Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 48

CHƯƠNG 48 – THỪA NHẬN GHEN

Đối với lời người này nói tôi không thể phủ định mà chỉ nhún vai, sau đó gã cũng không nói thêm gì nữa, chậm rãi dẫn đầu đi tới trước một chiếc xe bình thường, còn xoay sang tôi khoa chân múa tay ra hiệu, tôi gật đầu mở cửa xe ngồi vào trong. May là cái chỗ này đủ hẻo lánh, không bị người thấy được, nếu không không biết lại truyền ra cái tin đồn gì đó… Tuy rằng tôi không quan tâm.

Sau khi đi vào, bên trong như tôi dự liệu từ đầu, người ngồi bên trong chính là minh tinh điện ảnh đang nổi tiếng – Liễu Nguyên.

Hắn tháo kính râm xuống hướng tôi khẽ mỉm cười: “Anh tựa hồ cũng không ngạc nhiên mấy khi tôi tới tìm anh nhỉ."

Tôi nở nụ cười, tôi có cái gì cần phải ngạc nhiên đây, đem hắn kéo về, giúp hắn huấn luyện, thậm chí đến cả người đại diện của hắn tôi cũng nhất nhất xem kỹ, tuyển chọn cẩn thận, tôi kinh ngạc cái gì. Nhưng mà thấy hắn, trong lòng tôi mơ hồ có chút khó chịu, cái bộ mặt thiếu đánh của Âu Phong Minh tựa hồ lại bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.

“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?" Không muốn lãng phí thời gian, tôi nhìn hắn rồi hỏi.

Hắn nhìn tôi, hồi lâu lộ ra nụ cười anh khí, nói thật thì hắn trưởng thành rất anh tuấn, tinh thần phấn chấn bừng bừng, so với đàn ông âm nhu thì hơn phân anh khí này, cũng không giống tôi luôn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, nói chung hắn là loại người ai thấy cũng cảm thấy thoải mái.

Lúc này hai tay của hắn nhẹ nhàng khoanh lại đặt trên đầu gối, nâng cằm nhìn tôi nhàn nhạt mở miệng nói: “Nói thật thì, tôi thật sự không nhìn ra anh có điểm gì đáng để Hứa Kiệt yêu thương."

“Đây là việc riêng tư của chúng tôi, nó đâu có liên quan gì tới anh. " Tôi nhìn hắn rồi khẽ cười, nói tôi lòng dạ hẹp hòi cũng tốt, nói tôi mồm miệng ghê gớm cũng tốt, dù sao nhìn thấy hắn tôi cũng không thích rồi, hắn lại thích cùng tôi gây khó chịu.

Sắc mặt Liễu Nguyên quả nhiên hơi thay đổi, sau đó gục xuống, cúi đầu cười ra tiếng nói: “Tôi biết anh đã giúp Hứa Kiệt rất nhiều, giúp cậu ấy trả tiền, giúp cậu ấy tới trường. Nhưng giúp đỡ cậu ấy như vậy lại ràng buộc cậu ấy thì có phải quá đáng quá không? Hơn nữa danh tiếng của anh ở trường hay ngoài xã hội đều không tốt mấy."

“Anh nói có ý gì?" Tôi tựa trên ghế, miễn cưỡng nói: “Những lời này anh hẳn nên nói với Hứa Kiệt, nói với tôi có ích lợi gì? Hay là nói, anh đã từng nói với cậu ấy rồi nhưng lại bị cậu ấy phản bác, cho nên mới tới tìm tôi?"

Thần sắc trên mặt Liễu Nguyên có chút bối rối, cuối cùng hắn hé miệng, con ngươi lại sáng lạn như ánh mặt trời, bên trong lắng đọng đầy quang mang phức tạp khó phân biệt, cuối cùng hắn nói: “Anh vì sao không thể cho Hứa Kiệt một vùng trời rộng lớn hơn, cậu ấy không phải không thể phát triển tiền đồ, thế nhưng luôn luôn thích đem mình ràng buộc ở trong một vòng tròn nhỏ hẹp, nổi tiếng cũng chỉ hạn định trong cái vòng tròn ấy. Nếu như cậu ấy có thể nhảy ra khỏi đó, tôi tin tưởng thành tựu của cậu ấy trong giới giải trí không chỉ đến vậy."

