Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 27: Chia lớp
Khi Tô Nham từ nhà dì Từ trở về, Lương Khuê cũng vừa tắm xong.
Mái tóc của Lương Khuê ướt đẫm dán vào gương mặt, cầm cây lau nhà nhanh nhẹn dọn dẹp toilet vừa dùng xong. Thấy Tô Nham đã về liền nói:“Toilet nhà cậu thực sạch sẽ như chưa bao giờ dùng qua khiến tớ cũng ngại làm dơ nữa."
Tô Nham nghĩ thầm đúng là chưa bao giờ dùng qua……
“Cậu lau vài cái là được rồi, thay quần áo đến nhà dì Từ ăn cơm với tớ nào."
“Được rồi." Lương Khuê lập tức làm nhanh.
Khi hai người từ trường về sắc trời còn sớm, Tô Nham nhân tiện mua một ít thịt cá. Lúc này qua trù nghệ của dì Từ, món ăn trên bàn rất phong phú, hơn nữa hơn phân nửa trong đó đều là vị cay.
“Tô Nham, dì Từ là bảo mẫu sao?" lúc Lương Khuê lần đầu tiên nghe tên dì Từ, nghĩ đến đầu tiên chính là bảo mẫu. Cha mẹ Tô Nham không ở bên cạnh, y lại đến trường không có thời gian nấu cơm, như vậy ăn ké nhà dì Từ cũng là bình thường.
Tô Nham lắc đầu: “Không phải, hỏi gì mà hỏi nhiều vậy, có đồ cho cậu ăn là đủ rồi."
Tô Nham đã dặn dì Từ đừng nói chuyện bán rau, đừng nói hai người rốt cuộc có quan hệ gì.
Lương Khuê ngồi nửa ngày trong nhà dì Từ cũng nhìn không ra nguyên cớ, nhưng nhìn ra dì Từ là một người phụ nữ tốt bụng, rất để tâm đến Tô Nham. Là loại ở chung lâu, thuận theo tự nhiên chăm sóc y luôn.
Hai người ăn sạch trơn cả một bàn món ăn, chỉ còn lại vài miếng rau. Dì Từ không khỏi cười nói:“Con trai tuổi này ăn nhiều thật, dì lớn tuổi hiện tại ăn cơm cũng không được bao nhiêu."
“Là tay nghề dì Từ tốt, ở căn tin trường học cũng không ăn nhiều được thế này đâu ạ." Lương Khuê vỗ mông ngựa qua một cái, thấy dì Từ vui mừng vội vàng thừa nước đục thả câu:“Nghỉ hè con sẽ ở nhà Tô Nham chơi, đại khái sẽ thường xuyên đến chỗ dì ăn cơm. Đến lúc đó dì cũng đừng ghét bỏ con nghen."
“Ai nha, con muốn ở nhà Tiểu Nham? Cũng tốt, Tiểu Nham một mình rất nhàm chán, có bạn ở bên cạnh cũng tốt. Muốn ăn giờ cơm con cứ qua."
“Cám ơn dì Từ ." Lương Khuê cười đắc ý, giơ một chữ ‘V’ thắng lợi về phía Tô Nham.
Tô Nham nghiêng qua liếc hắn, nói với dì Từ: “ Dì nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng con đi về trước."
Được nghỉ hè, cả người như chợt buông lỏng. Tô Nham nằm trên ghế sa lon trong phòng lười biếng thở dài, trong đầu cân nhắc nên đi Vân Nam? đi gặp Thư Kế Nghiệp? Hay trông tiệm đây?
Kỳ thật đến hè tháng bảy, dịch SARS đã từ từ giảm bớt. Vắc-xin phòng bệnh được nghiên cứu chế tạo ra để khống chế, đến tháng tám sẽ không xuất hiện ca tử vong nào. Nghỉ hè ra vùng ngoài chơi cũng không phải không được, nhưng Lương Khuê _ cái thứ kẹo da trâu này thì làm sao? Đuổi là đuổi không đi, nếu mang theo Lương Khuê, Tô Nham nhiều lắm chỉ đi Vân Nam du lịch, tuyệt đối sẽ không lộ việc làm ăn của mình ra. Cũng không phải cảm thấy đây là bí mật, mà do đời trước y căn bản chưa từng làm những chuyện này. Lương Khuê tiếp xúc càng nhiều, ảnh hưởng càng rộng thay đổi càng lớn.
Tô Nham nằm sấp suy nghĩ mãi, cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, bên tai quanh quẩn tiếng nhạc quen thuộc trong trò chơi cùng tiếng bàn phím lạch cạch đánh cấp tốc.
Lương Khuê quét xong một phó bản, liền thấy Tô Nham đang ngủ.
Lương Khuê treo trò chơi, lập tức cầm ví đi ra khỏi nhà.
Nửa giờ sau Lương Khuê mang theo một đống đồ ăn vặt trở về. Trước đó hắn đã cảm thấy trong nhà này thiếu cái gì giờ mới ngẫm ra _ thiếu đồ ăn vặt! thức ăn dự trữ trong nhà cư nhiên chỉ có nước để uống, mấy thứ khác cái gì cũng không có, cả tủ lạnh cũng không mở.
Lương Khuê nhanh nhẹn mở tủ lạnh đem sữa chua, kem ly, đồ dùng mùa hè bỏ hết vào tủ lạnh, còn có một đống sủi cảo, hoành thánh, bánh bao đông lạnh để dự trữ ăn khuya.
Sáng hôm sau Tô Nham phát hiện thức ăn dự trữ trong nhà tăng lên cũng chẳng nói gì, cầm một túi sủi cảo đông lạnh ném vào trong nồi nấu bữa sáng, cùng Lương Khuê mỗi người ăn một chén liền trở lại trường.
Quy củ xưa nay, hai người bọn họ phải trở về giúp phê sửa bài thi.
“Tô Nham, Tô Nham, bên này!" Từ Vệ từ xa chạy tới phía Tô Nham, Tô Nham thoáng nhìn cô gái đi theo sau hắn, lại nhìn Từ Vệ mặt mày hớn hở, thầm nghĩ thằng thứ hai muôn đời này rốt cục ôm được mỹ nhân về .
