Trọng Sinh Chi Cưu Triền
Chương 60
CHƯƠNG 60 – ĐẠI THÔNG BÁO
Một cái tát xuống khiến toàn trường im re, máy ảnh trong tay đám thợ chụp ảnh cũng quên lóe ra ánh sáng, đại khái là mọi người chưa từng thấy qua một người ôn nhã dịu dàng như Hứa Kiệt lại nổi giận như thế.
Mà tôi thì vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hứa Kiệt, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng cắn khóe môi, con ngươi lấp lánh như nắng bình minh, bên trong hàm chứa đầy ủy khuất nói không nên lời.
Tôi hé miệng cầm lấy cánh tay của cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không cố ý gạt em đâu, anh chỉ là… Chỉ là có chút không thể tin người khác, thế nhưng anh chưa bao giờ muốn cho em khổ sở thương tâm. Tha thứ cho anh có được không." Trong trí nhớ hai kiếp, đây là lần đầu tiên tôi ăn nói khép nép với người khác như thế.
Hứa Kiệt mím môi, tàn bạo trừng tôi, vươn tay lại muốn cho tôi thêm một cái tát, Âu Phong Minh ở bên cạnh kinh hô một tiếng: “Hứa Kiệt." Một tiếng gọi ấy khiến cánh tay của Hứa Kiệt khựng lại, cậu rụt về, trên mặt vẫn còn nét giận dữ.
“Hứa Kiệt…" Tôi khẽ gọi, cậu hít hít mũi thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, anh có biết vì sao em tát anh không?"
“…Bởi vì anh gạt em." Tôi do dự rồi lại khẳng định, nói thật thì tôi có chút không hiểu chính xác tâm tư lúc này của Hứa Kiệt. Cậu ở trước mặt tôi vẫn luôn là nhu thuận ôn hòa, đột nhiên cho tôi một bạt tai đã là khiến tôi khiếp sợ lại kinh ngạc rồi, lúc này lại hỏi như vậy, tôi thực không tưởng được nếu mình nói sai một chữ thôi thì cậu sẽ thế nào.
“Không, em không làm thế là vì anh gạt em đâu." Hứa Kiệt nhìn tôi lẩm bẩm: “Cũng không phải bởi vì anh không tin em, em chỉ là hận chính mình, hận chúng mình ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, em lại không biết rằng anh đang bất an. Em cũng không tỉ mỉ quan tâm tới tâm trạng của anh, chỉ nghĩ tới bản thân mà thôi. Hàn Hiểu, em chỉ muốn… Chỉ muốn yêu thương anh. Nhưng anh lại cái gì cũng không nói cái gì cũng không kể, em hận bản thân bất lực, không thể cùng anh chia sẻ một chút tâm sự."
Nghe xong lời của cậu, đầu tim tôi chấn động, tôi cho rằng cậu cho tôi một cái bạt tai là vì tôi không tin cậu, là vì tôi lén gạt cậu, nếu tôi là cậu, tôi tất nhiên cũng sẽ phẫn nộ như vậy. Chỉ là tôi thật không ngờ cậu sẽ ngốc như thế, cực ngốc, ngốc tới mức đến tận giây phút này vẫn một lòng hướng về tôi.
Tôi tiến lên đem cậu ôm vào trong ngực, hôn lên đôi môi đã bị cắn tới ửng đỏ. Giờ khắc này tôi đã quên chúng tôi còn đang ở trước mặt giới truyền thông, đã quên rằng thông qua màn ảnh sẽ khiến tất cả mọi người trên quốc gia này biết được, đã quên rất nhiều chuyện, tôi chỉ muốn ôm lấy Hứa Kiệt, cảm thụ cậu thực sự ở trong lòng tôi. Đương nhiên sau đó rất nhiều năm, tôi từng hỏi qua Hứa Kiệt nếu yêu thương tôi vì sao lại cho tôi một cái bạt tai, Hứa Kiệt cúi đầu nhìn nơi khác không thèm nói lại, nếu tôi còn hỏi, cậu sẽ dùng một phương pháp nào đó khiến tôi không còn nhớ nổi vấn đề này nữa.
Cái hôn qua đi, mặt Hứa Kiệt như là được đánh thêm lớp phấn hồng, đỏ ửng từ trên mặt kéo dài tới trong quần áo, khiến tôi không nhịn được trong bụng căng thẳng. Tay tôi chậm rãi xoa lên gò má cậu, cảm thụ làn da nhẵn nhụi của cậu. Cậu mở to đôi mắt trong suốt nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng mân môi thản nhiên nói: “Anh hình như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói cho em nghe một cậu, anh yêu em."
Những lời này vừa nói xong, con mắt Hứa Kiệt bỗng nhiên mở lớn, trố mắt giật mình nhìn tôi mà lắc đầu, giống như lời tỏ tình của tôi có độc xà mãnh thú bên trong, điều này làm cho tôi có chút thụ thương.
“…Anh đúng là chưa bao giờ nói qua cả." Lúc này Hứa Kiệt nhếch ra khóe miệng nói: “Anh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua câu này."
Tôi gật đầu ho nhẹ một tiếng, nói: “Hiện tại anh nói rồi đấy, coi như là đem phần thiếu nợ em trả đủ."
Lúc này ánh sáng của máy ảnh đột nhiên lóe lên, tôi sửng sốt rồi lấy lại tinh thần nhìn về phía mọi người. Chẳng qua ngoại trừ đám thợ chụp ảnh bận rộn thì tất cả mọi người khác đều không nói gì, thậm chí có mấy nữ sinh con mắt phát sáng nhìn chằm chằm tôi cùng Hứa Kiệt… Loại biểu tình này khiến tim tôi rờn rợn, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, nghĩ đến những lời mình vừa mới nói liền cả mặt đỏ rực.
“Lặp lại lần nữa." Hứa Kiệt lúc này nhìn tôi nhẹ giọng nói.
Nhìn cậu chờ mong, tôi há miệng rồi lại ngậm miệng, sau lại há miệng nói: “Anh… anh… anh mới vừa nói qua rồi mà."
“Gió lớn quá, em nghe không được." Hứa Kiệt kéo cánh tay của tôi, con ngươi trong veo nhìn tôi nói: “Lặp lại lần nữa có được hay không."
Tôi sờ sờ mũi, vươn tay ôm với cậu, rồi nói: “Trở về nhà đã, đi thôi."
“Lần trước anh cũng nói thế, thế nhưng sau khi trở về cũng chẳng nói lời nào, hiện ở chỗ này nhiều người làm chứng như vậy, anh sẽ không thể xù được nữa. Anh lập lại một lần nữa để em an tâm không được sao?" Hứa Kiệt không nhúc nhích nhìn tôi nói, con ngươi lấp lánh.
Tôi nhìn hướng truyền thông cùng mọi người đang hăng hái bừng bừng, ba chữ kia tôi không thể nào nói nên lời, cuối cùng chỉ đành nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.