Tôi nghe xong nhẹ nhàng cười cười, nhìn hắn chăm chú hỏi: “Thì tính sao? Có vài người thích hợp với cái vòng tròn này, có vài người lại thích hợp hướng chỗ cao bay tới, anh muốn bay lên cao nhưng không có nghĩa người khác cũng thế. Đương nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cậu ấy muốn đi tới đâu thì tôi sẽ đi tới đó, nếu như cậu không muốn đi nữa thì tôi sẽ không thuyết phục cậu ấy phải đi tiếp.Quyết định số phận của mình là thuộc về chính mình, người khác vĩnh viễn không thể nhúng tay, cho dù là người yêu cũng không thể."

“…Anh nghiêm túc với cậu ấy sao?" Liễu Nguyên bình tĩnh nhìn tôi, sau một hồi nhẹ giọng hỏi: “Nghiêm túc đến mức không quan tâm gia đình, không quan tâm ánh mắt của người khác, không quan tâm đoạn tình cảm này sẽ bị phơi bày ra ánh sáng? Những chuyện này anh dám cam đoan đều là nghiêm túc sao?"

“Đây chính chuyện của riêng tôi rồi, không đến lượt anh quan tâm." Tôi nhàn nhạt nói: “Liễu Nguyên, chuyện xấu giữa anh và đám nam lẫn nữ cũng chẳng ít đâu, tôi nghĩ những kẻ sẵn sàng lên giường với anh để thượng vị cũng không ít. Nhưng anh nên hiểu cho rõ, Hứa Kiệt cùng những người đó không giống nhau, cậu ấy không phải cái loại người để cho người khác trêu đùa cười cợt, cho nên phiền anh cách xa cậu ấy một chút. Nếu như mục đích của anh hôm nay tới đây chỉ để nói những lời như thế này thì, tôi xin lỗi, đi trước."

Nói xong, tôi đi xuống xe, Liễu Nguyên gọi một tiếng, tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn bình tĩnh nhìn lại tôi, nói: “Hàn Hiểu, tôi đây cũng ăn ngay nói thật, với Hứa Kiệt tôi cũng sẽ không đơn giản mà buông tay, giới giải trí rất phức tạp, có thể gặp được một người khiến mình động tâm thật không dễ dàng. Cho nên trong tương lai xin chỉ giáo nhiều hơn."

Tôi không nói gì cả, xoay người rời đi.

Tương lai ư, tương lai của Hứa Kiệt cũng sẽ chỉ có mình tôi, cùng người bên ngoài không liên quan…

Sau khi rời đi, tôi tìm một chỗ núi giả yên tĩnh để hút điếu thuốc, việc này tựa hồ đã thành thói quen, thích một mình hút thuốc. Nhìn tàn thuốc trong tay, tôi cười cười, nói thật thì tôi một điểm cũng sẽ không vì lời Liễu Nguyên nói mà hao tổn tinh thần, Hứa Kiệt là người như thế nào, tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn, chỉ là trong tâm rất khó chịu.

Hứa Kiệt là nhân vật của công chúng, tôi có thể chịu đựng việc cậu được mọi người sùng bái, có thể chịu được cậu là vương tử trong lòng các fan, như vậy dù sao đều là cách TV, cách màn hình. Thế nhưng tôi có chút nhẫn chịu không nổi khi người gần gũi trong thực tế lại có điều mến mộ cậu.

Loại cảm giác này, đại thể chính là ghen tị trong truyền thuyết đi.

Ghen, cái từ này ở trong đầu hiện lên, tôi có chút mờ mịt, kiếp trước tuy rằng quá trình theo đuổi Hứa Khả không mấy thuận lợi, nhưng nói thật tôi cũng chưa bao giờ ăn dấm vì cô ta, thứ nhất, người xung quanh không ai có thể so sánh với tôi, thứ hai, người thích Hứa Khả mặc dù nhiều, thế nhưng biểu lộ với cô ta cũng không nhiều lắm, phải nói người chướng mắt cô ta thật sự nhiều hơn số người thích.

Sau đó ngày vẫn luôn bình an, cái từ ghen này với tôi mà nói hoàn toàn có phần xa lạ.