Từ Vệ vui vẻ đập bả vai Tô Nham, tư thế người – anh – em – tốt – của – tôi :“Hắc hắc, tiểu tử cậu đi sửa bài thi hả?"
“Ừ."
“Giữa trưa mời cậu ăn cơm được chứ?"
“Vô sự hiến ân cần." Tô Nham tránh né Từ Vệ, Từ Vệ hình như vừa hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng xong, quần áo cũng chưa thay, một thân mồ hôi hôi chết người.
“Tiểu tử mi miệng tiện, cái gì ân cần không ân cần. Anh đây chỉ muốn cảm tạ mi, biết không?" Từ Vệ khiêu mi khẽ nói, Tô Nham nói thẳng:“Anh phải nói là thỉnh bà mối chứ."
Từ Vệ mặt đỏ lên, lén quay đầu lại nhìn nhìn bạn gái, nắm chặt Tô Nham nhỏ giọng nói: “ Đừng nói bậy, cái kia…… ngày đó anh tức quá, sau khi trở về kích động bày tỏ với người ta…… Kết quả bị cự tuyệt ."
“……" Tô Nham buồn bực, chẳng lẽ cô bé đằng sau không phải nữ sinh mời sinh nhật kia?
Từ Vệ gật đầu: “ Cô ấy gọi là Hứa Vân, người anh thổ lộ là Tôn Như…… Tôn Như thích cậu! "
“……" Tô Nham quay đầu muốn chạy.
“Ai, cậu đừng đi, anh hiện tại không đố kị cậu, thật đấy. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chú ý tới Hứa Vân…… Cô ấy cũng là học sinh khối thể dục như anh, anh luôn không coi cô như con gái……" sắc mặt Từ Vệ không được tự nhiên mà đỏ lên,“Cố ấy chạy nhanh 100 mét luôn giành hạng nhất, còn lợi hại hơn cả anh……"
“Tên thứ hai kia sao anh lôi kéo Tô Nham kể luyến ái sử của anh hoài vậy hả? Tôi đang tự hỏi Tô Nham sao mà nửa ngày không về, anh đi về học hè nhanh đi khối 12 à!" Lương Khuê hô lên từ khối 12 đặc biệt nhìn hả hê. Từ Vệ mùa hè này phải học hè, năm 11 đã chấm dứt, hắn đã thuộc về 12 _ năm học quan trọng nhất.
Từ Vệ tức giận rống lại:“Chớ đắc ý, chú mày cũng sẽ có ngày này!"
Tô Nham móc móc lỗ tai : “ Không phiền anh mời khách, anh không nợ tôi cái gì. Tôi trở về sửa bài thi, bye bye." Phất phất tay, Tô Nham đi về phía Lương Khuê.
Từ Vệ lớn tiếng mắng: “ Lương Khuê cậu lần sau hô tôi là thứ hai, tôi đánh chết cậu!"
Trở lại phòng học, Lâm Cường lập tức chạy qua:“Tô Nham, nghỉ hè cậu còn làm thêm không?"
Lương Khuê nghe vậy lập tức hỏi:“Tô Nham cậu muốn làm thêm?"
“…… Không."
Lâm Cường cũng tiếc hận nói:“Ai, Tô Nham cậu biết không, Trần Yến làm thêm đó. Cô ấy có một người chị họ mở tiệm quần áo, Trần Yến giúp trông coi hai tháng,tiền lương tám trăm đồng một tháng, không tệ lắm. Đúng rồi, tiệm quần áo kia cách chợ rau rất gần, cùng một dãy phố đấy."
“Phải không? Có rảnh tớ sẽ qua coi cô ấy làm việc. Nghỉ hè cậu muốn làm thêm à?" Tô Nham cười hỏi, nghe chuyện của Trần Yến y rất vui vẻ. Mặc kệ tiền nhiều hay ít, đối với gia đình Trần Yến mà nói đều là một loại san sẻ. Tám trăm một tháng, cũng đủ tiền học phí của một người.
Lâm Cường bóp cổ tay lắc đầu, buồn bực không thôi nói:“Không được, vốn tớ cũng muốn thế, nhưng cha tớ đăng kí trường luyện thi cho tớ, học thêm Anh văn……" Lâm Cường thở dài, thành tích của hắn không tệ nhưng lại không đều. Hắn dở nhất là Anh ngữ, bị dày vò đến lợi hại, mặc kệ học thế nào luôn có cảm giác lực bất tòng tâm. Nhà hắn điều kiện bình thường, cha chịu dùng tiền đăng kí trường luyện thi, đã là vượt mức đầu tư. So với làm việc ngoài giờ gì gì đó, tự nhiên là đại học tương lai quan trọng hơn.
Tô Nham vỗ vỗ bả vai Lâm Cường, an ủi:“Cố gắng học thêm a, cậu bổ túc ‘É lịch’(Yīng gé lìxí) cũng tốt."
Tô Nham mặt mày tươi tắn chế nhạo, lập tức làm Lâm Cường sắc mặt đỏ bừng, hổn hển nói:“Đừng vạch trần khuyết điểm của người khác được không người anh em!"
Lương Khuê sửng sốt không hiểu bọn họ đang nói gì, truy hỏi Tô Nham, Tô Nham chỉ buồn cười. Giọng hắn lớn cũng không nén lại, giáo viên học sinh đang ngồi cũng nghe được, Tô Nham không trả lời, Lâm Cường quát lớn bảo Lương Khuê câm miệng. Lúc này thầy Anh văn dừng bút, mở miệng nói:“Biết English không?"
Lương Khuê buồn bực:“Đương nhiên biết ạ, chẳng phải là English _ tiếng Anh sao?"
“A a, thầy a! Em không đắc tội thầy mà!!" Lâm Cường vẻ mặt cầu xin rống át đi.
Thầy Anh văn trừng mắt, chọc vào bài thi nói:“Cái gì mà thầy, không phải ‘thích cái cầu’(Tī gè qiú) sao?"