Giữa lúc tôi luống cuống, Âu Phong Minh đột nhiên ở bên cạnh hướng tôi hô lên: “Hàn Hiểu, không nên xấu hổ, nói lại một lần, vừa rồi gió lớn quá, chúng tôi chưa nghe được, mọi người nói có phải không?"
“Nói lại lần nữa đi."
“Đúng, nói lại lần nữa đi."
“Hàn Hiểu, là đàn ông thì phải dũng cảm lên."
“Khán giả toàn quốc làm chứng cho các anh mà, tỏ tình thêm một lần nữa đi."
……….
Bên tai đột nhiên truyền đến vô số tiếng ầm ỹ, Hứa Kiệt nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt cậu ẩn hàm một tia chờ mong còn có hưng phấn. Thấy cậu như vậy, tôi hít một hơi dài rồi nói ra: “Hứa Kiệt, anh nói anh yêu em." Nói xong, tôi thầm than, tỏ tình hình như cũng không quá khó để nói nên lời như vậy, tuy rằng thanh âm hơi lạnh lùng một chút, biểu tình có hơi ngốc ngốc, nhưng chung quy cũng nói ra rồi.
Vừa nói xong, Hứa Kiệt mở to hai mắt, sau đó tiến lên ôm thắt lưng của tôi, hôn lên môi tôi.
Dưới đài một trận thét chói tai, có điều lần này tôi cũng chỉ hôn phớt qua môi cậu rồi buông ra, dù sao tôi cũng không phải kẻ cuồng bại lộ, cũng không thể ở đại sảnh đông người thế này cùng cậu biểu diễn đông cung sống.
Sau khi buông cậu ra, rất nhiều ký giả tiến đến, tôi nhìn Âu Phong Minh khóe miệng nhếch lên. Âu Phong Minh còn chưa hồi phục lại tinh thần thì tôi đã kéo Hứa Kiệt hướng về phía đám ký giả kia, tôi nói: “Về mọi chuyện khác thì xin để lại cho người đại diện của Hứa Kiệt, mọi người có lời gì thì hỏi anh ấy, anh ấy đều biết rất rõ để kể lại tỉ mỉ câu chuyện đấy."
Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng, tôi kéo Hứa Kiệt chạy về phía cửa sau, lưu lại Âu Phong Minh một người bị cả đám ký giả vây quanh… Cách cửa sổ tựa hồ còn có thể nghe được tiếng Âu Phong Minh nguyền rủa.
Chẳng qua sau khi đi vào thấy cha cười như có như không, lòng tôi dâng lên một tia hổ thẹn, ho nhẹ hai tiếng không dám nói gì, cha phất phất tay nói: “Con tạo được tiếng vang dữ dội thật đó, đi trước đi, nơi này có Phong Minh đỡ là được rồi. À này, tỏ tình rất êm tai."
Chống lại đôi mắt mang chế nhạo của cha, lỗ tai tôi nóng lên, vội vàng kéo Hứa Kiệt rời đi cái chỗ quỷ dị này.
Lúc tránh né mọi người rồi lái xe rời khỏi nơi quỷ dị kia, tôi nghĩ mặt mình vẫn rất nóng như cũ, nhất là ở dưới cái nhìn kỹ càng lại hăng hái bừng bừng của Hứa Kiệt, tôi nghĩ tay lái xe của mình cũng nhịn không được có ba phần run rẩy.
“Em có thể đừng nhìn anh nữa không?" Lúc dừng đèn đỏ, tôi nhìn Hứa Kiệt có chút thở dài nói.
Hứa Kiệt nhếch khóe miệng nói: “Vì sao? Em thích nhìn anh mà."
Nghe xong câu nói lớn mật và trực tiếp như thế, tôi đỡ cái trán không lời nào để nói, có phải hay không theo Âu Phong Minh lâu quá sẽ dễ nhiễm thói xấu, Hứa Kiệt trước đây không phải như vậy đâu nha. Giữa lúc tôi miên man suy nghĩ, thanh âm nhè nhẹ của Hứa Kiệt truyền tới, cậu nói: “Hàn Hiểu, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã khiến em an tâm."
Nghe được tiếng Hứa Kiệt nói nhỏ, tôi nhìn cậu, chỉ thấy trên gương mặt cậu hiện lên một tia đỏ ửng thanh nhã, con ngươi xấu hổ ngại ngùng, cả người thập phần xinh đẹp, tôi cười cười xoa đầu cậu rồi nói: “Được rồi mà, đừng nói những chuyện sát phong cảnh này nữa, về nhà thôi."
Hứa Kiệt nhìn tôi cười khờ không lên tiếng, tôi lắc đầu nhìn cái bộ dáng này của cậu, thấy đèn xanh sáng lên liền lái xe rời đi.
Về đến nhà, tôi liền ngả vào trên ghế salon, nhắm mắt lại, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng biết ngày mai đám báo chí sẽ viết thành cái dạng gì. Nhớ tới bầu không khí ầm ĩ mà lại bất đắc dĩ kia, tôi nghĩ bộ dạng mình khi đó chắc vụng về ngốc nghếch lắm.
Đám báo chí mà viết tin thì hẳn tôi không còn mặt đi gặp người rồi.
Cảm giác được Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh, tôi mở mắt ra nhìn cậu, Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười, sau đó dùng mặt cọ cọ trong ngực tôi, dung nhan thanh tú, da dẻ nhẵn nhụi, tôi hí mắt, lấy tay đem cậu kéo vào trong ngực, xoay người đặt ở trên ghế salon.
“Vui vẻ như vậy sao?" Tôi hôn môi cùng vành tai cậu, thì thào hỏi một câu.
“Ừm… Anh cho tới bây giờ cũng chưa nói ra câu thích em yêu em, lần này… Em thực rất thích, rất vui." Hứa Kiệt lấy tay vuốt ve gò má tôi, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?"
“Em gầy như thế, vừa rồi cũng chẳng có mấy sức lực nên anh sớm không còn đau nữa rồi." Tôi hàm hồ nói, hai tay Hứa Kiệt ôm lấy cổ tôi, hơi ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
Khó có được cậu chủ động một lần, trong lòng tôi khẽ động càng làm cái hôn này sâu hơn, tay xâm nhập vào dưới quần áo cậu…
(Dưới hài hòa ~~)
Trong kích tình, Hứa Kiệt ôm tôi nói nhỏ: “Hàn Hiểu, em yêu anh." Những lời này cậu từng nói qua vô số lần, tôi hầu như không hề đáp lại, lúc này nhìn đôi mắt mê ly của cậu, tôi đột nhiên cúi người ghé vào lỗ tai cậu thì thào nói nhỏ một câu: “Anh cũng vậy…"
Đôi mắt Hứa Kiệt trong chớp mắt thanh minh vài phần, sau đó đầu ngón tay đâm vào phía sau lưng của tôi… Trong lòng tôi căng thẳng, khiến cho một chuỗi lại một chuỗi kích tình trào đến.
