó ngựa, ý chỉ những manh mối.
Phải công nhận là Lương Khuê thật may mắn, cậu có một người cha biết quan tâm con cái, có một người mẹ yêu thương hết mực. Gía như Tần Việt và Nham Nham cũng có chút may mắn như thế nhỉ?
Làm cha làm mẹ, ai lại muốn con mình là đồng tính? (Xin lỗi, đừng đề cập đến mấy con tàn não mới vào giới đam mỹ hay bảo mai mốt tui đẻ con tui sẽ rèn luyện cho nó thành công / thụ gì gì đó nghen)
Nhưng tùy theo tình yêu thương sự bao dung của mỗi bậc cha mẹ dẫn đến những phản ứng khác nhau.
Cha mẹ Tần Việt, họ yêu con mình thế nhưng tình yêu đó không thắng được khát vọng có một người con trai bình thường có thể sinh con đẻ cái, bởi vậy họ tìm cách chuyển tình yêu đó sang một nơi khác để thế chỗ.
Cha Nham Nham, vốn đã bỏ rơi con mình 3 năm, ông cũng từng yêu thương Nham Nham hết mực, nhưng tiền tài và sự nghiệp đã làm mờ đi tình yêu đó, để cuối cùng thì tất cả đã muộn màng (ở kiếp trước). Nói thật nghen, nhiều bạn cứ mắng ổng thế này thế kia, nhưng mà nói thật đối với Vân, ổng vẫn chưa tra tới mức ko thể tha thứ được. Chắc đối với các bạn, ổng đã rất khốn nạn rồi nhưng mà ngoài đời còn có nhiều kẻ đáng chết hơn gấp trăm lần.
Ít ra khi ổng phát hiện con mình là đồng tính, ổng vẫn cấp tiền cho con đi du học, đừng nói là tất cả là vì sự nghiệp của ổng, ẩn sâu trong đó cũng có lo lắng cho con mình, cho tương lai của nó. Và kiếp trước, ổng ko nhặt xác cho Nham Nham được cũng là có nguyên nhân, để cuối cùng khi con trai ổng chết, ổng đã hối hận suốt quãng đời còn lại và cuối cùng cũng cô độc chết đi, lun lun nhớ đến Nham Nham.
Cha và mẹ của Lương Khuê, một người cha vĩ đại và bao dung, có lẽ chuyện của Tần Việt đãlàm ổng suy nghĩ lại ko quyết định như kiếp trước, ổng ko muốn con trai duy nhất của mình đau khổ và cô độc suốt đời.
Những người cha người mẹ, có lẽ họ sẽ ko hiểu được nổi lòng của con cái mình, ko thể chấp nhận bản chất của nó. Thế nhưng, xin hãy bình tĩnh lại, chịu lắng nghe và cảm thông đôi chút, đừng nóng nảy đừng tuyệt tình, có lẽ bi kịch trên đời này sẽ giảm đi đôi phần.
Thôi, nói đến đây thôi, chương sau sẽ là chương “nên thơ" và “đẹp" nhất truyện. Cách tả của tác giả cực đỉnh.
Tác giả :
Dạ Đích