“Phốc……" Tô Nham nhịn cười không được, nghe hiểu nên bật cười.
Lương Khuê cái hiểu cái không, hỏi tới:“ thích cái cầu?"
“Là teacher đó!" thầy anh ngữ phát điên.
“Ha ha ha ha, em hiểu rồi. Ai u đây không phải trò mà học sinh cấp 2 thường chơi sao? Lâm Cường cậu cấp 3 còn chơi như vậy? Thật không được, quả là phải đi bổ túc."
Lâm Cường bất mãn phản bác:“Các người những kẻ học tiếng Anh không có áp lực không có quyền lên tiếng! Hừ, tớ phải duy trì cái thói quen không tốt này đến tốt nghiệp đại học, tớ lập chí hướng phải dựa vào trung văn bác đại tinh thâm của chúng ta thi đậu luôn cả Anh ngữ cấp sáu! É lịch thì sao, thích cái cầu thật dễ nhớ mà, tớ xem hiểu là được rồi."
Thầy Anh văn tiếp tục chọc vào chỗ yếu:“Mở sách Anh văn của em ra, mắt không tốt còn tưởng là sách ngữ văn. Chữ Hán rậm rạp chằng chịt, viết văn ngôn ngữ không thông. Nhìn kỹ, toàn là đọc tờ, bà, hảo tử, nhìn xem những thứ này là gì?"
“Đoán coi bà là cái gì? Là apple!" Āpó
“Hảo tử, là house." Hǎo sǐ
“Đọc tờ là doctor!" Duò kē tóu
Trong phòng cười vang, Lâm Cường bị khinh bỉ vô cùng xấu hổ, hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Lương Khuê vỗ bàn mừng rỡ nói:“Ôi, bình thường thấy cậu trả lời câu hỏi tiếng Anh, tớ cũng không chú ý cậu lại buồn cười như vậy nha! Ha ha!"
Thầy anh văn cười khẽ:“Đọc lên tám chín phần là gạt người, em ấy đọc tiếng Anh vùn vụt vùn vụt, tôi thấy mắc cỡ đến muốn chui xuống đất cho rồi."
Lâm Cường che mặt thề nguyền:“Chờ nghỉ hè về nhất định khiến các người lau mắt mà nhìn tôi này! Đến lúc đó thầy cho dù ném em đi Mỹ, em vẫn có thể coi như đó là thành phố C của chúng ta! Nói tự nhiên, chuyện trò vui vẻ cho coi nè!"
Ở trường phê sửa bài thi hai ngày, bọn Tô Nham cũng không rảnh rỗi. Vội vàng giúp thầy cô thu xếp tư liệu dùng vào ngày 5 tháng bảy, ghi danh sách chia lớp, đây là một mùa hè rất bận rộn. 12 thi đại học, đầu tháng ba trung khảo, có nghĩa là cả cao trung đối mặt vấn đề tỉ lệ lên lớp và tuyển nhận học sinh mới lần nữa. Thầy Mã bề bộn nhiều việc, bận không làm hết liền kéo bọn Tô Nham vào cùng nhau bề bộn. Dù sao chỉ cần mở miệng, học sinh cũng không thể từ chối.
Bận đến sớm 5 tháng 7 phát phiếu điểm, vô số học sinh về trường. Lúc ấy Tô Nham còn đang cùng Lương Khuê Lâm Cường mấy người dán chữ.
Phát phiếu điểm, cùng với hội phụ huynh lần thứ hai. Lớp xã hội và tự nhiên chia lớp là chuyện hệ trọng, các phụ huynh không có khả năng không đến, vắng họp vẫn chỉ có phụ huynh của Tô Nham.
Trước bảng đen phòng học 10/2 đầy người, toàn bộ dán mắt vào danh sách chia lớp trên bảng. Từng người sắp phân đến lớp 11 nào, toàn bộ ghi trên bảng đen.
Tô Nham, Lương Khuê, Lâm Cường, ba người học lớp 11/1 _ lớp chuyên của ban khoa học tự nhiên. Phân chia khoa xã hội và tự nhiên, chẳng khác nào sắp xếp vị trí, bởi vậy lớp giỏi lớp thường đều được lọc ra. 11/1 tốt nhất, tiếp theo là 11/2, còn lại chia đều. Lớp chuyên khoa Văn là 11/11, lớp khác theo thứ tự mà sắp xếp.
11/1 và 11/11 là hàng xóm gắn kết chặt chẽ, rất hiển nhiên trường học cố ý đặt bọn họ cùng một chỗ. Hơn nữa 11/1 nằm sát một bên, tiếp theo là 11/11, bên cạnh 11/11 là cầu thang, bên kia cầu thang là 11/2, một cái thang lầu, cách ly hai lớp chuyên.
Trong phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng gào to của các học sinh, những người quan hệ tốt có thể phân đến chung lớp liền đặc biệt vui, không được chung lớp thì ảm đạm sa sút tinh thần.
Tô Nham ba người đứng sau phòng học, họ là người biết kết quả sớm nhất, đã không còn kích động.
Trần Yến sau khi thấy lớp của mình liền thở phào, ngược lại tìm kiếm bọn Tô Nham. Cô cười đi tới, nói:“Sau này chúng ta phải tách ra, hi vọng chúng ta vẫn là bạn."
Tô Nham mỉm cười gật đầu, Lâm Cường vui mừng mà nói:“Chuyện này còn phải hỏi, Trần Yến cậu phân đến 11/12, không tệ a, chúc mừng cậu."
“Cám ơn." Trần Yến thật tâm nói, thành tích của cô ở 10/2 chỉ có thể coi là bình thường có thể phân đến lớp số 2 của khoa xã hội, đã là niềm vui bất ngờ. Điều này xác thực đáng chúc mừng.
Trần Yến đến chào hỏi thì về cùng mẹ, Lương Khuê chậc chậc thở dài:“Thật không ngờ, các cậu và Trần Yến quan hệ tốt như vậy."