Ngày đó giằng co thật lâu, chờ tôi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ thì cậu đã ngủ say rồi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt tú khí xinh đẹp của cậu, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Trong khi kích tình thì cái gì cũng có thể quên, kích tình qua đi thì cái gì cũng không thể quên, dù sao chúng tôi sống tại xã hội này, rất nhiều chuyện không thể tránh né, cục diện rối rắm của tôi cùng Hứa Kiệt lúc trước phải có người thu dọn… Tôi cũng từng nghĩ tới một ngày tình cảm hai đứa bị phơi bày ra ánh sáng, thế nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ oanh động như thế.
Ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho học trưởng, điện thoại vang lên một tiếng liền được nhận ngay, học trưởng ở trong điện thoại trầm mặc không nói, tôi nghĩ đại khái là nói không ra lời, vì vậy nhẹ giọng ho khan hai tiếng, nói: “Học trưởng, về chuyện này…"
“Hàn Hiểu, thú dục đạt được rồi đi, cậu xem anh chưa từng quấy rối cậu như thế này đâu nhé, ở một trình độ nào đó mà nói thì là vậy. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, thằng nhóc cậu thật đúng là có năng lực, ở trước mặt hàng tỉ khán giả tỏ tình như thế. Hiện tại toàn bộ lầu dưới của công ty chúng ta bị ký giả vây quanh rồi, mọi người lầu trên lầu dưới bắt đầu tìm hiểu tin tức, cậu nói xem chúng ta có nên dọn nhà đi không?" Học trưởng ê ẩm nói.
Tôi ngừng một chút rồi nói: “Học trưởng, có phải anh cũng muốn làm một lời tỏ tình như thế với bác sĩ hay không, sớm nói thì có phải tốt không, em cùng Hứa Kiệt sẽ đem cơ hội nhường cho các anh."
Học trưởng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu nghĩ rằng anh cậu không muốn thế chắc, đáng tiếc bảo bối nhà anh không muốn, anh đương nhiên cũng đành chỉ dám tưởng tượng mà thôi."
Tôi cắt ngang lời anh: “Được rồi học trưởng, không nói những chuyện này nữa, mấy công việc gần đây của Hứa Kiệt đều tạm dừng đi, tiền bồi thường em trả."
“Lời vô ích, cậu không chả chẳng lẽ tôi trả? Nhưng mà yên tâm đi, mới tới giờ này thôi đã có mấy công ty gọi điện tới yêu cầu hủy hợp đồng rồi, những công ty khác còn chưa có điện báo gì cả, không cần lo lắng, cậu muốn cắt hợp đồng cũng không có cơ hội đâu."
Tôi cười nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi."
“Được rồi, chủ mưu chuyện này không phải Hứa Khả, thế nhưng cũng cùng cô ta có quan hệ, người phía sau màn là Tạ gia, cậu dự định làm như thế nào? Phương Thiển băng sơn kia vừa gọi điện thoại tới, nói cậu là người hợp tác quan trọng của y, nếu cần giúp đỡ thì cậu cứ nói, mà y cũng nói rằng tin tưởng cậu sẽ thu dọn sạch sẽ. Thế là khối băng sơn kia cũng có ấn tượng rất tốt với cậu nha."
“Chuyện này em sẽ xử lý, nếu như xử lý không tốt em sẽ gọi điện thoại cầu cứu." Tôi thản nhiên nói, học trưởng không nói gì chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Nếu như thực sự có trắc trở, thì gọi điện thoại cho anh nha."
Tôi đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lúc cúp điện thoại, tôi nhìn danh bạ bên trong điện thoại, hồi lâu mới chậm rãi trượt đi, dừng lại ở chỗ có tên ‘Mẹ Tạ Minh’. Đây là số ngày trước bà ta dùng để gọi điện thoại tới cho tôi yêu cầu tôi cách xa Tạ Minh, cũng không biết tại sao tôi còn giữ lại tới giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nhận, tôi thản nhiên nói: “Xin hỏi đây có phải số của Tạ phu nhân không?"
“…Hàn Hiểu?"
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện chút đi." Tôi thản nhiên nói: “Hiện tại là mười một giờ, mười hai giờ tôi ở lầu hai nhà hàng XX chờ bà, Tạ phu nhân chắc sẽ có thời gian rảnh rồi phải không?"
“…Được."
Nghe được bà ta đáp ứng tôi liền đem điện thoại thu hồi, sau đó nhìn qua Hứa Kiệt đang ngủ say, cậu hẳn là mệt chết rồi, tôi thừa nhận ngày hôm nay tôi có chút thái quá.
Sau khi ở trên gương mặt cậu hôn một cái, tôi cầm lấy cái chìa khóa đứng dậy đi tới nhà hàng XX.
Ở đó đợi nửa giờ, mẹ Tạ Minh mới đến, lúc bà ta tới thì tôi đang ăn. Tôi nhìn bà ta nhún vai nói: “Ngại quá, tôi thực sự rất đói bụng."
Bà ta không có lên tiếng, cứ nhìn tôi không nhúc nhích.
Tôi buông bát đũa nhìn về phía bà ta, bà ta tựa hồ thêm hai phần tiều tụy, vành mắt thâm quầng, hình như do ngủ không được ngon giấc, chỉ là những chuyện này đâu quan hệ gì với tôi.
“Tạ phu nhân, tôi và bà không quan hệ, Hứa Kiệt cũng cùng bà cũng không liên quan, tôi thật không biết chúng tôi đã đắc tội Tạ gia ở chỗ nào, đến mức khiến các người phải đối phó chúng tôi như vậy." Tôi đặt khửu tay ở trên bàn, nâng cằm miễn cưỡng hỏi bà ta.
Mẹ Tạ Minh nhìn tôi, đôi môi màu son run rẩy không ngừng, tôi không thèm liếc qua mà chỉ nói: “Lúc đầu Tạ phu nhân kêu tôi cách Tạ Minh xa một chút, tôi đáp ứng rồi mà cũng làm được rồi. Hôm nay Tạ gia lại đột nhiên xen vào cuộc sống của tôi làm cho tôi không thể tưởng nổi, tôi mong Tạ phu nhân trong tương lai có thể cách xa cuộc đời của tôi, chúng ta không hề có quan hệ gì cả. Chuyện riêng của tôi là của riêng tôi, đến ba tôi cũng không hề quản huống chi là một người dưng như bà."
Bà ta nghe xong lời này thân thể bỗng nhiên run lên, bà ta đứng lên nhìn chằm chằm tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, mẹ biết mẹ có lỗi với con, mẹ ích kỷ, mẹ không xứng làm mẹ con, thế nhưng vô luận như thế nào thì con cũng là miếng thịt từ trên người mẹ rớt xuống, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con cùng Hứa Kiệt đều là đàn ông, con muốn hủy hoại cả cuộc đời mình trên tay cậu ta sao?"
“Tốt với tôi?" Tôi cười nhạo hai tiếng nói: “Tôi thực không nhìn ra bà tốt với tôi ở đâu, lại hoặc là vì sao tốt với tôi. Tin tức hôm qua bà cũng coi rồi, hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho bà biết một việc, tôi cùng Hứa Kiệt vẫn sẽ như vậy mãi mãi. Nếu như bà thật sự muốn tốt cho tôi như lời bà nói, thì bà cũng nên biết giới giải trí có bao nhiêu phức tạp, đẩy hai chúng tôi lên đỉnh sóng gió mà bà nói là tốt cho tôi cơ đấy."
Trên mặt mẹ Tạ Minh hiện lên một tia luống cuống, tôi đứng lên nói: “Ai nói cho bà cái chủ ý bẩn thỉu này tôi cũng đoán được, nếu như trong tương lai bà không cách xa tôi cùng cha tôi, tôi đây sẽ trực tiếp nói cho truyền thông, chuyện bà bỏ chồng bỏ con, đừng cho là tôi không làm được."
“Hàn Hiểu…" Bà ta nhìn tôi lắc đầu nói: “Cha con nói với con như thế sao? Nói mẹ bỏ chồng bỏ con, ông ta sao có thể nói xấu mẹ như thế, Hàn Hiểu, mẹ…"
Tôi ngẩn người, hồi lâu có chút bi thương nhìn bà ta cười nói: “Cha tôi chưa từng kể về bà dù chỉ một chút, tôi sở dĩ biết… Cùng bà không liên quan, nhớ kỹ lời của tôi, chúng ta không có quan hệ gì cả."
Nói xong tôi xoay người rời đi, đây chính là mẹ tôi, người mẹ sinh ra tôi… Tôi vốn tưởng rằng bà ta là vì tốt cho tôi, tôi nguyên tưởng rằng bà ta làm như vậy là vì đứng ở góc độ của một người mẹ bình thường, không ai mong muốn con của mình là một kẻ đồng tính luyến ái, cho nên bà ta muốn ngăn cản, cho nên bà ta muốn bức bách Hứa Kiệt rời đi… Vậy không có gì đáng trách, thế nhưng một câu nói cuối cùng kia… Vốn lúc ban đầu tôi vẫn luôn coi bà ta là mẹ tôi dù chỉ trong tiềm thức, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho nên dãy số kia tới tận bây giờ dù tôi chưa bao giờ gọi nhưng vẫn lưu lại trong máy. Thế nhưng cái tiềm thức này cũng tiêu tan rồi, từ hôm nay cũng đã không còn nữa, chúng tôi thực sự không còn có quan hệ gì cả.
Tôi mở cửa lại thấy Tạ Minh cùng Tạ Đình đứng ở ngoài, hai người tựa hồ không nghĩ rằng tôi sẽ đột nhiên đi ra, biểu tình đều có chút xấu hổ lại có chút phức tạp nói không nên lời… Tôi liếc nhìn qua rồi xoay người rời đi, bên trong truyền đến một trận kinh hô.
“Hàn Hiểu…" Tạ Minh ở sau người gọi tôi một tiếng, tôi làm bộ không nghe thấy mà bước nhanh rời đi… Đây là chuyện nhà của Tạ gia bọn họ, cùng tôi không quan hệ, thực sự không quan hệ.
Lúc đi xuống lầu, tôi nhìn thấy xe của Âu Phong Minh đang đỗ ở bên ngoài. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, tôi liền thấy cha ngồi ở vị trí lái xe hướng tôi phất phất tay, tôi vội vàng đi qua, lúc ngồi vào xe mới biết Âu Phong Minh cùng Hứa Kiệt đều ở bên trong.
“Sao em lại tới đây?" Tôi nhìn Hứa Kiệt lo lắng nói: “Thân thể em không mệt mỏi nữa chứ?"
“Em không sao, em chỉ là lo lắng cho anh thôi." Hứa Kiệt nắm tay của tôi nhẹ nhàng nói: “Anh không có chuyện gì chứ."
“Không có việc gì, cũng đã giải quyết rồi." Tôi vuốt ve gò má cậu, cười nói.
“Giải quyết cái gì nha, cậu hại khổ tôi rồi." Âu Phong Minh một bên lẩm bẩm nói: “Ngày lành của tôi đều bị cậu quấy rối rồi đấy."
Cha nhìn hắn một cái rồi lái xe rời đi, Âu Phong Minh mím môi không lên tiếng, cứ giống như cô vợ nhỏ bị coi thường vậy.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đều phải nghỉ ngơi thôi, chúng ta một nhà bốn người đi du lịch đi?" Nhưng hắn cũng chẳng thành thật được bao lâu thì đã mở miệng oang oang nói: “Chỗ ở của tôi với Tín cũng bị đám báo chí vây quanh rồi, các cậu có chỗ nào khá hơn không, cùng đi dạo chơi thả lỏng tinh thần nào."
“Cậu xác định đi tới sân bay sẽ không bị người ta nhận ra?" Cha nhàn nhạt hỏi.
“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cả ngày ru rú trong nhà, sẽ thành cây nấm đó." Âu Phong Minh lười nhác nói: “Đương nhiên rồi, nếu như Tín đi cùng tôi thì cho dù đi tới đâu tôi cũng đi được."
Cha không lên tiếng.
Tôi thì không vui nhìn Âu Phong Minh, sao da mặt hắn dày vậy chứ. Hứa Kiệt ở bên cạnh tôi cười cười, đôi mắt long lanh, lưu quang bốn phía.
Tôi nhìn cậu rồi cũng đột nhiên cười cười, nhớ tới ngày trước khi đón cậu rời bệnh viện cũng là bốn người, khi đó Âu Phong Minh cũng là dong dài như thế, khi đó tay của tôi cùng Hứa Kiệt vẫn chưa thể quang minh chính đại nắm lấy nhau, mà hôm nay, chỉ có thể là thời gian thấm thoắt, thế sự biến thiên.
“Làm sao vậy? Cười vui vẻ đến thế." Hứa Kiệt nhìn tôi thấp giọng hỏi một câu.
Tôi đem cậu ôm lấy, thấp giọng nói: “Anh chỉ đang nghĩ tới một câu thoại trong bộ phim của em ‘Nếu như ái thành thâm ái, suốt đời này chỉ có một người mà thôi’. Cảm giác lời này nói rất hay."
Hứa Kiệt nhìn tôi khẽ mỉm cười: “Không phải anh nói chưa bao giờ xem phim em đóng sao?"
Tôi ho nhẹ hai tiếng không nói lời nào.
“Hàn Hiểu, em hiện tại mới biết da mặt anh mỏng, rất là mỏng, rất dễ dàng đã đỏ mặt."
Tôi…
—— Chính văn hoàn ——
—— Phiên ngoại thiên ——
Một cái tát xuống khiến toàn trường im re, máy ảnh trong tay đám thợ chụp ảnh cũng quên lóe ra ánh sáng, đại khái là mọi người chưa từng thấy qua một người ôn nhã dịu dàng như Hứa Kiệt lại nổi giận như thế.
Mà tôi thì vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hứa Kiệt, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng cắn khóe môi, con ngươi lấp lánh như nắng bình minh, bên trong hàm chứa đầy ủy khuất nói không nên lời.
Tôi hé miệng cầm lấy cánh tay của cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không cố ý gạt em đâu, anh chỉ là… Chỉ là có chút không thể tin người khác, thế nhưng anh chưa bao giờ muốn cho em khổ sở thương tâm. Tha thứ cho anh có được không." Trong trí nhớ hai kiếp, đây là lần đầu tiên tôi ăn nói khép nép với người khác như thế.
Hứa Kiệt mím môi, tàn bạo trừng tôi, vươn tay lại muốn cho tôi thêm một cái tát, Âu Phong Minh ở bên cạnh kinh hô một tiếng: “Hứa Kiệt." Một tiếng gọi ấy khiến cánh tay của Hứa Kiệt khựng lại, cậu rụt về, trên mặt vẫn còn nét giận dữ.
“Hứa Kiệt…" Tôi khẽ gọi, cậu hít hít mũi thấp giọng nói: “Hàn Hiểu, anh có biết vì sao em tát anh không?"
“…Bởi vì anh gạt em." Tôi do dự rồi lại khẳng định, nói thật thì tôi có chút không hiểu chính xác tâm tư lúc này của Hứa Kiệt. Cậu ở trước mặt tôi vẫn luôn là nhu thuận ôn hòa, đột nhiên cho tôi một bạt tai đã là khiến tôi khiếp sợ lại kinh ngạc rồi, lúc này lại hỏi như vậy, tôi thực không tưởng được nếu mình nói sai một chữ thôi thì cậu sẽ thế nào.
“Không, em không làm thế là vì anh gạt em đâu." Hứa Kiệt nhìn tôi lẩm bẩm: “Cũng không phải bởi vì anh không tin em, em chỉ là hận chính mình, hận chúng mình ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, em lại không biết rằng anh đang bất an. Em cũng không tỉ mỉ quan tâm tới tâm trạng của anh, chỉ nghĩ tới bản thân mà thôi. Hàn Hiểu, em chỉ muốn… Chỉ muốn yêu thương anh. Nhưng anh lại cái gì cũng không nói cái gì cũng không kể, em hận bản thân bất lực, không thể cùng anh chia sẻ một chút tâm sự."
Nghe xong lời của cậu, đầu tim tôi chấn động, tôi cho rằng cậu cho tôi một cái bạt tai là vì tôi không tin cậu, là vì tôi lén gạt cậu, nếu tôi là cậu, tôi tất nhiên cũng sẽ phẫn nộ như vậy. Chỉ là tôi thật không ngờ cậu sẽ ngốc như thế, cực ngốc, ngốc tới mức đến tận giây phút này vẫn một lòng hướng về tôi.
Tôi tiến lên đem cậu ôm vào trong ngực, hôn lên đôi môi đã bị cắn tới ửng đỏ. Giờ khắc này tôi đã quên chúng tôi còn đang ở trước mặt giới truyền thông, đã quên rằng thông qua màn ảnh sẽ khiến tất cả mọi người trên quốc gia này biết được, đã quên rất nhiều chuyện, tôi chỉ muốn ôm lấy Hứa Kiệt, cảm thụ cậu thực sự ở trong lòng tôi. Đương nhiên sau đó rất nhiều năm, tôi từng hỏi qua Hứa Kiệt nếu yêu thương tôi vì sao lại cho tôi một cái bạt tai, Hứa Kiệt cúi đầu nhìn nơi khác không thèm nói lại, nếu tôi còn hỏi, cậu sẽ dùng một phương pháp nào đó khiến tôi không còn nhớ nổi vấn đề này nữa.
Cái hôn qua đi, mặt Hứa Kiệt như là được đánh thêm lớp phấn hồng, đỏ ửng từ trên mặt kéo dài tới trong quần áo, khiến tôi không nhịn được trong bụng căng thẳng. Tay tôi chậm rãi xoa lên gò má cậu, cảm thụ làn da nhẵn nhụi của cậu. Cậu mở to đôi mắt trong suốt nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng mân môi thản nhiên nói: “Anh hình như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói cho em nghe một cậu, anh yêu em."
Những lời này vừa nói xong, con mắt Hứa Kiệt bỗng nhiên mở lớn, trố mắt giật mình nhìn tôi mà lắc đầu, giống như lời tỏ tình của tôi có độc xà mãnh thú bên trong, điều này làm cho tôi có chút thụ thương.
“…Anh đúng là chưa bao giờ nói qua cả." Lúc này Hứa Kiệt nhếch ra khóe miệng nói: “Anh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua câu này."
Tôi gật đầu ho nhẹ một tiếng, nói: “Hiện tại anh nói rồi đấy, coi như là đem phần thiếu nợ em trả đủ."
Lúc này ánh sáng của máy ảnh đột nhiên lóe lên, tôi sửng sốt rồi lấy lại tinh thần nhìn về phía mọi người. Chẳng qua ngoại trừ đám thợ chụp ảnh bận rộn thì tất cả mọi người khác đều không nói gì, thậm chí có mấy nữ sinh con mắt phát sáng nhìn chằm chằm tôi cùng Hứa Kiệt… Loại biểu tình này khiến tim tôi rờn rợn, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, nghĩ đến những lời mình vừa mới nói liền cả mặt đỏ rực.
“Lặp lại lần nữa." Hứa Kiệt lúc này nhìn tôi nhẹ giọng nói.
Nhìn cậu chờ mong, tôi há miệng rồi lại ngậm miệng, sau lại há miệng nói: “Anh… anh… anh mới vừa nói qua rồi mà."
“Gió lớn quá, em nghe không được." Hứa Kiệt kéo cánh tay của tôi, con ngươi trong veo nhìn tôi nói: “Lặp lại lần nữa có được hay không."
Tôi sờ sờ mũi, vươn tay ôm với cậu, rồi nói: “Trở về nhà đã, đi thôi."
“Lần trước anh cũng nói thế, thế nhưng sau khi trở về cũng chẳng nói lời nào, hiện ở chỗ này nhiều người làm chứng như vậy, anh sẽ không thể xù được nữa. Anh lập lại một lần nữa để em an tâm không được sao?" Hứa Kiệt không nhúc nhích nhìn tôi nói, con ngươi lấp lánh.
Tôi nhìn hướng truyền thông cùng mọi người đang hăng hái bừng bừng, ba chữ kia tôi không thể nào nói nên lời, cuối cùng chỉ đành nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.
Giữa lúc tôi luống cuống, Âu Phong Minh đột nhiên ở bên cạnh hướng tôi hô lên: “Hàn Hiểu, không nên xấu hổ, nói lại một lần, vừa rồi gió lớn quá, chúng tôi chưa nghe được, mọi người nói có phải không?"
“Nói lại lần nữa đi."
“Đúng, nói lại lần nữa đi."
“Hàn Hiểu, là đàn ông thì phải dũng cảm lên."
“Khán giả toàn quốc làm chứng cho các anh mà, tỏ tình thêm một lần nữa đi."
……….
Bên tai đột nhiên truyền đến vô số tiếng ầm ỹ, Hứa Kiệt nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt cậu ẩn hàm một tia chờ mong còn có hưng phấn. Thấy cậu như vậy, tôi hít một hơi dài rồi nói ra: “Hứa Kiệt, anh nói anh yêu em." Nói xong, tôi thầm than, tỏ tình hình như cũng không quá khó để nói nên lời như vậy, tuy rằng thanh âm hơi lạnh lùng một chút, biểu tình có hơi ngốc ngốc, nhưng chung quy cũng nói ra rồi.
Vừa nói xong, Hứa Kiệt mở to hai mắt, sau đó tiến lên ôm thắt lưng của tôi, hôn lên môi tôi.
Dưới đài một trận thét chói tai, có điều lần này tôi cũng chỉ hôn phớt qua môi cậu rồi buông ra, dù sao tôi cũng không phải kẻ cuồng bại lộ, cũng không thể ở đại sảnh đông người thế này cùng cậu biểu diễn đông cung sống.
Sau khi buông cậu ra, rất nhiều ký giả tiến đến, tôi nhìn Âu Phong Minh khóe miệng nhếch lên. Âu Phong Minh còn chưa hồi phục lại tinh thần thì tôi đã kéo Hứa Kiệt hướng về phía đám ký giả kia, tôi nói: “Về mọi chuyện khác thì xin để lại cho người đại diện của Hứa Kiệt, mọi người có lời gì thì hỏi anh ấy, anh ấy đều biết rất rõ để kể lại tỉ mỉ câu chuyện đấy."
Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng, tôi kéo Hứa Kiệt chạy về phía cửa sau, lưu lại Âu Phong Minh một người bị cả đám ký giả vây quanh… Cách cửa sổ tựa hồ còn có thể nghe được tiếng Âu Phong Minh nguyền rủa.
Chẳng qua sau khi đi vào thấy cha cười như có như không, lòng tôi dâng lên một tia hổ thẹn, ho nhẹ hai tiếng không dám nói gì, cha phất phất tay nói: “Con tạo được tiếng vang dữ dội thật đó, đi trước đi, nơi này có Phong Minh đỡ là được rồi. À này, tỏ tình rất êm tai."
Chống lại đôi mắt mang chế nhạo của cha, lỗ tai tôi nóng lên, vội vàng kéo Hứa Kiệt rời đi cái chỗ quỷ dị này.
Lúc tránh né mọi người rồi lái xe rời khỏi nơi quỷ dị kia, tôi nghĩ mặt mình vẫn rất nóng như cũ, nhất là ở dưới cái nhìn kỹ càng lại hăng hái bừng bừng của Hứa Kiệt, tôi nghĩ tay lái xe của mình cũng nhịn không được có ba phần run rẩy.
“Em có thể đừng nhìn anh nữa không?" Lúc dừng đèn đỏ, tôi nhìn Hứa Kiệt có chút thở dài nói.
Hứa Kiệt nhếch khóe miệng nói: “Vì sao? Em thích nhìn anh mà."
Nghe xong câu nói lớn mật và trực tiếp như thế, tôi đỡ cái trán không lời nào để nói, có phải hay không theo Âu Phong Minh lâu quá sẽ dễ nhiễm thói xấu, Hứa Kiệt trước đây không phải như vậy đâu nha. Giữa lúc tôi miên man suy nghĩ, thanh âm nhè nhẹ của Hứa Kiệt truyền tới, cậu nói: “Hàn Hiểu, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã khiến em an tâm."
Nghe được tiếng Hứa Kiệt nói nhỏ, tôi nhìn cậu, chỉ thấy trên gương mặt cậu hiện lên một tia đỏ ửng thanh nhã, con ngươi xấu hổ ngại ngùng, cả người thập phần xinh đẹp, tôi cười cười xoa đầu cậu rồi nói: “Được rồi mà, đừng nói những chuyện sát phong cảnh này nữa, về nhà thôi."
Hứa Kiệt nhìn tôi cười khờ không lên tiếng, tôi lắc đầu nhìn cái bộ dáng này của cậu, thấy đèn xanh sáng lên liền lái xe rời đi.
Về đến nhà, tôi liền ngả vào trên ghế salon, nhắm mắt lại, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng biết ngày mai đám báo chí sẽ viết thành cái dạng gì. Nhớ tới bầu không khí ầm ĩ mà lại bất đắc dĩ kia, tôi nghĩ bộ dạng mình khi đó chắc vụng về ngốc nghếch lắm.
Đám báo chí mà viết tin thì hẳn tôi không còn mặt đi gặp người rồi.
Cảm giác được Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh, tôi mở mắt ra nhìn cậu, Hứa Kiệt nhìn tôi cười cười, sau đó dùng mặt cọ cọ trong ngực tôi, dung nhan thanh tú, da dẻ nhẵn nhụi, tôi hí mắt, lấy tay đem cậu kéo vào trong ngực, xoay người đặt ở trên ghế salon.
“Vui vẻ như vậy sao?" Tôi hôn môi cùng vành tai cậu, thì thào hỏi một câu.
“Ừm… Anh cho tới bây giờ cũng chưa nói ra câu thích em yêu em, lần này… Em thực rất thích, rất vui." Hứa Kiệt lấy tay vuốt ve gò má tôi, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?"
“Em gầy như thế, vừa rồi cũng chẳng có mấy sức lực nên anh sớm không còn đau nữa rồi." Tôi hàm hồ nói, hai tay Hứa Kiệt ôm lấy cổ tôi, hơi ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
Khó có được cậu chủ động một lần, trong lòng tôi khẽ động càng làm cái hôn này sâu hơn, tay xâm nhập vào dưới quần áo cậu…
(Dưới hài hòa ~~)
Trong kích tình, Hứa Kiệt ôm tôi nói nhỏ: “Hàn Hiểu, em yêu anh." Những lời này cậu từng nói qua vô số lần, tôi hầu như không hề đáp lại, lúc này nhìn đôi mắt mê ly của cậu, tôi đột nhiên cúi người ghé vào lỗ tai cậu thì thào nói nhỏ một câu: “Anh cũng vậy…"
Đôi mắt Hứa Kiệt trong chớp mắt thanh minh vài phần, sau đó đầu ngón tay đâm vào phía sau lưng của tôi… Trong lòng tôi căng thẳng, khiến cho một chuỗi lại một chuỗi kích tình trào đến.