Nghĩ vậy tôi lắc đầu bật cười, đem thuốc bóp tắt, khẽ thở dài một cái, khi đang chuẩn bị xoay người rời đi chợt nghe một tiếng bước chân dồn dập hướng về phía này, có thể là có người nào đó dự định tới đây tâm sự, tôi nghĩ.

Cái gọi là phi lễ chớ nghe, tôi tuy không phải quân tử nhưng cũng không phải là kẻ ngồi góc tường nghe lén, vì vậy đã chuẩn bị rời đi. Chỉ là vừa mới xoay người thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thảo luận quen thuộc, khi vừa nghe tới tên của tôi, tôi dừng một chút, thân thể cứng ngắc.

“Hứa Khả, bạn đang làm cái gì vậy? Bạn hỏi thăm Hàn Hiểu làm gì?" Thanh âm hơi lo lắng của Lưu Quyên truyền đến: “Bạn đang nghĩ cái gì thế, bạn đem Tạ Minh đặt ở đâu rồi."

“Quyên." Thanh âm ôn nhu của Hứa Khả truyền đến: “Mình cũng không biết mình đang làm cái gì nữa, chỉ là, chỉ là lúc ở chung với Tạ Minh, mình vẫn cảm thấy… cảm thấy thiếu vắng…"

“Hứa Khả, Tạ Minh là người tốt lắm, đối xử với bạn cũng tốt… Hứa Khả, nói thật thì tôi thấy cậu ấy tốt hơn Hàn Hiểu nhiều lắm, bạn nghìn vạn lần đừng nên không biết đủ nha." Lưu Quyên nói như vậy, sau đó hạ giọng nói: “Hứa Khả, có phải bạn đang coi Tạ Minh là bàn đạp hay không, bạn thực sự còn thích Hàn Hiểu?"

“Quyên, người hiểu rõ mình nhất là bạn, mình… mình xác thực thích Hàn Hiểu, nói đến cũng thực sự là kỳ quái, lúc đầu mình cũng không nghĩ mình có tình cảm sâu nặng như thế với Hàn Hiểu. Thế nhưng từ sau khi cậu ấy rời đi, mình lại cảm thấy mình không bỏ xuống được nữa, nếu không thì thi xong cũng sẽ không chạy tới đây rồi…"

“Hứa Khả, bạn là không cam lòng, hay là thật sự yêu thích? Vậy bạn đem Tạ Minh để ở nơi nào? Bạn không cảm thấy chính mình hơi quá đáng sao? Bạn quá không có trách nhiệm với Tạ Minh rồi." Trong thanh âm Lưu Quyên mang theo một tia phức tạp nói không nên lời, tôi một bên nghe chỉ nhíu mày, những chuyện này cùng tôi không quan hệ…

“Quyên, mình biết mình rất ích kỷ, nếu như Hàn Hiểu có thể hồi tâm chuyển ý, mình sẽ lập tức cùng Tạ Minh chia tay, thế nhưng mình hiện tại không thể mất đi Tạ Minh." Thanh âm Hứa Khả mang theo tia nức nở, tôi đứng ở bên cạnh nghe mà trong lòng dâng lên một đợt khó chịu.

“Hứa Khả, mình đã biết, những chuyện này mình sẽ không nói cho Tạ Minh, dù sao cũng là chuyện riêng của bạn, nhưng mà danh tiếng của Hàn Hiểu bây giờ cũng không tốt lắm, bạn đã biết chưa, nếu như cậu ta chịu hồi tâm chuyển ý thì ba năm trước đã không đối xử với bạn như vậy. Đừng nên cứ mãi cho rằng thứ không chiếm được mới là thứ tốt, người đối tốt với bạn mới là tốt nhất đấy."

“Quyên, cảm tạ bạn, nhưng Hàn Hiểu không phải người như thế, cậu ấy ngạo khí như vậy, danh tiếng này cậu ấy cũng sẽ không thèm để ý đâu, cậu ấy sao có thể giống như những gì trên báo đã nói… Nhưng thật ra quan hệ giữa cậu ấy với Hứa Kiệt vẫn làm cho mình hoài nghi, nếu để mình biết được gì, mình nhất định phải làm cho Hứa Kiệt hối hận…"

“Chính bạn không hối hận là tốt rồi."