Lâm Cường hừ nhẹ: “ Còn nhiều thứ cậu không thể tưởng được đâu. Xem đại soái ca Tô Nham của chúng ta, ai cũng không để ý chỉ tốt với Trần Yến, cậu ấy nói không thích Trần Yến tớ cũng thấy kỳ quái. Nhưng lại cảm thấy cậu ấy không nói dối."
“…… Tô Nham là mặt lạnh tim nóng, quan tâm Trần Yến không thể nói là có suy nghĩ không an phận." Lương Khuê nói như vậy, hắn cũng không phải giải thích cái gì, chỉ cảm thấy Tô Nham hẳn là người như vậy. Đối tốt với Trần Yến, không phải vì tình yêu nam nữ, mà là nguyên nhân khác. Thậm chí có thể nói, Tô Nham có lòng tốt không thể đứng trơ mắt nhìn người khác bị ức hiếp quá thảm.
Lương Khuê suy nghĩ rất xuất thần, trong phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Lương Khuê kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ ) nhìn về phía trước, chỉ thấy mẹ Trần Oản Oản mặt sa sầm, phẫn nộ chỉ vào Trần Oản Oản khiển trách: “ Con đã không sợ mua dây buộc mình thì thôi, nhưng tiền đồ của mình cũng lấy ra làm trò đùa, còn chê mẹ quản con nhiều quá. Bây giờ con còn có cơ hội sửa đổi, đừng đến lúc đó mới hối hận."
Trần Oản Oản quật cường nói:“Con sao lại hối hận, mặc kệ chọn cái gì đều là học. Con sẽ cố gắng thi đậu đại học, có gì không được sao?"
“Giỏi, con bướng bỉnh với mẹ. Hừ, điều này là tự con chọn lựa, mẹ không hầu nữa." Trần phu nhân mang giày cao gót giẫm bước uốn éo ra khỏi lớp học.
Trần Oản Oản kinh ngạc nhìn cửa phòng, rất lâu rất lâu sau mới thở ra một hơi.
Lâm Cường nhỏ giọng nói thầm:“Trần Oản Oản thật là để tâm đến Lương Khuê, cô ấy rõ ràng là giỏi xã hội nhưng cứ quyết chọn khoa học tự nhiên. Lương Khuê, cậu hại người ta rất thảm đó."
Lương Khuê nghe vậy không nói gì, lúc danh sách chia lớp ra hắn liền đoán được nguyên nhân này. Trần Oản Oản bất ngờ chọn thế, lúc hai người còn thân mật, Trần Oản Oản từng nói sau này sẽ học khoa xã hội, đại học muốn học ngành báo chí, tương lai muốn làm MC, làm chủ trì. Nhưng hôm nay, Trần Oản Oản chọn khoa học tự nhiên, lý do lựa chọn như vậy chỉ có một.
Lương Khuê chỉ có thể thở dài, đều nói con gái yêu rồi sẽ biến thành ngốc nghếch, lời này thật là đúng. Trần Oản Oản thông minh bao nhiêu giờ cứ khăng khăng làm việc ngốc. Hắn căn bản không cần cô làm vậy, hai người đã không còn quan hệ, cần gì làm thế? Nếu là nữ sinh khác, hắn có thể suy nghĩ lại. Nhưng Trần Oản Oản không được, hắn nghĩ đến cái tát của mẹ cô ấy, nghĩ đến cuộc chặn đánh của Trầm Thành, chán ghét không vơi chút nào. Hắn sống gần hai mươi năm, chuyện mất mặt nhất thê thảm nhất, toàn là nhờ Trần Oản Oản ban tặng.
Trong phòng đa truyền thông, hiệu trưởng đọc lên tên Tô Nham, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội.
“Đứng nhất lại là cậu ấy!"
“Nam sinh này thật lợi hại."
“Nghe nói lúc trước cậu ta nằm viện nửa tháng, không ngờ như vậy mà thành tích còn có thể duy trì."
Tô Nham nhận sách vở và học bổng trở về vị trí, Lương Khuê đang ngồi một bên khẩn trương khó có thể bình tĩnh, đôi mắt trông mong chằm chằm vào hiệu trưởng, trong lòng cầu nguyện hắn có thể đứng thứ 3!
“Hạng nhì khối……"
“Hạng ba khối…… Lương Khuê!"
Lương Khuê kích động đứng dậy, cười tủm tỉm đi về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng cười:“Em Lương Khuê nói về bí quyết học tập, chia sẻ một chút với mọi người được chứ?"
Lương Khuê hào phóng gật đầu, tiếp nhận microphone cất cao giọng nói:“Cố gắng học tập mỗi ngày tiến lên, lời này là chân lý! Ngay cả tôi cũng làm được, các cậu cũng được!"
Tự tin như vậy, thần thái sáng sủa làm người ta muốn nhếch miệng mà cười.
Tựa như hắn nói cái gì, làm cái gì, luôn khiến người ta không hiểu sao quên đi phiền não ưu sầu. Họ chỉ đơn giản noi theo hắn mà bật cười, cười ra tiếng, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn, cười lớn tiếng, cười thoải mái, cười vô câu vô thúc.
Tô Nham đã từng cân nhắc vô số lần, tại sao lại bị Lương Khuê hấp dẫn ? Có lẽ lý do chính là, ở cạnh Lương Khuê, nụ cười chỉ đơn giản vậy thôi.
Mặc kệ Tô Nham nói thế nào, Lương Khuê cứ vô lại ở nhà y không đi, còn cố ý mua một cái Laptop bày biện song song, hai người mỗi ngày cùng nhau chơi game.
Tô Nham nhận được điện thoại của Thư Kế Nghiệp, Thư Kế Nghiệp nói đúng như y nghĩ. Tháng bảy dịch SARS được khống chế rất tốt, y nên đến thành phố A. Dù sao Thư Kế Nghiệp muốn mở công ty nên đã chọn thành phố A giao thông thuận tiện kinh tế phát triển nhất.
Tô Nham suy nghĩ một phen, xoay qua nói với Lương Khuê:“Ngày mai chúng ta đi Vân Nam du lịch đi."
Mái tóc của Lương Khuê ướt đẫm dán vào gương mặt, cầm cây lau nhà nhanh nhẹn dọn dẹp toilet vừa dùng xong. Thấy Tô Nham đã về liền nói:“Toilet nhà cậu thực sạch sẽ như chưa bao giờ dùng qua khiến tớ cũng ngại làm dơ nữa."
Tô Nham nghĩ thầm đúng là chưa bao giờ dùng qua……
“Cậu lau vài cái là được rồi, thay quần áo đến nhà dì Từ ăn cơm với tớ nào."
“Được rồi." Lương Khuê lập tức làm nhanh.
Khi hai người từ trường về sắc trời còn sớm, Tô Nham nhân tiện mua một ít thịt cá. Lúc này qua trù nghệ của dì Từ, món ăn trên bàn rất phong phú, hơn nữa hơn phân nửa trong đó đều là vị cay.
“Tô Nham, dì Từ là bảo mẫu sao?" lúc Lương Khuê lần đầu tiên nghe tên dì Từ, nghĩ đến đầu tiên chính là bảo mẫu. Cha mẹ Tô Nham không ở bên cạnh, y lại đến trường không có thời gian nấu cơm, như vậy ăn ké nhà dì Từ cũng là bình thường.
Tô Nham lắc đầu: “Không phải, hỏi gì mà hỏi nhiều vậy, có đồ cho cậu ăn là đủ rồi."
Tô Nham đã dặn dì Từ đừng nói chuyện bán rau, đừng nói hai người rốt cuộc có quan hệ gì.
Lương Khuê ngồi nửa ngày trong nhà dì Từ cũng nhìn không ra nguyên cớ, nhưng nhìn ra dì Từ là một người phụ nữ tốt bụng, rất để tâm đến Tô Nham. Là loại ở chung lâu, thuận theo tự nhiên chăm sóc y luôn.
Hai người ăn sạch trơn cả một bàn món ăn, chỉ còn lại vài miếng rau. Dì Từ không khỏi cười nói:“Con trai tuổi này ăn nhiều thật, dì lớn tuổi hiện tại ăn cơm cũng không được bao nhiêu."
“Là tay nghề dì Từ tốt, ở căn tin trường học cũng không ăn nhiều được thế này đâu ạ." Lương Khuê vỗ mông ngựa qua một cái, thấy dì Từ vui mừng vội vàng thừa nước đục thả câu:“Nghỉ hè con sẽ ở nhà Tô Nham chơi, đại khái sẽ thường xuyên đến chỗ dì ăn cơm. Đến lúc đó dì cũng đừng ghét bỏ con nghen."
“Ai nha, con muốn ở nhà Tiểu Nham? Cũng tốt, Tiểu Nham một mình rất nhàm chán, có bạn ở bên cạnh cũng tốt. Muốn ăn giờ cơm con cứ qua."
“Cám ơn dì Từ ." Lương Khuê cười đắc ý, giơ một chữ ‘V’ thắng lợi về phía Tô Nham.
Tô Nham nghiêng qua liếc hắn, nói với dì Từ: “ Dì nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng con đi về trước."
Được nghỉ hè, cả người như chợt buông lỏng. Tô Nham nằm trên ghế sa lon trong phòng lười biếng thở dài, trong đầu cân nhắc nên đi Vân Nam? đi gặp Thư Kế Nghiệp? Hay trông tiệm đây?
Kỳ thật đến hè tháng bảy, dịch SARS đã từ từ giảm bớt. Vắc-xin phòng bệnh được nghiên cứu chế tạo ra để khống chế, đến tháng tám sẽ không xuất hiện ca tử vong nào. Nghỉ hè ra vùng ngoài chơi cũng không phải không được, nhưng Lương Khuê _ cái thứ kẹo da trâu này thì làm sao? Đuổi là đuổi không đi, nếu mang theo Lương Khuê, Tô Nham nhiều lắm chỉ đi Vân Nam du lịch, tuyệt đối sẽ không lộ việc làm ăn của mình ra. Cũng không phải cảm thấy đây là bí mật, mà do đời trước y căn bản chưa từng làm những chuyện này. Lương Khuê tiếp xúc càng nhiều, ảnh hưởng càng rộng thay đổi càng lớn.
Tô Nham nằm sấp suy nghĩ mãi, cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, bên tai quanh quẩn tiếng nhạc quen thuộc trong trò chơi cùng tiếng bàn phím lạch cạch đánh cấp tốc.
Lương Khuê quét xong một phó bản, liền thấy Tô Nham đang ngủ.
Lương Khuê treo trò chơi, lập tức cầm ví đi ra khỏi nhà.
Nửa giờ sau Lương Khuê mang theo một đống đồ ăn vặt trở về. Trước đó hắn đã cảm thấy trong nhà này thiếu cái gì giờ mới ngẫm ra _ thiếu đồ ăn vặt! thức ăn dự trữ trong nhà cư nhiên chỉ có nước để uống, mấy thứ khác cái gì cũng không có, cả tủ lạnh cũng không mở.
Lương Khuê nhanh nhẹn mở tủ lạnh đem sữa chua, kem ly, đồ dùng mùa hè bỏ hết vào tủ lạnh, còn có một đống sủi cảo, hoành thánh, bánh bao đông lạnh để dự trữ ăn khuya.
Sáng hôm sau Tô Nham phát hiện thức ăn dự trữ trong nhà tăng lên cũng chẳng nói gì, cầm một túi sủi cảo đông lạnh ném vào trong nồi nấu bữa sáng, cùng Lương Khuê mỗi người ăn một chén liền trở lại trường.
Quy củ xưa nay, hai người bọn họ phải trở về giúp phê sửa bài thi.
“Tô Nham, Tô Nham, bên này!" Từ Vệ từ xa chạy tới phía Tô Nham, Tô Nham thoáng nhìn cô gái đi theo sau hắn, lại nhìn Từ Vệ mặt mày hớn hở, thầm nghĩ thằng thứ hai muôn đời này rốt cục ôm được mỹ nhân về .
Từ Vệ vui vẻ đập bả vai Tô Nham, tư thế người – anh – em – tốt – của – tôi :“Hắc hắc, tiểu tử cậu đi sửa bài thi hả?"
“Ừ."
“Giữa trưa mời cậu ăn cơm được chứ?"
“Vô sự hiến ân cần." Tô Nham tránh né Từ Vệ, Từ Vệ hình như vừa hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng xong, quần áo cũng chưa thay, một thân mồ hôi hôi chết người.
“Tiểu tử mi miệng tiện, cái gì ân cần không ân cần. Anh đây chỉ muốn cảm tạ mi, biết không?" Từ Vệ khiêu mi khẽ nói, Tô Nham nói thẳng:“Anh phải nói là thỉnh bà mối chứ."
Từ Vệ mặt đỏ lên, lén quay đầu lại nhìn nhìn bạn gái, nắm chặt Tô Nham nhỏ giọng nói: “ Đừng nói bậy, cái kia…… ngày đó anh tức quá, sau khi trở về kích động bày tỏ với người ta…… Kết quả bị cự tuyệt ."
“……" Tô Nham buồn bực, chẳng lẽ cô bé đằng sau không phải nữ sinh mời sinh nhật kia?
Từ Vệ gật đầu: “ Cô ấy gọi là Hứa Vân, người anh thổ lộ là Tôn Như…… Tôn Như thích cậu! "
“……" Tô Nham quay đầu muốn chạy.
“Ai, cậu đừng đi, anh hiện tại không đố kị cậu, thật đấy. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chú ý tới Hứa Vân…… Cô ấy cũng là học sinh khối thể dục như anh, anh luôn không coi cô như con gái……" sắc mặt Từ Vệ không được tự nhiên mà đỏ lên,“Cố ấy chạy nhanh 100 mét luôn giành hạng nhất, còn lợi hại hơn cả anh……"
“Tên thứ hai kia sao anh lôi kéo Tô Nham kể luyến ái sử của anh hoài vậy hả? Tôi đang tự hỏi Tô Nham sao mà nửa ngày không về, anh đi về học hè nhanh đi khối 12 à!" Lương Khuê hô lên từ khối 12 đặc biệt nhìn hả hê. Từ Vệ mùa hè này phải học hè, năm 11 đã chấm dứt, hắn đã thuộc về 12 _ năm học quan trọng nhất.
Từ Vệ tức giận rống lại:“Chớ đắc ý, chú mày cũng sẽ có ngày này!"
Tô Nham móc móc lỗ tai : “ Không phiền anh mời khách, anh không nợ tôi cái gì. Tôi trở về sửa bài thi, bye bye." Phất phất tay, Tô Nham đi về phía Lương Khuê.
Từ Vệ lớn tiếng mắng: “ Lương Khuê cậu lần sau hô tôi là thứ hai, tôi đánh chết cậu!"
Trở lại phòng học, Lâm Cường lập tức chạy qua:“Tô Nham, nghỉ hè cậu còn làm thêm không?"
Lương Khuê nghe vậy lập tức hỏi:“Tô Nham cậu muốn làm thêm?"
“…… Không."
Lâm Cường cũng tiếc hận nói:“Ai, Tô Nham cậu biết không, Trần Yến làm thêm đó. Cô ấy có một người chị họ mở tiệm quần áo, Trần Yến giúp trông coi hai tháng,tiền lương tám trăm đồng một tháng, không tệ lắm. Đúng rồi, tiệm quần áo kia cách chợ rau rất gần, cùng một dãy phố đấy."
“Phải không? Có rảnh tớ sẽ qua coi cô ấy làm việc. Nghỉ hè cậu muốn làm thêm à?" Tô Nham cười hỏi, nghe chuyện của Trần Yến y rất vui vẻ. Mặc kệ tiền nhiều hay ít, đối với gia đình Trần Yến mà nói đều là một loại san sẻ. Tám trăm một tháng, cũng đủ tiền học phí của một người.
Lâm Cường bóp cổ tay lắc đầu, buồn bực không thôi nói:“Không được, vốn tớ cũng muốn thế, nhưng cha tớ đăng kí trường luyện thi cho tớ, học thêm Anh văn……" Lâm Cường thở dài, thành tích của hắn không tệ nhưng lại không đều. Hắn dở nhất là Anh ngữ, bị dày vò đến lợi hại, mặc kệ học thế nào luôn có cảm giác lực bất tòng tâm. Nhà hắn điều kiện bình thường, cha chịu dùng tiền đăng kí trường luyện thi, đã là vượt mức đầu tư. So với làm việc ngoài giờ gì gì đó, tự nhiên là đại học tương lai quan trọng hơn.
Tô Nham vỗ vỗ bả vai Lâm Cường, an ủi:“Cố gắng học thêm a, cậu bổ túc ‘É lịch’(Yīng gé lìxí) cũng tốt."
Tô Nham mặt mày tươi tắn chế nhạo, lập tức làm Lâm Cường sắc mặt đỏ bừng, hổn hển nói:“Đừng vạch trần khuyết điểm của người khác được không người anh em!"
Lương Khuê sửng sốt không hiểu bọn họ đang nói gì, truy hỏi Tô Nham, Tô Nham chỉ buồn cười. Giọng hắn lớn cũng không nén lại, giáo viên học sinh đang ngồi cũng nghe được, Tô Nham không trả lời, Lâm Cường quát lớn bảo Lương Khuê câm miệng. Lúc này thầy Anh văn dừng bút, mở miệng nói:“Biết English không?"
Lương Khuê buồn bực:“Đương nhiên biết ạ, chẳng phải là English _ tiếng Anh sao?"
“A a, thầy a! Em không đắc tội thầy mà!!" Lâm Cường vẻ mặt cầu xin rống át đi.
Thầy Anh văn trừng mắt, chọc vào bài thi nói:“Cái gì mà thầy, không phải ‘thích cái cầu’(Tī gè qiú) sao?"
“Phốc……" Tô Nham nhịn cười không được, nghe hiểu nên bật cười.
Lương Khuê cái hiểu cái không, hỏi tới:“ thích cái cầu?"
“Là teacher đó!" thầy anh ngữ phát điên.
“Ha ha ha ha, em hiểu rồi. Ai u đây không phải trò mà học sinh cấp 2 thường chơi sao? Lâm Cường cậu cấp 3 còn chơi như vậy? Thật không được, quả là phải đi bổ túc."
Lâm Cường bất mãn phản bác:“Các người những kẻ học tiếng Anh không có áp lực không có quyền lên tiếng! Hừ, tớ phải duy trì cái thói quen không tốt này đến tốt nghiệp đại học, tớ lập chí hướng phải dựa vào trung văn bác đại tinh thâm của chúng ta thi đậu luôn cả Anh ngữ cấp sáu! É lịch thì sao, thích cái cầu thật dễ nhớ mà, tớ xem hiểu là được rồi."
Thầy Anh văn tiếp tục chọc vào chỗ yếu:“Mở sách Anh văn của em ra, mắt không tốt còn tưởng là sách ngữ văn. Chữ Hán rậm rạp chằng chịt, viết văn ngôn ngữ không thông. Nhìn kỹ, toàn là đọc tờ, bà, hảo tử, nhìn xem những thứ này là gì?"
“Đoán coi bà là cái gì? Là apple!" Āpó
“Hảo tử, là house." Hǎo sǐ
“Đọc tờ là doctor!" Duò kē tóu
Trong phòng cười vang, Lâm Cường bị khinh bỉ vô cùng xấu hổ, hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Lương Khuê vỗ bàn mừng rỡ nói:“Ôi, bình thường thấy cậu trả lời câu hỏi tiếng Anh, tớ cũng không chú ý cậu lại buồn cười như vậy nha! Ha ha!"
Thầy anh văn cười khẽ:“Đọc lên tám chín phần là gạt người, em ấy đọc tiếng Anh vùn vụt vùn vụt, tôi thấy mắc cỡ đến muốn chui xuống đất cho rồi."
Lâm Cường che mặt thề nguyền:“Chờ nghỉ hè về nhất định khiến các người lau mắt mà nhìn tôi này! Đến lúc đó thầy cho dù ném em đi Mỹ, em vẫn có thể coi như đó là thành phố C của chúng ta! Nói tự nhiên, chuyện trò vui vẻ cho coi nè!"
Ở trường phê sửa bài thi hai ngày, bọn Tô Nham cũng không rảnh rỗi. Vội vàng giúp thầy cô thu xếp tư liệu dùng vào ngày 5 tháng bảy, ghi danh sách chia lớp, đây là một mùa hè rất bận rộn. 12 thi đại học, đầu tháng ba trung khảo, có nghĩa là cả cao trung đối mặt vấn đề tỉ lệ lên lớp và tuyển nhận học sinh mới lần nữa. Thầy Mã bề bộn nhiều việc, bận không làm hết liền kéo bọn Tô Nham vào cùng nhau bề bộn. Dù sao chỉ cần mở miệng, học sinh cũng không thể từ chối.
Bận đến sớm 5 tháng 7 phát phiếu điểm, vô số học sinh về trường. Lúc ấy Tô Nham còn đang cùng Lương Khuê Lâm Cường mấy người dán chữ.
Phát phiếu điểm, cùng với hội phụ huynh lần thứ hai. Lớp xã hội và tự nhiên chia lớp là chuyện hệ trọng, các phụ huynh không có khả năng không đến, vắng họp vẫn chỉ có phụ huynh của Tô Nham.
Trước bảng đen phòng học 10/2 đầy người, toàn bộ dán mắt vào danh sách chia lớp trên bảng. Từng người sắp phân đến lớp 11 nào, toàn bộ ghi trên bảng đen.
Tô Nham, Lương Khuê, Lâm Cường, ba người học lớp 11/1 _ lớp chuyên của ban khoa học tự nhiên. Phân chia khoa xã hội và tự nhiên, chẳng khác nào sắp xếp vị trí, bởi vậy lớp giỏi lớp thường đều được lọc ra. 11/1 tốt nhất, tiếp theo là 11/2, còn lại chia đều. Lớp chuyên khoa Văn là 11/11, lớp khác theo thứ tự mà sắp xếp.
11/1 và 11/11 là hàng xóm gắn kết chặt chẽ, rất hiển nhiên trường học cố ý đặt bọn họ cùng một chỗ. Hơn nữa 11/1 nằm sát một bên, tiếp theo là 11/11, bên cạnh 11/11 là cầu thang, bên kia cầu thang là 11/2, một cái thang lầu, cách ly hai lớp chuyên.
Trong phòng học thỉnh thoảng vang lên tiếng gào to của các học sinh, những người quan hệ tốt có thể phân đến chung lớp liền đặc biệt vui, không được chung lớp thì ảm đạm sa sút tinh thần.
Tô Nham ba người đứng sau phòng học, họ là người biết kết quả sớm nhất, đã không còn kích động.
Trần Yến sau khi thấy lớp của mình liền thở phào, ngược lại tìm kiếm bọn Tô Nham. Cô cười đi tới, nói:“Sau này chúng ta phải tách ra, hi vọng chúng ta vẫn là bạn."
Tô Nham mỉm cười gật đầu, Lâm Cường vui mừng mà nói:“Chuyện này còn phải hỏi, Trần Yến cậu phân đến 11/12, không tệ a, chúc mừng cậu."
“Cám ơn." Trần Yến thật tâm nói, thành tích của cô ở 10/2 chỉ có thể coi là bình thường có thể phân đến lớp số 2 của khoa xã hội, đã là niềm vui bất ngờ. Điều này xác thực đáng chúc mừng.
Trần Yến đến chào hỏi thì về cùng mẹ, Lương Khuê chậc chậc thở dài:“Thật không ngờ, các cậu và Trần Yến quan hệ tốt như vậy."
Lâm Cường hừ nhẹ: “ Còn nhiều thứ cậu không thể tưởng được đâu. Xem đại soái ca Tô Nham của chúng ta, ai cũng không để ý chỉ tốt với Trần Yến, cậu ấy nói không thích Trần Yến tớ cũng thấy kỳ quái. Nhưng lại cảm thấy cậu ấy không nói dối."
“…… Tô Nham là mặt lạnh tim nóng, quan tâm Trần Yến không thể nói là có suy nghĩ không an phận." Lương Khuê nói như vậy, hắn cũng không phải giải thích cái gì, chỉ cảm thấy Tô Nham hẳn là người như vậy. Đối tốt với Trần Yến, không phải vì tình yêu nam nữ, mà là nguyên nhân khác. Thậm chí có thể nói, Tô Nham có lòng tốt không thể đứng trơ mắt nhìn người khác bị ức hiếp quá thảm.
Lương Khuê suy nghĩ rất xuất thần, trong phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Lương Khuê kinh nghi (kinh ngạc nghi ngờ ) nhìn về phía trước, chỉ thấy mẹ Trần Oản Oản mặt sa sầm, phẫn nộ chỉ vào Trần Oản Oản khiển trách: “ Con đã không sợ mua dây buộc mình thì thôi, nhưng tiền đồ của mình cũng lấy ra làm trò đùa, còn chê mẹ quản con nhiều quá. Bây giờ con còn có cơ hội sửa đổi, đừng đến lúc đó mới hối hận."
Trần Oản Oản quật cường nói:“Con sao lại hối hận, mặc kệ chọn cái gì đều là học. Con sẽ cố gắng thi đậu đại học, có gì không được sao?"
“Giỏi, con bướng bỉnh với mẹ. Hừ, điều này là tự con chọn lựa, mẹ không hầu nữa." Trần phu nhân mang giày cao gót giẫm bước uốn éo ra khỏi lớp học.
Trần Oản Oản kinh ngạc nhìn cửa phòng, rất lâu rất lâu sau mới thở ra một hơi.
Lâm Cường nhỏ giọng nói thầm:“Trần Oản Oản thật là để tâm đến Lương Khuê, cô ấy rõ ràng là giỏi xã hội nhưng cứ quyết chọn khoa học tự nhiên. Lương Khuê, cậu hại người ta rất thảm đó."
Lương Khuê nghe vậy không nói gì, lúc danh sách chia lớp ra hắn liền đoán được nguyên nhân này. Trần Oản Oản bất ngờ chọn thế, lúc hai người còn thân mật, Trần Oản Oản từng nói sau này sẽ học khoa xã hội, đại học muốn học ngành báo chí, tương lai muốn làm MC, làm chủ trì. Nhưng hôm nay, Trần Oản Oản chọn khoa học tự nhiên, lý do lựa chọn như vậy chỉ có một.
Lương Khuê chỉ có thể thở dài, đều nói con gái yêu rồi sẽ biến thành ngốc nghếch, lời này thật là đúng. Trần Oản Oản thông minh bao nhiêu giờ cứ khăng khăng làm việc ngốc. Hắn căn bản không cần cô làm vậy, hai người đã không còn quan hệ, cần gì làm thế? Nếu là nữ sinh khác, hắn có thể suy nghĩ lại. Nhưng Trần Oản Oản không được, hắn nghĩ đến cái tát của mẹ cô ấy, nghĩ đến cuộc chặn đánh của Trầm Thành, chán ghét không vơi chút nào. Hắn sống gần hai mươi năm, chuyện mất mặt nhất thê thảm nhất, toàn là nhờ Trần Oản Oản ban tặng.
Trong phòng đa truyền thông, hiệu trưởng đọc lên tên Tô Nham, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội.
“Đứng nhất lại là cậu ấy!"
“Nam sinh này thật lợi hại."
“Nghe nói lúc trước cậu ta nằm viện nửa tháng, không ngờ như vậy mà thành tích còn có thể duy trì."
Tô Nham nhận sách vở và học bổng trở về vị trí, Lương Khuê đang ngồi một bên khẩn trương khó có thể bình tĩnh, đôi mắt trông mong chằm chằm vào hiệu trưởng, trong lòng cầu nguyện hắn có thể đứng thứ 3!
“Hạng nhì khối……"
“Hạng ba khối…… Lương Khuê!"
Lương Khuê kích động đứng dậy, cười tủm tỉm đi về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng cười:“Em Lương Khuê nói về bí quyết học tập, chia sẻ một chút với mọi người được chứ?"
Lương Khuê hào phóng gật đầu, tiếp nhận microphone cất cao giọng nói:“Cố gắng học tập mỗi ngày tiến lên, lời này là chân lý! Ngay cả tôi cũng làm được, các cậu cũng được!"
Tự tin như vậy, thần thái sáng sủa làm người ta muốn nhếch miệng mà cười.
Tựa như hắn nói cái gì, làm cái gì, luôn khiến người ta không hiểu sao quên đi phiền não ưu sầu. Họ chỉ đơn giản noi theo hắn mà bật cười, cười ra tiếng, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn, cười lớn tiếng, cười thoải mái, cười vô câu vô thúc.
Tô Nham đã từng cân nhắc vô số lần, tại sao lại bị Lương Khuê hấp dẫn ? Có lẽ lý do chính là, ở cạnh Lương Khuê, nụ cười chỉ đơn giản vậy thôi.
Mặc kệ Tô Nham nói thế nào, Lương Khuê cứ vô lại ở nhà y không đi, còn cố ý mua một cái Laptop bày biện song song, hai người mỗi ngày cùng nhau chơi game.
Tô Nham nhận được điện thoại của Thư Kế Nghiệp, Thư Kế Nghiệp nói đúng như y nghĩ. Tháng bảy dịch SARS được khống chế rất tốt, y nên đến thành phố A. Dù sao Thư Kế Nghiệp muốn mở công ty nên đã chọn thành phố A giao thông thuận tiện kinh tế phát triển nhất.
Tô Nham suy nghĩ một phen, xoay qua nói với Lương Khuê:“Ngày mai chúng ta đi Vân Nam du lịch đi."
Tác giả :
Dạ Đích