Ngày đó giằng co thật lâu, chờ tôi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ thì cậu đã ngủ say rồi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt tú khí xinh đẹp của cậu, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Trong khi kích tình thì cái gì cũng có thể quên, kích tình qua đi thì cái gì cũng không thể quên, dù sao chúng tôi sống tại xã hội này, rất nhiều chuyện không thể tránh né, cục diện rối rắm của tôi cùng Hứa Kiệt lúc trước phải có người thu dọn… Tôi cũng từng nghĩ tới một ngày tình cảm hai đứa bị phơi bày ra ánh sáng, thế nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ oanh động như thế.
Ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho học trưởng, điện thoại vang lên một tiếng liền được nhận ngay, học trưởng ở trong điện thoại trầm mặc không nói, tôi nghĩ đại khái là nói không ra lời, vì vậy nhẹ giọng ho khan hai tiếng, nói: “Học trưởng, về chuyện này…"
“Hàn Hiểu, thú dục đạt được rồi đi, cậu xem anh chưa từng quấy rối cậu như thế này đâu nhé, ở một trình độ nào đó mà nói thì là vậy. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, thằng nhóc cậu thật đúng là có năng lực, ở trước mặt hàng tỉ khán giả tỏ tình như thế. Hiện tại toàn bộ lầu dưới của công ty chúng ta bị ký giả vây quanh rồi, mọi người lầu trên lầu dưới bắt đầu tìm hiểu tin tức, cậu nói xem chúng ta có nên dọn nhà đi không?" Học trưởng ê ẩm nói.
Tôi ngừng một chút rồi nói: “Học trưởng, có phải anh cũng muốn làm một lời tỏ tình như thế với bác sĩ hay không, sớm nói thì có phải tốt không, em cùng Hứa Kiệt sẽ đem cơ hội nhường cho các anh."
Học trưởng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu nghĩ rằng anh cậu không muốn thế chắc, đáng tiếc bảo bối nhà anh không muốn, anh đương nhiên cũng đành chỉ dám tưởng tượng mà thôi."
Tôi cắt ngang lời anh: “Được rồi học trưởng, không nói những chuyện này nữa, mấy công việc gần đây của Hứa Kiệt đều tạm dừng đi, tiền bồi thường em trả."
“Lời vô ích, cậu không chả chẳng lẽ tôi trả? Nhưng mà yên tâm đi, mới tới giờ này thôi đã có mấy công ty gọi điện tới yêu cầu hủy hợp đồng rồi, những công ty khác còn chưa có điện báo gì cả, không cần lo lắng, cậu muốn cắt hợp đồng cũng không có cơ hội đâu."
Tôi cười nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi."
“Được rồi, chủ mưu chuyện này không phải Hứa Khả, thế nhưng cũng cùng cô ta có quan hệ, người phía sau màn là Tạ gia, cậu dự định làm như thế nào? Phương Thiển băng sơn kia vừa gọi điện thoại tới, nói cậu là người hợp tác quan trọng của y, nếu cần giúp đỡ thì cậu cứ nói, mà y cũng nói rằng tin tưởng cậu sẽ thu dọn sạch sẽ. Thế là khối băng sơn kia cũng có ấn tượng rất tốt với cậu nha."
“Chuyện này em sẽ xử lý, nếu như xử lý không tốt em sẽ gọi điện thoại cầu cứu." Tôi thản nhiên nói, học trưởng không nói gì chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Nếu như thực sự có trắc trở, thì gọi điện thoại cho anh nha."
Tôi đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lúc cúp điện thoại, tôi nhìn danh bạ bên trong điện thoại, hồi lâu mới chậm rãi trượt đi, dừng lại ở chỗ có tên ‘Mẹ Tạ Minh’. Đây là số ngày trước bà ta dùng để gọi điện thoại tới cho tôi yêu cầu tôi cách xa Tạ Minh, cũng không biết tại sao tôi còn giữ lại tới giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nhận, tôi thản nhiên nói: “Xin hỏi đây có phải số của Tạ phu nhân không?"
“…Hàn Hiểu?"
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện chút đi." Tôi thản nhiên nói: “Hiện tại là mười một giờ, mười hai giờ tôi ở lầu hai nhà hàng XX chờ bà, Tạ phu nhân chắc sẽ có thời gian rảnh rồi phải không?"
“…Được."
Nghe được bà ta đáp ứng tôi liền đem điện thoại thu hồi, sau đó nhìn qua Hứa Kiệt đang ngủ say, cậu hẳn là mệt chết rồi, tôi thừa nhận ngày hôm nay tôi có chút thái quá.
Sau khi ở trên gương mặt cậu hôn một cái, tôi cầm lấy cái chìa khóa đứng dậy đi tới nhà hàng XX.
Ở đó đợi nửa giờ, mẹ Tạ Minh mới đến, lúc bà ta tới thì tôi đang ăn. Tôi nhìn bà ta nhún vai nói: “Ngại quá, tôi thực sự rất đói bụng."
Bà ta không có lên tiếng, cứ nhìn tôi không nhúc nhích.
Tôi buông bát đũa nhìn về phía bà ta, bà ta tựa hồ thêm hai phần tiều tụy, vành mắt thâm quầng, hình như do ngủ không được ngon giấc, chỉ là những chuyện này đâu quan hệ gì với tôi.
“Tạ phu nhân, tôi và bà không quan hệ, Hứa Kiệt cũng cùng bà cũng không liên quan, tôi thật không biết chúng tôi đã đắc tội Tạ gia ở chỗ nào, đến mức khiến các người phải đối phó chúng tôi như vậy." Tôi đặt khửu tay ở trên bàn, nâng cằm miễn cưỡng hỏi bà ta.
Mẹ Tạ Minh nhìn tôi, đôi môi màu son run rẩy không ngừng, tôi không thèm liếc qua mà chỉ nói: “Lúc đầu Tạ phu nhân kêu tôi cách Tạ Minh xa một chút, tôi đáp ứng rồi mà cũng làm được rồi. Hôm nay Tạ gia lại đột nhiên xen vào cuộc sống của tôi làm cho tôi không thể tưởng nổi, tôi mong Tạ phu nhân trong tương lai có thể cách xa cuộc đời của tôi, chúng ta không hề có quan hệ gì cả. Chuyện riêng của tôi là của riêng tôi, đến ba tôi cũng không hề quản huống chi là một người dưng như bà."
Bà ta nghe xong lời này thân thể bỗng nhiên run lên, bà ta đứng lên nhìn chằm chằm tôi rồi nói: “Hàn Hiểu, mẹ biết mẹ có lỗi với con, mẹ ích kỷ, mẹ không xứng làm mẹ con, thế nhưng vô luận như thế nào thì con cũng là miếng thịt từ trên người mẹ rớt xuống, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con cùng Hứa Kiệt đều là đàn ông, con muốn hủy hoại cả cuộc đời mình trên tay cậu ta sao?"
“Tốt với tôi?" Tôi cười nhạo hai tiếng nói: “Tôi thực không nhìn ra bà tốt với tôi ở đâu, lại hoặc là vì sao tốt với tôi. Tin tức hôm qua bà cũng coi rồi, hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho bà biết một việc, tôi cùng Hứa Kiệt vẫn sẽ như vậy mãi mãi. Nếu như bà thật sự muốn tốt cho tôi như lời bà nói, thì bà cũng nên biết giới giải trí có bao nhiêu phức tạp, đẩy hai chúng tôi lên đỉnh sóng gió mà bà nói là tốt cho tôi cơ đấy."
Trên mặt mẹ Tạ Minh hiện lên một tia luống cuống, tôi đứng lên nói: “Ai nói cho bà cái chủ ý bẩn thỉu này tôi cũng đoán được, nếu như trong tương lai bà không cách xa tôi cùng cha tôi, tôi đây sẽ trực tiếp nói cho truyền thông, chuyện bà bỏ chồng bỏ con, đừng cho là tôi không làm được."
“Hàn Hiểu…" Bà ta nhìn tôi lắc đầu nói: “Cha con nói với con như thế sao? Nói mẹ bỏ chồng bỏ con, ông ta sao có thể nói xấu mẹ như thế, Hàn Hiểu, mẹ…"
Tôi ngẩn người, hồi lâu có chút bi thương nhìn bà ta cười nói: “Cha tôi chưa từng kể về bà dù chỉ một chút, tôi sở dĩ biết… Cùng bà không liên quan, nhớ kỹ lời của tôi, chúng ta không có quan hệ gì cả."
Nói xong tôi xoay người rời đi, đây chính là mẹ tôi, người mẹ sinh ra tôi… Tôi vốn tưởng rằng bà ta là vì tốt cho tôi, tôi nguyên tưởng rằng bà ta làm như vậy là vì đứng ở góc độ của một người mẹ bình thường, không ai mong muốn con của mình là một kẻ đồng tính luyến ái, cho nên bà ta muốn ngăn cản, cho nên bà ta muốn bức bách Hứa Kiệt rời đi… Vậy không có gì đáng trách, thế nhưng một câu nói cuối cùng kia… Vốn lúc ban đầu tôi vẫn luôn coi bà ta là mẹ tôi dù chỉ trong tiềm thức, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho nên dãy số kia tới tận bây giờ dù tôi chưa bao giờ gọi nhưng vẫn lưu lại trong máy. Thế nhưng cái tiềm thức này cũng tiêu tan rồi, từ hôm nay cũng đã không còn nữa, chúng tôi thực sự không còn có quan hệ gì cả.
Tôi mở cửa lại thấy Tạ Minh cùng Tạ Đình đứng ở ngoài, hai người tựa hồ không nghĩ rằng tôi sẽ đột nhiên đi ra, biểu tình đều có chút xấu hổ lại có chút phức tạp nói không nên lời… Tôi liếc nhìn qua rồi xoay người rời đi, bên trong truyền đến một trận kinh hô.
“Hàn Hiểu…" Tạ Minh ở sau người gọi tôi một tiếng, tôi làm bộ không nghe thấy mà bước nhanh rời đi… Đây là chuyện nhà của Tạ gia bọn họ, cùng tôi không quan hệ, thực sự không quan hệ.
Lúc đi xuống lầu, tôi nhìn thấy xe của Âu Phong Minh đang đỗ ở bên ngoài. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, tôi liền thấy cha ngồi ở vị trí lái xe hướng tôi phất phất tay, tôi vội vàng đi qua, lúc ngồi vào xe mới biết Âu Phong Minh cùng Hứa Kiệt đều ở bên trong.
“Sao em lại tới đây?" Tôi nhìn Hứa Kiệt lo lắng nói: “Thân thể em không mệt mỏi nữa chứ?"
“Em không sao, em chỉ là lo lắng cho anh thôi." Hứa Kiệt nắm tay của tôi nhẹ nhàng nói: “Anh không có chuyện gì chứ."
“Không có việc gì, cũng đã giải quyết rồi." Tôi vuốt ve gò má cậu, cười nói.
“Giải quyết cái gì nha, cậu hại khổ tôi rồi." Âu Phong Minh một bên lẩm bẩm nói: “Ngày lành của tôi đều bị cậu quấy rối rồi đấy."
Cha nhìn hắn một cái rồi lái xe rời đi, Âu Phong Minh mím môi không lên tiếng, cứ giống như cô vợ nhỏ bị coi thường vậy.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đều phải nghỉ ngơi thôi, chúng ta một nhà bốn người đi du lịch đi?" Nhưng hắn cũng chẳng thành thật được bao lâu thì đã mở miệng oang oang nói: “Chỗ ở của tôi với Tín cũng bị đám báo chí vây quanh rồi, các cậu có chỗ nào khá hơn không, cùng đi dạo chơi thả lỏng tinh thần nào."
“Cậu xác định đi tới sân bay sẽ không bị người ta nhận ra?" Cha nhàn nhạt hỏi.
“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cả ngày ru rú trong nhà, sẽ thành cây nấm đó." Âu Phong Minh lười nhác nói: “Đương nhiên rồi, nếu như Tín đi cùng tôi thì cho dù đi tới đâu tôi cũng đi được."
Cha không lên tiếng.
Tôi thì không vui nhìn Âu Phong Minh, sao da mặt hắn dày vậy chứ. Hứa Kiệt ở bên cạnh tôi cười cười, đôi mắt long lanh, lưu quang bốn phía.
Tôi nhìn cậu rồi cũng đột nhiên cười cười, nhớ tới ngày trước khi đón cậu rời bệnh viện cũng là bốn người, khi đó Âu Phong Minh cũng là dong dài như thế, khi đó tay của tôi cùng Hứa Kiệt vẫn chưa thể quang minh chính đại nắm lấy nhau, mà hôm nay, chỉ có thể là thời gian thấm thoắt, thế sự biến thiên.
“Làm sao vậy? Cười vui vẻ đến thế." Hứa Kiệt nhìn tôi thấp giọng hỏi một câu.
Tôi đem cậu ôm lấy, thấp giọng nói: “Anh chỉ đang nghĩ tới một câu thoại trong bộ phim của em ‘Nếu như ái thành thâm ái, suốt đời này chỉ có một người mà thôi’. Cảm giác lời này nói rất hay."
Hứa Kiệt nhìn tôi khẽ mỉm cười: “Không phải anh nói chưa bao giờ xem phim em đóng sao?"
Tôi ho nhẹ hai tiếng không nói lời nào.
“Hàn Hiểu, em hiện tại mới biết da mặt anh mỏng, rất là mỏng, rất dễ dàng đã đỏ mặt."
Tôi…
—— Chính văn hoàn ——
—— Phiên ngoại thiên ——
Tác giả :
Hạ Nguyệt + Nhật Nhi