“Mình biết mình đang làm gì mà… Quyên, bạn là bạn thân nhất của mình, người khác nói gì cũng được, chỉ cần bạn hiểu cho mình…"

Giữa lúc hai người đang nói đến ngày càng cảm động, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên, chuông điện thoại di động là ca khúc đơn đầu tiên của Hứa Kiệt, từ khúc rất nhu hòa trơn tru, tôi lấy điện thoại ra, thấy là Âu Phong Minh gọi tới.

Giương mắt nhìn Hứa Khả cùng Lưu Quyên ở trước mặt một lúc, sắc mặt hai người đủ loại quỷ dị, tôi thở dài nhận điện thoại.

“Hàn Hiểu, cậu trở về một chuyến đi, chúng tôi đang ở trong nhà của cậu." Thanh âm Âu Phong Minh ở trong điện thoại truyền tới, dẫn theo một tia lo lắng nói không nên lời.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?" Tôi thấp giọng hỏi.

“Đừng hỏi nữa, trở về sẽ biết." Âu Phong Minh nói xong liền ngắt máy.

Sau khi thu hồi điện thoại, tôi xoay người rời đi, cũng không nhìn lại Hứa Khả cùng Lưu Quyên, tôi đã nói rồi, những chuyện này cùng tôi không quan hệ.

“Hàn Hiểu, chúng ta nói chuyện được chứ?" Hứa Khả tiến lên kéo lấy cánh tay tôi rồi thấp giọng hỏi, tôi nhìn cô ta, dần dần rút tay ra đạm mạc nói: “Hứa Khả, cần nói tôi cũng đã sớm nói hết rồi. Nếu cô muốn Hứa Kiệt hối hận, tôi bảo đảm cô sẽ là người hối hận trước tiên."

Nói xong tôi xoay người rời đi, trong lòng bực bội, loại con gái khó chơi này thật sự không nên dính vào… Cũng chẳng hiểu tôi có gì đáng giá mà khiến cô ta chấp nhất như thế.

Rời khỏi đó, tôi giương mắt liền thấy Tạ Minh cùng Trần Thiện đang thương lượng cái gì đó, đang từ đằng xa đi tới bên này, tôi nhấp miệng, xoay người đi tới một nơi vắng vẻ hơn. Trước khi đi, tôi tựa hồ nghe thấy Tạ Minh gọi tôi một tiếng, nhưng tôi lười quay đầu lại chứng thực…

Trên đường về nhà tôi gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, chuông vang lên hồi lâu mà Hứa Kiệt cũng không nhận, lại gọi tiếp, bên trong truyền tới tiếng nói máy móc lạnh lùng: ‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…’

Tôi sửng sốt hồi lâu, trong tâm một trận hoảng loạn, rất sợ Hứa Kiệt đã xảy ra chuyện gì. Vội vàng gọi lại.

Dọc đường đi, tôi có phần hối hận vì sao mình mãi không chịu mua một cái xe.

Tim cứ treo mãi ở nơi cao, thẳng đến khi về nhà phát hiện thấy bốn phía không có gì bất ổn tôi mới hơi an tâm, sau khi mở cửa, thấy học trưởng cùng bác sĩ, Hứa Kiệt đều ngồi ở phòng khách. Trên mặt họ là xấu hổ cùng tươi cười nhăn nhó, chỉ không thấy mình Âu Phong Minh.

Tôi còn chưa hỏi gì, Hứa Kiệt đứng lên đi tới trước mặt của tôi, nắm tay của tôi, con mắt ửng đỏ, trên mặt đầy khẩn trương.

Học trưởng dùng mắt nhìn về phía toilet, dùng khẩu hình ra hiệu.

Tôi nhìn thấy đèn toilet đang sáng, trong tâm hơi máy động, chẳng lẽ Âu Phong Minh ở bên trong, chỉ là không chờ tôi nói cái gì, cửa phòng đã mở ra. Lúc nhìn thấy người đối diện, đầu tim tôi chấn động, còn chưa mở miệng, trên mặt liền trúng một cái tát.

“Cái thằng hư hỏng này, muốn làm ba tức chết đúng không." Người nọ rống lên với tôi, tôi mím môi không hé răng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại